Ngày thứ ba Chu Hiểu Đồng cố gắng liên lạc với những khách hàng kia, cuối cùng một trong những người đó là Ngô quản lí chịu không được liền chấp nhận gặp cô.
Hắn ta nâng trán, nói: “Chu tiểu thư, cô có Tiền gia làm chỗ dựa vững chắc còn đến đây dày vò chúng tôi làm gì?” Trong mắt đã có một nét ghen ghét thoáng hiện, cho dù người nào bị một cái tát làm trò trước mặt nhiều người như thế cũng sẽ không sống dễ chịu, nhất là liên quan đến Tiền gia.
Chu Hiểu Đồng chân thành nói: “Tôi cùng Tiền gia không có bất cứ quan hệ nào, Ngô quản lí, một lần nữa tôi thành thật xin lỗi. Tôi đặc biệt đến đây để giải thích với ngài, xin ngài tha thứ cho tôi. Là lỗi của tôi chứ không liên quan đến phòng triễn lãm, xin ngài ngàn vạn lần đừng khiến mối quan hệ hợp tác này bị ảnh hưởng”
“Vậy sao?” Ngô quản lí nhìn cô gái trẻ trước mặt, trong mắt bỗng nhiên hiện lên chúng hứng thú khó hiểu, đột nhiên cười rộ lên “Tôi đã nói Chu tiểu thư là một người thoải mái, làm sao có thể trêu chọc đến cái gia thế đồ sộ kia được. Là tôi hiểu lầm ha ha…”
Hắn nhìn Chu Hiểu Đồng từ trên xuống dưới mấy lần, nói: “Muốn tiếp tục hợp tác cũng không phải là không được, thôi thì như vậy đi, cô theo tôi uống một tiệc rượu bồi tội, chuyện này coi như bỏ qua, cô thấy sao?”
Chu Hiểu Đồng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hắn.
_________________________________
Tiền gia.
Tiền phu nhân ung dung đẹp đẽ quý phái, tư thế tao nhã cầm chiếc thìa khéo léo uống canh, toàn bộ quá trình phát ra một chút âm thanh, hoàn toàn là một tư thế quý phu nhân.
Trong phòng khách to như vậy, chỉ có hai người, Tiền trung tướng đang họp ở quân khu, rất hay vắng nhà.
Đối diện với bà ta, Tiền Phong hoàn toàn không thèm để ý gặm chân gà, mồm to húp canh, một chút cũng không để ý đến thanh âm xồm xoàm.
Tiền phu nhân cầm khăn ăn nhẹ nhàng lau miệng, buông xuống, cuối cùng mở miệng: “Tiểu Phong, nghe nói con với Đông Phương tiểu thư rất hợp, phải không?”
Tiền Phong suy nghĩ: Cũng không sai. Hắn liền nói: “Cũng đúng”
Tiền phu nhân nhìn con trai, tiếp tục nói: “Vậy không bằng cứ tiếp tục đi, dù sao con cùng với người phụ nữ họ Chu kia cũng không còn gì, không phải sao? Chuyện này con làm rất tốt, mẹ rất hài lòng”
Tiền Phong đang ngồm ngoàm nhai rau, bỗng nhiên dừng lại, nói: “Có thể làm cho mẹ hài lòng, thật đúng là không đơn giản” Dứt lời, tiếp tục gắp lấy một miếng thịt kho tàu, cắn vào miệng.
Hương vị này… sao mà cô gái kia cứ khen mẹ cô ta làm thịt kho tàu ngon lắm. Đầu bếp nổi tiếng của Tiền gia làm chỉ thế này thôi, không phải sao?
“Tiểu Phong, chuyện này cha con và mẹ đều đã bàn bạc rồi. Đông Phương gia tuy rằng kém Tiền gia nhiều nhưng thế lực cũng rất lớn ở miền Bắc, cũng có thể bù trừ cho chúng ta. Con bây giờ tuy làm kiểm sát trưởng thành phố, nhưng so với cả nước thì vẫn không là gì. Nếu con muốn tiếp tục đi lên, Đông Phương gia có thể trợ lực không nhỏ cho con”
Đũa trong tay Tiền Phong bỗng nhiên buông, trên mặt vốn dĩ cợt nhã liền nghiêm nghị “Mẹ, con nhớ được con đã từng nói với mẹ, kiểm sát trưởng là bởi vì con muốn làm, chứ không phải là do con phải làm”
Đôi mi thanh tú của Tiền phu nhân rốt cuộc hơi nhíu, nói: “Tiểu Phong, chuyện này mẹ đã nói với con, cho dù con nghĩ nghĩ như thế nào thì cũng phải tính toán cho tương lai. Con là con trai độc nhất của Tiền gia, con nên sớm biết trên người con đang gánh cái trách nhiệm gì”
Tiền Phong muốn cười, nhưng vẫn không cười được. Hắn trầm mặc cầm lấy đũa, tiếp tục ăn cho xong bữa cơm này.
Sau khi ăn cơm tối, Tiền Phong muốn đi.
Tiền phu nhân có chút không vui, nói: “Nhanh như vậy đã muốn đi, không ở đây thêm một chút được sao? Ở đây có yêu quái muốn ăn thịt con à? Chiều nay cha con sẽ về, ở lại gặp nhau chút đi”
Tiền Phong nhún nhún vai, nói: “Mẹ gọi điện thoại không phải là bảo muốn ăn cơm thôi sao? Hiện tại đã ăn xong rồi”
Sắc mặt Tiền phu nhân hoàn toàn chìm xuống, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn con của mình không ngừng lại, đi ra ngoài.
Đi được hơn mười mét, Tiền Phong đột nhiên quay đầu lại nói: “Mẹ, lúc trước các người sao lại đặt cái tên này cho con?”
“Sao vậy?” Tiền phu nhân khó hiểu, hỏi.
Tiền Phong mím môi, phi thường bất mãn lắc đầu: “Thật khó nghe”
Đi ra cổng lớn, hắn đặc biệt quay đầu lại nhìn thím Mai đầu bếp trong nhà, nháy mắt nói: “Thím Mai, thím làm thịt kho tàu cực kỳ ngon”
Thím Mai đã ngoài năm mươi nhưng hai má vẫn đỏ rần, liên tục nói: “Thiếu gia thường xuyên trở về, thím Mai sẽ nấu cho cậu ăn”
Tiền Phong phất phất tay, rời khỏi căn nhà to đùng này.
Người khác đều nghĩ có nhà cao cửa rộng sẽ thật tốt, có một người cha quyền cao thế rộng lại càng thật tốt. Thế nhưng, có bao nhiêu người nghĩ rằng, cánh cửa này lại có áp lực nặng bao nhiêu, ép người đến thở không nổi.
_______________________
Chu Hiểu Đồng đứng trước cửa quán bar, do dự một khắc rốt cuộc vẫn phải cắn chặt môi, đi vào.
Cô nghĩ, cho dù thử cũng phải thử một chút, nếu thật sự không được, cô nhất định sẽ xoay người đi ra, lập tức trở về xin nghỉ việc.
Đi vào quán bar, vị Ngô quản lí kia đã chờ ở bên trong. Nhìn thấy cô tiến vào liền nắm lấy bả vai cô kéo qua chỗ ngồi.
Ngô quản lí giơ lên một ly rượu đưa tới trước mặt cô, cười nói: “Đến, Chu tiểu thư, cô đến tôi thật sự rất cao hứng, uống một ly nào. Cạn ly!”
Chu Hiểu Đồng tiếp nhận ly rượu, nhìn một chút, rồi nhắm mắt uống hết.
Ngô quản lí lập tức kêu một tiếng “Tốt! Chu tiểu thư quả nhiên rất thoảimái, tôi thật thích!”
Chu Hiểu Đồng hơi hơi dời sang bên cạnh một chút, né tránh cánh tay chụp tới của Ngô quản lí.
Ngô quản lí thất bại, ngượng ngùng nở nụ cười, nói: “Tiếp nào, chúng ta tiếp tục uống. Tôi thích nhất là người thoải mái, chỉ cần đêm nay cô uống với tôi thỏa chí, cái hợp đồng kia hoàn toàn không thành vấn đề gì hết!
Chu Hiểu Đồng cảm thấy mình như cái máy chết lặng, một lần lại một lần giơ ly, chuốc vào bụng, tiếp tục buông, tiếp tục giơ lên…
Một chai trước mặt, hai chai bên cạnh, trong bụng sôi ùng ục, đầu lại không còn cảm giác gì, giống như bị vét sạch sẽ. Lúc Ngô quản lí tươi cười rót thêm một ly, Chu Hiểu Đồng rốt cuộc nhịn không được nữa, che miệng lại chạy vào toilet, toàn bộ nôn ra ngoài.
Cô không thấy được, lúc cô chạy tới toilet, khóe miệng Ngô quản lí nhếch lên một nụ cười.
Hắn cẩn thận lấy ra một cái gói nhỏ trong túi, đem viên thuốc bên trong ném vào một bình rượu, tiếp tục nhẹ nhàng lắc lắc, rượu nổi lên một chút bót khí lại biến mất, giống như chưa từng có thứ kỳ lạ gì bên trong đó.
Khóe miệng Ngô quản lí hiện ra một nét châm biếm.
Cô bé này thật ngu ngốc hay là giả vờ ngu ngốc cũng không biết nữa, nhưng mà cũng không sao, hắn còn chưa có chạm vào loại phụ nữ nóng bỏng thoải mái này bao giờ, không biết lúc năm trên giường có còn thoải mái như thế này nữa không?
Còn chưa có kẻ nào đào thoát khỏi từ trong tay hắn đâu, Chu tiểu thư, đêm nay, vất vả cho em rồi!
Hắn ta nâng trán, nói: “Chu tiểu thư, cô có Tiền gia làm chỗ dựa vững chắc còn đến đây dày vò chúng tôi làm gì?” Trong mắt đã có một nét ghen ghét thoáng hiện, cho dù người nào bị một cái tát làm trò trước mặt nhiều người như thế cũng sẽ không sống dễ chịu, nhất là liên quan đến Tiền gia.
Chu Hiểu Đồng chân thành nói: “Tôi cùng Tiền gia không có bất cứ quan hệ nào, Ngô quản lí, một lần nữa tôi thành thật xin lỗi. Tôi đặc biệt đến đây để giải thích với ngài, xin ngài tha thứ cho tôi. Là lỗi của tôi chứ không liên quan đến phòng triễn lãm, xin ngài ngàn vạn lần đừng khiến mối quan hệ hợp tác này bị ảnh hưởng”
“Vậy sao?” Ngô quản lí nhìn cô gái trẻ trước mặt, trong mắt bỗng nhiên hiện lên chúng hứng thú khó hiểu, đột nhiên cười rộ lên “Tôi đã nói Chu tiểu thư là một người thoải mái, làm sao có thể trêu chọc đến cái gia thế đồ sộ kia được. Là tôi hiểu lầm ha ha…”
Hắn nhìn Chu Hiểu Đồng từ trên xuống dưới mấy lần, nói: “Muốn tiếp tục hợp tác cũng không phải là không được, thôi thì như vậy đi, cô theo tôi uống một tiệc rượu bồi tội, chuyện này coi như bỏ qua, cô thấy sao?”
Chu Hiểu Đồng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hắn.
_________________________________
Tiền gia.
Tiền phu nhân ung dung đẹp đẽ quý phái, tư thế tao nhã cầm chiếc thìa khéo léo uống canh, toàn bộ quá trình phát ra một chút âm thanh, hoàn toàn là một tư thế quý phu nhân.
Trong phòng khách to như vậy, chỉ có hai người, Tiền trung tướng đang họp ở quân khu, rất hay vắng nhà.
Đối diện với bà ta, Tiền Phong hoàn toàn không thèm để ý gặm chân gà, mồm to húp canh, một chút cũng không để ý đến thanh âm xồm xoàm.
Tiền phu nhân cầm khăn ăn nhẹ nhàng lau miệng, buông xuống, cuối cùng mở miệng: “Tiểu Phong, nghe nói con với Đông Phương tiểu thư rất hợp, phải không?”
Tiền Phong suy nghĩ: Cũng không sai. Hắn liền nói: “Cũng đúng”
Tiền phu nhân nhìn con trai, tiếp tục nói: “Vậy không bằng cứ tiếp tục đi, dù sao con cùng với người phụ nữ họ Chu kia cũng không còn gì, không phải sao? Chuyện này con làm rất tốt, mẹ rất hài lòng”
Tiền Phong đang ngồm ngoàm nhai rau, bỗng nhiên dừng lại, nói: “Có thể làm cho mẹ hài lòng, thật đúng là không đơn giản” Dứt lời, tiếp tục gắp lấy một miếng thịt kho tàu, cắn vào miệng.
Hương vị này… sao mà cô gái kia cứ khen mẹ cô ta làm thịt kho tàu ngon lắm. Đầu bếp nổi tiếng của Tiền gia làm chỉ thế này thôi, không phải sao?
“Tiểu Phong, chuyện này cha con và mẹ đều đã bàn bạc rồi. Đông Phương gia tuy rằng kém Tiền gia nhiều nhưng thế lực cũng rất lớn ở miền Bắc, cũng có thể bù trừ cho chúng ta. Con bây giờ tuy làm kiểm sát trưởng thành phố, nhưng so với cả nước thì vẫn không là gì. Nếu con muốn tiếp tục đi lên, Đông Phương gia có thể trợ lực không nhỏ cho con”
Đũa trong tay Tiền Phong bỗng nhiên buông, trên mặt vốn dĩ cợt nhã liền nghiêm nghị “Mẹ, con nhớ được con đã từng nói với mẹ, kiểm sát trưởng là bởi vì con muốn làm, chứ không phải là do con phải làm”
Đôi mi thanh tú của Tiền phu nhân rốt cuộc hơi nhíu, nói: “Tiểu Phong, chuyện này mẹ đã nói với con, cho dù con nghĩ nghĩ như thế nào thì cũng phải tính toán cho tương lai. Con là con trai độc nhất của Tiền gia, con nên sớm biết trên người con đang gánh cái trách nhiệm gì”
Tiền Phong muốn cười, nhưng vẫn không cười được. Hắn trầm mặc cầm lấy đũa, tiếp tục ăn cho xong bữa cơm này.
Sau khi ăn cơm tối, Tiền Phong muốn đi.
Tiền phu nhân có chút không vui, nói: “Nhanh như vậy đã muốn đi, không ở đây thêm một chút được sao? Ở đây có yêu quái muốn ăn thịt con à? Chiều nay cha con sẽ về, ở lại gặp nhau chút đi”
Tiền Phong nhún nhún vai, nói: “Mẹ gọi điện thoại không phải là bảo muốn ăn cơm thôi sao? Hiện tại đã ăn xong rồi”
Sắc mặt Tiền phu nhân hoàn toàn chìm xuống, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn con của mình không ngừng lại, đi ra ngoài.
Đi được hơn mười mét, Tiền Phong đột nhiên quay đầu lại nói: “Mẹ, lúc trước các người sao lại đặt cái tên này cho con?”
“Sao vậy?” Tiền phu nhân khó hiểu, hỏi.
Tiền Phong mím môi, phi thường bất mãn lắc đầu: “Thật khó nghe”
Đi ra cổng lớn, hắn đặc biệt quay đầu lại nhìn thím Mai đầu bếp trong nhà, nháy mắt nói: “Thím Mai, thím làm thịt kho tàu cực kỳ ngon”
Thím Mai đã ngoài năm mươi nhưng hai má vẫn đỏ rần, liên tục nói: “Thiếu gia thường xuyên trở về, thím Mai sẽ nấu cho cậu ăn”
Tiền Phong phất phất tay, rời khỏi căn nhà to đùng này.
Người khác đều nghĩ có nhà cao cửa rộng sẽ thật tốt, có một người cha quyền cao thế rộng lại càng thật tốt. Thế nhưng, có bao nhiêu người nghĩ rằng, cánh cửa này lại có áp lực nặng bao nhiêu, ép người đến thở không nổi.
_______________________
Chu Hiểu Đồng đứng trước cửa quán bar, do dự một khắc rốt cuộc vẫn phải cắn chặt môi, đi vào.
Cô nghĩ, cho dù thử cũng phải thử một chút, nếu thật sự không được, cô nhất định sẽ xoay người đi ra, lập tức trở về xin nghỉ việc.
Đi vào quán bar, vị Ngô quản lí kia đã chờ ở bên trong. Nhìn thấy cô tiến vào liền nắm lấy bả vai cô kéo qua chỗ ngồi.
Ngô quản lí giơ lên một ly rượu đưa tới trước mặt cô, cười nói: “Đến, Chu tiểu thư, cô đến tôi thật sự rất cao hứng, uống một ly nào. Cạn ly!”
Chu Hiểu Đồng tiếp nhận ly rượu, nhìn một chút, rồi nhắm mắt uống hết.
Ngô quản lí lập tức kêu một tiếng “Tốt! Chu tiểu thư quả nhiên rất thoảimái, tôi thật thích!”
Chu Hiểu Đồng hơi hơi dời sang bên cạnh một chút, né tránh cánh tay chụp tới của Ngô quản lí.
Ngô quản lí thất bại, ngượng ngùng nở nụ cười, nói: “Tiếp nào, chúng ta tiếp tục uống. Tôi thích nhất là người thoải mái, chỉ cần đêm nay cô uống với tôi thỏa chí, cái hợp đồng kia hoàn toàn không thành vấn đề gì hết!
Chu Hiểu Đồng cảm thấy mình như cái máy chết lặng, một lần lại một lần giơ ly, chuốc vào bụng, tiếp tục buông, tiếp tục giơ lên…
Một chai trước mặt, hai chai bên cạnh, trong bụng sôi ùng ục, đầu lại không còn cảm giác gì, giống như bị vét sạch sẽ. Lúc Ngô quản lí tươi cười rót thêm một ly, Chu Hiểu Đồng rốt cuộc nhịn không được nữa, che miệng lại chạy vào toilet, toàn bộ nôn ra ngoài.
Cô không thấy được, lúc cô chạy tới toilet, khóe miệng Ngô quản lí nhếch lên một nụ cười.
Hắn cẩn thận lấy ra một cái gói nhỏ trong túi, đem viên thuốc bên trong ném vào một bình rượu, tiếp tục nhẹ nhàng lắc lắc, rượu nổi lên một chút bót khí lại biến mất, giống như chưa từng có thứ kỳ lạ gì bên trong đó.
Khóe miệng Ngô quản lí hiện ra một nét châm biếm.
Cô bé này thật ngu ngốc hay là giả vờ ngu ngốc cũng không biết nữa, nhưng mà cũng không sao, hắn còn chưa có chạm vào loại phụ nữ nóng bỏng thoải mái này bao giờ, không biết lúc năm trên giường có còn thoải mái như thế này nữa không?
Còn chưa có kẻ nào đào thoát khỏi từ trong tay hắn đâu, Chu tiểu thư, đêm nay, vất vả cho em rồi!
/230
|