Trong những tháng ngày tiếp theo, sự căng thẳng giữa hai anh em có phần giảm bớt. Hạ Ngôn Hy dường như chẳng còn mặn mà gì đối với chuyện trêu đùa cô nữa. Đôi lúc cậu lén quan sát Thiên Thanh, bé con nhỏ nhắn ngồi trong góc xếp hạc giấy và đủ thể loại máy bay tự chơi một mình, bóng lưng thoáng qua muôn phần đơn độc.
Một buổi chiều, khi Thiên Thanh đang ngồi học bài, Hạ Ngôn Hy bước vào phòng. Cậu nhìn thấy cô bé đang cặm cụi làm bài tập, đôi mắt đen láy đầy sự cố gắng. Một phần nào đó trong lòng cậu chợt mềm lại, nhưng vẫn giữ vẻ lạnh lùng.
“Em đang làm gì?” cậu hỏi, giọng không mấy thân thiện.
“Em đang làm bài tập” Thiên Thanh trả lời, mắt vẫn chuyển từ cuốn vở sang người Ngôn Hy
“Anh cần gì không?”
Hạ Ngôn Hy không trả lời ngay, chỉ nhìn cô bé một lúc.
“Không có gì. Ba muốn xem em có thực sự chăm chỉ hay không nên bảo anh trông chừng em."
Thiên Thanh ngước lên, nhìn vào mắt cậu anh trai.
“Em không lười biếng"
Hạ Ngôn Hy không nói gì thêm, chỉ gật đầu rồi kéo ghế sang một góc phòng ngồi xuống, tay cầm theo máy chơi game không ngừng ấn ấn, Thiên Thanh vẫn cứ quan sát không rời mắt, lúc này cậu mới có chút phản ứng.
" Em làm bài đi, không biết thì hỏi anh "
Thiên Thanh ngạc nhiên trước thái độ của Hạ Ngôn Hy. Cậu anh trai lạnh lùng và xa cách bỗng nhiên trở nên quan tâm đến việc học của cô. Cô bé cúi đầu tiếp tục làm bài, nhưng tâm trí cứ rối bời bởi sự thay đổi bất ngờ này.
Thời gian trôi qua trong yên lặng, chỉ có tiếng bút di chuyển trên giấy và âm thanh từ máy chơi game vang lên trong phòng. Thiên Thanh tập trung vào bài tập, nhưng thỉnh thoảng lại liếc nhìn Hạ Ngôn Hy. Cậu anh trai ngồi đó, tay cầm máy chơi game, đôi mắt chăm chú vào màn hình nhưng không có vẻ gì là thật sự đam mê trò chơi.
“Anh Ngôn Hy” Thiên Thanh gọi nhỏ.
“Anh có thể giúp em bài toán này không?”
Hạ Ngôn Hy ngước lên, tạm dừng trò chơi. Cậu bước đến bàn học của Thiên Thanh, nhìn vào bài toán trước mặt cô bé.
" Đùa với em thôi vậy mà em hỏi thật ấy hả ? "
Thiên Thanh hơi xấu hổ nép sang một bên, cậu vậy mà lại trêu chọc cô nữa rồi
“Em gặp khó chỗ nào?” Cậu hỏi, giọng điệu dịu dàng hơn.
“Em không hiểu cách giải bài này” cô bé trả lời, chỉ vào dòng chữ trên vở.
Hạ Ngôn Hy cúi xuống, cẩn thận giải thích cho Thiên Thanh. Cậu không chỉ giúp cô bé hiểu bài toán mà còn hướng dẫn cách tư duy để giải quyết những bài tương tự. Thiên Thanh chăm chú lắng nghe, cảm nhận được sự quan tâm chân thành từ anh trai.
“Cảm ơn anh” Thiên Thanh nói, mắt sáng lên.
Hạ Ngôn Hy mỉm cười nhẹ, cảm giác ấm áp bất chợt dâng lên trong lòng.
“Không có gì."
...
Sau một năm sinh sống ở nhà họ Hạ, mọi thứ dần dà trở nên ổn định hơn đối với Đặng Thiên Thanh. Hạ Ngôn Hy đối với cô có thể nói là không nóng không lạnh, ít ra chỉ cần đừng bắt nạt Thiên Thanh là cô đã cảm thấy rất tốt rồi. Cô bé dần quen thuộc với cuộc sống mới, biết rằng dù không nhận được tình cảm nồng nhiệt từ anh trai nhưng ít nhất cũng không bị hắt hủi.
Hôm nay là sinh nhật thứ năm của Thiên Thanh, một ngày đặc biệt mà Hạ Quang Minh không muốn bỏ lỡ. Ông quyết định tổ chức một bữa tiệc nhỏ tại nhà và sau đó sẽ đưa các con đến công viên giải trí để tận hưởng. Chỉ là công ty có cuộc họp khẩn nên ông không thể tự mình đi đành nhờ cậy đứa con trai khó bảo của mình.
“Ngôn Hy, ba muốn con dẫn Thiên Thanh đến công viên giải trí chiều nay chơi một chút. Ba có việc bận nên không đi cùng hai đứa được” Hạ Quang Minh nói, ánh mắt nghiêm nghị nhưng ấm áp.
“Hôm nay là sinh nhật của em, hãy làm cho nó những điều đặc biệt.”
Hạ Ngôn Hy nhìn ba mình, đôi mắt thoáng chút không hài lòng. Cậu không mấy tình nguyện, nhưng cũng không muốn làm ba thất vọng.
“Vâng, con sẽ đi.”
Bữa tiệc sinh nhật diễn ra trong không khí ấm cúng. Thiên Thanh mặc chiếc váy trắng xinh xắn, mắt sáng lên khi nhìn thấy chiếc bánh sinh nhật và những món quà nhỏ. Cô bé cắt bánh, nhận những lời chúc mừng từ ba và anh trai. Dù không phải là bữa tiệc lớn, nhưng đối với Thiên Thanh, đây là ngày sinh nhật hạnh phúc nhất mà cô từng có. So với những năm trước kia ở thị trấn chỉ có thể đốt 1 cây nến thế này đã là quá tốt rồi.
Sau bữa tiệc, Hạ Ngôn Hy và Thiên Thanh chuẩn bị đi công viên giải trí. Cả hai lên xe, tài xế Hạ gia ở phía trước, Ngôn Hy cùngThiên Thanh ngồi phía sau, cô gái nhỏ lòng đầy háo hức. Thiên Thanh trố mắt nhìn ra cửa sổ, thấy những dãy phố và cảnh quan thành phố thay đổi dần khi xe tiến về phía công viên.
Khi đến nơi, Hạ Ngôn Hy dẫn Thiên Thanh vào trong công viên. Cậu vẫn giữ vẻ lạnh lùng thường ngày, nhưng cố gắng tạo không khí vui vẻ cho em gái. Thiên Thanh cười tươi, tay nắm chặt tay anh trai, mắt sáng lên khi nhìn thấy những trò chơi và quầy hàng đầy màu sắc.
“Em muốn chơi trò gì trước?” Hạ Ngôn Hy hỏi, giọng không mấy nhiệt tình nhưng vẫn cố gắng quan tâm.
“Em muốn chơi đu quay...có được không ạ ?” Thiên Thanh hỏi, mắt hướng về chiếc đu quay lớn đang xoay vòng. Cô không dám ra yêu cầu, lúc nào cũng sẽ hỏi ý kiến của anh.
Cả hai xếp hàng chờ đến lượt. Khi lên đu quay, Thiên Thanh cười rạng rỡ, cảm nhận gió thổi qua mái tóc và cảnh quan xung quanh. Hạ Ngôn Hy ngồi bên cạnh, lặng lẽ quan sát em gái. Một phần nào đó trong lòng cậu chợt mềm lại, nhận ra rằng cô bé này thực sự cần sự quan tâm và yêu thương.
Sau khi chơi đu quay, cả hai đi dạo quanh công viên, thử sức với nhiều trò chơi khác nhau. Thiên Thanh cười nói không ngừng, cảm nhận niềm vui trọn vẹn của tuổi thơ. Hạ Ngôn Hy lần đầu thấy bé con cười nhiều như vậy dù không thể hiện rõ ràng, nhưng trong lòng cũng cảm thấy ấm áp.
Tuy nhiên, niềm vui chẳng kéo dài được lâu. Khi cả hai đang đứng trước một quầy bán kem, Hạ Ngôn Hy nhận được một cuộc gọi từ người giao hàng. Cậu áp điện thoại lên tai nói chuyện chăm chú
" Phải, là máy chơi game đời mới nhất "
" Tôi đang ở công viên giải trí Gia Hoành, anh mang đến đây "
Ngôn Hy nói chuyện mắt hướng lên nhìn chiếc dù lớn màu đỏ đặt giữa công viên, hàng lông mày bất chợt cau lại
" Anh mang vào trong không được sao bán một chiếc máy đắt tiền như thế còn keo kiệt vé vào cổng "
Đầu dây bên kia nói gì đó có hơi khó xử, Hạ Ngôn Hy tặc lưỡi thở hắt ra dáng vẻ khó chịu cực kì
" Được rồi tôi sẽ ra đó lấy hàng. "
Nói rồi cậu vội tắt điện thoại cho vào túi quần, lại cúi người xuống dặn dò cô gái nhỏ
" Em ở đây đợi anh, anh lấy đồ xong sẽ trở lại, nhanh lắm "
Thiên Thanh với theo anh có chút không tình nguyện
" Không thể mang theo Thiên Thanh ạ ? "
Ngoài cổng khá xa, đứa nhỏ này chân lại ngắn mang theo sẽ mất nhiều thời gian vậy nên Ngôn Hy mới quyết định bỏ cô lại.
" Em chờ lấy kem đi, anh đi nhanh lắm "
Nói rồi liền ngoảnh mặt bỏ đi mất để lại Thiên Thanh bé nhỏ chỉ mới 5 tuổi có chút lạc lỏng. Bé con nhận lấy kem từ cô bán hàng rồi lại đi đến bậc thềm gần đó ngồi đợi anh trai.
Đặng Thiên Thanh quá nhỏ còn chưa nhận ra bản thân sớm đã trở thành mục tiêu của bọn người xấu.
Người đàn ông lạ mặt bất chợt bước đến bên cạnh Thiên Thanh, nở một nụ cười thân thiện.
“Cháu có muốn xem một màn biểu diễn đặc biệt không? Chú biết một chỗ rất thú vị, chỉ cần đi theo chú một chút thôi.”
Thiên Thanh ngần ngại, nhưng ánh mắt tò mò. “Nhưng anh cháu…”
“Anh cháu bận việc nhờ chú dắt cháu đi chơi đấy. Nhanh lên nào, màn biểu diễn sắp bắt đầu rồi.” Người đàn ông nói, giọng đầy thuyết phục.
Thiên Thanh nhìn quanh, không biết cô bé nghĩ gì lại quyết định đi theo người đàn ông, nghĩ rằng sẽ quay lại ngay sau khi xem xong màn biểu diễn. Tuy nhiên, khi đi được một đoạn xa, Thiên Thanh bắt đầu cảm thấy lo lắng.
“Chú ơi, màn biểu diễn đâu? Cháu muốn quay lại đợi anh cháu.”
Người đàn ông nắm chặt tay cô bé, ánh mắt trở nên lạnh lùng và đáng sợ.
“Không có màn biểu diễn nào cả. Đi theo tao, đừng kêu la nếu không muốn gặp rắc rối.”
Thiên Thanh hoảng sợ, cố gắng vùng vẫy nhưng bị người đàn ông kéo đi nhanh chóng. Họ rời khỏi công viên theo một con đường bí mật khác, ở đó có một chiếc xe tải nhỏ đợi sẵn. Đám bắt cóc tầm 4 5 người bịt chặt miệng Thiên Thanh, trói cô bé lại rồi ném ra thùng xe phía sau, bọn chúng sau khi làm xong việc liền tức tốc rời khỏi hiện trường.
Một buổi chiều, khi Thiên Thanh đang ngồi học bài, Hạ Ngôn Hy bước vào phòng. Cậu nhìn thấy cô bé đang cặm cụi làm bài tập, đôi mắt đen láy đầy sự cố gắng. Một phần nào đó trong lòng cậu chợt mềm lại, nhưng vẫn giữ vẻ lạnh lùng.
“Em đang làm gì?” cậu hỏi, giọng không mấy thân thiện.
“Em đang làm bài tập” Thiên Thanh trả lời, mắt vẫn chuyển từ cuốn vở sang người Ngôn Hy
“Anh cần gì không?”
Hạ Ngôn Hy không trả lời ngay, chỉ nhìn cô bé một lúc.
“Không có gì. Ba muốn xem em có thực sự chăm chỉ hay không nên bảo anh trông chừng em."
Thiên Thanh ngước lên, nhìn vào mắt cậu anh trai.
“Em không lười biếng"
Hạ Ngôn Hy không nói gì thêm, chỉ gật đầu rồi kéo ghế sang một góc phòng ngồi xuống, tay cầm theo máy chơi game không ngừng ấn ấn, Thiên Thanh vẫn cứ quan sát không rời mắt, lúc này cậu mới có chút phản ứng.
" Em làm bài đi, không biết thì hỏi anh "
Thiên Thanh ngạc nhiên trước thái độ của Hạ Ngôn Hy. Cậu anh trai lạnh lùng và xa cách bỗng nhiên trở nên quan tâm đến việc học của cô. Cô bé cúi đầu tiếp tục làm bài, nhưng tâm trí cứ rối bời bởi sự thay đổi bất ngờ này.
Thời gian trôi qua trong yên lặng, chỉ có tiếng bút di chuyển trên giấy và âm thanh từ máy chơi game vang lên trong phòng. Thiên Thanh tập trung vào bài tập, nhưng thỉnh thoảng lại liếc nhìn Hạ Ngôn Hy. Cậu anh trai ngồi đó, tay cầm máy chơi game, đôi mắt chăm chú vào màn hình nhưng không có vẻ gì là thật sự đam mê trò chơi.
“Anh Ngôn Hy” Thiên Thanh gọi nhỏ.
“Anh có thể giúp em bài toán này không?”
Hạ Ngôn Hy ngước lên, tạm dừng trò chơi. Cậu bước đến bàn học của Thiên Thanh, nhìn vào bài toán trước mặt cô bé.
" Đùa với em thôi vậy mà em hỏi thật ấy hả ? "
Thiên Thanh hơi xấu hổ nép sang một bên, cậu vậy mà lại trêu chọc cô nữa rồi
“Em gặp khó chỗ nào?” Cậu hỏi, giọng điệu dịu dàng hơn.
“Em không hiểu cách giải bài này” cô bé trả lời, chỉ vào dòng chữ trên vở.
Hạ Ngôn Hy cúi xuống, cẩn thận giải thích cho Thiên Thanh. Cậu không chỉ giúp cô bé hiểu bài toán mà còn hướng dẫn cách tư duy để giải quyết những bài tương tự. Thiên Thanh chăm chú lắng nghe, cảm nhận được sự quan tâm chân thành từ anh trai.
“Cảm ơn anh” Thiên Thanh nói, mắt sáng lên.
Hạ Ngôn Hy mỉm cười nhẹ, cảm giác ấm áp bất chợt dâng lên trong lòng.
“Không có gì."
...
Sau một năm sinh sống ở nhà họ Hạ, mọi thứ dần dà trở nên ổn định hơn đối với Đặng Thiên Thanh. Hạ Ngôn Hy đối với cô có thể nói là không nóng không lạnh, ít ra chỉ cần đừng bắt nạt Thiên Thanh là cô đã cảm thấy rất tốt rồi. Cô bé dần quen thuộc với cuộc sống mới, biết rằng dù không nhận được tình cảm nồng nhiệt từ anh trai nhưng ít nhất cũng không bị hắt hủi.
Hôm nay là sinh nhật thứ năm của Thiên Thanh, một ngày đặc biệt mà Hạ Quang Minh không muốn bỏ lỡ. Ông quyết định tổ chức một bữa tiệc nhỏ tại nhà và sau đó sẽ đưa các con đến công viên giải trí để tận hưởng. Chỉ là công ty có cuộc họp khẩn nên ông không thể tự mình đi đành nhờ cậy đứa con trai khó bảo của mình.
“Ngôn Hy, ba muốn con dẫn Thiên Thanh đến công viên giải trí chiều nay chơi một chút. Ba có việc bận nên không đi cùng hai đứa được” Hạ Quang Minh nói, ánh mắt nghiêm nghị nhưng ấm áp.
“Hôm nay là sinh nhật của em, hãy làm cho nó những điều đặc biệt.”
Hạ Ngôn Hy nhìn ba mình, đôi mắt thoáng chút không hài lòng. Cậu không mấy tình nguyện, nhưng cũng không muốn làm ba thất vọng.
“Vâng, con sẽ đi.”
Bữa tiệc sinh nhật diễn ra trong không khí ấm cúng. Thiên Thanh mặc chiếc váy trắng xinh xắn, mắt sáng lên khi nhìn thấy chiếc bánh sinh nhật và những món quà nhỏ. Cô bé cắt bánh, nhận những lời chúc mừng từ ba và anh trai. Dù không phải là bữa tiệc lớn, nhưng đối với Thiên Thanh, đây là ngày sinh nhật hạnh phúc nhất mà cô từng có. So với những năm trước kia ở thị trấn chỉ có thể đốt 1 cây nến thế này đã là quá tốt rồi.
Sau bữa tiệc, Hạ Ngôn Hy và Thiên Thanh chuẩn bị đi công viên giải trí. Cả hai lên xe, tài xế Hạ gia ở phía trước, Ngôn Hy cùngThiên Thanh ngồi phía sau, cô gái nhỏ lòng đầy háo hức. Thiên Thanh trố mắt nhìn ra cửa sổ, thấy những dãy phố và cảnh quan thành phố thay đổi dần khi xe tiến về phía công viên.
Khi đến nơi, Hạ Ngôn Hy dẫn Thiên Thanh vào trong công viên. Cậu vẫn giữ vẻ lạnh lùng thường ngày, nhưng cố gắng tạo không khí vui vẻ cho em gái. Thiên Thanh cười tươi, tay nắm chặt tay anh trai, mắt sáng lên khi nhìn thấy những trò chơi và quầy hàng đầy màu sắc.
“Em muốn chơi trò gì trước?” Hạ Ngôn Hy hỏi, giọng không mấy nhiệt tình nhưng vẫn cố gắng quan tâm.
“Em muốn chơi đu quay...có được không ạ ?” Thiên Thanh hỏi, mắt hướng về chiếc đu quay lớn đang xoay vòng. Cô không dám ra yêu cầu, lúc nào cũng sẽ hỏi ý kiến của anh.
Cả hai xếp hàng chờ đến lượt. Khi lên đu quay, Thiên Thanh cười rạng rỡ, cảm nhận gió thổi qua mái tóc và cảnh quan xung quanh. Hạ Ngôn Hy ngồi bên cạnh, lặng lẽ quan sát em gái. Một phần nào đó trong lòng cậu chợt mềm lại, nhận ra rằng cô bé này thực sự cần sự quan tâm và yêu thương.
Sau khi chơi đu quay, cả hai đi dạo quanh công viên, thử sức với nhiều trò chơi khác nhau. Thiên Thanh cười nói không ngừng, cảm nhận niềm vui trọn vẹn của tuổi thơ. Hạ Ngôn Hy lần đầu thấy bé con cười nhiều như vậy dù không thể hiện rõ ràng, nhưng trong lòng cũng cảm thấy ấm áp.
Tuy nhiên, niềm vui chẳng kéo dài được lâu. Khi cả hai đang đứng trước một quầy bán kem, Hạ Ngôn Hy nhận được một cuộc gọi từ người giao hàng. Cậu áp điện thoại lên tai nói chuyện chăm chú
" Phải, là máy chơi game đời mới nhất "
" Tôi đang ở công viên giải trí Gia Hoành, anh mang đến đây "
Ngôn Hy nói chuyện mắt hướng lên nhìn chiếc dù lớn màu đỏ đặt giữa công viên, hàng lông mày bất chợt cau lại
" Anh mang vào trong không được sao bán một chiếc máy đắt tiền như thế còn keo kiệt vé vào cổng "
Đầu dây bên kia nói gì đó có hơi khó xử, Hạ Ngôn Hy tặc lưỡi thở hắt ra dáng vẻ khó chịu cực kì
" Được rồi tôi sẽ ra đó lấy hàng. "
Nói rồi cậu vội tắt điện thoại cho vào túi quần, lại cúi người xuống dặn dò cô gái nhỏ
" Em ở đây đợi anh, anh lấy đồ xong sẽ trở lại, nhanh lắm "
Thiên Thanh với theo anh có chút không tình nguyện
" Không thể mang theo Thiên Thanh ạ ? "
Ngoài cổng khá xa, đứa nhỏ này chân lại ngắn mang theo sẽ mất nhiều thời gian vậy nên Ngôn Hy mới quyết định bỏ cô lại.
" Em chờ lấy kem đi, anh đi nhanh lắm "
Nói rồi liền ngoảnh mặt bỏ đi mất để lại Thiên Thanh bé nhỏ chỉ mới 5 tuổi có chút lạc lỏng. Bé con nhận lấy kem từ cô bán hàng rồi lại đi đến bậc thềm gần đó ngồi đợi anh trai.
Đặng Thiên Thanh quá nhỏ còn chưa nhận ra bản thân sớm đã trở thành mục tiêu của bọn người xấu.
Người đàn ông lạ mặt bất chợt bước đến bên cạnh Thiên Thanh, nở một nụ cười thân thiện.
“Cháu có muốn xem một màn biểu diễn đặc biệt không? Chú biết một chỗ rất thú vị, chỉ cần đi theo chú một chút thôi.”
Thiên Thanh ngần ngại, nhưng ánh mắt tò mò. “Nhưng anh cháu…”
“Anh cháu bận việc nhờ chú dắt cháu đi chơi đấy. Nhanh lên nào, màn biểu diễn sắp bắt đầu rồi.” Người đàn ông nói, giọng đầy thuyết phục.
Thiên Thanh nhìn quanh, không biết cô bé nghĩ gì lại quyết định đi theo người đàn ông, nghĩ rằng sẽ quay lại ngay sau khi xem xong màn biểu diễn. Tuy nhiên, khi đi được một đoạn xa, Thiên Thanh bắt đầu cảm thấy lo lắng.
“Chú ơi, màn biểu diễn đâu? Cháu muốn quay lại đợi anh cháu.”
Người đàn ông nắm chặt tay cô bé, ánh mắt trở nên lạnh lùng và đáng sợ.
“Không có màn biểu diễn nào cả. Đi theo tao, đừng kêu la nếu không muốn gặp rắc rối.”
Thiên Thanh hoảng sợ, cố gắng vùng vẫy nhưng bị người đàn ông kéo đi nhanh chóng. Họ rời khỏi công viên theo một con đường bí mật khác, ở đó có một chiếc xe tải nhỏ đợi sẵn. Đám bắt cóc tầm 4 5 người bịt chặt miệng Thiên Thanh, trói cô bé lại rồi ném ra thùng xe phía sau, bọn chúng sau khi làm xong việc liền tức tốc rời khỏi hiện trường.
/60
|