Hỉ Doanh Môn

Chương 265 - Dặn Dò (1)

/607


Ngày dời mộ phần của Chu di nương được định ra vào nửa tháng sau, từ trong khoảng thời gian chuẩn bị dời mộ phần này, cử chỉ của Cung Viễn Khoa vẫn như thường, đi sớm về trễ, gặp mặt đều là một vài người cần gặp, cũng không có đi lung tung hoặc là nói lung tung, cũng không có phát sinh loại chuyện làm Cung Trung Tố lo lắng kia.

Cung Trung Tố hoàn toàn yên tâm đối với hắn, cảm thấy mình xử trí thích đáng, hắn cũng đã thật sự nghĩ thông suốt. Vì vậy quyết định trước hai ngày dời mộ phần, tung ra tin tức Chu di nương bệnh chết, biến chuyện dời mộ phần thành làm tang sự, che giấu chuyện cho qua.

Lý di nương đến nơi này của Minh Phỉ nói chuyện phiếm, nói đến chuyện này, thở dài nói: Phải nói tam công tử, thật đúng là hiếu thuận. Nếu như không phải hắn nghĩ mọi cách, chỉ sợ di nương của hắn cứ như vậy.

Minh Phỉ cười nói: Nói như vậy, mấy ngày nay tam công tử không phải giận dỗi với lão gia, mà là vùi đầu làm việc à?

Lý di nương nói: Đúng vậy đấy, lão gia thật vui mừng, chỉ chờ chuyện Chu di nương xong, sẽ làm mai cho Tam Tiểu Thư. Minh Phỉ kinh ngạc nói: Làm mai? Nói như vậy, đã xem được nhà tốt rồi ư? Trước đó mấy ngày không phải nói không có nhà thích hợp sao?

Lý di nương lại cười nói: Bởi vì người đến đề thân đều không thích hợp, lão gia có ý tìm nhà chồng cho Tam Tiểu Thư ở vùng khác, trước đó mấy ngày lão gia đã gửi thư cho một vị bằng hữu lúc trước có quan hệ rất tốt với lão gia đang nhậm chức ở Từ Châu, nhờ vị đại nhân kia giúp chọn một cửa hôn sự tốt. Mấy ngày nữa có thể có thư hồi âm rồi.

Gả đi vùng khác à? Đó cũng coi như hợp ý của Cung Tịnh Kỳ. Minh Phỉ cười nói: Nếu hôn sự định ra, không thể thiếu được nhờ di nương tới đây nói với ta một tiếng, ta sẽ tặng bạc qua cho Tam muội muội, thuận tiện để nàng chuẩn bị đồ cưới.

Lý di nương đáp ứng cáo từ rời khỏi.

Kim Trâm tiễn bà ấy xong trở lại, cười nói: Nãi nãi, mấy ngày nay Lý di nương thật cần mẫn tới đây.

Minh Phỉ nói: Bà ấy cũng là một người đáng thương, muốn tranh cũng không có cơ hội tranh. Chung quy bà ấy đến nói chuyện với ta, ở nhà cẩn thận hầu hạ lão gia cùng Nhị phu nhân, cũng không dám tùy tiện đắc tội mấy vị Đích tiểu thư Đích công tử, cũng chẳng qua chính là muốn giữ lại cho mình một con đường lui mà thôi. Không có con cái, lại nhỏ hơn Cung Trung Tố gần hai mươi tuổi, Cung Trung Tố còn sống thì cũng tàm tạm, nếu Cung Trung Tố chết đi, thì bà ấy sẽ không có chỗ nương tựa. Kim Trâm gật đầu một cái: Bà ấy làm việc cũng coi như có chừng mực, Nhị công tử không phải là người hà khắc, tương lai ắt hẳn sẽ không để cho bà ấy chịu khổ chịu tội.

Minh Phỉ nói: Cho dù Nhị công tử không trông nom bà ấy, chỉ cần bà ấy chịu đi ở trong thôn trang của chúng ta, cũng có thể an dưỡng tuổi già.

Hoa ma ma nói: Sao bà ấy không chịu chứ? Bà ấy chính là người khôn khéo, luôn tới đây tìm người nói chuyện phiếm, nhẹ nhàng liền an bài xong kế sinh nhai nửa đời sau thỏa đáng rồi. Minh Phỉ cười nhạt: Chỉ tăng thêm một người mà thôi, cũng không tăng thêm bao nhiêu phiền toái.

Chủ tớ mấy người cười cười nói nói, lại xem Hoa ma ma dạy mấy người Cẩm Vân học đánh túi lưới. Minh Phỉ phát hiện Cẩm Vân nhìn như có chút đần đần có một đôi tay thật khéo léo, phối màu thoả đáng không nói, lực lĩnh ngộ cùng tính nhẫn nại cũng mạnh hơn ba người kia rõ rệt, có thể suy một ra ba, mà Cẩm Khởi bình thường biểu hiện thông minh nhất thích phối màu sáng bắt mắt, cũng có chủ trương của mình, nhưng mọi việc đều muốn mau lẹ, mấy lần đều làm cho sợi tơ rối loạn, Cẩm Tuệ và Cẩm Hà biểu hiện như bình thường, trung quy trung củ, ngay cả màu sắc hoa văn đều bắt chước Hoa ma ma, một chút cũng không lọt.

Minh Phỉ âm thầm dặn dò Kim Trâm và Hoa ma ma: Chú ý quan sát Cẩm Vân nhiều thêm một chút. Nếu nhân phẩm không có gì lớn, về sau có trường hợp quan trọng thì để cho nàng luyện tay một chút. Cẩm Khởi phải mài giũa một chút mới được, Cẩm Tuệ và Cẩm Hà thì ngày mai có thể an bài làm nhiệm vụ được rồi.

Hoa ma ma đáp lại xong, nâng mắt nhìn đồng hồ cát một cái, nói: Giờ Thân một khắc rồi, đại gia sắp về nhà. Nô tỳ phải đi trù phòng xem chuẩn bị cơm tối.

Minh Phỉ liền giơ tay lên để mấy người Cẩm Vân giải tán, rửa tay pha một ấm Quân Sơn Ngân Châm, vừa bày ly trà xong, tiếng bước chân của Cung Viễn Hòa ở cửa vang lên.

Kim Trâm tiến lên nhận lấy cái mũ của Cung Viễn Hòa, bưng bào phục ở nhà ra, cười nói: Nãi nãi tính canh giờ đại gia về đến nhà thật không kém chút nào.

Cung Viễn Hòa cười gượng một tiếng, giang tay ra chờ Minh Phỉ tháo dây thắt lưng cho hắn: Tối nay làm món ngon gì?

Kim Trâm thấy hắn cười miễn cưỡng, vội cúi đầu lui ra ngoài.

Minh Phỉ thay hắn treo quan phục thay ra xong, nói: Chỉ làm mấy món thường ngày, canh bao tử chân vịt, măng tươi xào, tàu hủ chay cuốn, thịt muối tiêu chiên, rau xào. Cửu tỷ nơi đó lại chưng một quả trứng gà cho Sơn Nhi.

Cung Viễn Hòa nói: Lập tức cho người đi mời Cửu tỷ và Sơn Nhi tới đây cùng ăn cơm tối, rồi bảo trù phòng làm thêm hai món ăn.

Minh Phỉ nghe xong vội kêu Kim Trâm đi vào: Ngươi đi mời biểu tiểu thư dẫn theo Sơn ca nhi cùng tới đây ăn cơm tối. Rồi lại bảo Cẩm Vân: Ngươi đi nói với Hoa ma ma, cơm tối của biểu tiểu thư không cần đưa qua, bưng trứng gà của Sơn ca nhi tới đây, bảo Kim nương tử làm tiếp một món hải sâm xào hành, cá phi lê ướp rượu, anh đào đều đưa tới đây.

An bài xong rót cho Cung Viễn Hòa một ly trà, nói: Xảy ra chuyện gì?

Cung Viễn Hòa nhíu mày nói: Đặng đại ca và hai mươi mốt người thủ phạm chờ năm ngày sau chém đầu, đám người còn lại lưu đày ở nơi bần hàn năm nghìn dặm. Ta vốn là nghĩ, coi như không đợi tìm được hai đứa nhi tử kia của hắn động thủ lần nữa, cũng sẽ đợi đến sau khi chấm dứt cày bừa vụ xuân động thủ lần nữa, ai ngờ lại nhanh như thế này. Vậy chàng tính khi nào đi Phủ Minh? Minh Phỉ biết, Đại Phong triều hành hình, bình thường cũng sẽ không chọn lúc ngày mùa tiến hành, vì chính là muốn giáo huấn dân chúng có cơ hội đi quan sát, để đạt được hiệu quả uy hiếp. Nhưng bây giờ lại định vào lúc gieo giống cày bừa vụ xuân, thật là có chút đặc biệt.

Lấy mặt khác mà nói, cũng nói lên hành động quyết tâm và nổ lực của triều đình chỉnh lý chuyện buôn bán muối lậu này.

Cung Viễn Hòa nói: Ngày mai ta đi, quan tài đã sớm chuẩn bị ở dưới, trước khi đi, xem có thể để cho Cửu tỷ và Song Thọ gặp mặt Đặng đại ca một lần cuối hay không.

Sau đó, Đặng Cửu và Lưu ma ma vội vàng ôm Sơn Nhi chạy tới, Lưu ma ma mới vừa vào cửa, đôi mắt liền kinh hoảng luống cuống nhìn chằm chằm Cung Viễn Hòa và Minh Phỉ. Mặc dù nét mặt Đặng Cửu có chút nôn nóng, nhưng vẫn có thể giữ vững trấn định, trước tiên làm lễ gặp mặt với hai người, lại nghe Sơn Nhi tiến lên hành lễ, sau khi phân chủ khách ngồi xuống, mới thử dò xét nói: Không biết hôm nay có chuyện vui gì?

Minh Phỉ lấy một cái hộp nhỏ xinh xắn cho Sơn Nhi chơi, cười nói: Không có chuyện vui sẽ không gọi các tỷ tới đây cùng ăn cơm à? Tỷ mấy ngày rồi không dẫn Sơn Nhi tới đây, ta rất nhớ nó. Lúc nãy nàng và Cung Viễn Hòa đã bàn bạc, nếu trong bữa cơm nói chuyện cho Đặng Cửu nghe, Đặng Cửu tuyệt đối ăn không vô bữa cơm tối này, muốn nói cũng phải chờ đến sau khi ăn xong rồi nói.

Đặng Cửu thấy Sơn Nhi ôm cái hộp vui mừng hớn hở úp sấp trong lòng Cung Viễn Hòa, nháy mắt với Lưu ma ma, cười gượng, Nó mấy ngày nay ngủ không an ổn lắm.

Lưu ma ma có chút ấm ức tiến lên dụ dỗ Sơn Nhi: Sơn ca nhi, thúc thúc mệt nhọc một ngày rồi, nhanh đừng phiền thúc thúc, ma ma dẫn con đi ra ngoài chơi.

Sơn Nhi nghe vậy, cũng không nói chuyện, ném cái hộp, ép sát mặt ở trên đùi Cung Viễn Hòa ôm chặt lấy đầu gối của hắn không thả. Cung Viễn Hòa cười ôm nó lên: Sơn ca nhi muốn thúc thúc bế? Xem chó lớn Sơn Nhi gật đầu một cái, lại sợ hãi nhìn Minh Phỉ cười một tiếng. Lúc này Minh Phỉ nhìn đứa nhỏ này, cảm thấy nó rất là đáng thương, liền nhẹ nhàng sờ sờ mặt của nó, nói với Cung Viễn Hòa: Cơm tối còn một chút thời gian nữa, chàng dẫn nó ra ngoài dạo một chút. Đợi thức ăn đưa tới, ta cho người tới gọi hai người.

Cung Viễn Hòa cười giơ Sơn Nhi lên cao: Tuân lệnh.

Đặng Cửu nhìn theo bóng lưng Cung Viễn Hòa và Sơn Nhi biến mất ở cửa, quay đầu lại nhìn Minh Phỉ nói: Hòa đệ bây giờ tính tình tốt hơn nhiều, cũng thích cười nhiều hơn lúc trước.

Minh Phỉ cười nói: Ta lại cảm thấy chàng không thích cười giống như ngày trước. Trước kia nói một câu toàn bộ không có gì nghiêm chỉnh, chọc cho người ta bật cười, hiện giờ lại thường nghiêm mặt, trịnh trọng. Đặng Cửu thở dài nói: Nhưng ta cảm thấy hắn vui vẻ hơn, cũng trầm ổn hơn lúc trước. Đây đều là công lao của muội, ta nghĩ sau này các muội nhất định có thể sống rất tốt.

Minh Phỉ cười nói: Hẳn vậy. Nàng theo bản năng liếc nhìn về phía Lưu ma ma, liền thấy Lưu ma ma đứng ở trong góc nhỏ, mắt u ám nhìn chằm chằm Đặng Cửu, vẻ mặt bi thương, Đặng Cửu nhìn cũng không thèm nhìn tới Lưu ma ma.

Khác với thường ngày, hôm nay Đặng Cửu cố ý mở đề tài cùng Minh Phỉ nói chuyện với nhau, vẫn nói chuyện không ngừng. Minh Phỉ cảm thấy có lẽ là nàng có dự cảm không tốt, quá mức khẩn trương, cho nên dùng loại phương thức này để điều tiết cảm xúc, nên liền tận lực phối hợp với nàng, thời điểm nàng nghĩ không ra đề tài liền chủ động tìm đề tài cho, không để thừa chỗ trống cho nàng. Hoa ma ma dẫn người đi vào bày bàn, thấy Đặng Cửu và Minh Phỉ trò chuyện với nhau thật vui, rất là kinh ngạc, nhưng cũng thấy thú vị nói: Biểu tiểu thư rảnh rỗi không ngại thường tới trò chuyện cùng nãi nãi chúng nô tỳ, tránh khỏi ngài buồn bực, nãi nãi chúng nô tỳ cũng buồn bực.

Đặng Cửu nhìn bà ấy cười một tiếng, thế nhưng hỏi đến chuyện không liên quan: Ma ma tối nay đã làm những món ngon gì vậy?

Trong lúc đang nói chuyện, Cung Viễn Hòa bế Sơn Nhi đi vào, Sơn Nhi xuống đất liền chạy thẳng tới chỗ Minh Phỉ: Thẩm thẩm, xem con kiến.

Đặng Cửu lập tức lên tiếng khiển trách: Trời đã tối rồi xem con kiến cái gì?

Sơn Nhi co rụt đầu lại, miệng méo xẹp, đáng thương ngước mắt nhìn Minh Phỉ. Minh Phỉ vội bưng trứng gà qua cho nó nhìn: Trời tối, con kiến đã về nhà rồi. Chúng ta ăn cơm trước, ngày mai lại đi xem có được không?

Sơn Nhi do dự một chút, nhu thuận gật đầu. Lưu ma ma vội đi qua nhận trứng gà trong tay Minh Phỉ: Đại nãi nãi, để nô tỳ tới đút cho ca nhi được rồi.

Đặng Cửu thở dài một hơi, cười khổ nói: Đứa nhỏ này không biết thế nào, luôn có chút sợ ta. Ta thấy muội thì ngược lại có biện pháp hơn ta.

Minh Phỉ cười nói: Trước kia ta từng chăm sóc đệ đệ của ta.

Một bữa cơm ăn nửa canh giờ, thức ăn lại chỉ động không tới một nữa, Cung Viễn Hòa kìm nén đến khó chịu, không thể làm gì khác hơn là cho hạ nhân lui ra, nói: Cửu tỷ, bên kia truyền tin tức tới đây......

Đặng Cửu rũ mắt xuống, buồn bã nói: Lúc nào thì?

Cung Viễn Hòa lo lắng nhìn nàng: Năm ngày sau.

Đôi mắt Đặng Cửu trong nháy mắt đỏ lên, Lưu ma ma càng thêm một tay bịt miệng, thất thanh khóc rống. Sơn Nhi nhìn thấy bà ấy khóc, bị dọa sợ vội vàng quay đầu lại nhìn Đặng Cửu, thấy Đặng Cửu cũng cúi thấp đầu không để ý tới mình, kinh hoảng há miệng muốn khóc, Minh Phỉ nhìn không được, vội vàng đứng dậy ôm nó lên, dụ dỗ nói: Chúng ta đi ra ngoài ngắm sao được không?

Minh Phỉ phân phó Hoa ma ma ở một bên phục vụ, mình dẫn theo Sơn Nhi ra khỏi phòng, Sơn Nhi rất nhanh liền bị mấy người Cẩm Vân làm mặt quỷ dụ dỗ cười ha ha, không lâu sau, Lưu ma ma vành mắt đỏ ửng ra ngoài nhận lấy Sơn Nhi, nói: Đại nãi nãi, đại gia mời ngài đi vào.

Minh Phỉ đi tới cửa, Hoa ma ma tiến lên kề bên tai nàng nhỏ giọng nói: Thật là hiếm thấy, tuy rằng vành mắt đã đỏ ửng, thế nhưng không có khóc một tiếng.

/607

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status