" Yên tĩnh thật ! " .
Đỗ Diệu Tuyết hai tay chống cằm nhìn về phía cửa phòng , mấy hôm rồi tên mập kia không hề xuất hiện a , có phải nàng nói thẳng quá nên hắn giận nàng không ? Thật không thể hiểu được , gặp hắn cũng phiền mà không gặp hắn cũng phiền . Mai Vân lang đến đây nàng phải hỏi thật kỹ mới được , nam thật thật khó hiểu .
Sáng hôm sau , bộ dáng của Đỗ Diệu Tuyết và Tư Đồ Vân cũng không khác là mấy , đều ủ rủ như nhau .
" Bộ dáng của huynh như vậy là sao ? Không phải vừa tân hôn , ngọt ngào hạnh phúc sao ? "
" Vậy bộ dáng của muội là thế nào ? Tiền nhiều như vậy mà còn buồn sao ? "
Tư Đồ Vân đưa một xấp ngân phiếu đến trước mặt Đỗ Diệu Tuyết , hắn là đến trả nợ tình phí nha .
Đỗ Diệu Tuyết cầm lấy ngân phiếu sau đó để vào tay áo , gương mặt vẫn không vui lên là mấy .
" Bộ dạng của muội trông cứ như người thất tình "
" Bộ dạng của huynh thì có tình lắm sao ? Tẩu tẩu ăn hiếp huynh sao ? "
" Nàng muốn ta ăn chay " . Tư Đồ Vân mặt như đưa đám , đầu gục xuống bàn , tay còn không kiềm chế mà gõ mạnh vài cái .
" Ăn chay rất tốt mà " .
" Tức là không được động phòng đó "
Hai mắt Đỗ Diệu Tuyết tròn xoe , sau đó chớp chớp liên tục . Rồi nàng cũng học theo động tác của Tư Đồ Vân gục đầu xuống bàn .
" Thật không có thiên lý , huynh thành thân thì không được động phòng còn muội chưa thành thân đã bị người ta lôi đi động phòng " .
Tư Đồ Vân đột nhiên ngẩng đầu , hoàn toàn kinh ngạc .
" Muội ... muội ... Là tên chết tiệt nào làm ra chuyện như vậy . Muội phải báo quan , phải tống hắn vào tù "
" Không phải huynh cũng vậy sao ? " . Đỗ Diệu Tuyết liếc hắn một cái , không phải huynh cũng chết tiệt y như tên mập kia sao ?
" Ta khác , ta rất có trách nhiệm "
" Hắn cũng muốn trách nhiệm chỉ là ... " . Sau đó Đỗ Diệu Tuyết dùng tốc độ nhanh nhất kể lại hết mọi chuyện cho Tư Đồ Vân.
" Dừng ! Ta hiểu , tóm lại là muội thích tên mập kế bên nhà rồi sao ? "
" Muội không có , muội ghét nhất chính là hắn " . Đỗ Diệu Tuyết trừng mắt tỏ thái độ vô cùng không chấp nhận ý kiến Tư Đồ Vân vừa đưa ra .
" Vậy sao ? " . Mi tâm của Tư Đồ Vân nhướng cao sau đó hắn đứng dậy bước nhanh đến mở ra cửa phòng vẫn đóng kín nãy giờ , hai tay để lên miệng hô to .
" Tuyết Nhi , nếu muội không chê ta có thể nạp muội về làm nhị phòng , quyền lợi không thua gì chính thất , ta cam đoan sủng ái muội cả đời , cả ngày đều ân ái " .
Đỗ Diệu Tuyết kéo Tư Đồ Vân vào phòng sau đó nhéo mạnh lên tay hắn . " Huynh nói cái gì vậy ? "
" Không phải muội khó chịu vì hắn mất tích sao ? Yên tâm , trong ngày hôm nay hắn nhất định ló đầu ra "
Nhìn dám người đang đứng ngoài cửa , Đỗ Diệu Tuyết đưa ngón tay lên miệng cắn nhẹ . " Hắn ló hay không muội không biết nhưng hiện tại nhiều người ló đầu ra lắm "
Tư Đồ Vân cũng xoay người nhìn ra cửa , đúng thật là nhiều người ló ra lắm , những người này hắn đều quen nhưng sao ai cũng bịt mặt vậy ?
Một người trong đám bước ra phía trước , một tay chống lấy eo một tay chỉ về phía Tư Đồ Vân . " Tiểu muội ta là cành vàng lá ngọc, là trân bảo quý giá mà phải làm thiếp cho ngươi sao ? "
Đỗ Diệu Tuyết hoàn toàn ngớ người , ca ca , lời nói như vậy còn cần phải che mặt làm gì , ai mà không nhận ra chứ .
" Mộ Hải huynh , chuyện này tiểu đệ cũng lấy làm khó xử " . Tư Đồ Vân vô cùng lễ độ cúi người chào người mới nói một cái , dù là anh vợ hụt nhưng cũng quen biết hơn chục năm , làm gì mà nhận không ra .
" Ta là người đầy lòng nhân ái , đi ngang qua đây thấy ngươi khó ưa nên muốn đánh một trận , hoàn toàn không quen biết gì ngươi " .
Cả Tư Đồ Vân và Đỗ Diệu Tuyết đều ngớ người nhưng chỉ được một lúc đám người đã bu lấy Tư Đồ Vân đánh hắn thừa sống thiếu chết mà chạy ra khỏi Đỗ phủ , hắn chỉ là có ý tốt thôi mà .
... ...... ...... .........
Trời vừa chập tối quả thật Từ Chánh Nam đã y như lời Tư Đồ Vân nói ,đứng sừng sững trước mặt Đỗ Diệu Tuyết , nhìn nàng bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống .
" Nàng đã là người của ta , còn mơ tưởng đến nam nhân khác ? "
" Là nam nhân khác mơ tưởng đến ta " . Mặc kệ vẻ mặt chua như dấm của Từ Chánh Nam , Đỗ Diệu Tuyết hoàn toàn không sợ chết hất cằm nhìn sang hướng khác , mất tích bao nhiêu lâu , xuất hiện chưa gì đã chất vấn nàng , nàng dễ đễ người bắt nạt như vậy sao ?
" Nàng là nữ nhân của ta "
Đỗ Diệu Tuyết gãi gãi đầu sau đó dùng vẻ mặt vô tội nói với tên mập nhà sát vách . " Vậy sao ? Không chút ấn tượng "
Khóe môi Từ Chánh Nam khẽ nhếch lên sau đó tiến đến trước mặt Đỗ Diệu Tuyết cúi người xuống nhìn thẳng vào mắt nàng .
" Vậy để ta nhắc cho nàng nhớ ! "
Đỗ Diệu Tuyết hai tay chống cằm nhìn về phía cửa phòng , mấy hôm rồi tên mập kia không hề xuất hiện a , có phải nàng nói thẳng quá nên hắn giận nàng không ? Thật không thể hiểu được , gặp hắn cũng phiền mà không gặp hắn cũng phiền . Mai Vân lang đến đây nàng phải hỏi thật kỹ mới được , nam thật thật khó hiểu .
Sáng hôm sau , bộ dáng của Đỗ Diệu Tuyết và Tư Đồ Vân cũng không khác là mấy , đều ủ rủ như nhau .
" Bộ dáng của huynh như vậy là sao ? Không phải vừa tân hôn , ngọt ngào hạnh phúc sao ? "
" Vậy bộ dáng của muội là thế nào ? Tiền nhiều như vậy mà còn buồn sao ? "
Tư Đồ Vân đưa một xấp ngân phiếu đến trước mặt Đỗ Diệu Tuyết , hắn là đến trả nợ tình phí nha .
Đỗ Diệu Tuyết cầm lấy ngân phiếu sau đó để vào tay áo , gương mặt vẫn không vui lên là mấy .
" Bộ dạng của muội trông cứ như người thất tình "
" Bộ dạng của huynh thì có tình lắm sao ? Tẩu tẩu ăn hiếp huynh sao ? "
" Nàng muốn ta ăn chay " . Tư Đồ Vân mặt như đưa đám , đầu gục xuống bàn , tay còn không kiềm chế mà gõ mạnh vài cái .
" Ăn chay rất tốt mà " .
" Tức là không được động phòng đó "
Hai mắt Đỗ Diệu Tuyết tròn xoe , sau đó chớp chớp liên tục . Rồi nàng cũng học theo động tác của Tư Đồ Vân gục đầu xuống bàn .
" Thật không có thiên lý , huynh thành thân thì không được động phòng còn muội chưa thành thân đã bị người ta lôi đi động phòng " .
Tư Đồ Vân đột nhiên ngẩng đầu , hoàn toàn kinh ngạc .
" Muội ... muội ... Là tên chết tiệt nào làm ra chuyện như vậy . Muội phải báo quan , phải tống hắn vào tù "
" Không phải huynh cũng vậy sao ? " . Đỗ Diệu Tuyết liếc hắn một cái , không phải huynh cũng chết tiệt y như tên mập kia sao ?
" Ta khác , ta rất có trách nhiệm "
" Hắn cũng muốn trách nhiệm chỉ là ... " . Sau đó Đỗ Diệu Tuyết dùng tốc độ nhanh nhất kể lại hết mọi chuyện cho Tư Đồ Vân.
" Dừng ! Ta hiểu , tóm lại là muội thích tên mập kế bên nhà rồi sao ? "
" Muội không có , muội ghét nhất chính là hắn " . Đỗ Diệu Tuyết trừng mắt tỏ thái độ vô cùng không chấp nhận ý kiến Tư Đồ Vân vừa đưa ra .
" Vậy sao ? " . Mi tâm của Tư Đồ Vân nhướng cao sau đó hắn đứng dậy bước nhanh đến mở ra cửa phòng vẫn đóng kín nãy giờ , hai tay để lên miệng hô to .
" Tuyết Nhi , nếu muội không chê ta có thể nạp muội về làm nhị phòng , quyền lợi không thua gì chính thất , ta cam đoan sủng ái muội cả đời , cả ngày đều ân ái " .
Đỗ Diệu Tuyết kéo Tư Đồ Vân vào phòng sau đó nhéo mạnh lên tay hắn . " Huynh nói cái gì vậy ? "
" Không phải muội khó chịu vì hắn mất tích sao ? Yên tâm , trong ngày hôm nay hắn nhất định ló đầu ra "
Nhìn dám người đang đứng ngoài cửa , Đỗ Diệu Tuyết đưa ngón tay lên miệng cắn nhẹ . " Hắn ló hay không muội không biết nhưng hiện tại nhiều người ló đầu ra lắm "
Tư Đồ Vân cũng xoay người nhìn ra cửa , đúng thật là nhiều người ló ra lắm , những người này hắn đều quen nhưng sao ai cũng bịt mặt vậy ?
Một người trong đám bước ra phía trước , một tay chống lấy eo một tay chỉ về phía Tư Đồ Vân . " Tiểu muội ta là cành vàng lá ngọc, là trân bảo quý giá mà phải làm thiếp cho ngươi sao ? "
Đỗ Diệu Tuyết hoàn toàn ngớ người , ca ca , lời nói như vậy còn cần phải che mặt làm gì , ai mà không nhận ra chứ .
" Mộ Hải huynh , chuyện này tiểu đệ cũng lấy làm khó xử " . Tư Đồ Vân vô cùng lễ độ cúi người chào người mới nói một cái , dù là anh vợ hụt nhưng cũng quen biết hơn chục năm , làm gì mà nhận không ra .
" Ta là người đầy lòng nhân ái , đi ngang qua đây thấy ngươi khó ưa nên muốn đánh một trận , hoàn toàn không quen biết gì ngươi " .
Cả Tư Đồ Vân và Đỗ Diệu Tuyết đều ngớ người nhưng chỉ được một lúc đám người đã bu lấy Tư Đồ Vân đánh hắn thừa sống thiếu chết mà chạy ra khỏi Đỗ phủ , hắn chỉ là có ý tốt thôi mà .
... ...... ...... .........
Trời vừa chập tối quả thật Từ Chánh Nam đã y như lời Tư Đồ Vân nói ,đứng sừng sững trước mặt Đỗ Diệu Tuyết , nhìn nàng bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống .
" Nàng đã là người của ta , còn mơ tưởng đến nam nhân khác ? "
" Là nam nhân khác mơ tưởng đến ta " . Mặc kệ vẻ mặt chua như dấm của Từ Chánh Nam , Đỗ Diệu Tuyết hoàn toàn không sợ chết hất cằm nhìn sang hướng khác , mất tích bao nhiêu lâu , xuất hiện chưa gì đã chất vấn nàng , nàng dễ đễ người bắt nạt như vậy sao ?
" Nàng là nữ nhân của ta "
Đỗ Diệu Tuyết gãi gãi đầu sau đó dùng vẻ mặt vô tội nói với tên mập nhà sát vách . " Vậy sao ? Không chút ấn tượng "
Khóe môi Từ Chánh Nam khẽ nhếch lên sau đó tiến đến trước mặt Đỗ Diệu Tuyết cúi người xuống nhìn thẳng vào mắt nàng .
" Vậy để ta nhắc cho nàng nhớ ! "
/63
|