Người đi kinh thành, trừ gia đình Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An ra, còn có Tưởng Khang Ninh, Quách Tử Mục, Hạ Thu, Hạ Xuân, Miêu Nguyên, Tô Sách và Tần Âm. Tần Âm với Yến Phù Sinh là người xuất thân từ hoàng cùng, nên sẽ quen thuộc với kinh thành hơn. Lần đầu tiên đi kinh thành, mặc dù có La Vinh Vương và Sầm lão, nhưng bên cạnh có người hiểu biết về kinh thành vẫn tốt hơn. Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh luôn bận rộn, chuyến này nên kinh thành sợ cũng chẳng trốn được kiếp vất vả, nên cần Tần Âm ở bên cạnh giúp lo liệu mọi việc. Yến Phù Sinh và Tần Âm tạm thời chia xa hai tháng, y ở lại quản gia. Khang Thụy là học phủ phu tử, cần ở lại quản lý Bạch Nguyệt học đường, nên không đi theo.
Thiệu Vân An vốn muốn mang theo Quách Tử Du, nhưng Quách Tử Du không yên tâm xưởng chế trà, muốn ở lại. Tưởng Khang Ninh không ở huyện, Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh cũng không, nếu y đi theo, xưởng chế trà lỡ có chuyện gì thì tìm ai giải quyết. Lần này vào kinh chỉ mang theo một phần lá trà còn niêm phong, một phần vẫn còn để lại. Nhưng toàn bộ lá trà trong vương trạch, bao gồm cả hồng trà đều đóng gói mang hết lên kinh thành. Toàn bộ lá trà trong tay Thiệu Vân An, trừ bỏ một phần hắn giữ lại dùng, một phần làm quà lấy lòng, còn lại sẽ mang đi đấu giá, không dùng để bán trong cửa hàng.
Phần giữ lại cho mình, Thiệu Vân An bỏ hết vào không gian, nói với người bên ngoài là mang đi cất, nhưng cất ở chỗ nào, đó là bí mật. Cho dù có người lật tung tòa nhà cũng không tìm được, ai mà nghĩ tới Thiệu Vân An lại có thứ dùng để "chứa đựng" ở bên người. À, đúng rồi, còn quên chưa đề cập tới ba con đi theo, đó chính là Hổ ca, Đại Kim và Tiểu Kim không biết nói chuyện. Thiệu Vân An từng hỏi bọn nó ở lại hay cùng đi, câu trả lời của Hổ ca chính là cắn chặt vạt áo Thiệu Vân An, ý tứ vô cùng rõ ràng.
Thiệu Vân An nhờ Hổ ca hỗ trợ bắt mười con nai, hai mươi con vũ loan, mấy chục con gà rừng, thỏ rừng, còn có năm con lợn rừng to, mấy loại thảo dược quý hiếm khác cũng không thiếu. Sau đó, dùng muối diêm tạo thành băng, giữ lạnh thức ăn cho tươi mới để mang lên kinh thành tặng quý nhân. La Vinh Vương thấy cách làm này mới lạ vô cùng. Băng ở thời đại này là lấy vào mùa đông ở vùng nước sông tinh khiết nhất, sau đó bỏ vào hầm băng cất trữ. Còn phương pháp mới này thì thuận tiện vô cùng. La Vinh Vương còn đang định thán phục Thiệu Vân An, Thiệu Vân An lại kéo Tưởng Mạt Hi qua. Cách dùng muối diêm chế băng là do tiểu tử này gợi ý, nhóc đã học hết mấy cuốn sách hóa học trong không gian, còn trình độ hóa học của Thiệu Vân An đã sớm trả lại cho thầy hết rồi. Vốn còn đang băn khoăn không biết lấy băng ở đâu, nhân gia thuận miệng nói, lập tức giải quyết nan đề. Quả nhiên, thần đồng thiếu niên phát huy tốt nhất là ở những lúc như thế này.
Vương Thạch Tỉnh làm bộ đi lên rừng, lúc trở về vác theo một khúc gây gỗ mun thật dài, đương nhiên là lấy ở trong không gia ra, còn là cưa bằng cưa điện. Đi kinh thành gặp nhiều người, lễ vật đương nhiên cũng cần rất nhiều. Tưởng Khang Ninh phân phó công việc ở huyện nha, mọi người trong vương trạch thì giúp Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An chuẩn bị lễ vật mang lên kinh thành. Vương tứ thẩm, Triệu Hà, Vương Thư Bình, Vương Hạnh, Tôn Đại Giang cùng với những người có giao hảo tốt với bọn họ đều tham gia chuẩn bị, bởi vì đồ vật cần mang lên kinh thành thực sự quá nhiều. Trần Tam Lễ hào phóng đưa chiếc thuyền to nhất của ông để mọi người vào kinh.
Cứ như vậy từng ngày từng ngày vội vã, cuối cùng qua nửa tháng cũng chuẩn bị xong, đoàn người lúc này mới xuất phát. Trời còn chưa sáng, đèn đuốc trong vương trạch đã sáng choang. Ngoài cổng lớn, Trần Tam Lễ và Tưởng Khang Ninh phái tới ước chừng hơn hai mươi chiếc xe ngựa, chưa kể có rất nhiều đồ vật khác đã lục tục đưa tới bến tàu trước. Thôn dân thôn Tí Thủy mới sáng sớm đã ra xem náo nhiệt ở trước cổng vương trạch.
Đại Giang, Quách Tử Du, Khang Thụy cũng tham gia đội ngũ tiễn biệt. Bởi vì La Vinh Vương mang theo thị vệ, cho nên quân lính của Đại Giang không cần đi theo hồi kinh, toàn bộ ở lại huyện Vĩnh Tu bảo vệ an toàn cho xưởng chế trà và vương trạch. Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An không ở nhà, Khang Thụy và Quách Tử Du cũng không ở lại. Tưởng Khang Ninh không ở huyện nha, nên Quách Tử Du tới ở trong phủ của Khang Thụy. Đại Giang mặt dày yêu cầu ở chung, Khang Thụy lập tức đồng ý, dù sao trong phủ của y không có nhiều người, phòng đủ dùng.
Được đi kinh thành, Vương Thanh và Ni tử đặc biệt hào hứng. Nếu hỏi Vương Thanh có chỗ nào luyến tiếc hay không, thì chắc là bằng hữu tốt của nhóc, Quách Ngọc và Trâu Văn Triết, còn có hai vị ca ca Vương Diễn và Triệu Tùng Bác. Vương Diễn và Triệu Tùng Bác còn tốt, Quách Ngọc và Trâu Văn Triết nghe nói nhóc lên kinh thành tới một hai tháng lựng thì đều khổ sở. Vương Thanh hứa sẽ mang quà tặng về cho hai nhóc, hơn nữa, chờ Vương Thanh ở kinh thành trở về sẽ mời hai nhóc tới nhà chơi. Từ khi cha nhỏ xảy ra chuyện, nhóc xin nghỉ học ở nhà một thời gian. Quách Ngọc mỗi ngày đều ghi chép tỉ mỉ bài giảng của phu tử, đợi nhóc trở lại học đường thì đưa cho nhóc một xấp bút ký. Bằng hữu quan tâm tới nhóc thế này, khiến nhóc vô cùng cảm động và khó quên.
Ấn tượng kinh thành đối với Quách Tử Mục chỉ có thống khổ. Lên thuyền, y lập tức có chút u buồn, ngồi ở một góc không lên tiếng, biểu tình lộ ra khổ sở. Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh nói chuyện với Tưởng Khang Ninh ở phía trước boong tàu, không để ý thấy Quách Tử Mục trầm mặc. Từ phía dưới đi lên, La Vinh Vương liếc mắt một cái là thấy Quách Tử Mục khác thường. Quách Tử Mục mang mặt nạ, nhưng quanh thân rõ ràng có một cảm giác u uất. La Vinh Vương ở trong lòng thở dài, bước tới.
"Tiểu Mục à!"
Quách Tử Mục hoàn hồn, đứng lên. "Mộ Dung bá bá."
"Ngồi ngồi." Ấn Quách Tử Mục ngồi trở lại, La Vinh Vương ngồi xuống hướng đối diện, nói. "Tháo mặt nạ ra đi. Ta đã nói chuyện với bọn họ rồi, có chuyện thì bẩm báo ở ngoài cửa."
Quách Tử Mục không muốn, y thật sự sợ hãi.
"Tháo được tháo được, có Mộ Dung bá bá ngươi sợ cái gì." La Vinh Vương trực tiếp duỗi tay, tháo mặt nạ của Quách Tử Mục xuống, nói thêm. "Tới kinh thành rồi, ngươi cứ yên tâm lộ mặt, Mộ Dung bá bá cho dù không nắm quyền, nhưng vẫn có năng lực bảo vệ ngươi."
Quách Tử Mục cúi đầu, không chịu nói ra những chuyện y từng gặp phải trên kinh thành. La Vinh Vương yêu thương vỗ vỗ bờ vai y. "Không sợ. Hiện tại không còn là quá khứ, ngươi và huynh trưởng từng trải qua nhiều đau khổ, nhưng hiện tại đã khác xa khi xưa. Tới kinh thành rồi, ngươi cứ thoải mái chơi, không cần sợ cái gì."
Quách Tử Mục đỏ hốc mắt, La Vinh Vương quan tâm và yêu quý khiến cái mũi y như muốn lên men. La Vinh Vương nghe thấy tiếng hút mũi, hoảng sợ. "Sao lại khóc? Không khóc không khóc, ai da." La Vinh Vương móc khăn lụa đưa qua. "Đừng khóc đừng khóc." Nước mắt lăn trên gương mặt này, đúng là làm trái tim La Vinh Vương quặn đau mà.
Quách Tử Mục lấy khăn lụa lau nước mắt, ngẩng đầu. "Mộ Dung bá bá, đa tạ ngài. Ta chỉ là, chỉ là nhớ tới chuyện trước kia ta và đại ca từng ở kinh thành."
Nước mắt Quách Tử Mục khiến La Vinh Vương nhăn mặt. "Không cần nhớ tới chuyện quá khứ, hiện tại không phải rất tốt sao. Sau này, Mộ Dung bá bá mà gặp tên Dung Nguyệt kia nhất định sẽ thay ngươi giáo huấn hắn."
Quách Tử Mục cười, khiến La Vinh Vương cười theo.
"Không khóc, lại đây, chơi cờ với Mộ Dung bá bá."
"Được."
Ngoài cửa, Tưởng Khang Ninh nhẹ nhàng buông mành, sau đó xoay người, dùng tay ra hiệu cho mấy người phía sau giữ im lặng, ý bảo đi lên boong tàu.
Đi lên boong tàu, Thiệu Vân An hỏi. "Không có việc gì chứ?"
Tưởng Khang Ninh. "Chắc là không có việc gì. Vương gia và Tử Mục chơi cờ, chúng ta đừng tới quấy rầy."
Thiệu Vân An. "Đối với Quách đại ca và Quách tiểu ca, kinh thành là nơi cực thương tâm. Đại ca, gương mặt của Quách tiểu ca, tới kinh thành sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?"
Tưởng Khang Ninh nói. "Hồi trước thì chắc là có, nhưng hiện tại tuyệt đối sẽ không. Vương gia dù sao cũng là thân vương độc nhất, ông ấy muốn bảo vệ Tử Mục thì không ai có thể động được."
Thiệu Vân An lại rối rắm. "Vậy, vậy người kia thì sao?"
Tưởng Khang Ninh nhất thời không thể hiểu. "Ai cơ?"
Thiệu Vân An dịch tới phía sau Vương Thạch Tỉnh. "Tiểu đệ ta không biết có nên nói hay không..."
Tưởng Khang Ninh là người phương nào, nháy mắt đã hiểu, giơ tay gõ một cái, Thiệu Vân An kéo Vương Thạch Tỉnh làm tấm chắn, hô to. "Ta chỉ tò mò thôi mà!"
Tưởng Khang Ninh nghiêm khắc dạy dỗ. "Tới kinh thành, ngươi còn dám không lựa lời như vậy, xem ta có đánh gãy chân ngươi hay không!"
"Đại ca!" Vương Thạch Tỉnh mở miệng bảo vệ tức phụ. "Vân An ở cùng ngài mới nói như vậy, ở bên ngoài đệ ấy sẽ chú ý."
"Ngươi còn bênh vực hắn!"
Thiệu Vân An ló đầu ra. "Đại ca, ngươi nói xem người nọ thì sao nha? Tử Mục đẹp vậy mà."
"Ngươi còn hỏi!"
"Ta tò mò!"
Tưởng Khang Ninh duỗi tay kéo Vương Thạch Tỉnh, tính gõ đầu Thiệu Vân An. Thiệu Vân An nắm quần áo Vương Thạch Tỉnh, chơi trò đuổi trốn ở sau lưng hắn. Vương Thanh đang chơi đùa ở bên kia hỏi. "Cha nhỏ và đại bá đang làm cái gì thế?"
Tưởng Mạt Hi. "Diều hâu, gà con, ấu trĩ."
Vương Thanh. "..."
Thiệu Vân An không nhận được câu trả lời của Tưởng Khang Ninh, nhưng hắn thực sự rất tò mò. Phải biết rằng, hoàng thượng từ cổ chí kim đã đứng đầu danh sách sắc lang, đứng đầu danh sách khách làng chơi, lại còn quanh minh chính đại, chẳng ai có thể phản kháng. Vĩnh Minh Đế có tình cảm thâm sâu với quân hậu, đúc kết từ những câu chuyện hắn nghe được, có thể thấy tình cảm của hoàng thượng đối với quân hậu giống như, giữa ba nghìn con sông sâu, chỉ múc một gáo nước uống. Nhưng dù sao, gương mặt của Quách Tử Mục thực sự quá yêu nghiệt. Nếu Vĩnh Minh Đế không phải Vĩnh Minh Đế, thì hắn may ra còn có thể chống lại ánh sáng của yêu nghiệt, nhưng làm hoàng đế, ở dưới bầu trời này, đất nào không phải là đất của thiên tử, Vĩnh Minh Đế thực sự sẽ không động tâm sao? Trong đầu Thiệu Vân An hiện lên dấu chấm hỏi to đùng.
"Tỉnh ca, huynh nói, chúng ta mang theo Quách tiểu ca lên kinh thành, sẽ không tạo ra phiền toái chứ? Ta càng nghĩ càng không yên lòng." Trở lại phòng của hai người trên thuyền, Thiệu Vân An nói ra lo lắng trong đầu.
Vương Thạch Tỉnh đáp. "Hoàng thượng có lẽ sẽ động tâm, nhưng Mộ Dung bá bá nói sẽ bảo vệ hắn thì nhất định sẽ làm được. Có thể sống sót trong thời tiên đế hỗn loạn, còn được hoàng đế đương nhiệm phong làm thân vương duy nhất, Mộ Dung bá bá tuyệt đối không hiền hòa như vẻ bề ngoài hay biểu hiện."
Thiệu Vân An vẫn không yên lòng. "Ta đương nhiên yên âm Mộ Dung bá bá, nhưng gương mặt của Quách tiểu ca quá yêu nghiệt. Người nhà của Mộ Dung bá bá thì sao?"
Vương Thạch Tỉnh đương nhiên không biết, hắn đề nghị. "Sao đệ không hỏi Tần Âm?"
"Đúng nha, ta quên mất, sớm hỏi mới đúng." Thiệu Vân An nói gió thì chính là mưa, lập tức đi ra ngoài tìm Tần Âm.
Tần Âm đang lo sắp xếp việc cơm nước cho các chủ tử thì bị Thiệu Vân An gọi sang một góc, hỏi chuyện gia đình La Vinh Vương. Tần Âm đúng sự thật trả lời. "Vương gia có một thê một thiếp. Thế tử là do vương phi sinh hạ, con thứ do thiếp thất sinh. Ta nghe nói vị thiếp thất kia hình như là nha hoàn hồi môn của vương phi, bất quá đã qua đời."
Thiệu Vân An híp híp mắt. "Vương phi thì sao?" Tần Âm rõ ràng là đang cố kỵ cái gì.
Tần Âm im lặng, qua một lát, nàng nhỏ giọng nói, "Chuyện này vốn dĩ không được khua môi múa mép, nhưng tiểu lão gia đã hỏi ta sẽ nói cho ngài, nhưng ngài nghe thôi là được." (No no no! Chị bị hắn lừa rồi đó!)
"Ta biết."
Tần Âm càng nhỏ giọng hơn. "Nghe nói tình cảm của vương gia và vương phi không được tốt. Ngày thứ hai sau khi Vương gia và vương phi thành thân, vương phi đã mang nha hoàn hồi môn đưa cho vương gia, để vương gia nạp làm thiếp thất. Ta ở trong cung nghe thấy người khác nghị luận, nói, vương gia và vương phi không ở cùng viện. Vương gia và vương phi, một người ở hướng đông, một người ở hướng tây. Lúc thế tử điện hạ sinh ra đã có tâm tật, vương phi nói phải cầu phúc cho thế tử, nên lập bàn thờ phật ở trong phòng, nghe nói từ đó về sau, vương gia không bao giờ tới phòng vương phi nữa. Sau này, vương phi thường xuyên tới chùa Ngọc Lâm cầu phật, mỗi lần đi là hơn nửa năm."
"Hả?" Thiệu Vân An chưa bao giờ nghĩ tới. "Vậy gia thế bên vương phi thế nào?" Chắc cơ bản là không thích La Vinh Vương đúng không.
Tần Âm cũng đầy nghi ngờ trả lời. "Gia thế bên vương phi bình thường, phụ thân là quan lục phẩm. Thời tiên đế còn trị vì, vương gia không được sủng ái, tiên đế chỉ tùy tiện ban hôn sự cho Vương gia. Nhưng vương gia rất tốt, ở bên ngoài chưa từng gây ra chuyện có lỗi với vương phi, trong cung ban thưởng cái gì, vương gia cũng nghĩ tới vương phi. Nhưng mà trong cung không giấu được bí mật, chuyện của vương gia và vương phi mặc dù không đồn thổi ở trong cung, nhưng từ khi hoàng thượng đăng cơ, phong vương gia là La Vinh Vương, việc này mới bắt đầu lan truyền."
"Ngươi từng gặp vương phi chưa?"
"Đã từng gặp một lần, là lúc tiên đế đi về cõi tiên, các vương công quý phụ đều phải tiến cung túc trực bên linh cữu. Nhưng nhìn từ phía xa thì thấy, vóc dáng thực sự bình thường."
Thiệu Vân An có hơi đau lòng. "Mộ Dung bá bá cũng thật không dễ dàng. Ngươi coi như ta chưa từng hỏi qua."
"Vâng."
Thiệu Vân An trở về tìm Vương Thạch Tỉnh. Vương Thạch Tỉnh nghe hắn kể lại cũng thực kinh ngạc, nhưng chỉ có thể an ủi. "Chúng ta làm tốt chuyện có thể làm là được. Loại sự tình này, chúng ta là vãn bối, không nên lắm miệng."
"Ta biết! Nhưng thật sự không ngờ gia đình Mộ Dung bá bá lại như vậy, ông ấy rất vui vẻ, rất giản dị mà."
"Đừng nghĩ nữa. Ở trên thuyền vài ngài rồi, đệ muốn làm cái gì không?"
Thiệu Vân An giương mắt. "Làm huynh."
Vương Thạch Tỉnh híp mắt. "Làm ta?"
"Ừ, làm huynh, ah!"
Hoàn toàn không có sức phản kháng, Thiệu Vân An bị Vương Thạch Tỉnh khiêng lên vai vứt xuống giường. Vương Thạch Tỉnh lập tức đè lên, còn nói. "Phòng trên thuyền không có cách âm."
Còn đang định rên rỉ, Thiệu Vân An lập tức im tiếng. Vương Thạch Tỉnh hôn xuống, một tay sờ tới nơi đã hơi cứng lên của Thiệu Vân An.
"A..." Thiệu Vân An không thèm làm màu, vòng lấy cổ Vương Thạch Tỉnh, làm sâu thêm nụ hôn.
Tưởng Khang Ninh tới tìm Thiệu Vân An chơi cờ, vừa định giơ tay gõ cửa thì nghe thấy thanh âm quái quái. Y dán lỗ tai lên cửa, nghe xong thì vầng trán co giật ngay lập tức.
"Bang bang bang!"
"Hai người các ngươi! Trời còn sáng đấy! Không ra thể thống gì!"
Hai người trên giường tức tốc tách ra. Thiệu Vân An rên lên một tiếng che mặt, chóng mặt quá.
"Ra đây nhanh lên, đừng có ban ngày ban mặt mà trốn trong phòng để người khác chê người, ra đây mau."
"Biết rồi."
Thiệu Vân An ngồi dậy, cài nút thắt, phàn nàn. "Đại ca thật là làm mất hứng."
"Tiểu tức phụ." Vương Thạch Tỉnh càng buồn bực hơn, hắn kéo tay Thiệu Vân An qua, muốn hắn cảm thấy mình đang thống khổ.
Thiệu Vân An cũng khó chịu nha. "Đại ca kêu ra ngoài, chúng ta không thể tiếp tục nữa." Ý nghĩ trong đầu chợt lóe, hắn tiến lại gần, nháy mắt biến thành ngưu lang đầy dụ hoặc. "Quan gia tối nay có muốn thử xem dã chiến hay không?"
Vương Thạch Tỉnh làm sao chịu được dụ dỗ trắng trợn như vậy, lập tức đè Thiệu Vân An xuống. "Tốc chiến tốc thắng!"
Thiệu Vân An vốn muốn mang theo Quách Tử Du, nhưng Quách Tử Du không yên tâm xưởng chế trà, muốn ở lại. Tưởng Khang Ninh không ở huyện, Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh cũng không, nếu y đi theo, xưởng chế trà lỡ có chuyện gì thì tìm ai giải quyết. Lần này vào kinh chỉ mang theo một phần lá trà còn niêm phong, một phần vẫn còn để lại. Nhưng toàn bộ lá trà trong vương trạch, bao gồm cả hồng trà đều đóng gói mang hết lên kinh thành. Toàn bộ lá trà trong tay Thiệu Vân An, trừ bỏ một phần hắn giữ lại dùng, một phần làm quà lấy lòng, còn lại sẽ mang đi đấu giá, không dùng để bán trong cửa hàng.
Phần giữ lại cho mình, Thiệu Vân An bỏ hết vào không gian, nói với người bên ngoài là mang đi cất, nhưng cất ở chỗ nào, đó là bí mật. Cho dù có người lật tung tòa nhà cũng không tìm được, ai mà nghĩ tới Thiệu Vân An lại có thứ dùng để "chứa đựng" ở bên người. À, đúng rồi, còn quên chưa đề cập tới ba con đi theo, đó chính là Hổ ca, Đại Kim và Tiểu Kim không biết nói chuyện. Thiệu Vân An từng hỏi bọn nó ở lại hay cùng đi, câu trả lời của Hổ ca chính là cắn chặt vạt áo Thiệu Vân An, ý tứ vô cùng rõ ràng.
Thiệu Vân An nhờ Hổ ca hỗ trợ bắt mười con nai, hai mươi con vũ loan, mấy chục con gà rừng, thỏ rừng, còn có năm con lợn rừng to, mấy loại thảo dược quý hiếm khác cũng không thiếu. Sau đó, dùng muối diêm tạo thành băng, giữ lạnh thức ăn cho tươi mới để mang lên kinh thành tặng quý nhân. La Vinh Vương thấy cách làm này mới lạ vô cùng. Băng ở thời đại này là lấy vào mùa đông ở vùng nước sông tinh khiết nhất, sau đó bỏ vào hầm băng cất trữ. Còn phương pháp mới này thì thuận tiện vô cùng. La Vinh Vương còn đang định thán phục Thiệu Vân An, Thiệu Vân An lại kéo Tưởng Mạt Hi qua. Cách dùng muối diêm chế băng là do tiểu tử này gợi ý, nhóc đã học hết mấy cuốn sách hóa học trong không gian, còn trình độ hóa học của Thiệu Vân An đã sớm trả lại cho thầy hết rồi. Vốn còn đang băn khoăn không biết lấy băng ở đâu, nhân gia thuận miệng nói, lập tức giải quyết nan đề. Quả nhiên, thần đồng thiếu niên phát huy tốt nhất là ở những lúc như thế này.
Vương Thạch Tỉnh làm bộ đi lên rừng, lúc trở về vác theo một khúc gây gỗ mun thật dài, đương nhiên là lấy ở trong không gia ra, còn là cưa bằng cưa điện. Đi kinh thành gặp nhiều người, lễ vật đương nhiên cũng cần rất nhiều. Tưởng Khang Ninh phân phó công việc ở huyện nha, mọi người trong vương trạch thì giúp Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An chuẩn bị lễ vật mang lên kinh thành. Vương tứ thẩm, Triệu Hà, Vương Thư Bình, Vương Hạnh, Tôn Đại Giang cùng với những người có giao hảo tốt với bọn họ đều tham gia chuẩn bị, bởi vì đồ vật cần mang lên kinh thành thực sự quá nhiều. Trần Tam Lễ hào phóng đưa chiếc thuyền to nhất của ông để mọi người vào kinh.
Cứ như vậy từng ngày từng ngày vội vã, cuối cùng qua nửa tháng cũng chuẩn bị xong, đoàn người lúc này mới xuất phát. Trời còn chưa sáng, đèn đuốc trong vương trạch đã sáng choang. Ngoài cổng lớn, Trần Tam Lễ và Tưởng Khang Ninh phái tới ước chừng hơn hai mươi chiếc xe ngựa, chưa kể có rất nhiều đồ vật khác đã lục tục đưa tới bến tàu trước. Thôn dân thôn Tí Thủy mới sáng sớm đã ra xem náo nhiệt ở trước cổng vương trạch.
Đại Giang, Quách Tử Du, Khang Thụy cũng tham gia đội ngũ tiễn biệt. Bởi vì La Vinh Vương mang theo thị vệ, cho nên quân lính của Đại Giang không cần đi theo hồi kinh, toàn bộ ở lại huyện Vĩnh Tu bảo vệ an toàn cho xưởng chế trà và vương trạch. Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An không ở nhà, Khang Thụy và Quách Tử Du cũng không ở lại. Tưởng Khang Ninh không ở huyện nha, nên Quách Tử Du tới ở trong phủ của Khang Thụy. Đại Giang mặt dày yêu cầu ở chung, Khang Thụy lập tức đồng ý, dù sao trong phủ của y không có nhiều người, phòng đủ dùng.
Được đi kinh thành, Vương Thanh và Ni tử đặc biệt hào hứng. Nếu hỏi Vương Thanh có chỗ nào luyến tiếc hay không, thì chắc là bằng hữu tốt của nhóc, Quách Ngọc và Trâu Văn Triết, còn có hai vị ca ca Vương Diễn và Triệu Tùng Bác. Vương Diễn và Triệu Tùng Bác còn tốt, Quách Ngọc và Trâu Văn Triết nghe nói nhóc lên kinh thành tới một hai tháng lựng thì đều khổ sở. Vương Thanh hứa sẽ mang quà tặng về cho hai nhóc, hơn nữa, chờ Vương Thanh ở kinh thành trở về sẽ mời hai nhóc tới nhà chơi. Từ khi cha nhỏ xảy ra chuyện, nhóc xin nghỉ học ở nhà một thời gian. Quách Ngọc mỗi ngày đều ghi chép tỉ mỉ bài giảng của phu tử, đợi nhóc trở lại học đường thì đưa cho nhóc một xấp bút ký. Bằng hữu quan tâm tới nhóc thế này, khiến nhóc vô cùng cảm động và khó quên.
Ấn tượng kinh thành đối với Quách Tử Mục chỉ có thống khổ. Lên thuyền, y lập tức có chút u buồn, ngồi ở một góc không lên tiếng, biểu tình lộ ra khổ sở. Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh nói chuyện với Tưởng Khang Ninh ở phía trước boong tàu, không để ý thấy Quách Tử Mục trầm mặc. Từ phía dưới đi lên, La Vinh Vương liếc mắt một cái là thấy Quách Tử Mục khác thường. Quách Tử Mục mang mặt nạ, nhưng quanh thân rõ ràng có một cảm giác u uất. La Vinh Vương ở trong lòng thở dài, bước tới.
"Tiểu Mục à!"
Quách Tử Mục hoàn hồn, đứng lên. "Mộ Dung bá bá."
"Ngồi ngồi." Ấn Quách Tử Mục ngồi trở lại, La Vinh Vương ngồi xuống hướng đối diện, nói. "Tháo mặt nạ ra đi. Ta đã nói chuyện với bọn họ rồi, có chuyện thì bẩm báo ở ngoài cửa."
Quách Tử Mục không muốn, y thật sự sợ hãi.
"Tháo được tháo được, có Mộ Dung bá bá ngươi sợ cái gì." La Vinh Vương trực tiếp duỗi tay, tháo mặt nạ của Quách Tử Mục xuống, nói thêm. "Tới kinh thành rồi, ngươi cứ yên tâm lộ mặt, Mộ Dung bá bá cho dù không nắm quyền, nhưng vẫn có năng lực bảo vệ ngươi."
Quách Tử Mục cúi đầu, không chịu nói ra những chuyện y từng gặp phải trên kinh thành. La Vinh Vương yêu thương vỗ vỗ bờ vai y. "Không sợ. Hiện tại không còn là quá khứ, ngươi và huynh trưởng từng trải qua nhiều đau khổ, nhưng hiện tại đã khác xa khi xưa. Tới kinh thành rồi, ngươi cứ thoải mái chơi, không cần sợ cái gì."
Quách Tử Mục đỏ hốc mắt, La Vinh Vương quan tâm và yêu quý khiến cái mũi y như muốn lên men. La Vinh Vương nghe thấy tiếng hút mũi, hoảng sợ. "Sao lại khóc? Không khóc không khóc, ai da." La Vinh Vương móc khăn lụa đưa qua. "Đừng khóc đừng khóc." Nước mắt lăn trên gương mặt này, đúng là làm trái tim La Vinh Vương quặn đau mà.
Quách Tử Mục lấy khăn lụa lau nước mắt, ngẩng đầu. "Mộ Dung bá bá, đa tạ ngài. Ta chỉ là, chỉ là nhớ tới chuyện trước kia ta và đại ca từng ở kinh thành."
Nước mắt Quách Tử Mục khiến La Vinh Vương nhăn mặt. "Không cần nhớ tới chuyện quá khứ, hiện tại không phải rất tốt sao. Sau này, Mộ Dung bá bá mà gặp tên Dung Nguyệt kia nhất định sẽ thay ngươi giáo huấn hắn."
Quách Tử Mục cười, khiến La Vinh Vương cười theo.
"Không khóc, lại đây, chơi cờ với Mộ Dung bá bá."
"Được."
Ngoài cửa, Tưởng Khang Ninh nhẹ nhàng buông mành, sau đó xoay người, dùng tay ra hiệu cho mấy người phía sau giữ im lặng, ý bảo đi lên boong tàu.
Đi lên boong tàu, Thiệu Vân An hỏi. "Không có việc gì chứ?"
Tưởng Khang Ninh. "Chắc là không có việc gì. Vương gia và Tử Mục chơi cờ, chúng ta đừng tới quấy rầy."
Thiệu Vân An. "Đối với Quách đại ca và Quách tiểu ca, kinh thành là nơi cực thương tâm. Đại ca, gương mặt của Quách tiểu ca, tới kinh thành sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?"
Tưởng Khang Ninh nói. "Hồi trước thì chắc là có, nhưng hiện tại tuyệt đối sẽ không. Vương gia dù sao cũng là thân vương độc nhất, ông ấy muốn bảo vệ Tử Mục thì không ai có thể động được."
Thiệu Vân An lại rối rắm. "Vậy, vậy người kia thì sao?"
Tưởng Khang Ninh nhất thời không thể hiểu. "Ai cơ?"
Thiệu Vân An dịch tới phía sau Vương Thạch Tỉnh. "Tiểu đệ ta không biết có nên nói hay không..."
Tưởng Khang Ninh là người phương nào, nháy mắt đã hiểu, giơ tay gõ một cái, Thiệu Vân An kéo Vương Thạch Tỉnh làm tấm chắn, hô to. "Ta chỉ tò mò thôi mà!"
Tưởng Khang Ninh nghiêm khắc dạy dỗ. "Tới kinh thành, ngươi còn dám không lựa lời như vậy, xem ta có đánh gãy chân ngươi hay không!"
"Đại ca!" Vương Thạch Tỉnh mở miệng bảo vệ tức phụ. "Vân An ở cùng ngài mới nói như vậy, ở bên ngoài đệ ấy sẽ chú ý."
"Ngươi còn bênh vực hắn!"
Thiệu Vân An ló đầu ra. "Đại ca, ngươi nói xem người nọ thì sao nha? Tử Mục đẹp vậy mà."
"Ngươi còn hỏi!"
"Ta tò mò!"
Tưởng Khang Ninh duỗi tay kéo Vương Thạch Tỉnh, tính gõ đầu Thiệu Vân An. Thiệu Vân An nắm quần áo Vương Thạch Tỉnh, chơi trò đuổi trốn ở sau lưng hắn. Vương Thanh đang chơi đùa ở bên kia hỏi. "Cha nhỏ và đại bá đang làm cái gì thế?"
Tưởng Mạt Hi. "Diều hâu, gà con, ấu trĩ."
Vương Thanh. "..."
Thiệu Vân An không nhận được câu trả lời của Tưởng Khang Ninh, nhưng hắn thực sự rất tò mò. Phải biết rằng, hoàng thượng từ cổ chí kim đã đứng đầu danh sách sắc lang, đứng đầu danh sách khách làng chơi, lại còn quanh minh chính đại, chẳng ai có thể phản kháng. Vĩnh Minh Đế có tình cảm thâm sâu với quân hậu, đúc kết từ những câu chuyện hắn nghe được, có thể thấy tình cảm của hoàng thượng đối với quân hậu giống như, giữa ba nghìn con sông sâu, chỉ múc một gáo nước uống. Nhưng dù sao, gương mặt của Quách Tử Mục thực sự quá yêu nghiệt. Nếu Vĩnh Minh Đế không phải Vĩnh Minh Đế, thì hắn may ra còn có thể chống lại ánh sáng của yêu nghiệt, nhưng làm hoàng đế, ở dưới bầu trời này, đất nào không phải là đất của thiên tử, Vĩnh Minh Đế thực sự sẽ không động tâm sao? Trong đầu Thiệu Vân An hiện lên dấu chấm hỏi to đùng.
"Tỉnh ca, huynh nói, chúng ta mang theo Quách tiểu ca lên kinh thành, sẽ không tạo ra phiền toái chứ? Ta càng nghĩ càng không yên lòng." Trở lại phòng của hai người trên thuyền, Thiệu Vân An nói ra lo lắng trong đầu.
Vương Thạch Tỉnh đáp. "Hoàng thượng có lẽ sẽ động tâm, nhưng Mộ Dung bá bá nói sẽ bảo vệ hắn thì nhất định sẽ làm được. Có thể sống sót trong thời tiên đế hỗn loạn, còn được hoàng đế đương nhiệm phong làm thân vương duy nhất, Mộ Dung bá bá tuyệt đối không hiền hòa như vẻ bề ngoài hay biểu hiện."
Thiệu Vân An vẫn không yên lòng. "Ta đương nhiên yên âm Mộ Dung bá bá, nhưng gương mặt của Quách tiểu ca quá yêu nghiệt. Người nhà của Mộ Dung bá bá thì sao?"
Vương Thạch Tỉnh đương nhiên không biết, hắn đề nghị. "Sao đệ không hỏi Tần Âm?"
"Đúng nha, ta quên mất, sớm hỏi mới đúng." Thiệu Vân An nói gió thì chính là mưa, lập tức đi ra ngoài tìm Tần Âm.
Tần Âm đang lo sắp xếp việc cơm nước cho các chủ tử thì bị Thiệu Vân An gọi sang một góc, hỏi chuyện gia đình La Vinh Vương. Tần Âm đúng sự thật trả lời. "Vương gia có một thê một thiếp. Thế tử là do vương phi sinh hạ, con thứ do thiếp thất sinh. Ta nghe nói vị thiếp thất kia hình như là nha hoàn hồi môn của vương phi, bất quá đã qua đời."
Thiệu Vân An híp híp mắt. "Vương phi thì sao?" Tần Âm rõ ràng là đang cố kỵ cái gì.
Tần Âm im lặng, qua một lát, nàng nhỏ giọng nói, "Chuyện này vốn dĩ không được khua môi múa mép, nhưng tiểu lão gia đã hỏi ta sẽ nói cho ngài, nhưng ngài nghe thôi là được." (No no no! Chị bị hắn lừa rồi đó!)
"Ta biết."
Tần Âm càng nhỏ giọng hơn. "Nghe nói tình cảm của vương gia và vương phi không được tốt. Ngày thứ hai sau khi Vương gia và vương phi thành thân, vương phi đã mang nha hoàn hồi môn đưa cho vương gia, để vương gia nạp làm thiếp thất. Ta ở trong cung nghe thấy người khác nghị luận, nói, vương gia và vương phi không ở cùng viện. Vương gia và vương phi, một người ở hướng đông, một người ở hướng tây. Lúc thế tử điện hạ sinh ra đã có tâm tật, vương phi nói phải cầu phúc cho thế tử, nên lập bàn thờ phật ở trong phòng, nghe nói từ đó về sau, vương gia không bao giờ tới phòng vương phi nữa. Sau này, vương phi thường xuyên tới chùa Ngọc Lâm cầu phật, mỗi lần đi là hơn nửa năm."
"Hả?" Thiệu Vân An chưa bao giờ nghĩ tới. "Vậy gia thế bên vương phi thế nào?" Chắc cơ bản là không thích La Vinh Vương đúng không.
Tần Âm cũng đầy nghi ngờ trả lời. "Gia thế bên vương phi bình thường, phụ thân là quan lục phẩm. Thời tiên đế còn trị vì, vương gia không được sủng ái, tiên đế chỉ tùy tiện ban hôn sự cho Vương gia. Nhưng vương gia rất tốt, ở bên ngoài chưa từng gây ra chuyện có lỗi với vương phi, trong cung ban thưởng cái gì, vương gia cũng nghĩ tới vương phi. Nhưng mà trong cung không giấu được bí mật, chuyện của vương gia và vương phi mặc dù không đồn thổi ở trong cung, nhưng từ khi hoàng thượng đăng cơ, phong vương gia là La Vinh Vương, việc này mới bắt đầu lan truyền."
"Ngươi từng gặp vương phi chưa?"
"Đã từng gặp một lần, là lúc tiên đế đi về cõi tiên, các vương công quý phụ đều phải tiến cung túc trực bên linh cữu. Nhưng nhìn từ phía xa thì thấy, vóc dáng thực sự bình thường."
Thiệu Vân An có hơi đau lòng. "Mộ Dung bá bá cũng thật không dễ dàng. Ngươi coi như ta chưa từng hỏi qua."
"Vâng."
Thiệu Vân An trở về tìm Vương Thạch Tỉnh. Vương Thạch Tỉnh nghe hắn kể lại cũng thực kinh ngạc, nhưng chỉ có thể an ủi. "Chúng ta làm tốt chuyện có thể làm là được. Loại sự tình này, chúng ta là vãn bối, không nên lắm miệng."
"Ta biết! Nhưng thật sự không ngờ gia đình Mộ Dung bá bá lại như vậy, ông ấy rất vui vẻ, rất giản dị mà."
"Đừng nghĩ nữa. Ở trên thuyền vài ngài rồi, đệ muốn làm cái gì không?"
Thiệu Vân An giương mắt. "Làm huynh."
Vương Thạch Tỉnh híp mắt. "Làm ta?"
"Ừ, làm huynh, ah!"
Hoàn toàn không có sức phản kháng, Thiệu Vân An bị Vương Thạch Tỉnh khiêng lên vai vứt xuống giường. Vương Thạch Tỉnh lập tức đè lên, còn nói. "Phòng trên thuyền không có cách âm."
Còn đang định rên rỉ, Thiệu Vân An lập tức im tiếng. Vương Thạch Tỉnh hôn xuống, một tay sờ tới nơi đã hơi cứng lên của Thiệu Vân An.
"A..." Thiệu Vân An không thèm làm màu, vòng lấy cổ Vương Thạch Tỉnh, làm sâu thêm nụ hôn.
Tưởng Khang Ninh tới tìm Thiệu Vân An chơi cờ, vừa định giơ tay gõ cửa thì nghe thấy thanh âm quái quái. Y dán lỗ tai lên cửa, nghe xong thì vầng trán co giật ngay lập tức.
"Bang bang bang!"
"Hai người các ngươi! Trời còn sáng đấy! Không ra thể thống gì!"
Hai người trên giường tức tốc tách ra. Thiệu Vân An rên lên một tiếng che mặt, chóng mặt quá.
"Ra đây nhanh lên, đừng có ban ngày ban mặt mà trốn trong phòng để người khác chê người, ra đây mau."
"Biết rồi."
Thiệu Vân An ngồi dậy, cài nút thắt, phàn nàn. "Đại ca thật là làm mất hứng."
"Tiểu tức phụ." Vương Thạch Tỉnh càng buồn bực hơn, hắn kéo tay Thiệu Vân An qua, muốn hắn cảm thấy mình đang thống khổ.
Thiệu Vân An cũng khó chịu nha. "Đại ca kêu ra ngoài, chúng ta không thể tiếp tục nữa." Ý nghĩ trong đầu chợt lóe, hắn tiến lại gần, nháy mắt biến thành ngưu lang đầy dụ hoặc. "Quan gia tối nay có muốn thử xem dã chiến hay không?"
Vương Thạch Tỉnh làm sao chịu được dụ dỗ trắng trợn như vậy, lập tức đè Thiệu Vân An xuống. "Tốc chiến tốc thắng!"
/233
|