Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh
Sau khi rời khỏi Đại học Thanh Hoa vì sự cố của Chung Linh, Quý Minh Viễn đã không ngủ ngon giấc trong gần hai tháng. Anh thường tỉnh dậy trong những giấc mơ, sau đó cả đêm đều không thể ngủ nổi. Trong tâm lý học, phản ứng này được gọi là PTSD, đặc biệt chỉ đến chứng rối loạn tâm thần chậm rãi xuất hiện và kéo dài dai dẳng được hình thành do cá nhân từng trải qua, chứng kiến hoặc gặp phải một hoặc nhiều cái chết liên quan đến bản thân hoặc người khác, hoặc là bị đe dọa đến sự sống. Tên đầy đủ là chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương.
Sau khi được chẩn đoán mắc căn bệnh như vậy, Quý Minh Viễn đã từng đọc rất nhiều tài liệu và sách để tự chữa bệnh, nhưng cuối cùng anh đã bị những cơn ác mộng liên tục ập đến đánh bại, anh tìm đến bác sĩ và bắt đầu điều trị bằng thuốc. Cho đến khi thoát khỏi môi trường đó, đến Tây Đại nửa năm anh mới có chuyển biến tốt. Từ đó, anh cứ nghĩ rằng mình đã có thể bình tĩnh giải quyết sự việc này, nhưng không ngờ sau hai năm, khi gặp phải một kích thích nhỏ, cơn hoảng loạn hoang mang lại quay trở lại. Đến nỗi làm anh suýt đánh mất lý trí.
Đêm đầu tháng Tư vẫn còn chút mát mẻ nhưng toàn thân Quý Minh Viễn lại toát mồ hôi lạnh. Cả người có cảm giác ngứa ngáy, anh bình tĩnh lại, nhìn Hứa Giai Ninh, thấp giọng xin lỗi: “Tiểu Hứa, xin lỗi, tôi…”
“Không sao đâu ạ.”
Hứa Giai Ninh kịp thời ngắt lời anh, cô cười nhẹ, ngẩng đầu cho thuốc vào miệng. Sau đó vứt chiếc cốc rỗng vào thùng rác, cảm ơn người bán hàng xong, cô bước ra khỏi hiệu thuốc trước.
Quý Minh Viễn mím nhẹ môi dưới, do dự hai bước rồi mới đi theo.
*
Lâm Lạc đang ngồi trong xe trò chuyện với Hàn Dương thấy hai người trở lại liền vội vàng tắt máy. Nhưng ngoài dự liệu là sắc mặt của cả Hứa Gia Ninh và thầy Quý đều hơi khó coi, Lâm Lạc vốn còn muốn hỏi tình hình thế nào vừa thấy vậy, chỉ đành nuốt lời lại.
Cả quãng đường trở về khách sạn đều chìm trong im lặng, bầu không khí không thể tồi tệ hơn. Cuối cùng khi xe dừng lại, Lâm Lạc nhìn Hứa Giai Ninh đợi cô xuống xe. Không ngờ Hứa Giai Ninh lại nhìn cô ấy nói: “Lâm Lạc, cậu về trước đi, tớ còn có chuyện muốn nói với thầy Quý.”
Lời này khiến cho Quý Minh Viễn và Lâm Lạc đồng thời giật mình. Người phía trước phải rất kiềm chế mới không quay đầu lại nhìn. Mà Lâm Lạc đã không còn cảm thấy ngạc nhiên nữa rồi, chỉ buồn phiền vì lại bị đuổi đi lần nữa. Bọn họ không phải là bạn sao, có lời gì mà bạn bè không thể nghe chứ? Kìm nén sự thắc mắc trong lòng, Lâm Lạc cảm ơn Quý Minh Viễn rồi xuống xe trước.
Trên xe chỉ còn lại hai người, sau một hồi im lặng, Quý Minh Viễn hỏi: “Em muốn nói gì với tôi?”
Hứa Giai Ninh ngẩng đầu lên: “Có thể vào phòng thầy nói chuyện không?”
Quý Minh Viễn liếc nhìn cô gái qua gương chiếu hậu, rất nhanh liền rời ánh mắt đi.
“Tốt nhất là nói ở đây.”
“Vậy thì em sẽ không nói nữa.”
Quý Minh Viễn: “…” Đây là đang giận dỗi với anh sao?
Sau một hồi im lặng, Quý Minh Viễn mở cửa xe bước xuống.
*
Bởi vì số lượng người tới họp lần này quá nhiều, phòng của Quý Minh Viễn không được sắp xếp cùng với nhóm Lâm Thành mà cách nhau sáu tầng. Điều vui mừng là, vì ở tầng khá cao nên chỗ này không có nhiều người.
Quý Minh Viễn mở cửa rồi thay giày, anh lấy một đôi dép sạch đặt trước mặt Hứa Giai Ninh. Hứa Giai Ninh không nhúc nhích, sau khi anh đứng thẳng người, cô tiến lên một bước, lẳng lặng ôm lấy eo anh.
Lời muốn nói bị chặn lại, Quý Minh Viễn sửng sốt cúi đầu xuống: “Tiểu Hứa…”
“Thầy đừng động đậy, em chỉ ôm một lát thôi.”. Truyện Ngược
Quý Minh Viễn bật cười, này được coi là gì đây? Anh đặt tay lên vai Hứa Giai Ninh, vừa định đẩy ra liền cảm thấy lồng ngực nóng ấm. Ban đầu không quá rõ ràng, sau khi cảm giác này ngày càng rõ hơn anh mới nhận ra đó là gì. Là nước mắt của Hứa Giai Ninh, cô khóc rồi!
Quý Minh Viễn chưa bao giờ thấy cô khóc, ngoại trừ lần từ Uông Lão biết được cô rất buồn vì anh rời đi ra, anh thậm chí còn chưa từng nghe nói qua. Từ trước đến nay, anh đều cảm thấy nội tâm cô gái này có một sức mạnh vô cùng bền bỉ, không nghĩ tới cô sẽ khóc, hơn nữa những giọt nước mắt này còn do anh gây ra.
“Hứa Giai Ninh.” Cổ họng của người đàn ông hơi thắt lại, giọng nói có chút khô khốc: “Nếu hành động lúc trước của tôi khiến em cảm thấy bị xúc phạm, tôi xin lỗi em. Tôi tuyệt đối không có ý đó, tôi chỉ là…”
Quý Minh Viễn không biết nên nói tiếp thế nào. Đúng vậy, anh phải giải thích thế nào với một cô gái trong sáng và thuần khiết đây, anh đã coi nhầm cô là Chung Linh, đã phản ứng thái quá. Anh không có lòng xấu, nhưng lòng tốt này dường như bất kỳ cô gái nào cũng không thể chấp nhận được. Bởi vì không một cô gái nào nguyện ý có liên quan đến mang thai ngoài tử cung.
Suy nghĩ trong lòng dâng lên, nhưng Quý Minh Viễn không nói gì nữa, chỉ nhẹ thở dài một cái. Tiếng thở dài trong căn phòng tối nặng nề như vậy, đến nỗi đập vào trái tim Hứa Giai Ninh, khiến cô dần bình tĩnh lại.
“Thầy Quý, em không tức giận.” Trong bóng tối, gương mặt cô gái vừa mới khóc xong hiện lên một tầng nước sáng bóng, giọng nói cũng có chút khàn khàn.
Quý Minh Viễn hơi ngạc nhiên, gương mặt ẩn hiện trong sâu thẳm đã bình tĩnh trở lại.
“Vậy em khóc cái gì?”
“Em chỉ là thấy phiền muộn trong lòng, muốn trút bỏ ra thôi.”
Quý Minh Viễn: “…” Lý do này…
Quý Minh Viễn đã không biết nên vui mừng hay bất lực nữa, sau một hồi im lặng, anh bỗng cong môi: “Bây giờ còn khó chịu không?”
Hứa Giai Ninh lắc đầu, lau nước mắt.
“Vậy không còn sớm nữa, em có thể trở về rồi.”
Này là bắt đầu đuổi người rồi sao?
Hứa Giai Ninh do dự một chút, hỏi: “Thầy Quý, em có thể ngồi chỗ thầy một lát, uống tách trà được không?”
Quý Minh Viễn: “…” Anh nói không thể còn có ích sao?
*
Vì đang trong kỳ sinh lý nên Quý Minh Viễn không rót trà cho cô, chỉ đun nước khoáng của khách sạn lên rồi rót cho cô một cốc. Lúc bưng lên, Hứa Giai Ninh vừa ngồi xuống ghế sô pha, đang quan sát cách bài trí của căn phòng.
“Thầy Quý, phòng của thầy hình như hơi khác với phòng của chúng em.”
Theo lý mà nói, bình thường đi công tác đều sẽ ở trong phòng đôi hạng sang, rất ít ở phòng đơn. Cho dù phòng ngủ giường lớn cũng sẽ không giống như phòng này của Quý Minh Viễn, còn phân phòng trong phòng ngoài.
Quý Minh Viễn biết cô đơn thuần là tò mò chứ không phải là ghen tị với đãi ngộ đặc biệt này của anh nên nói: “Đây là phòng tôi tự đặt.”
Chẳng trách. Trong học viện đều đồn nhà họ Quý ở Yên Thành rất có bối cảnh, nhìn đồ ăn, quần áo, nhà ở và phương tiện đi lại bình thường của Quý Minh Viễn cũng đều có chất lượng cao, ở phòng như vậy cũng là điều đương nhiên.
Dường như lại biết cô đang nghĩ gì, Quý Minh Viễn kịp thời bổ sung: “Không còn phòng nữa nên tôi mới đặt phòng này.”
Hứa Giai Ninh: “…”
Hứa Giai Ninh ồ một tiếng, cúi đầu uống nước.
*
“Thầy Quý, em có thể hỏi một chút, tại sao thầy lại không chấp nhận em không? Ngoại trừ mối quan hệ trước đây của chúng ta ra.”
Quý Minh Viễn rót một cốc nước đá đang định uống, nghe thấy câu hỏi này không khỏi ngẩng đầu lên. Vẻ mặt của cô gái rất thản nhiên, như thể không phải chất vấn mà chỉ đơn giản là muốn biết câu trả lời mà thôi.
Quý Minh Viễn đặt cốc nước xuống, im lặng một lúc, sau đó chợt nở nụ cười: “Vậy thì tôi cũng muốn hỏi em, tại sao em lại thích tôi?”
Mặc dù có lẽ không thể chiếm thế thượng phong nhưng anh cũng không thể bị cô dắt mũi suốt được.
“Em không biết.” Hứa Giai Ninh nhẹ nhàng đáp: “Chỉ là cảm thấy thích sau đó liền thích thôi. Nói chính xác thì không chỉ là thích.”
Như sợ anh không chấp nhận được, câu trả lời của cô dè dặt, không nói thẳng là yêu. Quý Minh Viễn lại chỉ cảm thấy cô nói thẳng ra là có chút ngốc nghếch.
“Hứa Giai Ninh, tôi và em chỉ tiếp xúc chưa đầy hai tháng, không biết có gì đáng để em thích tôi.”
Hứa Giai Ninh rất muốn buột miệng nói anh có, nhưng lời nói đến bên môi, may mà cô đã kìm lại.
“Vậy thầy nói xem, cần phải tiếp xúc bao lâu thầy mới cho rằng mình đáng được em thích?” Cô gái nhìn anh, mỉm cười lặng lẽ: “Thầy Quý, thầy không phải là người không có tự tin như vậy.”
Quý Minh Viễn cảm thấy cô gái này thông minh đến mức khiến người ta không có cách nào với cô cả, anh chỉ là muốn dùng câu hỏi này để thăm dò xem cô đã thích anh bao lâu, cũng tìm hiểu luôn thời điểm cô biết anh. Không ngờ lại bị gỡ bỏ như vậy. “Hứa Giai Ninh.” Người đàn ông hiếm khi cảm thấy đau đầu: “Nếu em biểu hiện ngốc nghếch một chút, tôi ngược lại còn có thể tin rằng em thật sự thích tôi.”
Hứa Giai Ninh có chút khó hiểu: “Lẽ nào biểu hiện của em không giống như rất thích thầy sao?”
Vẻ mặt của Hứa Giai Ninh thực sự rất nghi hoặc, không giống như giả vờ. Quý Minh Viễn không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, cũng không muốn vướng mắc vấn đề này với cô nữa, nhưng anh không nhịn được, cuối cùng vẫn nói ra.
“Em có thấy cô gái nào bày tỏ tình cảm với một người đàn ông bằng cách thường xuyên làm cho anh ta cứng họng không?”
Hứa Giai Ninh: “…”
Hứa Giai Ninh sững sờ một lúc, cuối cùng lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ. Quý Minh Viễn đều thấy trong mắt, cảm thấy dở khóc dở cười, lại phảng phất có chút cảm giác ‘cuối cùng cũng đã kéo lại một ván’.
“Còn không ngoan ngoãn nghe lời bằng lúc là một học sinh.” Sau khi uống một ngụm nước, người đàn ông ném ra một câu.
Hứa Giai Ninh có chút ảo não, nghe thấy người đàn ông vô tình thốt ra câu này, cô lại có chút kinh ngạc.
“Vậy thì em cũng sẽ không làm học sinh của thầy nữa đâu.”
Cô lẩm bẩm, không che giấu cảm xúc của mình. Quý Minh Viễn nghe thấy sửng sốt vài giây, nhận ra mình hơi tùy ý quá rồi, anh đưa cốc lên môi, như muốn che đậy nói: “Hứa Giai Ninh, em phải suy nghĩ rõ ràng, đừng hoạ địa vi lao(1).”
(1)Họa địa vi lao/画地为牢: Có nghĩa là “bị cầm chân trong khung cảnh nhỏ hẹp”, hiểu rộng ra là “không thể ra khỏi phạm vi quy định”
Hứa Giai Ninh dường như hiểu được ý tứ trong lời nói của anh ngay lập tức, có chút nghi hoặc liếc nhìn anh một cái, sau khi nghĩ thông, cô cười nói: “Thầy Quý, thầy yên tâm, em đã nghĩ rõ ràng rồi, đã sớm nghĩ rõ ràng rồi.”
Rất sớm, có thể sớm đến mức nào chứ?
Quý Minh Viễn muốn hỏi lại ngay lập tức nhưng Hứa Giai Ninh đã đặt cốc nước xuống.
“Thầy Quý, hôm nay muộn quá rồi, em không làm phiền thầy nữa.”
Nói xong cô liền đứng dậy rời đi như thể sợ sẽ anh nói ra điều gì không lọt tai vậy.
Quý Minh Viễn: “…” Thực sự chuồn còn nhanh hơn thỏ.
Ngẩng đầu uống thêm một ngụm nước đá, nhìn chằm chằm cánh cửa hồi lâu, Quý Minh Viễn cười chế nhạo một tiếng.
*
Hứa Giai Ninh gần như chạy một mạch về phòng, làm cho Lâm Lạc đang đọc tiểu thuyết bị doạ cho giật mình. Để ngăn cô ấy đang chuẩn bị bay về phía mình, Hứa Giai Ninh đã kịp thời trốn vào nhà vệ sinh.
Ở giữa có một tấm gương, phản chiếu khuôn mặt hơi đỏ của cô. Hứa Giai Ninh nhìn mình trong gương một lúc lâu, hô hấp mới dần ổn định lại. Nhẹ vỗ ngực, Hứa Giai Ninh bước lên phía trước mở vòi nước.
Bởi vì kinh nguyệt tới nên tối hôm đó Hứa Giai Ninh ở trong nhà tắm hơi lâu, lúc cô đi ra Lâm Lạc đã nằm xuống, thấy cô đến, cô ấy lập tức ngồi dậy nhìn cô với vẻ mặt bát quái.
Hứa Giai Ninh quyết định đánh phủ đầu.
“Lâm Lạc, hôm nay tớ rất mệt, cậu có vấn đề gì để hôm khác hỏi, được không?”
Sự hưng phấn của Lâm Lạc nhanh chóng đông cứng lại, vẻ mặt không tình nguyện, nhưng nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Hứa Giai Ninh, cô ấy vẫn quyết định bỏ qua cho cô.
“Vậy sáng mai cậu nhất định phải nói cho tớ biết!”
Lâm Lạc nhìn cô, sau khi nhận được sự đảm bảo mới lại nằm xuống, ôm một cái gối, tiếp tục xem điện thoại.
*
Bởi vì quá mệt nên Hứa Gia Ninh cũng không dọn dẹp quá nhiều nữa mà trực tiếp nằm xuống giường.
Chiếc giường êm ái vừa phải rất thích hợp để ngủ. Nhưng Hứa Giai Ninh lại không ngủ ngay mà cứ nghĩ đến cảnh tượng tối nay, hồi tưởng lại cảm giác trong vòng tay anh.
Cô không lừa Quý Minh Viễn. Những giọt nước mắt đó không phải vì tức giận, mà là vì xót xa. Ở Tây Đại, rất nhiều người đều cảm thấy những nhân vật như Quý Minh Viễn cao quý không thể với tới và thờ ơ. Vì vậy, cho dù là chủ động tiếp cận anh thì cũng không tham vọng quá cao rằng anh sẽ nhún nhường hạ mình đến kết bạn với bọn họ. Cũng chính vì điều này mà họ không hiểu Quý Minh Viễn.
Hứa Giai Ninh biết anh không hề như vậy. Mặc dù anh trời sinh đã có khuôn mặt và tính tình lạnh lùng, nhưng anh đối xử với người khác rất chân thành, có điều không quá nồng nhiệt, cũng không có cảm giác tự cho mình hơn hẳn người khác một bậc khó giải thích. Anh có thể khiến mỗi một người đều cảm thấy được tôn trọng, nhận ra giáo dưỡng là một điều tuyệt vời như vậy, cũng có thể làm cho mỗi một người không còn cảm thấy một thân một mình khi nhận phải sự bất công và bị sỉ nhục nữa.
Là một người tốt đẹp như vậy, nhưng cô lại vô tình nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của anh, cảm nhận được sự lo lắng bất an sâu thẳm trong lòng anh. Có lẽ sẽ có người không hiểu anh tại sao lại vì cái chết của một cô gái chẳng liên quan đến mình mà thảm hại như vậy. Nhưng Hứa Giai Ninh biết, chính là bởi vì sâu trong trái tim anh có một lòng từ bi sâu sắc đối với vạn vật chúng sinh cho nên mới như thế. Anh nói cô hoạ địa vi lao, nhưng người thực sự không buông bỏ được là anh. Hứa Giai Ninh rơi nước mắt là vì anh như vậy.
“Chung Linh, thật tốt. Anh ấy và tớ cùng nhớ đến cậu.”
Hứa Giai Ninh thì thầm, mắt cô bất giác lại đỏ hoe. Đang muốn lấy tay lau đi thì điện thoại bỗng kêu lên, một tin nhắn wechat được gửi đến.
——Tôi đến Lâm Thành công tác. Nếu tiện thì gặp nhau chút đi. Trang Ngạn.
/79
|