Ngôn Thừa Hi không ngờ đến cô sẽ gọi mình,tâm trạng thoáng chốc vui vẻ đi đến.Nhưng cậu lại thoáng nhìn qua thiếu niên đứng bên cạnh cô.
Thật con mẹ nó đẹp trai,chính là cái vẻ đẹp cao lãnh này.Vừa nam tính vừa trầm ổn ngay cả cậu là đàn ông con trai cũng không kiềm lòng mà nhìn đến mê mẩn.
- Này,Thừa Hi.
- Hả…à xin lỗi,tớ hơi mất tập trung.
- Không sao,để tớ giới thiệu với cậu nha.Đây là anh Tiểu à không….là đàn anh Quý Trạch Viễn,Lưu Tôn Hạo.Đây là Mễ Ái bằng tuổi với bọn mình.Đều ở cùng một khu phố hết.
- Chào mọi người,em là Ngôn Thừa Hi.
Cậu lẽ phép nhìn hai đàn anh kia mà chào hỏi.Xong lại hướng mắt qua Mễ Ái.
- Chào cậu.
- Chào cậu.
Lư Hiểu Khê thấy cậu vừa đến thành phố này nên không quen biết ai.Với lại cô đã nhận lời của bác gái nên sẽ giúp cậu làm quen với nơi này.Hoàn tất xong việc làm quen cô liền cất giọng.
- Được rồi chúng ta đi xem lớp học nào.
Cứ thế Lư Hiểu Khê như người lãnh đạo đi trước,một đám người cao lớn hơn cô ngoan ngoãn đi theo phía sau.Quý Trạch Viễn nhìn bóng lưng nhỏ của cô thì lại tiến đến bên cạnh cất giọng.
- Em đi chậm thôi.
- Vâng ạ.
Trường học rất lớn được phân ban rõ ràng.Có ba toà phòng học chính xếp theo hình chữ U.Lớp 10 ở giữa hai bên hông lần lượt là khối 11 và 12.Lớp sơn là màu trắng chủ đạo,dãy lớp mười sẽ có vạch kẻ đỏ.Lớp 11 vạch kẻ vàng.Lớp 12 vạch kẻ màu đen.
Đến bên dưới dãy lớp Quý Trạch Viễn không đi về hướng phòng học của mình mà đi theo Lư Hiểu Khê.Lưu Tôn Hạo tưởng anh đi nhầm đường liền chạy theo sau.
- Trạch Viễn,chúng ta ở học toà bên này.
- Cậu về lớp trước đi.
“……”
Thì ra là đưa em gái nhỏ đến tận lớp.Lưu Tôn Hạo lại nhìn đến Mễ Ái thì cũng đi theo luôn.Thành tích của Lư Hiểu Khê thay đổi đáng kể vừa hay lọt vào lớp trọng điểm.Mễ Ái cũng học cùng lớp với cô.Còn niềm vui nào bằng niềm vui chung lớp với bạn thân kia chứ.
Đến trước lớp học 10-1 năm người bọn họ liền thu hút những ánh mắt của người xung quanh.Tập thành quen rồi,Mễ Ái là cô gái xinh đẹp nhất ở khu phố nhà cô còn Quý Trạch Viễn khỏi nói thì cũng biết anh là nam thần của trường Nhất Trung.Chỉ mới lớp 11 mà đã vinh dự nằm thẳng vào poster kia kìa.
Tự bản thân cô cũng thấy mình khá xinh xắn cũng không phải cô tự luyến mà là sự thật mặt thật.Còn Ngôn Thừa Hi thì đúng là đẹp trai,Lưu Tôn Hạo lại có nét đẹp dịu hơn gương mặt ngũ quan hài hoà.
Tóm lại là bộ năm nhan sắc,hỏi sao không thu hút ánh nhìn kia chứ.Ngày đầu nhập học nên rất náo nhiệt.Hành lang,sân trường đều là bóng dáng đồng phục xanh trắng chi chít.
Lúc này Lư Hiểu Khê quay sang phía anh mà cất giọng.
- Anh mau quay lại lớp học đi,em vào lớp đây.
- Có gì bất tiện thì đến tìm anh nhé.
- Dạ.
Trường học cấm mang theo điện thoại nên Quý Trạch Viễn không thể liên lạc được với cô.Nhất thời liền cảm thấy lo lắng nhưng nhìn đến bên cạnh cô còn có Mễ Ái chăm sóc thì anh yên tâm.
Hai người kia rời đi rồi Mễ Ái mới cho tay vào túi quần,vẻ mặt bát quái ghé lại gần Lư Hiểu Khê.
- Tớ nói này,anh trai nhà cậu có phải bảo vệ cậu thái quá không kia chứ.Nhìn vào còn tưởng sắp ly biệt tới nơi ấy chứ.
- Cậu đừng nói bậy,anh ấy chỉ sợ tớ lạ chỗ thôi.
- Ồ.
Lúc này hai người bọn cô mới chú ý đến thiếu niên ở bên cạnh.Lư Hiểu Khê quay sang nhìn Ngôn Thừa Hi khẽ mỉm cười mà lên tiếng.
- Chúng ta vào lớp thôi.
- Ừm.
Mễ Ái nhanh chân chiếm lấy chiếc bàn thứ 2 từ dưới đếm lên.Chiều cao của hai người bọn cô tương đối cao đi,ngồi đây là hợp lý rồi.
Ngôn Thừa Hi đi đến ngồi vào vị trí sau lưng của Lư Hiểu Khê.Ánh mắt nhìn lên bục giảng rồi lại đưa tay chọt nhẹ bả vai của cô.
- Cậu ngồi đây có nhìn được bảng không thế?
- Được mà tớ cao 1m65 đấy.
“……”
Nhìn vậy mà cũng cao nhỉ,đa số con gái trong lớp chiều cao trung bình đều dưới m6.Chắc tại vì Lư Hiểu Khê đứng bên cạnh mấy người cao ngồng,nên cậu mới thấy cô nhỏ bé.
Học sinh trong lớp bắt đầu ổn định chỗ ngồi.Ai nấy đều có vẻ là quen nhau từ trước.Sỉ số là 65,chỗ của Ngôn Thừa Hi là trống một ghế.
Mễ Ái quay xuống hỏi thăm cậu.
- Sao ban nãy có vài cô gái đến muốn ngồi,cậu lại nói có người ngồi rồi?lẽ nào cậu còn có bạn ở đây hả?
- Không phải,tớ thích ngồi một mình thôi ấy mà.
- Ò.
Ngôn Thừa Hi không phải muốn chiếm đoạt một bàn này.Chỉ là đi học nếu không có bạn cùng bàn thì sẽ tủi thân lắm.Lớp lại là số lẻ,dù sao cậu cũng không thấy vấn đề gì khi ngồi một mình cả.Phía trên còn có hai cô gái làm bạn với cậu kia mà cũng chẳng sợ cô đơn.
Mễ Ái thuộc top người dễ bắt chuyện,dường như cô nàng nói chuyện được với cả thế giới luôn.Không ai là không thân quen,có lạ cũng thành quen trong vài nốt nhạc.
Thật con mẹ nó đẹp trai,chính là cái vẻ đẹp cao lãnh này.Vừa nam tính vừa trầm ổn ngay cả cậu là đàn ông con trai cũng không kiềm lòng mà nhìn đến mê mẩn.
- Này,Thừa Hi.
- Hả…à xin lỗi,tớ hơi mất tập trung.
- Không sao,để tớ giới thiệu với cậu nha.Đây là anh Tiểu à không….là đàn anh Quý Trạch Viễn,Lưu Tôn Hạo.Đây là Mễ Ái bằng tuổi với bọn mình.Đều ở cùng một khu phố hết.
- Chào mọi người,em là Ngôn Thừa Hi.
Cậu lẽ phép nhìn hai đàn anh kia mà chào hỏi.Xong lại hướng mắt qua Mễ Ái.
- Chào cậu.
- Chào cậu.
Lư Hiểu Khê thấy cậu vừa đến thành phố này nên không quen biết ai.Với lại cô đã nhận lời của bác gái nên sẽ giúp cậu làm quen với nơi này.Hoàn tất xong việc làm quen cô liền cất giọng.
- Được rồi chúng ta đi xem lớp học nào.
Cứ thế Lư Hiểu Khê như người lãnh đạo đi trước,một đám người cao lớn hơn cô ngoan ngoãn đi theo phía sau.Quý Trạch Viễn nhìn bóng lưng nhỏ của cô thì lại tiến đến bên cạnh cất giọng.
- Em đi chậm thôi.
- Vâng ạ.
Trường học rất lớn được phân ban rõ ràng.Có ba toà phòng học chính xếp theo hình chữ U.Lớp 10 ở giữa hai bên hông lần lượt là khối 11 và 12.Lớp sơn là màu trắng chủ đạo,dãy lớp mười sẽ có vạch kẻ đỏ.Lớp 11 vạch kẻ vàng.Lớp 12 vạch kẻ màu đen.
Đến bên dưới dãy lớp Quý Trạch Viễn không đi về hướng phòng học của mình mà đi theo Lư Hiểu Khê.Lưu Tôn Hạo tưởng anh đi nhầm đường liền chạy theo sau.
- Trạch Viễn,chúng ta ở học toà bên này.
- Cậu về lớp trước đi.
“……”
Thì ra là đưa em gái nhỏ đến tận lớp.Lưu Tôn Hạo lại nhìn đến Mễ Ái thì cũng đi theo luôn.Thành tích của Lư Hiểu Khê thay đổi đáng kể vừa hay lọt vào lớp trọng điểm.Mễ Ái cũng học cùng lớp với cô.Còn niềm vui nào bằng niềm vui chung lớp với bạn thân kia chứ.
Đến trước lớp học 10-1 năm người bọn họ liền thu hút những ánh mắt của người xung quanh.Tập thành quen rồi,Mễ Ái là cô gái xinh đẹp nhất ở khu phố nhà cô còn Quý Trạch Viễn khỏi nói thì cũng biết anh là nam thần của trường Nhất Trung.Chỉ mới lớp 11 mà đã vinh dự nằm thẳng vào poster kia kìa.
Tự bản thân cô cũng thấy mình khá xinh xắn cũng không phải cô tự luyến mà là sự thật mặt thật.Còn Ngôn Thừa Hi thì đúng là đẹp trai,Lưu Tôn Hạo lại có nét đẹp dịu hơn gương mặt ngũ quan hài hoà.
Tóm lại là bộ năm nhan sắc,hỏi sao không thu hút ánh nhìn kia chứ.Ngày đầu nhập học nên rất náo nhiệt.Hành lang,sân trường đều là bóng dáng đồng phục xanh trắng chi chít.
Lúc này Lư Hiểu Khê quay sang phía anh mà cất giọng.
- Anh mau quay lại lớp học đi,em vào lớp đây.
- Có gì bất tiện thì đến tìm anh nhé.
- Dạ.
Trường học cấm mang theo điện thoại nên Quý Trạch Viễn không thể liên lạc được với cô.Nhất thời liền cảm thấy lo lắng nhưng nhìn đến bên cạnh cô còn có Mễ Ái chăm sóc thì anh yên tâm.
Hai người kia rời đi rồi Mễ Ái mới cho tay vào túi quần,vẻ mặt bát quái ghé lại gần Lư Hiểu Khê.
- Tớ nói này,anh trai nhà cậu có phải bảo vệ cậu thái quá không kia chứ.Nhìn vào còn tưởng sắp ly biệt tới nơi ấy chứ.
- Cậu đừng nói bậy,anh ấy chỉ sợ tớ lạ chỗ thôi.
- Ồ.
Lúc này hai người bọn cô mới chú ý đến thiếu niên ở bên cạnh.Lư Hiểu Khê quay sang nhìn Ngôn Thừa Hi khẽ mỉm cười mà lên tiếng.
- Chúng ta vào lớp thôi.
- Ừm.
Mễ Ái nhanh chân chiếm lấy chiếc bàn thứ 2 từ dưới đếm lên.Chiều cao của hai người bọn cô tương đối cao đi,ngồi đây là hợp lý rồi.
Ngôn Thừa Hi đi đến ngồi vào vị trí sau lưng của Lư Hiểu Khê.Ánh mắt nhìn lên bục giảng rồi lại đưa tay chọt nhẹ bả vai của cô.
- Cậu ngồi đây có nhìn được bảng không thế?
- Được mà tớ cao 1m65 đấy.
“……”
Nhìn vậy mà cũng cao nhỉ,đa số con gái trong lớp chiều cao trung bình đều dưới m6.Chắc tại vì Lư Hiểu Khê đứng bên cạnh mấy người cao ngồng,nên cậu mới thấy cô nhỏ bé.
Học sinh trong lớp bắt đầu ổn định chỗ ngồi.Ai nấy đều có vẻ là quen nhau từ trước.Sỉ số là 65,chỗ của Ngôn Thừa Hi là trống một ghế.
Mễ Ái quay xuống hỏi thăm cậu.
- Sao ban nãy có vài cô gái đến muốn ngồi,cậu lại nói có người ngồi rồi?lẽ nào cậu còn có bạn ở đây hả?
- Không phải,tớ thích ngồi một mình thôi ấy mà.
- Ò.
Ngôn Thừa Hi không phải muốn chiếm đoạt một bàn này.Chỉ là đi học nếu không có bạn cùng bàn thì sẽ tủi thân lắm.Lớp lại là số lẻ,dù sao cậu cũng không thấy vấn đề gì khi ngồi một mình cả.Phía trên còn có hai cô gái làm bạn với cậu kia mà cũng chẳng sợ cô đơn.
Mễ Ái thuộc top người dễ bắt chuyện,dường như cô nàng nói chuyện được với cả thế giới luôn.Không ai là không thân quen,có lạ cũng thành quen trong vài nốt nhạc.
/84
|