Ngày sinh nhật lần thứ 20 của Thiên Thanh đến trong một buổi chiều mát mẻ, trời Paris nhuộm một màu vàng óng ánh của nắng cuối thu. Không khí tĩnh lặng và dịu dàng, nhưng trong lòng cô lại chẳng có chút cảm giác gì đặc biệt. Nếu không có Adrien nhắc nhở, có lẽ cô cũng sẽ quên mất hôm nay là sinh nhật mình.
Adrien lái xe đưa Thiên Thanh đến một quán ăn nằm trong một góc nhỏ của Paris. Quán ăn này không quá nổi bật, nhưng bên trong lại ấm cúng và đầy màu sắc. Khi họ bước vào, Thiên Thanh lập tức nhận ra một đám thanh niên đang ngồi tụ tập ở một góc bàn lớn. Đó là đám đàn em của Adrien – những người mà cô đã gặp vài lần trong những chuyến đi chơi cùng anh.
"Cả đám đã đến đây để chúc mừng sinh nhật cô đấy" Adrien nói, giọng hài hước nhưng cũng đầy nhiệt tình. "Chúng tôi không thể để cô đón sinh nhật một mình được!"
Thiên Thanh thoáng lúng túng khi nhìn thấy đám người này, nhưng cô nhanh chóng cảm nhận được sự thân thiện và nhiệt tình từ họ. Một trong số đó, một chàng trai trẻ với nụ cười rạng rỡ, vẫy tay gọi cô lại. "Lại đây ngồi đi, chị dâu đừng ngại gì cả! Hôm nay là ngày của chị mà."
Thiên Thanh lúng túng trước những lời trêu đùa của đám đàn em Adrien. Cô liếc nhìn Adrien, thấy anh đang nhếch miệng cười, nhưng đôi mắt lại lộ vẻ không thoải mái. Đám đàn em của anh cứ cười phá lên như thể vừa trêu đúng vào điểm yếu của anh vậy.
Adrien vội vàng gõ đầu cậu thanh niên vừa gọi cô là “chị dâu”, giọng điệu giả vờ nghiêm khắc: “Đừng nói linh tinh nữa. Clara là bạn của tao thôi, hiểu chưa?”
Cái tên Clara này là cô tùy ý chọn đấy, bởi gì người ở đây thường phát âm tên của cô không đúng, Thiên Thanh liền chọn đại cái tên để thuận tiện hơn trong giao tiếp cũng như đi học ở trường.
Cậu thanh niên đó bị đánh liền xoa đầu, giả bộ đau đớn nhưng vẫn cười toe toét. “Dạ, hiểu rồi, hiểu rồi, nhưng mà Adrien à, anh phải cố gắng lên nha. Đám tụi em ủng hộ anh mà!”
Cả đám lại phá lên cười, khiến không khí trở nên vui vẻ hơn hẳn. Thiên Thanh khẽ cười, cảm thấy có chút nhẹ nhõm. Cô đã quá quen với những ngày tháng nặng nề, áp lực từ gia đình và cuộc sống, nên việc được đùa giỡn và cười đùa như thế này thực sự làm cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Không khí trong quán dần trở nên ồn ào hơn khi từng chai rượu được mở ra. Mọi người thi nhau cụng ly, uống cạn rồi lại rót đầy. Thiên Thanh không phải người uống giỏi, nhưng hôm nay, nhân dịp sinh nhật, cô cũng không nỡ từ chối những lời mời từ mọi người. Cô cầm ly rượu vang trong tay, cười nhẹ nhàng và cụng ly với từng người một.
Dần dần, cô cảm thấy đầu óc mình trở nên mơ hồ, và nụ cười trên môi cũng trở nên thoải mái hơn, không còn giữ lại vẻ dè dặt như lúc đầu. Tiếng cười nói, tiếng nhạc, và không khí sôi động xung quanh làm cô cảm thấy mình như đang lạc vào một thế giới hoàn toàn khác, nơi mà mọi lo toan và căng thẳng dường như biến mất.
Trong lúc vui vẻ, một trong những chàng trai trẻ trong nhóm - người mà Adrien đã gõ đầu trước đó - bỗng nhiên nhìn cô, cười tủm tỉm rồi hỏi với giọng điệu trêu chọc:
“Clara này, chị đã có bạn trai chưa? Nếu chưa thì thấy anh Adrien của tụi em thế nào?”
Câu hỏi bất ngờ làm cả nhóm dừng lại, rồi lập tức họ cười ầm lên, quay sang nhìn Thiên Thanh với ánh mắt tò mò. Adrien ngồi cạnh cũng nhíu mày, ánh mắt lướt qua cậu thanh niên, nhưng không ngăn cản. Anh chỉ ngồi đó, chờ đợi
phản ứng của Thiên Thanh với một nụ cười nửa miệng.
Thiên Thanh cúi đầu ngẫm nghĩ, sự im lặng kéo dài thêm một chút, rồi cô thở dài, đặt ly rượu xuống bàn.
“Chưa” cô nói nhỏ, giọng điệu cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. “Tôi chưa có bạn trai.”
Lập tức, một tràng hò reo vang lên từ đám thanh niên. Họ bắt đầu nhao nhao lên, mỗi người một câu, như thể muốn thúc đẩy Adrien làm điều gì đó. Một người còn lớn tiếng trêu chọc: “Adrien, cơ hội của anh đó! Tỏ tình đi chứ!”
Adrien ngồi đó, cười một cách bình thản. Anh nhìn Thiên Thanh, ánh mắt vẫn giữ vẻ trầm tĩnh, không hề lộ ra chút bối rối nào.
“Tôi thấy Adrien là người rất tốt” cô nói tiếp, giọng điệu có chút chân thành. “Anh ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều, và tôi rất cảm kích điều đó. Nhưng... cô ngập ngừng một chút, rồi mỉm cười dịu dàng, “Nhưng tim của tôi không trống rỗng, nó có một người khác rồi"
Câu trả lời của Thiên Thanh khiến không khí trong quán dịu lại. Đám thanh niên nghe xong cũng không trêu chọc nữa, chỉ ừ hử vài câu rồi chuyển sang chuyện khác. Nhưng Adrien vẫn giữ ánh mắt trên cô, nụ cười của anh có chút gì đó khó hiểu.
"Rồi em sẽ thấy, tôi xứng đáng hơn cái gã chết tiệt kia ở trong tim em rất nhiều"
Nếu hắn tốt với cô sẽ không để mặc cô ở nơi này những nửa năm, nửa năm...có lẽ cũng sắp quên đi sự tồn tại của cô rồi.
Lời nói của Adrien mang theo chút giận dữ và cay đắng, nhưng giọng điệu lại nhẹ nhàng, như thể anh không muốn ép buộc Thiên Thanh phải suy nghĩ theo hướng của mình. Cô chỉ biết lặng im, không đáp lại, vì trong lòng cô, sự so sánh đó chưa bao giờ tồn tại. Không ai hiểu Thiên Thanh hơn chính bản thân cô, cô biết cho dù xảy ra bất kì chuyện gì thì Hạ Ngôn Hy vẫn cứ mãi ở đó trong tim mình, vị trí của anh không ai có thể thay thế được, Thiên Thanh rất căm ghét việc đó nhưng lại chẳng thể làm gì cả.
Tối hôm đó, sau khi rời khỏi buổi tiệc, Adrien đưa Thiên Thanh về nhà. Anh vẫn lái xe chậm rãi như mọi khi, không hối hả, không vội vã, như thể tận hưởng từng khoảnh khắc được bên cạnh cô. Nhưng trong lòng Thiên Thanh, có một cảm giác bất an mơ hồ không ngừng dâng lên. Cô không thể lý giải được, chỉ biết rằng tim mình đang đập nhanh hơn bình thường.
Hôm nay người làm không đợi ở cửa, mọi thứ dường như vắng lặng hơn bình thường. Adrien vẫn như thường lệ, lịch sự mở cửa cho cô, ánh mắt anh không rời khỏi Thiên Thanh một giây nào.
Cả hai bước qua hành lang dẫn vào phòng khách, rồi đột ngột dừng lại khi nhìn thấy một bóng người đang ngồi trên ghế sofa. Ánh sáng từ chiếc đèn bàn chiếu lên khuôn mặt của người đó, và Thiên Thanh không thể tin vào mắt mình. Sau sáu tháng không gặp, anh đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, như thể chưa từng có khoảng cách nào giữa họ.
Adrien lái xe đưa Thiên Thanh đến một quán ăn nằm trong một góc nhỏ của Paris. Quán ăn này không quá nổi bật, nhưng bên trong lại ấm cúng và đầy màu sắc. Khi họ bước vào, Thiên Thanh lập tức nhận ra một đám thanh niên đang ngồi tụ tập ở một góc bàn lớn. Đó là đám đàn em của Adrien – những người mà cô đã gặp vài lần trong những chuyến đi chơi cùng anh.
"Cả đám đã đến đây để chúc mừng sinh nhật cô đấy" Adrien nói, giọng hài hước nhưng cũng đầy nhiệt tình. "Chúng tôi không thể để cô đón sinh nhật một mình được!"
Thiên Thanh thoáng lúng túng khi nhìn thấy đám người này, nhưng cô nhanh chóng cảm nhận được sự thân thiện và nhiệt tình từ họ. Một trong số đó, một chàng trai trẻ với nụ cười rạng rỡ, vẫy tay gọi cô lại. "Lại đây ngồi đi, chị dâu đừng ngại gì cả! Hôm nay là ngày của chị mà."
Thiên Thanh lúng túng trước những lời trêu đùa của đám đàn em Adrien. Cô liếc nhìn Adrien, thấy anh đang nhếch miệng cười, nhưng đôi mắt lại lộ vẻ không thoải mái. Đám đàn em của anh cứ cười phá lên như thể vừa trêu đúng vào điểm yếu của anh vậy.
Adrien vội vàng gõ đầu cậu thanh niên vừa gọi cô là “chị dâu”, giọng điệu giả vờ nghiêm khắc: “Đừng nói linh tinh nữa. Clara là bạn của tao thôi, hiểu chưa?”
Cái tên Clara này là cô tùy ý chọn đấy, bởi gì người ở đây thường phát âm tên của cô không đúng, Thiên Thanh liền chọn đại cái tên để thuận tiện hơn trong giao tiếp cũng như đi học ở trường.
Cậu thanh niên đó bị đánh liền xoa đầu, giả bộ đau đớn nhưng vẫn cười toe toét. “Dạ, hiểu rồi, hiểu rồi, nhưng mà Adrien à, anh phải cố gắng lên nha. Đám tụi em ủng hộ anh mà!”
Cả đám lại phá lên cười, khiến không khí trở nên vui vẻ hơn hẳn. Thiên Thanh khẽ cười, cảm thấy có chút nhẹ nhõm. Cô đã quá quen với những ngày tháng nặng nề, áp lực từ gia đình và cuộc sống, nên việc được đùa giỡn và cười đùa như thế này thực sự làm cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Không khí trong quán dần trở nên ồn ào hơn khi từng chai rượu được mở ra. Mọi người thi nhau cụng ly, uống cạn rồi lại rót đầy. Thiên Thanh không phải người uống giỏi, nhưng hôm nay, nhân dịp sinh nhật, cô cũng không nỡ từ chối những lời mời từ mọi người. Cô cầm ly rượu vang trong tay, cười nhẹ nhàng và cụng ly với từng người một.
Dần dần, cô cảm thấy đầu óc mình trở nên mơ hồ, và nụ cười trên môi cũng trở nên thoải mái hơn, không còn giữ lại vẻ dè dặt như lúc đầu. Tiếng cười nói, tiếng nhạc, và không khí sôi động xung quanh làm cô cảm thấy mình như đang lạc vào một thế giới hoàn toàn khác, nơi mà mọi lo toan và căng thẳng dường như biến mất.
Trong lúc vui vẻ, một trong những chàng trai trẻ trong nhóm - người mà Adrien đã gõ đầu trước đó - bỗng nhiên nhìn cô, cười tủm tỉm rồi hỏi với giọng điệu trêu chọc:
“Clara này, chị đã có bạn trai chưa? Nếu chưa thì thấy anh Adrien của tụi em thế nào?”
Câu hỏi bất ngờ làm cả nhóm dừng lại, rồi lập tức họ cười ầm lên, quay sang nhìn Thiên Thanh với ánh mắt tò mò. Adrien ngồi cạnh cũng nhíu mày, ánh mắt lướt qua cậu thanh niên, nhưng không ngăn cản. Anh chỉ ngồi đó, chờ đợi
phản ứng của Thiên Thanh với một nụ cười nửa miệng.
Thiên Thanh cúi đầu ngẫm nghĩ, sự im lặng kéo dài thêm một chút, rồi cô thở dài, đặt ly rượu xuống bàn.
“Chưa” cô nói nhỏ, giọng điệu cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. “Tôi chưa có bạn trai.”
Lập tức, một tràng hò reo vang lên từ đám thanh niên. Họ bắt đầu nhao nhao lên, mỗi người một câu, như thể muốn thúc đẩy Adrien làm điều gì đó. Một người còn lớn tiếng trêu chọc: “Adrien, cơ hội của anh đó! Tỏ tình đi chứ!”
Adrien ngồi đó, cười một cách bình thản. Anh nhìn Thiên Thanh, ánh mắt vẫn giữ vẻ trầm tĩnh, không hề lộ ra chút bối rối nào.
“Tôi thấy Adrien là người rất tốt” cô nói tiếp, giọng điệu có chút chân thành. “Anh ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều, và tôi rất cảm kích điều đó. Nhưng... cô ngập ngừng một chút, rồi mỉm cười dịu dàng, “Nhưng tim của tôi không trống rỗng, nó có một người khác rồi"
Câu trả lời của Thiên Thanh khiến không khí trong quán dịu lại. Đám thanh niên nghe xong cũng không trêu chọc nữa, chỉ ừ hử vài câu rồi chuyển sang chuyện khác. Nhưng Adrien vẫn giữ ánh mắt trên cô, nụ cười của anh có chút gì đó khó hiểu.
"Rồi em sẽ thấy, tôi xứng đáng hơn cái gã chết tiệt kia ở trong tim em rất nhiều"
Nếu hắn tốt với cô sẽ không để mặc cô ở nơi này những nửa năm, nửa năm...có lẽ cũng sắp quên đi sự tồn tại của cô rồi.
Lời nói của Adrien mang theo chút giận dữ và cay đắng, nhưng giọng điệu lại nhẹ nhàng, như thể anh không muốn ép buộc Thiên Thanh phải suy nghĩ theo hướng của mình. Cô chỉ biết lặng im, không đáp lại, vì trong lòng cô, sự so sánh đó chưa bao giờ tồn tại. Không ai hiểu Thiên Thanh hơn chính bản thân cô, cô biết cho dù xảy ra bất kì chuyện gì thì Hạ Ngôn Hy vẫn cứ mãi ở đó trong tim mình, vị trí của anh không ai có thể thay thế được, Thiên Thanh rất căm ghét việc đó nhưng lại chẳng thể làm gì cả.
Tối hôm đó, sau khi rời khỏi buổi tiệc, Adrien đưa Thiên Thanh về nhà. Anh vẫn lái xe chậm rãi như mọi khi, không hối hả, không vội vã, như thể tận hưởng từng khoảnh khắc được bên cạnh cô. Nhưng trong lòng Thiên Thanh, có một cảm giác bất an mơ hồ không ngừng dâng lên. Cô không thể lý giải được, chỉ biết rằng tim mình đang đập nhanh hơn bình thường.
Hôm nay người làm không đợi ở cửa, mọi thứ dường như vắng lặng hơn bình thường. Adrien vẫn như thường lệ, lịch sự mở cửa cho cô, ánh mắt anh không rời khỏi Thiên Thanh một giây nào.
Cả hai bước qua hành lang dẫn vào phòng khách, rồi đột ngột dừng lại khi nhìn thấy một bóng người đang ngồi trên ghế sofa. Ánh sáng từ chiếc đèn bàn chiếu lên khuôn mặt của người đó, và Thiên Thanh không thể tin vào mắt mình. Sau sáu tháng không gặp, anh đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, như thể chưa từng có khoảng cách nào giữa họ.
/60
|