Bế quan thúc đẩy Sở Nhược Đình kết đan.
Chắc vì nàng thải dương Tạ Tố Tinh nên kiếp vân hung hăng đến cùng sấm sét ầm ầm như thể muốn đốt trời đất thành tro bụi.
Kiếp trước, Sở Nhược Đình uống hàng đống đan dược chất lượng kém mới tạm đủ chuẩn kết đan. Lôi kiếp lần ấy to cỡ cẳng tay, nó suýt nữa đánh nàng tan xương nát thịt. Hiện tại, đám mây đen nghìn nghịt kia khiến Sở Nhược Đình chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc kết đan thất bại.
Song nào ngờ kiếp vân lần này giống khi nàng luyện đan, hung dữ nhưng không giáng sấm sét.
Mây tan trời trong, ánh nắng chan hòa.
Sở Nhược Đình nghi hoặc nhìn quả cầu trơn nhẵn tỏa ánh sáng vàng kim tại đan điền.
Dù thế nào chăng nữa thì kết đan thành công luôn là chuyện tốt. Việc cấp bách hiện giờ là tiệc linh quả ngày mai.
Máu toàn thân Sở Nhược Đình sôi sục lúc nghĩ đến ngày mai.
Khung cảnh ấy chắc chắn vô cùng ngoạn mục.
Khóe miệng Sở Nhược Đình cong lên, nàng gọi Thanh Thanh từ trong tay áo ra rồi thận trọng đưa viên đá Lưu Ảnh cho nó, “Con có thể hoàn thành chuyện mẫu thân nhờ không?”
Sở Nhược Đình đã dạy nó làm vô số lần.
Móng vuốt của Thanh Thanh ôm lấy quả cầu còn to hơn nó, bé rắn xanh gật đầu lia lịa, “Mẫu thân yên tâm, con nhất định sẽ khiến người vừa lòng!”
Bây giờ người duy nhất mà Sở Nhược Đình tin được là bé Thanh Thanh trước mặt nàng.
Nàng vuốt cái sừng nhỏ trên đầu Thanh Thanh rồi mỉm cười, “Đi đi, nhớ cẩn thận đấy.”
Oo———oOo———oΟ
Hôm sau, Thanh Kiếm Tông mở tiệc linh quả.
Mặt trời mọc dẫn theo ánh bình minh, hạc tiên bay giữa các tầng mây. Nhạc tu chơi nhạc cụ, tiếng sáo trúc lẫn đàn hạc vang vọng muôn nơi.
Đệ tử Thanh Kiếm Tông cài trâm hoa trước ngực, Tuân Từ là đại sư huynh nên đứng ngoài cửa Lăng Tiêu Điện nghênh đón những môn phái lớn.
Bên trong Lăng Tiêu Điện ngập tràn tiếng người huyên náo, khách khứa nối đuôi nhau vào.
Vương Cẩn mặc xiêm y tím đậm, đầu đội quan vàng, tay phải cầm phất trần. Mặt mũi ông ta khó kìm nén sự vui mừng.
Thứ nhất, Đông Tô Lâm thị lẫn Bắc Lộc Du thị đều nhận thiệp mời do ông ta đưa. Thứ hai, không biết Kiều Kiều có mối quan hệ cá nhân với Lâm Thành Tử – lão tổ Lâm thị – từ bao giờ. Lâm Thành Tử tiền bối còn dặn riêng chưởng sự Lâm thị đến hướng dẫn nàng ta tu luyện.
Chưởng sự Lâm thị tên Lâm Lộc Vũ, ông ta chỉ giữ chức chưởng sự song địa vị ở Lâm gia lại khá cao.
Vương Cẩn hàn huyên với Lâm Lộc Vũ, “Tuy vùng đất Ba Thục không sản sinh nhiều người tài bằng Đông Tô, nhưng linh quả nơi đây là đặc sản quý giá. Ba Thục có rất nhiều linh quả mang hình thù kỳ dị, ta bảo đảm Lâm chưởng sự chưa từng thấy qua.”
Lâm Lộc Vũ cười ha ha, “Thế thì Vương chưởng môn nhớ đừng chê ta tham ăn lúc khai tiệc nhé!”
Lâm Lộc Vũ hào hứng ngồi cạnh Vương Cẩn. Ông ta để râu dê và có khuôn mặt hồng hào, tay cầm quạt lông còn đầu buộc khăn; nói chung là kiểu ăn mặc bình thường của văn sĩ.
Hai người tán gẫu trong chốc lát thì Tuân Từ vô thông báo, “Bắc Lộc Du thị đã đến.”
“Mau mời họ vào!” Vương Cẩn lẫn Lâm Lộc Vũ cùng đứng dậy chào đón.
Nam tử đi đầu khôi ngô xuất trần, hắn mặc bộ quần áo pháp bảo hiếm thấy và thuộc hàng cực phẩm – áo gấm dệt từ Thương Tử La[1]. Quan ngọc buộc gọn mái tóc dài đen nhánh, nam tử cầm quạt xếp, từng bước chân của hắn toát lên khí chất lỗi lạc.
“Đây là Du thiếu chủ Du Nguyệt Minh nhỉ?” Vương Cẩn tươi cười chào. “Ai cũng ca tụng ‘Nam Hiên Bắc Nguyệt’, hôm nay gặp được thiếu chủ mới thấy quả nhiên chẳng phải người bình thường.”
Du Nguyệt Minh nâng quạt che mũi, ánh mắt đầy ghét bỏ, “Ta không muốn đứng chung hàng với Nam Cung Hiên.”
Vương Cẩn nghe vậy liền lúng túng.
Nam tử trung niên đứng cạnh Du Nguyệt Minh vội vàng ra mặt hòa giải, ông chắp tay bảo, “Nguyệt Minh nhỏ tuổi nên nói năng không lựa lời, mong Vương chưởng môn thứ lỗi.”
“Xin hỏi các hạ là…”
Nam tử trung niên khoảng ba mươi tuổi, ông có vẻ ngoài thân thiện dễ gần. Ông tự giới thiệu, “Ta là biểu thúc của Nguyệt Minh, ta họ Hà còn tên chỉ có một chữ Cạnh.”
Hóa ra là trưởng bối của Du Nguyệt Minh.
Vương Cẩn trở nên khiêm nhường gấp bội.
Ông ta giới thiệu Lâm Lộc Vũ với Hà Cạnh, hai người tương đối khách khí. Du Nguyệt Minh thì đứng một bên với bộ mặt cao ngạo lẫn mất kiên nhẫn.
Du Nguyệt Minh đâu muốn đi Ba Thục, chả hiểu sao biểu thúc nhất quyết dẫn hắn tới đây. Ông lảm nhảm gì mà người ta hay tìm đường sống trong gian khó và chết vào tay sự yên vui, Ba Thục là vùng khỉ ho cò gáy nên rất hợp cho hắn rèn luyện. Du Nguyệt Minh nhớ lại vụ chết hụt dưới tay con U Nhiêm tại bí cảnh nên mới đi cùng ông.
Ai dè vừa đặt chân tới đã nhận được thiệp mời do đích thân chưởng môn Thanh Kiếm Tông đưa. Du Nguyệt Minh chả thèm quan tâm nhưng biểu thúc lại khuyên, “Về sau cháu kế thừa Du thị thì khó tránh khỏi phải xã giao, chi bằng học thích ứng trước. Ra bên ngoài nhớ dĩ hòa vi quý đấy.”
Tiếng sáo trúc du dương bao trùm Lăng Tiêu Điện.
Du Nguyệt Minh chỉ thấy ầm ĩ điếc tai.
Chướng mắt nhất là đống linh quả trên bàn, trông nhớp nhớp như chưa được rửa sạch; ăn vô sẽ trên nôn mửa dưới tiêu chảy cho coi.
Vương Cẩn không dám thất lễ với hai thế gia, ông ta mời Du thị và Lâm thị ngồi hai bên trái phải của mình. Sau đấy ông ta tuyên bố với hàng trăm tu sĩ trong Lăng Tiêu Điện rằng tiệc linh quả chính thức bắt đầu.
Lát sau, Kiều Kiều đến dự tiệc.
Phía sau nàng ta chỉ có Cù Như, chẳng thấy tăm hơi Tạ Tố Tinh đâu.
Lúc bước qua cửa, nàng ta chớp mắt với Tuân Từ, “Sao đại sư huynh không vào ăn tiệc cùng chúng ta?”
Tuân Từ vừa ôm kiếm vừa tựa lưng vào cây cột ngoài cửa, hắn cười nhạt rồi lắc đầu.
Hắn nhìn về hướng động phủ của Sở Nhược Đình bằng ánh mắt xa xăm.
Yến hội hôm nay long trọng nên Kiều Kiều ăn diện vô cùng bắt mắt. Phía trên nàng ta mặc áo ngoài hồng nhạt có tay áo rộng cùng áo giao lĩnh ngắn tay, phía dưới là váy lụa thêu gấm vàng. Kiều Kiều quàng dải lụa trắng tinh, trông nàng ta như đang quàng mây trên cánh tay.
Nàng ta vốn xinh đẹp nên vừa vào Lăng Tiêu Điện là thu hút bao ánh nhìn.
“Sư phụ,” Kiều Kiều ngọt ngào gọi.
Vương Cẩn gật đầu.
“Kiều Kiều đấy à,” Lâm Lộc Vũ nở nụ cười tiếp đón.
Kiều Kiều vén váy chào, nàng ta mỉm cười, “Lâm chưởng sự.”
Hai người nhìn nhau cười thế kia thì dĩ nhiên rất thân quen.
Vương Cẩn cực kỳ hài lòng.
Lâm Thành Tử tiền bối phái Lâm chưởng sự đến dạy dỗ Kiều Kiều, nàng ta là yếu tố quan trọng để ông ta xây dựng quan hệ với Lâm thị.
Vương Cẩn giới thiệu cho nàng ta, “Vị này là thiếu chủ Bắc Lộc Du thị, vị này là Hà tiền bối.”
“Du thiếu chủ, Hà tiền bối,” Kiều Kiều nhỏ nhẹ gật đầu.
Sắc mặt Du Nguyệt Minh khó coi cùng cực, hắn tức tốc bịt mũi; cái mùi hương liệu thối hoắc trên người Kiều Kiều khiến hắn buồn nôn. Hà Cạnh thấy thói cuồng sạch sẽ của đứa cháu sắp phát tác bèn vội vã nháy mắt ra hiệu, Du Nguyệt Minh đành cố kiềm chế cơn nôn mửa.
Vương Cẩn chỉ đằng sau mình, thân mật nói, “Kiều nhi, con[2] đứng đây đi.”
Kiều Kiều ngoan ngoãn đến phía sau Vương Cẩn, Cù Như bám sát gót nàng ta.
Vương Cẩn chỉ im lặng nhìn Cù Như.
Nhưng Du Nguyệt Minh chịu hết nổi.
Một nữ tu bốc mùi còn chưa đủ sao mà phải thêm gã người chim! Quần áo hắn đen thùi lùi, trên lưng mọc cánh nữa chứ, dám cá hắn chả hề tắm rửa suốt nửa năm qua! Có khi nào người hắn đã thành cái ổ rận không?
Du Nguyệt Minh nghiến răng nghiến lợi. Hắn đang tính đứng dậy đuổi hai người ra ngoài thì thấy một tu sĩ đơn độc tiến lên, ông run rẩy dâng hộp quà bằng cả hai tay, “Tại hạ là…Lý Trường Uy…động chủ của Bát Thần Động, xin được tặng lễ vật cho Vương chưởng môn.”
Vương Cẩn giật bắn mình khi Lý Trường Uy ngẩng đầu.
Ông ta nhớ rõ Lý Trường Uy để râu quai nón rậm rạp, giờ bộ râu đã bị đốt sạch nên chỉ còn gốc râu xanh xanh trông rất buồn cười.
Vương Cẩn cười hững hờ, “Lý động chủ khách khí quá, tiệc linh quả của Thanh Kiếm Tông không nhận lễ vật.”
“Vương chưởng môn nhất định phải nhận lễ vật này!”
Lòng hiếu kỳ của mọi người được kích thích, có mấy người duỗi cổ ngó hộp quà.
“Bên trong là gì thế?”
“Mở ra xem nào!”
“Hay là ám khí?”
Lâm Lộc Vũ vuốt râu, “Ta với Hà đạo hữu đều có mặt nên Vương chưởng môn đừng lo.”
Vương Cẩn thấy ông ta nói cũng đúng.
Nơi đây đông người, ông ta là tu sĩ Nguyên Anh, chưa kể Lâm Lộc Vũ và Hà Cạnh sở hữu tu vi khó lường. Hộp quà có thả ra yêu thú cấp bảy thì ông ta cũng chả sợ!
Cân nhắc xong xuôi, Vương Cẩn thản nhiên nói, “Lý động chủ mở hộp đi.”
Lý Trường Uy chỉ chờ những lời này, ông mở hộp quà rồi ném đá Lưu Ảnh xuống đất! Chẳng mấy chốc, một khung cảnh hiện lên giữa Lăng Tiêu Điện và âm thanh dâm đãng len lỏi mọi ngóc ngách.
“Phong ca…đừng vậy mà.”
“Con đĩ nhỏ, mau liếm cho ta.”
“Không chịu đâu, nó tanh lắm.”
“Ngươi ngại cái gì? Lát nữa ông đây sẽ dùng món đồ tanh hôi này cho ngươi sướng ngất trời.”
Bên trong hang đá tối tăm, thiếu nữ xinh đẹp bú dương v*t của nam tử. Ngay sau đấy, gã cạy môi âm hộ của thiếu nữ rồi đè lên người nàng ta mà thô bạo đâm thọc.
Các tu sĩ bị bắt xem tranh khiêu dâm sống, ai cũng xôn xao.
Dần dần có người phát hiện khuôn mặt thiếu nữ trông quen quen nên hô to, “Đấy là Kiều Kiều, đệ tử mà Vương chưởng môn yêu thương nhất!”
Mọi người lao nhao, “Ta cũng biết nam tu kia, là Lý Phong của Thanh Kiếm Tông.”
“Lý Phong chết rồi mà?”
“Chết thế nào?”
“Nửa năm trước hắn rời Thanh Kiếm Tông để đi du ngoạn, sau đấy đèn hồn[3] tắt và hắn không bao giờ trở về.”
Kiều Kiều đâu ngờ hình ảnh yêu đương vụng trộm giữa nàng ta với Lý Phong lại phơi bày trước bàn dân thiên hạ. Thiếu nữ như bị sét đánh; nàng ta cắn chặt môi, thân mình lảo đảo, nước mắt rơi lã chã.
Cù Như ôm chầm lấy Kiều Kiều, hắn chưa kịp mở miệng an ủi thì khung cảnh trong đá Lưu Ảnh đã thay đổi; Vương Cẩn đột nhiên xuất hiện trước hai đệ tử trần truồng.
Vương Cẩn vốn đang ngồi ngay ngắn tại chiếc ghế trên cao nhưng giờ ông ta chẳng giữ nổi vẻ đạo mạo nữa. Ông ta bất chợt tung đòn tấn công Lý Trường Uy.
Lý Trường Uy đã sớm đề phòng, ông ôm đá Lưu Ảnh mà chạy vòng vòng. Ông nức nở kể lể, “Vương chưởng môn, ta cũng không muốn làm vậy! Con yêu thú đó bắt bảy vị động chủ còn lại, nếu ta từ chối công bố đá Lưu Ảnh thì yêu thú sẽ phun lửa thiêu chết bọn họ!”
Khách trong điện ngồi san sát nhau, Vương Cẩn sợ đánh trúng họ nên Lý Trường Uy liên tục trốn thoát. Cùng lúc ấy, hình ảnh tiếp tục hiện ra từ đá Lưu Ảnh.
Viên đá tái hiện cảnh Vương Cẩn ôm nữ đồ đệ còn đang khỏa thân rồi tàn nhẫn đạp nam đồ đệ.
Nam đồ đệ quỳ xuống xin tha nhưng Vương Cẩn nâng giường đá đập chết gã. Trước khi chết, gã oán hận chửi hai người, “Gian phu dâm phụ.”
Kế tiếp nữ tu vừa ngậm dương v*t của Vương Cẩn vừa vuốt ve trứng dái, nàng ta thành thạo liếm cắn.
Thầy trò giao cấu quả thật khiến người ta trố mắt.
“Nhìn cái lỗ của ngươi kìa, bị Lý Phong chơi đến sưng hết cả lên!”
Vương Cẩn vừa nói ra những lời trên thì đá Lưu Ảnh tắt ngúm.
Mọi người choáng váng tột độ, rất lâu sau họ mới xì xào bàn tán, mỗi người đều mang trên mặt những biểu cảm khác nhau.
Lâm Lộc Vũ cũng há hốc mồm, song ông ta đã nhận lệnh bảo vệ Kiều Kiều từ Lâm Thành Tử nên đứng về phía Kiều Kiều vô điều kiện. Ông ta tằng hắng rồi gượng cười, “Mọi người đừng để ý, chắc ai đùa dai thôi.”
Các tu sĩ trong điện thì thào với nhau.
“Sao là đùa dai dược. Chính Thấp Hải ma quân sáng chế đá Lưu Ảnh, ai dám chỉnh sửa đá Lưu Ảnh chứ?”
“Trên đời này, ngoại trừ mấy vị Độ Kiếp kỳ thì e rằng chẳng ai đủ sức giả mạo nội dung đá Lưu Ảnh.”
“A, mấy vị đó không quan tâm sự đời, bọn họ còn bận tu luyện để phi thăng. Thấp Hải ma quân có tội ác chồng chất thì cũng đâu rảnh tới mức chọc ghẹo một Thanh Kiếm Tông nhỏ bé.”
“Thầy trò loạn luân, ghê tởm thật.”
“Vương Cẩn còn tự tay giết chết đệ tử, đúng là vô nhân tính.”
Ngôn từ giống đao kiếm, Kiều Kiều xấu hổ và giận dữ muốn chết. Xong rồi, mọi thứ chấm dứt rồi, nàng ta đã trở thành ả dâm đãng trong mắt người thiên hạ! Nhưng nàng ta chả thể phản bác, chỉ biết ôm Cù Như mà gào khóc.
Vương Cẩn hoàn toàn rối loạn, dường như có muôn vàn con ruồi bay vo ve trong đầu ông ta.
Con giun xéo lắm cũng quằn, ông ta rốt cuộc bắt được Lý Trường Uy. Đúng lúc ông ta giơ tay định đánh nát đầu Lý Trường Uy thì có người cất tiếng, “Chưởng môn, khoan đã!”
Cái giọng trong trẻo của người này giúp Vương Cẩn tìm lại lý trí từ cơn thịnh nộ.
Vương Cẩn quay đầu để thấy Dương Minh tiêu sái bước ra từ góc phòng trong bộ trang phục màu lam.
Vương Cẩn cắn răng chất vấn, “Lý Trường Uy ăn nói xằng bậy để vu hãm ta, chẳng lẽ ta phải tha mạng cho hắn?”
Dương Minh híp mắt nhìn Lý Trường Uy run bần bật, hắn cung kính đề nghị, “Chưởng môn, hồi nãy Lý động chủ nói có người lợi dụng tính mạng của bảy vị động chủ để uy hiếp ông ấy. Tốt hơn hết chúng ta hãy thẩm vấn kỹ càng để tìm ra kẻ chủ mưu cũng như…kẻ muốn đẩy ngài vào chỗ chết!”
“Đúng đấy.” Lâm Lộc Vũ nghe thế liền gật gù, ông ta tiến lên khống chế tình hình, “Chắc chắn có người âm mưu hãm hại Vương chưởng môn. Chúng ta phải bắt kẻ giật dây để đòi lại công lý cho Vương chưởng môn lẫn Kiều tiểu đạo hữu!”
Hà Cạnh không ngờ tới dự tiệc mà còn được xem kịch.
Ông hớn hở đưa linh quả cho Du Nguyệt Minh, “Nguyệt Minh, đi chuyến này bõ công ha?”
Du Nguyệt Minh phe phẩy quạt, hắn lườm một cái sắc lẻm, “Nhảm nhí hết sức.”Chú thích
[1] Dịch ra là “tấm lưới xanh tím”.
[2] Tùy tâm trạng mà Vương Cẩn sẽ gọi Kiều Kiều là “con/ngươi”.
[3] Ngọn đèn tượng trưng cho sinh mệnh của một người, nếu nó tắt thì tức nghĩa người đó đã chết.
Chắc vì nàng thải dương Tạ Tố Tinh nên kiếp vân hung hăng đến cùng sấm sét ầm ầm như thể muốn đốt trời đất thành tro bụi.
Kiếp trước, Sở Nhược Đình uống hàng đống đan dược chất lượng kém mới tạm đủ chuẩn kết đan. Lôi kiếp lần ấy to cỡ cẳng tay, nó suýt nữa đánh nàng tan xương nát thịt. Hiện tại, đám mây đen nghìn nghịt kia khiến Sở Nhược Đình chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc kết đan thất bại.
Song nào ngờ kiếp vân lần này giống khi nàng luyện đan, hung dữ nhưng không giáng sấm sét.
Mây tan trời trong, ánh nắng chan hòa.
Sở Nhược Đình nghi hoặc nhìn quả cầu trơn nhẵn tỏa ánh sáng vàng kim tại đan điền.
Dù thế nào chăng nữa thì kết đan thành công luôn là chuyện tốt. Việc cấp bách hiện giờ là tiệc linh quả ngày mai.
Máu toàn thân Sở Nhược Đình sôi sục lúc nghĩ đến ngày mai.
Khung cảnh ấy chắc chắn vô cùng ngoạn mục.
Khóe miệng Sở Nhược Đình cong lên, nàng gọi Thanh Thanh từ trong tay áo ra rồi thận trọng đưa viên đá Lưu Ảnh cho nó, “Con có thể hoàn thành chuyện mẫu thân nhờ không?”
Sở Nhược Đình đã dạy nó làm vô số lần.
Móng vuốt của Thanh Thanh ôm lấy quả cầu còn to hơn nó, bé rắn xanh gật đầu lia lịa, “Mẫu thân yên tâm, con nhất định sẽ khiến người vừa lòng!”
Bây giờ người duy nhất mà Sở Nhược Đình tin được là bé Thanh Thanh trước mặt nàng.
Nàng vuốt cái sừng nhỏ trên đầu Thanh Thanh rồi mỉm cười, “Đi đi, nhớ cẩn thận đấy.”
Oo———oOo———oΟ
Hôm sau, Thanh Kiếm Tông mở tiệc linh quả.
Mặt trời mọc dẫn theo ánh bình minh, hạc tiên bay giữa các tầng mây. Nhạc tu chơi nhạc cụ, tiếng sáo trúc lẫn đàn hạc vang vọng muôn nơi.
Đệ tử Thanh Kiếm Tông cài trâm hoa trước ngực, Tuân Từ là đại sư huynh nên đứng ngoài cửa Lăng Tiêu Điện nghênh đón những môn phái lớn.
Bên trong Lăng Tiêu Điện ngập tràn tiếng người huyên náo, khách khứa nối đuôi nhau vào.
Vương Cẩn mặc xiêm y tím đậm, đầu đội quan vàng, tay phải cầm phất trần. Mặt mũi ông ta khó kìm nén sự vui mừng.
Thứ nhất, Đông Tô Lâm thị lẫn Bắc Lộc Du thị đều nhận thiệp mời do ông ta đưa. Thứ hai, không biết Kiều Kiều có mối quan hệ cá nhân với Lâm Thành Tử – lão tổ Lâm thị – từ bao giờ. Lâm Thành Tử tiền bối còn dặn riêng chưởng sự Lâm thị đến hướng dẫn nàng ta tu luyện.
Chưởng sự Lâm thị tên Lâm Lộc Vũ, ông ta chỉ giữ chức chưởng sự song địa vị ở Lâm gia lại khá cao.
Vương Cẩn hàn huyên với Lâm Lộc Vũ, “Tuy vùng đất Ba Thục không sản sinh nhiều người tài bằng Đông Tô, nhưng linh quả nơi đây là đặc sản quý giá. Ba Thục có rất nhiều linh quả mang hình thù kỳ dị, ta bảo đảm Lâm chưởng sự chưa từng thấy qua.”
Lâm Lộc Vũ cười ha ha, “Thế thì Vương chưởng môn nhớ đừng chê ta tham ăn lúc khai tiệc nhé!”
Lâm Lộc Vũ hào hứng ngồi cạnh Vương Cẩn. Ông ta để râu dê và có khuôn mặt hồng hào, tay cầm quạt lông còn đầu buộc khăn; nói chung là kiểu ăn mặc bình thường của văn sĩ.
Hai người tán gẫu trong chốc lát thì Tuân Từ vô thông báo, “Bắc Lộc Du thị đã đến.”
“Mau mời họ vào!” Vương Cẩn lẫn Lâm Lộc Vũ cùng đứng dậy chào đón.
Nam tử đi đầu khôi ngô xuất trần, hắn mặc bộ quần áo pháp bảo hiếm thấy và thuộc hàng cực phẩm – áo gấm dệt từ Thương Tử La[1]. Quan ngọc buộc gọn mái tóc dài đen nhánh, nam tử cầm quạt xếp, từng bước chân của hắn toát lên khí chất lỗi lạc.
“Đây là Du thiếu chủ Du Nguyệt Minh nhỉ?” Vương Cẩn tươi cười chào. “Ai cũng ca tụng ‘Nam Hiên Bắc Nguyệt’, hôm nay gặp được thiếu chủ mới thấy quả nhiên chẳng phải người bình thường.”
Du Nguyệt Minh nâng quạt che mũi, ánh mắt đầy ghét bỏ, “Ta không muốn đứng chung hàng với Nam Cung Hiên.”
Vương Cẩn nghe vậy liền lúng túng.
Nam tử trung niên đứng cạnh Du Nguyệt Minh vội vàng ra mặt hòa giải, ông chắp tay bảo, “Nguyệt Minh nhỏ tuổi nên nói năng không lựa lời, mong Vương chưởng môn thứ lỗi.”
“Xin hỏi các hạ là…”
Nam tử trung niên khoảng ba mươi tuổi, ông có vẻ ngoài thân thiện dễ gần. Ông tự giới thiệu, “Ta là biểu thúc của Nguyệt Minh, ta họ Hà còn tên chỉ có một chữ Cạnh.”
Hóa ra là trưởng bối của Du Nguyệt Minh.
Vương Cẩn trở nên khiêm nhường gấp bội.
Ông ta giới thiệu Lâm Lộc Vũ với Hà Cạnh, hai người tương đối khách khí. Du Nguyệt Minh thì đứng một bên với bộ mặt cao ngạo lẫn mất kiên nhẫn.
Du Nguyệt Minh đâu muốn đi Ba Thục, chả hiểu sao biểu thúc nhất quyết dẫn hắn tới đây. Ông lảm nhảm gì mà người ta hay tìm đường sống trong gian khó và chết vào tay sự yên vui, Ba Thục là vùng khỉ ho cò gáy nên rất hợp cho hắn rèn luyện. Du Nguyệt Minh nhớ lại vụ chết hụt dưới tay con U Nhiêm tại bí cảnh nên mới đi cùng ông.
Ai dè vừa đặt chân tới đã nhận được thiệp mời do đích thân chưởng môn Thanh Kiếm Tông đưa. Du Nguyệt Minh chả thèm quan tâm nhưng biểu thúc lại khuyên, “Về sau cháu kế thừa Du thị thì khó tránh khỏi phải xã giao, chi bằng học thích ứng trước. Ra bên ngoài nhớ dĩ hòa vi quý đấy.”
Tiếng sáo trúc du dương bao trùm Lăng Tiêu Điện.
Du Nguyệt Minh chỉ thấy ầm ĩ điếc tai.
Chướng mắt nhất là đống linh quả trên bàn, trông nhớp nhớp như chưa được rửa sạch; ăn vô sẽ trên nôn mửa dưới tiêu chảy cho coi.
Vương Cẩn không dám thất lễ với hai thế gia, ông ta mời Du thị và Lâm thị ngồi hai bên trái phải của mình. Sau đấy ông ta tuyên bố với hàng trăm tu sĩ trong Lăng Tiêu Điện rằng tiệc linh quả chính thức bắt đầu.
Lát sau, Kiều Kiều đến dự tiệc.
Phía sau nàng ta chỉ có Cù Như, chẳng thấy tăm hơi Tạ Tố Tinh đâu.
Lúc bước qua cửa, nàng ta chớp mắt với Tuân Từ, “Sao đại sư huynh không vào ăn tiệc cùng chúng ta?”
Tuân Từ vừa ôm kiếm vừa tựa lưng vào cây cột ngoài cửa, hắn cười nhạt rồi lắc đầu.
Hắn nhìn về hướng động phủ của Sở Nhược Đình bằng ánh mắt xa xăm.
Yến hội hôm nay long trọng nên Kiều Kiều ăn diện vô cùng bắt mắt. Phía trên nàng ta mặc áo ngoài hồng nhạt có tay áo rộng cùng áo giao lĩnh ngắn tay, phía dưới là váy lụa thêu gấm vàng. Kiều Kiều quàng dải lụa trắng tinh, trông nàng ta như đang quàng mây trên cánh tay.
Nàng ta vốn xinh đẹp nên vừa vào Lăng Tiêu Điện là thu hút bao ánh nhìn.
“Sư phụ,” Kiều Kiều ngọt ngào gọi.
Vương Cẩn gật đầu.
“Kiều Kiều đấy à,” Lâm Lộc Vũ nở nụ cười tiếp đón.
Kiều Kiều vén váy chào, nàng ta mỉm cười, “Lâm chưởng sự.”
Hai người nhìn nhau cười thế kia thì dĩ nhiên rất thân quen.
Vương Cẩn cực kỳ hài lòng.
Lâm Thành Tử tiền bối phái Lâm chưởng sự đến dạy dỗ Kiều Kiều, nàng ta là yếu tố quan trọng để ông ta xây dựng quan hệ với Lâm thị.
Vương Cẩn giới thiệu cho nàng ta, “Vị này là thiếu chủ Bắc Lộc Du thị, vị này là Hà tiền bối.”
“Du thiếu chủ, Hà tiền bối,” Kiều Kiều nhỏ nhẹ gật đầu.
Sắc mặt Du Nguyệt Minh khó coi cùng cực, hắn tức tốc bịt mũi; cái mùi hương liệu thối hoắc trên người Kiều Kiều khiến hắn buồn nôn. Hà Cạnh thấy thói cuồng sạch sẽ của đứa cháu sắp phát tác bèn vội vã nháy mắt ra hiệu, Du Nguyệt Minh đành cố kiềm chế cơn nôn mửa.
Vương Cẩn chỉ đằng sau mình, thân mật nói, “Kiều nhi, con[2] đứng đây đi.”
Kiều Kiều ngoan ngoãn đến phía sau Vương Cẩn, Cù Như bám sát gót nàng ta.
Vương Cẩn chỉ im lặng nhìn Cù Như.
Nhưng Du Nguyệt Minh chịu hết nổi.
Một nữ tu bốc mùi còn chưa đủ sao mà phải thêm gã người chim! Quần áo hắn đen thùi lùi, trên lưng mọc cánh nữa chứ, dám cá hắn chả hề tắm rửa suốt nửa năm qua! Có khi nào người hắn đã thành cái ổ rận không?
Du Nguyệt Minh nghiến răng nghiến lợi. Hắn đang tính đứng dậy đuổi hai người ra ngoài thì thấy một tu sĩ đơn độc tiến lên, ông run rẩy dâng hộp quà bằng cả hai tay, “Tại hạ là…Lý Trường Uy…động chủ của Bát Thần Động, xin được tặng lễ vật cho Vương chưởng môn.”
Vương Cẩn giật bắn mình khi Lý Trường Uy ngẩng đầu.
Ông ta nhớ rõ Lý Trường Uy để râu quai nón rậm rạp, giờ bộ râu đã bị đốt sạch nên chỉ còn gốc râu xanh xanh trông rất buồn cười.
Vương Cẩn cười hững hờ, “Lý động chủ khách khí quá, tiệc linh quả của Thanh Kiếm Tông không nhận lễ vật.”
“Vương chưởng môn nhất định phải nhận lễ vật này!”
Lòng hiếu kỳ của mọi người được kích thích, có mấy người duỗi cổ ngó hộp quà.
“Bên trong là gì thế?”
“Mở ra xem nào!”
“Hay là ám khí?”
Lâm Lộc Vũ vuốt râu, “Ta với Hà đạo hữu đều có mặt nên Vương chưởng môn đừng lo.”
Vương Cẩn thấy ông ta nói cũng đúng.
Nơi đây đông người, ông ta là tu sĩ Nguyên Anh, chưa kể Lâm Lộc Vũ và Hà Cạnh sở hữu tu vi khó lường. Hộp quà có thả ra yêu thú cấp bảy thì ông ta cũng chả sợ!
Cân nhắc xong xuôi, Vương Cẩn thản nhiên nói, “Lý động chủ mở hộp đi.”
Lý Trường Uy chỉ chờ những lời này, ông mở hộp quà rồi ném đá Lưu Ảnh xuống đất! Chẳng mấy chốc, một khung cảnh hiện lên giữa Lăng Tiêu Điện và âm thanh dâm đãng len lỏi mọi ngóc ngách.
“Phong ca…đừng vậy mà.”
“Con đĩ nhỏ, mau liếm cho ta.”
“Không chịu đâu, nó tanh lắm.”
“Ngươi ngại cái gì? Lát nữa ông đây sẽ dùng món đồ tanh hôi này cho ngươi sướng ngất trời.”
Bên trong hang đá tối tăm, thiếu nữ xinh đẹp bú dương v*t của nam tử. Ngay sau đấy, gã cạy môi âm hộ của thiếu nữ rồi đè lên người nàng ta mà thô bạo đâm thọc.
Các tu sĩ bị bắt xem tranh khiêu dâm sống, ai cũng xôn xao.
Dần dần có người phát hiện khuôn mặt thiếu nữ trông quen quen nên hô to, “Đấy là Kiều Kiều, đệ tử mà Vương chưởng môn yêu thương nhất!”
Mọi người lao nhao, “Ta cũng biết nam tu kia, là Lý Phong của Thanh Kiếm Tông.”
“Lý Phong chết rồi mà?”
“Chết thế nào?”
“Nửa năm trước hắn rời Thanh Kiếm Tông để đi du ngoạn, sau đấy đèn hồn[3] tắt và hắn không bao giờ trở về.”
Kiều Kiều đâu ngờ hình ảnh yêu đương vụng trộm giữa nàng ta với Lý Phong lại phơi bày trước bàn dân thiên hạ. Thiếu nữ như bị sét đánh; nàng ta cắn chặt môi, thân mình lảo đảo, nước mắt rơi lã chã.
Cù Như ôm chầm lấy Kiều Kiều, hắn chưa kịp mở miệng an ủi thì khung cảnh trong đá Lưu Ảnh đã thay đổi; Vương Cẩn đột nhiên xuất hiện trước hai đệ tử trần truồng.
Vương Cẩn vốn đang ngồi ngay ngắn tại chiếc ghế trên cao nhưng giờ ông ta chẳng giữ nổi vẻ đạo mạo nữa. Ông ta bất chợt tung đòn tấn công Lý Trường Uy.
Lý Trường Uy đã sớm đề phòng, ông ôm đá Lưu Ảnh mà chạy vòng vòng. Ông nức nở kể lể, “Vương chưởng môn, ta cũng không muốn làm vậy! Con yêu thú đó bắt bảy vị động chủ còn lại, nếu ta từ chối công bố đá Lưu Ảnh thì yêu thú sẽ phun lửa thiêu chết bọn họ!”
Khách trong điện ngồi san sát nhau, Vương Cẩn sợ đánh trúng họ nên Lý Trường Uy liên tục trốn thoát. Cùng lúc ấy, hình ảnh tiếp tục hiện ra từ đá Lưu Ảnh.
Viên đá tái hiện cảnh Vương Cẩn ôm nữ đồ đệ còn đang khỏa thân rồi tàn nhẫn đạp nam đồ đệ.
Nam đồ đệ quỳ xuống xin tha nhưng Vương Cẩn nâng giường đá đập chết gã. Trước khi chết, gã oán hận chửi hai người, “Gian phu dâm phụ.”
Kế tiếp nữ tu vừa ngậm dương v*t của Vương Cẩn vừa vuốt ve trứng dái, nàng ta thành thạo liếm cắn.
Thầy trò giao cấu quả thật khiến người ta trố mắt.
“Nhìn cái lỗ của ngươi kìa, bị Lý Phong chơi đến sưng hết cả lên!”
Vương Cẩn vừa nói ra những lời trên thì đá Lưu Ảnh tắt ngúm.
Mọi người choáng váng tột độ, rất lâu sau họ mới xì xào bàn tán, mỗi người đều mang trên mặt những biểu cảm khác nhau.
Lâm Lộc Vũ cũng há hốc mồm, song ông ta đã nhận lệnh bảo vệ Kiều Kiều từ Lâm Thành Tử nên đứng về phía Kiều Kiều vô điều kiện. Ông ta tằng hắng rồi gượng cười, “Mọi người đừng để ý, chắc ai đùa dai thôi.”
Các tu sĩ trong điện thì thào với nhau.
“Sao là đùa dai dược. Chính Thấp Hải ma quân sáng chế đá Lưu Ảnh, ai dám chỉnh sửa đá Lưu Ảnh chứ?”
“Trên đời này, ngoại trừ mấy vị Độ Kiếp kỳ thì e rằng chẳng ai đủ sức giả mạo nội dung đá Lưu Ảnh.”
“A, mấy vị đó không quan tâm sự đời, bọn họ còn bận tu luyện để phi thăng. Thấp Hải ma quân có tội ác chồng chất thì cũng đâu rảnh tới mức chọc ghẹo một Thanh Kiếm Tông nhỏ bé.”
“Thầy trò loạn luân, ghê tởm thật.”
“Vương Cẩn còn tự tay giết chết đệ tử, đúng là vô nhân tính.”
Ngôn từ giống đao kiếm, Kiều Kiều xấu hổ và giận dữ muốn chết. Xong rồi, mọi thứ chấm dứt rồi, nàng ta đã trở thành ả dâm đãng trong mắt người thiên hạ! Nhưng nàng ta chả thể phản bác, chỉ biết ôm Cù Như mà gào khóc.
Vương Cẩn hoàn toàn rối loạn, dường như có muôn vàn con ruồi bay vo ve trong đầu ông ta.
Con giun xéo lắm cũng quằn, ông ta rốt cuộc bắt được Lý Trường Uy. Đúng lúc ông ta giơ tay định đánh nát đầu Lý Trường Uy thì có người cất tiếng, “Chưởng môn, khoan đã!”
Cái giọng trong trẻo của người này giúp Vương Cẩn tìm lại lý trí từ cơn thịnh nộ.
Vương Cẩn quay đầu để thấy Dương Minh tiêu sái bước ra từ góc phòng trong bộ trang phục màu lam.
Vương Cẩn cắn răng chất vấn, “Lý Trường Uy ăn nói xằng bậy để vu hãm ta, chẳng lẽ ta phải tha mạng cho hắn?”
Dương Minh híp mắt nhìn Lý Trường Uy run bần bật, hắn cung kính đề nghị, “Chưởng môn, hồi nãy Lý động chủ nói có người lợi dụng tính mạng của bảy vị động chủ để uy hiếp ông ấy. Tốt hơn hết chúng ta hãy thẩm vấn kỹ càng để tìm ra kẻ chủ mưu cũng như…kẻ muốn đẩy ngài vào chỗ chết!”
“Đúng đấy.” Lâm Lộc Vũ nghe thế liền gật gù, ông ta tiến lên khống chế tình hình, “Chắc chắn có người âm mưu hãm hại Vương chưởng môn. Chúng ta phải bắt kẻ giật dây để đòi lại công lý cho Vương chưởng môn lẫn Kiều tiểu đạo hữu!”
Hà Cạnh không ngờ tới dự tiệc mà còn được xem kịch.
Ông hớn hở đưa linh quả cho Du Nguyệt Minh, “Nguyệt Minh, đi chuyến này bõ công ha?”
Du Nguyệt Minh phe phẩy quạt, hắn lườm một cái sắc lẻm, “Nhảm nhí hết sức.”Chú thích
[1] Dịch ra là “tấm lưới xanh tím”.
[2] Tùy tâm trạng mà Vương Cẩn sẽ gọi Kiều Kiều là “con/ngươi”.
[3] Ngọn đèn tượng trưng cho sinh mệnh của một người, nếu nó tắt thì tức nghĩa người đó đã chết.
/174
|