Tại phủ đại tướng quân, quân hậu còn đang bị ép "ở cữ", sau khi nghe Vĩnh Minh Đế kể lại nội dung mật tín của La Vinh Vương, tò mò hỏi. "Là chuyện kinh thế hãi tục gì?"
Vĩnh Minh Đế. "Trẫm cũng muốn biết. Tên Tưởng Khang Ninh này, chờ tới khi hắn hồi kinh báo cáo, trẫm nhất định phải quở trách hắn một phen."
Quân hậu phụ họa. "Nếu không đủ kinh thế hãi tục, hoàng thượng ngài nên phạt hắn không được nhận bổng lộc một năm, quỹ cứu trợ của thần vừa vặn đang thiếu bạc."
"Được!"
Ở huyên Vĩnh Tu xa xôi, huyện lệnh Tưởng Khang Ninh hắt xì hai hơi.
Nhắc tới quỹ cứu trợ, Vĩnh Minh Đế lập tức hỏi. "Hiện giờ trong quỹ có bao nhiêu bạc?"
Quân hậu đáp. "Bạc ở trong quỹ chủ yếu là tiền lãi trích từ Vân Long viện, An Trạch và Tưởng Khang Ninh quyên góp một ngàn lượng bạc, bá phụ, lão đế sư cũng quyên góp một ngàn lượng bạc. Tưởng Khanh Thần đi Hổ Hành quan, thần chi ra hai vạn lượng bạc mua lương thảo và vật tư. Thần tính đợi Tưởng Khang Thần hồi kinh sẽ giao quỹ cứu trợ cho hắn phụ trách, An trạch phụ trách sinh ý của Vân Long viện. Hiện tại, bạc ở trong quỹ chỉ còn ngàn lượng."
Không thể lấy hết tiền lãi của Vân Long viện vào trong quỹ cứu trợ, đại bộ phần phải nhập vào tư khố của hoàng thượng, để chuẩn bị cho bất kỳ tình huống khẩn cấp.
Vĩnh Minh Đế. "Sự tình liên quan tới quỹ cứu trợ quân hậu tự làm chủ, trẫm chỉ hỏi mà thôi."
Quân hậu nói tiếp. "Liên quan tới quỹ cứu trợ, thần cũng muốn trực tiếp giáp mặt với Thiệu Vân An để trao đổi thêm, như thế nào để người khác cam tâm tình nguyện giao bạc, thần không có biện pháp."
Vĩnh Minh Đế. "Tài sản tịch thu từ Hằng viễn hầu phủ, kim ngân bỏ vào quốc khố, còn lại đều ở trong tư khố của trẫm, ngươi lấy một nửa vào quỹ cứu trợ đi."
"Tạ ơn hoàng thượng."
Sau đó, quân hậu nở nụ cười. "Trà xuân lần này làm xong, sẽ có rất nhiều bạc nhập quỹ. Hôm trước An trạch có lại đây, nói rằng phải nhanh chóng khai trương bao cục và cửa hàng trang sức. Không phải Thiệu Vân An đã nhờ chúng ta thông báo khắp nơi sao. Hiện giờ các quý phụ trong kinh thành đều hỏi thăm, khi nào có thể mua được túi xách của Vân Long bao cục, còn có Vân Long phỉ thúy trang sức, cửa hàng còn chưa khai trương đã có danh tiếng lớn. Thiệu Vân An thật sự là quá giỏi việc buôn bán. Ngụy Hoằng Văn so với hắn còn kém xa."
Vĩnh Minh Đế không chút nào ngạc nhiên, đáp. "Ngụy Hoằng Văn là tục nhân, hắn là kỳ nhân, làm sao có thể so sánh."
Quân hậu nói. "Huỳnh Hương nói, Đông Hâm nhìn thấy đích tôn nữ của Sầm lão mang một cái túi rất đẹp, nói là túi đeo chéo, vô cùng yêu thích, hỏi thăm khắp kinh thành nhưng không ai bán, là lễ vật Sầm lão đưa cho tôn nữ, là hàng limited của Vân Long bao cục huyện Vĩnh Tu, chỉ có một cái. Kinh thành có biết bao nhiêu thêu phường, cửa hàng vải, Đông Hâm không nhìn trúng cái nào, tâm tâm niệm niệm muốn túi đeo chéo. Huỳnh Hương kêu người làm cho nàng một cái, nàng không vui, nói của người ta là hàng chính phẩm, của nàng là hàng nhái, mang theo sẽ bị chê cười.
Ban đầu thần còn lo lắng, người khác nhìn thấy kiểu dáng của chúng ta sẽ bắt chước theo, tranh giành sinh ý, hiện giờ lại yên tâm không ít. Thiệu Vân An nói hàng của Vân Long bao cục là hàng chính phẩm, những mặt hàng tương tự khác là hàng nhái. Người có chút thân phận đều không muốn mang hàng nhái làm hỏng thanh danh, tương lai bao cục khai trương ở kinh thành, tài nguyên nhất định sẽ vào cuồn cuộn."
Vĩnh Minh Đế lắc đầu. "Với đầu óc của hắn, lại tình nguyện ở thôn Tú Thủy, trầm đoán không ra rốt cuộc hắn suy nghĩ thế nào. Chẳng lẽ thực sự có người không màng danh lợi?"
Quân hậu đáp. "Không phải hắn không màng danh lợi, thần cảm thấy, hắn là, lười."
"Lười?"
Quân hậu gật đầu. "Lão sư từng nói qua, chính Thiệu Vân An kiến nghị Tưởng Khang Ninh đem sinh ý lá trà và rượu tiến cử cho hoàng thượng. Nếu hắn thực sự không màng danh lợi, nhất định sẽ không chủ động liên hệ với hoàng thượng. Ban đầu thần vẫn luôn suy đoán suy nghĩ của hắn, nhưng từng chuyện qua đi, thần lại cảm thấy, hắn chính là lười. Hắn có tâm tìm hoàng thượng, tìm thần, còn có lão đế sư làm chỗ dựa, rồi lại lười không dám làm quá nổi bật. Bất quá có đoán sai hay không, thần phải gặp mặt mới biết được."
Vĩnh Minh Đế suy tư nói. "Vô luận mục đích của hắn là gì, trẫm lần này phải triệu hắn vào kinh. Việc sinh ý, nếu An trạch làm không tồi, thì cứ giao cho hắn, ngươi đừng để mệt thân mình. Trẫm còn muốn ngươi sinh cho trẫm một thái tử."
Quân hậu mỉm cười, cười tới mức Vĩnh Minh Đế nhịn không nổi, kéo đầu hắn lại, hôn xuống.
Thôn Tú Thủy, rốt cuộc cũng xong một giai đoạn, nếu như không có thêm trà mới đưa tới. Thiệu Vân An còn chưa kịp nghỉ ngơi đã bị Vương Thạch Tỉnh báo lại chuyện của La Vinh Vương. Phản ứng đầu tiên của Thiệu Vân An không phải là tức giận, mà trực tiếp đi gặp Vương Thanh và Tưởng Mạt Hi hỏi rõ tình huống. Sau khi Vương Thanh kể lại ý tứ của đại ca cho cha và cha nhỏ, Thiệu Vân An xoa xoa đầu hai nhóc. Hắn đã nói mà, đứa nhỏ nhà hắn sẽ luôn đúng mực. Tiểu tử Hi nhi còn biết tìm chỗ dựa, không tồi không tồi, có tiến bộ.
Từ lúc La Vinh Vương đi tìm Vương Thạch Tỉnh đã trôi qua năm ngày. Năm ngày này, liên tục có lá trà đưa tới vương trạch, cho nên Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An chưa thể lộ diện. Trời đã tối, La Vinh Vương ở trong phòng chơi cờ với Khang Thụy. Từ sau khi Khang Thụy trở về, biết thôn Tú Thủy không có thương vong, Tưởng Khang Ninh còn nói cho y biết, phiền phức trên kinh thành bọn họ có thể giải quyết. Tưởng Khang Ninh không muốn nói, Khang Thụy cũng không hỏi nhiều. Yên lòng, y bắt đầu chuyên tâm xử lý sự vụ trong thư viện. Mấy ngày này bên thư viện hết bận, y mới khôi phục thói quen, mỗi đêm lại trở về vương trạch. Không bao lâu nữa, y sẽ lại bận rộn việc khoa cử, coi như khó thấy có thời gian an nhàn.
La Vinh Vương hạ một quân cờ, cảm khái nói. "Hi nhi thật sự là thần đồng, ta còn chưa thắng nó ván nào."
Khang Thụy. "Tại hạ cũng chưa."
"Sau này An quốc công chắc là muốn khóc chết."
Khang Thụy cười cười.
"Vương gia, sư huynh."
Hai người quay đầu lại, Khang Thụy đứng lên. "Xong việc rồi?"
"Tạm thời. Nếu như không còn lá trà mới đưa tới, coi như xong việc." Thiệu Vân An cho sư huynh một nụ cười thật to, đi tới phía trước La Vinh Vương hành lễ. "Vương gia, ngài tới lâu như vậy, ta và Tỉnh ca còn chưa bắt chuyện với ngài, quá thất lễ."
La Vinh Vương không khách khí nói. "Ngươi để lại trà ngon cho bổn vương, bổn vương sẽ không tính toán với các ngươi, nếu như không có, hừ hừ!"
Thiệu Vân An bật cười. La Vinh Vương giống y như cha hắn, đều là lão nhân đáng yêu mà. Khang Thụy lên tiếng. "Ta cũng nên trở về nhà nghỉ ngơi, ngày mai phải lên thư viện. Vân An, Thạch Tỉnh, Vương gia phái vài tên thủ hạ bảo vệ Thanh nhi, sáng mai ta và nó sẽ đi thư viện."
"Ta và Tỉnh ca mới từ chỗ Thanh nhi và Hi nhi lại đây, Thanh nhi đã nói với ta, tạ ơn vương gia."
"Hừ hừ."
Thiệu Vân An bị thái độ của La Vinh Vương chọc cười, nhịn xuống nói. "Sư huynh, ngài đi nghỉ ngơi đi, ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Khang Thụy biết bọn họ có lời muốn nói, nên tìm cớ đi trước. La Vinh Vương chắp tay sau lưng, không nói lời nào vào lại trong phòng. Vương Thạch Tỉnh dắt tay Thiệu Vân An, hai người theo sau. Vừa đóng cửa, La Vinh Vương lập tức nói. "Các ngươi đừng có thừa nước đục thả câu. Hi nhi đã nói, cố nguyên cao và trà của các ngươi có thể trị bệnh cho nhi tử ta!"
Vị La Vinh Vương này, từ khi tới vương trạch luôn luôn hòa ái, còn rất đáng yêu. Cho dù là nói chuyện với bọn nhỏ, hay với bọn hắn, chưa bao giờ "bổn vương bổn vương", đặc biệt thân thiết. Lão nhân gia đã hạ thấp thân phận như vậy, Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh đương nhiên phải có qua có lại chứ.
La Vinh Vương không thèm khách khí với bọn họ, Thiệu Vân An cũng không khách khí. Hắn kéo Vương Thạch Tỉnh ngồi xuống, mờ miệng. "Vương gia, nhi tử của ngài bị bệnh tim, cố nguyên cao và trà của ta nhiều nhất chỉ có tác dụng dưỡng thân, không thể chữa trị bệnh tim."
"Ta mặc kệ! Ta tin lời Hi nhi nói!"
Thiệu Vân An dở khóc dở cười. "Cố nguyên cao và trà của ta, sở dĩ có lợi cho thân thể không phải vì tay nghề của ta xuất chúng, là bời vì nhờ Hổ ca hỗ trợ."
"Hổ ca?"
"Vương gia hẳn là biết, nhà ta có ba con lão hổ, ừm, đại trùng đúng không?"
"Ta biết."
Thiệu Vân An bắt đầu nhảm nhí. "Ba con hổ, con lớn nhất gọi là Hổ ca, hai con nhỏ hơn ta đặt tên là Đại Kim, Tiểu Kim. Lúc ta và Tỉnh ca lên núi vô tình gặp bọn nó. Lúc đó Hổ ca bị thương, trúng bẫy rập, Đại Kim, Tiểu Kim thì ở bên cạnh ô ô gọi. Tỉnh ca gan lớn, không sợ bị hổ cắn, phí hết sức chín trâu hai hổ mới cứu được Hổ ca ra. Sau đó thì Hổ ca, Đại Kim và Tiểu Kim trở thành bằng hữu của chúng ta. Hổ ca là đại vương trong núi, thường xuyên mang đồ tốt tới cho chúng ta. Có món ăn dân dã, còn có thảo dược, quả dại. Đồ ăn trong nhà chúng ta, lá trà và cố nguyên cao đều dùng nước ở trong rừng sâu, cho nên mới có tác dụng dưỡng thân. Còn tại sao nước lại có công dụng này, tương lai lão gia ngài sẽ biết. Đồ vật tặng cho quý nhân trên kinh thành đều dùng nước này."
La Vinh Vương nháy mắt như thất lạc, rồi lập tức phấn chấn nói. "Không sao, cố nguyên cao của hoàng thượng ban thưởng ta đã ăn hết rồi, ngươi làm thêm một ít, ta phái người mang tới kinh thành cho nó ăn."
Thiệu Vân An vô cùng yêu thích lão nhân, vừa không cò kè mặc cả, lại rất đáng yêu. Hắn đáp. "Đây là đương nhiên. Thân thể giống như nhi tử của ngài uống hồng trà là thích hợp nhất. Cho dù là trà xanh hay hồng trà, khi khi dùng thuốc không thể uống, nếu không sẽ giảm dược tính, hơn một canh giờ sau hãy uống."
La Vinh Vương nghe vậy, lập tức đồng ý. "Được được được, vậy ngươi để cho ta ít hồng trà, loại tốt nhất."
"Ta đương nhiên sẽ dành cho ngài phần tốt nhất. Thế nhưng hồng trà phải chờ lâu một chút hiệu quả mới tốt. Như vậy đi, chờ tới khi ngài hồi kinh, kỳ môn hồng trà và đại hồng bào, mỗi loại để cho ngài hai bình nhất đẳng, bốn bình nhị đẳng. Sau khi hồi kinh, ngài tìm chỗ râm mát khô ráo cất trữ. Đợi tới cuối năm, ngài có thể uống loại nhị đẳng. Giờ này năm sau, ngài có thể uống trà nhất đẳng. Lúc uống hồng trà nhớ phải ăn thêm điểm tâm, nếu không sẽ say. Khi nào ngài dùng hết thì cứ nói với ta. Sau này hằng năm, ta sẽ gửi trà mới cho ngài, không tính tiền."
"Được được được! Vậy ta không khách sáo!" La Vinh Vương cười tới mức khóe mắt lộ thêm mấy nếp nhăn.
"Trong tay ta vừa lúc có một ít cố nguyên cao mới làm, vốn là để dành cho phụ thân, ngài phái người mang về kinh trước, để nhi tử của ngài..."
"Mộ Dung Nghi." La Vinh Vương chen vào. "Trưởng tử gọi là Mộ Dung Nghi. Ta còn có một đứa tiểu nhi tử gọi là Mộ Dung Huy. Các ngươi gọi bọn nó là Mộ Dung ca, tiểu huy là được."
Vương Thạch Tỉnh lên tiếng. "Cái này sợ là không thỏa đáng, dù sao cũng là thế tử điện hạ và quận vương điện hạ."
La Vinh Vương nhịn không được, nói. "Cái gì điện hạ hay không điện hạ. Lúc nên chết không phải vẫn chết sao. Ta còn ước gì bọn nó không phải điện hạ."
Thiệu Vân An lập tức nói. "Vậy ta xin nghe theo phân phó của ngài."
La Vinh Vương nở nụ cười. "Tốt nhất là như vậy."
Thiệu Vân An đáp. "Chỗ ta còn có ba cái nhân sâm và hai cái nấm linh chi, đều là do Hổ ca tìm được, ngài lấy về đi, Mộ Dung ca ca sẽ cần."
La Vinh Vương. "Mấy thứ này trong phủ có, các ngươi giữ lại mà dùng."
Thiệu Vân An nói. "Ngài nhìn xong hãy quyết định."
Vương Thạch Tỉnh lập tức đứng dậy đi, trong phòng chỉ còn lại La Vinh Vương và Thiệu Vân An. Thiệu Vân An suy tư một chút, nhỏ giọng. "Vương gia, muốn Mộ Dung ca bình phục, chỉ có một biện pháp."
"Cái gì?" La Vinh Vương tinh thần chấn động.
Thiệu Vân An tới gần. "Sau khi ngài hồi kinh nhớ đi cầu hoàng thượng. Ngài không cần hỏi ta tại sao, chờ tới khi ngài hồi kinh sẽ biết. Nếu như hoàng thượng nguyện ý cho ngài, vậy Mộ Dung ca nhất định sẽ thoát khỏi căn bệnh tim thống khổ."
La Vinh Vương híp híp mắt.
"Ta chỉ có thể tiết lộ nhiêu đây."
Mấy hơi thở qua đi, La Vinh Vương thấp giọng hỏi. "Có liên quan tới dị trạng của thôn Tú Thủy sao?"
Thiệu Vân An gật đầu.
La Vinh Vương bật người dậy, nhưng là lắc đầu. "Không cần. Lão nhân ta cả đời này chưa từng cầu hoàng thượng cái gì. Càng là đồ quý trọng, càng không thể cầu. Hoàng thượng muốn cho thì cho, không cho thì thôi." Ông nhìn Thiệu Vân An. "An nhi, hoàng huynh của ta có nhiều nhi tử như vậy, chỉ có hoàng thượng sống tới nay. Phụ hoàng của ta có nhiều nhi tử như vậy, chỉ có hoàng huynh và ta còn sống. Hiện tại, hoàng huynh của ta đã chết, thế hệ này, chỉ có ta còn sống. Ngươi có biết tại sao ta còn sống tới giờ này không?"
Thiệu Vân An chậm rãi gật đầu. "Ngài, không tranh không đoạt?"
"Còn nữa, tự mình biết mình."
"..."
La Vinh Vương vô cùng thận trọng nói. "An nhi, nhớ kỹ. Vô luận ngươi vì hoàng thượng lập bao nhiêu công lao, vĩnh viễn không được đòi hoàng thượng cái gì, đặc biệt là quyền, ngươi phải gắt gao nhớ kỹ. Cho dù hoàng thượng cho ngươi, ngươi cũng phải thời thời ghi nhớ, quyền này, không thuộc về ngươi, chẳng qua là hoàng thượng tạm thời giao cho ngươi quản, sau này sẽ lấy trở về."
Trong nháy mắt, cái mũi Thiệu Vân An như lên men. Người ta nói, người xuyên việt là nhân vật chính đầy hào quang, hắn lại cảm thấy, ánh sáng của hắn chính là nhờ gặp phải người tốt!
Thiệu Vân An nghiêng người về phía trước, thân thể mang linh hồn hiện đại của hắn, ôm lấy vị lão nhân đầy trí tuệ thiện lương trước mặt. La Vinh Vương rõ ràng ngây ngẩn cả người, cả thân thể đều căng thẳng. Thời đại này, giữa người và người, làm sao có thể xuất hiện cử chỉ thân mật này, cho dù là phụ tử cũng sẽ không như vậy.
Thiệu Vân An thả La Vinh Vương ra, cười nói. "Vương gia, mọi người đều nói. "Người tốt có phúc báo". Ngài là người tốt, cho nên, ngài nhất định sẽ gặp phúc báo. Thân thể của Mộ Dung ca ca, chắc chắn sẽ hồi phục."
La Vinh Vương giơ tay, từ ái xoa trán Thiệu Vân An. "Vậy thì mượn lời chúc phúc của ngươi."
Vương Thạch Tỉnh trở lại, nhìn thấy nhân sâm và linh chi hắn mang tới, La Vinh Vương vốn gặp qua không ít đồ tốt quyết định nhận lấy. Đêm đã khuya, Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh không thể ở lâu, đành cáo từ rời đi.
Trở lại phòng, Thiệu Vân An kể lại cuộc nói chuyện của hắn cùng La Vinh Vương với Vương Thạch Tỉnh. Vương Thạch Tỉnh nghe xong, nói. "La Vinh Vương có thể sống sốt trong cục diện hỗn loạn năm đó, còn được hoàng thượng phong làm thân vương, có lẽ là nhờ tâm thái đó. Ông ấy có lẽ đã trải qua quá nhiều nên mới có cảm ngộ tang thương như vậy."
"Aizz, nếu không tại sao lại có câu gần vua như gần cọp. Cho nên, chỗ dựa nhiều chưa chắc đã an toàn, nhất định phải chuẩn bị tốt đường lui."
Vương Thạch Tỉnh. "Tức phụ, ta muốn mua đất."
Đang uống nước, Thiệu Vân An nghi hoặc hỏi. "Mua cái gì? Huynh cảm thấy chúng ta chưa có đủ đất?"
"Không phải đất ở thôn Tú Thủy. Là đất đai bên ngoài Đại Yến. Ra biển là một đường lui, nhưng lỡ như không thể tạo ra thuyền lớn đi biển thì sao. Cho nên, thỏ khôn phải có ba hang, chúng ta nên chuẩn bị nhiều hướng."
Thiệu Vân An gật đầu. "Huynh nói đúng, là ta suy nghĩ đơn giản. Huynh tính mua ở đâu?"
"Bộ lạc Đại Sơn."
"Tại sao lại là bộ lạc Đại Sơn?"
"Ta nói cho đệ nghe."
"A?"
Thiệu Vân An không kịp chuẩn bị, đột nhiên bị Vương Thạch Tỉnh bế lên.
"Chúng ta lên giường, từ từ nói."
"..."
Vĩnh Minh Đế. "Trẫm cũng muốn biết. Tên Tưởng Khang Ninh này, chờ tới khi hắn hồi kinh báo cáo, trẫm nhất định phải quở trách hắn một phen."
Quân hậu phụ họa. "Nếu không đủ kinh thế hãi tục, hoàng thượng ngài nên phạt hắn không được nhận bổng lộc một năm, quỹ cứu trợ của thần vừa vặn đang thiếu bạc."
"Được!"
Ở huyên Vĩnh Tu xa xôi, huyện lệnh Tưởng Khang Ninh hắt xì hai hơi.
Nhắc tới quỹ cứu trợ, Vĩnh Minh Đế lập tức hỏi. "Hiện giờ trong quỹ có bao nhiêu bạc?"
Quân hậu đáp. "Bạc ở trong quỹ chủ yếu là tiền lãi trích từ Vân Long viện, An Trạch và Tưởng Khang Ninh quyên góp một ngàn lượng bạc, bá phụ, lão đế sư cũng quyên góp một ngàn lượng bạc. Tưởng Khanh Thần đi Hổ Hành quan, thần chi ra hai vạn lượng bạc mua lương thảo và vật tư. Thần tính đợi Tưởng Khang Thần hồi kinh sẽ giao quỹ cứu trợ cho hắn phụ trách, An trạch phụ trách sinh ý của Vân Long viện. Hiện tại, bạc ở trong quỹ chỉ còn ngàn lượng."
Không thể lấy hết tiền lãi của Vân Long viện vào trong quỹ cứu trợ, đại bộ phần phải nhập vào tư khố của hoàng thượng, để chuẩn bị cho bất kỳ tình huống khẩn cấp.
Vĩnh Minh Đế. "Sự tình liên quan tới quỹ cứu trợ quân hậu tự làm chủ, trẫm chỉ hỏi mà thôi."
Quân hậu nói tiếp. "Liên quan tới quỹ cứu trợ, thần cũng muốn trực tiếp giáp mặt với Thiệu Vân An để trao đổi thêm, như thế nào để người khác cam tâm tình nguyện giao bạc, thần không có biện pháp."
Vĩnh Minh Đế. "Tài sản tịch thu từ Hằng viễn hầu phủ, kim ngân bỏ vào quốc khố, còn lại đều ở trong tư khố của trẫm, ngươi lấy một nửa vào quỹ cứu trợ đi."
"Tạ ơn hoàng thượng."
Sau đó, quân hậu nở nụ cười. "Trà xuân lần này làm xong, sẽ có rất nhiều bạc nhập quỹ. Hôm trước An trạch có lại đây, nói rằng phải nhanh chóng khai trương bao cục và cửa hàng trang sức. Không phải Thiệu Vân An đã nhờ chúng ta thông báo khắp nơi sao. Hiện giờ các quý phụ trong kinh thành đều hỏi thăm, khi nào có thể mua được túi xách của Vân Long bao cục, còn có Vân Long phỉ thúy trang sức, cửa hàng còn chưa khai trương đã có danh tiếng lớn. Thiệu Vân An thật sự là quá giỏi việc buôn bán. Ngụy Hoằng Văn so với hắn còn kém xa."
Vĩnh Minh Đế không chút nào ngạc nhiên, đáp. "Ngụy Hoằng Văn là tục nhân, hắn là kỳ nhân, làm sao có thể so sánh."
Quân hậu nói. "Huỳnh Hương nói, Đông Hâm nhìn thấy đích tôn nữ của Sầm lão mang một cái túi rất đẹp, nói là túi đeo chéo, vô cùng yêu thích, hỏi thăm khắp kinh thành nhưng không ai bán, là lễ vật Sầm lão đưa cho tôn nữ, là hàng limited của Vân Long bao cục huyện Vĩnh Tu, chỉ có một cái. Kinh thành có biết bao nhiêu thêu phường, cửa hàng vải, Đông Hâm không nhìn trúng cái nào, tâm tâm niệm niệm muốn túi đeo chéo. Huỳnh Hương kêu người làm cho nàng một cái, nàng không vui, nói của người ta là hàng chính phẩm, của nàng là hàng nhái, mang theo sẽ bị chê cười.
Ban đầu thần còn lo lắng, người khác nhìn thấy kiểu dáng của chúng ta sẽ bắt chước theo, tranh giành sinh ý, hiện giờ lại yên tâm không ít. Thiệu Vân An nói hàng của Vân Long bao cục là hàng chính phẩm, những mặt hàng tương tự khác là hàng nhái. Người có chút thân phận đều không muốn mang hàng nhái làm hỏng thanh danh, tương lai bao cục khai trương ở kinh thành, tài nguyên nhất định sẽ vào cuồn cuộn."
Vĩnh Minh Đế lắc đầu. "Với đầu óc của hắn, lại tình nguyện ở thôn Tú Thủy, trầm đoán không ra rốt cuộc hắn suy nghĩ thế nào. Chẳng lẽ thực sự có người không màng danh lợi?"
Quân hậu đáp. "Không phải hắn không màng danh lợi, thần cảm thấy, hắn là, lười."
"Lười?"
Quân hậu gật đầu. "Lão sư từng nói qua, chính Thiệu Vân An kiến nghị Tưởng Khang Ninh đem sinh ý lá trà và rượu tiến cử cho hoàng thượng. Nếu hắn thực sự không màng danh lợi, nhất định sẽ không chủ động liên hệ với hoàng thượng. Ban đầu thần vẫn luôn suy đoán suy nghĩ của hắn, nhưng từng chuyện qua đi, thần lại cảm thấy, hắn chính là lười. Hắn có tâm tìm hoàng thượng, tìm thần, còn có lão đế sư làm chỗ dựa, rồi lại lười không dám làm quá nổi bật. Bất quá có đoán sai hay không, thần phải gặp mặt mới biết được."
Vĩnh Minh Đế suy tư nói. "Vô luận mục đích của hắn là gì, trẫm lần này phải triệu hắn vào kinh. Việc sinh ý, nếu An trạch làm không tồi, thì cứ giao cho hắn, ngươi đừng để mệt thân mình. Trẫm còn muốn ngươi sinh cho trẫm một thái tử."
Quân hậu mỉm cười, cười tới mức Vĩnh Minh Đế nhịn không nổi, kéo đầu hắn lại, hôn xuống.
Thôn Tú Thủy, rốt cuộc cũng xong một giai đoạn, nếu như không có thêm trà mới đưa tới. Thiệu Vân An còn chưa kịp nghỉ ngơi đã bị Vương Thạch Tỉnh báo lại chuyện của La Vinh Vương. Phản ứng đầu tiên của Thiệu Vân An không phải là tức giận, mà trực tiếp đi gặp Vương Thanh và Tưởng Mạt Hi hỏi rõ tình huống. Sau khi Vương Thanh kể lại ý tứ của đại ca cho cha và cha nhỏ, Thiệu Vân An xoa xoa đầu hai nhóc. Hắn đã nói mà, đứa nhỏ nhà hắn sẽ luôn đúng mực. Tiểu tử Hi nhi còn biết tìm chỗ dựa, không tồi không tồi, có tiến bộ.
Từ lúc La Vinh Vương đi tìm Vương Thạch Tỉnh đã trôi qua năm ngày. Năm ngày này, liên tục có lá trà đưa tới vương trạch, cho nên Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An chưa thể lộ diện. Trời đã tối, La Vinh Vương ở trong phòng chơi cờ với Khang Thụy. Từ sau khi Khang Thụy trở về, biết thôn Tú Thủy không có thương vong, Tưởng Khang Ninh còn nói cho y biết, phiền phức trên kinh thành bọn họ có thể giải quyết. Tưởng Khang Ninh không muốn nói, Khang Thụy cũng không hỏi nhiều. Yên lòng, y bắt đầu chuyên tâm xử lý sự vụ trong thư viện. Mấy ngày này bên thư viện hết bận, y mới khôi phục thói quen, mỗi đêm lại trở về vương trạch. Không bao lâu nữa, y sẽ lại bận rộn việc khoa cử, coi như khó thấy có thời gian an nhàn.
La Vinh Vương hạ một quân cờ, cảm khái nói. "Hi nhi thật sự là thần đồng, ta còn chưa thắng nó ván nào."
Khang Thụy. "Tại hạ cũng chưa."
"Sau này An quốc công chắc là muốn khóc chết."
Khang Thụy cười cười.
"Vương gia, sư huynh."
Hai người quay đầu lại, Khang Thụy đứng lên. "Xong việc rồi?"
"Tạm thời. Nếu như không còn lá trà mới đưa tới, coi như xong việc." Thiệu Vân An cho sư huynh một nụ cười thật to, đi tới phía trước La Vinh Vương hành lễ. "Vương gia, ngài tới lâu như vậy, ta và Tỉnh ca còn chưa bắt chuyện với ngài, quá thất lễ."
La Vinh Vương không khách khí nói. "Ngươi để lại trà ngon cho bổn vương, bổn vương sẽ không tính toán với các ngươi, nếu như không có, hừ hừ!"
Thiệu Vân An bật cười. La Vinh Vương giống y như cha hắn, đều là lão nhân đáng yêu mà. Khang Thụy lên tiếng. "Ta cũng nên trở về nhà nghỉ ngơi, ngày mai phải lên thư viện. Vân An, Thạch Tỉnh, Vương gia phái vài tên thủ hạ bảo vệ Thanh nhi, sáng mai ta và nó sẽ đi thư viện."
"Ta và Tỉnh ca mới từ chỗ Thanh nhi và Hi nhi lại đây, Thanh nhi đã nói với ta, tạ ơn vương gia."
"Hừ hừ."
Thiệu Vân An bị thái độ của La Vinh Vương chọc cười, nhịn xuống nói. "Sư huynh, ngài đi nghỉ ngơi đi, ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Khang Thụy biết bọn họ có lời muốn nói, nên tìm cớ đi trước. La Vinh Vương chắp tay sau lưng, không nói lời nào vào lại trong phòng. Vương Thạch Tỉnh dắt tay Thiệu Vân An, hai người theo sau. Vừa đóng cửa, La Vinh Vương lập tức nói. "Các ngươi đừng có thừa nước đục thả câu. Hi nhi đã nói, cố nguyên cao và trà của các ngươi có thể trị bệnh cho nhi tử ta!"
Vị La Vinh Vương này, từ khi tới vương trạch luôn luôn hòa ái, còn rất đáng yêu. Cho dù là nói chuyện với bọn nhỏ, hay với bọn hắn, chưa bao giờ "bổn vương bổn vương", đặc biệt thân thiết. Lão nhân gia đã hạ thấp thân phận như vậy, Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh đương nhiên phải có qua có lại chứ.
La Vinh Vương không thèm khách khí với bọn họ, Thiệu Vân An cũng không khách khí. Hắn kéo Vương Thạch Tỉnh ngồi xuống, mờ miệng. "Vương gia, nhi tử của ngài bị bệnh tim, cố nguyên cao và trà của ta nhiều nhất chỉ có tác dụng dưỡng thân, không thể chữa trị bệnh tim."
"Ta mặc kệ! Ta tin lời Hi nhi nói!"
Thiệu Vân An dở khóc dở cười. "Cố nguyên cao và trà của ta, sở dĩ có lợi cho thân thể không phải vì tay nghề của ta xuất chúng, là bời vì nhờ Hổ ca hỗ trợ."
"Hổ ca?"
"Vương gia hẳn là biết, nhà ta có ba con lão hổ, ừm, đại trùng đúng không?"
"Ta biết."
Thiệu Vân An bắt đầu nhảm nhí. "Ba con hổ, con lớn nhất gọi là Hổ ca, hai con nhỏ hơn ta đặt tên là Đại Kim, Tiểu Kim. Lúc ta và Tỉnh ca lên núi vô tình gặp bọn nó. Lúc đó Hổ ca bị thương, trúng bẫy rập, Đại Kim, Tiểu Kim thì ở bên cạnh ô ô gọi. Tỉnh ca gan lớn, không sợ bị hổ cắn, phí hết sức chín trâu hai hổ mới cứu được Hổ ca ra. Sau đó thì Hổ ca, Đại Kim và Tiểu Kim trở thành bằng hữu của chúng ta. Hổ ca là đại vương trong núi, thường xuyên mang đồ tốt tới cho chúng ta. Có món ăn dân dã, còn có thảo dược, quả dại. Đồ ăn trong nhà chúng ta, lá trà và cố nguyên cao đều dùng nước ở trong rừng sâu, cho nên mới có tác dụng dưỡng thân. Còn tại sao nước lại có công dụng này, tương lai lão gia ngài sẽ biết. Đồ vật tặng cho quý nhân trên kinh thành đều dùng nước này."
La Vinh Vương nháy mắt như thất lạc, rồi lập tức phấn chấn nói. "Không sao, cố nguyên cao của hoàng thượng ban thưởng ta đã ăn hết rồi, ngươi làm thêm một ít, ta phái người mang tới kinh thành cho nó ăn."
Thiệu Vân An vô cùng yêu thích lão nhân, vừa không cò kè mặc cả, lại rất đáng yêu. Hắn đáp. "Đây là đương nhiên. Thân thể giống như nhi tử của ngài uống hồng trà là thích hợp nhất. Cho dù là trà xanh hay hồng trà, khi khi dùng thuốc không thể uống, nếu không sẽ giảm dược tính, hơn một canh giờ sau hãy uống."
La Vinh Vương nghe vậy, lập tức đồng ý. "Được được được, vậy ngươi để cho ta ít hồng trà, loại tốt nhất."
"Ta đương nhiên sẽ dành cho ngài phần tốt nhất. Thế nhưng hồng trà phải chờ lâu một chút hiệu quả mới tốt. Như vậy đi, chờ tới khi ngài hồi kinh, kỳ môn hồng trà và đại hồng bào, mỗi loại để cho ngài hai bình nhất đẳng, bốn bình nhị đẳng. Sau khi hồi kinh, ngài tìm chỗ râm mát khô ráo cất trữ. Đợi tới cuối năm, ngài có thể uống loại nhị đẳng. Giờ này năm sau, ngài có thể uống trà nhất đẳng. Lúc uống hồng trà nhớ phải ăn thêm điểm tâm, nếu không sẽ say. Khi nào ngài dùng hết thì cứ nói với ta. Sau này hằng năm, ta sẽ gửi trà mới cho ngài, không tính tiền."
"Được được được! Vậy ta không khách sáo!" La Vinh Vương cười tới mức khóe mắt lộ thêm mấy nếp nhăn.
"Trong tay ta vừa lúc có một ít cố nguyên cao mới làm, vốn là để dành cho phụ thân, ngài phái người mang về kinh trước, để nhi tử của ngài..."
"Mộ Dung Nghi." La Vinh Vương chen vào. "Trưởng tử gọi là Mộ Dung Nghi. Ta còn có một đứa tiểu nhi tử gọi là Mộ Dung Huy. Các ngươi gọi bọn nó là Mộ Dung ca, tiểu huy là được."
Vương Thạch Tỉnh lên tiếng. "Cái này sợ là không thỏa đáng, dù sao cũng là thế tử điện hạ và quận vương điện hạ."
La Vinh Vương nhịn không được, nói. "Cái gì điện hạ hay không điện hạ. Lúc nên chết không phải vẫn chết sao. Ta còn ước gì bọn nó không phải điện hạ."
Thiệu Vân An lập tức nói. "Vậy ta xin nghe theo phân phó của ngài."
La Vinh Vương nở nụ cười. "Tốt nhất là như vậy."
Thiệu Vân An đáp. "Chỗ ta còn có ba cái nhân sâm và hai cái nấm linh chi, đều là do Hổ ca tìm được, ngài lấy về đi, Mộ Dung ca ca sẽ cần."
La Vinh Vương. "Mấy thứ này trong phủ có, các ngươi giữ lại mà dùng."
Thiệu Vân An nói. "Ngài nhìn xong hãy quyết định."
Vương Thạch Tỉnh lập tức đứng dậy đi, trong phòng chỉ còn lại La Vinh Vương và Thiệu Vân An. Thiệu Vân An suy tư một chút, nhỏ giọng. "Vương gia, muốn Mộ Dung ca bình phục, chỉ có một biện pháp."
"Cái gì?" La Vinh Vương tinh thần chấn động.
Thiệu Vân An tới gần. "Sau khi ngài hồi kinh nhớ đi cầu hoàng thượng. Ngài không cần hỏi ta tại sao, chờ tới khi ngài hồi kinh sẽ biết. Nếu như hoàng thượng nguyện ý cho ngài, vậy Mộ Dung ca nhất định sẽ thoát khỏi căn bệnh tim thống khổ."
La Vinh Vương híp híp mắt.
"Ta chỉ có thể tiết lộ nhiêu đây."
Mấy hơi thở qua đi, La Vinh Vương thấp giọng hỏi. "Có liên quan tới dị trạng của thôn Tú Thủy sao?"
Thiệu Vân An gật đầu.
La Vinh Vương bật người dậy, nhưng là lắc đầu. "Không cần. Lão nhân ta cả đời này chưa từng cầu hoàng thượng cái gì. Càng là đồ quý trọng, càng không thể cầu. Hoàng thượng muốn cho thì cho, không cho thì thôi." Ông nhìn Thiệu Vân An. "An nhi, hoàng huynh của ta có nhiều nhi tử như vậy, chỉ có hoàng thượng sống tới nay. Phụ hoàng của ta có nhiều nhi tử như vậy, chỉ có hoàng huynh và ta còn sống. Hiện tại, hoàng huynh của ta đã chết, thế hệ này, chỉ có ta còn sống. Ngươi có biết tại sao ta còn sống tới giờ này không?"
Thiệu Vân An chậm rãi gật đầu. "Ngài, không tranh không đoạt?"
"Còn nữa, tự mình biết mình."
"..."
La Vinh Vương vô cùng thận trọng nói. "An nhi, nhớ kỹ. Vô luận ngươi vì hoàng thượng lập bao nhiêu công lao, vĩnh viễn không được đòi hoàng thượng cái gì, đặc biệt là quyền, ngươi phải gắt gao nhớ kỹ. Cho dù hoàng thượng cho ngươi, ngươi cũng phải thời thời ghi nhớ, quyền này, không thuộc về ngươi, chẳng qua là hoàng thượng tạm thời giao cho ngươi quản, sau này sẽ lấy trở về."
Trong nháy mắt, cái mũi Thiệu Vân An như lên men. Người ta nói, người xuyên việt là nhân vật chính đầy hào quang, hắn lại cảm thấy, ánh sáng của hắn chính là nhờ gặp phải người tốt!
Thiệu Vân An nghiêng người về phía trước, thân thể mang linh hồn hiện đại của hắn, ôm lấy vị lão nhân đầy trí tuệ thiện lương trước mặt. La Vinh Vương rõ ràng ngây ngẩn cả người, cả thân thể đều căng thẳng. Thời đại này, giữa người và người, làm sao có thể xuất hiện cử chỉ thân mật này, cho dù là phụ tử cũng sẽ không như vậy.
Thiệu Vân An thả La Vinh Vương ra, cười nói. "Vương gia, mọi người đều nói. "Người tốt có phúc báo". Ngài là người tốt, cho nên, ngài nhất định sẽ gặp phúc báo. Thân thể của Mộ Dung ca ca, chắc chắn sẽ hồi phục."
La Vinh Vương giơ tay, từ ái xoa trán Thiệu Vân An. "Vậy thì mượn lời chúc phúc của ngươi."
Vương Thạch Tỉnh trở lại, nhìn thấy nhân sâm và linh chi hắn mang tới, La Vinh Vương vốn gặp qua không ít đồ tốt quyết định nhận lấy. Đêm đã khuya, Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh không thể ở lâu, đành cáo từ rời đi.
Trở lại phòng, Thiệu Vân An kể lại cuộc nói chuyện của hắn cùng La Vinh Vương với Vương Thạch Tỉnh. Vương Thạch Tỉnh nghe xong, nói. "La Vinh Vương có thể sống sốt trong cục diện hỗn loạn năm đó, còn được hoàng thượng phong làm thân vương, có lẽ là nhờ tâm thái đó. Ông ấy có lẽ đã trải qua quá nhiều nên mới có cảm ngộ tang thương như vậy."
"Aizz, nếu không tại sao lại có câu gần vua như gần cọp. Cho nên, chỗ dựa nhiều chưa chắc đã an toàn, nhất định phải chuẩn bị tốt đường lui."
Vương Thạch Tỉnh. "Tức phụ, ta muốn mua đất."
Đang uống nước, Thiệu Vân An nghi hoặc hỏi. "Mua cái gì? Huynh cảm thấy chúng ta chưa có đủ đất?"
"Không phải đất ở thôn Tú Thủy. Là đất đai bên ngoài Đại Yến. Ra biển là một đường lui, nhưng lỡ như không thể tạo ra thuyền lớn đi biển thì sao. Cho nên, thỏ khôn phải có ba hang, chúng ta nên chuẩn bị nhiều hướng."
Thiệu Vân An gật đầu. "Huynh nói đúng, là ta suy nghĩ đơn giản. Huynh tính mua ở đâu?"
"Bộ lạc Đại Sơn."
"Tại sao lại là bộ lạc Đại Sơn?"
"Ta nói cho đệ nghe."
"A?"
Thiệu Vân An không kịp chuẩn bị, đột nhiên bị Vương Thạch Tỉnh bế lên.
"Chúng ta lên giường, từ từ nói."
"..."
/233
|