Nhị tiểu thư..." Triệu Cảnh Trạch thấy nàng vẫn không nhúc nhích, có chút nhíu mi, lại thử gọi lần nữa, thân hình cao lớn anh tuấn đã muốn dời bước đến trước mặt An Ninh.
An Ninh cảm nhận được hơi thở của hắn gần kề, trong lòng oán hận càng thêm mãnh liệt, cố gắng áp chế trong lòng dây dưa hận ý, giương mắt chống lại gương mặt mà nàng quá đỗi quen thuộc này, tuấn lãng hình dáng, mặc dù không có thành thục mị lực của vài năm sau, nhưng tuổi trẻ phong phạm, lại như trước có thể làm cho người ta trước mắt sáng ngời.
Khuôn mặt này thật sự là vô cùng tốt , kiếp trước, nàng quả thật trước mắt sáng ngời, tâm cũng động , thậm chí rơi sâu vào bên trong cặp kia mê người kia của hắn, nhưng là, kiếp này, giờ này khắc này, trong đầu nàng chỉ có một ý niệm , chính là muốn thưởng một cái tát trên khuôn mặt tuấn tú huy kia! Chất vấn hắn, vì sao đối với nàng cùng với đứa con chưa ra đời của nàng như vậy vô tình tàn nhẫn?
Triệu Cảnh Trạch bị nàng nhìn như vậy, cũng sinh ra một loại cảm giác kỳ quái, không giống nữ nhân khác nhìn thấy hắn khi mê luyến, lại cảm thấy có một cỗ cảm lạnh lẽo tiến vào thân thể hắn , thật giống như nàng bất kỳ lúc nào đều có thể thưởng chính mình một bạt tai!
Bọn họ phía trước cũng không quen biết, huống hồ hắn xử sự xưa nay cẩn thận, rất ít đắc tội với người, cảm giác này không khỏi cũng quá quỷ dị đi, suy nghĩ, Triệu Cảnh Trạch trên mặt khôi phục nhất quán ôn hòa tươi cười, "Nhị tiểu thư ý tại hạ như thế nào?"
An Ninh phục hồi lại tinh thần , chính mình mới vừa rồi căn bản không có lưu ý hắn nói gì, áp chế oán hận trong lòng , nàng biết, lúc này chính mình cũng không đủ sức để cùng Triệu Cảnh Trạch đối kháng, lúc này hắn, tuy rằng không so được với vài năm sau quyền thế ngập trời, nhưng chung quy vẫn là một vị vương gia, An Ninh rất nhanh điều chỉnh tốt tâm tình của mình, ở trong mắt mọi người , nàng là nhị tiểu thư nhát gan yếu đuối , như vậy, nàng càng phải diễn cho thật tốt vai diễn này.
Hoảng hốt cúi đầu, trên mặt hơn một tia xấu hổ, "Thần nữ... Vương gia thứ tội, có thể hay không cho thần nữ biết, vương gia mới vừa rồi nói gì ?"
Triệu Cảnh Trạch trên mặt tươi cười đột nhiên cứng đờ, chính mình mới vừa nói nhiều lời cảm tình như vậy, An Bình hầu phủ nhị tiểu thư này nhưng lại một chữ cũng không có nghe vào?
"Thần nữ... Thần nữ..." An Ninh ấp úng, xấu hổ đỏ mặt, hiện rõ dáng vẻ yêu kiều của tiểu nữ nhi.
Bộ dáng này ở trong mắt Triệu Cảnh Trạch, thật là quen thuộc vô cùng ,những thế gia tiểu thư âm thầm mến mộ,mỗi lần nhìn thấy hắn đều là chân tay luống cuống, An Bình hầu phủ nhị tiểu thư này, trong lòng đối hắn e rắng cũng giống như những tiểu thư thế gia kia đi! Nghĩ đến mị lực của hắn vẫn như cũ hữu hiệu, vậy hàn ý quỷ dị vừa rồi chắc là đã nhìn nhầm đi!
Triệu Cảnh Trạch tự đắc tràn đầy, giọng điệu lại ôn nhu, "Không sao, bổn vương chính là thỉnh nhị tiểu thư cùng bổn vương đi đến yến hội mà thôi, không biết bổn vương có hay không vinh hạnh này?"
An Ninh mâu quang vi thiểm, hắn ta lại đang có chủ ý gì đây?
"Nhị tiểu thư..." Thầy An Ninh không tỏ thái độ, Triệu Cảnh Trạch lại mở miệng.
"Thần nữ... Nguyện... Nguyện ý." Biểu hiện của An Ninh lại thẹn thùng kích động, nàng biết, hành động này của nàng, nhất định là đã thỏa mãn được tâm lý tự đại kia của Triệu Cảnh Trạch.
Quả nhiên, Triệu Cảnh Trạch ha ha cười ra tiếng , hai tay để sau lưng, vừa lòng xoay người, hướng tới yến hội đi đến, xem ra, mới vừa rồi ở trong cung hoàng hậu biểu hiên của An Ninh biểu hiện, có lẽ có một ít tâm tư, nhưng chung quy vẫn là một tiểu nữ nhân, ở trước mặt hắn, còn không phải liền dễ dàng bị hắn nắm chặt trong lòng bàn tay hay sao !
Nhìn theo bóng dáng của Triệu Cảnh Trạch,An Ninh vốn trên mặt ngượng ngùng , giờ đã trở nên lạnh lùng, trong mắt quỷ dị quang mang chợt lóe qua, làm cho người ta không kịp bắt lấy, rất nhanh đuổi kịp bước chân của Triệu Cảnh Trạch ...
Hai người vừa đii, cách đó không xa trên cây cũng là có chút động tĩnh, Tô Cầm duỗi người, nhíu chặt mi phong tỏ rõ hắn không kiên nhẫn, "Nhiễu nhân thanh mộng! Hoàng cung này thật đúng không phải là một nơi ngủ tốt! Mặc kệ đến chỗ nào đều có người quấy rầy!"
Bất quá, lại là một nơi xem trò hay, mặc kệ ở đâu đều có trò hay xem!
Trong đầu hiện ra hình ảnh của vị tiểu thư vừa rồi, khóe miệng giơ lên một chút hứng thú tựa tiếu phi tiếu hứng thú...
An Bình hầu phủ nhị tiểu thư này, quả nhiên là thú vị vô cùng!
Trong ngự thư phòng, huân hương lượn lờ.
Sùng Chính đế một bộ y phục minh hoàng đang cau mày, một tay vuốt cằm, tay còn lại đang cầm một quân cờ trắng du di qua lại ở trên bàn cờ , không biết phải đánh như thế nào cho tốt, như vậy giằng co hồi lâu, Sùng Chính đế ánh mắt phút chốc sáng ngời, giống như tìm được đường ra.
"Ván này trẫm thắng rồi!" Sùng Chính đế cầm trong tay quân trắn vững vàng đánh xuống, vẻ mặt đắc ý nhìn nam tử đang ngồi đối diện, hai người đã đánh vài canh giờ, mỗi một ván đều là hoàng đế bị hắn đánh bại, nếu không thể hòa nhau một ván, kia quả nhiên là mất mặt !
Cũng không liêu trước được, hắn vừa mới nói xong, liền nhìn thấy đối thủ cao thâm cười, trong tay quân đen cũng không chút do dự đánh xuống... Sùng Chính đế nhìn thế cục trên bàn cờ , sắc mặt nhất thời sụp xuống...
"Cậu, đa tạ đã nhường!" Thương Địch chắp tay, không kiêu ngạo không siểm nịnh, hắn lại một lần thắng hoàng đế.
Sùng Chính đế trong lòng không cam, lại cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, cùng đứa cháu ngoại thiên tai này của hắn chơi cờ, hoàn toàn là tự rước lấy nhục a!
"Hừ! Cũng không biết nhường cho trẫm lão nhân gia này, còn biết kêu cậu!" Sùng Chính đế giả bộ uấn giận, nhàn nhạt liếc Thương Địch một cái, nhưng trong lòng cũng là thập phần tự hào, không hổ là huyết mạch hoàng thẩt của Đông Tần hắn, đúng là hậu sanh khá úy!
Hắn hoàng đế này, đã lâu cũng chưa có cơ hội thắng Thương Địch một lần .
Nét mặt Thương Địch tuấn lãng cương nghị biểu lộ một chút nhu hòa, tiếng nói hùng hậu như tiếng nước chảy cuồn cuộn, "Thương Địch nếu nhương cho cậu, sợ là làm cho cậu càng cảm thấy không thú vị , huống hồ, cậu chính là tráng niên, làm sao cùng chữ 'Lão' có nửa điểm quan hệ?"
"Ha ha... Địch nhi chính là biết cách dỗ trẫm vui vẻ." Sùng Chính đế ha ha cười to, nghĩ đến cái gì, lão luyện con ngươi vi thiểm, "Địch nhi nếu là có thể sớm cưới vợ sinh con, kia trẫm liền càng thêm vui vẻ ."
Thương Địch khẽ giật mình, trên mặt tươi cười cũng không giống như mới vừa rồi nhu hòa, "Cậu, chúng ta đã nói không nhắc đến chuyện hôn sự ."
Người quen thuộc của hắn, liền biết nụ cười này nghĩa là hắn đang không vui, Sùng Chính đế anh minh tuy rằng trong lòng hiểu được, nhưng nghĩ đến hôn sự của Thương Địch , lại cũng không thể không kiên trì, tiếp tục mở miệng, "Không nói chuyện cưới vợ , kia trẫm đưa vài cái mỹ nhân, ngươi hay là mang về phủ đi! Hoàng tỷ chỉ có duy nhất ngươi đứa con trai này, nếu là ngay cả chuyện đại sự cả đời của ngươi, trẫm cũng lo không xong, kia trẫm sau này, làm sao có mặt đi gặp hoàng tỷ?"
Hoàng tỷ lâm chung uỷ thác thư hàm, hắn vẫn cất chứa , mỗi khi nhìn đến, đều tự trách không thôi, hắn vẫn muốn ban hôn cho Thương Địch , nhưng tính tình Thương Địch , cho dù hắn nghĩ ra mọi biện pháp, cũng không thể đạt được mục đích.
Thương Địch có hơi mày, nghe hoàng đế nhắc tới mẫu thân đã qua đời của mình, trong mắt xẹt qua một chút đau xót, nhưng lại rất nhanh biến mất, "Cậu, Thương Địch còn có việc trong người, Xin cáo lui."
"Được rồi , được rồi, chúng ta không nói đến việc này nữa, không nói nữa..." Sùng Chính đế lập tức đứng dậy, giữ chặt Thương Địch,nhận thấy đã chọc Thương Địch không vui, đối với đứa cháu ngoại trai nay, hắn là từ trong lòng một chút cũng luyến tiếc ủy khuất .
Thương Địch sắc mặt có điều dịu đi, một lần nữa ngồi trở lại vị trí, Sùng Chính đế trong lòng rốt cục thì thở dài nhẹ nhõm một hơi, càng thêm thật cẩn thận, "Địch nhi, trẫm tuổi đã lớn, việc trong triều ngày càng phức tạp, triều thần tuy có năng lực, nhưng không thể trẫm làm trẫm an tâm, ngươi xem... Chuyện lần trước Trẫm đề ra ngươi nghĩ như thế nào ? Trong triều đình, chính là cần nhân tài như Địch nhi , ngươi chung quy là hoàng thất huyết mạch, vào triều đường cũng là chuyện theo lý thường phải làm ."
Năng lực của Thương Địch , hắn là xem ở trong mắt , triều thần trăm người sợ là cũng không hơn một mình Thương Địch !
Rất nhiều sự tình, hắn nhưng vẫn phải trưng cầu ý kiến Thương Địch .
Thương Địch vẫn là thản nhiên cười, hơn vài phần bất đắc dĩ, "Cậu, Địch nhi trong thân thể quả thật chảy dòng máu của Đông Tần hoàng thất , nhưng cậu đừng quên, Địch nhi chung quy là họ Thương!"
Sùng Chính đế trong lòng ngẩn ra, Thương! Họ của hoàng thất Bắc Yến! Địch nhi trong thân thể không chỉ chảy dòng máu của hoàng thất Đông Tần, còn có dòng máu của hoàng thất Bắc Yến hoàng thất !
Bắt được sự âm u trong mắt Thương Địch, Sùng Chính đế không khỏi thở dài một tiếng, nhiều như vậy năm , xem ra Địch nhi chung quy là còn vẫn không có buông xuống chuyện nhiều năm trước kia a!
An Ninh cảm nhận được hơi thở của hắn gần kề, trong lòng oán hận càng thêm mãnh liệt, cố gắng áp chế trong lòng dây dưa hận ý, giương mắt chống lại gương mặt mà nàng quá đỗi quen thuộc này, tuấn lãng hình dáng, mặc dù không có thành thục mị lực của vài năm sau, nhưng tuổi trẻ phong phạm, lại như trước có thể làm cho người ta trước mắt sáng ngời.
Khuôn mặt này thật sự là vô cùng tốt , kiếp trước, nàng quả thật trước mắt sáng ngời, tâm cũng động , thậm chí rơi sâu vào bên trong cặp kia mê người kia của hắn, nhưng là, kiếp này, giờ này khắc này, trong đầu nàng chỉ có một ý niệm , chính là muốn thưởng một cái tát trên khuôn mặt tuấn tú huy kia! Chất vấn hắn, vì sao đối với nàng cùng với đứa con chưa ra đời của nàng như vậy vô tình tàn nhẫn?
Triệu Cảnh Trạch bị nàng nhìn như vậy, cũng sinh ra một loại cảm giác kỳ quái, không giống nữ nhân khác nhìn thấy hắn khi mê luyến, lại cảm thấy có một cỗ cảm lạnh lẽo tiến vào thân thể hắn , thật giống như nàng bất kỳ lúc nào đều có thể thưởng chính mình một bạt tai!
Bọn họ phía trước cũng không quen biết, huống hồ hắn xử sự xưa nay cẩn thận, rất ít đắc tội với người, cảm giác này không khỏi cũng quá quỷ dị đi, suy nghĩ, Triệu Cảnh Trạch trên mặt khôi phục nhất quán ôn hòa tươi cười, "Nhị tiểu thư ý tại hạ như thế nào?"
An Ninh phục hồi lại tinh thần , chính mình mới vừa rồi căn bản không có lưu ý hắn nói gì, áp chế oán hận trong lòng , nàng biết, lúc này chính mình cũng không đủ sức để cùng Triệu Cảnh Trạch đối kháng, lúc này hắn, tuy rằng không so được với vài năm sau quyền thế ngập trời, nhưng chung quy vẫn là một vị vương gia, An Ninh rất nhanh điều chỉnh tốt tâm tình của mình, ở trong mắt mọi người , nàng là nhị tiểu thư nhát gan yếu đuối , như vậy, nàng càng phải diễn cho thật tốt vai diễn này.
Hoảng hốt cúi đầu, trên mặt hơn một tia xấu hổ, "Thần nữ... Vương gia thứ tội, có thể hay không cho thần nữ biết, vương gia mới vừa rồi nói gì ?"
Triệu Cảnh Trạch trên mặt tươi cười đột nhiên cứng đờ, chính mình mới vừa nói nhiều lời cảm tình như vậy, An Bình hầu phủ nhị tiểu thư này nhưng lại một chữ cũng không có nghe vào?
"Thần nữ... Thần nữ..." An Ninh ấp úng, xấu hổ đỏ mặt, hiện rõ dáng vẻ yêu kiều của tiểu nữ nhi.
Bộ dáng này ở trong mắt Triệu Cảnh Trạch, thật là quen thuộc vô cùng ,những thế gia tiểu thư âm thầm mến mộ,mỗi lần nhìn thấy hắn đều là chân tay luống cuống, An Bình hầu phủ nhị tiểu thư này, trong lòng đối hắn e rắng cũng giống như những tiểu thư thế gia kia đi! Nghĩ đến mị lực của hắn vẫn như cũ hữu hiệu, vậy hàn ý quỷ dị vừa rồi chắc là đã nhìn nhầm đi!
Triệu Cảnh Trạch tự đắc tràn đầy, giọng điệu lại ôn nhu, "Không sao, bổn vương chính là thỉnh nhị tiểu thư cùng bổn vương đi đến yến hội mà thôi, không biết bổn vương có hay không vinh hạnh này?"
An Ninh mâu quang vi thiểm, hắn ta lại đang có chủ ý gì đây?
"Nhị tiểu thư..." Thầy An Ninh không tỏ thái độ, Triệu Cảnh Trạch lại mở miệng.
"Thần nữ... Nguyện... Nguyện ý." Biểu hiện của An Ninh lại thẹn thùng kích động, nàng biết, hành động này của nàng, nhất định là đã thỏa mãn được tâm lý tự đại kia của Triệu Cảnh Trạch.
Quả nhiên, Triệu Cảnh Trạch ha ha cười ra tiếng , hai tay để sau lưng, vừa lòng xoay người, hướng tới yến hội đi đến, xem ra, mới vừa rồi ở trong cung hoàng hậu biểu hiên của An Ninh biểu hiện, có lẽ có một ít tâm tư, nhưng chung quy vẫn là một tiểu nữ nhân, ở trước mặt hắn, còn không phải liền dễ dàng bị hắn nắm chặt trong lòng bàn tay hay sao !
Nhìn theo bóng dáng của Triệu Cảnh Trạch,An Ninh vốn trên mặt ngượng ngùng , giờ đã trở nên lạnh lùng, trong mắt quỷ dị quang mang chợt lóe qua, làm cho người ta không kịp bắt lấy, rất nhanh đuổi kịp bước chân của Triệu Cảnh Trạch ...
Hai người vừa đii, cách đó không xa trên cây cũng là có chút động tĩnh, Tô Cầm duỗi người, nhíu chặt mi phong tỏ rõ hắn không kiên nhẫn, "Nhiễu nhân thanh mộng! Hoàng cung này thật đúng không phải là một nơi ngủ tốt! Mặc kệ đến chỗ nào đều có người quấy rầy!"
Bất quá, lại là một nơi xem trò hay, mặc kệ ở đâu đều có trò hay xem!
Trong đầu hiện ra hình ảnh của vị tiểu thư vừa rồi, khóe miệng giơ lên một chút hứng thú tựa tiếu phi tiếu hứng thú...
An Bình hầu phủ nhị tiểu thư này, quả nhiên là thú vị vô cùng!
Trong ngự thư phòng, huân hương lượn lờ.
Sùng Chính đế một bộ y phục minh hoàng đang cau mày, một tay vuốt cằm, tay còn lại đang cầm một quân cờ trắng du di qua lại ở trên bàn cờ , không biết phải đánh như thế nào cho tốt, như vậy giằng co hồi lâu, Sùng Chính đế ánh mắt phút chốc sáng ngời, giống như tìm được đường ra.
"Ván này trẫm thắng rồi!" Sùng Chính đế cầm trong tay quân trắn vững vàng đánh xuống, vẻ mặt đắc ý nhìn nam tử đang ngồi đối diện, hai người đã đánh vài canh giờ, mỗi một ván đều là hoàng đế bị hắn đánh bại, nếu không thể hòa nhau một ván, kia quả nhiên là mất mặt !
Cũng không liêu trước được, hắn vừa mới nói xong, liền nhìn thấy đối thủ cao thâm cười, trong tay quân đen cũng không chút do dự đánh xuống... Sùng Chính đế nhìn thế cục trên bàn cờ , sắc mặt nhất thời sụp xuống...
"Cậu, đa tạ đã nhường!" Thương Địch chắp tay, không kiêu ngạo không siểm nịnh, hắn lại một lần thắng hoàng đế.
Sùng Chính đế trong lòng không cam, lại cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, cùng đứa cháu ngoại thiên tai này của hắn chơi cờ, hoàn toàn là tự rước lấy nhục a!
"Hừ! Cũng không biết nhường cho trẫm lão nhân gia này, còn biết kêu cậu!" Sùng Chính đế giả bộ uấn giận, nhàn nhạt liếc Thương Địch một cái, nhưng trong lòng cũng là thập phần tự hào, không hổ là huyết mạch hoàng thẩt của Đông Tần hắn, đúng là hậu sanh khá úy!
Hắn hoàng đế này, đã lâu cũng chưa có cơ hội thắng Thương Địch một lần .
Nét mặt Thương Địch tuấn lãng cương nghị biểu lộ một chút nhu hòa, tiếng nói hùng hậu như tiếng nước chảy cuồn cuộn, "Thương Địch nếu nhương cho cậu, sợ là làm cho cậu càng cảm thấy không thú vị , huống hồ, cậu chính là tráng niên, làm sao cùng chữ 'Lão' có nửa điểm quan hệ?"
"Ha ha... Địch nhi chính là biết cách dỗ trẫm vui vẻ." Sùng Chính đế ha ha cười to, nghĩ đến cái gì, lão luyện con ngươi vi thiểm, "Địch nhi nếu là có thể sớm cưới vợ sinh con, kia trẫm liền càng thêm vui vẻ ."
Thương Địch khẽ giật mình, trên mặt tươi cười cũng không giống như mới vừa rồi nhu hòa, "Cậu, chúng ta đã nói không nhắc đến chuyện hôn sự ."
Người quen thuộc của hắn, liền biết nụ cười này nghĩa là hắn đang không vui, Sùng Chính đế anh minh tuy rằng trong lòng hiểu được, nhưng nghĩ đến hôn sự của Thương Địch , lại cũng không thể không kiên trì, tiếp tục mở miệng, "Không nói chuyện cưới vợ , kia trẫm đưa vài cái mỹ nhân, ngươi hay là mang về phủ đi! Hoàng tỷ chỉ có duy nhất ngươi đứa con trai này, nếu là ngay cả chuyện đại sự cả đời của ngươi, trẫm cũng lo không xong, kia trẫm sau này, làm sao có mặt đi gặp hoàng tỷ?"
Hoàng tỷ lâm chung uỷ thác thư hàm, hắn vẫn cất chứa , mỗi khi nhìn đến, đều tự trách không thôi, hắn vẫn muốn ban hôn cho Thương Địch , nhưng tính tình Thương Địch , cho dù hắn nghĩ ra mọi biện pháp, cũng không thể đạt được mục đích.
Thương Địch có hơi mày, nghe hoàng đế nhắc tới mẫu thân đã qua đời của mình, trong mắt xẹt qua một chút đau xót, nhưng lại rất nhanh biến mất, "Cậu, Thương Địch còn có việc trong người, Xin cáo lui."
"Được rồi , được rồi, chúng ta không nói đến việc này nữa, không nói nữa..." Sùng Chính đế lập tức đứng dậy, giữ chặt Thương Địch,nhận thấy đã chọc Thương Địch không vui, đối với đứa cháu ngoại trai nay, hắn là từ trong lòng một chút cũng luyến tiếc ủy khuất .
Thương Địch sắc mặt có điều dịu đi, một lần nữa ngồi trở lại vị trí, Sùng Chính đế trong lòng rốt cục thì thở dài nhẹ nhõm một hơi, càng thêm thật cẩn thận, "Địch nhi, trẫm tuổi đã lớn, việc trong triều ngày càng phức tạp, triều thần tuy có năng lực, nhưng không thể trẫm làm trẫm an tâm, ngươi xem... Chuyện lần trước Trẫm đề ra ngươi nghĩ như thế nào ? Trong triều đình, chính là cần nhân tài như Địch nhi , ngươi chung quy là hoàng thất huyết mạch, vào triều đường cũng là chuyện theo lý thường phải làm ."
Năng lực của Thương Địch , hắn là xem ở trong mắt , triều thần trăm người sợ là cũng không hơn một mình Thương Địch !
Rất nhiều sự tình, hắn nhưng vẫn phải trưng cầu ý kiến Thương Địch .
Thương Địch vẫn là thản nhiên cười, hơn vài phần bất đắc dĩ, "Cậu, Địch nhi trong thân thể quả thật chảy dòng máu của Đông Tần hoàng thất , nhưng cậu đừng quên, Địch nhi chung quy là họ Thương!"
Sùng Chính đế trong lòng ngẩn ra, Thương! Họ của hoàng thất Bắc Yến! Địch nhi trong thân thể không chỉ chảy dòng máu của hoàng thất Đông Tần, còn có dòng máu của hoàng thất Bắc Yến hoàng thất !
Bắt được sự âm u trong mắt Thương Địch, Sùng Chính đế không khỏi thở dài một tiếng, nhiều như vậy năm , xem ra Địch nhi chung quy là còn vẫn không có buông xuống chuyện nhiều năm trước kia a!
/210
|