Gặp Phải Kỳ Duyên Là Đại Boss

Chương 6 - Gặp Người Quen (1)

/70


Chập tối cô mới về đến nhà, nửa ngày trời cô lang thang ngoài đường. Lâu rồi cô mới có dịp đi bộ như thế này, cảm giác cũng không tồi.

Lúc Tử Vỹ đang dạo quanh những cửa hàng lưu niệm rực rỡ ánh đèn thu hút người đối diện, chợt đằng sau lưng cô có tiếng nói:

- Mộc Thảo đang tìm cô đấy.

Tư Vỹ quay người lại thấy An Duy cách cô không xa bên cạnh lại xuất hiện một người đẹp bốc lửa, bám chặt lấy anh ta như người không xương.

- Tìm tôi?_ cô chau mày nhìn An Duy. Xe không phải đã giao cho Mộc Thảo rồi sao, cơm cũng ăn luôn rồi...nghĩ ngợi một lát cô cười nhạt, khoanh tay từ từ đi về phía An Duy.

Thấy cô tiến lại gần mình, anh chỉnh trang lại quần áo, nở nụ cười chết người với cô. Anh ta quay sang cô gái bên cạnh nói câu gì đó rồi đẩy cô ta vào xe không để ý đến người đẹp trong lòng lộ rõ vẻ không vui. Anh ta tiến về phía trước ghé sát vào tai cô:

- Không muốn biết cô ấy tìm cô làm gì sao ?

Không để ý đến người đối diện cô vẫn chăm chú ngắm nhìn những vật dụng toả sáng lấp lánh sau tấm kính trong suốt, cười nhạt:

- Lần sau bắt chuyện với tôi không cần lôi cả Mộc Thảo vào đâu. Chị ấy mà biết chắc xé xác anh quá.

An Duy nghe xong cười lớn. Gương mặt điển trai của anh mang đầy chất quyến rũ. Người đẹp đi cùng An Duy nhăn nhó bấm còi xe liên hồi, khiến An Duy không vui, anh nghiêm mặt nhìn về phía xe của mình dùng ánh mắt sắc lạnh cảnh báo. Cô gái trong xe thấy thái độ của An Duy như vậy thì tỏ vẻ giận dỗi yên vị ngồi chờ anh.

An Duy quay sang nhìn Tử Vỹ, cô vẫn coi anh ta như không khí. Anh nhìn cô chăm chú hồi lâu, trong lòng có chút kì lạ, chán trường nói:

- Mộc Thảo không gọi cho cô sao?

- Có gọi ban nãy. Có chuyện gì không?

Bà chị Mộc Thảo này thật hết thuốc chữa lúc cô nhận điện thoại thì gào khóc kêu la ầm ĩ nói cô hiẻu lầm chị ta, chị ta hoàn toàn không có ý đó. Đúng là thời buổi này không biết đâu mà lần. Sau một hồi giải thích qua giải thích lại chị ta mới buông tha cho cô còn nói tối nay đến bar để chị ta chuộc lỗi. Không biết phải từ chối sao nếu không đồng ý lại để Mộc Thảo khóc thì khổ cô.

- Mộc Thảo rủ cô đi Bar sao... bữa nay tôi mời coi như quà làm quen._ An Duy nắm bắt thời cơ tiếp chuyện với cô.

- Không cần._ nói xong cô quay người bước đi. Bọn họ thật phiền phức chỉ mỗi bữa cơm thôi có cần làm quá lên thế không? Còn giở trò chuộc lỗi .

Thấy cô ngày một khuất dạng sau đám đông càng nghĩ anh càng không hiểu tại sao cô lại luôn giữ khoảng cách với họ như vậy? Mặc dù không biết cô đang nghĩ gì nhưng anh lại cảm thấy hứng thú mới ghê.

***

Màn đêm tĩnh lặng buông xuống, Mộc Thảo tĩnh lặng ngồi trong bar nhìn theo bóng Tử Vỹ đang nhún nhảy theo điệu nhạc trên sàn nhảy. Đôi môi cô khẽ cong lên nhẹ nhõm, cô còn tưởng Tử Vỹ sẽ giận mình mà không tới, nào ngờ đúng giờ hẹn Tử Vỹ đã có mặt ở nhà Mộc Thảo nói chuyện vui vẻ coi như không có chuyện gì sảy ra. Hại cô gọi Tử Vỹ nửa ngày trời không thấy ai nhấc máy, lo lắng đi tìm.

- Mộc tiểu thư liệu tôi có vinh hạnh được uống với cô một ly không?

Mộc Thảo quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh đang nhấc ly diệu làm động tác chào hỏi, gật đầu từ chối khéo.

- Xin lỗi, ý tốt của anh tôi xin nhận nhưng không may hôm nay bụng dạ tôi không tốt không uống được rượu.

- Ôi vậy sao. Thật Tiếc quá, phải chi hôm nay tôi được uống cùng cô một ly rượu nhỉ._ một tên khác xông đến tiếp lời.

Mộc Thảo không thường xuyên lui tới nơi này nếu có đến thì chỉ đếm trên đầu ngón tay, cô không thích tiếp xúc với những người như này nói đúng hơn là ghét. Thấy từng tên lần lượt bắt chuyện có ý, cô bất giác lùi lại đảo mắt xuống sàn nhảy tìm Tử Vỹ nhưng không thấy cô đâu cả.

- Mau cứu người đẹp đi kìa, đó không phải vị hôn phu của cậu sao Bạc Ngôn?_ An Duy cùng nhóm người Bạc Ngôn và Dạ Huyên ngồi ở vị trí cao nhất bar theo dõi được toàn cảnh ở bar. An Duy tựa người vào lan can lắc nhẹ ly rượu vang trong tay hướng về phía Mộc Thảo đang lo lắng sợ sệt, mỉm cười với Bạc Ngôn.

- Chết tiệt, tại sao cậu lại rủ cô ấy đến những nơi như thế này chứ._ Bạc Ngôn nhận ra Mộc Thảo từ lúc cô mới bước vào bar, ánh mắt anh không lúc nào rời khỏi cô. Thấy cảnh cô bị bọn người kia ức hiếp sắc mặt anh tối sầm lại không ngừng trách móc An Duy.

- Sao lại trách tôi, tôi chỉ có ý mời Tử Vỹ đến đây thông qua Mộc Thảo thôi ai bảo cổ cũng đến chứ._ An Duy làm vẻ mặt vô tội.

- Cậu muốn chết sao?_ Bạc Ngôn mất bình tĩnh cầm ly rượu trong tay định ném về phía An Duy.

- Mau cứu người đi kìa._ An Duy chọc giận được Bạc Ngôn thì lấy làm hứng thú.

Bạc Ngôn đứng phắt dậy định chạy xuống dưới thì bị Dạ Huyên giữ lại.

- Chờ đã cậu xem kìa._ Dạ Huyên quay người nhìn về phía Mộc Thảo.

- Nào Mộc tiểu thư cô nể chúng tôi một chút, uống hết ly rượu này đi._ đám đàn ông xung quanh Mộc Thảo không ngừng ép cô uống rượu.

Ánh mắt Mộc Thảo không ngừng tìm kiếm Tử Vỹ hai bên tai lại bị những lời thúc giục bám lấy cô đành cắn răng nhận lấy ly rượu trong tay đám người đó.

- Thật không phải phép nhưng tôi uống thay chị tôi có được không?

Mộc Thảo nhận ra giọng nói của Tử Vỹ thì vui mừng quay đầu về phía cô. Đám đàn ông đó cũng bị lời nói của Tử Vỹ làm cho ngạc nhiên thì quay đầu lại nhìn.

Hôm nay, Tử Vỹ diện cho mình một bộ váy cúp ngực màu xanh đậm lộ tấm lưng trắng bóc không tì vết, vóc người chuẩn từng milimet thương hiệu nổi tiếng thế giới Armani hoà vào ánh đèn trong bar huyền ảo, quyến rũ. Gương mặt cô đẹp gấp nghìn tượng tạc từ đôi mắt đến khoé miệng tất cả đều hoàn mĩ mà không lời nào tả hết. Nhưng sao ánh mắt đó, biểu hiện đó lại lạnh lùng và cao quý tới vậy. Cô đúng là đẹp hơn cả hoa hồng, tinh sảo như tranh vẽ, mỹ miều như cánh hoa, thướt tha như lụa trắng, thanh tao đến nỗi không một ai dám mơ ước. Tử Vỹ bình tĩnh bước đến bên cạnh Mộc Thảo cướp lấy ly rượu trong tay cô dựa nửa người vào bàn, ngón tay thon dài khẽ đùa nghị miệng ly rượu thao tác thanh nhã thuần khiết đến lạ. Tử Vỹ đưa chiếc ly lên miệng tu một hơi hết sạch. Tử Vỹ nhếch môi nói với hai người đàn ông trước mặt:

- Thất lễ rồi.

Hai người đàn ông liếc nhau, cười cười, nụ cười chứa đầy gian tà.

- Không sao, không sao.

- Cô là đồ ngốc sao? Thứ rượu bẩn thỉu đó cô cũng uống được à?_ Thấy cô một hơi uống hết ly rượu đó An Duy tức tối đi về phía Tử Vỹ hét lớn. Hai người Bạc Ngôn, Dạ Huyên nhìn nhau rồi cũng đi theo An Duy.

- Sao không thể, anh chưa thử qua sao? muốn uống thử không?_ Nhìn thấy nét mặt tức giận của An Duy cô nổi hứng trêu chọc người khác, khiến anh tức chết.

An Duy hết nói nổi với cô quay sang nhìn đám người đó bằng ánh mắt lạnh lẽo.

- Mấy người muốn chết sao?

Mấy người đàn ông lộ rõ vẻ sợ sệt chợt nở nụ cười mờ ám, tiến đến bên cạnh An Duy ghé sát vào tai anh thì thầm.

- Chúng tôi thực sự không biết hai cô đây là hoa đã có chủ xin thứ lỗi. Nhưng thiếu An bớt giận, coi như chúng tôi đã làm một việc tốt cho anh đi...mong đêm nay anh vui vẻ._ Bọn họ nháy mắt ra hiệu cho nhau định rời đi.

Bụp!

Nhưng mới được mấy bước thì bị một cú đấm từ đâu bay đến nhằm thẳng vào đám người kia.

- Mấy người định ra tay với ai hả?_ một giọng nói phát ra từ một góc tối .

- Mẹ kiếp, mày là ai có giỏi thì ra đây đấy tay đôi với tao này._ Người vừa bị đánh tức giận gào thét.

Bụp!

Chưa kịp định thần xem mình vừa bị ai đánh người đàn ông đó lại bị một cú đấm từ phía khác nhắm đến. Người đàn ông đó tức tối hai mắt long sòng sọc quay lại phía đám Tử Vỹ, bộ dạng nhếch nhác đến thảm hại.

- Thằng chó nào dám đánh ông, hôm nay mày chết rồi con ạ._ anh ta mất hết kiên nhẫn thì chửi rủa điên cuồng. Gặp phải ánh mắt sắc lạnh đầy sát khí của Bạc Ngôn thì hiểu chuyện im bặt. Xem ra An Duy và Bạc Ngôn ở nơi đây cũng có tiếng, đám con trai nhà giàu này còn phải kiêng nể.

Họ sững sờ, cười trừ:

- Xin...xin lỗi chúng tôi quá lời. Vậy...vậy mọi người tự nhiên chúng tôi đi trước._ nói rồi họ chuồn thẳng không dám quay đầu nhìn lại.

- Ra đây, đừng làm anh hùng đấu mặt nữa, Châu Dương._ Tử Vỹ xoay ly rượu trên tay, mắt liếc về phía góc khuất của quán, cười nhạt.

- Haizz, lúc nào cũng bị chị phát hiện, cho em oai chút không được sao._ Châu Dương thở dài chậm dãi bước tới chỗ Tử Vỹ.

Tử Vỹ lẫy giờ vẫn dõi theo bóng đám người đàn ông đó, khoé môi nhếch lên, ghé sát vào tai cô phục vụ nói to nhỏ gì đó, cô phục vụ nghe xong gật đầu cười tươi như hoa cúi xuống chuẩn bị vài ly rượu tây nhanh nhẹn mang đến chỗ đám đàn ông ban nãy, đang điên cuồng nhảy theo điệu nhạc. Dạ Huyên đứng ở góc quầy bar vô tình nghe được vài ba câu dặn dò của Tử Vỹ nãy giờ trốn một góc xem trò vui cuối cùng cũng lên tiếng:

- Cô cũng ít cái ác quá ha, Tử Vỹ.

- Tôi sẽ coi đó là một lời khen._ Tử Vỹ không nhìn Dạ Huyên, vui vẻ tươi cười cùng Mộc Thảo.

Nghe cuộc trò chuyện không đầu, không đuôi của hai người An Duy tò mò hỏi:

- Có chuyện gì sao?

Thấy Tử Vỹ cũng không có ý che đấu nên Châu Dương đứng ra giải thích những gì mình thấy. Từ lúc cô còn đang nhảy trên sàn, ánh mắt đã không ngừng quan sát Mộc Thảo, thấy có mấy đám đàn ông nhìn là biết không phải dạng tử tế gì liền nhanh chân hơn bọn họ một bước, biết trước thủ đoạn của bọn họ nên dùng hạ sách gậy ông đập lưng ông với chúng. Ly rượu bọn chúng ép MộcThảo uống thật ra chả có thuốc gì cả, loại thuốc chúng định cho vào muốn làm gái không phải chuyện khó. Còn về phía Tử Vỹ , diễn xuất của cô không làm diễn viên hơi phí, làm họ tin sái cổ, số thuốc cô cho vào cũng không nhỏ, gấp mấy lần số thuốc họ định cho vào cốc Mộc Thảo uống, bọn họ có bị gì không cô không chắc nhưng cơ bản mọi việc đều là Tử Vỹ nắm chắc toàn bộ cục diện.

Mọi người nghe xong bất giác rùng mình, nhìn cô mà không nói được lời nào. Cô không ngốc mà thực sự quá tàn nhẫn rồi.

- Chỉ có chị mới nghĩ ra mấy trò đó._ Châu Dương kể xong thì lắc đầu khâm phục.

Nghe Châu Dương nói vậy, cô không trả lời chỉ nhún vai không phản bác.

- Hai người quen nhau sao? _ Bạc Ngôn đứng bên cạnh Mộc Thảo lên tiếng.

- Là chị em._ Tử Vỹ mệt mỏi đựa người ra sau mắt khép hờ.

- Vậy...cô cũng là người trong tổ chức ?._Dạ Huyên ngờ vực hỏi.

- Trước kia thôi, giờ hết rồi, giờ tôi là quân phản bội._ Tử Vỹ trả lời một cách vô hồn, cười nhạt. Câu trả lời của cô khiến đám người An Duy sững lại nhìn cô.

- Đừng nhìn tôi nữa, đến lượt tôi hỏi._ nãy giờ toàn là cô bị tra khảo có ai cho cô hỏi câu nào đâu.

- Mọi người quen Chây Dương sao?_ Tử Vỹ.

- Là khách quen._ Châu Dương.

- Buôn thuốc?_ Tử Vỹ.

_ Là buôn vũ khí trái phép._ An Duy bình thản sửa lại.

- Vậy sao?_ Tử Vỹ không muốn hỏi thêm cũng không muốn biết quá nhiều dù gì cô cũng chả liên quan đến cái tổ chức đó nữa.

- Có chỗ nào yên tĩnh hơn không?_ Tử Vỹ.

- Có._ An Duy.

Bước theo An Duy rời khỏi căn phòng chính của quán bar đến một căn phòng khác không gian tuy không lớn nhưng lại khiến người ta có cảm giác hưng phấn đến lạ.

- Mật thất sao? tuyệt nhỉ?_ Tử Vỹ ngay từ khi bước vào căn phòng này đã có không ít ấn tượng về nó.

Thấy sắc mặt cô tươi tắn trở lại An Duy bất giác mỉm cười:

- Cô biết chơi bài không?_ An Duy giơ bộ bài về hướng cô tỏ ý mời chào.

Tử Vỹ có chút bất ngờ, nơi này cũng không đến nỗi nào, khiến cô có chút hứng thú. An Duy thấy hành động của cô thì cũng ngầm đoán ra ý liền lấy ra một chồng tiền lớn đặt ra giữa bàn.

- Rồi chia bài đi, hôm nay phá lệ chơi với mấy cậu._ Mộc Thảo từ tốn tiến lại gần bàn cờ, nở nụ cười chứa đầy ẩn ý.

- Ôi chị hai xuất quân rồi, em cũng muốn chơi._ Bạc Ngôn và Dạ Huyên thấy Mộc Thảo vào bàn thì hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng vào góp vui.

- Hân hạnh, hân hạnh._ An Duy cười lớn, nhanh tay chia bài cho mỗi người.

- Nhanh lên chơi đi. Dù sao người thắng cũng là tôi thôi._ Dạ Huyên hào hứng lộ ra vẻ mặt đắc thắng, tỏ ý khiêu khích mọi người.

- Anh là người nóng tính nhất trong nhóm nhỉ? Được, thêm 10 triệu nữa chơi đi._ Tử Vỹ không nhìn Dạ Huyên chỉ chăm chú lên bài.

- Đôi 7._ Mộc Thảo.

- Đôi 9._ Tử Vỹ nở nụ cười gian sảo._ Em thắng rồi.

- Được lắm._ Dạ Huyên nhìn Tử Vỹ bằng ánh mắt chứa đầy hiềm khích.

- Thôi chơi ván mới._ An Duy nhanh tay thu lại bài, điêu luyện trộn chúng lên, ánh mắt không khỏi liếc qua Tử Vỹ.

Thấy An Duy chăm chú nhìn mình cô cũng không thèm bận tâm, tiện tay rút ra một điếu thuốc rồi châm lửa. Làn khói trắng cứ cuấn lấy cô không rời tạo nên khung cảnh hết sức mê hoặc lòng người.

- Đôi 8._ Bạc Ngôn.

- Dừng lại, hay là chơi Gostop đi._ Dạ Huyên cảm thấy bản thân mình đang bị yếu thế liền đổi cách chơi. Ngay từ đầu khi Tử Vỹ bắt đầu chơi anh đã có dự cảm không lành rồi.

*** 30 phút sau***

- Thiếu bì thiếu quang 256 điểm. Mỗi người 256 triêu._ Tử Vỹ cười lớn, dập tắt điếu thuốc còn đang cháy dở tiến lại gàn Dạ Huyên, vô vai an ủi anh:

- Đáng tiếc cho anh quá.

Thấy hành động của Tử Vỹ mà Mộc Thảo, An Duy, Bạc Ngôn bất giác rùng mình, toát mồ hôi lạnh, không dám nói lời nào.

- Haizz, mới chơi đã bắt đầu thấy kì lạ rồi, không chơi... Tôi không nữa._ Dạ Huyên bị Tử Vỹ chơi đểu thì tức tối gào thét.

Bạc Ngôn bỗng dưng nổi da gà, nhìn Tử Vỹ. Người con gái này nhìn là biết thuộc dạng từng trải, còn tỏ vẻ ngây thơ. Anh theo phản xạ dịch chiếc ghế ngồi như càng tránh xa cô càng tốt.

Bước tới bàn đọc sách, Tử Vỹ dùng ngón tay thon dài lướt qua từng cuốn sách như thói quen.Dừng lại trước một cuốn sách cô lấy xuống lật nhanh từng trang, không ngừng đánh giá.- Xem ra cô rất thích đọc truyện ngôn tình._ An Duy ngoảnh lại nhìn về phía Tử Vỹ khoé môi nhếch lên thành một đường cong hoàn mĩ đến chết người.

- Nơi này cũng có chuyện ngôn tình sao?_Nói xong, Tử Vỹ đóng cuốn sách lại, trả nó về kệ rồi quay sang nhìn An Duy.

- Nhờ diễm phúc của Mộc Thảo nơi đó mới tràn ngập toàn truyện ngôn tình. Nếu thích cô cứ tự nhiên, còn tôi xin khất._ An Duy vui vẻ trả lời, giọng nói pha chút đùa cợt mắt không khỏi liếc nhìn về phía Mộc Thảo và Bạc Ngôn.

- Tôi... không hề thích!_ giọng nói âm vực của Tử Vỹ khiến An Duy hơi ngạc nhiên.

Tử Vỹ không có hứng thú với mấy thứ lãng mạn này. Cô thích sự thực tế hơn. Đó là tiền và cuộc sống.

Thấy sắc mặt Tử Vỹ thay đổi anh nhíu mày tò mò hỏi:

- Vậy tại sao cô lại xem nó?_ An Duy.

- Chẳng tại sao cả. Thuận tay thì lấy xuống thôi._ Tử Vỹ rời khỏi bàn đọc sách tiến lại gần bộ ghế salon, ngồi xuống.

Càng nghĩ càng khó hiểu rốt cuộc Tử Vỹ cô là người như thế nào? Một người luôn giữ khoảnh cách với mọi người. Nhưng vì điều gì? Một người luôn che giấu nội tâm. Nhưng có khi lại bày tỏ, không nhiều, đủ để biết về một khía cạnh tình cảm nào đó của cô nhưng điều này lại càng khiến anh nảy sinh nhiều thắc mắc hơn. Rất nhiều kiểu phụ nữ anh đều tiếp xúc qua, không một người nào anh không nhìn ra tâm tư suy nghĩ, chỉ riêng lần này có Tử Vỹ cô khiến anh đau đầu đến vậy. Thôi, cô gái này từ lúc đặt chân đến đây đã như thế rồi, anh cũng không lạ gì, huống hồ An Duy anh cũng không phải loại người nhỏ nhen tính toán chi li, tội gì phải để tâm mấy chuyện vụn vặt này.

Bước tới trước mặt Tử Vỹ anh rót cho cô một ly rượu vang, chính thức chào hỏi.

- Thật thú vị lâu lắm mới có hứng kết bạn. Tôi là An Duy, rất vui được làm quen._ An Duy.

- Cũng hết cách, lời mời kết bạn tôi không dám nhận, nhưng ly rượu này thì tôi không từ chối đâu._ Nhận lấy ly rượu trong tay An Duy, lắc nhẹ dung dịch bên trong cô cười nhạt rồi đưa lên miệng.

Lại thế nữa rồi, Tử Vỹ lại giữ khoảng cách với anh, trong lòng có chút không vui.

- Thất vọng quá lần đầu tiên trong đời tôi bị từ chối đấy. Vậy... cho tôi chào hỏi xã giao cũng được, coi như tuốt lại một chút thể diện._ An Duy đưa tay đến trước mặt cô, mỉm cười chào hỏi.

Thấy cử chỉ của An Duy như vậy Tử Vỹ cũng vươn tay ra bắt tay với anh, nói:

- Vậy được, coi như tôi đi làm một việc tốt.

Nhìn bàn tay nhỏ nhắn như ngọc nằm gọn trong tay mình, An Duy có chút luyến tiếc không nỡ buông ra, may mà lý trí thắng được phút kích động nhất thời, anh buông tay cô, ngả người xuống ghế salon.

- Chị à, tài liệu chị nhờ em tìm bấy lâu đã tìm thấy rồi._ Châu Dương mở của bước vào, trên tay cầm một túi hồ sơ màu vàng còn thơm mùi giấy.

Tử Vỹ quay lại nhìn, tay vuốt phần tóc mái mượt như tơ rồi khẽ cười:

- Cảm ơn, lại đây đi.

Châu Dương đi đến ngồi xuống cạnh cô, nhận lấy ly rượu từ tay An Duy, nói:

- Tài liệu em chỉ có thể tìm thế này thôi, thông tin quá khan hiếm.

- Không sao, vậy đủ rồi. Phần còn lại để chị tự tìm, em vất vả rồi._nói rồi Tử Vỹ mở túi hồ sơ lấy ra được một bức ảnh của một người phụ nữ đã ngoài 40 tuổi, thoạt nhìn trông bà rất giống cô, tuy là ảnh chụp nhưng trông bà rất đẹp và một vài thông tin cá nhân nhưng rất sơ sài cơ bản trong đó chỉ ghi tên, tuổi, năm sinh, quốc tịch còn các phần khác thì để trống, không có tung tích.

- Đó là ai vậy?_ Mộc Thảo.

Chậm giãi ngừng động tác, Tử Vỹ ngước lên nhìn chằm chằm vào Mộc Thảo, Bạc Ngôn và Dạ Huyên, bất giác giật mình không để ý họ đứng đằng sau cô từ lúc nào. Lần đầu tiên trong đời cô mất đi khả năng ứng phó.

- Này! Tử Vỹ em không sao chứ?_ Mộc Thảo ôm lấy vai cô lo lắng hỏi.

Ngay sau đó Tử Vỹ khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh như trước.

- Em không sao. Trong này ngột ngạt quá em muốn ra ngoài đi dạo một lát._ Đặt bức ảnh và mảnh giấy lên bàn cô uể oải đứng dậy bước về phía cửa. Gần tới nơi cô chợt đứng lại quay đầu về phía MộcThảo nói:

- À, phải rồi. Đó là mẹ em. Còn chuyện gì không?

Yên Lặng một chút trong lòng Mộc Thảo vẫn còn nhiều điều khó hiểu, nhưng vẫn trả lời:

- Không còn.

Tuy vẻ bề ngoài rất tỉnh táo nhưng thực ra lúc này trong lòng cô đang rất bất an lo lắng. Lúc đầu, cô cứ nghĩ khi tìm được chút manh mối gì đó của mẹ mình có lẽ điều đó sẽ làm cô an tâm phần nào. Nhưng cô sai rồi, khi nhìn thấy bức ảnh trong tay mình bỗng nhiên cô không còn can đảm nào cả. Rất nhiều câu hỏi xuất hiện trong đầu cô: Người này là mẹ cô sao? Bà thật đẹp. ; Liệu bà còn nhận ra cô không? ; Cô nên làm gì bây giờ? Bỏ chạy sao?... cô bối rối quá.

Bỏ qua suy đoán hoảng loạn trong lòng, Tử Vỹ quay người bước đi.

Xoẹt! Bóng đen lấp ở góc khuất hành lang lao ra. Chĩa họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào đỉnh đầu Tử Vỹ. Cô đứng yên bất động khoé môi nhếch lên chứa đầy ẩn ý, dường như cô nhận ra điều gì đó, cô nhẹ nhàng khép cửa lại để không ai nhìn thấy cảnh tượng này.

- Đứng yên, giơ hai tay lên._ giọng nói vang lên trong bóng tối đủ để hai người nghe thấy.

- Cậu có biết mình đang chĩa súng vào đầu ai không?_ Tử Vỹ.

Không thấy ai trả lời, cô cười khổ :

- Là tổ chức phái đến phải không? Báo cáo họ tên?_ Cô biết việc cô trốn khỏi tổ chức sẽ rất nhanh bị phát giác,họ sẽ tìm đến cô nhanh thôi, không ngờ lại nhanh đến vậy. Còn tưởng được vui chơi thêm một thời gian nữa.

- Đồng chí cho rằng, tổ chức phái tôi đến chỉ để giết người một cách dễ dàng vậy ư?_ giọng nói đó không cao không thấp, rất trầm ổn.

Không để ý đến những lời đe doạ đó Tử Vỹ vẫn bình thản nói

- Tôi cho cậu thêm một cơ hội mau báo cáo họ tên! Nếu tôi ra tay đồng chí sẽ mất mạng.

Tử Vỹ lạnh lùng quay người để họng súng chạm qua thái dương của cô. Người đó yên lặng hồi lâu rồi lên tiếng:

- Nghiêm Đồ. Đội trưởng đội Ngũ Tính._ Nói rồi anh ta lùi lại vài bước giữ khoảng cách với cô.- Điều này liên quan tới danh dự của tổ chức. Đừng quên mục đích của mình khi trốn thoát. Đồng chí đội trưởng._ Nói rồi anh ta biến mất như bốc hơi khỏi mặt đất không một chút dấu vết.

Gì chứ? định bỏ chạy sao? Cô còn chưa thăm dò được tin tức về tổ chức từ hắn nữa mà. Quan bar này không lớn một buổi tối là cô có thể nhớ hết đường đi ngóc ngách trong cái quán này rồi, về trò chơi đuổi bắt này cô chắc chắn có lợi thế hơn rất nhiều.

Cuộc đuổi bắt kéo dài không lâu. Người đó dừng lại ở một góc khuất, dựa người vào tường thở dốc. Bây giờ trong đầu người đó hiện ra không ít hình ảnh.

tiếng dao sắc lạnh không ngừng vang lên không khu tập huấn, từng hành động, ánh mắt người con gái đó đều rất lạnh lùng. Những con dao toả ra ánh sáng bạc tàn nhẫn xé rách những nhình nhân xung quanh.

Xoạt!_ tiếng động vang ra từ một hình nhân gần đó.

- Ai? Đơn vị? Tuổi?

- Đội Ngũ Tính, lính tập huấn số 0023 Nghiêm Đồ._ một giọng nói trẻ con phát ra trong bóng tối.- Năm nay 13 tuổi.. Tôi rất kính trọng đội trưởng!

Nhận ra tiếng động đang lại gần Ngiêm Đồ bất giác định chạy trốn thì tiếng động đó dừng lại nơi khuất trong bóng tối.

- Cậu đã lớn như vậy rồi, đồng chí dự bị đội ngũ tính, Nghiêm Đồ. 8 năm rồi nhỉ? Cậu sống tốt chứ?

Nghiêm Đồ im lặng bất động nhìn về phía bóng tối đó chờ đợi Tử Vỹ lên tiếng. Như hiểu được điều đó Tử Vỹ nói tiếp.

- Tôi biết cậu tới đây không phải do tổ chức phái tới. Đã sảy ra chuyện gì? Cậu tới đây tìm tôi làm gì?

Nghiêm Đồ nghe xong bất giác cười lớn.

- Xem ra đội trưởng vẫn còn nhớ tới tôi. Đội trưởng không cần lo tôi không còn là trẻ con nữa rồi. Hôn nay tôi tới đây là có mật báo cho đội trưởng.

Tử Vỹ rời khởi chỗ khuất, tiến lại gần Nghiêm Đồ, nhìn anh bằng ánh mắt chứa đầy dò xét, cười lớn.- Cậu chạy cũng nhanh đó, diễn cũng rất đạt còn làm tôi tưởng cậu định giết tôi thật, Tôi thật không hiểu tại sao họ có thể cho cậu làm đội trưởng đội tình báo của tổ chức được nhỉ? Được rồi đi theo tôi._nói rồi cô xoay người đi bộ về hướng ngược lại.Thấy cô rời đi Nghiêm Đồ giật mình lẽo đẽo theo sau, không ngừng hỏi:- Đội trưởng chị không tò mò mật báo là gì sao?- Làm ơn, đừng gọi tôi là đội trưởng nữa. Gọi bình thường là chị được rồi._ cô phớt lờ đi câu hỏi của cậu, không phải không muốn nghe chỉ là biết nhiều không tốt, không mệt người , còn rất nhiều chuyện cô cần phải làm.- Hả?_ Câu trả lời của Tử Vỹ hình như khôngliên quan tới chuyện anh đang nói, phải mất một lúc lâu Nghiêm Đồ mới định thần lại được cô đang nói gì liền ngoan ngoãn đáp lại dạ, em biết rồi. Trở lại căn phòng, Mộc Thảo thấy Tử Vỹ về thì chạy lại ôm chầm lấy cô.- Tử Vỹ em đi đâu lâu vậy? làm chị lo muốn chết.- Em không sao._ Nói rồi cô quay ra sau mở đường cho Nghiêm Đồ tiến về phía trước.- Chào hỏi đi._ Tử Vỹ nhìn Nghiêm Đồ nói.- Không càn đâu. Chúng tôi biết nhau lâu rồi. Nhỉ?_ An Duy tiến lại gần Nghiêm Đồ mỉm cười tỏ ý chào hỏi.- Lại buôn gì nữa vậy?_ Tử Vỹ chán nản nhìn An Duy hỏi. rốt cuộc cậu ta biết bao nhiêu người trong tổ chức?- Là buôn thuốc._ An Duy cười lớn.Cô nhận lấy ly rượu từ tay Mộc Thảo uống một hơi hết sạch, không thèm để ý tới những lời An Duy vẫn còn nải nhải bên tai. Nhìn tập tài liệu được để gọn trên bàn cô nặng nguời hồi lâu mãi mới hoàn tỉnh. Liếc mắt nhìn đồng hồ, bây giờ mới có 2 giờ sáng, còn rất lâu mới hết đêm. Cô ngả người xuống ghế salon hai mắt nhắm hờ lộ rõ vẻ mệt mỏi.


/70

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status