Đúng vậy, Hàn Triệt đã nổ súng, hơn nữa không chỉ có một phát, mà là nguyên cả băng đạn đều bắn ra ngoài, Lương Khải Vệ hối hận xanh ruột , tuy rằng thế lực Phong hỏa đường ở đại lục không thể khinh thường, nhưng mà giữa ban ngày ban mặt lại đem súng ra đùa giỡn trong trường học quý tộc, quả là quá mức kinh hoàng rồi.
Nhưng mà thiếu gia của tôi ơi! Ít nhất, Lương Khải Vệ xoa xoa cái mũi, cậu lẽ ra nên trang bị thêm một cái ống hãm thanh trước rỗi hãy bắn chứ….haizzz.
Trong khoảnh khắc nghe được tiếng súng, Nhâm Thần Phong chỉ giật mình sửng sốt nửa giây, sau đó nhanh chóng ôm cô bé đang sợ hãi đến khóc không ra tiếng kia lăn qua một bên, phát thứ hai, phát thứ ba, phát thứ tư, phát thứ năm, mỗi một viên đạn, dường như đều xẹt qua tóc hắn bay đi.
“Mẹ kiếp!” Hắn thế nào cũng không thể tưởng được chính mình gặp phải hắc bang, thế nhưng lại bị người ta giữa ban ngày ban mặt đuổi giết.
Điển hình là muốn tìm rắc rối mà, hơn nữa hắn còn chẳng hiểu vì lý do gì mình lại bị bắn, con ngươi hắc ám của Nhâm Thần Phong giống dã thú mị lên, nhìn thiếu niên đang chậm rãi từ trong xe bước ra, hơi hơi nghĩ ngợi nói: “Vị đồng học này, tôi nghĩ tôi hình như không có đắc tội với cậu đi.”
Cánh tay Hàn Triệt vẫn đang nâng thẳng tắp, nếu như không phải trong tay cậu còn có khẩu súng lục đang chỉa vào đầu Nhâm Thần Phong, thì biểu tình đạm mạc của cậu lúc này có thể nói là bức tượng điêu khắc hoàn mỹ.
“Buông cô ấy ra.” Gằn từng tiếng, từ ngữ lạnh nhạt, nhưng lời nói ra lại rất có khí phách.
“Cái gì?” Nhâm Thần Phong hoang mang quay đầu lại, nhìn thấy Thư Liên đang sợ hãi tới mức mặt trắng bệch, trong đôi mắt trong trẻo tràn ngập hoảng sợ, rõ ràng, cô bé này cũng không biết thiếu niên trước mắt kia là ai.
“Dùng súng để cướp phụ nữ của tôi sao?” mắt Nhâm Thần Phong nheo lại đầy nguy hiểm, đáy lòng lại dâng lên một chút phẫn nộ, từ khi vào trường đến nay hôm nay là lần đầu tiên hắn mang cô ra ngoài, cô liền thành công quyến rũ được một người người đàn ông!
Ngay cả chính hắn cũng không có phát hiện, ánh mắt hắn phẫn nộ đầy địch ý, hắn một chút cũng không nhận ra mình đang phẫn nộ vì ghen tuông.
“Cậu có thể bắn thêm một phát nữa thử xem.” Hắn khiêu khích nhìn thiếu niên trên mặt còn mang theo nét trẻ con kia, Nhâm Thần Phong dám cam đoan, chỉ cần đầu ngón tay cậu ta dám chuyển động một chút, hắn liền dám vặn gãy tay cậu ta, làm cho cậu ta phải hối hận vì đã sinh ra trên thế giới này! Hơn nữa súng của cậu ta, hẳn là đã không còn đạn .
“Không cần! Đừng!” Thư Liên kinh hô một tiếng, theo bản năng vọt ra phía trước. Cô không biết thiếu niên trước mắt này tại sao lại đột nhiên muốn nổ súng, nhưng vừa nghĩ đến chuyện Thần Phong sẽ ngã vào vũng máu, cô liền sợ hãi cả người đều run lên, cứ như thế, vì quá sợ hãi mà xem nhẹ khuôn mặt như đã từng quen biết của thiếu niên, còn có đôi mắt đen sâu thẳm đột nhiên co rút đầy đau thương kia.
Tay Hàn Triệt run rẩy rất nhẹ cơ hồ không ai có thể nhận ra, trước đây, cô cũng từng bảo vệ cậu như vậy, trước đây, cô bề ngoài yếu đuối nhưng bên trong lại rất dùng cảm, cũng chỉ vì một mình cậu mà lộ ra.
“Thư Liên…” giọng nói của thiếu niên ngập ngừng kinh hoảng, cậu thật sự không nhớ mình sao?
Còi xe cảnh sát dồn dập vang lên từ xa, có vài cảnh sát phòng vệ đầy đủ nhanh chóng xuống xe, cảnh giới, cao giọng kêu gọi: “Người đang cầm súng ! Buông vũ khí trong tay xuống!”
Không tốt rồi ! Lương Khải Vệ đang ngồi trong xe xem diễn sờ nhanh di động, lại bị một nòng súng chỉa vào đầu.
Cánh tay Hàn Triệt chậm rãi thả xuống, môi mím chặt, có chút thất thần, có chút hoảng hốt, cậu khép nhanh rèm mi, giống như đúa bé làm sai buông thõng tay , súng ‘ bộp’ một tiếng rơi trên mặt đất.
Cảnh sát xung quanh thở dài một hơi, thu lấy súng giắt vào thắt lưng, liền tiến lên tra hỏi.
Không có người nào thấy rõ Hàn Triệt ra tay như thế nào, chỉ là lưu loát xoay người, khụy gối, đôi bàn tay thon dài vẫn lưu loát dùng để dánh đàn dương cầm kia không biết lấy đâu ra sức lực uy mãnh, hung hăng bổ xuống, liền quật ngã một vị cảnh sát té xuống đất, trong nháy mắt, tất cả mọi người bên cạnh đều hóa đá, một vị cảnh sát khác quát to bị cậu đá bay ra xa.
Chỉ là ngắn ngủn mấy phút, thiếu niên như dã thú, đá bay vài vị cảnh sát cao lớn, mãi cho đến khi một vị cảnh sát ở phía xa nhắm súng vào cậu, lớn tiếng quát cậu mới bị 4 , 5 người cùng nhau đè ngã xuống mặt đất.
Mặt đá thô ráp cọ sát mặt cậu, nhưng đôi mắt trong suốt như thủy tinh kia vẫn luôn nhìn chằm chằm Thư Liên, nhưng mà hình như ánh mắt ấy đang dần dần vỡ ra, cho đến khi biến thành từng mãnh vụn vỡ nát.
Nhưng mà thiếu gia của tôi ơi! Ít nhất, Lương Khải Vệ xoa xoa cái mũi, cậu lẽ ra nên trang bị thêm một cái ống hãm thanh trước rỗi hãy bắn chứ….haizzz.
Trong khoảnh khắc nghe được tiếng súng, Nhâm Thần Phong chỉ giật mình sửng sốt nửa giây, sau đó nhanh chóng ôm cô bé đang sợ hãi đến khóc không ra tiếng kia lăn qua một bên, phát thứ hai, phát thứ ba, phát thứ tư, phát thứ năm, mỗi một viên đạn, dường như đều xẹt qua tóc hắn bay đi.
“Mẹ kiếp!” Hắn thế nào cũng không thể tưởng được chính mình gặp phải hắc bang, thế nhưng lại bị người ta giữa ban ngày ban mặt đuổi giết.
Điển hình là muốn tìm rắc rối mà, hơn nữa hắn còn chẳng hiểu vì lý do gì mình lại bị bắn, con ngươi hắc ám của Nhâm Thần Phong giống dã thú mị lên, nhìn thiếu niên đang chậm rãi từ trong xe bước ra, hơi hơi nghĩ ngợi nói: “Vị đồng học này, tôi nghĩ tôi hình như không có đắc tội với cậu đi.”
Cánh tay Hàn Triệt vẫn đang nâng thẳng tắp, nếu như không phải trong tay cậu còn có khẩu súng lục đang chỉa vào đầu Nhâm Thần Phong, thì biểu tình đạm mạc của cậu lúc này có thể nói là bức tượng điêu khắc hoàn mỹ.
“Buông cô ấy ra.” Gằn từng tiếng, từ ngữ lạnh nhạt, nhưng lời nói ra lại rất có khí phách.
“Cái gì?” Nhâm Thần Phong hoang mang quay đầu lại, nhìn thấy Thư Liên đang sợ hãi tới mức mặt trắng bệch, trong đôi mắt trong trẻo tràn ngập hoảng sợ, rõ ràng, cô bé này cũng không biết thiếu niên trước mắt kia là ai.
“Dùng súng để cướp phụ nữ của tôi sao?” mắt Nhâm Thần Phong nheo lại đầy nguy hiểm, đáy lòng lại dâng lên một chút phẫn nộ, từ khi vào trường đến nay hôm nay là lần đầu tiên hắn mang cô ra ngoài, cô liền thành công quyến rũ được một người người đàn ông!
Ngay cả chính hắn cũng không có phát hiện, ánh mắt hắn phẫn nộ đầy địch ý, hắn một chút cũng không nhận ra mình đang phẫn nộ vì ghen tuông.
“Cậu có thể bắn thêm một phát nữa thử xem.” Hắn khiêu khích nhìn thiếu niên trên mặt còn mang theo nét trẻ con kia, Nhâm Thần Phong dám cam đoan, chỉ cần đầu ngón tay cậu ta dám chuyển động một chút, hắn liền dám vặn gãy tay cậu ta, làm cho cậu ta phải hối hận vì đã sinh ra trên thế giới này! Hơn nữa súng của cậu ta, hẳn là đã không còn đạn .
“Không cần! Đừng!” Thư Liên kinh hô một tiếng, theo bản năng vọt ra phía trước. Cô không biết thiếu niên trước mắt này tại sao lại đột nhiên muốn nổ súng, nhưng vừa nghĩ đến chuyện Thần Phong sẽ ngã vào vũng máu, cô liền sợ hãi cả người đều run lên, cứ như thế, vì quá sợ hãi mà xem nhẹ khuôn mặt như đã từng quen biết của thiếu niên, còn có đôi mắt đen sâu thẳm đột nhiên co rút đầy đau thương kia.
Tay Hàn Triệt run rẩy rất nhẹ cơ hồ không ai có thể nhận ra, trước đây, cô cũng từng bảo vệ cậu như vậy, trước đây, cô bề ngoài yếu đuối nhưng bên trong lại rất dùng cảm, cũng chỉ vì một mình cậu mà lộ ra.
“Thư Liên…” giọng nói của thiếu niên ngập ngừng kinh hoảng, cậu thật sự không nhớ mình sao?
Còi xe cảnh sát dồn dập vang lên từ xa, có vài cảnh sát phòng vệ đầy đủ nhanh chóng xuống xe, cảnh giới, cao giọng kêu gọi: “Người đang cầm súng ! Buông vũ khí trong tay xuống!”
Không tốt rồi ! Lương Khải Vệ đang ngồi trong xe xem diễn sờ nhanh di động, lại bị một nòng súng chỉa vào đầu.
Cánh tay Hàn Triệt chậm rãi thả xuống, môi mím chặt, có chút thất thần, có chút hoảng hốt, cậu khép nhanh rèm mi, giống như đúa bé làm sai buông thõng tay , súng ‘ bộp’ một tiếng rơi trên mặt đất.
Cảnh sát xung quanh thở dài một hơi, thu lấy súng giắt vào thắt lưng, liền tiến lên tra hỏi.
Không có người nào thấy rõ Hàn Triệt ra tay như thế nào, chỉ là lưu loát xoay người, khụy gối, đôi bàn tay thon dài vẫn lưu loát dùng để dánh đàn dương cầm kia không biết lấy đâu ra sức lực uy mãnh, hung hăng bổ xuống, liền quật ngã một vị cảnh sát té xuống đất, trong nháy mắt, tất cả mọi người bên cạnh đều hóa đá, một vị cảnh sát khác quát to bị cậu đá bay ra xa.
Chỉ là ngắn ngủn mấy phút, thiếu niên như dã thú, đá bay vài vị cảnh sát cao lớn, mãi cho đến khi một vị cảnh sát ở phía xa nhắm súng vào cậu, lớn tiếng quát cậu mới bị 4 , 5 người cùng nhau đè ngã xuống mặt đất.
Mặt đá thô ráp cọ sát mặt cậu, nhưng đôi mắt trong suốt như thủy tinh kia vẫn luôn nhìn chằm chằm Thư Liên, nhưng mà hình như ánh mắt ấy đang dần dần vỡ ra, cho đến khi biến thành từng mãnh vụn vỡ nát.
/108
|