- “ Hoắc tổng, xin lỗi nhân viên của tôi đến trễ”.
Giám đốc hết sức tự nhiên tiến đến trước mặt Lạc Hiểu Nhiên kéo cô đến trước mặt người đàn ông ngồi ở giữ sofa.
- “ không sao, anh nên giới thiệu một chút.”
Hoắc Cao Lãng ra hiệu cho giám đốc giới thiệu người phụ nữ bên cạnh.
-“Chúng ta giới thiệu một chút đi.” Giám đốc toét miệng cười một tiếng, kéo Lạc Hiểu Nhiên vẫn ngây người tiến lên.
Ánh mắt Hoắc Cao Lãng chuyển tới, mắt có chút thất thần nhìn vào mặt người phụ nữ ở đối diện.
-“Tới đây, Helen, chắc trước kia cô từng nghe qua danh tiếng của Hoắc tổng, đây là Hoắc tổng của Hoắc Thị tại thành phố D, Hoắc Cao Lãng.” Giám đốc giới thiệu, rất trang trọng. “Hoắc Tổng, đây là Helen, cô ấy ở phòng dự án của tôi, cô ấy cũng là người thành phố D. Hôm nay, cô ấy có công việc, cho nên mới đến trễ, mong Hoắc tổng không để trong lòng”.
“ Helen, rất vui được gặp lại.”
Hoắc Cao Lãng chủ động đưa tay ra, anh phải rất áp chế mới lộ ra được một nụ cười dễ chịu. Lạc Hiểu Nhiên theo bản năng nhìn vào mắt anh, sâu trong đôi mắt bình tĩnh kia phảng phất che giấu thứ gì đó không thấy được rõ ràng.
Sự bình tĩnh này khiến trái tim cô đập mạnh...
Helen?
Không nghĩ tới có một ngày anh ấy lại gọi mình một tiếng ‘Helen... Như vậy có phải cô cũng hẳn gọi một tiếng ‘Hoắc tổng”
-“Hoắc tổng, rất vui được gặp.”
Lạc Hiểu Nhiên đè xuống những cảm xúc sợ hãi cùng hung mãnh đang cuộn trào trong lòng kia, nếu như bốn năm trước cô không biết che giấu tâm tư thì bây giờ khi đã trải qua nhiều chuyện như vậy tự nhiên cô cũng đã thay đổi.
Đôi tay này đã từng vô số lần nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô. Đã cách nhau bốn năm, cảm xúc đã có nhiều thay đổi nhưng lòng bàn tay này, sự ấm áp này mang lại cảm giác không chút nào thay đổi...
Ngược lại còn mãnh liệt hơn?
Lạc Hiểu Nhiên chỉ chạm vào tay Hoắc Cao Lãng một cái liền có chút trốn tránh, tay theo bản năng thu lại.
Ngón tay thon dài của Hoắc Cao Lãng khe động, trong chốc lát có chút thất thần.
Chỉ là chạm vào bàn tay mềm mại bé nhỏ của cô đã gọi lên trong cơ thể anh sự ham muốn mãnh liệt. Bốn năm qua không có một ngày là anh không nghĩ về cô, chờ cô trở lại, lên kế hoạch để làm mọi thứ.
Anh muốn chiều chuộng cô, yêu cô, bù đắp lại những tổn thương trước kia gây ra cho cô.
Lần này không muốn lần nữa phải buông tay.
Trong sâu đôi mắt sắc bén của anh thoáng qua một tia kiềm chế, sau đó mới
coi như không có chuyện gì xảy ra, xoay người ngồi về vị trí cũ.
Hoắc Cao Lãng nhìn vào trong mắt, ánh mắt thâm thúy, một lần nữa lại thoáng thất thần.
Người phụ nữ nhỏ bé này từng được anh bao bọc bảo vệ đã thật sự trưởng thành, so với bốn năm trước anh tiếp xúc với cô dù chỉ là xa giao thì cô vẫn có chút e dè, nhưng bây giờ cô không còn chút nào như vậy.
Hoắc Cao Lãng vui vẻ, cảm thấy yên tâm.
Mặc dù trên người cô đã không còn đóng dấu thuộc về anh nhưng ở trong lòng anh chỉ có cô là người đàn bà của mình, thấy cô thay đổi anh chỉ thấy vui mừng.
Chào hỏi nhau trong chốc lát, mọi người bắt đầu ngồi vào chỗ.
Trên chiếc bàn tròn trong phòng đặc biệt đã bày đầy thức ăn, mọi người bắt đầu ngồi vào. Lạc Hiểu Nhiên đứng bên cạnh giám đốc, từ đầu đến cuối rũ mi mắt, trong lòng rất bề bộn, hoàn toàn không cách nào tỉnh táo lại.
Cô luôn có cảm giác một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn mình không chớp mắt, nhưng khi cô thỉnh thoảng giống như vô tình ngẩng đầu lên lại không bắt gặp ánh mắt kia.
Hoắc Cao Lãng chỉ nhìn cô lúc giám đốc giới thiệu, sau đó dường như anh cũng không nhìn cô một cái.
Mi mắt Lạc Hiểu Nhiên rũ xuống, hai tay theo bản năng siết chặt bên người, trong lòng từ đầu đến cuối đều có một cảm giác mất mát. Cô biết tại sao, cho tới bây giờ cô không phủ nhận tình cảm của mình với người đàn ông này. Dù là bốn năm đã qua, dù biết trong bốn năm qua anh ấy đã sống với thân phận là chồng của người khác, dù đã cố hết sức nhưng cô vẫn không khỏi nghĩ tới chuyện bọn họ sẽ làm vào buổi tối... sau đó tim đau như bị dao cắt...
Trái tim từng yêu thương anh ấy kia đã không bao giờ trở lại như cũ được.
Hóa ra yêu là đau, lời này một chút cũng không giả.
Cho nên khi gặp lại anh mới khiếp sợ, bất ngờ, kinh hoảng, bất an, nhưng cũng không thể không để ý tới nỗi nhớ cồn cào nơi sâu nhất.
Đúng vậy, cô nhớ anh, quá nhớ, nhớ rất nhiều....
- “ Helen, ngồi cạnh tôi đi”.
Giám đốc kéo cái ghế ra hết sức ga lăng. Từ đầu tới cuối dường như anh đều che chở cho Lạc Hiểu Nhiên, dù sao cũng là người mình mang ra ngoài cho nên anh càng thêm chú ý đặt người phụ nữ này bên trên những thứ khác.
Lúc này bên trái của cô là giám đốc ngồi, bên tay phải lại là Hoắc Cao Lãng.
Lúc này một ly rượu đưa đến trước mặt Lạc Hiểu Nhiên.
- “ Tôi mời cô một ly được không”.
Lạc Hiểu Nhiên nhíu mi, cười một tiếng: “ thật ngại quá, tôi không uống được”.
Hoắc Cao Lãng khẽ cười: “ vậy sao.”
"1
- “ Helen”. Hoắc Cao Lãng định nói gì đó, nhưng giám đốc đã nói vào: “ Cô không thể nể mặt Hoắc tổng mà uống một ly sao”.
Tửu lượng Lạc Hiểu Nhiên không quá tốt và dạ dày cũng không còn cho phép, nhưng tình cảnh như vậy cô sao có thể cự tuyệt, theo bản năng liếc nhìn Hoắc Cao Lãng một cái nhưng anh chỉ mỉm cười ngồi tại chỗ, hoàn toàn không có ý ngăn cản. Lạc Hiểu Nhiên thầm thở dài một cái, xem ra ly rượu này không uống không được
Đưa tay cầm ly rượu trước mặt, cô cười hào sảng một tiếng: “ Hoắc tổng, tôi kính ngài một ly”.
Ngước cổ lên, một hơi đem chất lỏng màu trắng uống sạch. Cổ họng cô liền dâng lên một mùi vị chua cay, Lạc Hiểu Nhiên nuốt nước miếng đem ly đặt trước mặt, âm thầm điều chỉnh hô hấp của mình.
Hoắc Cao Lãng mím môi nâng ly rượu lên uống.
Lập tức, trước mắt Lạc Hiểu Nhiên lại xuất hiện một ly rượu khác: “ tôi có thể mời cô một ly không”. Người đàn ông đối diện cười híp mắt.
Khóe miệng Lạc Hiểu Nhiên cừng đờ, thêm một ly nữa?
Rượu này nồng độ rượu cũng không thấp, tửu lượng của cô thật sự rất kém,
hơn nữa bốn năm qua dường như cô không dính tới rượu, uống như vậy không tới ba ly chắc chắn cô sẽ gục ngã.
Như vậy không phải quá mất mặt sao?
Lạc Hiểu Nhiên nhíu mi, cứng đờ cười một tiếng: “ Ngại quá, thật ra thì tửu lượng của tôi rất kém.
Vừa nói cô vừa nhìn giám đốc theo bản năng nhưng người đàn ông đáng giận này hoàn toàn không để ý tới ánh mắt cầu cứu của cô. Lạc Hiểu Nhiên thật khóc không ra nước mắt. Trong lúc đó cô đột nhiên lại phát giác một ánh mắt thâm trầm dường như đang soi vào mình, theo bản năng cô liền xoay mặt sang bên kia, vừa vặn đối mặt với người đàn ông lười biếng dựa vào ghế ngồi đang nhìn mình.
Giám đốc hết sức tự nhiên tiến đến trước mặt Lạc Hiểu Nhiên kéo cô đến trước mặt người đàn ông ngồi ở giữ sofa.
- “ không sao, anh nên giới thiệu một chút.”
Hoắc Cao Lãng ra hiệu cho giám đốc giới thiệu người phụ nữ bên cạnh.
-“Chúng ta giới thiệu một chút đi.” Giám đốc toét miệng cười một tiếng, kéo Lạc Hiểu Nhiên vẫn ngây người tiến lên.
Ánh mắt Hoắc Cao Lãng chuyển tới, mắt có chút thất thần nhìn vào mặt người phụ nữ ở đối diện.
-“Tới đây, Helen, chắc trước kia cô từng nghe qua danh tiếng của Hoắc tổng, đây là Hoắc tổng của Hoắc Thị tại thành phố D, Hoắc Cao Lãng.” Giám đốc giới thiệu, rất trang trọng. “Hoắc Tổng, đây là Helen, cô ấy ở phòng dự án của tôi, cô ấy cũng là người thành phố D. Hôm nay, cô ấy có công việc, cho nên mới đến trễ, mong Hoắc tổng không để trong lòng”.
“ Helen, rất vui được gặp lại.”
Hoắc Cao Lãng chủ động đưa tay ra, anh phải rất áp chế mới lộ ra được một nụ cười dễ chịu. Lạc Hiểu Nhiên theo bản năng nhìn vào mắt anh, sâu trong đôi mắt bình tĩnh kia phảng phất che giấu thứ gì đó không thấy được rõ ràng.
Sự bình tĩnh này khiến trái tim cô đập mạnh...
Helen?
Không nghĩ tới có một ngày anh ấy lại gọi mình một tiếng ‘Helen... Như vậy có phải cô cũng hẳn gọi một tiếng ‘Hoắc tổng”
-“Hoắc tổng, rất vui được gặp.”
Lạc Hiểu Nhiên đè xuống những cảm xúc sợ hãi cùng hung mãnh đang cuộn trào trong lòng kia, nếu như bốn năm trước cô không biết che giấu tâm tư thì bây giờ khi đã trải qua nhiều chuyện như vậy tự nhiên cô cũng đã thay đổi.
Đôi tay này đã từng vô số lần nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô. Đã cách nhau bốn năm, cảm xúc đã có nhiều thay đổi nhưng lòng bàn tay này, sự ấm áp này mang lại cảm giác không chút nào thay đổi...
Ngược lại còn mãnh liệt hơn?
Lạc Hiểu Nhiên chỉ chạm vào tay Hoắc Cao Lãng một cái liền có chút trốn tránh, tay theo bản năng thu lại.
Ngón tay thon dài của Hoắc Cao Lãng khe động, trong chốc lát có chút thất thần.
Chỉ là chạm vào bàn tay mềm mại bé nhỏ của cô đã gọi lên trong cơ thể anh sự ham muốn mãnh liệt. Bốn năm qua không có một ngày là anh không nghĩ về cô, chờ cô trở lại, lên kế hoạch để làm mọi thứ.
Anh muốn chiều chuộng cô, yêu cô, bù đắp lại những tổn thương trước kia gây ra cho cô.
Lần này không muốn lần nữa phải buông tay.
Trong sâu đôi mắt sắc bén của anh thoáng qua một tia kiềm chế, sau đó mới
coi như không có chuyện gì xảy ra, xoay người ngồi về vị trí cũ.
Hoắc Cao Lãng nhìn vào trong mắt, ánh mắt thâm thúy, một lần nữa lại thoáng thất thần.
Người phụ nữ nhỏ bé này từng được anh bao bọc bảo vệ đã thật sự trưởng thành, so với bốn năm trước anh tiếp xúc với cô dù chỉ là xa giao thì cô vẫn có chút e dè, nhưng bây giờ cô không còn chút nào như vậy.
Hoắc Cao Lãng vui vẻ, cảm thấy yên tâm.
Mặc dù trên người cô đã không còn đóng dấu thuộc về anh nhưng ở trong lòng anh chỉ có cô là người đàn bà của mình, thấy cô thay đổi anh chỉ thấy vui mừng.
Chào hỏi nhau trong chốc lát, mọi người bắt đầu ngồi vào chỗ.
Trên chiếc bàn tròn trong phòng đặc biệt đã bày đầy thức ăn, mọi người bắt đầu ngồi vào. Lạc Hiểu Nhiên đứng bên cạnh giám đốc, từ đầu đến cuối rũ mi mắt, trong lòng rất bề bộn, hoàn toàn không cách nào tỉnh táo lại.
Cô luôn có cảm giác một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn mình không chớp mắt, nhưng khi cô thỉnh thoảng giống như vô tình ngẩng đầu lên lại không bắt gặp ánh mắt kia.
Hoắc Cao Lãng chỉ nhìn cô lúc giám đốc giới thiệu, sau đó dường như anh cũng không nhìn cô một cái.
Mi mắt Lạc Hiểu Nhiên rũ xuống, hai tay theo bản năng siết chặt bên người, trong lòng từ đầu đến cuối đều có một cảm giác mất mát. Cô biết tại sao, cho tới bây giờ cô không phủ nhận tình cảm của mình với người đàn ông này. Dù là bốn năm đã qua, dù biết trong bốn năm qua anh ấy đã sống với thân phận là chồng của người khác, dù đã cố hết sức nhưng cô vẫn không khỏi nghĩ tới chuyện bọn họ sẽ làm vào buổi tối... sau đó tim đau như bị dao cắt...
Trái tim từng yêu thương anh ấy kia đã không bao giờ trở lại như cũ được.
Hóa ra yêu là đau, lời này một chút cũng không giả.
Cho nên khi gặp lại anh mới khiếp sợ, bất ngờ, kinh hoảng, bất an, nhưng cũng không thể không để ý tới nỗi nhớ cồn cào nơi sâu nhất.
Đúng vậy, cô nhớ anh, quá nhớ, nhớ rất nhiều....
- “ Helen, ngồi cạnh tôi đi”.
Giám đốc kéo cái ghế ra hết sức ga lăng. Từ đầu tới cuối dường như anh đều che chở cho Lạc Hiểu Nhiên, dù sao cũng là người mình mang ra ngoài cho nên anh càng thêm chú ý đặt người phụ nữ này bên trên những thứ khác.
Lúc này bên trái của cô là giám đốc ngồi, bên tay phải lại là Hoắc Cao Lãng.
Lúc này một ly rượu đưa đến trước mặt Lạc Hiểu Nhiên.
- “ Tôi mời cô một ly được không”.
Lạc Hiểu Nhiên nhíu mi, cười một tiếng: “ thật ngại quá, tôi không uống được”.
Hoắc Cao Lãng khẽ cười: “ vậy sao.”
"1
- “ Helen”. Hoắc Cao Lãng định nói gì đó, nhưng giám đốc đã nói vào: “ Cô không thể nể mặt Hoắc tổng mà uống một ly sao”.
Tửu lượng Lạc Hiểu Nhiên không quá tốt và dạ dày cũng không còn cho phép, nhưng tình cảnh như vậy cô sao có thể cự tuyệt, theo bản năng liếc nhìn Hoắc Cao Lãng một cái nhưng anh chỉ mỉm cười ngồi tại chỗ, hoàn toàn không có ý ngăn cản. Lạc Hiểu Nhiên thầm thở dài một cái, xem ra ly rượu này không uống không được
Đưa tay cầm ly rượu trước mặt, cô cười hào sảng một tiếng: “ Hoắc tổng, tôi kính ngài một ly”.
Ngước cổ lên, một hơi đem chất lỏng màu trắng uống sạch. Cổ họng cô liền dâng lên một mùi vị chua cay, Lạc Hiểu Nhiên nuốt nước miếng đem ly đặt trước mặt, âm thầm điều chỉnh hô hấp của mình.
Hoắc Cao Lãng mím môi nâng ly rượu lên uống.
Lập tức, trước mắt Lạc Hiểu Nhiên lại xuất hiện một ly rượu khác: “ tôi có thể mời cô một ly không”. Người đàn ông đối diện cười híp mắt.
Khóe miệng Lạc Hiểu Nhiên cừng đờ, thêm một ly nữa?
Rượu này nồng độ rượu cũng không thấp, tửu lượng của cô thật sự rất kém,
hơn nữa bốn năm qua dường như cô không dính tới rượu, uống như vậy không tới ba ly chắc chắn cô sẽ gục ngã.
Như vậy không phải quá mất mặt sao?
Lạc Hiểu Nhiên nhíu mi, cứng đờ cười một tiếng: “ Ngại quá, thật ra thì tửu lượng của tôi rất kém.
Vừa nói cô vừa nhìn giám đốc theo bản năng nhưng người đàn ông đáng giận này hoàn toàn không để ý tới ánh mắt cầu cứu của cô. Lạc Hiểu Nhiên thật khóc không ra nước mắt. Trong lúc đó cô đột nhiên lại phát giác một ánh mắt thâm trầm dường như đang soi vào mình, theo bản năng cô liền xoay mặt sang bên kia, vừa vặn đối mặt với người đàn ông lười biếng dựa vào ghế ngồi đang nhìn mình.
/224
|