Ngoài trời, cơn mưa đổ xuống nặng hạt, tựa như lời tiễn biệt của đất trời dành cho một sự mất mát lớn lao trong gia đình nhỏ. Đặng Thiên Ân năm nay 18 tuổi, vóc dáng cao lớn mạnh mẽ, đứng bên cạnh người phụ nữ với cây dù trên tay. Anh che chắn rất cẩn thận cho người bên cạnh mình, Thiên Thanh giờ đây không còn là cô gái trẻ trung ngày nào nữa. Dù đã cố gắng chăm sóc bản thân kỹ lưỡng, nhưng dấu vết thời gian không thể tránh khỏi hắn lên đôi mắt và nụ cười của cô.
Thiên Thanh nhẹ nhàng cúi xuống, tay cầm bó hoa ly trắng, từ từ đặt lên mộ phần trước mặt. Cô biết rằng rồi ngày này sẽ đến, và cô đã chuẩn bị tâm lý từ rất lâu. Tuy nhiên, dù đã chuẩn bị kỹ càng đến đâu, sâu thẳm bên trong, trái tim cô vẫn không thể tránh khỏi sự xót xa, đau đớn. Dù không rơi một giọt nước mắt trước mặt con trai, lòng cô vẫn dâng tràn nỗi buồn sâu kín.
[Ông xã, anh đã làm rất tốt rồi...] Thiên Thanh thì thầm, như một lời an ủi cho chồng, Cũng như cho chính bản thân cô.
Năm đó, khi bác sĩ nói về tình trạng của Hạ Ngôn Hy sau cuộc phẫu thuật, Thiên Thanh đã hiểu rất rõ rằng cuộc sống của anh sẽ không bao giờ có thể trở lại như trước. Cuộc phẫu thuật chỉ giúp kéo dài thêm sự sống cho anh, nhưng không thể chữa khỏi hoàn toàn căn bệnh. Cô và Hạ Ngôn Hy đã cùng nhau trải qua 18 năm kể từ ngày đó, 18 năm anh kiên cường sống với thân thể yếu ớt, chỉ để đợi ngày con trai trưởng thành và đủ sức mạnh gánh vác gia đình.
Hạ Ngôn Hy luôn cố gắng không để vợ và con lo lắng, anh âm thầm chịu đựng những cơn đau và sự mệt mỏi mà bệnh tật mang lại. Nhưng điều khiến anh yên tâm nhất là Thiên Ân – đứa con trai mà anh luôn đặt kỳ vọng, giờ đã trở thành một chàng trai trưởng thành, hiểu chuyện, và biết cách bảo vệ mẹ mình. Trước khi ra đi, anh đã dặn dò con trai thật kỹ lưỡng: "Con phải thay ba chăm sóc và bảo vệ mẹ. Có như vậy, ba mới yên lòng"
Thiên Ân đứng lặng lẽ bên mộ cha, tay nắm chặt cán dù, đôi mắt dõi theo từng cử chỉ của mẹ. Cậu biết mẹ đang cố gắng mạnh mẽ, nhưng lòng cậu đau như cắt khi nhìn thấy sự cô đơn và mất mát trong ánh mắt của bà. Thiên Ân không nói gì, chỉ đứng lặng yên, để cho những giọt mưa thấm dần trên vai áo.
Vào những ngày cuối đời, Hạ Ngôn Hy thường chìm đắm trong suy tư, cảm thấy lòng trĩu nặng với những nuối tiếc không ngừng dâng lên. Anh nhận ra rằng mình đã bỏ lỡ quá nhiều khoảnh khắc quý giá bên cạnh cô gái của mình. Những năm tháng trôi qua, giữa vòng xoáy của công việc và trách nhiệm gia tộc, anh không thể dành đủ thời gian cho cô, để rồi giờ đây khi đứng trước ngưỡng cửa sinh tử, anh mới thấm thía sự tiếc nuối.
Trong những đêm dài tĩnh lặng, khi cơn đau và mệt mỏi đeo bám, Hạ Ngôn Hy luôn day dứt nghĩ về tuổi thơ của Thiên Thanh, những vất vả cô đã trải qua mà anh không thể ở bên để sẻ chia. Anh ước gì mình có thể bù đắp cho cô, yêu thương cô nhiều hơn và làm cho cuộc đời cô trở nên trọn vẹn hơn.
Những suy nghĩ ấy cứ thế xoay vần trong tâm trí anh, như một lời nguyện cầu âm thầm. Hạ Ngôn Hy không muốn rời xa Thiên Thanh khi trong lòng còn quá nhiều điều chưa nói, chưa làm. Anh chỉ mong, nếu có một kiếp sống khác, họ sẽ lại gặp nhau và cùng nhau viết nên một câu chuyện mới, nơi tình yêu sẽ được trọn vẹn hơn, đủ đầy hơn, không còn dang dở như kiếp này.
Gần đây, trấn Xuân An náo nhiệt hơn hẳn kể từ khi nhà máy của Hạ Thị được khánh thành. Người dân khắp nơi vui mừng vì cuối cùng cũng tìm được công việc ổn định để trang trải cuộc sống. Bầu không khí trong lành của vùng quê pha lẫn niềm hy vọng cho một tương lai tốt đẹp hơn. Năm nay, Đặng Thiên Thanh vừa tròn 4 tuổi, cô bé được bố mẹ gửi nhờ ở nhà hàng xóm mỗi khi họ bận rộn đi làm. Mỗi ngày, Thiên Thanh thường tụ tập cùng đám nhóc trong xóm, chơi đùa quanh cánh đồng hoa cải vàng rực, nơi những buổi chiều hoàng hôn đẹp đến nao lòng. Ánh mặt trời lặn dần phía chân trời, phủ lên khung cảnh một sắc cam dịu dàng khiến bất cứ ai đi qua cũng không khỏi ngước mắt lên ngắm nhìn.
Hôm nay, đứa trẻ hàng xóm vô tình vứt bỏ cuốn truyện tranh cũ, Thiên Thanh liền âm thầm nhặt lấy, giữ gìn như báu vật. Trong những trang truyện, có hình ảnh một tòa lâu đài nguy nga, lớn đến mức cô chưa từng tưởng tượng ra. Hoàng tử trong truyện, vì tình yêu mà muốn cưới một cô gái chăn cừu làm vợ. Thiên Thanh ngồi thẫn thờ nhìn vào những trang sách, trong lòng khẽ bật cười nghĩ: "Trên đời này làm gì có ngôi nhà nào to như thế, cũng chẳng có hoàng tử nào lại muốn cưới một người bình thường như vậy." (T
Tuy còn nhỏ nhưng trong suy nghĩ non nớt của cô bé đã mang chút thực tế của cuộc đời, những câu chuyện cổ tích chỉ là ảo mộng xa vời, không dành cho những đứa trẻ lớn lên nơi làng quê bình yên này.
Trưa hôm đó, khi đám trẻ con trong làng đang mải mê chơi trò đuổi bắt dưới ánh nắng gay gắt, Thiên Thanh không hứng thú nên ngồi tách riêng ra một góc, lặng lẽ quan sát. Trên tay cô là chiếc bánh kẹp do nhà hàng xóm đưa thay cho bữa trưa. Chiếc bánh vừa khô, vừa cứng, cô nhai một cách miễn cưỡng nhưng không có lựa chọn nào tốt hơn.
Đang ngồi ăn, Thiên Thanh bỗng chú ý đến một cậu bé từ xa tiến lại. Cậu ta trông khác hẳn với lũ trẻ trong làng, quần áo bảnh bao, đồng hồ đeo tay và đôi giày bóng loáng trông không hề rẻ tiền.
Tò mò, cô đứng dậy, chậm rãi tiến về phía cậu nhóc. Khi đến gần, cô nhận ra cậu ta cao hơn mình rất nhiều, đôi mắt lướt qua nhìn Thiên Thanh một cách hờ hững. Cậu có vẻ chẳng thèm để ý đến đứa bé gái với bộ quần áo rách rưới trước mặt mình.
"Anh là ai?" – Giọng nói non nớt của Thiên Thanh vang lên trong trẻo
Cậu ta liếc qua cô, đáp gọn lỏn: "Hạ Ngôn Hy."
Thiên Thanh gật gù, nghe cái tên xa lạ đó nhưng vẫn tiếp tục hỏi: "Sao anh Lại ở đây? Ba mẹ anh đâu?"
Chỉ nhắc đến ba mẹ thôi cũng đủ khiến Hạ Ngôn Hy bực bội. Cậu vốn chẳng muốn nghĩ đến chuyện ba mình và cô thư ký. Mẹ cậu mất chưa được bao lâu, vậy mà ông đã nhanh chóng tìm được tình yêu mới. Lần này đi thị sát nhà máy cùng ba, khi nhìn thấy cảnh ba mình và người phụ nữ kia thân mật, Hạ Ngôn Hy đã tức tối bỏ đi một mạch, lang thang đến tận nơi này.
Vừa mệt vừa đói, lại gặp ngay một đứa nhóc không biết điều, cứ hỏi hết chuyện này đến chuyện khác. Cậu nhóc cau mày, cáu kỉnh: "Nhóc con, có phải điều tra nhân khẩu không hả?"
Lời vừa dứt, bụng Hạ Ngôn Hy bỗng réo lên một tiếng rõ to. Thiên Thanh nhìn cậu với ánh mắt vừa thương hại, vừa buồn cười. "Hóa ra là anh đói rồi.." – cô nghĩ bụng, rồi thản nhiên xé đôi chiếc bánh khô cứng của mình, chìa ra trước mặt Hạ Ngôn Hy.
"Anh ăn không?"
Hạ Ngôn Hy nhìn xuống chiếc bánh khô cứng mà Thiên Thanh chìa ra trước mặt. Cậu nhóc con nhà giàu, quen với những món ăn ngon, giờ thấy cái bánh đơn sơ liền chau mày. Nhưng bụng đói cồn cào khiến cậu không có nhiều lựa chọn. Sau một hồi lưỡng lự, Hạ Ngôn Hy giật lấy nửa cái bánh từ tay Thiên Thanh, nhai qua loa vài miếng, cảm giác khô khốc như nhai giấy.
Thiên Thanh ngồi xuống cạnh cậu, đôi mắt tò mò nhìn chằm chằm: "Anh đến từ thành phố phải không? Ở đó chắc nhiều đồ ăn ngon lắm nhỉ?"
Hạ Ngôn Hy nhai miếng bánh với vẻ mặt chịu đựng, nhăn nhó đáp: "Phải, ngon hơn cái này nhiều." Cậu không giấu được sự chán nản trong giọng nói.
Cô bé mỉm cười, đôi mắt đen láy ánh lên sự ngây thơ. "Anh có thể kể cho em nghe về cuộc sống ở thành phố lớn không?"
Hạ Ngôn Hy liếc nhìn cô bé trước mặt, có chút bực bội nhưng cũng không thể phớt lờ sự tò mò ấy. "Thành phố lớn?" Cậu nhún vai, nhìn về phía xa như để nhớ lại. "Nó khác hoàn toàn so với nơi này. Nhà cửa cao chọc trời, xe cộ đông đúc. Mọi người lúc nào cũng vội vã, chẳng ai có thời gian ngồi nói chuyện hay ngắm hoa cải đâu."
Thiên Thanh ngồi lắng nghe, mắt tròn xoe nhìn cậu như đang nghe một câu chuyện thú vị. "Vậy, anh có thích thành phố không?"
Hạ Ngôn Hy ngần ngừ một lúc rồi khẽ lắc đầu. "Không hẳn. Nó ồn ào và lúc nào cũng đông đúc. Mọi người đều bận rộn với công việc của họ, chẳng ai để ý đến người khác. Còn ở đây.." Cậu liếc nhìn cánh đồng hoa cải vàng rực, ánh mắt chùng xuống. "Yên bình hơn, mặc dù hơi buồn tẻ."
Thiên Thanh mỉm cười dịu dàng. "Em thích sự yên bình này. Ngày nào cũng thấy mặt trời lặn, thấy hoa nở. Ở đây, mọi người đều biết nhau, tụi em có thể cùng chơi đùa mỗi ngày mà không lo bị lạc."
Hạ Ngôn Hy im lặng một lúc, lòng cậu cảm thấy có chút nhẹ nhõm. "Có lẽ... đôi khi anh cũng muốn có một nơi như thế này, để không phải lo nghĩ về quá nhiều thứ."
Thiên Thanh nghiêng đầu hỏi, đôi mắt trong veo nhìn cậu: "Anh đang lo lắng chuyện gì sao?"
Nhắc đến, cậu nhóc chợt cảm thấy ngượng ngùng. "Không có gì... chỉ là chuyện gia đình thôi"
Cô bé không hỏi thêm, chỉ ngồi im lặng nhìn về phía cánh đồng hoa. Sau một lúc, cô bỗng nhiên nói: "Nếu anh cảm thấy mệt mỏi, anh có thể đến đây chơi. Em và lũ trẻ sẽ chơi với anh, ở đây vui lắm."
Hạ Ngôn Hy khẽ nhếch môi cười. Lần đầu tiên từ lúc gặp, nụ cười trên gương mặt cậu xuất hiện. "Nhóc con, anh lớn hơn em nhiều đấy. Ai thèm chơi với lũ nhóc tụi em?"
Thiên Thanh mím môi, cố tình làm vẻ mặt nghiêm túc. "Anh không biết đâu, tụi em chơi giỏi lắm đấy! Anh sẽ thấy vui hơn nhiều."
Cả hai cùng bật cười, không khí giữa họ dường như đã trở nên nhẹ nhàng và thoải mái hơn. Dù rằng cuộc gặp gỡ này chỉ là một sự tình cờ, nhưng có lẽ nó đã để lại một dấu ấn nhỏ trong lòng cả hai đứa trẻ.
Khi trời đã bắt đầu ngả về chiều, Hạ Ngôn Hy chỉ ngồi lại cùng Thiên Thanh một lúc, rồi bỗng có tiếng gọi từ xa. Bùi quản gia, với vẻ mặt lo lắng, tiến tới gần, tay cầm một chiếc ô tô màu đen sáng bóng đứng chờ.
"Thiếu gia, đã đến giờ rồi. Chúng ta phải về thôi." Bùi quản gia nói, ánh mắt đầy sự ân cần và nghiêm túc.
Hạ Ngôn Hy đứng dậy, nhìn một lần nữa về phía Thiên Thanh. Cậu nhóc cảm thấy có chút tiếc nuối khi phải rời khỏi khung cảnh yên bình này. "Tạm biệt" cậu nói, nở nụ cười nhẹ nhàng. "Cảm ơn em đã cho anh biết về cuộc sống ở đây."
Thiên Thanh mỉm cười đáp lại. "Tạm biệt, anh. Mong anh sẽ quay lại chơi với tụi em."
Hạ Ngôn Hy bước vào chiếc xe màu đen, cửa xe khép lại với tiếng “cạch” nhẹ. Khi chiếc xe lăn bánh, cậu nhìn ra cửa sổ, thấy Thiên Thanh đứng từ xa, nhỏ bé giữa cánh đồng hoa cải, vẫy tay chào.
Chiếc xe dần khuất bóng sau một khúc quanh, mang theo hình ảnh của một buổi chiều yên bình và một cuộc gặp gỡ bất ngờ. Cánh đồng hoa cải vẫn rộng lớn và bình yên, như một bức tranh tĩnh lặng, trong khi Hạ Ngôn Hy trở về với thế giới của mình, mang theo những kỷ niệm mới về một nơi đã cho cậu một chút yên bình trong tâm hồn.
Nhiều tháng sau cuộc gặp gỡ bất ngờ ở cánh đồng hoa cải, Hạ Ngôn Hy lại quay lại trấn Xuân An tìm cô.
Hạ Ngôn Hy mỉm cười, lấy từ trong túi ra những món quà tặng: một chiếc đầm xinh xắn, vài cuốn sách mới, và một bộ đồ chơi mới toanh. "Tôi mang cho em vài món quà. Hy vọng em sẽ thích chúng."
Thiên Thanh nhận quà với đôi mắt sáng rỡ, cảm giác vui mừng không thể che giấu. "Cảm ơn anh! Những thứ này thật đẹp."
Vài tuần sau đó, Hạ Ngôn Hy đều đặn quay lại thăm Thiên Thanh. Mỗi lần như vậy, cậu lại mang theo những món quà nhỏ xinh, không ngừng tạo bất ngờ cho cô bé. Họ cùng nhau chơi đùa, trò chuyện, và những buổi chiều bên nhau trở thành những khoảnh khắc đáng nhớ trong đời Thiên Thanh.
Một ngày nọ, trong một buổi chiều mùa hè đẹp trời, Hạ Ngôn Hy và Thiên Thanh ngồi trên bãi cỏ gần cánh đồng hoa cải, nơi mà họ đã lần đầu gặp nhau. Thiên Thanh đang chăm chú đọc một cuốn sách mới mà Hạ Ngôn Hy tặng, còn cậu thì nhắm mắt thưởng thức vẻ đẹp yên bình của cảnh vật xung quanh.
"Thiên Thanh, Hạ Ngôn Hy lên tiếng, làm gián đoạn sự yên lặng. "Em có bao giờ nghĩ về tương lai không?"
Thiên Thanh ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn ánh lên sự tò mò. "Tương lai ạ? Em chưa nghĩ nhiều lắm. Em chỉ mong có thể mãi được sống ở đây, chơi đùa cùng các bạn và ngắm hoa cải."
Hạ Ngôn Hy cười nhẹ. "Vậy thì... em có từng nghĩ về việc lớn lên sẽ trở thành như thế nào không?"
Cô bé nhún vai, đôi má phính hồng hào. "Em chưa nghĩ đến. Nhưng nếu có, em muốn trở thành người tốt, có thể giúp đỡ người khác.
Hạ Ngôn Hy ngồi im lặng một lúc, ánh mắt xa xăm. Cuối cùng, cậu cất tiếng, giọng nghiêm túc và chân thành: "Thiên Thanh, anh biết em còn nhỏ, nhưng anh đã nghĩ rất nhiều về chuyện chúng ta. Anh muốn hứa với em một điều: Sau này, khi chúng ta lớn lên, nếu em đồng ý, tôi sẽ lấy em làm vợ."
Thiên Thanh không biết phải nói gì, chỉ mỉm cười và gật đầu nhẹ. Cô cảm thấy một sự ấm áp lạ thường từ lời hứa của Hạ Ngôn Hy. Cô không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng giờ đây, lời hứa của cậu chính là một niềm hy vọng mới, một ánh sáng le lói trong cuộc sống của cô.
Thiên Thanh nhẹ nhàng cúi xuống, tay cầm bó hoa ly trắng, từ từ đặt lên mộ phần trước mặt. Cô biết rằng rồi ngày này sẽ đến, và cô đã chuẩn bị tâm lý từ rất lâu. Tuy nhiên, dù đã chuẩn bị kỹ càng đến đâu, sâu thẳm bên trong, trái tim cô vẫn không thể tránh khỏi sự xót xa, đau đớn. Dù không rơi một giọt nước mắt trước mặt con trai, lòng cô vẫn dâng tràn nỗi buồn sâu kín.
[Ông xã, anh đã làm rất tốt rồi...] Thiên Thanh thì thầm, như một lời an ủi cho chồng, Cũng như cho chính bản thân cô.
Năm đó, khi bác sĩ nói về tình trạng của Hạ Ngôn Hy sau cuộc phẫu thuật, Thiên Thanh đã hiểu rất rõ rằng cuộc sống của anh sẽ không bao giờ có thể trở lại như trước. Cuộc phẫu thuật chỉ giúp kéo dài thêm sự sống cho anh, nhưng không thể chữa khỏi hoàn toàn căn bệnh. Cô và Hạ Ngôn Hy đã cùng nhau trải qua 18 năm kể từ ngày đó, 18 năm anh kiên cường sống với thân thể yếu ớt, chỉ để đợi ngày con trai trưởng thành và đủ sức mạnh gánh vác gia đình.
Hạ Ngôn Hy luôn cố gắng không để vợ và con lo lắng, anh âm thầm chịu đựng những cơn đau và sự mệt mỏi mà bệnh tật mang lại. Nhưng điều khiến anh yên tâm nhất là Thiên Ân – đứa con trai mà anh luôn đặt kỳ vọng, giờ đã trở thành một chàng trai trưởng thành, hiểu chuyện, và biết cách bảo vệ mẹ mình. Trước khi ra đi, anh đã dặn dò con trai thật kỹ lưỡng: "Con phải thay ba chăm sóc và bảo vệ mẹ. Có như vậy, ba mới yên lòng"
Thiên Ân đứng lặng lẽ bên mộ cha, tay nắm chặt cán dù, đôi mắt dõi theo từng cử chỉ của mẹ. Cậu biết mẹ đang cố gắng mạnh mẽ, nhưng lòng cậu đau như cắt khi nhìn thấy sự cô đơn và mất mát trong ánh mắt của bà. Thiên Ân không nói gì, chỉ đứng lặng yên, để cho những giọt mưa thấm dần trên vai áo.
Vào những ngày cuối đời, Hạ Ngôn Hy thường chìm đắm trong suy tư, cảm thấy lòng trĩu nặng với những nuối tiếc không ngừng dâng lên. Anh nhận ra rằng mình đã bỏ lỡ quá nhiều khoảnh khắc quý giá bên cạnh cô gái của mình. Những năm tháng trôi qua, giữa vòng xoáy của công việc và trách nhiệm gia tộc, anh không thể dành đủ thời gian cho cô, để rồi giờ đây khi đứng trước ngưỡng cửa sinh tử, anh mới thấm thía sự tiếc nuối.
Trong những đêm dài tĩnh lặng, khi cơn đau và mệt mỏi đeo bám, Hạ Ngôn Hy luôn day dứt nghĩ về tuổi thơ của Thiên Thanh, những vất vả cô đã trải qua mà anh không thể ở bên để sẻ chia. Anh ước gì mình có thể bù đắp cho cô, yêu thương cô nhiều hơn và làm cho cuộc đời cô trở nên trọn vẹn hơn.
Những suy nghĩ ấy cứ thế xoay vần trong tâm trí anh, như một lời nguyện cầu âm thầm. Hạ Ngôn Hy không muốn rời xa Thiên Thanh khi trong lòng còn quá nhiều điều chưa nói, chưa làm. Anh chỉ mong, nếu có một kiếp sống khác, họ sẽ lại gặp nhau và cùng nhau viết nên một câu chuyện mới, nơi tình yêu sẽ được trọn vẹn hơn, đủ đầy hơn, không còn dang dở như kiếp này.
Gần đây, trấn Xuân An náo nhiệt hơn hẳn kể từ khi nhà máy của Hạ Thị được khánh thành. Người dân khắp nơi vui mừng vì cuối cùng cũng tìm được công việc ổn định để trang trải cuộc sống. Bầu không khí trong lành của vùng quê pha lẫn niềm hy vọng cho một tương lai tốt đẹp hơn. Năm nay, Đặng Thiên Thanh vừa tròn 4 tuổi, cô bé được bố mẹ gửi nhờ ở nhà hàng xóm mỗi khi họ bận rộn đi làm. Mỗi ngày, Thiên Thanh thường tụ tập cùng đám nhóc trong xóm, chơi đùa quanh cánh đồng hoa cải vàng rực, nơi những buổi chiều hoàng hôn đẹp đến nao lòng. Ánh mặt trời lặn dần phía chân trời, phủ lên khung cảnh một sắc cam dịu dàng khiến bất cứ ai đi qua cũng không khỏi ngước mắt lên ngắm nhìn.
Hôm nay, đứa trẻ hàng xóm vô tình vứt bỏ cuốn truyện tranh cũ, Thiên Thanh liền âm thầm nhặt lấy, giữ gìn như báu vật. Trong những trang truyện, có hình ảnh một tòa lâu đài nguy nga, lớn đến mức cô chưa từng tưởng tượng ra. Hoàng tử trong truyện, vì tình yêu mà muốn cưới một cô gái chăn cừu làm vợ. Thiên Thanh ngồi thẫn thờ nhìn vào những trang sách, trong lòng khẽ bật cười nghĩ: "Trên đời này làm gì có ngôi nhà nào to như thế, cũng chẳng có hoàng tử nào lại muốn cưới một người bình thường như vậy." (T
Tuy còn nhỏ nhưng trong suy nghĩ non nớt của cô bé đã mang chút thực tế của cuộc đời, những câu chuyện cổ tích chỉ là ảo mộng xa vời, không dành cho những đứa trẻ lớn lên nơi làng quê bình yên này.
Trưa hôm đó, khi đám trẻ con trong làng đang mải mê chơi trò đuổi bắt dưới ánh nắng gay gắt, Thiên Thanh không hứng thú nên ngồi tách riêng ra một góc, lặng lẽ quan sát. Trên tay cô là chiếc bánh kẹp do nhà hàng xóm đưa thay cho bữa trưa. Chiếc bánh vừa khô, vừa cứng, cô nhai một cách miễn cưỡng nhưng không có lựa chọn nào tốt hơn.
Đang ngồi ăn, Thiên Thanh bỗng chú ý đến một cậu bé từ xa tiến lại. Cậu ta trông khác hẳn với lũ trẻ trong làng, quần áo bảnh bao, đồng hồ đeo tay và đôi giày bóng loáng trông không hề rẻ tiền.
Tò mò, cô đứng dậy, chậm rãi tiến về phía cậu nhóc. Khi đến gần, cô nhận ra cậu ta cao hơn mình rất nhiều, đôi mắt lướt qua nhìn Thiên Thanh một cách hờ hững. Cậu có vẻ chẳng thèm để ý đến đứa bé gái với bộ quần áo rách rưới trước mặt mình.
"Anh là ai?" – Giọng nói non nớt của Thiên Thanh vang lên trong trẻo
Cậu ta liếc qua cô, đáp gọn lỏn: "Hạ Ngôn Hy."
Thiên Thanh gật gù, nghe cái tên xa lạ đó nhưng vẫn tiếp tục hỏi: "Sao anh Lại ở đây? Ba mẹ anh đâu?"
Chỉ nhắc đến ba mẹ thôi cũng đủ khiến Hạ Ngôn Hy bực bội. Cậu vốn chẳng muốn nghĩ đến chuyện ba mình và cô thư ký. Mẹ cậu mất chưa được bao lâu, vậy mà ông đã nhanh chóng tìm được tình yêu mới. Lần này đi thị sát nhà máy cùng ba, khi nhìn thấy cảnh ba mình và người phụ nữ kia thân mật, Hạ Ngôn Hy đã tức tối bỏ đi một mạch, lang thang đến tận nơi này.
Vừa mệt vừa đói, lại gặp ngay một đứa nhóc không biết điều, cứ hỏi hết chuyện này đến chuyện khác. Cậu nhóc cau mày, cáu kỉnh: "Nhóc con, có phải điều tra nhân khẩu không hả?"
Lời vừa dứt, bụng Hạ Ngôn Hy bỗng réo lên một tiếng rõ to. Thiên Thanh nhìn cậu với ánh mắt vừa thương hại, vừa buồn cười. "Hóa ra là anh đói rồi.." – cô nghĩ bụng, rồi thản nhiên xé đôi chiếc bánh khô cứng của mình, chìa ra trước mặt Hạ Ngôn Hy.
"Anh ăn không?"
Hạ Ngôn Hy nhìn xuống chiếc bánh khô cứng mà Thiên Thanh chìa ra trước mặt. Cậu nhóc con nhà giàu, quen với những món ăn ngon, giờ thấy cái bánh đơn sơ liền chau mày. Nhưng bụng đói cồn cào khiến cậu không có nhiều lựa chọn. Sau một hồi lưỡng lự, Hạ Ngôn Hy giật lấy nửa cái bánh từ tay Thiên Thanh, nhai qua loa vài miếng, cảm giác khô khốc như nhai giấy.
Thiên Thanh ngồi xuống cạnh cậu, đôi mắt tò mò nhìn chằm chằm: "Anh đến từ thành phố phải không? Ở đó chắc nhiều đồ ăn ngon lắm nhỉ?"
Hạ Ngôn Hy nhai miếng bánh với vẻ mặt chịu đựng, nhăn nhó đáp: "Phải, ngon hơn cái này nhiều." Cậu không giấu được sự chán nản trong giọng nói.
Cô bé mỉm cười, đôi mắt đen láy ánh lên sự ngây thơ. "Anh có thể kể cho em nghe về cuộc sống ở thành phố lớn không?"
Hạ Ngôn Hy liếc nhìn cô bé trước mặt, có chút bực bội nhưng cũng không thể phớt lờ sự tò mò ấy. "Thành phố lớn?" Cậu nhún vai, nhìn về phía xa như để nhớ lại. "Nó khác hoàn toàn so với nơi này. Nhà cửa cao chọc trời, xe cộ đông đúc. Mọi người lúc nào cũng vội vã, chẳng ai có thời gian ngồi nói chuyện hay ngắm hoa cải đâu."
Thiên Thanh ngồi lắng nghe, mắt tròn xoe nhìn cậu như đang nghe một câu chuyện thú vị. "Vậy, anh có thích thành phố không?"
Hạ Ngôn Hy ngần ngừ một lúc rồi khẽ lắc đầu. "Không hẳn. Nó ồn ào và lúc nào cũng đông đúc. Mọi người đều bận rộn với công việc của họ, chẳng ai để ý đến người khác. Còn ở đây.." Cậu liếc nhìn cánh đồng hoa cải vàng rực, ánh mắt chùng xuống. "Yên bình hơn, mặc dù hơi buồn tẻ."
Thiên Thanh mỉm cười dịu dàng. "Em thích sự yên bình này. Ngày nào cũng thấy mặt trời lặn, thấy hoa nở. Ở đây, mọi người đều biết nhau, tụi em có thể cùng chơi đùa mỗi ngày mà không lo bị lạc."
Hạ Ngôn Hy im lặng một lúc, lòng cậu cảm thấy có chút nhẹ nhõm. "Có lẽ... đôi khi anh cũng muốn có một nơi như thế này, để không phải lo nghĩ về quá nhiều thứ."
Thiên Thanh nghiêng đầu hỏi, đôi mắt trong veo nhìn cậu: "Anh đang lo lắng chuyện gì sao?"
Nhắc đến, cậu nhóc chợt cảm thấy ngượng ngùng. "Không có gì... chỉ là chuyện gia đình thôi"
Cô bé không hỏi thêm, chỉ ngồi im lặng nhìn về phía cánh đồng hoa. Sau một lúc, cô bỗng nhiên nói: "Nếu anh cảm thấy mệt mỏi, anh có thể đến đây chơi. Em và lũ trẻ sẽ chơi với anh, ở đây vui lắm."
Hạ Ngôn Hy khẽ nhếch môi cười. Lần đầu tiên từ lúc gặp, nụ cười trên gương mặt cậu xuất hiện. "Nhóc con, anh lớn hơn em nhiều đấy. Ai thèm chơi với lũ nhóc tụi em?"
Thiên Thanh mím môi, cố tình làm vẻ mặt nghiêm túc. "Anh không biết đâu, tụi em chơi giỏi lắm đấy! Anh sẽ thấy vui hơn nhiều."
Cả hai cùng bật cười, không khí giữa họ dường như đã trở nên nhẹ nhàng và thoải mái hơn. Dù rằng cuộc gặp gỡ này chỉ là một sự tình cờ, nhưng có lẽ nó đã để lại một dấu ấn nhỏ trong lòng cả hai đứa trẻ.
Khi trời đã bắt đầu ngả về chiều, Hạ Ngôn Hy chỉ ngồi lại cùng Thiên Thanh một lúc, rồi bỗng có tiếng gọi từ xa. Bùi quản gia, với vẻ mặt lo lắng, tiến tới gần, tay cầm một chiếc ô tô màu đen sáng bóng đứng chờ.
"Thiếu gia, đã đến giờ rồi. Chúng ta phải về thôi." Bùi quản gia nói, ánh mắt đầy sự ân cần và nghiêm túc.
Hạ Ngôn Hy đứng dậy, nhìn một lần nữa về phía Thiên Thanh. Cậu nhóc cảm thấy có chút tiếc nuối khi phải rời khỏi khung cảnh yên bình này. "Tạm biệt" cậu nói, nở nụ cười nhẹ nhàng. "Cảm ơn em đã cho anh biết về cuộc sống ở đây."
Thiên Thanh mỉm cười đáp lại. "Tạm biệt, anh. Mong anh sẽ quay lại chơi với tụi em."
Hạ Ngôn Hy bước vào chiếc xe màu đen, cửa xe khép lại với tiếng “cạch” nhẹ. Khi chiếc xe lăn bánh, cậu nhìn ra cửa sổ, thấy Thiên Thanh đứng từ xa, nhỏ bé giữa cánh đồng hoa cải, vẫy tay chào.
Chiếc xe dần khuất bóng sau một khúc quanh, mang theo hình ảnh của một buổi chiều yên bình và một cuộc gặp gỡ bất ngờ. Cánh đồng hoa cải vẫn rộng lớn và bình yên, như một bức tranh tĩnh lặng, trong khi Hạ Ngôn Hy trở về với thế giới của mình, mang theo những kỷ niệm mới về một nơi đã cho cậu một chút yên bình trong tâm hồn.
Nhiều tháng sau cuộc gặp gỡ bất ngờ ở cánh đồng hoa cải, Hạ Ngôn Hy lại quay lại trấn Xuân An tìm cô.
Hạ Ngôn Hy mỉm cười, lấy từ trong túi ra những món quà tặng: một chiếc đầm xinh xắn, vài cuốn sách mới, và một bộ đồ chơi mới toanh. "Tôi mang cho em vài món quà. Hy vọng em sẽ thích chúng."
Thiên Thanh nhận quà với đôi mắt sáng rỡ, cảm giác vui mừng không thể che giấu. "Cảm ơn anh! Những thứ này thật đẹp."
Vài tuần sau đó, Hạ Ngôn Hy đều đặn quay lại thăm Thiên Thanh. Mỗi lần như vậy, cậu lại mang theo những món quà nhỏ xinh, không ngừng tạo bất ngờ cho cô bé. Họ cùng nhau chơi đùa, trò chuyện, và những buổi chiều bên nhau trở thành những khoảnh khắc đáng nhớ trong đời Thiên Thanh.
Một ngày nọ, trong một buổi chiều mùa hè đẹp trời, Hạ Ngôn Hy và Thiên Thanh ngồi trên bãi cỏ gần cánh đồng hoa cải, nơi mà họ đã lần đầu gặp nhau. Thiên Thanh đang chăm chú đọc một cuốn sách mới mà Hạ Ngôn Hy tặng, còn cậu thì nhắm mắt thưởng thức vẻ đẹp yên bình của cảnh vật xung quanh.
"Thiên Thanh, Hạ Ngôn Hy lên tiếng, làm gián đoạn sự yên lặng. "Em có bao giờ nghĩ về tương lai không?"
Thiên Thanh ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn ánh lên sự tò mò. "Tương lai ạ? Em chưa nghĩ nhiều lắm. Em chỉ mong có thể mãi được sống ở đây, chơi đùa cùng các bạn và ngắm hoa cải."
Hạ Ngôn Hy cười nhẹ. "Vậy thì... em có từng nghĩ về việc lớn lên sẽ trở thành như thế nào không?"
Cô bé nhún vai, đôi má phính hồng hào. "Em chưa nghĩ đến. Nhưng nếu có, em muốn trở thành người tốt, có thể giúp đỡ người khác.
Hạ Ngôn Hy ngồi im lặng một lúc, ánh mắt xa xăm. Cuối cùng, cậu cất tiếng, giọng nghiêm túc và chân thành: "Thiên Thanh, anh biết em còn nhỏ, nhưng anh đã nghĩ rất nhiều về chuyện chúng ta. Anh muốn hứa với em một điều: Sau này, khi chúng ta lớn lên, nếu em đồng ý, tôi sẽ lấy em làm vợ."
Thiên Thanh không biết phải nói gì, chỉ mỉm cười và gật đầu nhẹ. Cô cảm thấy một sự ấm áp lạ thường từ lời hứa của Hạ Ngôn Hy. Cô không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng giờ đây, lời hứa của cậu chính là một niềm hy vọng mới, một ánh sáng le lói trong cuộc sống của cô.
/60
|