Trình Sâm cũng là người ra đề, liên lụy tới cả nhà họ Trình và con trai ruột của mình, vì sao Trình Phủ làm như thế? Ngu Quân Duệ cảm thấy nguyên nhân Trình Phủ để lộ bí mật không thể lơ là.
Trình Sâm không nói với hắn phụ thân y để lộ cơ mật, ắt không nói hết toàn bộ sự việc, vẻ mặt Ngu Quân Duệ không thay đổi, không hỏi trực tiếp nghi ngờ trong lòng.
Huynh viết mấy chữ, ta thay huynh tới Diêu gia một chuyến. Ngu Quân Duệ suy tư chốc lát rồi nói.
Tìm Diêu Nghiệp truyền tin cho hoàng thượng? Trình Sâm có chút do dự.
Đúng vậy, nhưng người tiến cung không phải Diêu Nghiệp. Ngu Quân Duệ thản nhiên nói. Theo hắn biết, Diêu Ý Chân có phần được thái hậu thích, thường xuyên tiến cung.
Dĩ nhiên, Trình Sâm cũng nghĩ tới mặt này, cực kì vui vẻ, vung tay đề bút nói sơ qua kế hoạch.
Trình Sâm hồi phủ rồi, Ngu Quân Duệ vào sảnh tìm một bức tranh chân dung, lấy dao khoét ống trúc làm trục ra, nhét cuộn giấy nhỏ Trình Sâm viết vào, lại làm thêm một khối sáp chặn lại.
Làm xong, Ngu Quân Duệ muốn nhìn Diệp Tố Huân mới tới Diêu phủ, nhưng phòng Diệp Tố Huân đã cài then, Lục La báo cho hắn nàng đang tắm rửa.
Công việc gấp hơn, Ngu Quân Duệ nhìn nhìn quyển trục trong tay, thôi không dỗ dành người, ra cửa đi về phía Diêu gia.
Tốt! Thật quá tốt! Diêu Nghiệp đọc thư, hưng phấn vỗ tay, bỏ qua tội vượt tường vào của Ngu Quân Duệ.
Trình Sâm còn nhờ ta chuyển cho Diêu Thượng thư một câu: quyển trục này nên để Diêu nhị tiểu thư đưa vào cung mới tốt.
Diêu Nghiệp vốn định hô hạ nhân chuẩn bị kiệu, nghe xong lời Ngu Quân Duệ vội vàng khép miệng, dừng lại, thở dài, Trình Sâm nghĩ sâu xa.
Diêu Nghiệp sống lâu trong quan trường, vừa nhắc lập tức hiểu, Ngu Quân Duệ cũng không nói nhiều, cáo từ rời đi.
Quả nhiên Diêu Nghiệp được nhắc nhở thì càng cẩn thận, chỉ sợ Khương Lang lại ngáng chân lần nữa, Diêu Nghiệp mở tranh ra nhìn, là một bức tranh chuối tây trong mưa, gọi Diêu Ý Chân tới, dặn dò kĩ càng một phen, tỉ mỉ nói qua một lượt người và tình huống có thể gặp phải trong cung, đồng thời kể luôn cách ứng đối như thế nào.
Trên đường tiến cung, Diêu Ý Chân quả nhiên gặp hoàng hậu Khương thị, Khương thị cười cười giữ chặt nàng nói chuyện, chưa nói được vài câu, một cung nữ trong Trung cung bưng hoa quả tới lại không cẩn thận đổ vào người Diêu Ý Chân.
Phụ thân quả là liệu sự như thần, Diêu Ý Chân âm thầm tặc lưỡi, vỗ vỗ thân váy dính đầy nước trái cây, không chờ hoàng hậu kéo đi Phượng Nghi cung thay váy, đã giậm chân mắng ả cung nữ kia, đồng thời chạy về phía Ninh Ân cung của thái hậu.
***
Sau khi rời Diêu phủ, Ngu Quân Duệ đi thẳng tới Trình gia.
Người giữ cửa Trình gia đã sớm được dặn trước, thấy Ngu Quân Duệ vội vàng nghênh vào phủ.
Đệ đã chạy đi đâu? Sao mãi không thấy bóng dáng. Ngu Quân Diệp thấy Ngu Quân Duệ, vừa mở miệng đã quở trách, nhào tới đã định đá mấy cước.
Quân Diệp, đừng nóng vội, mọi người mau nghĩ biện pháp. Hoa Ẩn Dật giữ chặt Ngu Quân Diệp.
Ngu Quân Duệ, nếu phụ thân ngươi bị định tội, ngươi cũng khó thoát thân, nghĩ cách nhanh đi. Trình phu nhân khẩu khí hung dữ nói.
Mọi người đã gấp như vậy, xem ra sau khi Trình Sâm về vẫn chưa lộ ra nửa lời.
Mọi chuyện theo kế hoạch của hắn, mười phần có thể giải quyết, Trình Sâm lại không nói một chữ, Ngu Quân Duệ càng khẳng định nghi ngờ trong lòng: Trình Phủ là người để lộ bí mật.
Trình Sâm sợ để lộ tiếng gió, ngay cả mấy người Trình phu nhân, Hoa Ẩn Dật cũng không dám hé ra.
Ngu Quân Duệ nhìn lướt qua, thấy Trình Phủ không ở trong nội đường, không gặp được Trình Phủ liền không biết nguyên do vì sao ông ta lộ đề, Ngu Quân Duệ tính toán, lộ vẻ sốt ruột nói: Trình Quốc công không có ở đây sao? Ta có một cách để cứu phụ thân, cần sự giúp đỡ của Trình Quốc công.
Phụ thân ta bình thường không ở nhà, đúng lúc, tối nay vừa về, để ta đi gọi. Trình Hạo nói.
Nghe là có cách cứu người, Trình phu nhân cũng rất vui vẻ, gọi Trình Hạo lại, nói: Mấy nay phụ thân con vẫn muốn đánh con, để nương đi thay thì tốt hơn.
Trình Phủ vừa bước vào phòng, Ngu Quân Duệ liền hiểu ra, cũng chẳng cần thăm dò nữa.
Trên người Trình Phủ có một mùi thơm nhàn nhạt khiến người ta xem nhẹ, mùi thơm này, từ nhỏ Ngu Quân Duệ đã ngửi quen, đó là mùi thơm chỉ có trên người Lưu Uyển Ngọc.
Lưu Uyển Ngọc còn bảo phụ thân mình phối loại huân hương này cho cô ta, mùi hương thanh đạm, vấn vít không tan, cô ta vẫn luôn mang theo túi hương này, chưa từng đổi qua loại hương khác.
Ngu Quân Duệ, ngươi có cách cứu phụ thân mình?
Đúng vậy, còn xin Quốc công hỗ trợ mới thành. Ngu Quân Duệ thi lễ, thuận miệng nói tiếp: Nhất định không phải phụ thân ta để lộ bí mật, chỉ cần trì hoãn việc này một chút, rất dễ dàng tra ra người lộ bí mật là ai.
Bắp thịt trên mặt Trình Phủ run run, sắc mặt tức thì tái trắng. Ngu Quân Duệ cười lạnh, thì ra thật sự là ông ta, chỉ
Trình Sâm không nói với hắn phụ thân y để lộ cơ mật, ắt không nói hết toàn bộ sự việc, vẻ mặt Ngu Quân Duệ không thay đổi, không hỏi trực tiếp nghi ngờ trong lòng.
Huynh viết mấy chữ, ta thay huynh tới Diêu gia một chuyến. Ngu Quân Duệ suy tư chốc lát rồi nói.
Tìm Diêu Nghiệp truyền tin cho hoàng thượng? Trình Sâm có chút do dự.
Đúng vậy, nhưng người tiến cung không phải Diêu Nghiệp. Ngu Quân Duệ thản nhiên nói. Theo hắn biết, Diêu Ý Chân có phần được thái hậu thích, thường xuyên tiến cung.
Dĩ nhiên, Trình Sâm cũng nghĩ tới mặt này, cực kì vui vẻ, vung tay đề bút nói sơ qua kế hoạch.
Trình Sâm hồi phủ rồi, Ngu Quân Duệ vào sảnh tìm một bức tranh chân dung, lấy dao khoét ống trúc làm trục ra, nhét cuộn giấy nhỏ Trình Sâm viết vào, lại làm thêm một khối sáp chặn lại.
Làm xong, Ngu Quân Duệ muốn nhìn Diệp Tố Huân mới tới Diêu phủ, nhưng phòng Diệp Tố Huân đã cài then, Lục La báo cho hắn nàng đang tắm rửa.
Công việc gấp hơn, Ngu Quân Duệ nhìn nhìn quyển trục trong tay, thôi không dỗ dành người, ra cửa đi về phía Diêu gia.
Tốt! Thật quá tốt! Diêu Nghiệp đọc thư, hưng phấn vỗ tay, bỏ qua tội vượt tường vào của Ngu Quân Duệ.
Trình Sâm còn nhờ ta chuyển cho Diêu Thượng thư một câu: quyển trục này nên để Diêu nhị tiểu thư đưa vào cung mới tốt.
Diêu Nghiệp vốn định hô hạ nhân chuẩn bị kiệu, nghe xong lời Ngu Quân Duệ vội vàng khép miệng, dừng lại, thở dài, Trình Sâm nghĩ sâu xa.
Diêu Nghiệp sống lâu trong quan trường, vừa nhắc lập tức hiểu, Ngu Quân Duệ cũng không nói nhiều, cáo từ rời đi.
Quả nhiên Diêu Nghiệp được nhắc nhở thì càng cẩn thận, chỉ sợ Khương Lang lại ngáng chân lần nữa, Diêu Nghiệp mở tranh ra nhìn, là một bức tranh chuối tây trong mưa, gọi Diêu Ý Chân tới, dặn dò kĩ càng một phen, tỉ mỉ nói qua một lượt người và tình huống có thể gặp phải trong cung, đồng thời kể luôn cách ứng đối như thế nào.
Trên đường tiến cung, Diêu Ý Chân quả nhiên gặp hoàng hậu Khương thị, Khương thị cười cười giữ chặt nàng nói chuyện, chưa nói được vài câu, một cung nữ trong Trung cung bưng hoa quả tới lại không cẩn thận đổ vào người Diêu Ý Chân.
Phụ thân quả là liệu sự như thần, Diêu Ý Chân âm thầm tặc lưỡi, vỗ vỗ thân váy dính đầy nước trái cây, không chờ hoàng hậu kéo đi Phượng Nghi cung thay váy, đã giậm chân mắng ả cung nữ kia, đồng thời chạy về phía Ninh Ân cung của thái hậu.
***
Sau khi rời Diêu phủ, Ngu Quân Duệ đi thẳng tới Trình gia.
Người giữ cửa Trình gia đã sớm được dặn trước, thấy Ngu Quân Duệ vội vàng nghênh vào phủ.
Đệ đã chạy đi đâu? Sao mãi không thấy bóng dáng. Ngu Quân Diệp thấy Ngu Quân Duệ, vừa mở miệng đã quở trách, nhào tới đã định đá mấy cước.
Quân Diệp, đừng nóng vội, mọi người mau nghĩ biện pháp. Hoa Ẩn Dật giữ chặt Ngu Quân Diệp.
Ngu Quân Duệ, nếu phụ thân ngươi bị định tội, ngươi cũng khó thoát thân, nghĩ cách nhanh đi. Trình phu nhân khẩu khí hung dữ nói.
Mọi người đã gấp như vậy, xem ra sau khi Trình Sâm về vẫn chưa lộ ra nửa lời.
Mọi chuyện theo kế hoạch của hắn, mười phần có thể giải quyết, Trình Sâm lại không nói một chữ, Ngu Quân Duệ càng khẳng định nghi ngờ trong lòng: Trình Phủ là người để lộ bí mật.
Trình Sâm sợ để lộ tiếng gió, ngay cả mấy người Trình phu nhân, Hoa Ẩn Dật cũng không dám hé ra.
Ngu Quân Duệ nhìn lướt qua, thấy Trình Phủ không ở trong nội đường, không gặp được Trình Phủ liền không biết nguyên do vì sao ông ta lộ đề, Ngu Quân Duệ tính toán, lộ vẻ sốt ruột nói: Trình Quốc công không có ở đây sao? Ta có một cách để cứu phụ thân, cần sự giúp đỡ của Trình Quốc công.
Phụ thân ta bình thường không ở nhà, đúng lúc, tối nay vừa về, để ta đi gọi. Trình Hạo nói.
Nghe là có cách cứu người, Trình phu nhân cũng rất vui vẻ, gọi Trình Hạo lại, nói: Mấy nay phụ thân con vẫn muốn đánh con, để nương đi thay thì tốt hơn.
Trình Phủ vừa bước vào phòng, Ngu Quân Duệ liền hiểu ra, cũng chẳng cần thăm dò nữa.
Trên người Trình Phủ có một mùi thơm nhàn nhạt khiến người ta xem nhẹ, mùi thơm này, từ nhỏ Ngu Quân Duệ đã ngửi quen, đó là mùi thơm chỉ có trên người Lưu Uyển Ngọc.
Lưu Uyển Ngọc còn bảo phụ thân mình phối loại huân hương này cho cô ta, mùi hương thanh đạm, vấn vít không tan, cô ta vẫn luôn mang theo túi hương này, chưa từng đổi qua loại hương khác.
Ngu Quân Duệ, ngươi có cách cứu phụ thân mình?
Đúng vậy, còn xin Quốc công hỗ trợ mới thành. Ngu Quân Duệ thi lễ, thuận miệng nói tiếp: Nhất định không phải phụ thân ta để lộ bí mật, chỉ cần trì hoãn việc này một chút, rất dễ dàng tra ra người lộ bí mật là ai.
Bắp thịt trên mặt Trình Phủ run run, sắc mặt tức thì tái trắng. Ngu Quân Duệ cười lạnh, thì ra thật sự là ông ta, chỉ
/99
|