"Tôi không làm hại cô, nhưng hai ngày này, cô phải ở lại chỗ này, cô yên tâm, từ giờ trở đi, sẽ không ai làm cô bị thương!" Lâm Tử Lam nhìn cô ta nói.
Người phụ nữ đó không biết Lâm Tử Lam nói là sự thật hay giả, chỉ là khóc nhìn Lâm Tử Lam, "Tại sao muốn bắt tôi tới nơi này? Vì sao?"
Nhìn dáng vẻ cô ta sợ hãi, dường như Lâm Tử Lam có thể cảm nhận được cảm giác của cô ta, mở miệng nói, "Cô không biết cũng tốt, có điều, cô không cần lo lắng, từ giờ trở đi, sẽ không có ai làm cô bị thương!"
"Thật vậy không?"
"Ừm!" Lâm Tử Lam hướng về phía cô ta gật đầu, lúc này, người phụ nữ đó mới bớt sợ hãi, chỉ là vẫn có chút lo lắng.
"Ăn một chút gì đi!" Lâm Tử Lam nhìn cô ta nói.
Người phụ nữ đó ngẩn người, dường như có chút không tin tưởng, đôi mắt dường như hoài nghi nhìn Lâm Tử Lam.
Lâm Tử Lam biết, cô ta đang lo lắng, vì thế, không nói gì, mà cầm lấy đồ ăn đưa lên miệng ăn, "Ăn ngon lắm!"
"Cho dù cô không vì mình, cũng phải vì đứa nhỏ trong bụng cô mà ăn một chút!" Lâm Tử Lam nhìn cô ta nói.
Nhìn hành động của Lâm Tử Lam, lúc này, người phụ nữ đó mới thả lỏng, thật ra thời gian dài như vậy, cô cũng đã đói bụng, mà Hoa Hồng đưa đồ ăn tới, cô lại không dám ăn.
Cầm đồ ăn lên, đưa vào miệng, dáng vẻ ăn uống rất tao nhã, Lâm Tử Lam nhìn, lúc này, khóe miệng gợi lên một nụ cười.
Đây xem như bồi thường một ít sao?
Không, đây đều không tính là, nhưng cũng chỉ có như vậy, trong lòng của cô mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Lâm Tử Lam không sốt ruột rời đi, mà ngồi ở đó, lẳng lặng nhìn cô ta.
Ngay từ đầu, người phụ nữ đó còn hơi câu nệ, nhưng càng về sau, lại chủ động nói chuyện cùng Lâm Tử Lam.
"Có phải là cô cũng đang mang thai?" Người phụ nữ đó nhìn Lâm Tử Lam hỏi.
Lâm Tử Lam ngồi ở kia, nghe lời nói của cô, sửng sờ, "Làm sao cô biết?"
"Trực giác!" Cô ta thản nhiên nói, "Mọi người đều nói trực giác của phụ nữ có thai chuẩn nhất, xem ra đúng là vậy!"
Nghe lời nói của cô ấy, khóe miệng Lâm Tử Lam gượng cười, có phải không? Là thế này phải không? Nhưng vì sao cô không có loại cảm giác này?
"Thật ra, theo như thái độ của cô đối với tôi, còn có ánh mắt, chỉ cần quan sát kỹ sẽ phát hiện!" Người phụ nữ đó lập tức bổ sung một câu.
Có thể là vậy, bởi vì cùng là phụ nữ có thai, cho nên tâm tình Lâm Tử Lam có điểm không thể đoán, cũng có chút nhạy cảm.
Lâm Tử Lam ngồi ở đó, không nói gì, lúc này, người phụ nữ đó dường như thả lỏng cảnh giác, nhìn Lâm Tử Lam, trò chuyện, "Bảo bối của cô, mấy tháng rồi?"
Hỏi điều này, Lâm Tử Lam hơi sửng sốt, tay vuốt ve bụng, lập tức nghĩ nghĩ, mở miệng, "Không đến hai tháng. . . . . ."
"Con tôi đã bốn tháng rồi!" Người kia nói, nói đến bảo bối, vẻ mặt cô ấy đầy hạnh phúc, tay cũng vuốt ve bụng, khóe miệng tươi cười, xinh đẹp làm cho người ta không biết nên nói gì.
Nhìn cô ấy, Lâm Tử Lam thực cảm thấy, là vì cô, mà hủy hoại cô ấy!
Lúc này, người phụ nữ kia nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Lâm Tử Lam, "Đúng rồi, tôi đã nói với cô, bà tôi nói, phụ nữ mang thai ba tháng đầu rất quan trọng, cô nhất định phải chú ý, không nên đi lại quá nhiều, không nên quá mệt nhọc, hơn nữa, phải luôn giữ tâm trạng vui vẻ, nếu không sẽ nguy hiểm!"
Cô tận tình khuyên bảo Lâm Tử Lam, nghe lời của cô, khóe miệng Lâm Tử Lam gợi lên nụ cười chua xót, hiện tại, cô có thể sống sót hay không, là cả một hỏi đề, đừng nói đứa bé trong bụng của cô!
Nghĩ đến đứa con trước kia, Lâm Tử Lam cảm thấy đau lòng, hiện tại chẳng lẽ ngay cả đứa bé này cũng không bảo vệ nổi sao?
Nhìn dáng vẻ Lâm Tử Lam u sầu, người phụ nữ đó nhíu mày, tiến đến trước mặt Lâm Tử Lam hỏi, "Tại sao tôi cảm thấy dáng vẻ cô rất đau khổ?"
Nghe thế, Lâm Tử Lam quay đầu nhìn cô, cười, "Không có gì!"
"Cô nhất định phải luôn giữ tâm trạng vui vẻ, không nên quá mệt mỏi, nếu không bảo bối trong bụng cô sẽ không tốt!" Người phụ nữ đó nói.
Lâm Tử Lam nghe, sau đó nhìn cô ấy gật đầu.
"Mẹ chồng tôi và chồng tôi đều nói, "Nếu trong lúc phụ nữ mang thai mà tâm tình không tốt, hoặc là quá mệt mỏi, đứa bé sinh ra não sẽ bị teo lại!"
Nói điều này, Lâm Tử Lam nhịn không được nở nụ cười, "Không nghiêm trọng như vậy !"
"Làm sao cô biết?"
"Bởi vì tôi đã có một bé trai tám tuổi, không chỉ không có não bị teo, mà lại rất thông minh!" Lâm Tử Lam nói.
Nghe thế, người phụ nữ đó có vẻ kinh ngạc, "Cô đã có một bé trai tám tuổi?"
Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của cô ấy, Lâm Tử Lam cũng không bất ngờ, chỉ gật đầu.
"Không nghĩ tới, cô còn trẻ như vậy đã có một bé trai tám tuổi!"
"Ừm, tôi chưa kết hôn đã có con!" Lâm Tử Lam nói.
Nói điều này, người phụ nữ đó còn kinh ngạc hơn, đôi mắt kia kinh ngạc nhìn cô.
Lâm Tử Lam cũng không để ý sự kinh ngạc của cô ấy, cứ thế mở miệng, "Tôi đây đã là lần thứ hai, không, chính xác mà nói, là lần thứ ba. . . . . ."
Lần mang thai thứ hai, cô không giữ được, hiện tại, dường như cũng không thể giữ được. . . . . .
Nhìn nét mặt Lâm Tử Lam, không giống đang nói đùa, nhưng trong vẻ mặt của cô, còn mang theo đau khổ, người phụ nữ đó hỏi, "Vậy lần thứ hai mang thai, nhất định là một cô bé xinh đẹp!"
"Lúc tôi mang thai được ba tháng, bởi vì ngoài ý muốn, không có giữ được. . . . . ."
Không thể, dáng vẻ cô lộ ra vẻ đau thương như vậy, người phụ nữ đó đã hiểu!
Không giữ được con của mình, thật đau khổ, vô cùng đau khổ!
Trong khoảng thời gian ngắn, người phụ nữ đó không biết nên nói cái gì cho phải, đôi mắt bất đắc dĩ nhìn Lâm Tử Lam, "Thật xin lỗi, có phải tôi đã nói lỡ lời ?"
Nghe được cô ấy xin lỗi, Lâm Tử Lam cười, "Không có, tôi không sao!"
"Cô đừng quá đau khổ, tôi tin bảo bối trong bụng cô nhất định có thể bình an sinh ra, khỏe mạnh lớn lên!" Người phụ nữ đó nói.
Nghe được điều cô mong ước, Lâm Tử Lam cười, nhớ tới việc họ làm đối với cô ấy, đáy lòng cảm thấy vô cùng có lỗi, ánh mắt của cô nhìn đến cái bụng hơi nhô lên của cô ấy, "Cô cũng vậy!"
"Ừm!" Người phụ nữ đó gật đầu.
Lâm Tử Lam thấy đã khuya, nhìn cô, "Tốt lắm, tôi trở về, cô cũng nghỉ ngơi sớm một chút!" Nói xong, Lâm Tử Lam liền đứng dậy.
"Chờ một chút!" Lúc này, người phụ nữ đó mở miệng.
Nghe được lời của cô, Lâm Tử Lam quay đầu nhìn cô.
"Tôi có thể nhờ cô một việc không?"
"Chuyện gì?"
"Tôi tới nơi này, người nhà của tôi không biết, cô có thể báo lại cho họ biết không, nói cho họ biết tôi không sao!" Người phụ nữ đó nói.
Lâm Tử Lam nghĩ nghĩ, gật đầu, "Tôi sẽ nói với họ!"
"Được! !" Người phụ nữ đó liên tục gật đầu, "Cám ơn!"
Lâm Tử Lam gật đầu, không nói gì nữa, xoay người đi ra ngoài.
Người phụ nữ như vậy, hẳn là rất hạnh phúc, hy vọng cô sẽ không có việc gì!
Lúc Lâm Tử Lam trở về, Mặc Thiếu Thiên nằm ở trên giường giả bộ ngủ, Lâm Tử Lam cũng không nói chuyện, trực tiếp nằm xuống ngủ, cảm giác được Lâm Tử Lam ngủ say, lúc này Mặc Thiếu Thiên mới mở mắt, trong lòng rối rắm, bất đắc dĩ không nói nên lời. . . . . .
Hai ngày này, cảm xúc của Lâm Tử Lam không được tốt, ăn cũng ít, nói chuyện cũng ít, Mặc Thiếu Thiên rất lo lắng, nhưng anh cũng biết, cô vì chuyện người phụ nữ đó mà cảm thấy có lỗi, cho nên Mặc Thiếu Thiên không nói thêm gì, mà để cho cô có thời gian suy ngẫm.
Rốt cục hai ngày sau, nhận được kết quả xét nghiệm.
Ngày đó, mọi người đều rất hồi hộp, chờ mong kết quả như thế nào.
Lâm Tử Lam cũng vô cùng khẩn trương, chờ Bạch Dạ thông báo kết quả.
"Bạch Dạ, rốt cuộc thế nào! ?" Mặc Thiếu Thiên hỏi, kết quả này đối với họ mà nói, cũng có thể lên trời, cũng có thể làm cho họ xuống đất, nôn nóng không thôi.
Bạch Dạ nhìn kết quả xét nghiệm, ngước mắt.
"Kết quả là . . . . ." Nói đến một nửa, anh cố ý dừng một chút.
Mấy người họ không phải là người kiên nhẫn, nghe Bạch Dạ nói, làm tâm trạng họ không yên, Hoa Hồng nhịn không được mở miệng, "Rốt cuộc thế nào! ?"
"An toàn!"
Trời biết, khi Bạch Dạ nói ra những lời này, trái tim mọi người đều muốn nhảy ra ngoài!
Nhưng mà, những lời này, đưa họ lên trời!
Tâm trạng căng thẳng của Lâm Tử Lam, lập tức thả lỏng, giống như vứt được một tảng đá lớn xuống đất.
Mà Hoa Hồng cũng như thế, cho dù bề ngoài cô kiên cường, cô cũng chưa bao giờ làm hại người vô tội, huống chi lại là một người phụ nữ có thai không thù không hận, nếu không phải là Lâm Tử Lam cùng Hi Hi, cô nhất định sẽ không làm chuyện như vậy. . . . . . Hiện tại, biết được an toàn, tâm tư họ đều nhẹ nhõm.
Mặc Thiếu Thiên cũng vậy, anh cho rằng, vì anh mà anh cùng Lâm Tử Lam căng thẳng rất lâu, hoặc là trong lòng hai người họ không tháo gỡ được khúc mắc, hiện tại biết được không có việc gì, cuối cùng yên tâm.
"Hiện tại tôi dường như có điểm rõ ràng, cổ này, chỉ nhằm vào người bình thường, nếu như là phụ nữ mang thai, sẽ bị kháng cự lại, chỉ là hại người bị nhiễm cổ, như thế nào cô ta cũng không nghĩ đến kế hoạch tuyệt diệu nhưng lại bị một đứa bé chống lại!"
Nghe Bạch Dạ nói, Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên đồng thời sửng sốt.
Hoa Hồng cũng vậy.
Lúc này mới hiểu ra, nhưng Diệp An Nhiên buộc Hoa Hồng ăn viên thuốc kia, là vì muốn cô làm hại Lâm Tử Lam cùng Hi Hi sao? Hay là cô ta sớm đoán được, Hi Hi sẽ không để cho cô ăn, mà chính mình sẽ ăn?
Nhưng không phải không thừa nhận, tâm địa người phụ nữ này, rất hiểm độc!
Chuyện gì cũng đã nghĩ đến, chỉ không ngờ tới, Lâm Tử Lam lại mang thai! ! !
"Ý của anh là, tôi cùng người phụ nữ đó đều không có chuyện gì sao?" Lâm Tử Lam nhìn Bạch Dạ hỏi, sợ là không vui mừng được lâu.
Bạch Dạ gật đầu, "Ừm, đúng vậy!"
Nghe thế, tâm trạng Lâm Tử Lam, hoàn toàn nhẹ nhõm.
May mắn, thật may mắn!
Cuối cùng, Lâm Tử Lam không cần tự trách mình!
"Hiện tại mọi người không cần lo lắng, có thể đưa cô ấy trở về!"
"Tôi lập tức đi làm!" Nói xong, Hoa Hồng định đi.
"Chờ một chút!" Lúc này, Lâm Tử Lam mở miệng, Hoa Hồng quay đầu nhìn Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam nhìn cô, "Tôi với cô cùng đi!"
Nhìn Lâm Tử Lam, cuối cùng Hoa Hồng gật đầu, "Ừm!"
Lúc này, hai người vừa định đi, Mặc Thiếu Thiên cũng mở miệng, "Tôi cũng đi cùng hai người!"
Lâm Tử Lam cùng Hoa Hồng đều sửng sốt, sau đó gật đầu, cùng nhau đi.
Buổi tối, họ đưa cô ta trở về.
Lúc ở cửa, người phụ nữ đó nhìn Lâm Tử Lam, "Tuy rằng tôi không biết vì sao mọi người bắt tôi, cũng không biết mọi người đã làm gì với tôi, nhưng hiện tại nhìn thấy mọi người đối với tôi vui vẻ như vậy, tôi cũng yên tâm hơn!"
"Thật xin lỗi. . . . . ." Bao nhiêu điều, Lâm Tử Lam chỉ có thể nói một câu như vậy.
Vì cô mà làm thí nghiệm trên thân thể của cô ấy, Lâm Tử Lam thật sự cảm thấy có lỗi.
"Không cần phải nói xin lỗi. . . . . ."
Hoa Hồng đứng một bên, nhìn họ, nhịn không được ho khan một tiếng, "Người nên xin lỗi, là tôi. . . . . . Là tôi bắt cô đem đi, chỉ là hiện tại, cuối cùng cô không có chuyện gì!"
Lúc này, người phụ nữ đó khó hiểu nhìn Hoa Hồng.
Mấy ngày nay vẻ mặt cô luôn căng thẳng, tuy rằng dáng vẻ rất xinh đẹp, nhưng cũng làm cho người khác cảm thấy rất nghiêm túc, hiện tại nghe được Hoa Hồng xin lỗi, người phụ nữ đó hơi lặng đi.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên lấy ra một cái này nọ, "Tôi nghe nói công ty của chồng cô gặp một số chuyện, có lẽ cái này có thể giúp được hai người!"
Mặc Thiếu Thiên đưa cho cô ấy một tập tài liệu.
Người phụ nữ đó sửng sốt, "Làm sao anh biết?"
Mặc Thiếu Thiên cười nhạt, đưa tài liệu cho cô.
Sau khi người phụ nữ đó nhận lấy thì ngẩn người, "Thì ra, anh ấy gạt tôi nhiều chuyện vậy sao. . . . . ."
"Cái này có thể giúp anh ta vượt qua cửa ải khó khăn!" Mặc Thiếu Thiên nói.
"Nhưng cái này. . . . . ."
"Coi như đây là chúng tôi bồi thường cho cô, nhận lấy đi!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Người phụ nữ đó có chút do dự, lúc này, Lâm Tử Lam nhìn cô, "Tôi tin bảo bối của cô sẽ bình an ra đời, vì bảo bối của cô, gia đình của cô, hãy nhận lấy đi!" Lâm Tử Lam nói.
Nghe Lâm Tử Lam dịu dàng nói, người phụ nữ đó nghĩ nghĩ, cuối cùng gật đầu, "Cám ơn mọi người!"
"Trở về đi!" Lâm Tử Lam nói.
Người phụ nữ đó gật đầu, cuối cùng xoay người, chậm rãi trở về, vừa đi, vẫn không quên quay đầu nhìn họ.
Lâm Tử Lam nhìn phía cô cười, cuối cùng, người phụ nữ về tới nhà mình.
Khả năng, nhiều năm sau, Lâm Tử Lam cũng sẽ nhớ tới người phụ nữ này, hơn nữa, cả đời khó có thể quên người phụ nữ như vậy.
Cô ấy chắc chắn là một người phụ nữ đã phải chịu nhiều đau khổ, người vĩ đại như vậy, Lâm Tử Lam tin tưởng, cho dù gặp chuyện gì, cô ấy cũng sẽ biến nguy thành an, bình an vượt qua. . . . . .
Giải quyết chuyện này, tâm tình Lâm Tử Lam cũng tốt hơn nhiều, lúc họ trở về, Lâm Tử Lam đặt tay trên bụng, cảm giác được một sinh mạng nhỏ bé bên trong, xem như bù lại thương tổn của Lâm Tử Lam, mặc kệ thế nào, cô đều muốn bình an sinh ra đứa bé này!
Lúc trở về, đã là buổi tối .
Hoa Hồng trở về nghỉ ngơi, Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam cũng trở về phòng.
Nhìn thấy nụ cười trên mặt Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên cũng cảm giác, trời quang mây tạnh.
Anh đi qua, nhìn Lâm Tử Lam, cuối cùng mở miệng, "Thật xin lỗi. . . . . ."
Nghe được giọng nói đầy áy náy của Mặc Thiếu Thiên, lúc này Lâm Tử Lam mới ngước mắt, nhìn anh, mà Mặc Thiếu Thiên giờ này khắc này, cũng đang nhìn cô đầy tình cảm.
Đúng lúc nhìn thấy ánh mắt Mặc Thiếu Thiên thì đáy lòng Lâm Tử Lam, không khỏi xúc động.
Cô chậm rãi đứng dậy, đứng trước mặt Mặc Thiếu Thiên, giây tiếp theo, cô vươn tay, ôm lấy anh!
"Không cần nói xin lỗi em. . . . . ." Lâm Tử Lam ôm anh nói.
Cô cho rằng, chuyện này đã gây ra khúc mắc trong lòng hai người, nhưng hôm nay lúc biết được tin tức này, trong lòng của cô vô cùng nhẹ nhõm.
Người phụ nữ đó không biết Lâm Tử Lam nói là sự thật hay giả, chỉ là khóc nhìn Lâm Tử Lam, "Tại sao muốn bắt tôi tới nơi này? Vì sao?"
Nhìn dáng vẻ cô ta sợ hãi, dường như Lâm Tử Lam có thể cảm nhận được cảm giác của cô ta, mở miệng nói, "Cô không biết cũng tốt, có điều, cô không cần lo lắng, từ giờ trở đi, sẽ không có ai làm cô bị thương!"
"Thật vậy không?"
"Ừm!" Lâm Tử Lam hướng về phía cô ta gật đầu, lúc này, người phụ nữ đó mới bớt sợ hãi, chỉ là vẫn có chút lo lắng.
"Ăn một chút gì đi!" Lâm Tử Lam nhìn cô ta nói.
Người phụ nữ đó ngẩn người, dường như có chút không tin tưởng, đôi mắt dường như hoài nghi nhìn Lâm Tử Lam.
Lâm Tử Lam biết, cô ta đang lo lắng, vì thế, không nói gì, mà cầm lấy đồ ăn đưa lên miệng ăn, "Ăn ngon lắm!"
"Cho dù cô không vì mình, cũng phải vì đứa nhỏ trong bụng cô mà ăn một chút!" Lâm Tử Lam nhìn cô ta nói.
Nhìn hành động của Lâm Tử Lam, lúc này, người phụ nữ đó mới thả lỏng, thật ra thời gian dài như vậy, cô cũng đã đói bụng, mà Hoa Hồng đưa đồ ăn tới, cô lại không dám ăn.
Cầm đồ ăn lên, đưa vào miệng, dáng vẻ ăn uống rất tao nhã, Lâm Tử Lam nhìn, lúc này, khóe miệng gợi lên một nụ cười.
Đây xem như bồi thường một ít sao?
Không, đây đều không tính là, nhưng cũng chỉ có như vậy, trong lòng của cô mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Lâm Tử Lam không sốt ruột rời đi, mà ngồi ở đó, lẳng lặng nhìn cô ta.
Ngay từ đầu, người phụ nữ đó còn hơi câu nệ, nhưng càng về sau, lại chủ động nói chuyện cùng Lâm Tử Lam.
"Có phải là cô cũng đang mang thai?" Người phụ nữ đó nhìn Lâm Tử Lam hỏi.
Lâm Tử Lam ngồi ở kia, nghe lời nói của cô, sửng sờ, "Làm sao cô biết?"
"Trực giác!" Cô ta thản nhiên nói, "Mọi người đều nói trực giác của phụ nữ có thai chuẩn nhất, xem ra đúng là vậy!"
Nghe lời nói của cô ấy, khóe miệng Lâm Tử Lam gượng cười, có phải không? Là thế này phải không? Nhưng vì sao cô không có loại cảm giác này?
"Thật ra, theo như thái độ của cô đối với tôi, còn có ánh mắt, chỉ cần quan sát kỹ sẽ phát hiện!" Người phụ nữ đó lập tức bổ sung một câu.
Có thể là vậy, bởi vì cùng là phụ nữ có thai, cho nên tâm tình Lâm Tử Lam có điểm không thể đoán, cũng có chút nhạy cảm.
Lâm Tử Lam ngồi ở đó, không nói gì, lúc này, người phụ nữ đó dường như thả lỏng cảnh giác, nhìn Lâm Tử Lam, trò chuyện, "Bảo bối của cô, mấy tháng rồi?"
Hỏi điều này, Lâm Tử Lam hơi sửng sốt, tay vuốt ve bụng, lập tức nghĩ nghĩ, mở miệng, "Không đến hai tháng. . . . . ."
"Con tôi đã bốn tháng rồi!" Người kia nói, nói đến bảo bối, vẻ mặt cô ấy đầy hạnh phúc, tay cũng vuốt ve bụng, khóe miệng tươi cười, xinh đẹp làm cho người ta không biết nên nói gì.
Nhìn cô ấy, Lâm Tử Lam thực cảm thấy, là vì cô, mà hủy hoại cô ấy!
Lúc này, người phụ nữ kia nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Lâm Tử Lam, "Đúng rồi, tôi đã nói với cô, bà tôi nói, phụ nữ mang thai ba tháng đầu rất quan trọng, cô nhất định phải chú ý, không nên đi lại quá nhiều, không nên quá mệt nhọc, hơn nữa, phải luôn giữ tâm trạng vui vẻ, nếu không sẽ nguy hiểm!"
Cô tận tình khuyên bảo Lâm Tử Lam, nghe lời của cô, khóe miệng Lâm Tử Lam gợi lên nụ cười chua xót, hiện tại, cô có thể sống sót hay không, là cả một hỏi đề, đừng nói đứa bé trong bụng của cô!
Nghĩ đến đứa con trước kia, Lâm Tử Lam cảm thấy đau lòng, hiện tại chẳng lẽ ngay cả đứa bé này cũng không bảo vệ nổi sao?
Nhìn dáng vẻ Lâm Tử Lam u sầu, người phụ nữ đó nhíu mày, tiến đến trước mặt Lâm Tử Lam hỏi, "Tại sao tôi cảm thấy dáng vẻ cô rất đau khổ?"
Nghe thế, Lâm Tử Lam quay đầu nhìn cô, cười, "Không có gì!"
"Cô nhất định phải luôn giữ tâm trạng vui vẻ, không nên quá mệt mỏi, nếu không bảo bối trong bụng cô sẽ không tốt!" Người phụ nữ đó nói.
Lâm Tử Lam nghe, sau đó nhìn cô ấy gật đầu.
"Mẹ chồng tôi và chồng tôi đều nói, "Nếu trong lúc phụ nữ mang thai mà tâm tình không tốt, hoặc là quá mệt mỏi, đứa bé sinh ra não sẽ bị teo lại!"
Nói điều này, Lâm Tử Lam nhịn không được nở nụ cười, "Không nghiêm trọng như vậy !"
"Làm sao cô biết?"
"Bởi vì tôi đã có một bé trai tám tuổi, không chỉ không có não bị teo, mà lại rất thông minh!" Lâm Tử Lam nói.
Nghe thế, người phụ nữ đó có vẻ kinh ngạc, "Cô đã có một bé trai tám tuổi?"
Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của cô ấy, Lâm Tử Lam cũng không bất ngờ, chỉ gật đầu.
"Không nghĩ tới, cô còn trẻ như vậy đã có một bé trai tám tuổi!"
"Ừm, tôi chưa kết hôn đã có con!" Lâm Tử Lam nói.
Nói điều này, người phụ nữ đó còn kinh ngạc hơn, đôi mắt kia kinh ngạc nhìn cô.
Lâm Tử Lam cũng không để ý sự kinh ngạc của cô ấy, cứ thế mở miệng, "Tôi đây đã là lần thứ hai, không, chính xác mà nói, là lần thứ ba. . . . . ."
Lần mang thai thứ hai, cô không giữ được, hiện tại, dường như cũng không thể giữ được. . . . . .
Nhìn nét mặt Lâm Tử Lam, không giống đang nói đùa, nhưng trong vẻ mặt của cô, còn mang theo đau khổ, người phụ nữ đó hỏi, "Vậy lần thứ hai mang thai, nhất định là một cô bé xinh đẹp!"
"Lúc tôi mang thai được ba tháng, bởi vì ngoài ý muốn, không có giữ được. . . . . ."
Không thể, dáng vẻ cô lộ ra vẻ đau thương như vậy, người phụ nữ đó đã hiểu!
Không giữ được con của mình, thật đau khổ, vô cùng đau khổ!
Trong khoảng thời gian ngắn, người phụ nữ đó không biết nên nói cái gì cho phải, đôi mắt bất đắc dĩ nhìn Lâm Tử Lam, "Thật xin lỗi, có phải tôi đã nói lỡ lời ?"
Nghe được cô ấy xin lỗi, Lâm Tử Lam cười, "Không có, tôi không sao!"
"Cô đừng quá đau khổ, tôi tin bảo bối trong bụng cô nhất định có thể bình an sinh ra, khỏe mạnh lớn lên!" Người phụ nữ đó nói.
Nghe được điều cô mong ước, Lâm Tử Lam cười, nhớ tới việc họ làm đối với cô ấy, đáy lòng cảm thấy vô cùng có lỗi, ánh mắt của cô nhìn đến cái bụng hơi nhô lên của cô ấy, "Cô cũng vậy!"
"Ừm!" Người phụ nữ đó gật đầu.
Lâm Tử Lam thấy đã khuya, nhìn cô, "Tốt lắm, tôi trở về, cô cũng nghỉ ngơi sớm một chút!" Nói xong, Lâm Tử Lam liền đứng dậy.
"Chờ một chút!" Lúc này, người phụ nữ đó mở miệng.
Nghe được lời của cô, Lâm Tử Lam quay đầu nhìn cô.
"Tôi có thể nhờ cô một việc không?"
"Chuyện gì?"
"Tôi tới nơi này, người nhà của tôi không biết, cô có thể báo lại cho họ biết không, nói cho họ biết tôi không sao!" Người phụ nữ đó nói.
Lâm Tử Lam nghĩ nghĩ, gật đầu, "Tôi sẽ nói với họ!"
"Được! !" Người phụ nữ đó liên tục gật đầu, "Cám ơn!"
Lâm Tử Lam gật đầu, không nói gì nữa, xoay người đi ra ngoài.
Người phụ nữ như vậy, hẳn là rất hạnh phúc, hy vọng cô sẽ không có việc gì!
Lúc Lâm Tử Lam trở về, Mặc Thiếu Thiên nằm ở trên giường giả bộ ngủ, Lâm Tử Lam cũng không nói chuyện, trực tiếp nằm xuống ngủ, cảm giác được Lâm Tử Lam ngủ say, lúc này Mặc Thiếu Thiên mới mở mắt, trong lòng rối rắm, bất đắc dĩ không nói nên lời. . . . . .
Hai ngày này, cảm xúc của Lâm Tử Lam không được tốt, ăn cũng ít, nói chuyện cũng ít, Mặc Thiếu Thiên rất lo lắng, nhưng anh cũng biết, cô vì chuyện người phụ nữ đó mà cảm thấy có lỗi, cho nên Mặc Thiếu Thiên không nói thêm gì, mà để cho cô có thời gian suy ngẫm.
Rốt cục hai ngày sau, nhận được kết quả xét nghiệm.
Ngày đó, mọi người đều rất hồi hộp, chờ mong kết quả như thế nào.
Lâm Tử Lam cũng vô cùng khẩn trương, chờ Bạch Dạ thông báo kết quả.
"Bạch Dạ, rốt cuộc thế nào! ?" Mặc Thiếu Thiên hỏi, kết quả này đối với họ mà nói, cũng có thể lên trời, cũng có thể làm cho họ xuống đất, nôn nóng không thôi.
Bạch Dạ nhìn kết quả xét nghiệm, ngước mắt.
"Kết quả là . . . . ." Nói đến một nửa, anh cố ý dừng một chút.
Mấy người họ không phải là người kiên nhẫn, nghe Bạch Dạ nói, làm tâm trạng họ không yên, Hoa Hồng nhịn không được mở miệng, "Rốt cuộc thế nào! ?"
"An toàn!"
Trời biết, khi Bạch Dạ nói ra những lời này, trái tim mọi người đều muốn nhảy ra ngoài!
Nhưng mà, những lời này, đưa họ lên trời!
Tâm trạng căng thẳng của Lâm Tử Lam, lập tức thả lỏng, giống như vứt được một tảng đá lớn xuống đất.
Mà Hoa Hồng cũng như thế, cho dù bề ngoài cô kiên cường, cô cũng chưa bao giờ làm hại người vô tội, huống chi lại là một người phụ nữ có thai không thù không hận, nếu không phải là Lâm Tử Lam cùng Hi Hi, cô nhất định sẽ không làm chuyện như vậy. . . . . . Hiện tại, biết được an toàn, tâm tư họ đều nhẹ nhõm.
Mặc Thiếu Thiên cũng vậy, anh cho rằng, vì anh mà anh cùng Lâm Tử Lam căng thẳng rất lâu, hoặc là trong lòng hai người họ không tháo gỡ được khúc mắc, hiện tại biết được không có việc gì, cuối cùng yên tâm.
"Hiện tại tôi dường như có điểm rõ ràng, cổ này, chỉ nhằm vào người bình thường, nếu như là phụ nữ mang thai, sẽ bị kháng cự lại, chỉ là hại người bị nhiễm cổ, như thế nào cô ta cũng không nghĩ đến kế hoạch tuyệt diệu nhưng lại bị một đứa bé chống lại!"
Nghe Bạch Dạ nói, Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên đồng thời sửng sốt.
Hoa Hồng cũng vậy.
Lúc này mới hiểu ra, nhưng Diệp An Nhiên buộc Hoa Hồng ăn viên thuốc kia, là vì muốn cô làm hại Lâm Tử Lam cùng Hi Hi sao? Hay là cô ta sớm đoán được, Hi Hi sẽ không để cho cô ăn, mà chính mình sẽ ăn?
Nhưng không phải không thừa nhận, tâm địa người phụ nữ này, rất hiểm độc!
Chuyện gì cũng đã nghĩ đến, chỉ không ngờ tới, Lâm Tử Lam lại mang thai! ! !
"Ý của anh là, tôi cùng người phụ nữ đó đều không có chuyện gì sao?" Lâm Tử Lam nhìn Bạch Dạ hỏi, sợ là không vui mừng được lâu.
Bạch Dạ gật đầu, "Ừm, đúng vậy!"
Nghe thế, tâm trạng Lâm Tử Lam, hoàn toàn nhẹ nhõm.
May mắn, thật may mắn!
Cuối cùng, Lâm Tử Lam không cần tự trách mình!
"Hiện tại mọi người không cần lo lắng, có thể đưa cô ấy trở về!"
"Tôi lập tức đi làm!" Nói xong, Hoa Hồng định đi.
"Chờ một chút!" Lúc này, Lâm Tử Lam mở miệng, Hoa Hồng quay đầu nhìn Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam nhìn cô, "Tôi với cô cùng đi!"
Nhìn Lâm Tử Lam, cuối cùng Hoa Hồng gật đầu, "Ừm!"
Lúc này, hai người vừa định đi, Mặc Thiếu Thiên cũng mở miệng, "Tôi cũng đi cùng hai người!"
Lâm Tử Lam cùng Hoa Hồng đều sửng sốt, sau đó gật đầu, cùng nhau đi.
Buổi tối, họ đưa cô ta trở về.
Lúc ở cửa, người phụ nữ đó nhìn Lâm Tử Lam, "Tuy rằng tôi không biết vì sao mọi người bắt tôi, cũng không biết mọi người đã làm gì với tôi, nhưng hiện tại nhìn thấy mọi người đối với tôi vui vẻ như vậy, tôi cũng yên tâm hơn!"
"Thật xin lỗi. . . . . ." Bao nhiêu điều, Lâm Tử Lam chỉ có thể nói một câu như vậy.
Vì cô mà làm thí nghiệm trên thân thể của cô ấy, Lâm Tử Lam thật sự cảm thấy có lỗi.
"Không cần phải nói xin lỗi. . . . . ."
Hoa Hồng đứng một bên, nhìn họ, nhịn không được ho khan một tiếng, "Người nên xin lỗi, là tôi. . . . . . Là tôi bắt cô đem đi, chỉ là hiện tại, cuối cùng cô không có chuyện gì!"
Lúc này, người phụ nữ đó khó hiểu nhìn Hoa Hồng.
Mấy ngày nay vẻ mặt cô luôn căng thẳng, tuy rằng dáng vẻ rất xinh đẹp, nhưng cũng làm cho người khác cảm thấy rất nghiêm túc, hiện tại nghe được Hoa Hồng xin lỗi, người phụ nữ đó hơi lặng đi.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên lấy ra một cái này nọ, "Tôi nghe nói công ty của chồng cô gặp một số chuyện, có lẽ cái này có thể giúp được hai người!"
Mặc Thiếu Thiên đưa cho cô ấy một tập tài liệu.
Người phụ nữ đó sửng sốt, "Làm sao anh biết?"
Mặc Thiếu Thiên cười nhạt, đưa tài liệu cho cô.
Sau khi người phụ nữ đó nhận lấy thì ngẩn người, "Thì ra, anh ấy gạt tôi nhiều chuyện vậy sao. . . . . ."
"Cái này có thể giúp anh ta vượt qua cửa ải khó khăn!" Mặc Thiếu Thiên nói.
"Nhưng cái này. . . . . ."
"Coi như đây là chúng tôi bồi thường cho cô, nhận lấy đi!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Người phụ nữ đó có chút do dự, lúc này, Lâm Tử Lam nhìn cô, "Tôi tin bảo bối của cô sẽ bình an ra đời, vì bảo bối của cô, gia đình của cô, hãy nhận lấy đi!" Lâm Tử Lam nói.
Nghe Lâm Tử Lam dịu dàng nói, người phụ nữ đó nghĩ nghĩ, cuối cùng gật đầu, "Cám ơn mọi người!"
"Trở về đi!" Lâm Tử Lam nói.
Người phụ nữ đó gật đầu, cuối cùng xoay người, chậm rãi trở về, vừa đi, vẫn không quên quay đầu nhìn họ.
Lâm Tử Lam nhìn phía cô cười, cuối cùng, người phụ nữ về tới nhà mình.
Khả năng, nhiều năm sau, Lâm Tử Lam cũng sẽ nhớ tới người phụ nữ này, hơn nữa, cả đời khó có thể quên người phụ nữ như vậy.
Cô ấy chắc chắn là một người phụ nữ đã phải chịu nhiều đau khổ, người vĩ đại như vậy, Lâm Tử Lam tin tưởng, cho dù gặp chuyện gì, cô ấy cũng sẽ biến nguy thành an, bình an vượt qua. . . . . .
Giải quyết chuyện này, tâm tình Lâm Tử Lam cũng tốt hơn nhiều, lúc họ trở về, Lâm Tử Lam đặt tay trên bụng, cảm giác được một sinh mạng nhỏ bé bên trong, xem như bù lại thương tổn của Lâm Tử Lam, mặc kệ thế nào, cô đều muốn bình an sinh ra đứa bé này!
Lúc trở về, đã là buổi tối .
Hoa Hồng trở về nghỉ ngơi, Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam cũng trở về phòng.
Nhìn thấy nụ cười trên mặt Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên cũng cảm giác, trời quang mây tạnh.
Anh đi qua, nhìn Lâm Tử Lam, cuối cùng mở miệng, "Thật xin lỗi. . . . . ."
Nghe được giọng nói đầy áy náy của Mặc Thiếu Thiên, lúc này Lâm Tử Lam mới ngước mắt, nhìn anh, mà Mặc Thiếu Thiên giờ này khắc này, cũng đang nhìn cô đầy tình cảm.
Đúng lúc nhìn thấy ánh mắt Mặc Thiếu Thiên thì đáy lòng Lâm Tử Lam, không khỏi xúc động.
Cô chậm rãi đứng dậy, đứng trước mặt Mặc Thiếu Thiên, giây tiếp theo, cô vươn tay, ôm lấy anh!
"Không cần nói xin lỗi em. . . . . ." Lâm Tử Lam ôm anh nói.
Cô cho rằng, chuyện này đã gây ra khúc mắc trong lòng hai người, nhưng hôm nay lúc biết được tin tức này, trong lòng của cô vô cùng nhẹ nhõm.
/611
|