Hỉ Doanh Môn

Chương 60 - Chương 59

/607


Edit: beyours07

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Minh Ngọc banh lại, nghiêm túc nói: Có điều tỷ yên tâm, cho dù là như vậy, muội cũng giúp tỷ. Chỉ là về sau tỷ phải nghe lời muội!

Ách... tay Minh Phỉ run lên, một chữ dài dằng dặc xuất hiện. Nàng ngẩng đầu nhìn Minh Ngọc kéo dài thanh âm: Muội xem... Trang này lại phải viết lại rồi.”

Minh Ngọc thè lưỡi, nhảy xuống ghế: Muội đi tìm Hỉ Phúc chơi, Tam tỷ tỷ từ từ nhi viết.

Kiều Đào cười hì hì mài mực giúp Minh Phỉ: Tuy mới ở chung nhau không bao lâu, Lục tiểu thư lại là thật tâm đau lòng tiểu thư. Lúc trước bộ dạng nàng như kia, như một cái con hổ nhỏ vậy.

Đây chẳng phải chính là như câu nói kia ư, “người thân thì xương hương” (*) thôi. Minh Phỉ cười cười, Ta cũng là thật tình yêu thương nàng. Minh Ngọc tuy nhát gan, cũng có chút yếu đuối, nhưng mỗi khi có người bắt nạt nàng, luôn luôn là người thứ nhất đứng ra giúp nàng.

(*): ý nói người thân của mình thì cái gì cũng tốt

Kiều Đào nói: Hôm nay Tứ tiểu thư thật thảm. Nếu không phải nàng biết rõ toàn bộ, thậm chí còn tham dự trước sau, nàng cũng sẽ cho rằng Minh Phỉ vô tội đáng thương đến có chút ngây ngốc.

Minh Phỉ viết một chữ “hòa” thật lớn Ttính tình của nó thật sự quá tệ, hi vọng sau này nó có thể trở nên ôn nhu biết lễ một chút mới tốt, nếu không về sau trưởng thành chỉ sợ sẽ càng phải chịu thiệt.

Nàng cũng không làm gì Minh Tư, cũng không từng mắng Minh Tư, chỉ là biểu đạt đầy đủ thân ý thiết của nàng mà thôi. Trong trận đấu tranh này, tất cả mọi người chỉ cố gắng hết sức bảo vệ thứ mình muốn mà thôi, không có ai đúng ai sai, có chỉ có ích lợi tương đối.

Kiều Đào cực kì lo lắng: Sau chuyện hôm nay chỉ sợ bọn họ hội càng hận tiểu thư. Tiểu thư cách bọn họ xa một chút là được. Ánh mắt Nhị Di Nương lúc nhìn về phía Minh Phỉ lạnh lẽo oán hận như thế này, nàng là thấy rõ ràng, còn về chuyện sau này Minh Tư có chịu thiệt thòi gì hay không, điều đó không hề có chút quan hệ nào với nàng. Nàng chỉ cần phụ trách gọi Minh Phỉ và Minh Ngọc, cho Đại công tử một sự báo đáp vừa lòng là đủ rồi.

Minh Phỉ cắn bút đầu nói: Thực ra, ta cảm thấy bọn họ còn thực sự đoàn kết. Đặc biệt Nhị công tử, thật sự là ca ca tốt, cũng là đứa con tốt a. Còn có một chiêu té xíu này của Nhị Di Nương, là biện pháp cứu cấp tốt, nàng nên là học tập đến dùng, nói không chừng khi nào đó lại có tác dụng.

Kiều Đào thấy nàng hỏi một đằng trả lời một nẻo, không khỏi tức giận nói: Nô tỳ cùng người là đang nói chuyện đàng hoàng. Về sau tiểu thư muốn làm cái gì, trước phải nói cho nô tỳ nói một tiếng, thường xuyên khiến nô tỳ biến thành chẳng hiểu gì cả, lo lắng đề phòng.

Minh Phỉ mỉm cười: Trước kia lúc ta ở Ngô gia thôn, thường xuyên gặp người trong thôn nuôi chó dữ. Thường nó hay bắt nạt người ăn mặc không đẹp, hoặc là người dáng người nhỏ yếu, người xa lạ, nếu như ngươi sợ hãi, lựa chọn chạy trốn, vậy ngươi nhất định sẽ bị nó cắn. Ngươi nghĩ xem, người làm sao có thể chạy trốn nổi con chó? Ngươi phải làm ra vẻ so với nó còn hung dữ hơn, ra vẻ ngồi xuống nhặt tảng đá, nhất định nó sẽ chột dạ trước. Lúc này nó còn có khả năng cực kỳ giảo hoạt mà ở một bên quan sát ngươi, nhìn ngươi có phải thật sự có tảng đá hay không, nếu ngươi có dũng khí, cũng chính xác đang có tảng đá, một tảng đá nện ở trên thân nó, nó chắc chắn cụp đuôi chạy trốn, lần sau nhìn thấy ngươi nó sẽ đi đường vòng. Cho nên, khi gặp phải loại chó này, nếu muốn dùng cách chạy trốn tới giải quyết vấn đề, đó là nằm mơ!

Kiều Đào bị ví dụ của Minh Phỉ đùa đến bật cười: Biết rõ, nhưng người phải đáp ứng nô tỳ, về sau muốn làm cái gì, trước nói với nô tỳ một tiếng đã. Mấy ngày nay nàng xem như chứng kiến đến thủ đoạn của Minh Phỉ rồi, cũng bội phục nàng, nhìn như vô hại, suốt ngày cười hì hì, thật ra là người khiến người khác không bớt lo.

Minh Phỉ đáp lại hờ hững, chợt nghe bên ngoài một trận gió, ngẩng đầu nhìn lên, một đám người vây quanh Trần thị đi tới, do không thấy Dư bà tử đi theo, nhân tiện hỏi: Đi lấy chút điểm tâm, hỏi một chút chuyện sáng nay cuối cùng là xử lý như thế nào, Dư ma ma lại đi đâu rồi?

Kiều Đào nghe lời bưng hộp châm tuyến cùng hai hộp giấy, đi tới nơi bọn nha đầu bình thường nghỉ tạm, đi tới gặp được Kim Trâm, nàng vội cười gọi Kim Trâm: Kim Trâm tỷ tỷ, tỷ tỷ bận gì thế? Muội có việc muốn tìm Dư ma ma, sao không thấy lão nhân gia bà đâu rồi?

Kim Trâm mạnh mẽ ngồi trên ghế dài, để cho tiểu nha đầu tới đấm lưng cho nàng, gọi Kiều Đào ngồi xuống, nói: Chúng ta còn có thể bận cái gì? Còn không phải bận hầu hạ chủ tử. Nàng nhìn chiếc hộp trên tay Kiều Đào, Ngươi tìm Dư ma ma à? Vậy phải đợi một chút . Nàng đi dặn dò bà tử ở ngoại viện tìm môi giới bán người.

Cũng không có chuyên gì quan trọng hơn chuyện này. Kiều Đào lấy giấy từ trong hộp đặt lên bàn, mở ra trước mặt Kim Trâm, đẩy đẩy, lại rót ly trà chuyển tới: Tỷ




/607

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status