Thiên Thanh và Hạ Ngôn Hy trở về nước với lòng ngổn ngang những suy nghĩ. Paris, thành phố tình yêu, giờ chỉ còn lại trong ký ức, nhường chỗ cho thực tại khắc nghiệt đang chờ đón họ. Ngay khi bước chân xuống sân bay, Thiên Thanh đã cảm nhận được bầu không khí nặng nề vây quanh mình. Sức ép của thời gian, nỗi lo lắng về căn bệnh của Hạ Ngôn Hy, và cả những toan tính tương lai khiến cô cảm thấy như thể mình đang mang cả một tảng đá trên vai.
Hạ Ngôn Hy, mặc dù cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng lòng anh không khỏi dao động. Bệnh tình của anh như một quả bom nổ chậm, bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ. Chính vì vậy, anh muốn tận hưởng từng khoảnh khắc bên cạnh Thiên Thanh, muốn để mọi thứ diễn ra tự nhiên mà không gấp gáp, không áp lực. Nhưng anh cũng hiểu, với Thiên Thanh, thời gian giờ đây là thứ họ không thể lãng phí.
Tờ mờ sớm Hạ Ngôn Hy tỉnh giấc, gần đây anh cảm giác rõ ràng căn bệnh đang ngày một dày vò mình, đêm qua anh không ngủ được nhưng vẫn cố gắng nhắm mắt sợ một khi phát ra tiếng động sẽ khiến cô thức giấc lại một lo lắng hơn.
Lúc tờ mờ sáng, Hạ Ngôn Hy tỉnh giấc, ánh sáng yếu ớt của buổi sớm len lỏi qua khe cửa sổ. Gần đây, anh cảm nhận rõ ràng sự tàn phá của căn bệnh trên cơ thể mình, như một cơn sóng ngầm âm ỉ nhưng mãnh liệt, từng chút một gặm nhấm sức khỏe của anh. Đêm qua, dù cố gắng nhắm mắt, anh vẫn không thể ngủ được, nhưng anh cố giữ im lặng, không dám phát ra tiếng động nào. Anh sợ rằng nếu cô tỉnh giấc, cô sẽ lo lắng hơn, và anh không muốn thấy sự bất an trong ánh mắt cô.
Căn bệnh này không chỉ hành hạ thân xác anh, mà còn như một cái bóng đen bao phủ lấy tâm hồn anh. Mỗi khi nhìn thấy Thiên Thanh, anh không khỏi tự hỏi liệu mình có thể bảo vệ cô, chăm sóc cô đến cùng hay không. Liệu họ còn bao nhiêu thời gian bên nhau? Nhưng anh không dám nói ra, sợ rằng những lo lắng của anh sẽ chỉ làm cô thêm đau khổ.
"Ngôn Hy ăn sáng thôi" Thiên Thanh vừa từ ngoài trở về tay xách theo lỉnh kỉnh mấy chiếc cà mền.
Cô cùng anh dùng bữa sáng đều là cháo trắng, cô không thích thứ này nhưng vẫn ăn nó một cách ngon lành bởi vì ngoài cháo ra Ngôn Hy không ăn nổi cái gì khác.
Mọi khi sau khi ăn sáng cô sẽ rời khỏi một lúc để lại không gian cho Dương Mẫn Quân cùng Hạ Quang Minh đến thăm anh, cô không muốn gặp họ nên sẽ rời đi.
Thiên Thanh ngồi bên giường bệnh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bát cháo trắng nhạt nhẽo trong tay. Cô chậm rãi nhấp một muỗng, hương vị nhạt nhòa không gợi lên chút cảm giác nào. Cô nuốt xuống, không một chút biểu cảm trên gương mặt, rồi nhẹ nhàng quay sang Hạ Ngôn Hy, giọng nói bình thản như thể cô đang đề cập đến một chuyện thường nhật.
"Ngôn Hy, anh xem khi nào có thể xin bác sĩ cho ra ngoài một lát" cô nói, mắt vẫn dán vào bát cháo.
Anh ngước lên, nhìn cô với ánh mắt thắc mắc. "Để làm gì?"
"Để đăng ký kết hôn" cô trả lời, giọng nói nhẹ tênh, như thể đây chỉ là một việc hiển nhiên, không hề có sự phức tạp hay nghiêm trọng nào.
Cô nói ra điều đó như thể việc kết hôn là chuyện tất yếu, không có gì cần phải suy nghĩ hay đắn đo. Còn anh, dù trái tim anh bất chợt lỡ nhịp, nhưng vẻ mặt vẫn cố giữ bình tĩnh. Đôi mắt Hạ Ngôn Hy dán chặt vào khuôn mặt cô, cố tìm kiếm một tia cảm xúc ẩn giấu nào đó, nhưng tất cả những gì anh thấy chỉ là sự bình thản đến lạ lùng.
"Em đột nhiên lại muốn kết hôn sao?" Hạ Ngôn Hy hỏi, giọng anh có chút lưỡng lự.
Thiên Thanh quay sang nhìn anh, đôi mắt tràn đầy nghiêm túc. "Anh không muốn lấy em à?"
"Đương nhiên là muốn" anh đáp ngay, nhưng vẫn còn đôi chút bối rối. "Nhưng mà..."
"Muốn là được rồi" cô ngắt lời, giọng nói dứt khoát.
Anh định nói rằng anh sợ, sợ rằng nếu như bản thân không thể qua khỏi, chẳng phải sẽ khiến cô lỡ dở cả cuộc đời hay sao? Nhưng trước sự kiên định trong đôi mắt của Thiên Thanh, lời ấy nghẹn lại nơi cuống họng, không thể thốt ra. Anh thật sự chưa từng từ chối yêu cầu nào từ cô.
...
Hạ Ngôn Hy ngoài mặt thì đồng ý, nhưng mỗi lần Thiên Thanh nhắc đến chuyện đi đăng ký kết hôn, anh lại tìm một lý do để thoái thác. Khi thì viện cớ sức khỏe không được tốt, khi thì giả vờ ngủ quên giờ hẹn. Thiên Thanh biết anh đang tìm cách trốn tránh, nhưng cô vẫn kiên nhẫn, chờ đợi anh thay đổi suy nghĩ.
Sáng hôm đó, gần đến giờ hẹn mà Hạ Ngôn Hy vẫn nằm ngủ ly bì trên giường, không chịu dậy. Thiên Thanh bước đến, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nhợt nhạt của anh.
"Hạ Ngôn Hy, anh lại làm sao nữa đây?" cô hỏi, giọng đầy kiên quyết.
"Anh đau đầu quá... chắc là bệnh tái phát rồi," anh lầm bầm, Cố ý tỏ ra yếu ớt.
Thiên Thanh khẽ thở dài, ánh mắt đầy kiên nghị. "Anh thôi giở trò đi. Hôm nay là hạn cuối bác sĩ cho phép chúng ta ra ngoài. Nếu anh còn không ngồi dậy cùng em đi đăng ký kết hôn, thì từ nay đừng mong anh sẽ còn nhìn thấy mặt em nữa."
Lời nói của cô không to, nhưng lại đanh thép, khiến Hạ Ngôn Hy không thể tiếp tục giả vờ. Anh ngồi dậy cầm lấy tay cô đặt lên ngực mình
"Thiên Thiên, không phải anh không muốn lấy em" Hạ Ngôn Hy thở dài, giọng anh trĩu nặng. "Nhưng em biết bệnh tình của anh mà, lỡ như anh không qua khỏi, chẳng phải anh sẽ làm khổ em cả đời sao? Anh không thể để mình trở thành gánh nặng của em được."
"Anh có bao giờ hỏi em muốn gì chưa? Nếu em muốn lấy một người sắp chết thì sao? Ít nhất, trước khi anh đi, em muốn có được danh phận chính đáng. Anh thực sự muốn em mãi mãi chỉ là em gái của anh thôi sao?" Thiên Thanh nghẹn ngào, nước mắt tuôn rơi không ngừng, từng lời nói như đâm thẳng vào tim Hạ Ngôn Hy.
Nhìn thấy cô khóc, lòng anh đau như cắt. Không thể chịu đựng nổi, anh lập tức kéo cô vào lòng, ôm chặt cô và khẽ vỗ về. "Được rồi, Thiên Thiên, là anh sai. Đừng giận anh nữa, anh xin lỗi mà. Đừng khóc nữa, anh hứa sẽ không làm em buồn..."
Nhưng giống như một đứa trẻ, cô càng được dỗ thì lại càng khóc lớn hơn, nỗi buồn dồn nén lâu nay bỗng nhiên bùng phát thành những giọt nước mắt không thể kìm nén.
Hạ Quang Minh, vừa đến thăm con trai, đứng lặng người ngoài cửa phòng hé mở. Ông không nỡ bước vào khi chứng kiến cảnh tượng này. Trong lòng ông, có bao nhiêu điều muốn nói, muốn làm, nhưng khoảnh khắc này lại như một bức tranh hoàn chỉnh, không thể chen vào. Ông chỉ biết đứng yên, lặng nhìn con trai...có lẽ ông đã sai rồi. Ngôn Hy bây giờ trông rất hạnh phúc, nếu ông cấm cảm bọn trẻ có lẽ hạnh phúc của Ngôn Hy đã được kéo dài hơn.
Hạ Ngôn Hy, mặc dù cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng lòng anh không khỏi dao động. Bệnh tình của anh như một quả bom nổ chậm, bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ. Chính vì vậy, anh muốn tận hưởng từng khoảnh khắc bên cạnh Thiên Thanh, muốn để mọi thứ diễn ra tự nhiên mà không gấp gáp, không áp lực. Nhưng anh cũng hiểu, với Thiên Thanh, thời gian giờ đây là thứ họ không thể lãng phí.
Tờ mờ sớm Hạ Ngôn Hy tỉnh giấc, gần đây anh cảm giác rõ ràng căn bệnh đang ngày một dày vò mình, đêm qua anh không ngủ được nhưng vẫn cố gắng nhắm mắt sợ một khi phát ra tiếng động sẽ khiến cô thức giấc lại một lo lắng hơn.
Lúc tờ mờ sáng, Hạ Ngôn Hy tỉnh giấc, ánh sáng yếu ớt của buổi sớm len lỏi qua khe cửa sổ. Gần đây, anh cảm nhận rõ ràng sự tàn phá của căn bệnh trên cơ thể mình, như một cơn sóng ngầm âm ỉ nhưng mãnh liệt, từng chút một gặm nhấm sức khỏe của anh. Đêm qua, dù cố gắng nhắm mắt, anh vẫn không thể ngủ được, nhưng anh cố giữ im lặng, không dám phát ra tiếng động nào. Anh sợ rằng nếu cô tỉnh giấc, cô sẽ lo lắng hơn, và anh không muốn thấy sự bất an trong ánh mắt cô.
Căn bệnh này không chỉ hành hạ thân xác anh, mà còn như một cái bóng đen bao phủ lấy tâm hồn anh. Mỗi khi nhìn thấy Thiên Thanh, anh không khỏi tự hỏi liệu mình có thể bảo vệ cô, chăm sóc cô đến cùng hay không. Liệu họ còn bao nhiêu thời gian bên nhau? Nhưng anh không dám nói ra, sợ rằng những lo lắng của anh sẽ chỉ làm cô thêm đau khổ.
"Ngôn Hy ăn sáng thôi" Thiên Thanh vừa từ ngoài trở về tay xách theo lỉnh kỉnh mấy chiếc cà mền.
Cô cùng anh dùng bữa sáng đều là cháo trắng, cô không thích thứ này nhưng vẫn ăn nó một cách ngon lành bởi vì ngoài cháo ra Ngôn Hy không ăn nổi cái gì khác.
Mọi khi sau khi ăn sáng cô sẽ rời khỏi một lúc để lại không gian cho Dương Mẫn Quân cùng Hạ Quang Minh đến thăm anh, cô không muốn gặp họ nên sẽ rời đi.
Thiên Thanh ngồi bên giường bệnh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bát cháo trắng nhạt nhẽo trong tay. Cô chậm rãi nhấp một muỗng, hương vị nhạt nhòa không gợi lên chút cảm giác nào. Cô nuốt xuống, không một chút biểu cảm trên gương mặt, rồi nhẹ nhàng quay sang Hạ Ngôn Hy, giọng nói bình thản như thể cô đang đề cập đến một chuyện thường nhật.
"Ngôn Hy, anh xem khi nào có thể xin bác sĩ cho ra ngoài một lát" cô nói, mắt vẫn dán vào bát cháo.
Anh ngước lên, nhìn cô với ánh mắt thắc mắc. "Để làm gì?"
"Để đăng ký kết hôn" cô trả lời, giọng nói nhẹ tênh, như thể đây chỉ là một việc hiển nhiên, không hề có sự phức tạp hay nghiêm trọng nào.
Cô nói ra điều đó như thể việc kết hôn là chuyện tất yếu, không có gì cần phải suy nghĩ hay đắn đo. Còn anh, dù trái tim anh bất chợt lỡ nhịp, nhưng vẻ mặt vẫn cố giữ bình tĩnh. Đôi mắt Hạ Ngôn Hy dán chặt vào khuôn mặt cô, cố tìm kiếm một tia cảm xúc ẩn giấu nào đó, nhưng tất cả những gì anh thấy chỉ là sự bình thản đến lạ lùng.
"Em đột nhiên lại muốn kết hôn sao?" Hạ Ngôn Hy hỏi, giọng anh có chút lưỡng lự.
Thiên Thanh quay sang nhìn anh, đôi mắt tràn đầy nghiêm túc. "Anh không muốn lấy em à?"
"Đương nhiên là muốn" anh đáp ngay, nhưng vẫn còn đôi chút bối rối. "Nhưng mà..."
"Muốn là được rồi" cô ngắt lời, giọng nói dứt khoát.
Anh định nói rằng anh sợ, sợ rằng nếu như bản thân không thể qua khỏi, chẳng phải sẽ khiến cô lỡ dở cả cuộc đời hay sao? Nhưng trước sự kiên định trong đôi mắt của Thiên Thanh, lời ấy nghẹn lại nơi cuống họng, không thể thốt ra. Anh thật sự chưa từng từ chối yêu cầu nào từ cô.
...
Hạ Ngôn Hy ngoài mặt thì đồng ý, nhưng mỗi lần Thiên Thanh nhắc đến chuyện đi đăng ký kết hôn, anh lại tìm một lý do để thoái thác. Khi thì viện cớ sức khỏe không được tốt, khi thì giả vờ ngủ quên giờ hẹn. Thiên Thanh biết anh đang tìm cách trốn tránh, nhưng cô vẫn kiên nhẫn, chờ đợi anh thay đổi suy nghĩ.
Sáng hôm đó, gần đến giờ hẹn mà Hạ Ngôn Hy vẫn nằm ngủ ly bì trên giường, không chịu dậy. Thiên Thanh bước đến, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nhợt nhạt của anh.
"Hạ Ngôn Hy, anh lại làm sao nữa đây?" cô hỏi, giọng đầy kiên quyết.
"Anh đau đầu quá... chắc là bệnh tái phát rồi," anh lầm bầm, Cố ý tỏ ra yếu ớt.
Thiên Thanh khẽ thở dài, ánh mắt đầy kiên nghị. "Anh thôi giở trò đi. Hôm nay là hạn cuối bác sĩ cho phép chúng ta ra ngoài. Nếu anh còn không ngồi dậy cùng em đi đăng ký kết hôn, thì từ nay đừng mong anh sẽ còn nhìn thấy mặt em nữa."
Lời nói của cô không to, nhưng lại đanh thép, khiến Hạ Ngôn Hy không thể tiếp tục giả vờ. Anh ngồi dậy cầm lấy tay cô đặt lên ngực mình
"Thiên Thiên, không phải anh không muốn lấy em" Hạ Ngôn Hy thở dài, giọng anh trĩu nặng. "Nhưng em biết bệnh tình của anh mà, lỡ như anh không qua khỏi, chẳng phải anh sẽ làm khổ em cả đời sao? Anh không thể để mình trở thành gánh nặng của em được."
"Anh có bao giờ hỏi em muốn gì chưa? Nếu em muốn lấy một người sắp chết thì sao? Ít nhất, trước khi anh đi, em muốn có được danh phận chính đáng. Anh thực sự muốn em mãi mãi chỉ là em gái của anh thôi sao?" Thiên Thanh nghẹn ngào, nước mắt tuôn rơi không ngừng, từng lời nói như đâm thẳng vào tim Hạ Ngôn Hy.
Nhìn thấy cô khóc, lòng anh đau như cắt. Không thể chịu đựng nổi, anh lập tức kéo cô vào lòng, ôm chặt cô và khẽ vỗ về. "Được rồi, Thiên Thiên, là anh sai. Đừng giận anh nữa, anh xin lỗi mà. Đừng khóc nữa, anh hứa sẽ không làm em buồn..."
Nhưng giống như một đứa trẻ, cô càng được dỗ thì lại càng khóc lớn hơn, nỗi buồn dồn nén lâu nay bỗng nhiên bùng phát thành những giọt nước mắt không thể kìm nén.
Hạ Quang Minh, vừa đến thăm con trai, đứng lặng người ngoài cửa phòng hé mở. Ông không nỡ bước vào khi chứng kiến cảnh tượng này. Trong lòng ông, có bao nhiêu điều muốn nói, muốn làm, nhưng khoảnh khắc này lại như một bức tranh hoàn chỉnh, không thể chen vào. Ông chỉ biết đứng yên, lặng nhìn con trai...có lẽ ông đã sai rồi. Ngôn Hy bây giờ trông rất hạnh phúc, nếu ông cấm cảm bọn trẻ có lẽ hạnh phúc của Ngôn Hy đã được kéo dài hơn.
/60
|