Chương 3.2: Gặp lại kẻ thù
Vừa nghe bị người ta chê cười, Thương Bách Tề giống như mới tỉnh lại từ trong mơ, thấy mọi người đều dùng ánh mắt cười mà như không cười nhìn bọn họ, ông vội vàng nói, “Thanh Thanh nói đúng, Trăn Trăn, sao con không lễ phép như vậy? Nhanh giải thích với mẹ con đi!”
Thương Trăn không nhịn được nở nụ cười.
Có phải vì cô nhẫn nhục chịu đựng từ nhỏ, không oán giận, cho nên cha cô nghĩ rằng cô làm bằng sắt? Xảy ra chuyện gì, đều muốn cô nhận sai?
Đều nói đứa bé khóc sẽ có sữa ăn, mà cô biết điều trời sinh như vậy, xứng đáng đời trước bị hai mẹ con này áp bức tới chết!
Nhưng một đời này, cô không đành lòng rồi.
“Cha, con bị thương nặng như vậy, cha không hỏi một tiếng thì thôi, mẹ và em gái nói xấu con cha cũng không quản, con phản bác một câu, cha lại bắt con xin lỗi? Mất mặt là con sao? Nếu ngay từ đầu em gái không nói linh tinh, trái lại báo cảnh sát giúp con, con sẽ ở đây để người ta chê cười à?”
Thương Trăn nói những lời này khiến Thương Bách Tề khiếp sợ! Lúc này ông mới phát hiện tạo thành như bây giờ, là con gái nhỏ và vợ ông, không phải con gái lớn.
Nhưng ông vẫn nhíu mày, con gái lớn luôn nghe lời, bình thường chịu thiệt đều lấy đại cục làm trọng, sao hôm nay không hiểu chuyện chút nào?
Lúc này, quản gia vội vàng chạy tới, bởi vì hôm nay là yến tiệc nhỏ, chủ nhà không có ở đây, bà chủ mới tiễn khách đi, không muốn lại gây thêm chuyện nữa!
Vừa thấy Thương Trăn, ông ta cũng hoảng sợ!
“Cô Thương, cô không sao chứ? Tôi dẫn cô đi bôi thuốc rửa mặt nhé?”
Thương Trăn nhìn thấy ông ta, trong lòng nhẹ nhõm, “Bác quản gia, cháu không sao, có hai người muốn giết cháu, mong bác quản gia báo cảnh sát bắt bọn họ giúp cháu!”
“Cái gì?” Quản gia khiếp sợ, “Vậy mà có loại chuyện này sao? Là chúng tôi thất trách, cô Thương yên tâm đi, chúng tôi sẽ cho cô một công đạo! Mong chư vị khách quý đừng lo lắng, nhà họ Phong sẽ đảm bảo an toàn cho các vị!”
Mọi người nghe vậy chỉ cười, nói không sao, nhưng trong lòng hiểu rõ, trò cười tối nay, không phải hướng về phía bọn họ.
Nghe thấy quản gia nhà họ Phong nói như vậy, cũng đang gọi cảnh sát, sắc mặt Thương Trăn thay đổi, sao Hứa Triết còn chưa tới?
Nếu đám Hứa Triết bị cảnh sát bắt đi trước, chẳng phải chuyện tối nay sẽ cho qua sao?
Hơn nữa cảnh sát nể mặt nhà họ Phong chắc chắn sẽ không nương tay, đến lúc đó hai người khai cô ta ra thì chết!
Không được! Tối nay phải khiến Thương Trăn mất hết mặt mũi! Như vậy người khác chỉ chú ý mợ chủ tương lai nhà họ Phong phóng đãng cỡ nào, mà không chú ý tới âm mưu sau lưng.
Có lẽ ông trời nghe được tiếng lòng của cô ta, cô ta còn chưa mở miệng, một giọng nói rất lưu manh truyền tới.
“Hóa ra tiểu mỹ nhân chạy tới nơi này, không phải là vừa rồi rất sung sướng sao? Sao đột nhiên bỏ chạy, còn biến thành chật vật như vậy?”
Hứa Triết dẫn Chu Diệu Văn đi tới, khác với Hứa Triết hung hãn, Chu Diệu Văn đối mặt với nhiều người như vậy, bởi vì chột dạ mà hơi sợ hãi rụt rè.
Mọi người ở đây đều nhận ra hai người kia, là tay ăn chơi rất nổi tiếng, ỷ vào nhà có tiền, ăn nhậu chơi gái cờ bạc đủ cả.
Nghe ý trong lời nói của bọn họ, vừa rồi thực ra là bọn họ ở cạnh mợ chủ tương lai nhà họ Phong sao?
Thương Trăn nhìn thấy bọn họ, lạnh lùng nói, “Bác quản gia, chính là bọn họ muốn giết cháu!”
Quản gia còn chưa nói chuyện, Hứa Triết liền ra vẻ kinh ngạc cao giọng nói.
“Nói linh tinh gì thế, vừa rồi ở trên giường còn mở miệng gọi anh trai tốt, chỉ vì có người đi qua, cô sợ bị phát hiện mà trả đũa như vậy à? Cô đừng có mà đổi trắng thay đen như vậy, bị cô vu oan như thế, chúng tôi sẽ phải ngồi tù đấy! Hơn nữa tôi có tiền có thế hơn cô, vì sao phải giết cô? Nói dối mà không tìm lý do hẳn hoi!”
/1044
|