Hạ Ngôn Hy chầm chậm mở mắt, cảm nhận một ánh sáng mờ mờ xuyên qua mí mắt mình. Cảm giác đau nhói vẫn còn đó, nhắc nhở anh về thực tại tàn nhẫn mà anh đang phải đối mặt. Không gian xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng bíp đều đặn của máy đo nhịp tim vang lên như một lời nhắc nhở về sự sống mong manh của mình.
Đôi mắt anh mơ màng dần quen với ánh sáng, nhìn xung quanh căn phòng bệnh viện với những bức tường trắng tinh. Không gian lạnh lẽo, xa lạ, mang theo một cảm giác cô đơn mà anh không thể nào diễn tả bằng lời. Nhưng rồi ánh mắt anh dừng lại khi nhìn thấy Thiên Thanh. Cô đang nằm ngay bên cạnh, đầu cô tựa vào cạnh giường, ngủ thiếp đi với bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay anh.
Anh nhìn chằm chằm vào gương mặt cô, đôi mắt cô khẽ nhắm lại, hàng mi cong vút phủ xuống đôi mắt mệt mỏi.
Anh cố gắng nâng bàn tay mình lên, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô, cảm giác mềm mại của tóc cô dưới tay anh khiến anh cảm thấy yên bình hơn. Cảm giác đau đớn trong cơ thể dường như tan biến, thay vào đó là một sự thanh thản mà anh không hề nghĩ rằng mình có thể cảm nhận được trong tình cảnh này.
Thiên Thanh khẽ cựa mình khi cảm nhận được sự chuyển động của anh, rồi từ từ mở mắt. Đôi mắt cô ngay lập tức giao với đôi mắt của Hạ Ngôn Hy, và trong khoảnh khắc ấy, cô dường như quên mất tất cả mọi thứ xung quanh. Chỉ có anh, chỉ có người đàn ông đang nằm trên giường bệnh kia là tất cả những gì cô quan tâm.
"Ngôn Hy..." Cô gọi tên anh, giọng cô nghẹn ngào, như không dám tin vào điều mà mình đang nhìn thấy.
Anh mỉm cười yếu ớt, cố gắng cất tiếng nhưng cảm giác khô khốc trong cổ họng khiến anh chỉ có thể thốt lên những âm thanh nhỏ nhẹ, mơ hồ. "Thiên Thiên..."
Thiên Thanh vội vàng cúi xuống gần anh hơn, đôi tay cô run rẩy khi chạm vào gương mặt anh, như sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ mà nếu cô không cẩn thận, nó sẽ tan biến ngay lập tức.
"Đồ đáng ghét, anh lại giấu em chuyện này nữa rồi!" Cô trách nhẹ, giọng vừa nghẹn ngào vừa trách móc, tay cô khẽ vỗ vào ngực anh.
Hạ Ngôn Hy mỉm cười yếu ớt, ánh mắt đầy hối hận. "Anh xin lỗi... Anh không muốn em lo lắng. Anh chỉ đang tìm cơ hội để nói cho em biết thôi."
"Anh nghĩ giấu em thì em sẽ không biết sao? Em không phải bị ngốc. Ngày hôm đó, em đã cảm thấy có điều gì không ổn rồi"
Là cái hôm Hạ Ngôn Hy nói anh không cùng Lê Âu Mạn kết hôn hóa ra là vì không thể kết hôn nữa.
Cô ngừng lại, đôi mắt long lanh ánh nước, nhưng cô không để những giọt nước mắt rơi xuống.
"Anh muốn giấu em, tự mình chịu đựng mọi thứ sao? Anh thật ngốc mà" Thiên Thanh nở một nụ cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy không thể che giấu được sự lo lắng trong lòng cô.
"Anh không ngốc. Anh chỉ yêu em nhiều đến mức không thể để em phải đau khổ." Hạ Ngôn Hy khẽ đáp, giọng nói của anh nhẹ như gió thoảng, nhưng chứa đựng tình yêu sâu đậm.
Hạ Ngôn Hy cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt bởi tình cảm sâu đậm của cô. Anh không kìm được mà kéo cô lại gần, ôm chặt cô vào lòng, như muốn giữ cô mãi bên mình, không bao giờ buông tay.
Thiên Thanh nhẹ nhàng thì thầm bên tai Hạ Ngôn Hy, giọng nói của cô như một làn sóng vỗ về giữa không gian tĩnh lặng của căn phòng bệnh viện.
“Khối u của anh... bác sĩ nói nếu không làm phẫu thuật sức khỏe của anh sẽ tiếp tục suy giảm và không thể cầm cự được lâu. Họ dự đoán chỉ còn vài tháng nữa thôi”
Hạ Ngôn Hy nhẹ nhàng nắm lấy tay Thiên Thanh và đặt lên ngực mình, nơi trái tim anh đập từng nhịp đập.
"Nếu không phẫu thuật thì có thể cầm cự mấy tháng, còn nếu phẫu thuật không thành công anh có thể sẽ chết trên bàn mổ. Thiên Thiên, anh chỉ muốn dành nhiều thời gian nhất có thể ở bên cạnh em thôi, anh không muốn mạo hiểm để mất đi chút thời gian ngắn ngủi này."
Thiên Thanh lặng im, trái tim cô như bị bóp nghẹt bởi những lời nói của anh. Cô nhẹ nhàng giữ tay anh, cố gắng kiềm chế nỗi đau trong lòng mình.
"Anh không muốn mạo hiểm...vậy là muốn bỏ lại em sao ? Anh không muốn vì em mà thử cố gắng ?"
Thiên Thanh nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt anh, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay mình truyền đến. “Anh đã từng dũng cảm yêu em, giờ hãy một lần nữa dũng cảm đấu tranh để có thêm thời gian bên em có được không?"
Hạ Ngôn Hy chạm nhẹ vào tay cô, cảm nhận từng cử chỉ âu yếm của Thiên Thanh. Mặc dù anh vẫn còn sợ hãi, nhưng tình yêu sâu sắc và sự kiên trì của cô đã khiến anh cảm thấy sức mạnh mới mẻ trong chính mình.
“Em... em thật sự tin rằng chúng ta có thể vượt qua tất cả những khó khăn này sao?” anh hỏi, giọng đầy sự không chắc chắn.
Thiên Thanh mỉm cười, nụ cười của cô như ánh sáng trong bóng tối. “Ít nhất chúng ta vẫn có cơ hội để thử, vì sao không dám mạo hiểm một lần? Thay vì ngồi chờ chết thì hãy giành lấy cơ hội sống đó cho bản thân.”
Hạ Ngôn Hy nhìn vào mắt Thiên Thanh, trong ánh mắt ấy chứa đầy sự quyết tâm và tình yêu. Anh cảm nhận được sức mạnh từ lời nói của cô, như một làn sóng tươi sáng dội vào trái tim anh.
"Thiên Thiên muốn anh thử, vậy thì anh sẽ thử." Anh nói, giọng anh trở nên mạnh mẽ và đầy hy vọng hơn. "Nếu em tin rằng chúng ta có thể thay đổi điều này, anh cũng sẽ tin theo"
Họ ngồi cạnh nhau trong im lặng, chỉ có tiếng nhịp tim của nhau và ánh sáng mờ ảo từ đèn bệnh viện tạo nên không gian yên bình.
Khi Thiên Thanh và Hạ Ngôn Hy quyết định trở về nước với nhiều lý do đặc biệt, bầu không khí giữa họ dường như nhẹ nhõm hơn, mặc dù nỗi lo lắng về ca phẫu thuật vẫn treo lơ lửng. Mọi thứ đã được chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật quan trọng, bác sĩ từ Pháp được đón đi làm người nổ chính, trước khi lên máy bay, có một người mà họ không ngờ đến lại xuất hiện.
Tại sân bay, Adrien đứng chờ gần cửa ra vào, dáng vẻ nghiêm nghị và ánh mắt không che giấu được nỗi buồn man mác. Hơi lạnh của buổi sáng mùa thu thổi qua, làm cho không khí trở nên trong lành nhưng cũng phần nào làm tăng cảm giác lạnh lẽo xung quanh.
Khi Thiên Thanh và Hạ Ngôn Hy tiến gần, Adrien bước tới, dáng vẻ của anh toát lên một sự chân thành khó diễn tả.
“Cảm ơn anh đã đến tiễn chúng tôi” Thiên Thanh nói, giọng cô lắng xuống.
Adrien gật đầu, ánh mắt anh lướt qua khuôn mặt Thiên Thanh, đầy sự trìu mến và tôn trọng. “Tôi chỉ muốn tiễn em"
Ánh mắt cô trở nên mềm mại, Thiên Thanh hít hà “Nếu có cơ hội, tôi sẽ quay lại. Hoặc anh có thể đến tìm tôi. Đừng tiếp tục làm những việc nguy hiểm như vậy nữa, vì sự an toàn của chính anh”
Adrien mỉm cười, nụ cười của anh có phần buồn bã, rất nhiều luyến tiếc “Tôi sẽ nhớ những lời em nói. Hy vọng rằng ngày em trở lại sẽ có nhiều niềm vui hơn.”
Cả ba đứng yên một lúc, bầu không khí xung quanh đầy sự lặng lẽ và xúc động. Hơi lạnh của buổi sáng mùa thu thổi qua, nhưng sự ấm áp từ những lời chia tay và sự quan tâm vẫn vươn lên trong không gian.
Thiên Thanh và Hạ Ngôn Hy cuối cùng cũng bước lên máy bay, và Adrien đứng nhìn theo, cảm giác của anh như một cơn sóng dạt dào, lấp đầy mọi ngóc ngách trong lòng.
Khi máy bay cất cánh, Thiên Thanh ngồi cạnh Hạ Ngôn Hy, tay nắm chặt tay anh, ánh mắt cô hướng ra ngoài cửa sổ, nhìn những đám mây trắng xóa trôi qua.
Đôi mắt anh mơ màng dần quen với ánh sáng, nhìn xung quanh căn phòng bệnh viện với những bức tường trắng tinh. Không gian lạnh lẽo, xa lạ, mang theo một cảm giác cô đơn mà anh không thể nào diễn tả bằng lời. Nhưng rồi ánh mắt anh dừng lại khi nhìn thấy Thiên Thanh. Cô đang nằm ngay bên cạnh, đầu cô tựa vào cạnh giường, ngủ thiếp đi với bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay anh.
Anh nhìn chằm chằm vào gương mặt cô, đôi mắt cô khẽ nhắm lại, hàng mi cong vút phủ xuống đôi mắt mệt mỏi.
Anh cố gắng nâng bàn tay mình lên, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô, cảm giác mềm mại của tóc cô dưới tay anh khiến anh cảm thấy yên bình hơn. Cảm giác đau đớn trong cơ thể dường như tan biến, thay vào đó là một sự thanh thản mà anh không hề nghĩ rằng mình có thể cảm nhận được trong tình cảnh này.
Thiên Thanh khẽ cựa mình khi cảm nhận được sự chuyển động của anh, rồi từ từ mở mắt. Đôi mắt cô ngay lập tức giao với đôi mắt của Hạ Ngôn Hy, và trong khoảnh khắc ấy, cô dường như quên mất tất cả mọi thứ xung quanh. Chỉ có anh, chỉ có người đàn ông đang nằm trên giường bệnh kia là tất cả những gì cô quan tâm.
"Ngôn Hy..." Cô gọi tên anh, giọng cô nghẹn ngào, như không dám tin vào điều mà mình đang nhìn thấy.
Anh mỉm cười yếu ớt, cố gắng cất tiếng nhưng cảm giác khô khốc trong cổ họng khiến anh chỉ có thể thốt lên những âm thanh nhỏ nhẹ, mơ hồ. "Thiên Thiên..."
Thiên Thanh vội vàng cúi xuống gần anh hơn, đôi tay cô run rẩy khi chạm vào gương mặt anh, như sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ mà nếu cô không cẩn thận, nó sẽ tan biến ngay lập tức.
"Đồ đáng ghét, anh lại giấu em chuyện này nữa rồi!" Cô trách nhẹ, giọng vừa nghẹn ngào vừa trách móc, tay cô khẽ vỗ vào ngực anh.
Hạ Ngôn Hy mỉm cười yếu ớt, ánh mắt đầy hối hận. "Anh xin lỗi... Anh không muốn em lo lắng. Anh chỉ đang tìm cơ hội để nói cho em biết thôi."
"Anh nghĩ giấu em thì em sẽ không biết sao? Em không phải bị ngốc. Ngày hôm đó, em đã cảm thấy có điều gì không ổn rồi"
Là cái hôm Hạ Ngôn Hy nói anh không cùng Lê Âu Mạn kết hôn hóa ra là vì không thể kết hôn nữa.
Cô ngừng lại, đôi mắt long lanh ánh nước, nhưng cô không để những giọt nước mắt rơi xuống.
"Anh muốn giấu em, tự mình chịu đựng mọi thứ sao? Anh thật ngốc mà" Thiên Thanh nở một nụ cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy không thể che giấu được sự lo lắng trong lòng cô.
"Anh không ngốc. Anh chỉ yêu em nhiều đến mức không thể để em phải đau khổ." Hạ Ngôn Hy khẽ đáp, giọng nói của anh nhẹ như gió thoảng, nhưng chứa đựng tình yêu sâu đậm.
Hạ Ngôn Hy cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt bởi tình cảm sâu đậm của cô. Anh không kìm được mà kéo cô lại gần, ôm chặt cô vào lòng, như muốn giữ cô mãi bên mình, không bao giờ buông tay.
Thiên Thanh nhẹ nhàng thì thầm bên tai Hạ Ngôn Hy, giọng nói của cô như một làn sóng vỗ về giữa không gian tĩnh lặng của căn phòng bệnh viện.
“Khối u của anh... bác sĩ nói nếu không làm phẫu thuật sức khỏe của anh sẽ tiếp tục suy giảm và không thể cầm cự được lâu. Họ dự đoán chỉ còn vài tháng nữa thôi”
Hạ Ngôn Hy nhẹ nhàng nắm lấy tay Thiên Thanh và đặt lên ngực mình, nơi trái tim anh đập từng nhịp đập.
"Nếu không phẫu thuật thì có thể cầm cự mấy tháng, còn nếu phẫu thuật không thành công anh có thể sẽ chết trên bàn mổ. Thiên Thiên, anh chỉ muốn dành nhiều thời gian nhất có thể ở bên cạnh em thôi, anh không muốn mạo hiểm để mất đi chút thời gian ngắn ngủi này."
Thiên Thanh lặng im, trái tim cô như bị bóp nghẹt bởi những lời nói của anh. Cô nhẹ nhàng giữ tay anh, cố gắng kiềm chế nỗi đau trong lòng mình.
"Anh không muốn mạo hiểm...vậy là muốn bỏ lại em sao ? Anh không muốn vì em mà thử cố gắng ?"
Thiên Thanh nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt anh, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay mình truyền đến. “Anh đã từng dũng cảm yêu em, giờ hãy một lần nữa dũng cảm đấu tranh để có thêm thời gian bên em có được không?"
Hạ Ngôn Hy chạm nhẹ vào tay cô, cảm nhận từng cử chỉ âu yếm của Thiên Thanh. Mặc dù anh vẫn còn sợ hãi, nhưng tình yêu sâu sắc và sự kiên trì của cô đã khiến anh cảm thấy sức mạnh mới mẻ trong chính mình.
“Em... em thật sự tin rằng chúng ta có thể vượt qua tất cả những khó khăn này sao?” anh hỏi, giọng đầy sự không chắc chắn.
Thiên Thanh mỉm cười, nụ cười của cô như ánh sáng trong bóng tối. “Ít nhất chúng ta vẫn có cơ hội để thử, vì sao không dám mạo hiểm một lần? Thay vì ngồi chờ chết thì hãy giành lấy cơ hội sống đó cho bản thân.”
Hạ Ngôn Hy nhìn vào mắt Thiên Thanh, trong ánh mắt ấy chứa đầy sự quyết tâm và tình yêu. Anh cảm nhận được sức mạnh từ lời nói của cô, như một làn sóng tươi sáng dội vào trái tim anh.
"Thiên Thiên muốn anh thử, vậy thì anh sẽ thử." Anh nói, giọng anh trở nên mạnh mẽ và đầy hy vọng hơn. "Nếu em tin rằng chúng ta có thể thay đổi điều này, anh cũng sẽ tin theo"
Họ ngồi cạnh nhau trong im lặng, chỉ có tiếng nhịp tim của nhau và ánh sáng mờ ảo từ đèn bệnh viện tạo nên không gian yên bình.
Khi Thiên Thanh và Hạ Ngôn Hy quyết định trở về nước với nhiều lý do đặc biệt, bầu không khí giữa họ dường như nhẹ nhõm hơn, mặc dù nỗi lo lắng về ca phẫu thuật vẫn treo lơ lửng. Mọi thứ đã được chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật quan trọng, bác sĩ từ Pháp được đón đi làm người nổ chính, trước khi lên máy bay, có một người mà họ không ngờ đến lại xuất hiện.
Tại sân bay, Adrien đứng chờ gần cửa ra vào, dáng vẻ nghiêm nghị và ánh mắt không che giấu được nỗi buồn man mác. Hơi lạnh của buổi sáng mùa thu thổi qua, làm cho không khí trở nên trong lành nhưng cũng phần nào làm tăng cảm giác lạnh lẽo xung quanh.
Khi Thiên Thanh và Hạ Ngôn Hy tiến gần, Adrien bước tới, dáng vẻ của anh toát lên một sự chân thành khó diễn tả.
“Cảm ơn anh đã đến tiễn chúng tôi” Thiên Thanh nói, giọng cô lắng xuống.
Adrien gật đầu, ánh mắt anh lướt qua khuôn mặt Thiên Thanh, đầy sự trìu mến và tôn trọng. “Tôi chỉ muốn tiễn em"
Ánh mắt cô trở nên mềm mại, Thiên Thanh hít hà “Nếu có cơ hội, tôi sẽ quay lại. Hoặc anh có thể đến tìm tôi. Đừng tiếp tục làm những việc nguy hiểm như vậy nữa, vì sự an toàn của chính anh”
Adrien mỉm cười, nụ cười của anh có phần buồn bã, rất nhiều luyến tiếc “Tôi sẽ nhớ những lời em nói. Hy vọng rằng ngày em trở lại sẽ có nhiều niềm vui hơn.”
Cả ba đứng yên một lúc, bầu không khí xung quanh đầy sự lặng lẽ và xúc động. Hơi lạnh của buổi sáng mùa thu thổi qua, nhưng sự ấm áp từ những lời chia tay và sự quan tâm vẫn vươn lên trong không gian.
Thiên Thanh và Hạ Ngôn Hy cuối cùng cũng bước lên máy bay, và Adrien đứng nhìn theo, cảm giác của anh như một cơn sóng dạt dào, lấp đầy mọi ngóc ngách trong lòng.
Khi máy bay cất cánh, Thiên Thanh ngồi cạnh Hạ Ngôn Hy, tay nắm chặt tay anh, ánh mắt cô hướng ra ngoài cửa sổ, nhìn những đám mây trắng xóa trôi qua.
/60
|