Hạnh Phúc Không Mua Được Tiền

Chương 25

/27


Đám học sinh chúng tôi buồn rầu tiến dần đến kì thi học kỳ hai. Những năm trước, kì thi này được hầu hết học sinh mong đợi, vì sau đó sẽ là nghỉ hè. Nhưng năm nay thì khác, cuối cấp rồi, nấn ná thêm chút nữa thôi sẽ phải xa nhau, rồi thì mỗi người đi một ngả, sau đó dần dần lãng quên, ai cũng phải nhọc nhằn đi trên con đường của chính mình.

Lớp tôi dạo này trở nên thân nhau hơn, có những nhóm chẳng bao giờ nhìn mặt giờ cũng ngồi lại cùng trò chuyện, có lúc là cùng ôn tập và giải đề. Thỉnh thoảng nhìn ra sân trường, tôi bắt gặp một nhóm nam nữ đứng quây vòng rất lớn, cùng nhau đá cầu, có khi lại là đang túm tụm để chụp hình kỉ niệm. Mọi người đều muốn tạo thêm nhiều hồi ức đẹp đẽ để lưu giữ.

Dường như, chỉ cho đến khi ý thức được rằng mình sẽ mất đi, con người ta mới biết nâng niu và trân trọng.

Phần tôi, ở trong lớp vẫn một mình như thế, giờ ra chơi thì có Nhật đến tìm. Thời gian này trông cậu ấy có nhiều tâm sự, có lẽ cũng là luyến tiếc quãng đời học sinh.

Có một lần, đang ngồi học trong thư việt, Nhật đột nhiên buông bút, thở dài: Cậu nhất định phải đi du học à?

Tôi ngẩng đầu nhìn Nhật một cái thật khẽ, rồi gật đầu.

- Tớ ước có hai học bổng, như thế chúng ta có thể đi cùng nhau. – Giọng Nhật buồn bã, đôi mắt chênh vênh như tìm kiếm gì trên mặt tôi.

Tôi chỉ biết nhìn cậu ấy, không thể cất lời, mà nếu có thể, cũng không biết nói gì. Tôi biết Nhật quý mến mình. Du học rồi, phải rất lâu sau tôi mới trở về Việt Nam, cho nên chắc hai đứa chẳng còn cơ hội gặp lại.

- Nếu cậu đi, có nhớ tớ không? – Mặt Nhật thật buồn, có gì đó tuyệt vọng đến bế tắc.

Tôi gật đầu. Dù gì cũng từng là một người đi qua đời mình. Nếu không phải là nhớ nhung, thì một lúc nào đó, khi gặp hình ảnh tương tự, hay điều gì đó khơi gợi, lòng cũng sẽ nhớ lại. Quên một người đã từng thân thiết cũng giống như phải nhớ một người chưa từng quen, đều là việc không thể.

- Cậu có thể đừng đi không? Đại học ở Việt Nam cũng tốt lắm mà. – Nhật nài nỉ, mắt dần chuyển đó, giọng nói cũng yếu mềm đi.

Tôi thở dài, lắc đầu. Biết là ở đây cũng rất tốt, nhưng tôi muốn buộc mình phải ra đi. Nếu tiếp tục ở lại, tôi sẽ đi học ở đâu đó, nhưng có dịp gì cần thì sẽ lại về nhà Quân. Như vậy, tôi sẽ rất đau lòng, sẽ không thể quên đi.

Nhận được câu trả lời của tôi, mắt Nhật càng đỏ hơn. Cậu ấy đứng dậy, rời đi, dường như không muốn người khác nhìn thấy mình rơi nước mắt. Có đôi lần mơ hồ, tôi cảm thấy cậu ấy thích mình. Nhưng mà trái tim tôi lúc này đã quá trơ lì, không sẵn sàng đón nhận ai, cũng chẳng còn mảy may muốn yêu thêm nữa. Tôi không sợ, chỉ là tôi mệt rồi. Tôi muốn được nghỉ ngơi trong khoảng lặng trống trải của mình, muốn sống một cuộc đời tể nhạt và quen thuộc một chút. Là mỗi ngày đi học, về thì ở trong phòng, làm việc gì đó qua mạng. Là mỗi ngày đi làm, về thì cũng ở trong phòng, ăn uống rồi nghỉ ngơi. Ngày qua ngày, không gặp gỡ, không tiếp xúc với ai thêm nữa. Có lẽ đến một lúc nào đó khi già đi, tôi sẽ tiếc nuối tuổi trẻ phí hoài trong sự vô vị, nhưng lúc này tôi không còn sức lực để điểm hương điểm sắc cho nó nữa.

Hôm ấy Nhật rời đi và không trở lại nữa. Cậu ấy không đến lớp tìm tôi thêm một lần nào, cũng không còn cùng nhau ôn tập. Thậm chí, tôi còn có cảm giác cậu ấy đang tránh mình.

Trái ngược với sự ra đi của Nhật, kì thi học kỳ hai ùa đến trong sự xua đuổi của đám học sinh. Mọi người đều muốn ở bên nhau lâu thêm chút nữa, ghi lại thêm nhiều hồi ức quý giá, để sau này già đi, có thể lôi ra mà hồi tưởng, ôm ấp chút tiếc nuối cùng nụ cười hoang hoải trên môi.

Ngày bước vào phòng thi cho những môn đầu tiên, mặt ai nấy buồn xo, ánh mắt nhìn nhau như cố ghi hình tạc dạ những người bạn thân thương. Thỉnh thoảng, nữ sinh mau nước mắt nào đó lại không kìm được mà thút thít. Lâu lâu, có bóng người đứng lặng giữa sân trường, mắt nhìn ngắm mọi thứ thật kỹ càng, dường như muốn mang toàn bộ nơi rộng lớn này cất sâu vào tim.

Cho đến ngày thi cuối cùng, vẫn chẳng có mấy nụ cười nở trên môi. Ngày công bố điểm thi, từ người điểm cao đến người điểm thấp, mặt ai nấy đều như bị mất tiền. Tôi đứng ở phía xa, ngần ngại không muốn đi đến chỗ bảng điểm. Không hiểu vì lí do gì, Quân cũng đang ở đó, dáng đứng tĩnh lặng, mắt hồ ly nhỏ hẹp lạnh lẽo nhìn chăm chăm vào tấm bảng trước mặt. Một giây sau, anh đạp đổ tấm bảng, sau đó bỏ đi, lượt qua tôi mà không buông lấy một cái nhìn dù là hờ hững.

Đám học sinh hoảng loạn tản ra, sau đó lén lút nhìn theo bóng lưng anh, ánh mắt ngạc nhiên cùng thắc mắc.

Tôi đi đến chỗ tấm bảng đã đổ rạp dưới sân, mắt lướt tìm tên anh trước. Ở ngay vị trí thứ hai, chính là tên Ngạo Quân. Tôi không vất vả để tìm tên mình, vì nó đứng ngay trên cùng. Mọi người nhìn tôi trầm trồ, một số chúc mừng, một số khen vô thưởng vô phạt. Đây đâu phải lần đầu tiên tôi có điểm cao, nhưng là lần đầu họ tỏ ra thân thiện đến thế. Có lẽ cuối năm rồi, người ta trưởng thành hơn từ những buồn đau luyến tiếc, lòng cũng mở ra, nhận thấy khi xưa mình thật ấu trĩ.

Tôi cười máy móc, gật đầu chào mọi người, sau đó rời đi. Tâm tư của tôi đều đang chú tâm vào hành động của Quân ban nãy. Sao anh lại giận dữ như thế trong khi mình đứng vị trí thứ hai? Chợt nhớ lại cuộc nói chuyện của Quân và Lam Anh khi ấy, tôi như hiểu ra điều gì đó. Có lẽ anh đã hứa với cô ấy là sẽ đứng vị trí đầu tiên. Thế là tôi vô tình đã trở thành kẻ cản anh thực hiện lời hứa của mình sao?

Xem điểm thi xong, chúng tôi trở lại lớp, nhận sổ liên lạc, nghe dặn dò đôi điều rồi được ra về. Cả lớp đều có mặt đông đủ, trừ Ngạo Quân. Sau khi nổi cơn giận, tôi không rõ anh đã bỏ đi đâu mất rồi.

Chương trình học của chúng tôi đã kết thúc, tuần sau thì những buổi học ôn đề để thi tốt nghiệp sẽ bắt đầu. Vì đạt tiêu chuẩn để được miễn thi tốt nghiệp, tôi không tham gia những buổi học này. Như thế thì tôi sẽ dành trọng thời gian để ôn tập cho ngày thi đặc biệt. Hôm đó chúng tôi sẽ phải làm một bộ đề tổng hợp tất cả các môn, thời gian là ba tiếng đồng hồ.

Đã gần vào hè, Đà Lạt ấm hơn một chút, nắng cũng vàng hơn, vì thế đường phố trở nên chậm đi nhiều. Ngày thường trời rét, ai cũng muốn chạy cho nhanh, rồi nép mình vào một góc ấm áp nào đó, an nhiên nhìn ngắm phố phường. Giờ thì hay rồi, nắng lên, không khí ấm áp, làm người ta muốn chạy thật chập, hít hà thật nhiều vị thơm của nắng, tắm mình trong những ấm áp hiếm hoi. Gió hôm nay có trộn nắng, vì thế cũng lững thững và hiền hơn thường ngày. Không táp vào mặt, không giật lồng lộng nữa, cứ thế lững tững như bàn tay tình nhân vuốt tóc người yêu, rồi nắm lại, lưu luyến không muốn rời đi.

Khi tôi về đến nhà, nơi đó còn mang một luồng khí nóng hơn. Căn nhà tươm tất dưới bàn tay của hàng chục gia nhân giờ tan hoang. Thủy tinh vỡ vương vãi dưới đất, những cành hoa dật nát đáng thương, đồ đạc bị dày xéo đến mức xộc xệch.

Trước cửa nhà, toàn bộ gia nhân đang nép bên ngoài, không ai dám vào trong. Cả ông quản gia và Lam Anh cũng phải lánh nạn ngoài này.

Tôi bước đến, nhìn chằm chằm vào họ như tìm một câu trả lời.

- Ngạo Quân nổi giận. – Lam Anh thì thầm.

Tôi nheo mắt nhìn vào, cố tìm bóng dáng anh, nhưng chỉ nhìn thấy bãi hoang tàn do anh gây ra. Trên nền nhà, một vài chấm máu đỏ vương vãi, sau đó nhỏ đều theo hướng dẫn về phòng. Không suy nghĩ nhiều, tôi nhấc chân, định tiến vào.

Bàn tay nhỏ nhắn của Lam Anh níu tôi lại. Tôi quay đầu nhìn, nhận được một cái lắc đầu và ánh mắt ngần ngại của cô ấy. Lúc này, tự nhiên lòng tôi thấy rất giận. Cô ấy có còn là người yêu của anh không? Tại sao lại có thể đứng đây trong khi máu anh chảy nhiều như thế?

Tôi thở hắt ra, gạt phăng bàn tay của Lam Anh, dứt khoát đi vào trong nhà.

Lần theo dấu máu, tôi đến phòng anh. Cánh cửa không đóng, để lộ ra thêm một đống đổ nát bên trong. Sách vở bị xé nát, vò nhàu nhĩ, loang lổ đi bởi vết máu.

Tôi không nghĩ nhiều, thẳng bước vào trong, mặc kệ có bị máy quay ghi lại.

Giữa một đống giấy tờ nhàu nhĩ nhếch nhác, Quân ngồi đó, mắt thẫn thờ, vẻ lạnh lùng và khí chất vượt trội đã không còn nữa, thay vào đó là sự hoang dại cùng mất mát. Bàn tay anh buông thõng, máu từ đó nhiễu ra, vương vãi trên nền trắng. Máu từng giọt, chỗ tách rời, chỗ dính vào nhau, trông như cánh anh đào đỏ yêu mị.

Tôi đi vào, bước đến bên tủ dụng cụ y tế, lấy ra bông bằng cùng thuốc sát trùng, sau đó trở lại trước mặt anh.

Quân ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt loang loáng buồn, thê lương và tuyệt vọng. Trông anh lúc này như một người đã lỗ lực rất nhiều để có được nhiều thứ, nhưng tích tắc thì vụt mất tất cả, trở thành kẻ trắng tay.

Chỉ vì không thể giữ được lời hứa với Lam Anh mà thành ra thế nào sao? Anh có biết là người con gái đó đang run rẩy ngoài kia, đến gần anh cũng không dám hay không?

Tôi nén cơn giận, ngồi xuống, kéo tay anh, định sát trùng.

Quân giật phăng tay lại, còn gạt chai thuốc trong tay tôi văng đi, đổ ra sàn, làm thành một mảng ướt át.

Nếu không phải vì ánh mắt đau đớn kia, có lẽ tôi đã bỏ ra ngoài và lôi Lam Anh vào. Tôi biết người anh cần lúc này là cô ấy, nhưng cho tôi ích kỷ một chút, được ở bên anh lúc này, như một thế thân, làm chỗ dựa tạm thời cho anh.

Với tất cả kiên nhẫn, tôi lại đến tủ thuốc, lấy ra một chai ôxi già khác. Khi quay trở lại, Quân không còn ngồi đó nữa. Anh đang đứng bên bàn con nơi cửa sổ, dáng người cô đơn chất chứa nhiều bi thương. Trong một tích tắc, khi tôi nhìn vào bộ ly thủy tinh trên bàn, cũng là lúc anh cầm lên và đập mạnh. Quân vẫn nắm nguyên chiếc ly trong tay khi nó va chạm vào bàn và vỡ nát. Mảnh thủy tinh hung hãn cứa vào tay anh, nứt toác, đẫm máu.

Tôi lao vụt đến, cầm khay ly thủy tinh trên bàn, dùng một lực mạnh, ném nó xuống sàn nhà. Từ ly đến khay đều vỡ nát. Tôi chẳng thể bảo anh ngừng lại, cho nên thôi tự bản thân mình đập đi cho rồi. Nếu có một thứ gì đó cần phải bị hủy đi, thì là những vật vô tri ấy chứ không phải tay anh.

Quân trừng mắt nhìn tôi, còn tôi chỉ lướt qua mặt anh, rồi chuyển cái nhìn xuống bàn tay kia. Vết thương không chỉ còn là những đường rách nữa mà nứt toác, há miệng. Máu từ đó chảy ra, ướt đẫm bàn tay ấy. Còn chưa thỏa mãn, nó tiếp tục chảy, loang ra sàn nhã bên dưới, nhếch nhác. Không khí chẳng mấy chốc trở nên mằn mặn và tanh nồng.

Nhìn vào thứ chất lỏng đỏ đến tức mắt, cơn giận trong tôi tăng lên theo cấp số nhân. Không thể kiềm chế thêm, tôi vung tay, thẳng một bạt tai vào mặt Quân. Thằng nhãi chết tiệt này! Muốn chia tay, tôi cũng chia tay rồi, muốn tôi không làm ảnh hưởng tương lai anh, tôi cũng làm rồi. Mẹ kiếp! Nếu mà đã bỏ tôi mà đi, tốt nhất nên sống cho tốt, yêu ai đó phải hơn tôi nhiều lần, nếu không tôi sẽ cười vào mặt anh. Nhìn lại mình mà xem! Rốt cuộc anh đang muốn làm cái chết tiệt gì? Rốt cuộc là vì cái gì mà bỏ tôi đi để rồi để mình xuống dốc thế này? Chẳng phải nói muốn thừa kế sao? Thế thì ăn cho no, ngủ cho say, vỗ cho mình béo tốt để mà còn tiếp quản công việc của ba chứ? Chẳng phải đã dẫn người yêu về nhà sao? Thế thì làm sao đấy hạnh phúc một chút, ít ra cũng tỏ ra mình hạnh phúc, đừng có làm như mình là người bị bỏ rơi thế này.

Tôi không thể kìm nổi mình được nữa. Cơn giận trào lên, uất nghẹn lại trong lồng ngực, khiến cho hơi thở của tôi như tắc lại anh ách. Hai thái dương tôi đau nhức, sống mũi nhức buốt, mắt bỏng rát vì trừng lớn. Nếu còn tiếp tục ở đây, tôi thề là sẽ cho thằng nhãi này một trận. Thôi được rồi, tôi chịu thua, tôi không phải người anh cần, gọi Lam Anh đến là tốt nhất.

Khi tôi trở lại cửa, mặt Lam Anh vẫn còn tái nhợt. Cô ấy nhìn tôi, mắt như có điều ủy khuất, sau đó vươn tay, gạt đi gì đó trên mặt tôi. Lúc này tôi mới biết mình đã khóc. Nước mắt cứ thế trào ra như dòng thác bị chặn lâu ngày, ướt đẫm gương mặt, đọng lại nơi cằm, rồi nhỏ đều xuống đất. Một vài giọt lạc vào miệng tôi, mặt và đắng, quằn quại đến buốt lòng.

Tôi dùng tay áo, một gạt lau từ bên này qua bên kia, quẹt đi rất cả nước mắt. Nhưng vô ích, tôi vẫn không thể ngừng khóc. Nước mắt cứ như đang ấm ức vì bao lâu nay không thể rơi, nên khi có dịp, liền rủ nhau tuôn đẫm lệ. Thôi mặc kệ! Tôi sẽ không chết vì khóc được, nhưng Quân thì có thể chết vì mất máu.

Với tất cả sức bình sinh, tôi dứt khoát kéo Lam Anh đi, sau đó đẩy mạnh vào phòng Quân. Ban đầu cô ấy còn nhìn tôi ngây ngốc, nhưng sau khi thấy vũng máu trên sàn thì lập tức hét lên: Trời ơi! Quân! Em làm cái gì thế hả? – Ngay sau đó, cô ấy lao vào bên anh.

Thế là xong, việc của tôi đã hết. Chính là cái việc mang cô gái người mình yêu cần đến bên anh ấy.

Tôi nhìn Lam Anh ôm Quân trong lòng, hình ảnh dần nhòe đi bởi nước mắt. Cơn giận dữ vào quặn thắt ban nãy biến đi đâu mất dạng, sự trống rỗng đơn độc lại trào về, lòng tôi chỉ còn nghe thấy chính nó, chẳng có gì hơn.

Tôi dứt cái nhìn ra khỏi họ, quay lưng, đi vào phòng mình. Cả người như vô lực, tôi ngồi xuống, dựa lưng vào cánh cửa, để mặc cho nước mắt lúc này vẫn còn tuôn rơi. Tuyến nước mắt của tôi có lẽ đã chẳng liên quan gì đến thần kinh cảm xúc nữa, vì nó cứ thế trào ra không lí do, dù trong lòng chẳng còn chút vị gì.

Phải chăng điểm tận cùng của nỗi đau chính là sự vô cảm? Cõi lòng cứ trống rỗng giống như chưa từng có gì tồn tại ở đó, cũng lại giống như người mất hết tất cả mà chưa thể chấp nhận. Từng hơi thở của tôi chính là điều duy nhất bản thân còn cảm nhận được. Lúc này, dường như dù có biến cố gì, có bất ngờ gì, nó cũng không thể chạm vào lòng tôi nữa. Cánh cửa ấy đã đóng lại mãi mãi, nhốt vào ấy những thinh không vô vị, còn tất cả xúc cảm buồn vui yêu giận đều đã bị đuổi ra bên ngoài.

Đã đến lúc tôi phải rời khỏi đây rồi. Nếu không thể ở bên, chi bằng tạm biệt vĩnh viễn.

Mặc kệ nước mắt vẫn còn chảy, tôi gắng gượng đi đến bên bàn học, bắt đầu ôn tập.

Trên trang vở của tôi, dày đặc những con chữ nghuệch ngoạc, lại lác đác những chấm ướt át. Nước mắt rơi xuống, khi khô đi, để lại một vệt mờ không thể bôi xóa, loang lổ và đục ngầu


/27

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status