Vương Thạch Tỉnh và Quách Tử Du gần đây về nhà rất muộn, cơm tối cũng không ăn ở nhà. Mỗi ngày bận rộn bận rộn, suy nghĩ của Quách Tử Du cũng thay đổi rất nhiều. Y biết được Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An buôn bán kiếm tiền từ trà và dương nãi tửu, cũng biết đến vị An đại nhân kia là tổng thái giám bên cạnh quân hậu, biết được hoàng thượng và quân hậu mới là đại đông gia đằng sau sinh ý trà và rượu. Bây giờ y vội vàng công việc, không chỉ vì Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An, còn là vì hoàng thượng và quân hậu. Trong lòng Quách Tử Du chưa từng có cảm giác tự hào như lúc này, cũng chưa từng nghĩ tới.
Trời đã khuya, cùng Vương Thạch Tỉnh trở về, tâm tình Quách Tử Du rất phấn khởi. Trải qua Vương Thạch Tỉnh khảo sát, thêm hai ba ngày nữa là có thể hái trà. Vương Thạch Tỉnh giao cho y phụ trách hái trà ở ba thôn, hơn nữa còn nói cho y, sẽ giao giao y một bộ phận trong công đoạn chế tác trà. Mà công đoạn này cực kỳ bảo mật, đến lúc đó y sẽ cùng những người chế trà khác tới một nơi, sau khi hoàn toàn chế trà xong mới trở về, hơn nữa còn phải ký khế ước bảo mật. Quách Tử Du biết rõ, người được giao nhiệm vụ chế trà đều ký khế bán thân với quân hậu, chỉ có y là được Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An đề cử. Đây là Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An tin tưởng y, Quách Tử Du rất cảm động, tự hứa phải làm tốt phần nhiệm vụ này.
"Ca."
Vừa mới thay y phục, Quách Tử Du quay người lại, Quách Tử Mục bưng khay tiến vào, trên khay là một tô mì nóng hổi. Quách Tử Mục mỉm cười bước đến nói. "Ăn mì đi."
Quách Tử Du ngồi xuống, thở ra một hơi. Quách Tử Mục đặt tô mì xuống trước mặt y, đưa đũa qua. Quách Tử Du cảm kích tiếp nhận, nói. "Đói bụng quá đi mất. Ta và Thạch Tỉnh không ăn quen đồ bên ngoài, vẫn là cơm nhà chúng ta ăn ngon nhất."
Quách Tử Mục ngồi xuống bên cạnh, có chuyện muốn nói. Quách Tử Du gắp mì lên, hỏi. "Có chuyện gì muốn nói với ta sao?" Thổi một hơi, hút một miếng lớn.
"Ca, Vân An nói ngày mai sẽ khai trương cửa hàng, hôm nay hắn và ta đã làm xong mấy món điểm tâm chuẩn bị cho ngày mai." Dừng một chút, Quách Tử Mục cúi đầu. "Ca, ngươi nói, điểm tâm ta làm, có thể bán ra tiền sao?"
Quách Tử Mục tuy sở hữu tuyệt thế dung nhan "hoạ quốc ương dân", nhưng ngược lại vô cùng hướng nội và thiếu tự tin. Quách Tử Du cười nói. "Mặc dù điểm tâm ngươi làm so với Thiệu Vân An có hơi chênh lệch một tí, nhưng vẫn ăn rất ngon. Yên tâm đi, nếu điểm tâm ngươi làm bán không được, Vân An tuyệt đối sẽ không cho ngươi khai trương cửa hàng. Ngươi không tin bản thân mình, chẳng lẽ không tin Vân An? Hắn đúng là có hơi lười biếng, nhưng tuyệt đối sẽ không làm chuyện buôn bán lỗ vốn."
Nghe huynh trưởng nói như thế, Quách Tử Mục an tâm, trên mặt nhiều thêm một nụ cười e lệ. Có thể mở cửa hàng kiếm tiền cho bản thân, nghĩ thế nào cũng là việc đáng mừng. Nếu thành công, có phải mình sẽ trở thành người hữu dụng, không còn chỉ biết liên luỵ huynh trưởng nữa!
Trong lòng Quách Tử Du hiểu rõ đệ đệ nghĩ gì, y nói. "Mấy ngày nữa sẽ hái trà, Thạch Tỉnh và Vân muốn đại ca phụ trách việc này, có khả năng đại ca sẽ không ở nhà một thời gian. Vân An vội chế trà, tuy rằng ngươi mở cửa hàng, nhưng điểm tâm mỗi ngày làm có hạn, không cần phải vội vàng từ sớm tới tối, việc trong nhà ngươi phải để ý nhiều hơn."
Quách Tử Mục gật đầu. "Ca ngươi yên tâm đi, ta sẽ thay Vân An và Thạch Tỉnh để ý việc trong nhà. Nhưng mà ca, ngươi bận rộn như vậy, chân có đau lắm không?"
Quách Tử Du cười đáp. "Năm nay không biết sao chân không thấy đau nữa." Ngừng một chút, y nói. "Có thể là ngày nào cũng ăn ngon ngủ ngon, chân tốt hơn rất nhiều."
Quách Tử Mục không tin. "Thật không đau à?"
"Thật, không lừa ngươi." Quách Tử Du nhấc cái chân bị tổn thương lên, còn dùng sức gõ gõ. "Ngươi xem, thật sự không đau."
Quách Tử Mục sờ sờ chân đại ca, thấy nụ cười trên mặt y không giống như giả bộ mới yên lòng. Sau đó ngại ngùng mỉm cười, Quách Tử Mục nói. "Ca, Vân An và Thạch Tỉnh thực sự là quý nhân của chúng ta."
"Còn không phải sao!"
Chân ca ca không đau nữa, mình thì trở thành người hữu dụng, Quách Tử Mục rất mong chờ vào ngày mai. Sau khi huynh trưởng cơm nước xong, Quách Tử Mục bưng chén đũa rời đi. Y không mệt chút nào, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện cửa tiệm điểm tâm. Quách Tử Du thì mệt mỏi thực sự, đến phòng tắm tẩy rửa sơ qua một chút rồi lên giường ngủ. Quách Tử Mục không ngủ được, nên tới phòng bếp làm điểm tâm.
Quách Tử Du ở trong phòng ngủ ăn cơm. Vương Thạch Tỉnh cũng đồng dạng ở trong phòng ngủ ăn cơm. Vương Thạch Tỉnh mỗi ngày ra ngoài đều mang theo nước có pha linh tuyền và linh nhũ, còn chia cho Quách Tử Du một ít, cho nên chân Quách Tử Du mới không đau chút nào cho dù cường độ hoạt động mỗi ngày khá nhiều.
Vương Thạch Tỉnh đang dùng cơm, Thiệu Vân An tới kể lại cho hắn nghe hôm nay trong nhà phát sinh chuyện gì. Nghe thấy Vương Thanh và Tưởng Mạt Hi muốn ăn bò bít tết, Vương Thạch Tỉnh ngẩng đầu. "Chúng ta có nên tự mình nuôi bò hay không?"
Thiệu Vân An lắc đầu. "Chỗ này giết bò là phạm pháp, tốt nhất là không nên, ta không muốn có người mượn cớ hại chúng ta. Bất quá ta thật sự muốn đào một ao cá. Chúng ta chính mình ăn, còn có thể cung cấp cho tửu lâu. Thời này của các huynh còn chưa biết cách ăn cá, bán cá cũng ít."
Vương Thạch Tỉnh đáp. "Chờ làm trà xong rồi ta sẽ đi đào ao cá. Nước ở đây nhiều, cá dễ sống. Không ăn cá là ngại cá tanh, đệ mà làm cá đảm bảo sẽ ngon."
"Đúng rồi! Huynh có thể làm một cái ao trong không gian, người nhà chúng ta sẽ ăn cá trong không gian."
"Được, cái này đơn giản."
"Cốc cốc cốc."
Thiệu Vân kinh ngạc liếc nhìn Vương Thạch Tỉnh. "Ai a, đã trễ thế này." Nói xong, hắn đứng dậy ra ngoài mở cửa. Vương Thạch Tỉnh buông đũa, cũng theo ra ngoài, mở cửa, Thiệu Vân An giật mình. "Hai con còn chưa ngủ hả?"
"Cha nhỏ, đại ca tìm ngài." Vương Thanh bất đắc dĩ nói.
Tưởng Mạt Hi mặt không đổi sắc ngẩng đầu nhìn An thúc, mở miệng. "Thuyền."
Thiệu Vân An giơ tay vỗ trán. "Đừng nói từ lúc cơm chiều tới giờ con vẫn muốn xem thuyền nha?"
Tưởng Mạt Hi nghiêm túc gật đầu, chính là rất muốn xem thuyền. Vương Thanh nói. "Đại ca còn không có tâm tư chơi rubik nữa!"
Thiệu Vân An đè lại bả vai Tưởng Mạt Hi, xoay người nhóc lại. "Hiện giờ đã khuya, đi ngủ. Thanh nhi ngày mai nghỉ học, buổi sáng ngủ dậy các con lại đây."
"An thúc." Tưởng Mạt Hi không chịu đi.
"Nghe lời. An thúc ngày mai cho các con xem thuyền, nhưng hiện giờ phải đi ngủ. Bằng không không có thuyền xem."
Tưởng Mạt Hi thế nhưng còn dẩu miệng. Vương Thạch Tỉnh lên tiếng. "Đã khuya lắm rồi, về ngủ trước đi. Ngày mai Tỉnh thúc bắt cá cho các con ăn."
"Cá?" Vương Thanh tò mò, Tưởng Mạt Hi quay đầu lại.
"Ừ, ngày mai Tỉnh thúc bắt ca, An thúc làm cá ngon cho các con. Giờ thì đi ngủ trước đi." Tưởng Mạt Hi quay đầu, không mè nheo nữa.
"Ta đưa bọn nhỏ về phòng."
Vương Thạch Tỉnh đi ra, cong lưng, sau đó là hai tiếng kinh hô. Tưởng Mạt Hi và Vương Thanh đồng thời bị ôm lên, hai nhóc bị doạ hết hồn, nhưng ngay lập tức vui vẻ.
Vương Thạch Tỉnh mang hai nhóc về phòng. Thiệu Vân An nhìn hai đứa nhỏ đi xa, trong lòng do dự.
Chờ Vương Thạch Tỉnh trở về, vừa bước vào cửa liền nói. "Ta ấn hai đứa nó lên giường ngủ."
"Nào, ăn cơm." Vương Thạch Tỉnh ngồi xuống, tiếp tục ăn. Thiệu Vân An nói. "Tỉnh ca, ta muốn đem tri thức ở thế giới kia dạy cho Thanh nhi và Hi nhi, huynh cảm thấy có được không?"
Vương Thạch Tỉnh nhìn tức phụ, động tác nhai nuốt trong miệng chậm lại. Sau một hồi, hắn nuốt xuống nói. "Đệ cứ dạy một vài tri thức không quá tiên tiến trước, từ từ đi. Nếu hai đứa thích ứng tốt, hơn nữa có thể giữ bí mật, đệ lại dạy cái cao hơn."
"Được. Ta sẽ tuỳ theo năng khiếu của bọn nhỏ mà dạy."
Vương Thạch Tỉnh cơm nước xong thì vào trong không gian tắm rửa, sau đó ôm tức phụ đánh chiến một lần mới cảm thấy mỹ mãn đi ngủ. Hai phu phu ngủ, những người khác cũng ngủ, chỉ có một nam hài tử trong bóng đêm trợn tròn mắt không ngủ được. "Biển cả" vô biên vô tận là thế nào, dạng thuyền nào mới có thể vượt qua biển cả vô biên vô tận để đến thế giới khác, thế giới khác lại trông như thế nào?
*****
Khi ánh nắng ban mai hắt vào gian phòng, Vương Thạch Tỉnh đúng giờ thức giấc. Lấy đồng hồ đặt ở dưới gối đầu ra nhìn, đã bảy giờ. Quay đầu nhìn tức phụ còn đang say giấc, Vương Thạch Tỉnh bỏ mất ý niệm ngủ nướng trên giường, nhẹ nhàng ngồi dậy.
Mặc y phục xong, Vương Thạch Tỉnh nhẹ chân rời phòng, cầm lấy bình nước lạnh ở gian ngoài, rót một chén linh tuyền trong veo uống, Vương Thạch Tỉnh dự định ra ngoài.
Ngay lúc hắn vừa bước ra, ánh mắt chợt lộ vẻ kinh ngạc.
"Hi nhi?"
Ngoài cửa, Tưởng Mạt Hi ngồi trên bậc thang ngẩng đầu nhìn hắn. Vương Thạch Tỉnh khom người nâng nhóc dậy, trên người đứa nhỏ đầy hơi lạnh, Vương Thạch Tỉnh vội vàng ôm lấy nhóc, hỏi. "Con ngồi bao lâu rồi?"
"An thúc, thuyền." Tưởng Mạt Hi chỉ ghi nhớ chuyện xem thuyền.
Vương Thạch Tỉnh ôm Tưởng Mạt Hi vào phòng. "An thúc của con còn đang ngủ. Con chờ ở bên ngoài đã bao lâu rồi?" Nói xong, Vương Thạch Tỉnh vỗ mông Tưởng Mạt Hi hai cái.
Tưởng Mạt Hi bị đánh mông thì cúi đầu, môi mấp máy nửa ngày, nghẹn ra được hai chữ. "Hừng đông."
Không phải là trời vừa sáng thì tới sao! Vương Thạch Tỉnh lại không thể trách cứ Tưởng Mạt Hi. Hắn chỉ vỗ mông nhóc hai cái, sau đó ôm nhóc vào phòng ngủ.
"Vân An."
Tưởng Mạt Hi trời vừa sáng đã tới, Vương Thạch Tỉnh không thể nói nhóc về phòng, đành gọi tức phụ dậy. Thiệu Vân An mơ mơ màng màng tỉnh giấc, liếc thấy Vương Thạch Tỉnh ôm Tưởng Mạt Hi, hắn dụi dụi mắt, vẻ mặt buồn bực ngồi dậy.
"Hi nhi trời vừa sáng đã tới, ngồi chờ ở cửa, tìm đệ muốn xem thuyền."
Thiệu Vân An bật cười. "Hi nhi, chắc không phải cả buổi tối không ngủ được, rất muốn nhìn thấy thuyền đúng không?"
Tưởng Mạt Hi thành thật trả lời. "Ngủ."
Thiệu Vân An nói. "Con đi gọi Thanh nhi, An thúc rửa mặt trước, bữa sáng các con đến phòng An thúc ăn, An thúc cho các con xem thuyền."
Vương Thạch Tỉnh thả Tưởng Mạt Hi xuống. "Con đi gọi Thanh nhi đi, Tỉnh thúc đi lấy đồ ăn cho mọi người."
Tưởng Mạt Hi xoay người chạy, Thiệu Vân An lắc đầu. "Ta thấy, ngày hôm nay nếu nó không nhìn thấy thuyền, chắc chắn không chịu ăn cơm."
"Tức phu, ta đi lấy đồ ăn cho bọn đệ, buổi tối đệ đừng chờ ta trở lại, đi ngủ sớm một chút."
"Ta mệt sẽ ngủ."
Vương Thạch Tỉnh khom lưng trao cho tức phụ một nụ hôn chào buổi sáng, đi ra ngoài lấy đồ ăn. Thiệu Vân An nhận mệnh rời giường.
Đợi không bao lâu, có người gõ cửa, Thiệu Vân An mở cửa, là Tưởng Mạt Hi và Vương Thanh vẻ mặt còn ngái ngủ. Không biết tại sao, nhìn thấy Vương Thanh, Thiệu Vân An rất muốn cười, đứa nhỏ đáng thương.
"Cha nhỏ chào buổi sáng." Vương Thanh ngáp to.
"Vào đi."
Tưởng Mạt Hi kéo Vương Thanh vào trong phòng. Vương Thanh thiếu chút nữa theo không kịp bước chân của nhóc. Ngay trước khi Tưởng Mạt Hi mở miệng hỏi, Thiệu Vân An đã nói trước. "Ăn sáng đã, ăn xong rồi xem thuyền."
Tưởng Mạt Hi đang hưng phấn tức khắc hơi ủ rũ.
Cũng may không phải chờ lâu lắm, Quách Tử Du đã bưng cơm sáng tới. Vương Thạch Tỉnh hôm nay phải ra ngoài, Quách Tử Du cũng phải lên huyện. Biết được Thiệu Vân An, Vương Thanh và Tưởng Mạt Hi muốn ở trong phòng dùng bữa sáng, Quách Tử Du liền bưng cơm sáng tới, để Vương Thạch Tỉnh chuyên tâm dùng bữa.
"Vân An, đại nhân nhờ ta nhắn với ngươi đêm nay ngài ấy sẽ trở lại đây."
"Được, đại ca đi chưa?"
"Đại nhân và Thạch Tỉnh đang dùng cơm, lát nữa ta sẽ đi chung xe ngựa lên huyện."
"Được rồi, Quách tiểu ca làm xong điểm tâm chưa?"
"Đã làm xong, mấy món cần ăn nóng lên cửa hàng sẽ chế biến thêm."
"Tốt lắm."
Đầu bếp phụ trách cửa hàng điểm tâm là nhị chưởng quầy của Nhất Trượng Hiên lúc trước, đầu bếp của Nhất Trượng Hiên vốn dĩ đã ký khế bán mình cho Nguỵ Hoằng Văn, sau đó được Hứa chưởng quầy phân đến làm đầu bếp cho cửa hàng điểm tâm. Số lượng điểm tâm mà Quách Tử Mục làm ra hữu hạn, làm đầu bếp chính, nếu cửa hàng điểm tâm muốn bán thêm nhiều điểm tâm phục vụ dân chúng, cũng cần có một người đầu bếp chuyên nghiệp toạ trấn. Vậy thì một số món điểm tâm nóng Quách Tử Mục có thể làm bán thành phẩm trước, sau khi mang đến cửa hàng thì chế biến thêm. Hôm nay Quách Tử Du lên huyện chính là đến cửa hàng điểm tâm, cửa hàng bao cục và tửu lâu làm nghi thức khai trương. Vị lão bản chức to nhất Thiệu Vân An lười đi lại, ở nhà lo chuyện của mình. Mà dù sao ngay hiện tại hắn đang bị một đứa nhỏ nhìn chằm chằm cũng không cách nào đi ra ngoài.
Ăn cơm sáng, hai đứa nhỏ ăn không chuyên tâm, đặc biệt là Tưởng Mạt Hi. Thiệu Vân An không nói lời nào. Chờ tới khi ăn xong, hắn gọi người tới mang chén bát đi, sau đó đóng cửa phòng.
Ngồi ở trước mặt hai đứa nhỏ, Thiệu Vân An nghiêm túc nói. "Hi nhi, Thanh nhi, trước khi cho hai con xem thuyền, chúng là phải làm ước định đã."
Vương Thanh bị thái độ của cha nhỏ làm cho khẩn trương lên, lập tức gật đầu, Tưởng Mạt Hi cũng gật theo. Thiệu Vân An nói. "Sau này, bất cứ đồ vật nào ta cho các con xem ở trong căn phòng này, cùng với các tri thức giảng giải cho các con, các con phải bảo trì bí mật, chờ sau này trưởng thành, hiểu được mấy thứ này, hiểu được ý nghĩa của tri thức, có nói ra ngoài hay không do các con quyết định."
Vương Thanh gật đầu, Tưởng Mạt Hi gật đầu.
"Bởi vì Thanh nhi phải đi học, cho nên mỗi ngày sau khi Thanh nhi tan học, hai người các con tới phòng của ta, ta dạy các con tri thức. Hi nhi hiện giờ đang khôi phục khoẻ mạnh, cho nên ban ngày cũng phải học tập, con có thể không cần đến học đường, nhưng thư sách nào nên học vẫn phải học. Hay con có muốn giống Thanh nhi đi học đường không?"
Tưởng Mạt Hi mở miệng. "Ở nhà."
"Vậy lúc An thúc bận rộn con phải luyện chữ, khi nào rảnh rỗi sẽ dạy con con đọc sách. Chờ khi nào con học được nhiều chữ hơn có thể tự mình xem sách."
Tưởng Mạt Hi gật đầu.
"Rất tốt." Thiệu Vân An vỗ tay. "Chúng ta đi xem thuyền! Đi theo ta."
Hắn đứng dậy mang hai đứa nhỏ vào phòng ngủ. Mới bước vào trong, Vương Thanh và Tưởng Mạt Hi sợ ngây người, vài giây sau, Tưởng Mạt Hi chạy nhanh tới bàn trang điểm trong phòng ngủ. Trên bàn đạt một mô hình thuyền buồm cổ. Mô hình này vốn được đựng trong bình thuỷ tinh, nhưng vì để hai đứa nhỏ nhìn rõ cái gì gọi là thuyền lớn, hắn mới đánh vỡ bình.
"Cha nhỏ! Cái này là thuyền sao?" Vương Thanh ngạc nhiên cực kỳ.
"Đây là mô hình thuyền buồm. Chỉ có thuyền buồm lớn mới đủ sức ra biển, mới có thể đến thế giới khác bên kia biển." Thiệu Vân An tạm thời lừa dối mấy bạn nhỏ trước vậy. Thuyền buồm thế giới này còn có khả năng thực hiện, tàu thuỷ thì không thể nha.
Tưởng Mạt Hi xoay đầu nhìn Thiệu Vân An, ánh mắt sáng ngời, hai tay sờ hai bên sườn thuyền, cực kỳ yêu thích. Thiệu Vân An bước lại cầm mô hình lên, Tưởng Mạt Hị khẩn trương đến mức hít một hơi.
"Chúng ta ra bên ngoài."
Thiệu Vân An ôm thuyền buồm ra gian ngoài, Tưởng Mạt Hi và Vương Thanh từng bước theo sau. Đặt thuyền lên bàn, Thiệu Vân An nói. "Các con lại đây."
(Chương này ngắn nhể!!! Hẹn mọi người vào cuối tuần sau!)
Trời đã khuya, cùng Vương Thạch Tỉnh trở về, tâm tình Quách Tử Du rất phấn khởi. Trải qua Vương Thạch Tỉnh khảo sát, thêm hai ba ngày nữa là có thể hái trà. Vương Thạch Tỉnh giao cho y phụ trách hái trà ở ba thôn, hơn nữa còn nói cho y, sẽ giao giao y một bộ phận trong công đoạn chế tác trà. Mà công đoạn này cực kỳ bảo mật, đến lúc đó y sẽ cùng những người chế trà khác tới một nơi, sau khi hoàn toàn chế trà xong mới trở về, hơn nữa còn phải ký khế ước bảo mật. Quách Tử Du biết rõ, người được giao nhiệm vụ chế trà đều ký khế bán thân với quân hậu, chỉ có y là được Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An đề cử. Đây là Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An tin tưởng y, Quách Tử Du rất cảm động, tự hứa phải làm tốt phần nhiệm vụ này.
"Ca."
Vừa mới thay y phục, Quách Tử Du quay người lại, Quách Tử Mục bưng khay tiến vào, trên khay là một tô mì nóng hổi. Quách Tử Mục mỉm cười bước đến nói. "Ăn mì đi."
Quách Tử Du ngồi xuống, thở ra một hơi. Quách Tử Mục đặt tô mì xuống trước mặt y, đưa đũa qua. Quách Tử Du cảm kích tiếp nhận, nói. "Đói bụng quá đi mất. Ta và Thạch Tỉnh không ăn quen đồ bên ngoài, vẫn là cơm nhà chúng ta ăn ngon nhất."
Quách Tử Mục ngồi xuống bên cạnh, có chuyện muốn nói. Quách Tử Du gắp mì lên, hỏi. "Có chuyện gì muốn nói với ta sao?" Thổi một hơi, hút một miếng lớn.
"Ca, Vân An nói ngày mai sẽ khai trương cửa hàng, hôm nay hắn và ta đã làm xong mấy món điểm tâm chuẩn bị cho ngày mai." Dừng một chút, Quách Tử Mục cúi đầu. "Ca, ngươi nói, điểm tâm ta làm, có thể bán ra tiền sao?"
Quách Tử Mục tuy sở hữu tuyệt thế dung nhan "hoạ quốc ương dân", nhưng ngược lại vô cùng hướng nội và thiếu tự tin. Quách Tử Du cười nói. "Mặc dù điểm tâm ngươi làm so với Thiệu Vân An có hơi chênh lệch một tí, nhưng vẫn ăn rất ngon. Yên tâm đi, nếu điểm tâm ngươi làm bán không được, Vân An tuyệt đối sẽ không cho ngươi khai trương cửa hàng. Ngươi không tin bản thân mình, chẳng lẽ không tin Vân An? Hắn đúng là có hơi lười biếng, nhưng tuyệt đối sẽ không làm chuyện buôn bán lỗ vốn."
Nghe huynh trưởng nói như thế, Quách Tử Mục an tâm, trên mặt nhiều thêm một nụ cười e lệ. Có thể mở cửa hàng kiếm tiền cho bản thân, nghĩ thế nào cũng là việc đáng mừng. Nếu thành công, có phải mình sẽ trở thành người hữu dụng, không còn chỉ biết liên luỵ huynh trưởng nữa!
Trong lòng Quách Tử Du hiểu rõ đệ đệ nghĩ gì, y nói. "Mấy ngày nữa sẽ hái trà, Thạch Tỉnh và Vân muốn đại ca phụ trách việc này, có khả năng đại ca sẽ không ở nhà một thời gian. Vân An vội chế trà, tuy rằng ngươi mở cửa hàng, nhưng điểm tâm mỗi ngày làm có hạn, không cần phải vội vàng từ sớm tới tối, việc trong nhà ngươi phải để ý nhiều hơn."
Quách Tử Mục gật đầu. "Ca ngươi yên tâm đi, ta sẽ thay Vân An và Thạch Tỉnh để ý việc trong nhà. Nhưng mà ca, ngươi bận rộn như vậy, chân có đau lắm không?"
Quách Tử Du cười đáp. "Năm nay không biết sao chân không thấy đau nữa." Ngừng một chút, y nói. "Có thể là ngày nào cũng ăn ngon ngủ ngon, chân tốt hơn rất nhiều."
Quách Tử Mục không tin. "Thật không đau à?"
"Thật, không lừa ngươi." Quách Tử Du nhấc cái chân bị tổn thương lên, còn dùng sức gõ gõ. "Ngươi xem, thật sự không đau."
Quách Tử Mục sờ sờ chân đại ca, thấy nụ cười trên mặt y không giống như giả bộ mới yên lòng. Sau đó ngại ngùng mỉm cười, Quách Tử Mục nói. "Ca, Vân An và Thạch Tỉnh thực sự là quý nhân của chúng ta."
"Còn không phải sao!"
Chân ca ca không đau nữa, mình thì trở thành người hữu dụng, Quách Tử Mục rất mong chờ vào ngày mai. Sau khi huynh trưởng cơm nước xong, Quách Tử Mục bưng chén đũa rời đi. Y không mệt chút nào, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện cửa tiệm điểm tâm. Quách Tử Du thì mệt mỏi thực sự, đến phòng tắm tẩy rửa sơ qua một chút rồi lên giường ngủ. Quách Tử Mục không ngủ được, nên tới phòng bếp làm điểm tâm.
Quách Tử Du ở trong phòng ngủ ăn cơm. Vương Thạch Tỉnh cũng đồng dạng ở trong phòng ngủ ăn cơm. Vương Thạch Tỉnh mỗi ngày ra ngoài đều mang theo nước có pha linh tuyền và linh nhũ, còn chia cho Quách Tử Du một ít, cho nên chân Quách Tử Du mới không đau chút nào cho dù cường độ hoạt động mỗi ngày khá nhiều.
Vương Thạch Tỉnh đang dùng cơm, Thiệu Vân An tới kể lại cho hắn nghe hôm nay trong nhà phát sinh chuyện gì. Nghe thấy Vương Thanh và Tưởng Mạt Hi muốn ăn bò bít tết, Vương Thạch Tỉnh ngẩng đầu. "Chúng ta có nên tự mình nuôi bò hay không?"
Thiệu Vân An lắc đầu. "Chỗ này giết bò là phạm pháp, tốt nhất là không nên, ta không muốn có người mượn cớ hại chúng ta. Bất quá ta thật sự muốn đào một ao cá. Chúng ta chính mình ăn, còn có thể cung cấp cho tửu lâu. Thời này của các huynh còn chưa biết cách ăn cá, bán cá cũng ít."
Vương Thạch Tỉnh đáp. "Chờ làm trà xong rồi ta sẽ đi đào ao cá. Nước ở đây nhiều, cá dễ sống. Không ăn cá là ngại cá tanh, đệ mà làm cá đảm bảo sẽ ngon."
"Đúng rồi! Huynh có thể làm một cái ao trong không gian, người nhà chúng ta sẽ ăn cá trong không gian."
"Được, cái này đơn giản."
"Cốc cốc cốc."
Thiệu Vân kinh ngạc liếc nhìn Vương Thạch Tỉnh. "Ai a, đã trễ thế này." Nói xong, hắn đứng dậy ra ngoài mở cửa. Vương Thạch Tỉnh buông đũa, cũng theo ra ngoài, mở cửa, Thiệu Vân An giật mình. "Hai con còn chưa ngủ hả?"
"Cha nhỏ, đại ca tìm ngài." Vương Thanh bất đắc dĩ nói.
Tưởng Mạt Hi mặt không đổi sắc ngẩng đầu nhìn An thúc, mở miệng. "Thuyền."
Thiệu Vân An giơ tay vỗ trán. "Đừng nói từ lúc cơm chiều tới giờ con vẫn muốn xem thuyền nha?"
Tưởng Mạt Hi nghiêm túc gật đầu, chính là rất muốn xem thuyền. Vương Thanh nói. "Đại ca còn không có tâm tư chơi rubik nữa!"
Thiệu Vân An đè lại bả vai Tưởng Mạt Hi, xoay người nhóc lại. "Hiện giờ đã khuya, đi ngủ. Thanh nhi ngày mai nghỉ học, buổi sáng ngủ dậy các con lại đây."
"An thúc." Tưởng Mạt Hi không chịu đi.
"Nghe lời. An thúc ngày mai cho các con xem thuyền, nhưng hiện giờ phải đi ngủ. Bằng không không có thuyền xem."
Tưởng Mạt Hi thế nhưng còn dẩu miệng. Vương Thạch Tỉnh lên tiếng. "Đã khuya lắm rồi, về ngủ trước đi. Ngày mai Tỉnh thúc bắt cá cho các con ăn."
"Cá?" Vương Thanh tò mò, Tưởng Mạt Hi quay đầu lại.
"Ừ, ngày mai Tỉnh thúc bắt ca, An thúc làm cá ngon cho các con. Giờ thì đi ngủ trước đi." Tưởng Mạt Hi quay đầu, không mè nheo nữa.
"Ta đưa bọn nhỏ về phòng."
Vương Thạch Tỉnh đi ra, cong lưng, sau đó là hai tiếng kinh hô. Tưởng Mạt Hi và Vương Thanh đồng thời bị ôm lên, hai nhóc bị doạ hết hồn, nhưng ngay lập tức vui vẻ.
Vương Thạch Tỉnh mang hai nhóc về phòng. Thiệu Vân An nhìn hai đứa nhỏ đi xa, trong lòng do dự.
Chờ Vương Thạch Tỉnh trở về, vừa bước vào cửa liền nói. "Ta ấn hai đứa nó lên giường ngủ."
"Nào, ăn cơm." Vương Thạch Tỉnh ngồi xuống, tiếp tục ăn. Thiệu Vân An nói. "Tỉnh ca, ta muốn đem tri thức ở thế giới kia dạy cho Thanh nhi và Hi nhi, huynh cảm thấy có được không?"
Vương Thạch Tỉnh nhìn tức phụ, động tác nhai nuốt trong miệng chậm lại. Sau một hồi, hắn nuốt xuống nói. "Đệ cứ dạy một vài tri thức không quá tiên tiến trước, từ từ đi. Nếu hai đứa thích ứng tốt, hơn nữa có thể giữ bí mật, đệ lại dạy cái cao hơn."
"Được. Ta sẽ tuỳ theo năng khiếu của bọn nhỏ mà dạy."
Vương Thạch Tỉnh cơm nước xong thì vào trong không gian tắm rửa, sau đó ôm tức phụ đánh chiến một lần mới cảm thấy mỹ mãn đi ngủ. Hai phu phu ngủ, những người khác cũng ngủ, chỉ có một nam hài tử trong bóng đêm trợn tròn mắt không ngủ được. "Biển cả" vô biên vô tận là thế nào, dạng thuyền nào mới có thể vượt qua biển cả vô biên vô tận để đến thế giới khác, thế giới khác lại trông như thế nào?
*****
Khi ánh nắng ban mai hắt vào gian phòng, Vương Thạch Tỉnh đúng giờ thức giấc. Lấy đồng hồ đặt ở dưới gối đầu ra nhìn, đã bảy giờ. Quay đầu nhìn tức phụ còn đang say giấc, Vương Thạch Tỉnh bỏ mất ý niệm ngủ nướng trên giường, nhẹ nhàng ngồi dậy.
Mặc y phục xong, Vương Thạch Tỉnh nhẹ chân rời phòng, cầm lấy bình nước lạnh ở gian ngoài, rót một chén linh tuyền trong veo uống, Vương Thạch Tỉnh dự định ra ngoài.
Ngay lúc hắn vừa bước ra, ánh mắt chợt lộ vẻ kinh ngạc.
"Hi nhi?"
Ngoài cửa, Tưởng Mạt Hi ngồi trên bậc thang ngẩng đầu nhìn hắn. Vương Thạch Tỉnh khom người nâng nhóc dậy, trên người đứa nhỏ đầy hơi lạnh, Vương Thạch Tỉnh vội vàng ôm lấy nhóc, hỏi. "Con ngồi bao lâu rồi?"
"An thúc, thuyền." Tưởng Mạt Hi chỉ ghi nhớ chuyện xem thuyền.
Vương Thạch Tỉnh ôm Tưởng Mạt Hi vào phòng. "An thúc của con còn đang ngủ. Con chờ ở bên ngoài đã bao lâu rồi?" Nói xong, Vương Thạch Tỉnh vỗ mông Tưởng Mạt Hi hai cái.
Tưởng Mạt Hi bị đánh mông thì cúi đầu, môi mấp máy nửa ngày, nghẹn ra được hai chữ. "Hừng đông."
Không phải là trời vừa sáng thì tới sao! Vương Thạch Tỉnh lại không thể trách cứ Tưởng Mạt Hi. Hắn chỉ vỗ mông nhóc hai cái, sau đó ôm nhóc vào phòng ngủ.
"Vân An."
Tưởng Mạt Hi trời vừa sáng đã tới, Vương Thạch Tỉnh không thể nói nhóc về phòng, đành gọi tức phụ dậy. Thiệu Vân An mơ mơ màng màng tỉnh giấc, liếc thấy Vương Thạch Tỉnh ôm Tưởng Mạt Hi, hắn dụi dụi mắt, vẻ mặt buồn bực ngồi dậy.
"Hi nhi trời vừa sáng đã tới, ngồi chờ ở cửa, tìm đệ muốn xem thuyền."
Thiệu Vân An bật cười. "Hi nhi, chắc không phải cả buổi tối không ngủ được, rất muốn nhìn thấy thuyền đúng không?"
Tưởng Mạt Hi thành thật trả lời. "Ngủ."
Thiệu Vân An nói. "Con đi gọi Thanh nhi, An thúc rửa mặt trước, bữa sáng các con đến phòng An thúc ăn, An thúc cho các con xem thuyền."
Vương Thạch Tỉnh thả Tưởng Mạt Hi xuống. "Con đi gọi Thanh nhi đi, Tỉnh thúc đi lấy đồ ăn cho mọi người."
Tưởng Mạt Hi xoay người chạy, Thiệu Vân An lắc đầu. "Ta thấy, ngày hôm nay nếu nó không nhìn thấy thuyền, chắc chắn không chịu ăn cơm."
"Tức phu, ta đi lấy đồ ăn cho bọn đệ, buổi tối đệ đừng chờ ta trở lại, đi ngủ sớm một chút."
"Ta mệt sẽ ngủ."
Vương Thạch Tỉnh khom lưng trao cho tức phụ một nụ hôn chào buổi sáng, đi ra ngoài lấy đồ ăn. Thiệu Vân An nhận mệnh rời giường.
Đợi không bao lâu, có người gõ cửa, Thiệu Vân An mở cửa, là Tưởng Mạt Hi và Vương Thanh vẻ mặt còn ngái ngủ. Không biết tại sao, nhìn thấy Vương Thanh, Thiệu Vân An rất muốn cười, đứa nhỏ đáng thương.
"Cha nhỏ chào buổi sáng." Vương Thanh ngáp to.
"Vào đi."
Tưởng Mạt Hi kéo Vương Thanh vào trong phòng. Vương Thanh thiếu chút nữa theo không kịp bước chân của nhóc. Ngay trước khi Tưởng Mạt Hi mở miệng hỏi, Thiệu Vân An đã nói trước. "Ăn sáng đã, ăn xong rồi xem thuyền."
Tưởng Mạt Hi đang hưng phấn tức khắc hơi ủ rũ.
Cũng may không phải chờ lâu lắm, Quách Tử Du đã bưng cơm sáng tới. Vương Thạch Tỉnh hôm nay phải ra ngoài, Quách Tử Du cũng phải lên huyện. Biết được Thiệu Vân An, Vương Thanh và Tưởng Mạt Hi muốn ở trong phòng dùng bữa sáng, Quách Tử Du liền bưng cơm sáng tới, để Vương Thạch Tỉnh chuyên tâm dùng bữa.
"Vân An, đại nhân nhờ ta nhắn với ngươi đêm nay ngài ấy sẽ trở lại đây."
"Được, đại ca đi chưa?"
"Đại nhân và Thạch Tỉnh đang dùng cơm, lát nữa ta sẽ đi chung xe ngựa lên huyện."
"Được rồi, Quách tiểu ca làm xong điểm tâm chưa?"
"Đã làm xong, mấy món cần ăn nóng lên cửa hàng sẽ chế biến thêm."
"Tốt lắm."
Đầu bếp phụ trách cửa hàng điểm tâm là nhị chưởng quầy của Nhất Trượng Hiên lúc trước, đầu bếp của Nhất Trượng Hiên vốn dĩ đã ký khế bán mình cho Nguỵ Hoằng Văn, sau đó được Hứa chưởng quầy phân đến làm đầu bếp cho cửa hàng điểm tâm. Số lượng điểm tâm mà Quách Tử Mục làm ra hữu hạn, làm đầu bếp chính, nếu cửa hàng điểm tâm muốn bán thêm nhiều điểm tâm phục vụ dân chúng, cũng cần có một người đầu bếp chuyên nghiệp toạ trấn. Vậy thì một số món điểm tâm nóng Quách Tử Mục có thể làm bán thành phẩm trước, sau khi mang đến cửa hàng thì chế biến thêm. Hôm nay Quách Tử Du lên huyện chính là đến cửa hàng điểm tâm, cửa hàng bao cục và tửu lâu làm nghi thức khai trương. Vị lão bản chức to nhất Thiệu Vân An lười đi lại, ở nhà lo chuyện của mình. Mà dù sao ngay hiện tại hắn đang bị một đứa nhỏ nhìn chằm chằm cũng không cách nào đi ra ngoài.
Ăn cơm sáng, hai đứa nhỏ ăn không chuyên tâm, đặc biệt là Tưởng Mạt Hi. Thiệu Vân An không nói lời nào. Chờ tới khi ăn xong, hắn gọi người tới mang chén bát đi, sau đó đóng cửa phòng.
Ngồi ở trước mặt hai đứa nhỏ, Thiệu Vân An nghiêm túc nói. "Hi nhi, Thanh nhi, trước khi cho hai con xem thuyền, chúng là phải làm ước định đã."
Vương Thanh bị thái độ của cha nhỏ làm cho khẩn trương lên, lập tức gật đầu, Tưởng Mạt Hi cũng gật theo. Thiệu Vân An nói. "Sau này, bất cứ đồ vật nào ta cho các con xem ở trong căn phòng này, cùng với các tri thức giảng giải cho các con, các con phải bảo trì bí mật, chờ sau này trưởng thành, hiểu được mấy thứ này, hiểu được ý nghĩa của tri thức, có nói ra ngoài hay không do các con quyết định."
Vương Thanh gật đầu, Tưởng Mạt Hi gật đầu.
"Bởi vì Thanh nhi phải đi học, cho nên mỗi ngày sau khi Thanh nhi tan học, hai người các con tới phòng của ta, ta dạy các con tri thức. Hi nhi hiện giờ đang khôi phục khoẻ mạnh, cho nên ban ngày cũng phải học tập, con có thể không cần đến học đường, nhưng thư sách nào nên học vẫn phải học. Hay con có muốn giống Thanh nhi đi học đường không?"
Tưởng Mạt Hi mở miệng. "Ở nhà."
"Vậy lúc An thúc bận rộn con phải luyện chữ, khi nào rảnh rỗi sẽ dạy con con đọc sách. Chờ khi nào con học được nhiều chữ hơn có thể tự mình xem sách."
Tưởng Mạt Hi gật đầu.
"Rất tốt." Thiệu Vân An vỗ tay. "Chúng ta đi xem thuyền! Đi theo ta."
Hắn đứng dậy mang hai đứa nhỏ vào phòng ngủ. Mới bước vào trong, Vương Thanh và Tưởng Mạt Hi sợ ngây người, vài giây sau, Tưởng Mạt Hi chạy nhanh tới bàn trang điểm trong phòng ngủ. Trên bàn đạt một mô hình thuyền buồm cổ. Mô hình này vốn được đựng trong bình thuỷ tinh, nhưng vì để hai đứa nhỏ nhìn rõ cái gì gọi là thuyền lớn, hắn mới đánh vỡ bình.
"Cha nhỏ! Cái này là thuyền sao?" Vương Thanh ngạc nhiên cực kỳ.
"Đây là mô hình thuyền buồm. Chỉ có thuyền buồm lớn mới đủ sức ra biển, mới có thể đến thế giới khác bên kia biển." Thiệu Vân An tạm thời lừa dối mấy bạn nhỏ trước vậy. Thuyền buồm thế giới này còn có khả năng thực hiện, tàu thuỷ thì không thể nha.
Tưởng Mạt Hi xoay đầu nhìn Thiệu Vân An, ánh mắt sáng ngời, hai tay sờ hai bên sườn thuyền, cực kỳ yêu thích. Thiệu Vân An bước lại cầm mô hình lên, Tưởng Mạt Hị khẩn trương đến mức hít một hơi.
"Chúng ta ra bên ngoài."
Thiệu Vân An ôm thuyền buồm ra gian ngoài, Tưởng Mạt Hi và Vương Thanh từng bước theo sau. Đặt thuyền lên bàn, Thiệu Vân An nói. "Các con lại đây."
(Chương này ngắn nhể!!! Hẹn mọi người vào cuối tuần sau!)
/233
|