Hiểu Hiểu cùng Cảnh Táp đi tới lầu Thánh Quang, đến trước phòng làm việc của hiệu trưởng, Tề Cách Cách vẫn tò tò theo đuôi, phía sau là Mẫn Lệ Ảnh.
Vì Cảnh Táp phải chống nạng nên đi rất chậm, thi thoảng quay đầu nhìn lại hai cô bé, cười bảo: “Tớ thấy cô bé này đã quyết định theo cậu rồi đấy, chẳng bằng cứ nhận đi.”
Hiểu Hiểu trừng bạn: “Cậu đừng có vớ vẩn, đây không phải tiểu thuyết võ hiệp.”
Cô đau đầu xoa huyệt Thái dương, đụng phải kiểu người vừa mới gặp đã tỏ ra chí thân thế này, thật sự không biết đối phó thế nào cả. Hiểu Hiểu dừng chân, quay đầu hỏi: “Em muốn đi theo tới bao giờ nữa?”
“Đương nhiên học trò phải đi theo cô giáo rồi, còn nữa, cô ơi, cô còn chưa đồng ý tối nay sẽ đi ăn với em đó.” Cô bé cứ mở miệng là cô ơi cô ạ, nghe ngọt xớt.
“Tôi không nhận học trò.”
“Sao vậy ạ, em có chỗ nào không tốt? Cô xem tay chân em dài chưa này, là nhân tài học võ đó, vừa trẻ trung vừa xinh xắn, IQ lại cao, còn học kiến trúc. Khi nào em thành kiến trúc sư rồi sẽ bắt chước theo tòa nhà Taipei 101, xây một cái theo tên cô giáo nha.”
“Hả?”
Tề Cách Cách nháy mắt nghịch ngợm, “Cô giáo, cô ngốc thật, tòa nhà người ta 101 tầng, em xây một cái 600 tầng! Không phải 600 là tên cô à, để em hiếu kính cô đó.”
Hiểu Hiểu (皛皛) có sáu chứ bạch (白), là 600. (*Chữ bạch – màu trắng và bách – một trăm hơn kém nhau một nét.)
Cô nhóc nói như thật, giở trò vô lại mà da mặt lại dày, chưa thấy ai tự khen bản thân như thế bao giờ.
Cảnh Táp cười nghiêng ngả, “Hiểu Hiểu, cô bé này thú vị quá, cậu mau nhận nó đi.”
“Chị này chỉ được cái nói đúng thôi. Cô giáo, cô mau nhận em đi, nhỡ đâu em bị người khác cướp mất thì cô sẽ khóc hết nước mắt đó! Tiện thể cô nhận luôn Tiểu Mẫn đi ạ, dù cậu ấy không thông minh bằng em nhưng đàn piano giỏi lắm, sau này cô có con thì khỏi tốn tiền thuê giáo viên piano rồi.”
Mẫn Lệ Ảnh cũng phụ họa theo: “Dạ, dạy miễn phí.”
Cô bé nhớ lời Cách Cách đã nói khi vào lớp – Đi theo cô giáo, tụi lưu manh sẽ chết hết.
Thấy Hiểu Hiểu vẫn không đồng ý, Tề Cách Cách nhíu mày hỏi: “Thế mà cũng không được ạ?”
“Không được!”
Cô bé nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, lại nói: “Thế cô giáo có bạn trai không? Nếu không có thì có muốn tìm ai đó không? Nếu có rồi thì gần đây có định đổi không? Nếu không muốn đổi thì lấy làm dự bị cũng được đó?”
“Em lại muốn làm gì?” Hiểu Hiểu dở khóc dở cười.
Cô bé cười hì hì nói: “Em có một cậu ruột, có cả một cậu họ, đẹp trai cực kì, nếu cô đồng ý thì ngày mai em mang ảnh chụp của họ cho cô xem, cô chọn một đi. Em đảm bảo cậu em rất khỏe mạnh, giống tốt, đẻ một được hai, nếu như cô thích cả hai cũng không sao, em sẽ đích thân mang tới tận nhà cho cô, cô thấy có được không ạ?”
Cảnh Táp cười đến không đứng vững, ngồi bệt xuống sân cỏ, trán Hiểu Hiểu toàn vạch đen.
Quá là thủ đoạn rồi, có nghĩ tới cảm nhận của hai người cậu mình không vậy?
Tề Cách Cách lại bổ sung: “Cô có thể dùng thử, bao đổi trả, không tốn phí.”
Hiểu Hiểu chỉ cảm thấy chắc chắn cô bé này là người vũ trụ, bao đổi trả, bộ tưởng đang mua hàng trên taobao à?
“Tôi không cần bạn trai!”
Tề Cách Cách chạy lên nắm tay Hiểu Hiểu mà lắc, “Cô giáo, nếu không thì cô nói cho em biết mình thiếu gì đi? Em bổ sung cho cô!” Cô bé quyết tâm muốn bái sư học nghệ.
Đúng là giở trò vô lại, thế nhưng Hiểu Hiểu lại không thấy đáng ghét.
Lúc này, có một đám người từ xa đi tới, vì xa nên không rõ là ai, nhưng kẻ đi đầu lại đang chỉ tay vào cô.
Thị lực của Hiểu Hiểu rất tốt, nheo mắt nhìn, là Trần Bách Thụ đang vênh váo dắt theo vài người tới, xem bộ là muốn đang mang binh hỏi tội đây.
“Là cô ta! Chính cô ta đã khiến cánh tay em bị trật khớp.” Cánh tay trật khớp của gã được trả về rồi, dấu hiệu tiêu biểu là đã quên hết đau đớn sau khi lành vết thương.
Mẫn Lệ Ảnh sợ như thỏ bị dọa, trốn sau lưng Tề Cách Cách, run lẩy bẩy.
Tề Cách Cách chẳng hề sợ hãi, tiến lên một bước, chống nạnh to miệng mắng: “Trần Bách Thụ, tên khốn như mày muốn làm gì nữa hả?”
“Hiệu trưởng Lục, thầy nghe chưa, em không có nói láo đâu.”
Đi bên cạnh gã là một người đàn ông chừng năm mươi tuổi, khuôn mặt nghiêm túc, trên đỉnh đầu nhẵn thín có đội một chiếc mũ dạ, chắp tay sau lưng, trông rất giống một tên quan lớn.
“Hiệu trưởng?”
Thấy Hiểu Hiểu thắc mắc, Cảnh Táp ghé vào lỗ tai cô nói: “Tên ông ta là Lục Nguyên, sau khi Trương Chí Dao chết, ông ta là hiệu trưởng mới.”
Trương Chí Dao chính là nạn nhân bị hành hạ đến chết trong vụ án đầu tiên, cảnh sát đã điều tra qua hết những người có liên quan với hắn ta, Lục Nguyên cũng chẳng hề ngoại lệ.
Lục Nguyên nói: “Cảnh sát Cảnh, học sinh trường tôi bị sĩ quan huấn luyện đặc công đả thương, các cô có quản lý chuyện này hay không?”
Cảnh Táp giật mình, chuyện gì cơ?
Tề Cách Cách tức lên, cả giận nói: “Rõ ràng cậu ta bắt nạt Tiểu Mẫn trước, nói chuyện không đứng đắn còn cho đánh tụi em, tụi em chỉ phòng vệ chính đáng.”
Trần Bách Thụ ôm cánh tay bị trật khớp, mặt tỏ ra đau đớn, “Hiệu trưởng Lục, thầy cũng biết gia giáo nhà em rồi, sao em có thể bắt nạt con gái được!”
Màn diễn này khó phân biệt thật giả.
Hiểu Hiểu không nói lời nào, cũng chẳng cãi lại, một bộ như đang xem kịch.
“Cảnh sát Cảnh, người này các cô điều tới, lại là sĩ quan huấn luyện đặc công, ra tay làm học sinh của tôi bị thương, phải có biện pháp giải quyết chứ.”
Rõ ràng Lục Nguyên đang thiên vị Trần Bách Thụ, Cách Cách tức giận đến mức giậm chân: “Hiệu trưởng, thầy không phân biệt phải trái à! Sao lại chỉ tin vào lời nói của một bên như thế!”
“Trò Tề, chú ý thái độ của trò.” Thầy tổng phụ trách tác phong và kỷ luật đứng sau Lục Nguyên quát mắng.
Cảnh Táp kéo áo Hiểu Hiểu, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cậu đừng nhìn mà không nói tiếng nào chứ.”
“Tớ có thể nói gì được? Nói thì vị hiệu trưởng này có nghe không?”
“Cậu đánh người thật à?”
“Có đánh!” Còn đánh một trận thật đau.
“Hiểu Hiểu, cậu còn nói mình không thay đổi nữa đi, bây giờ cũng bắt đầu xen vào việc người khác kìa!” Nếu là trước đây thì tránh được bao nhiêu là cô chạy xa bấy nhiêu.
Hiểu Hiểu cười lạnh: “Chẳng lẽ không được đánh lưu manh à?”
“Ai nói tôi là lưu manh, cô đang sỉ nhục tôi!”
Quả thật bản lĩnh cãi láo của Trần Bách Thụ rất ngoạn mục, không biết đã nói với Lục Nguyên điều gì mà bây giờ cả hai đều cùng chung một kẻ thù.
Lục Nguyên giở giọng hách dịch: “Đặc công là đơn vị phục vụ cho nhân dân, làm đặc công thì sao lại tùy tiện đánh người như vậy, có tính tổ chức kỉ luật không?!”
Hiểu Hiểu nói: “Lúc nãy tôi đánh người, có phần đã tránh nặng tìm nhẹ, tôi thừa nhận mình có đánh, chuyện này tôi không chối cãi. Nhưng cậu học trò Trần Bách Thụ của quý nhà trường đã bắt ép hai học sinh nữ này đi KTV với mình, sau khi bị từ chối thì không ngừng mắng nhiếc sỉ nhục, ra tay đánh người, còn muốn uy hiếp. Xem ra nghiêm trọng hơn trường hợp của tôi nhiều.”
Trần Bách Thụ la toáng lên: “Cô đừng nói bậy.”
“Có nói bậy hay không thì tôi có nhân chứng, còn nhân chứng của cậu đâu?” Tề Cách Cách là nhân chứng của cô, còn nhân chứng của gã lại là ba tên côn đồ kia, trong trường hợp này mà lấy côn đồ ra làm nhân chứng thì chả khác nào lạy ông tôi ở bụi này.
Hiểu Hiểu không để ý tới gã, nhìn qua Lục Nguyên: “Hiệu trưởng Lục, vừa lên chức nên vất vả quá nhỉ.”
Lục Nguyên sửng sốt, chẳng hiểu ngô khoai gì.
“Là hiệu trưởng, chẳng quan tâm đến hai nữ sinh bị hại, vậy mà lại buông thả Trần Bách Thụ, bộ dạng nhún ngường, giọng nói của ông mang đầy ý nịnh nọt, tôi đoán chắc hẳn nhà họ Trần đã quyên không ít tiền cho quý nhà trường.”
Nhìn cách ăn mặc của Trần Bách Thụ có thể biết xuất thân của gã không giàu cũng sang. Mẫn Lệ Ảnh thấy gã như chuột gặp mèo, như thế có thể thấy bình thường đã làm không ít chuyện thiếu đạo đức. Một gã hư hỏng ăn chơi như vậy mà vẫn không bị đuổi học, sau khi làm chuyện xấu mà có thể đi xin thầy hiệu trưởng đích thân giải quyết cho thì trừ việc có qua lại tiền bạc với nhà trường, cô hoàn toàn chẳng nghĩ ra lý do nào để một người có địa vị cao như hiệu trưởng lại làm một việc tự hạ thấp mình như thế.
“Cô… cô nói bậy gì đó?” Lục Nguyên quýnh quáng, mắt lóe lên.
“Được rồi, đây chỉ nhận xét sơ bộ của tôi mà thôi, qua ba phút tiếp theo, tôi cũng có thể nhìn ra cậu ta đã đút cho ông bao nhiêu tiền, ông tin hay không?”
Các thầy cô tổng quản đằng sau nghe thấy, đưa mắt nhìn nhau.
Lục Nguyên cau có, quát: “Ở đây không có chuyện của các cô cậu, đi tuần tra xung quanh trường đi.”
Các thầy cô tổng quản không dám ở lại nữa, tự biết có những chuyện mình không nên nghe.
“100 vạn?” Hiểu Hiểu giơ một ngón tay.
Sắc mặt Lục Nguyên tái xanh, lắp ba lắp bắp: “Cô nói gì vậy? Tôi là cây ngay không sợ chết đứng.”
“200 vạn?”
Ông ta hoảng loạn quát lên, “Cô không được vu khống!”
“300 vạn?”
“Đút lót gì, tôi luôn làm theo chức trách!” Ông ta móc khăn giấy thấm mồ hôi.
“400 vạn?”
Lục Nguyên quay qua nhìn cảnh sát: “Cảnh sát Cảnh, đây là… đây là tác phong làm việc của cảnh sát sao?”
Hiểu Hiểu cười nói: “300 vạn! Lòng tham của hiệu trưởng lớn thật.”
Trong nháy mắt, cả người Lục Nguyên cứng đờ, mồ hôi túa đầy trên trán.
Cảnh Táp đi tới ghé vào tai cô hỏi, “Sao cậu biết?”
“Lúc tớ nói 300 vạn, lỗ mũi ông ta nở to, nhịp đập trên cổ như sinh vật lạ dưới đáy biển. Nếu không bị nói trúng tim đen thì chắc chắn tim có vấn đề, cần phải đi gặp bác sĩ.”
Cảnh Táp quay đầu nhìn sang, quả như Hiểu Hiểu nói, lỗ mũi ông ta đang không ngừng nở to.
“A Cảnh, nghĩ cách đến phòng làm việc của hiệu trưởng đi, tớ không có thời gian nói nhảm với loại người này.”
Cảnh Táp cũng tự hiểu, nói với Lục Nguyên: “Hiệu trưởng Lục, ông xem ở đây có lắm người qua lại thế này, chi bằng có gì hãy tới phòng hiệu trưởng rồi nói tiếp.”
Lục Nguyên lập tức đồng ý, càng nhiều người biết thì càng khó giữ bí mật, quả thật đây không phải là nơi để nói chuyện phiếm.
***
Đoàn người di chuyển tới phòng hiệu trưởng. Vì chưa phá vụ án hành hạ đến chết kia nên thi thể của Trương Chí Dao vẫn trong phòng chứa xác, chưa cử hành tang lễ. Vẫn còn một số vật dụng chưa được thu dọn nên Lục Nguyên không được dùng căn phòng này để làm việc.
Trần Bách Thụ gào lên: “Cô… cô có chứng cứ gì nói tôi hối lộ hiệu trưởng hả!”
“Không có chứng cứ!”
Mặt gã tỏ ra nhẹ nhõm, sau đó lập tức tỏ ra hung hãn, “Vậy cô đang vu khống!”
“Tôi không có chứng cứ về việc hối lộ nhưng chứng cứ về việc cậu quấy rối, đánh các bạn gái này thì tôi có!” Hiểu Hiểu di động ra, mở một đoạn video, hướng màn hình về phía hai người, “Thế nào? Có phải đây chứng cứ hữu hiệu nhất không?”
Video quay cảnh Trần Bách Thụ và tụi côn đồ đang nhục mạ, đánh người.
Tề Cách Cách liền chạy tới, “Cô giáo, cô quay video từ lúc nào vậy?”
“Khi vừa gặp các em.”
Bây giờ là thời đại giúp cụ già té ngã sẽ bị vu cáo thành người gây họa. Muốn làm người tốt việc tốt chứ không muốn tự rước họa. Lúc lái xe có camera ghi lại, còn khi không lái xe, di động trở thành công cụ bảo vệ quyền lợi tốt nhất.
Lúc cô nghe thấy tiếng cãi nhau đã lập tức lấy di động ra, hình ảnh một đám đàn ông bắt nạt hai cô sinh viên nữ đã được cô quay lại một cách rất xuất sắc. Khi Hiểu Hiểu ra tay thì đặt di động trong túi ở trước ngực, lộ camera ra để quay tiếp. Vì thế chân tướng sự việc đã được ghi lại một cách rất rõ ràng. Có lẽ bản đồ bị mất lúc đang cầm di động, kết quả lại bị một nhóc yêu nghiệt quấn chặt.
Nhóc yêu nghiệt – Tề Cách Cách, bật ngón tay cái, khen lớn: “Cô giáo thật nhanh trí!”
Cảnh Táp xem video xong, thắc mắc: “Sao ban nãy cậu không lấy ra?”
“Đứng dưới nắng, màn hình di động bị phản chiếu áng sáng, sao nhìn rõ được?”
Dưới nắng mặt trời gay gắt, màn hình di động sẽ bị tối, trừ khi phải nhìn thật gần. Thế nhưng như vậy dễ bị người khác cướp mất, lợi bất cập hại. Nếu bị xóa, cô lại không có bản lưu khác, có lý cũng bị biến thành vô lý. Tuy có thể khôi phục dữ liệu đã bị xóa nhờ vào kỹ thuật trinh sát, thế nhưng rất tốn thời gian, cô không rảnh, nên tốt nhất là cứ phòng ngừa cẩn thận.
Trong phòng thì không như thế, hình ảnh rõ nét, âm thanh cũng rõ ràng, là một bằng chứng vô cùng xác thực!
Dù Trần Bách Thụ có lớn gan hơn, nhưng có cảnh sát đang làm nhiệm vụ như Cảnh Táp ở đây, gã cũng chẳng dám liều, ngụy biện: “Tại nó… nó… dụ dỗ tao!”
“Tôi… tôi… tôi không có!” Mẫn Lệ Ảnh tủi thân, mắt đỏ ửng. Thậm chí cô bé còn chưa cười với gã bao giờ.
“Nữ sinh trong khoa âm nhạc đều nói… đều nói mày có cha nuôi, còn nói… từng phá thai nữa.”
“Câm miệng thối của mày lại!” Tề Cách Cách muốn tát cho hắn một cái lắm rồi.
“Tao không nói bậy, Văn Kỳ ngủ chung phòng của mày còn nói nó có niêm yết giá, một đêm bốn trăm đồng. Đâu phải tao không có tiền, mày nhìn bộ dạng nó kìa, nhìn đã thấy không đàng hoàng…”
Nháy mắt Mẫn Lệ Ảnh òa khóc nức nở. Từ đầu đến cuối cô bé vẫn không thể hiểu nổi tại sao luôn có người bêu xấu mình.
Cảnh Táp không thể nghe nổi nữa, “Cậu có phải đàn ông không vậy, lý do như thế cũng nói ra được hả. Nếu không bắt về thì tôi phải tự viết ngược chữ Cảnh của mình.”
Trần Bách Thụ vội vàng cầu cứu Lục Nguyên, “Thầy còn đứng đó làm gì, mau đuổi người đi đi!”
Lục Nguyên lau mồ hôi, xua tay khuyên nhủ: “Mọi người đều là bạn học với nhau, tuổi trẻ nóng nảy, cần gì phải làm căng đến vậy, tôi thấy cứ cho qua chuyện này đi thôi. Để truyền ra ngoài cũng không tốt cho thanh danh của em nữ này.”
Đang có ý định dàn xếp cho yên thân, buồn cười là chẳng hề có một câu xin lỗi.
Tề Cách Cách nắm chặt tay, khuôn mặt tức giận đến mức đỏ ửng, lại muốn mở miệng mắng lớn.
Hiểu Hiểu kéo cô bé ra sau lưng, “Im lặng!”
“Cô giáo, bọn họ thật sự rất khốn nạn!” Hai ngọn lửa trong mắt đã hoàn toàn miêu tả được sự phẫn nộ của cô bé.
“Tức giận không phải là biện pháp để giải quyết vấn đề. Gặp chuyện này mà không bình tĩnh thì sau này em xây tòa tháp nào cũng đừng đặt theo tên của tôi, sợ rằng cũng chỉ là công trình bã đậu thôi.”
“Hả!?” Cô bé sửng sốt, đảo tròn mắt một vòng mới phục hồi tinh thần, hớn hở nhảy cẫng, “Cô giáo, cô đồng ý nhận em rồi!”
Hiểu Hiểu cười, đẩy cô bé cho Cảnh Táp, tiến một bước, giọng nói bình tĩnh đáp lời Lục Nguyên.
“Một cô bé bị bắt chuyện, không muốn thì bị đánh, chẳng ai quan tâm đến cảm nhận cô bé. Bị người khác tùy tiện sỉ nhục như vậy, nhà trường không ra mặt an ủi, bị người khác nói xấu sau lưng, bạn học thù ghét mà cũng chẳng thấy nhà trường có bất kì hành động nào. Cái thứ thanh danh như vậy, các người không bảo vệ cho thì cô bé cần gì phải quan tâm tới nữa?”
Cảnh ngộ của Mẫn Lệ Ảnh thế này, tin rằng không chỉ chịu nhiêu áp bức và sỉ nhục này thôi đâu. Chỉ mới đến Khôn Hoa mấy giờ đồng hồ mà Hiểu Hiểu đã nhìn thấy quá nhiều ác ý đối với cô bé. Thật không thể tin rằng cái danh ‘đĩ thỏa dâm đãng’ lại xuất hiện ở trong một trường đại học thế này.
‘Đĩ thỏa dâm đãng’ là một hiện tượng xã hội đáng buồn khi người ta dùng từ này để chế giễu hay châm biếm hạ nhục một số cô gái. Nguyên nhân có thể vì cô ấy ăn mặc lộ liễu, hoặc chỉ vì có tin đồn cô gái đó phóng đãng, và còn một nguyên nhân nực cười nhất là – cô gái ấy quá xinh dẹp.
Hiện tượng này trở thành một cái cớ tuyệt vời cho những kẻ bạo lực, và trở thành môi trường cổ vũ tính bạo lực tốt nhất. Cách để thoát tội là hắt nước bẩn vào người bị hại, dư luận thấy vậy sẽ nghiêng về một bên, đổi thành thái độ ‘Thảo nào’, ‘Đáng đời’.
Cô chưa bao giờ tin những ngạn ngữ như ‘Đắc Kỷ vong Thương’, ‘Tây Thi diệt Ngô’, ‘Dương Quý phi loạn Đường’. Một số kẻ không luận tội kẻ gây họa, ấy mà lại mưu toan tìm cách đổ vấy vết nhơ ‘Không tự trọng’ vào người bị hại. Thị phi đảo luận, không rõ trắng đen.
Đáng sợ nhất là trong số này, phụ nữ chiếm đa số, thậm chí còn đánh trống phất cờ hùa theo.
Lục Nguyên không thể chịu nổi nữa, phất tay nói: “Cô đừng nói thế, sao mà biết được?” Ông ta nhìn về phía Mẫn Lệ Ảnh, cười cầu hòa, “Trò Mẫn, trò sắp đi Vienna, trong chuyện này, quả thật là lỗi ở trò Trần, thầy đảm bảo nó sẽ không tái phạm nữa. Các trò còn trẻ, đừng vì một chút chuyện nhỏ này mà ảnh hưởng đến tương lai. Lùi một bước, không phải phía trước là biển rộng trời cao sao?”
Cả người Mẫn Lệ Ảnh run rẩy, khuôn mặt tươi cười của Lục Nguyên khiến cô bé cảm thấy buồn nôn. Đâu phải lỗi của cô, tại sao phải dàn xếp ổn thỏa? Lời của Hiểu Hiểu nói đã khiến Mẫn Lệ Ảnh bị kích động sâu sắc. Trừ Cách Cách, chưa từng ai có ai ra mặt cho cô bé như vậy. Vì sao phải lùi một bước, Mẫn Lệ Ảnh không muốn cứ nín nhịn hèn nhát như vậy nữa. Thế nhưng bản tính vốn yếu đuối nhát gan, những lời trên cứ nghẹn trong cổ họng, không thốt nên lời.
Tề Cách Cách khích lệ: “Đừng sợ, có cô giáo mà!”
Mẫn Lệ Ảnh hít một hơi thật sâu, lớn gan, lấy hết sức lực, khuôn mặt đỏ bừng, “Em không sai, em không muốn phải lùi bước.”
“Hiệu trưởng, thầy nghe không, Tiểu Mẫn quyết định truy cứu tới cùng!”
Lục Nguyên cũng tức tối đến đỏ mặt: “Các trò muốn làm lớn chuyện ra phải không!”
Tề Cách Cách cũng bất cần, thờ ơ đáp: “Làm lớn thì làm lớn, thà rằng tự bảo vệ mình, ‘kỹ nữ’ cũng muốn đòi hỏi công bằng, chứ không muốn nén giận bấm bụng làm thinh, trói buộc mình làm thánh mẫu Bạch liên hoa!”
Ông ta bị chỉ trích không nói được lời nào, lau mồ hôi, “Làm lớn chuyện này thì chả có lợi gì cho các trò. Không bằng thế này, mọi người về trước, bình tĩnh rồi chúng ta lại nói chuyện.”
Rõ ràng xem một cảnh sát như Cảnh Táp không tồn tại.
Cảnh Táp nén giận, “Hiệu trưởng Lục, chứng cứ đã rất xác thực, không được phép ngụy biện. Hoặc tự thú hoặc bây giờ tôi sẽ bắt cậu ta ngay lập tức, chọn một trong hai đi.” Mắt cô không mù, đã nhìn thấy rất rõ, nên mau chóng bắt loại người này lại.
Lục Nguyên đổ mồ hôi lạnh, “Cảnh sát Cảnh, luật pháp cũng phải nghĩ tới cái tình. Tụi nó còn là học sinh, khó tránh khỏi phạm chút sai lầm. Trò Mẫn và trò Tề đều là con gái, làm lớn chuyện cũng khó coi, không bằng để phụ huynh tới đây một chuyến, mọi người có chuyện gì cũng dễ bàn hơn!”
Ông ta muốn dùng quan điểm của cha mẹ để trấn áp con trẻ, đây là thủ đoạn rất bình thường. Với phái nữ mà nói, dù xã hội đề xướng nữ quyền, thế nhưng động tới thanh danh con gái thì có vài vị phụ huynh vẫn mang tư tưởng phong kiến như thời bó chân gót sen.
Nghe thấy để phụ huynh ra mặt, sống lưng Trần Bách Thụ thẳng lên hẳn, “Chờ ba tôi tới thì xem các người giải quyết thế nào.”
Lục Nguyên vội vàng gọi vài giáo viên đi tới, chia ra gọi điện cho phụ huynh của Tề Cách Cách, Mẫn Lệ Ảnh, Trần Bách Thụ.
Hiểu Hiểu cũng không quan tâm sẽ có ai tới, tranh thủ đảo mắt nhìn quanh căn phòng, nhìn thấy bức thư pháp viết chữ ‘Thượng thiện như thủy’, không khỏi cười lạnh, treo nó ở đây thì đúng là thứ châm biếm đến cực điểm.
(*)Thượng thiện nhược thủy, thủy thiện lợi vạn vật hựu bất tranh, nghĩa là: nước là tốt nhất, nước lợi cho muôn vật lại không hay tranh giành
Cảnh Táp đi tới bên cạnh cô, “Tớ thấy cậu cứ quan sát phòng làm việc này, rốt cuộc cậu đang nhìn gì vậy?”
Bài trí trong căn phòng này khá bình thường, cũng gồm một bàn làm việc lớn, trên bàn có cắm cờ các nước và cờ của trường, giấy tờ dụng cụ để được sắp xếp rất ngăn nắp. Trên kệ thủy tinh, trên tường đầy những cúp và giấy khen mà Trương Chí Dao đã đạt được lúc còn sống, học trò khắp nơi. Trên những giá sách kê sát tường cũng chất đầy sách vở, hầu như không có chỗ nào còn trống. Tựa sách cũng liên quan với giáo dục, có vài quyển là ông ta tự viết.
Cảnh Táp thật sự không thấy có gì bất ổn.
Hiểu Hiểu nói: “Tớ đang phân tích người chết.”
“Cậu phân tích người chết làm gì, phải phân tích tội phạm chứ.” Người chết rồi thì có gì hay mà phân tích.
“A Cảnh, đôi khi người bị hại chưa hẳn là người bị hại.”
Cảnh Táp khoát tay nói: “Thôi được, tớ không hiểu nổi cậu. Cậu cứ nhìn đi, nhưng mà đã giao hẹn rồi đấy, nhìn thấy gì cậu phải nói cho tớ biết.” Cảnh Táp chưa hề quền lời dặn dò của đàn anh.
Từng giờ từng phút trôi qua, Hiểu Hiểu đi tới đi lui trong phòng, chẳng hề đứng lại một phút giây nào. Trong lúc đó, có một thầy giáo đi tới rỉ tai vào Lục Nguyên mấy câu, ngay lập tức khuôn mặt ông ta trở nên rất bối rối, lúc quay đầu nói chuyện với Trần Bách Thụ, mặt gã cũng càng trở nên khó coi hơn.
Đột nhiên, có một bóng người cao lớn đi tới, khí thế mạnh mẽ khiến người khác khó mà bỏ qua được, trừ Hiểu Hiểu đang chìm trong suy nghĩ, tất cả mọi người đều bị anh hấp dẫn.
Tề Cách Cách nhìn thấy người vừa đi tới, bất ngờ nhào tới, quấn chặt như bạch tuột không buông, “Tiểu Hi, sao cậu tới đây, không phải cậu đang quay phim ạ?” Sau đó, cô bé lại tức giận, hung dữ chỉ vào Trần Bách Thụ, “Tên khốn khiến này bắt nạt cục cưng mà cậu thương yêu nhất, cậu phải mau dạy dỗ gã cho Cách Cách!”
Cảnh Táp trợn tròn mắt, người vừa tới không phải ai khác, chính là Khang Hi.
Cục cưng là sao cơ?
Hiểu Hiểu trở về bình thường, cô cực kì tò mò muốn xem phụ huynh của nhóc yêu nghiệt kia trông thế nào. Lúc nhìn thấy Khang Hi, cô ngây ngẩn cả người.
Hai người ôm chặt vào nhau như một cặp sinh đôi dính liền, thân thiết như một đôi tình nhân.
Nháy mắt, đột nhiên Hiểu Hiểu cảm thấy lồng ngực khó chịu, đau nhói…
Vì Cảnh Táp phải chống nạng nên đi rất chậm, thi thoảng quay đầu nhìn lại hai cô bé, cười bảo: “Tớ thấy cô bé này đã quyết định theo cậu rồi đấy, chẳng bằng cứ nhận đi.”
Hiểu Hiểu trừng bạn: “Cậu đừng có vớ vẩn, đây không phải tiểu thuyết võ hiệp.”
Cô đau đầu xoa huyệt Thái dương, đụng phải kiểu người vừa mới gặp đã tỏ ra chí thân thế này, thật sự không biết đối phó thế nào cả. Hiểu Hiểu dừng chân, quay đầu hỏi: “Em muốn đi theo tới bao giờ nữa?”
“Đương nhiên học trò phải đi theo cô giáo rồi, còn nữa, cô ơi, cô còn chưa đồng ý tối nay sẽ đi ăn với em đó.” Cô bé cứ mở miệng là cô ơi cô ạ, nghe ngọt xớt.
“Tôi không nhận học trò.”
“Sao vậy ạ, em có chỗ nào không tốt? Cô xem tay chân em dài chưa này, là nhân tài học võ đó, vừa trẻ trung vừa xinh xắn, IQ lại cao, còn học kiến trúc. Khi nào em thành kiến trúc sư rồi sẽ bắt chước theo tòa nhà Taipei 101, xây một cái theo tên cô giáo nha.”
“Hả?”
Tề Cách Cách nháy mắt nghịch ngợm, “Cô giáo, cô ngốc thật, tòa nhà người ta 101 tầng, em xây một cái 600 tầng! Không phải 600 là tên cô à, để em hiếu kính cô đó.”
Hiểu Hiểu (皛皛) có sáu chứ bạch (白), là 600. (*Chữ bạch – màu trắng và bách – một trăm hơn kém nhau một nét.)
Cô nhóc nói như thật, giở trò vô lại mà da mặt lại dày, chưa thấy ai tự khen bản thân như thế bao giờ.
Cảnh Táp cười nghiêng ngả, “Hiểu Hiểu, cô bé này thú vị quá, cậu mau nhận nó đi.”
“Chị này chỉ được cái nói đúng thôi. Cô giáo, cô mau nhận em đi, nhỡ đâu em bị người khác cướp mất thì cô sẽ khóc hết nước mắt đó! Tiện thể cô nhận luôn Tiểu Mẫn đi ạ, dù cậu ấy không thông minh bằng em nhưng đàn piano giỏi lắm, sau này cô có con thì khỏi tốn tiền thuê giáo viên piano rồi.”
Mẫn Lệ Ảnh cũng phụ họa theo: “Dạ, dạy miễn phí.”
Cô bé nhớ lời Cách Cách đã nói khi vào lớp – Đi theo cô giáo, tụi lưu manh sẽ chết hết.
Thấy Hiểu Hiểu vẫn không đồng ý, Tề Cách Cách nhíu mày hỏi: “Thế mà cũng không được ạ?”
“Không được!”
Cô bé nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, lại nói: “Thế cô giáo có bạn trai không? Nếu không có thì có muốn tìm ai đó không? Nếu có rồi thì gần đây có định đổi không? Nếu không muốn đổi thì lấy làm dự bị cũng được đó?”
“Em lại muốn làm gì?” Hiểu Hiểu dở khóc dở cười.
Cô bé cười hì hì nói: “Em có một cậu ruột, có cả một cậu họ, đẹp trai cực kì, nếu cô đồng ý thì ngày mai em mang ảnh chụp của họ cho cô xem, cô chọn một đi. Em đảm bảo cậu em rất khỏe mạnh, giống tốt, đẻ một được hai, nếu như cô thích cả hai cũng không sao, em sẽ đích thân mang tới tận nhà cho cô, cô thấy có được không ạ?”
Cảnh Táp cười đến không đứng vững, ngồi bệt xuống sân cỏ, trán Hiểu Hiểu toàn vạch đen.
Quá là thủ đoạn rồi, có nghĩ tới cảm nhận của hai người cậu mình không vậy?
Tề Cách Cách lại bổ sung: “Cô có thể dùng thử, bao đổi trả, không tốn phí.”
Hiểu Hiểu chỉ cảm thấy chắc chắn cô bé này là người vũ trụ, bao đổi trả, bộ tưởng đang mua hàng trên taobao à?
“Tôi không cần bạn trai!”
Tề Cách Cách chạy lên nắm tay Hiểu Hiểu mà lắc, “Cô giáo, nếu không thì cô nói cho em biết mình thiếu gì đi? Em bổ sung cho cô!” Cô bé quyết tâm muốn bái sư học nghệ.
Đúng là giở trò vô lại, thế nhưng Hiểu Hiểu lại không thấy đáng ghét.
Lúc này, có một đám người từ xa đi tới, vì xa nên không rõ là ai, nhưng kẻ đi đầu lại đang chỉ tay vào cô.
Thị lực của Hiểu Hiểu rất tốt, nheo mắt nhìn, là Trần Bách Thụ đang vênh váo dắt theo vài người tới, xem bộ là muốn đang mang binh hỏi tội đây.
“Là cô ta! Chính cô ta đã khiến cánh tay em bị trật khớp.” Cánh tay trật khớp của gã được trả về rồi, dấu hiệu tiêu biểu là đã quên hết đau đớn sau khi lành vết thương.
Mẫn Lệ Ảnh sợ như thỏ bị dọa, trốn sau lưng Tề Cách Cách, run lẩy bẩy.
Tề Cách Cách chẳng hề sợ hãi, tiến lên một bước, chống nạnh to miệng mắng: “Trần Bách Thụ, tên khốn như mày muốn làm gì nữa hả?”
“Hiệu trưởng Lục, thầy nghe chưa, em không có nói láo đâu.”
Đi bên cạnh gã là một người đàn ông chừng năm mươi tuổi, khuôn mặt nghiêm túc, trên đỉnh đầu nhẵn thín có đội một chiếc mũ dạ, chắp tay sau lưng, trông rất giống một tên quan lớn.
“Hiệu trưởng?”
Thấy Hiểu Hiểu thắc mắc, Cảnh Táp ghé vào lỗ tai cô nói: “Tên ông ta là Lục Nguyên, sau khi Trương Chí Dao chết, ông ta là hiệu trưởng mới.”
Trương Chí Dao chính là nạn nhân bị hành hạ đến chết trong vụ án đầu tiên, cảnh sát đã điều tra qua hết những người có liên quan với hắn ta, Lục Nguyên cũng chẳng hề ngoại lệ.
Lục Nguyên nói: “Cảnh sát Cảnh, học sinh trường tôi bị sĩ quan huấn luyện đặc công đả thương, các cô có quản lý chuyện này hay không?”
Cảnh Táp giật mình, chuyện gì cơ?
Tề Cách Cách tức lên, cả giận nói: “Rõ ràng cậu ta bắt nạt Tiểu Mẫn trước, nói chuyện không đứng đắn còn cho đánh tụi em, tụi em chỉ phòng vệ chính đáng.”
Trần Bách Thụ ôm cánh tay bị trật khớp, mặt tỏ ra đau đớn, “Hiệu trưởng Lục, thầy cũng biết gia giáo nhà em rồi, sao em có thể bắt nạt con gái được!”
Màn diễn này khó phân biệt thật giả.
Hiểu Hiểu không nói lời nào, cũng chẳng cãi lại, một bộ như đang xem kịch.
“Cảnh sát Cảnh, người này các cô điều tới, lại là sĩ quan huấn luyện đặc công, ra tay làm học sinh của tôi bị thương, phải có biện pháp giải quyết chứ.”
Rõ ràng Lục Nguyên đang thiên vị Trần Bách Thụ, Cách Cách tức giận đến mức giậm chân: “Hiệu trưởng, thầy không phân biệt phải trái à! Sao lại chỉ tin vào lời nói của một bên như thế!”
“Trò Tề, chú ý thái độ của trò.” Thầy tổng phụ trách tác phong và kỷ luật đứng sau Lục Nguyên quát mắng.
Cảnh Táp kéo áo Hiểu Hiểu, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cậu đừng nhìn mà không nói tiếng nào chứ.”
“Tớ có thể nói gì được? Nói thì vị hiệu trưởng này có nghe không?”
“Cậu đánh người thật à?”
“Có đánh!” Còn đánh một trận thật đau.
“Hiểu Hiểu, cậu còn nói mình không thay đổi nữa đi, bây giờ cũng bắt đầu xen vào việc người khác kìa!” Nếu là trước đây thì tránh được bao nhiêu là cô chạy xa bấy nhiêu.
Hiểu Hiểu cười lạnh: “Chẳng lẽ không được đánh lưu manh à?”
“Ai nói tôi là lưu manh, cô đang sỉ nhục tôi!”
Quả thật bản lĩnh cãi láo của Trần Bách Thụ rất ngoạn mục, không biết đã nói với Lục Nguyên điều gì mà bây giờ cả hai đều cùng chung một kẻ thù.
Lục Nguyên giở giọng hách dịch: “Đặc công là đơn vị phục vụ cho nhân dân, làm đặc công thì sao lại tùy tiện đánh người như vậy, có tính tổ chức kỉ luật không?!”
Hiểu Hiểu nói: “Lúc nãy tôi đánh người, có phần đã tránh nặng tìm nhẹ, tôi thừa nhận mình có đánh, chuyện này tôi không chối cãi. Nhưng cậu học trò Trần Bách Thụ của quý nhà trường đã bắt ép hai học sinh nữ này đi KTV với mình, sau khi bị từ chối thì không ngừng mắng nhiếc sỉ nhục, ra tay đánh người, còn muốn uy hiếp. Xem ra nghiêm trọng hơn trường hợp của tôi nhiều.”
Trần Bách Thụ la toáng lên: “Cô đừng nói bậy.”
“Có nói bậy hay không thì tôi có nhân chứng, còn nhân chứng của cậu đâu?” Tề Cách Cách là nhân chứng của cô, còn nhân chứng của gã lại là ba tên côn đồ kia, trong trường hợp này mà lấy côn đồ ra làm nhân chứng thì chả khác nào lạy ông tôi ở bụi này.
Hiểu Hiểu không để ý tới gã, nhìn qua Lục Nguyên: “Hiệu trưởng Lục, vừa lên chức nên vất vả quá nhỉ.”
Lục Nguyên sửng sốt, chẳng hiểu ngô khoai gì.
“Là hiệu trưởng, chẳng quan tâm đến hai nữ sinh bị hại, vậy mà lại buông thả Trần Bách Thụ, bộ dạng nhún ngường, giọng nói của ông mang đầy ý nịnh nọt, tôi đoán chắc hẳn nhà họ Trần đã quyên không ít tiền cho quý nhà trường.”
Nhìn cách ăn mặc của Trần Bách Thụ có thể biết xuất thân của gã không giàu cũng sang. Mẫn Lệ Ảnh thấy gã như chuột gặp mèo, như thế có thể thấy bình thường đã làm không ít chuyện thiếu đạo đức. Một gã hư hỏng ăn chơi như vậy mà vẫn không bị đuổi học, sau khi làm chuyện xấu mà có thể đi xin thầy hiệu trưởng đích thân giải quyết cho thì trừ việc có qua lại tiền bạc với nhà trường, cô hoàn toàn chẳng nghĩ ra lý do nào để một người có địa vị cao như hiệu trưởng lại làm một việc tự hạ thấp mình như thế.
“Cô… cô nói bậy gì đó?” Lục Nguyên quýnh quáng, mắt lóe lên.
“Được rồi, đây chỉ nhận xét sơ bộ của tôi mà thôi, qua ba phút tiếp theo, tôi cũng có thể nhìn ra cậu ta đã đút cho ông bao nhiêu tiền, ông tin hay không?”
Các thầy cô tổng quản đằng sau nghe thấy, đưa mắt nhìn nhau.
Lục Nguyên cau có, quát: “Ở đây không có chuyện của các cô cậu, đi tuần tra xung quanh trường đi.”
Các thầy cô tổng quản không dám ở lại nữa, tự biết có những chuyện mình không nên nghe.
“100 vạn?” Hiểu Hiểu giơ một ngón tay.
Sắc mặt Lục Nguyên tái xanh, lắp ba lắp bắp: “Cô nói gì vậy? Tôi là cây ngay không sợ chết đứng.”
“200 vạn?”
Ông ta hoảng loạn quát lên, “Cô không được vu khống!”
“300 vạn?”
“Đút lót gì, tôi luôn làm theo chức trách!” Ông ta móc khăn giấy thấm mồ hôi.
“400 vạn?”
Lục Nguyên quay qua nhìn cảnh sát: “Cảnh sát Cảnh, đây là… đây là tác phong làm việc của cảnh sát sao?”
Hiểu Hiểu cười nói: “300 vạn! Lòng tham của hiệu trưởng lớn thật.”
Trong nháy mắt, cả người Lục Nguyên cứng đờ, mồ hôi túa đầy trên trán.
Cảnh Táp đi tới ghé vào tai cô hỏi, “Sao cậu biết?”
“Lúc tớ nói 300 vạn, lỗ mũi ông ta nở to, nhịp đập trên cổ như sinh vật lạ dưới đáy biển. Nếu không bị nói trúng tim đen thì chắc chắn tim có vấn đề, cần phải đi gặp bác sĩ.”
Cảnh Táp quay đầu nhìn sang, quả như Hiểu Hiểu nói, lỗ mũi ông ta đang không ngừng nở to.
“A Cảnh, nghĩ cách đến phòng làm việc của hiệu trưởng đi, tớ không có thời gian nói nhảm với loại người này.”
Cảnh Táp cũng tự hiểu, nói với Lục Nguyên: “Hiệu trưởng Lục, ông xem ở đây có lắm người qua lại thế này, chi bằng có gì hãy tới phòng hiệu trưởng rồi nói tiếp.”
Lục Nguyên lập tức đồng ý, càng nhiều người biết thì càng khó giữ bí mật, quả thật đây không phải là nơi để nói chuyện phiếm.
***
Đoàn người di chuyển tới phòng hiệu trưởng. Vì chưa phá vụ án hành hạ đến chết kia nên thi thể của Trương Chí Dao vẫn trong phòng chứa xác, chưa cử hành tang lễ. Vẫn còn một số vật dụng chưa được thu dọn nên Lục Nguyên không được dùng căn phòng này để làm việc.
Trần Bách Thụ gào lên: “Cô… cô có chứng cứ gì nói tôi hối lộ hiệu trưởng hả!”
“Không có chứng cứ!”
Mặt gã tỏ ra nhẹ nhõm, sau đó lập tức tỏ ra hung hãn, “Vậy cô đang vu khống!”
“Tôi không có chứng cứ về việc hối lộ nhưng chứng cứ về việc cậu quấy rối, đánh các bạn gái này thì tôi có!” Hiểu Hiểu di động ra, mở một đoạn video, hướng màn hình về phía hai người, “Thế nào? Có phải đây chứng cứ hữu hiệu nhất không?”
Video quay cảnh Trần Bách Thụ và tụi côn đồ đang nhục mạ, đánh người.
Tề Cách Cách liền chạy tới, “Cô giáo, cô quay video từ lúc nào vậy?”
“Khi vừa gặp các em.”
Bây giờ là thời đại giúp cụ già té ngã sẽ bị vu cáo thành người gây họa. Muốn làm người tốt việc tốt chứ không muốn tự rước họa. Lúc lái xe có camera ghi lại, còn khi không lái xe, di động trở thành công cụ bảo vệ quyền lợi tốt nhất.
Lúc cô nghe thấy tiếng cãi nhau đã lập tức lấy di động ra, hình ảnh một đám đàn ông bắt nạt hai cô sinh viên nữ đã được cô quay lại một cách rất xuất sắc. Khi Hiểu Hiểu ra tay thì đặt di động trong túi ở trước ngực, lộ camera ra để quay tiếp. Vì thế chân tướng sự việc đã được ghi lại một cách rất rõ ràng. Có lẽ bản đồ bị mất lúc đang cầm di động, kết quả lại bị một nhóc yêu nghiệt quấn chặt.
Nhóc yêu nghiệt – Tề Cách Cách, bật ngón tay cái, khen lớn: “Cô giáo thật nhanh trí!”
Cảnh Táp xem video xong, thắc mắc: “Sao ban nãy cậu không lấy ra?”
“Đứng dưới nắng, màn hình di động bị phản chiếu áng sáng, sao nhìn rõ được?”
Dưới nắng mặt trời gay gắt, màn hình di động sẽ bị tối, trừ khi phải nhìn thật gần. Thế nhưng như vậy dễ bị người khác cướp mất, lợi bất cập hại. Nếu bị xóa, cô lại không có bản lưu khác, có lý cũng bị biến thành vô lý. Tuy có thể khôi phục dữ liệu đã bị xóa nhờ vào kỹ thuật trinh sát, thế nhưng rất tốn thời gian, cô không rảnh, nên tốt nhất là cứ phòng ngừa cẩn thận.
Trong phòng thì không như thế, hình ảnh rõ nét, âm thanh cũng rõ ràng, là một bằng chứng vô cùng xác thực!
Dù Trần Bách Thụ có lớn gan hơn, nhưng có cảnh sát đang làm nhiệm vụ như Cảnh Táp ở đây, gã cũng chẳng dám liều, ngụy biện: “Tại nó… nó… dụ dỗ tao!”
“Tôi… tôi… tôi không có!” Mẫn Lệ Ảnh tủi thân, mắt đỏ ửng. Thậm chí cô bé còn chưa cười với gã bao giờ.
“Nữ sinh trong khoa âm nhạc đều nói… đều nói mày có cha nuôi, còn nói… từng phá thai nữa.”
“Câm miệng thối của mày lại!” Tề Cách Cách muốn tát cho hắn một cái lắm rồi.
“Tao không nói bậy, Văn Kỳ ngủ chung phòng của mày còn nói nó có niêm yết giá, một đêm bốn trăm đồng. Đâu phải tao không có tiền, mày nhìn bộ dạng nó kìa, nhìn đã thấy không đàng hoàng…”
Nháy mắt Mẫn Lệ Ảnh òa khóc nức nở. Từ đầu đến cuối cô bé vẫn không thể hiểu nổi tại sao luôn có người bêu xấu mình.
Cảnh Táp không thể nghe nổi nữa, “Cậu có phải đàn ông không vậy, lý do như thế cũng nói ra được hả. Nếu không bắt về thì tôi phải tự viết ngược chữ Cảnh của mình.”
Trần Bách Thụ vội vàng cầu cứu Lục Nguyên, “Thầy còn đứng đó làm gì, mau đuổi người đi đi!”
Lục Nguyên lau mồ hôi, xua tay khuyên nhủ: “Mọi người đều là bạn học với nhau, tuổi trẻ nóng nảy, cần gì phải làm căng đến vậy, tôi thấy cứ cho qua chuyện này đi thôi. Để truyền ra ngoài cũng không tốt cho thanh danh của em nữ này.”
Đang có ý định dàn xếp cho yên thân, buồn cười là chẳng hề có một câu xin lỗi.
Tề Cách Cách nắm chặt tay, khuôn mặt tức giận đến mức đỏ ửng, lại muốn mở miệng mắng lớn.
Hiểu Hiểu kéo cô bé ra sau lưng, “Im lặng!”
“Cô giáo, bọn họ thật sự rất khốn nạn!” Hai ngọn lửa trong mắt đã hoàn toàn miêu tả được sự phẫn nộ của cô bé.
“Tức giận không phải là biện pháp để giải quyết vấn đề. Gặp chuyện này mà không bình tĩnh thì sau này em xây tòa tháp nào cũng đừng đặt theo tên của tôi, sợ rằng cũng chỉ là công trình bã đậu thôi.”
“Hả!?” Cô bé sửng sốt, đảo tròn mắt một vòng mới phục hồi tinh thần, hớn hở nhảy cẫng, “Cô giáo, cô đồng ý nhận em rồi!”
Hiểu Hiểu cười, đẩy cô bé cho Cảnh Táp, tiến một bước, giọng nói bình tĩnh đáp lời Lục Nguyên.
“Một cô bé bị bắt chuyện, không muốn thì bị đánh, chẳng ai quan tâm đến cảm nhận cô bé. Bị người khác tùy tiện sỉ nhục như vậy, nhà trường không ra mặt an ủi, bị người khác nói xấu sau lưng, bạn học thù ghét mà cũng chẳng thấy nhà trường có bất kì hành động nào. Cái thứ thanh danh như vậy, các người không bảo vệ cho thì cô bé cần gì phải quan tâm tới nữa?”
Cảnh ngộ của Mẫn Lệ Ảnh thế này, tin rằng không chỉ chịu nhiêu áp bức và sỉ nhục này thôi đâu. Chỉ mới đến Khôn Hoa mấy giờ đồng hồ mà Hiểu Hiểu đã nhìn thấy quá nhiều ác ý đối với cô bé. Thật không thể tin rằng cái danh ‘đĩ thỏa dâm đãng’ lại xuất hiện ở trong một trường đại học thế này.
‘Đĩ thỏa dâm đãng’ là một hiện tượng xã hội đáng buồn khi người ta dùng từ này để chế giễu hay châm biếm hạ nhục một số cô gái. Nguyên nhân có thể vì cô ấy ăn mặc lộ liễu, hoặc chỉ vì có tin đồn cô gái đó phóng đãng, và còn một nguyên nhân nực cười nhất là – cô gái ấy quá xinh dẹp.
Hiện tượng này trở thành một cái cớ tuyệt vời cho những kẻ bạo lực, và trở thành môi trường cổ vũ tính bạo lực tốt nhất. Cách để thoát tội là hắt nước bẩn vào người bị hại, dư luận thấy vậy sẽ nghiêng về một bên, đổi thành thái độ ‘Thảo nào’, ‘Đáng đời’.
Cô chưa bao giờ tin những ngạn ngữ như ‘Đắc Kỷ vong Thương’, ‘Tây Thi diệt Ngô’, ‘Dương Quý phi loạn Đường’. Một số kẻ không luận tội kẻ gây họa, ấy mà lại mưu toan tìm cách đổ vấy vết nhơ ‘Không tự trọng’ vào người bị hại. Thị phi đảo luận, không rõ trắng đen.
Đáng sợ nhất là trong số này, phụ nữ chiếm đa số, thậm chí còn đánh trống phất cờ hùa theo.
Lục Nguyên không thể chịu nổi nữa, phất tay nói: “Cô đừng nói thế, sao mà biết được?” Ông ta nhìn về phía Mẫn Lệ Ảnh, cười cầu hòa, “Trò Mẫn, trò sắp đi Vienna, trong chuyện này, quả thật là lỗi ở trò Trần, thầy đảm bảo nó sẽ không tái phạm nữa. Các trò còn trẻ, đừng vì một chút chuyện nhỏ này mà ảnh hưởng đến tương lai. Lùi một bước, không phải phía trước là biển rộng trời cao sao?”
Cả người Mẫn Lệ Ảnh run rẩy, khuôn mặt tươi cười của Lục Nguyên khiến cô bé cảm thấy buồn nôn. Đâu phải lỗi của cô, tại sao phải dàn xếp ổn thỏa? Lời của Hiểu Hiểu nói đã khiến Mẫn Lệ Ảnh bị kích động sâu sắc. Trừ Cách Cách, chưa từng ai có ai ra mặt cho cô bé như vậy. Vì sao phải lùi một bước, Mẫn Lệ Ảnh không muốn cứ nín nhịn hèn nhát như vậy nữa. Thế nhưng bản tính vốn yếu đuối nhát gan, những lời trên cứ nghẹn trong cổ họng, không thốt nên lời.
Tề Cách Cách khích lệ: “Đừng sợ, có cô giáo mà!”
Mẫn Lệ Ảnh hít một hơi thật sâu, lớn gan, lấy hết sức lực, khuôn mặt đỏ bừng, “Em không sai, em không muốn phải lùi bước.”
“Hiệu trưởng, thầy nghe không, Tiểu Mẫn quyết định truy cứu tới cùng!”
Lục Nguyên cũng tức tối đến đỏ mặt: “Các trò muốn làm lớn chuyện ra phải không!”
Tề Cách Cách cũng bất cần, thờ ơ đáp: “Làm lớn thì làm lớn, thà rằng tự bảo vệ mình, ‘kỹ nữ’ cũng muốn đòi hỏi công bằng, chứ không muốn nén giận bấm bụng làm thinh, trói buộc mình làm thánh mẫu Bạch liên hoa!”
Ông ta bị chỉ trích không nói được lời nào, lau mồ hôi, “Làm lớn chuyện này thì chả có lợi gì cho các trò. Không bằng thế này, mọi người về trước, bình tĩnh rồi chúng ta lại nói chuyện.”
Rõ ràng xem một cảnh sát như Cảnh Táp không tồn tại.
Cảnh Táp nén giận, “Hiệu trưởng Lục, chứng cứ đã rất xác thực, không được phép ngụy biện. Hoặc tự thú hoặc bây giờ tôi sẽ bắt cậu ta ngay lập tức, chọn một trong hai đi.” Mắt cô không mù, đã nhìn thấy rất rõ, nên mau chóng bắt loại người này lại.
Lục Nguyên đổ mồ hôi lạnh, “Cảnh sát Cảnh, luật pháp cũng phải nghĩ tới cái tình. Tụi nó còn là học sinh, khó tránh khỏi phạm chút sai lầm. Trò Mẫn và trò Tề đều là con gái, làm lớn chuyện cũng khó coi, không bằng để phụ huynh tới đây một chuyến, mọi người có chuyện gì cũng dễ bàn hơn!”
Ông ta muốn dùng quan điểm của cha mẹ để trấn áp con trẻ, đây là thủ đoạn rất bình thường. Với phái nữ mà nói, dù xã hội đề xướng nữ quyền, thế nhưng động tới thanh danh con gái thì có vài vị phụ huynh vẫn mang tư tưởng phong kiến như thời bó chân gót sen.
Nghe thấy để phụ huynh ra mặt, sống lưng Trần Bách Thụ thẳng lên hẳn, “Chờ ba tôi tới thì xem các người giải quyết thế nào.”
Lục Nguyên vội vàng gọi vài giáo viên đi tới, chia ra gọi điện cho phụ huynh của Tề Cách Cách, Mẫn Lệ Ảnh, Trần Bách Thụ.
Hiểu Hiểu cũng không quan tâm sẽ có ai tới, tranh thủ đảo mắt nhìn quanh căn phòng, nhìn thấy bức thư pháp viết chữ ‘Thượng thiện như thủy’, không khỏi cười lạnh, treo nó ở đây thì đúng là thứ châm biếm đến cực điểm.
(*)Thượng thiện nhược thủy, thủy thiện lợi vạn vật hựu bất tranh, nghĩa là: nước là tốt nhất, nước lợi cho muôn vật lại không hay tranh giành
Cảnh Táp đi tới bên cạnh cô, “Tớ thấy cậu cứ quan sát phòng làm việc này, rốt cuộc cậu đang nhìn gì vậy?”
Bài trí trong căn phòng này khá bình thường, cũng gồm một bàn làm việc lớn, trên bàn có cắm cờ các nước và cờ của trường, giấy tờ dụng cụ để được sắp xếp rất ngăn nắp. Trên kệ thủy tinh, trên tường đầy những cúp và giấy khen mà Trương Chí Dao đã đạt được lúc còn sống, học trò khắp nơi. Trên những giá sách kê sát tường cũng chất đầy sách vở, hầu như không có chỗ nào còn trống. Tựa sách cũng liên quan với giáo dục, có vài quyển là ông ta tự viết.
Cảnh Táp thật sự không thấy có gì bất ổn.
Hiểu Hiểu nói: “Tớ đang phân tích người chết.”
“Cậu phân tích người chết làm gì, phải phân tích tội phạm chứ.” Người chết rồi thì có gì hay mà phân tích.
“A Cảnh, đôi khi người bị hại chưa hẳn là người bị hại.”
Cảnh Táp khoát tay nói: “Thôi được, tớ không hiểu nổi cậu. Cậu cứ nhìn đi, nhưng mà đã giao hẹn rồi đấy, nhìn thấy gì cậu phải nói cho tớ biết.” Cảnh Táp chưa hề quền lời dặn dò của đàn anh.
Từng giờ từng phút trôi qua, Hiểu Hiểu đi tới đi lui trong phòng, chẳng hề đứng lại một phút giây nào. Trong lúc đó, có một thầy giáo đi tới rỉ tai vào Lục Nguyên mấy câu, ngay lập tức khuôn mặt ông ta trở nên rất bối rối, lúc quay đầu nói chuyện với Trần Bách Thụ, mặt gã cũng càng trở nên khó coi hơn.
Đột nhiên, có một bóng người cao lớn đi tới, khí thế mạnh mẽ khiến người khác khó mà bỏ qua được, trừ Hiểu Hiểu đang chìm trong suy nghĩ, tất cả mọi người đều bị anh hấp dẫn.
Tề Cách Cách nhìn thấy người vừa đi tới, bất ngờ nhào tới, quấn chặt như bạch tuột không buông, “Tiểu Hi, sao cậu tới đây, không phải cậu đang quay phim ạ?” Sau đó, cô bé lại tức giận, hung dữ chỉ vào Trần Bách Thụ, “Tên khốn khiến này bắt nạt cục cưng mà cậu thương yêu nhất, cậu phải mau dạy dỗ gã cho Cách Cách!”
Cảnh Táp trợn tròn mắt, người vừa tới không phải ai khác, chính là Khang Hi.
Cục cưng là sao cơ?
Hiểu Hiểu trở về bình thường, cô cực kì tò mò muốn xem phụ huynh của nhóc yêu nghiệt kia trông thế nào. Lúc nhìn thấy Khang Hi, cô ngây ngẩn cả người.
Hai người ôm chặt vào nhau như một cặp sinh đôi dính liền, thân thiết như một đôi tình nhân.
Nháy mắt, đột nhiên Hiểu Hiểu cảm thấy lồng ngực khó chịu, đau nhói…
/91
|