Trở lại Đà Lạt, tôi so vai rụt cổ trong chiếc áo ấm Quân đã chuẩn bị từ trước. Tôi đi về miền ấm hơn có hai ngày mà khả năng chịu lạnh đã giảm đi rất nhiều.
Khi chúng tôi về tới nhà là lúc mặt trời cũng đang lắn xuống, cái lạnh ấp ủ không khí trong ánh tịch dương nhàn nhạt. Hoàng hôn mùa đông không đậm màu, chỉ ngúm nguẩy một chút như cô gái đang hờn dỗi, rồi lặn mất tăm nhường chỗ cho màn đêm.
Thoáng một chốc trời đã chuyển xám, những tia nắng cuối ngày an yên đi ngủ, để bóng tối từ từ tràn về.
Đi vào trong nhà, tôi choáng ngợp vì hang đá Giáng Sinh và cây thông Noel đã được trang trí trong lúc tôi đi du lịch. Ánh điện lộng lẫy làm cho căn nhà trở nên ấm áp hơn bao giờ hết. Nhưng đó chưa phải là tất cả. Sau khi tôi đắm mình trong làn nước ấm áp để quên đi mệt mỏi, Quân kéo tôi ra ngoài. Bên ngoài khoảng sân rộng lớn kia, những cây thông được trang hoàng bằng vô số vòng dây điện mảnh mai đang thi nhau nhấp nháy, khiến cho bầu không khí trở nên linh hoạt vô cùng. Con đường từ ngoài cổng dẫn vào biệt thự được kéo hai sợi dây điện chạy dài, sau đó là hàng ngàn dây điện bắt ngang qua, trông như một mái hiên làm bằng điện.
Quân và tôi nắm tay nhau, cùng đi bên dưới vòm sáng lấp lánh ấy. Ánh điện làm lòng tôi ấm áp, còn bàn tay Quân lại làm lòng tôi bình yên hơn bao giờ hết. Tôi mỉm cười mãi không thể ngừng lại, đầu ngửa lên nhìn vô vàn nhấp nháy phía trên mình.
- Em nhìn kìa! – Quân chỉ tay về phía nhà Văn.
Tôi cũng theo đó mà nhìn. Cả một căn biệt thự được chạy dây điện theo từng đường nét đang sáng rực lên.
Từ nhà Văn, tôi nhìn sang nhà Khoa, thấy phía trước nhà là vô vàn dây điện trắng xanh được thả từ trên sân thượng xuống đến mặt đất. Điện theo đó chạy dài xuống bên dưới như một dòng thác biết phát sáng, cảnh tượng vô cùng lộng lẫy. Tiếp đến là nhà Diệu My. Căn biệt thự này có một mặt bên tường hoàn toàn nhẵn, không có cửa sổ hay thông gió gì. Do đó, người ta dùng dây điện kết thành hình ông già Noel ngồi trên chiếc xe do tuần lộc kéo, trên xe có một túi quà thật to. Ở bên dưới, một mái nhà nhỏ xinh xắn, bên trong có một cậu bé đang nằm trên giường, mơ màng trong giấc ngủ bình yên, cuối giường là chiếc vớ đợi quà. Những hình hài được tạo rất khéo, đến tôi đứng xa như thế này cũng có thể thấy rõ từng đường nét.
- Tuyệt thật! – Tôi bật thốt.
- Em sẽ còn được ngắm dài dài. Mỗi năm cho đến lúc ngán cũng vẫn phải nhìn. – Quân cười qua hơi thở.
Nếu mỗi năm vào dịp Giáng Sinh, tôi đều có thể cùng anh nhìn những ánh điện vô tri vô giác nhưng mang lại cảm giác ấm áp vô cùng kia, thì dù có qua bao lâu, phải nhìn đi nhìn lại một kiểu đến mức nào, tôi vẫn thấy mới mẻ và thích thú như ngay lúc này đây.
Tôi và Quân cùng nhau dạo khắp khuôn viên rộng lớn và xinh đẹp, tận hưởng tiết đông lành lạnh khó tính. Tôi kể cho Quân nghe về những mùa Giáng Sinh trước của mình. Mỗi năm vào dịp này, gia đình đều trang trí một cây thông nho nhỏ, ánh điện hoạt bát nhấp nháy trông rất vui mắt. Ba và dì cùng nhau nấu cà ri gà hoặc bò kho, tùy mỗi năm, sau đó tôi và những người bạn thân sẽ chạy ùa vào bàn sau khi nghịch ngợm ở bên ngoài, bị hò hét đi rửa tay, đứa nào cũng qua loa cho xong rồi lại ngồi dính lấy ghế, đợi phần thức ăn và bánh mì của mình. Sau khi ăn xong, chúng tôi cùng nhau đến nhà thờ tham dự thánh lễ, sốt sắng nghe tiếng chuông báo hiệu giờ Chúa sinh ra. Mọi thứ khi ấy rất tuyệt, ấm áp và ổn định. Mọi năm đều như thế nhưng tôi không bao giờ thấy nhàm chán. Giáng Sinh năm nay, thật may vì Quân đã đến bên tôi, nếu không thì có lẽ sự cô đơn sẽ tìm đến gặm nhấm mọi tế bào, nhấn nhá lôi tuột tôi về miền hồi ức, để rồi nằm co ro rơi nước mắt một mình.
Quân cũng kể cho tôi nghe về Giáng Sinh của anh. Ba anh không mấy khi về đón Giáng Sinh với con trai. Mọi năm người làm đều tự giác trang trí qua loa một cây thông Noel cho có không khí, năm nay hoành tráng thế này chắc chắn có bàn tay của bà Hạnh. Anh và mấy người bạn trong khu biệt thự ra nước ngoài vào dịp này mỗi năm, thường thì mẹ anh ở đâu họ sẽ đến đó, vừa du lịch, vừa tiện thể cùng Quân đi. Sau khi chơi xong vài ngày, bọn họ sẽ về với gia đình, còn Quân ở lại với mẹ, qua đầu năm, Tết Tây mới trở về.
- Nói như vậy là mẹ anh đang ở Nhật? – Tôi nhướn mày.
- Ừ. Bà ấy đang chụp hình cho một hãng thời trang ở Nhật.
- Ngày mai anh được gặp mẹ rồi, cảm giác thế nào? – Tôi khẽ đung đưa tay Quân, hào hứng hỏi.
- Anh vui. Mỗi năm anh chỉ được gặp bà ấy vào dịp Giáng Sinh. Nhưng mà anh cũng lo nữa. Em ở nhà một mình làm anh không yên tâm. – Tôi có thể cảm nhận được nụ cười pha trong tiếng thở dài của anh.
Dứt tay khỏi tay Quân, tôi chạy đến ngắm nghía một cây thông nhỏ đang ngập mình trong đèn điện: Trước lúc gặp anh em vẫn một mình mà. Chỉ có ba ngày, em sẽ ổn thôi.
Một vòng ôm từ phía sau quàng qua cổ và eo tôi, là Quân vòng hai tay ôm tôi. Anh tì cằm vào vai tôi, thì thầm: Hứa nhé! Phải tự lo cho mình, ở nhà ngoan ngoãn đợi anh về.
- Em hứa. – Tôi hơi ngửa đầu ra sau, áp má mình vào má anh.
Vòng ôm của Quân bất ngờ rời đi, sau đó một sợi dây chuyền quàng qua cổ tôi. Quân ở phía sau giúp tôi đeo vào, còn tôi thì đang mải cầm mặt dây mà ngắm nghía. Người bán hàng đã bảo với chúng tôi rằng mặt đá mỗi cặp dây này đều được làm theo kích thước khác nhau, chênh lệch không nhiều, nhưng không thể mang chiếc này ghép vào chiếc kia, chỉ có thể thuộc về nhau mà thôi.
Sau khi đeo xong dây, Quân lại ôm tôi từ phía sau, đưa ra trước mặt tôi một chiếc điện thoại. Đây không phải điện thoại của tôi, chiếc này mới và thời trang cũng như hiện đại hơn rất nhiều.
- Em dùng cái này đi, đừng dùng lại cái cũ. – Quân thì thầm.
- Anh sợ đám người kia nhìn thấy sẽ tìm cách hại em để cướp lại à?
- Ừ. Anh dùng cái đó để giữ cho tụi nó không được làm gì em lần nữa.
Tôi mỉm cười, vui vẻ cầm lấy chiếc điện thoại trong tay anh. Quân là người rất thờ ơ, không quan tâm nhiều thứ, nhưng một khi đã chú ý thì vô cùng chu đáo, suy nghĩ toàn diện mọi mặt.
Chúng tôi dạo thêm một chút, sau đó trở vô nhà ăn tối, rồi cùng nhau chuẩn bị đồ để ngày mai anh đi. Theo ý anh, tôi không được tiễn, hôm về anh sẽ gọi tôi ra đón. Cũng chỉ có ba ngày, tôi không quá quyến luyến, vui vẻ đồng ý với anh.
Vì Quân phải đáp chuyến bay sớm vô Sài Gòn, rồi từ đó bay đi, nên chúng tôi đi ngủ khá sớm. Ngày mai anh phải đi sớm, do đó không qua bên phòng tôi, vì sợ sáng thức dậy sẽ đánh thức cả tôi. Đau đầu là tôi đã quen với hơi ấm của anh mất rồi, giờ đột nhiên chiếc giường trở nên quá rộng cho tôi, và xung quanh thì vô cùng lạnh lẽo. Tôi trở người liên tục, không thể đi vào giấc ngủ, vùi mình thật sâu trong chăn mà vẫn run lên.
Đột nhiên mặt giường bên cạnh lún xuống, ngay sau đó mùi hương lành lạnh quen thuộc bủa vây lấy tôi bởi một vòng ôm. Vì nằm quay lưng lại cửa, tôi hoàn toàn bị làm cho bất ngờ. Anh làm mọi việc nhẹ nhàng đến nỗi tay trộm chuyên nghiệp cũng không thể như thế.
- Không có em anh ngủ không được. – Quân thì thầm, giọng nói khàn khàn quen thuộc làm lòng tôi lập tức bình yên.
- Em cũng vậy. – Anh có thể biết chắc là tôi vẫn thức. Nếu tôi đã ngủ, anh không bao giờ nói chuyện để tôi dậy.
- Anh biết. – Giọng Quân rất nhẹ, khẽ khàng trong cổ họng.
Tôi không hỏi vì sao anh biết được, bởi chúng tôi yêu nhau, và cũng tin người kia có cùng cảm giác với mình. Do đó, người này không thể ngủ, người kia chắc chắn không khá hơn.
Càng gắn bó sẽ càng chìm đắm, đột nhiên lòng tôi vụt qua một cảm giác bất an, nhưng tôi mau chóng gạt nó đi. Lẽ nào đó chính là cảm giác của người đã yêu quá sâu đậm? Khi yêu quá nhiều, trong lòng không chỉ có hạnh phúc mà còn có một nỗi sợ hãi vô hình. Như tôi hiện tại, chính là sợ mất đi.
Vì Quân phải đáp chuyến bay sớm vô Sài Gòn, rồi từ đó bay đi, nên chúng tôi đi ngủ khá sớm. Ngày mai anh phải đi sớm, do đó không qua bên phòng tôi, vì sợ sáng thức dậy sẽ đánh thức cả tôi. Đau đầu là tôi đã quen với hơi ấm của anh mất rồi, giờ đột nhiên chiếc giường trở nên quá rộng cho tôi, và xung quanh thì vô cùng lạnh lẽo. Tôi trở người liên tục, không thể đi vào giấc ngủ, vùi mình thật sâu trong chăn mà vẫn run lên.
Đột nhiên mặt giường bên cạnh lún xuống, ngay sau đó mùi hương lành lạnh quen thuộc bủa vây lấy tôi bởi một vòng ôm. Vì nằm quay lưng lại cửa, tôi hoàn toàn bị làm cho bất ngờ. Anh làm mọi việc nhẹ nhàng đến nỗi tay trộm chuyên nghiệp cũng không thể như thế.
- Không có em anh ngủ không được. – Quân thì thầm, giọng nói khàn khàn quen thuộc làm lòng tôi lập tức bình yên.
- Em cũng vậy. – Anh có thể biết chắc là tôi vẫn thức. Nếu tôi đã ngủ, anh không bao giờ nói chuyện để tôi dậy.
- Anh biết. – Giọng Quân rất nhẹ, khẽ khàng trong cổ họng.
Tôi không hỏi vì sao anh biết được, bởi chúng tôi yêu nhau, và cũng tin người kia có cùng cảm giác với mình. Do đó, người này không thể ngủ, người kia chắc chắn không khá hơn.
Càng gắn bó sẽ càng chìm đắm, đột nhiên lòng tôi vụt qua một cảm giác bất an, nhưng tôi mau chóng gạt nó đi. Lẽ nào đó chính là cảm giác của người đã yêu quá sâu đậm? Khi yêu quá nhiều, trong lòng không chỉ có hạnh phúc mà còn có một nỗi sợ hãi vô hình. Như tôi hiện tại, chính là sợ mất đi.
Vì có hơi ấm và tiếng thở thân thuộc của Quân, tôi nhanh chóng lạc vào giấc ngủ của mình, với vòng ôm của Quân từ phía sau, dần dần quên mất nỗi lo vô cớ kia.
Khi Quân rời khỏi phòng, tôi biết nhưng vẫn giả vờ ngủ, để anh không lo mình làm tôi thức giấc. Cũng đang sẵn cơn buồn ngủ, tôi lại chìm vào thế giới của riêng mình, khi tỉnh dậy trời đã sáng trắng.
Tôi mau chóng làm xong mọi công việc vào buổi sáng, bao gồm vệ sinh cá nhân, ăn sáng và dạo sân vườn một vòng, sau đó vụt tới bên bàn máy tính, bắt đầu học nấu ăn và đan len.
Buổi chiều, tôi đi tìm mua len và que đan. Với kinh nghiệm của người chủ tiệm, tôi mua được một cặp màu bạc. Còn với len, tôi chọn màu trắng ngà. Màu sắc nào khoác lên người Quân cũng đẹp, nhưng tôi lại đặc biệt thích anh gắn liền với màu trắng, giống như một thiên thần mang vẻ đẹp hút hồn, với đôi cánh vô hình khiến anh vượt trội hơn mọi người.
Việc đan len không khó như tôi vẫn hình dung, nhất là đan khăn thì không phải thêm bớt mũi nào, chỉ việc đan liên tục cho đến khi cảm thấy độ dài vừa đủ. Tôi đan liền một mạch từ đêm cho đến sáng hôm sau, bên tai nghe tiếng video hướng dẫn nấu ăn, lâu lâu cái gì không hình dung ra được thì ngẩng đầu lên nhìn một chút.
Khi trời sáng, tôi đã đan được nửa chiếc khăn, định bụng hoàn thành cho xong nhưng vì quá đuối nên buộc phải đi ngủ. Sang này hôm sau, tôi đã biết cách làm mỳ Ý, và chiếc khăn cũng được đan xong. Việc đan lát không khó như tôi nghĩ, có lẽ vì tôi đan món đồ đơn giản nhất, lại chỉ đan suông, không kiểu cách gì. Nhìn chiếc khăn trắng ngà trong tay, lòng tôi dâng lên một cảm giác mĩ mãn. Chắc anh sẽ vui và bất ngờ lắm!
Cho đến giờ, Quân vẫn không gọi điện thoại về, nhưng tôi nghĩ như vậy cũng tốt, dù sao ngày mai là chúng tôi gặp lại nhau rồi. Anh và mẹ đã rất lâu không gặp, có nhiều chuyện để nói, vì tôi mà anh đã bị rút ngắn kỳ nghỉ bên mẹ mình.
Vì ngày mai Quân về, tôi nôn nao mãi mà chẳng thể ngủ được, trong đầu cứ nghĩ về những thứ cần mua để nấu ăn vào ngày mai. Tôi định làm một ít salad để ăn kèm với sparghetti sốt bò bằm, tất nhiên sẽ kèm theo một chai vang trắng thật ngon.
Tôi cứ nằm như thế, nghĩ về những nguyên liệu, rồi nghĩ về vẻ mặt của Quân khi thấy thức ăn tôi chuẩn bị, anh sẽ nói gì, trên gương mặt lạnh lùng kia sẽ biểu cảm gì. Miên man suy nghĩ, cuối cùng giấc ngủ chập chờn cũng tìm đến bên tôi.
*
Bình sinh tôi đã là một đứa trẻ hiếu động, thích những trò cảm giác mạnh, thích đồ chơi của con trai, có thù với kim chỉ và ghét cay ghét đắng việc bếp núc. Nhưng lúc này đây, mọi thói quen và tính cách trước kia đều nhường chỗ cho niềm vui lan tỏa trong lòng. Được người mình yêu chăm sóc chính là niềm hạnh phúc vô tận, nhưng cũng có một dạng hạnh phúc đến từ việc được chăm sóc người mình yêu. Người ta sẽ ăn thức ăn do mình nấu, sẽ mặc đồ do mình may, đó là một sự chiếm hữu đáng yêu.
Vừa suy nghĩ, vừa nấu ăn, tâm trạng tôi tươi tỉnh hẳn. Tôi không bày tiệc ngay, định bụng đợi Quân về tới, trong lúc anh tắm sẽ bày biện mọi thứ. Trước khi đi Quân nói anh sẽ về chuyến bay chiều, hơn nữa về tới sân bay Tân Sơn Nhất, anh chắc chắn sẽ gọi cho tôi. Bây giờ đã hơn sáu giờ chiều, có lẽ chẳng bao lâu nữa là chúng tôi sẽ được gặp nhau.
Tâm tình vui vẻ, tôi nấu nướng xong xuôi liền ra ngoài vườn dạo chơi. Những ánh điện vui mắt đã được bật lên, linh hoạt nhấp nháy liên hồi, làm lòng người cũng xốn xang theo từng nhịp chớp. Sân vườn này rất rộng lớn, cho nên dù ngày nào cũng đi dạo ở đây thì cũng không cảm thấy nhàm chán hay quá quen thuộc.
Không khí Đà Lạt vốn trong lành, ở đây nhiều cây cối nên càng tươi mát hơn, tôi thích thú tung tẩy tay chân, hít đầy một phổi khí trời thoáng đãng.
Chợt, tiếng nói đâu đó vang lên làm tôi dừng bước. Khi định thần lại, tôi nhận ra là giọng nói của Anh Khoa.
- Chúng mình làm vậy có được không nhỉ?
- Có gì mà không được? Ngạo Quân mà quen với con nhãi Minh An đó thì có phải là bôi tro trát trấu vào mặt bác Hùng không! Chúng mình báo cho bác ấy biết là đúng rồi. Hai người đó sống cùng nhà, không ai coi chừng, đùng một cái dính cái thai thì họa. – Tiếp theo là giọng nói lanh lảnh của Diệu My.
Họ nói gì nữa, tôi không còn nghe thấy, vì bên tai đột nhiên trở nên lùng bùng, mọi âm thanh đều hỗn tạp không rõ ràng. Nói như thế là ông Hùng biết rồi sao? Ông ấy sẽ làm gì tôi và Quân? Chúng tôi... liệu còn có thể tiếp tục hưởng thụ những tháng ngày hạnh phúc?
Trong lòng tôi giờ đây vô vàn câu hỏi, nhưng đáp lại chỉ là sự bất an bủa vây. Hiện giờ tôi chẳng thể nghĩ được gì ngoài những lo lắng. Những ánh đèn đẹp đẽ xung quanh dần mờ nhạt, nhấp nháy như một ma trận kỳ quái, làm tôi chênh vênh, mất phương hướng. Tôi chuệnh choạng bước đi, cố gắng đè nén cảm giác hoang mang xuống. Nhưng vô ích, nỗi lo trong tôi đã trào ra thành nước mắt, cứ thế rơi lã chã, không kìm lại được. Đôi mắt tôi cũng không thể chớp, nó cứ mở đờ đẫn cho nước mắt chảy ra, cả người dường như đã chết đứng. Sự ích kỷ của Khoa và My, tôi sớm đã lĩnh hội qua, tại sao lại không nghĩ đến khả năng này chứ? Hai kẻ đáng chết bọn họ, giờ tôi có đánh họ, mắng họ, thì cũng không thể thu hồi lại những lời họ nói với ông Hùng. Việc lúc này cần làm là đợi Quân về rồi nghĩ cách giải quyết. Đúng rồi, tôi cần có Quân bên cạnh để bình tĩnh lại và tìm ra hướng đi. Anh sắp về rồi, sắp về bên tôi rồi.
Thế nhưng... anh đã không về, cũng không liên lạc. Ngày hôm sau, một nhóm người đến nhà, lắp camera ở hầu hết các hành lang qua lại, nhà ăn, và cả sân vườn. Tôi biết rõ đây là do ông Hùng làm. Bà Hạnh nhìn tôi bất lực, còn tôi thì thấy lòng mình sợ hãi. Thế này nghĩa là hết sao?
Tại sao Quân mãi vần không trở về để giúp tôi bình tâm lại? Chỉ còn hôm nay nữa thôi, ngày mai là kỳ nghỉ đông kết thúc rồi, nhưng anh vẫn chưa trở về, cũng không gọi về cho tôi. Tôi có gọi qua cho Quân vài lần, nhưng đều không thể kết nối, dường như là anh khóa máy.
Khi chúng tôi về tới nhà là lúc mặt trời cũng đang lắn xuống, cái lạnh ấp ủ không khí trong ánh tịch dương nhàn nhạt. Hoàng hôn mùa đông không đậm màu, chỉ ngúm nguẩy một chút như cô gái đang hờn dỗi, rồi lặn mất tăm nhường chỗ cho màn đêm.
Thoáng một chốc trời đã chuyển xám, những tia nắng cuối ngày an yên đi ngủ, để bóng tối từ từ tràn về.
Đi vào trong nhà, tôi choáng ngợp vì hang đá Giáng Sinh và cây thông Noel đã được trang trí trong lúc tôi đi du lịch. Ánh điện lộng lẫy làm cho căn nhà trở nên ấm áp hơn bao giờ hết. Nhưng đó chưa phải là tất cả. Sau khi tôi đắm mình trong làn nước ấm áp để quên đi mệt mỏi, Quân kéo tôi ra ngoài. Bên ngoài khoảng sân rộng lớn kia, những cây thông được trang hoàng bằng vô số vòng dây điện mảnh mai đang thi nhau nhấp nháy, khiến cho bầu không khí trở nên linh hoạt vô cùng. Con đường từ ngoài cổng dẫn vào biệt thự được kéo hai sợi dây điện chạy dài, sau đó là hàng ngàn dây điện bắt ngang qua, trông như một mái hiên làm bằng điện.
Quân và tôi nắm tay nhau, cùng đi bên dưới vòm sáng lấp lánh ấy. Ánh điện làm lòng tôi ấm áp, còn bàn tay Quân lại làm lòng tôi bình yên hơn bao giờ hết. Tôi mỉm cười mãi không thể ngừng lại, đầu ngửa lên nhìn vô vàn nhấp nháy phía trên mình.
- Em nhìn kìa! – Quân chỉ tay về phía nhà Văn.
Tôi cũng theo đó mà nhìn. Cả một căn biệt thự được chạy dây điện theo từng đường nét đang sáng rực lên.
Từ nhà Văn, tôi nhìn sang nhà Khoa, thấy phía trước nhà là vô vàn dây điện trắng xanh được thả từ trên sân thượng xuống đến mặt đất. Điện theo đó chạy dài xuống bên dưới như một dòng thác biết phát sáng, cảnh tượng vô cùng lộng lẫy. Tiếp đến là nhà Diệu My. Căn biệt thự này có một mặt bên tường hoàn toàn nhẵn, không có cửa sổ hay thông gió gì. Do đó, người ta dùng dây điện kết thành hình ông già Noel ngồi trên chiếc xe do tuần lộc kéo, trên xe có một túi quà thật to. Ở bên dưới, một mái nhà nhỏ xinh xắn, bên trong có một cậu bé đang nằm trên giường, mơ màng trong giấc ngủ bình yên, cuối giường là chiếc vớ đợi quà. Những hình hài được tạo rất khéo, đến tôi đứng xa như thế này cũng có thể thấy rõ từng đường nét.
- Tuyệt thật! – Tôi bật thốt.
- Em sẽ còn được ngắm dài dài. Mỗi năm cho đến lúc ngán cũng vẫn phải nhìn. – Quân cười qua hơi thở.
Nếu mỗi năm vào dịp Giáng Sinh, tôi đều có thể cùng anh nhìn những ánh điện vô tri vô giác nhưng mang lại cảm giác ấm áp vô cùng kia, thì dù có qua bao lâu, phải nhìn đi nhìn lại một kiểu đến mức nào, tôi vẫn thấy mới mẻ và thích thú như ngay lúc này đây.
Tôi và Quân cùng nhau dạo khắp khuôn viên rộng lớn và xinh đẹp, tận hưởng tiết đông lành lạnh khó tính. Tôi kể cho Quân nghe về những mùa Giáng Sinh trước của mình. Mỗi năm vào dịp này, gia đình đều trang trí một cây thông nho nhỏ, ánh điện hoạt bát nhấp nháy trông rất vui mắt. Ba và dì cùng nhau nấu cà ri gà hoặc bò kho, tùy mỗi năm, sau đó tôi và những người bạn thân sẽ chạy ùa vào bàn sau khi nghịch ngợm ở bên ngoài, bị hò hét đi rửa tay, đứa nào cũng qua loa cho xong rồi lại ngồi dính lấy ghế, đợi phần thức ăn và bánh mì của mình. Sau khi ăn xong, chúng tôi cùng nhau đến nhà thờ tham dự thánh lễ, sốt sắng nghe tiếng chuông báo hiệu giờ Chúa sinh ra. Mọi thứ khi ấy rất tuyệt, ấm áp và ổn định. Mọi năm đều như thế nhưng tôi không bao giờ thấy nhàm chán. Giáng Sinh năm nay, thật may vì Quân đã đến bên tôi, nếu không thì có lẽ sự cô đơn sẽ tìm đến gặm nhấm mọi tế bào, nhấn nhá lôi tuột tôi về miền hồi ức, để rồi nằm co ro rơi nước mắt một mình.
Quân cũng kể cho tôi nghe về Giáng Sinh của anh. Ba anh không mấy khi về đón Giáng Sinh với con trai. Mọi năm người làm đều tự giác trang trí qua loa một cây thông Noel cho có không khí, năm nay hoành tráng thế này chắc chắn có bàn tay của bà Hạnh. Anh và mấy người bạn trong khu biệt thự ra nước ngoài vào dịp này mỗi năm, thường thì mẹ anh ở đâu họ sẽ đến đó, vừa du lịch, vừa tiện thể cùng Quân đi. Sau khi chơi xong vài ngày, bọn họ sẽ về với gia đình, còn Quân ở lại với mẹ, qua đầu năm, Tết Tây mới trở về.
- Nói như vậy là mẹ anh đang ở Nhật? – Tôi nhướn mày.
- Ừ. Bà ấy đang chụp hình cho một hãng thời trang ở Nhật.
- Ngày mai anh được gặp mẹ rồi, cảm giác thế nào? – Tôi khẽ đung đưa tay Quân, hào hứng hỏi.
- Anh vui. Mỗi năm anh chỉ được gặp bà ấy vào dịp Giáng Sinh. Nhưng mà anh cũng lo nữa. Em ở nhà một mình làm anh không yên tâm. – Tôi có thể cảm nhận được nụ cười pha trong tiếng thở dài của anh.
Dứt tay khỏi tay Quân, tôi chạy đến ngắm nghía một cây thông nhỏ đang ngập mình trong đèn điện: Trước lúc gặp anh em vẫn một mình mà. Chỉ có ba ngày, em sẽ ổn thôi.
Một vòng ôm từ phía sau quàng qua cổ và eo tôi, là Quân vòng hai tay ôm tôi. Anh tì cằm vào vai tôi, thì thầm: Hứa nhé! Phải tự lo cho mình, ở nhà ngoan ngoãn đợi anh về.
- Em hứa. – Tôi hơi ngửa đầu ra sau, áp má mình vào má anh.
Vòng ôm của Quân bất ngờ rời đi, sau đó một sợi dây chuyền quàng qua cổ tôi. Quân ở phía sau giúp tôi đeo vào, còn tôi thì đang mải cầm mặt dây mà ngắm nghía. Người bán hàng đã bảo với chúng tôi rằng mặt đá mỗi cặp dây này đều được làm theo kích thước khác nhau, chênh lệch không nhiều, nhưng không thể mang chiếc này ghép vào chiếc kia, chỉ có thể thuộc về nhau mà thôi.
Sau khi đeo xong dây, Quân lại ôm tôi từ phía sau, đưa ra trước mặt tôi một chiếc điện thoại. Đây không phải điện thoại của tôi, chiếc này mới và thời trang cũng như hiện đại hơn rất nhiều.
- Em dùng cái này đi, đừng dùng lại cái cũ. – Quân thì thầm.
- Anh sợ đám người kia nhìn thấy sẽ tìm cách hại em để cướp lại à?
- Ừ. Anh dùng cái đó để giữ cho tụi nó không được làm gì em lần nữa.
Tôi mỉm cười, vui vẻ cầm lấy chiếc điện thoại trong tay anh. Quân là người rất thờ ơ, không quan tâm nhiều thứ, nhưng một khi đã chú ý thì vô cùng chu đáo, suy nghĩ toàn diện mọi mặt.
Chúng tôi dạo thêm một chút, sau đó trở vô nhà ăn tối, rồi cùng nhau chuẩn bị đồ để ngày mai anh đi. Theo ý anh, tôi không được tiễn, hôm về anh sẽ gọi tôi ra đón. Cũng chỉ có ba ngày, tôi không quá quyến luyến, vui vẻ đồng ý với anh.
Vì Quân phải đáp chuyến bay sớm vô Sài Gòn, rồi từ đó bay đi, nên chúng tôi đi ngủ khá sớm. Ngày mai anh phải đi sớm, do đó không qua bên phòng tôi, vì sợ sáng thức dậy sẽ đánh thức cả tôi. Đau đầu là tôi đã quen với hơi ấm của anh mất rồi, giờ đột nhiên chiếc giường trở nên quá rộng cho tôi, và xung quanh thì vô cùng lạnh lẽo. Tôi trở người liên tục, không thể đi vào giấc ngủ, vùi mình thật sâu trong chăn mà vẫn run lên.
Đột nhiên mặt giường bên cạnh lún xuống, ngay sau đó mùi hương lành lạnh quen thuộc bủa vây lấy tôi bởi một vòng ôm. Vì nằm quay lưng lại cửa, tôi hoàn toàn bị làm cho bất ngờ. Anh làm mọi việc nhẹ nhàng đến nỗi tay trộm chuyên nghiệp cũng không thể như thế.
- Không có em anh ngủ không được. – Quân thì thầm, giọng nói khàn khàn quen thuộc làm lòng tôi lập tức bình yên.
- Em cũng vậy. – Anh có thể biết chắc là tôi vẫn thức. Nếu tôi đã ngủ, anh không bao giờ nói chuyện để tôi dậy.
- Anh biết. – Giọng Quân rất nhẹ, khẽ khàng trong cổ họng.
Tôi không hỏi vì sao anh biết được, bởi chúng tôi yêu nhau, và cũng tin người kia có cùng cảm giác với mình. Do đó, người này không thể ngủ, người kia chắc chắn không khá hơn.
Càng gắn bó sẽ càng chìm đắm, đột nhiên lòng tôi vụt qua một cảm giác bất an, nhưng tôi mau chóng gạt nó đi. Lẽ nào đó chính là cảm giác của người đã yêu quá sâu đậm? Khi yêu quá nhiều, trong lòng không chỉ có hạnh phúc mà còn có một nỗi sợ hãi vô hình. Như tôi hiện tại, chính là sợ mất đi.
Vì Quân phải đáp chuyến bay sớm vô Sài Gòn, rồi từ đó bay đi, nên chúng tôi đi ngủ khá sớm. Ngày mai anh phải đi sớm, do đó không qua bên phòng tôi, vì sợ sáng thức dậy sẽ đánh thức cả tôi. Đau đầu là tôi đã quen với hơi ấm của anh mất rồi, giờ đột nhiên chiếc giường trở nên quá rộng cho tôi, và xung quanh thì vô cùng lạnh lẽo. Tôi trở người liên tục, không thể đi vào giấc ngủ, vùi mình thật sâu trong chăn mà vẫn run lên.
Đột nhiên mặt giường bên cạnh lún xuống, ngay sau đó mùi hương lành lạnh quen thuộc bủa vây lấy tôi bởi một vòng ôm. Vì nằm quay lưng lại cửa, tôi hoàn toàn bị làm cho bất ngờ. Anh làm mọi việc nhẹ nhàng đến nỗi tay trộm chuyên nghiệp cũng không thể như thế.
- Không có em anh ngủ không được. – Quân thì thầm, giọng nói khàn khàn quen thuộc làm lòng tôi lập tức bình yên.
- Em cũng vậy. – Anh có thể biết chắc là tôi vẫn thức. Nếu tôi đã ngủ, anh không bao giờ nói chuyện để tôi dậy.
- Anh biết. – Giọng Quân rất nhẹ, khẽ khàng trong cổ họng.
Tôi không hỏi vì sao anh biết được, bởi chúng tôi yêu nhau, và cũng tin người kia có cùng cảm giác với mình. Do đó, người này không thể ngủ, người kia chắc chắn không khá hơn.
Càng gắn bó sẽ càng chìm đắm, đột nhiên lòng tôi vụt qua một cảm giác bất an, nhưng tôi mau chóng gạt nó đi. Lẽ nào đó chính là cảm giác của người đã yêu quá sâu đậm? Khi yêu quá nhiều, trong lòng không chỉ có hạnh phúc mà còn có một nỗi sợ hãi vô hình. Như tôi hiện tại, chính là sợ mất đi.
Vì có hơi ấm và tiếng thở thân thuộc của Quân, tôi nhanh chóng lạc vào giấc ngủ của mình, với vòng ôm của Quân từ phía sau, dần dần quên mất nỗi lo vô cớ kia.
Khi Quân rời khỏi phòng, tôi biết nhưng vẫn giả vờ ngủ, để anh không lo mình làm tôi thức giấc. Cũng đang sẵn cơn buồn ngủ, tôi lại chìm vào thế giới của riêng mình, khi tỉnh dậy trời đã sáng trắng.
Tôi mau chóng làm xong mọi công việc vào buổi sáng, bao gồm vệ sinh cá nhân, ăn sáng và dạo sân vườn một vòng, sau đó vụt tới bên bàn máy tính, bắt đầu học nấu ăn và đan len.
Buổi chiều, tôi đi tìm mua len và que đan. Với kinh nghiệm của người chủ tiệm, tôi mua được một cặp màu bạc. Còn với len, tôi chọn màu trắng ngà. Màu sắc nào khoác lên người Quân cũng đẹp, nhưng tôi lại đặc biệt thích anh gắn liền với màu trắng, giống như một thiên thần mang vẻ đẹp hút hồn, với đôi cánh vô hình khiến anh vượt trội hơn mọi người.
Việc đan len không khó như tôi vẫn hình dung, nhất là đan khăn thì không phải thêm bớt mũi nào, chỉ việc đan liên tục cho đến khi cảm thấy độ dài vừa đủ. Tôi đan liền một mạch từ đêm cho đến sáng hôm sau, bên tai nghe tiếng video hướng dẫn nấu ăn, lâu lâu cái gì không hình dung ra được thì ngẩng đầu lên nhìn một chút.
Khi trời sáng, tôi đã đan được nửa chiếc khăn, định bụng hoàn thành cho xong nhưng vì quá đuối nên buộc phải đi ngủ. Sang này hôm sau, tôi đã biết cách làm mỳ Ý, và chiếc khăn cũng được đan xong. Việc đan lát không khó như tôi nghĩ, có lẽ vì tôi đan món đồ đơn giản nhất, lại chỉ đan suông, không kiểu cách gì. Nhìn chiếc khăn trắng ngà trong tay, lòng tôi dâng lên một cảm giác mĩ mãn. Chắc anh sẽ vui và bất ngờ lắm!
Cho đến giờ, Quân vẫn không gọi điện thoại về, nhưng tôi nghĩ như vậy cũng tốt, dù sao ngày mai là chúng tôi gặp lại nhau rồi. Anh và mẹ đã rất lâu không gặp, có nhiều chuyện để nói, vì tôi mà anh đã bị rút ngắn kỳ nghỉ bên mẹ mình.
Vì ngày mai Quân về, tôi nôn nao mãi mà chẳng thể ngủ được, trong đầu cứ nghĩ về những thứ cần mua để nấu ăn vào ngày mai. Tôi định làm một ít salad để ăn kèm với sparghetti sốt bò bằm, tất nhiên sẽ kèm theo một chai vang trắng thật ngon.
Tôi cứ nằm như thế, nghĩ về những nguyên liệu, rồi nghĩ về vẻ mặt của Quân khi thấy thức ăn tôi chuẩn bị, anh sẽ nói gì, trên gương mặt lạnh lùng kia sẽ biểu cảm gì. Miên man suy nghĩ, cuối cùng giấc ngủ chập chờn cũng tìm đến bên tôi.
*
Bình sinh tôi đã là một đứa trẻ hiếu động, thích những trò cảm giác mạnh, thích đồ chơi của con trai, có thù với kim chỉ và ghét cay ghét đắng việc bếp núc. Nhưng lúc này đây, mọi thói quen và tính cách trước kia đều nhường chỗ cho niềm vui lan tỏa trong lòng. Được người mình yêu chăm sóc chính là niềm hạnh phúc vô tận, nhưng cũng có một dạng hạnh phúc đến từ việc được chăm sóc người mình yêu. Người ta sẽ ăn thức ăn do mình nấu, sẽ mặc đồ do mình may, đó là một sự chiếm hữu đáng yêu.
Vừa suy nghĩ, vừa nấu ăn, tâm trạng tôi tươi tỉnh hẳn. Tôi không bày tiệc ngay, định bụng đợi Quân về tới, trong lúc anh tắm sẽ bày biện mọi thứ. Trước khi đi Quân nói anh sẽ về chuyến bay chiều, hơn nữa về tới sân bay Tân Sơn Nhất, anh chắc chắn sẽ gọi cho tôi. Bây giờ đã hơn sáu giờ chiều, có lẽ chẳng bao lâu nữa là chúng tôi sẽ được gặp nhau.
Tâm tình vui vẻ, tôi nấu nướng xong xuôi liền ra ngoài vườn dạo chơi. Những ánh điện vui mắt đã được bật lên, linh hoạt nhấp nháy liên hồi, làm lòng người cũng xốn xang theo từng nhịp chớp. Sân vườn này rất rộng lớn, cho nên dù ngày nào cũng đi dạo ở đây thì cũng không cảm thấy nhàm chán hay quá quen thuộc.
Không khí Đà Lạt vốn trong lành, ở đây nhiều cây cối nên càng tươi mát hơn, tôi thích thú tung tẩy tay chân, hít đầy một phổi khí trời thoáng đãng.
Chợt, tiếng nói đâu đó vang lên làm tôi dừng bước. Khi định thần lại, tôi nhận ra là giọng nói của Anh Khoa.
- Chúng mình làm vậy có được không nhỉ?
- Có gì mà không được? Ngạo Quân mà quen với con nhãi Minh An đó thì có phải là bôi tro trát trấu vào mặt bác Hùng không! Chúng mình báo cho bác ấy biết là đúng rồi. Hai người đó sống cùng nhà, không ai coi chừng, đùng một cái dính cái thai thì họa. – Tiếp theo là giọng nói lanh lảnh của Diệu My.
Họ nói gì nữa, tôi không còn nghe thấy, vì bên tai đột nhiên trở nên lùng bùng, mọi âm thanh đều hỗn tạp không rõ ràng. Nói như thế là ông Hùng biết rồi sao? Ông ấy sẽ làm gì tôi và Quân? Chúng tôi... liệu còn có thể tiếp tục hưởng thụ những tháng ngày hạnh phúc?
Trong lòng tôi giờ đây vô vàn câu hỏi, nhưng đáp lại chỉ là sự bất an bủa vây. Hiện giờ tôi chẳng thể nghĩ được gì ngoài những lo lắng. Những ánh đèn đẹp đẽ xung quanh dần mờ nhạt, nhấp nháy như một ma trận kỳ quái, làm tôi chênh vênh, mất phương hướng. Tôi chuệnh choạng bước đi, cố gắng đè nén cảm giác hoang mang xuống. Nhưng vô ích, nỗi lo trong tôi đã trào ra thành nước mắt, cứ thế rơi lã chã, không kìm lại được. Đôi mắt tôi cũng không thể chớp, nó cứ mở đờ đẫn cho nước mắt chảy ra, cả người dường như đã chết đứng. Sự ích kỷ của Khoa và My, tôi sớm đã lĩnh hội qua, tại sao lại không nghĩ đến khả năng này chứ? Hai kẻ đáng chết bọn họ, giờ tôi có đánh họ, mắng họ, thì cũng không thể thu hồi lại những lời họ nói với ông Hùng. Việc lúc này cần làm là đợi Quân về rồi nghĩ cách giải quyết. Đúng rồi, tôi cần có Quân bên cạnh để bình tĩnh lại và tìm ra hướng đi. Anh sắp về rồi, sắp về bên tôi rồi.
Thế nhưng... anh đã không về, cũng không liên lạc. Ngày hôm sau, một nhóm người đến nhà, lắp camera ở hầu hết các hành lang qua lại, nhà ăn, và cả sân vườn. Tôi biết rõ đây là do ông Hùng làm. Bà Hạnh nhìn tôi bất lực, còn tôi thì thấy lòng mình sợ hãi. Thế này nghĩa là hết sao?
Tại sao Quân mãi vần không trở về để giúp tôi bình tâm lại? Chỉ còn hôm nay nữa thôi, ngày mai là kỳ nghỉ đông kết thúc rồi, nhưng anh vẫn chưa trở về, cũng không gọi về cho tôi. Tôi có gọi qua cho Quân vài lần, nhưng đều không thể kết nối, dường như là anh khóa máy.
/27
|