Dụ Dỗ Tiểu Hồ Ly

Chương 64: Gặp lại cũng khổ mà không gặp cũng khổ. (1+2)

/171


Thiếu nữ thanh lệ tuyệt sắc mềm nhũn tựa trong ngực người thần bí, hương hoa quả ngọt lịm quen thuộc tràn đầy lồng ngực, người thần bí nhịn không được ôm nàng chặt hơn một chút…… Đáng tiếc thời gian không có nhiều……

Sương mù dày đặc chậm rãi tản đi, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân của người thần bí, không phải yêu quái định ăn thịt hồ ly trong tưởng tượng của Bạch Bạch, mà là kẻ sớm đã ăn nàng từ đầu tới đuôi – Mặc Yểm.

Mặc Yểm từ trong tay áo lấy ra một cây tiên thảo kỳ quái trong suốt như thủy tinh, để vào trong miệng mớm, cúi đầu trằn trọc mở đôi môi anh đào của Bạch Bạch, cẩn thận đem tiên thảo trong miệng mớm vào, một bên nhẹ nhàng vỗ về cổ họng Bạch Bạch, xác nhận nàng đã hoàn toàn nuốt xuống hết tiên thảo.

Lưu luyến một hồi trên đôi môi mềm mại của Bạch Bạch, mới quyến luyến không rời ngẩng đầu, tinh tế đánh giá khuôn mặt nhỏ nhắn mà hắn đã nghĩ tới trăm ngàn lần, thật không muốn lại buông nàng ra, đáng tiếc Hỗn nguyên tiên thảo tuy có thể đem dược lực ở nơi hư không trong người nàng điều về một mối, làm cho chúng không va chạm lẫn nhau, nhưng muốn khai thông những dược lực này ra dung hợp cùng tu vi cơ thể của Bạch Bạch, vẫn chỉ có Minh Ất mới có thể, cho nên hắn tạm thời không thể mang Bạch Bạch đi được.

Nếu còn không buông tay, người Thanh Lương quan tìm đến phát hiện ra mình, tất cả bố trí sẽ đều uổng phí, Mặc Yểm hôn nhẹ lên mi tâm của Bạch Bạch, trong chớp mắt Bạch Bạch biến về nguyên dạng hồ ly.

Nhẹ nhàng thả Bạch Bạch xuống mặt đất, một khắc thu tay lại rời đi, Mặc Yểm cảm thấy khổ sở thực như xẻo cả mảng lớn máu thịt trong lòng hắn….. Nhẫn a nhẫn a, đợi căn cơ Bạch Bạch khôi phục, toàn bộ thân thể tốt rồi, hắn lại đến đem nàng mang về, sau đó vĩnh viễn sẽ không buông ra!

Lại nhìn kỹ Bạch Bạch một lần nữa, Mặc Yểm vô thanh vô tức biến mất trong rừng cây.

Không biết qua bao lâu, Tiểu Hắc nằm trên mặt đất tỉnh lại đầu tiên, mờ mịt nhìn chung quanh một chút, cánh rừng này nó nhận ra, bình thường thường xuyên đến chơi đùa, nằm cách đó không xa là con hồ ly ngu ngốc…… Nàng tại sao lại ở chỗ này?

Tiểu Hắc cố gắng nhớ lại một hồi, chậm rãi nhớ ra tất cả, sáng sớm nó nhìn thấy một cây hoa rất đẹp trong này, sau đó vội vàng chạy về vừa đấm vừa xoa đem bạch hồ ly tới xem, kết quả tới đây phát hiện sương rất dày, sau đó cái gì cũng không biết.

Tuy nhiên, nó cùng hồ ly ngu ngốc cũng không thân thiết, sao lại muốn đem nàng đến xem hoa? Thật sự là rất kỳ quái!

Đầu óc cứng như đá không suy nghĩ được gì, Bạch Bạch vặn vẹo thân mình, cũng tỉnh lại.

Một mèo một cáo ngây ngốc nhìn nhau, Bạch Bạch nói: “Ta ngủ bao lâu rồi hả?” Nàng nhớ rõ ràng chính mình cùng Tiểu Hắc vào trong rừng xem hoa, sao hoa thế nào cũng không xem được, ngược lại lại lăn ra đất?

Tiểu Hắc cũng đâu nhớ rõ hoa gì a! Nhưng mà nó còn nhớ rõ chính mình sống chết quấn lấy lôi Bạch Bạch tới, không khỏi có vài phần thẹn quá hoá giận, hung dữ nói: “Con heo lười! Chỉ biết ngủ! Ngươi ngủ lâu như vậy, hoa gì cũng héo hết!”

Bạch Bạch rất ủy khuất: “Ta ngủ, ngươi có thể gọi là ta tỉnh nha!”

Tiểu Hắc làm gì không biết xấu hổ mà lại đi nói mình cũng ngủ, chỉ là tỉnh so với Bạch Bạch sớm một chút, đành phải hừ một tiếng nói: “Còn không biết xấu hổ, ta gọi ngươi rất nhiều lần ngươi đều không tỉnh lại!”

Bạch Bạch cũng không biết nó nói thật hay giả, nàng tuy là sâu ngủ, nhưng cũng không đến mức sét đánh ngang tai vẫn ngủ, sao lại gọi cũng không tỉnh?

Tiểu Hắc sợ nói nhiều lòi đuôi, ngẩng đầu ưỡn ngực đi trước ra ngoài cánh rừng, Bạch Bạch đi chậm theo ở phía sau. Ra khỏi cánh rừng, chỉ thấy mặt trời đã hơi ngả đằng tây, Tiểu Hắc cảm thấy việc hôm nay có vẻ cổ quái, sợ trở về Minh Ất chân nhân mà biết thì nó sẽ phải chịu phạt, vì vậy quay đầu đe dọa Bạch Bạch: “Việc hôm nay đi ra ngoài chơi, không cho ngươi nhắc tới với bất kỳ kẻ nào, bằng không ta…… ta thấy ngươi một lần cắn ngươi một lần!” Nó vốn muốn nói “không chơi với ngươi “, nhưng sợ nói như vậy ngược lại khiến Bạch Bạch đắc ý, vì vậy lập tức sửa lại một câu có sức mạnh uy hiếp “đe dọa”.

Bạch Bạch thành thành thật thật gật đầu, dù sao mình cũng không có việc gì, nàng cũng không muốn sư phụ sư huynh lo lắng. Hai con một mạch không nói chuyện, dọc theo đường cũ nhanh chóng chạy về Thanh Lương quan.

Mãi cho đến rời khỏi cánh rừng được một đoạn đường thật xa, Bạch Bạch mới cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi giống như có người một mực chằm chằm nhìn nàng ở đằng sau, thật đáng sợ, từ nay về sau cứ ở trong Thanh lương quan là được rồi, không có việc gì không nên ra khỏi cửa!

Sắp đến Thanh Lương quan thì trông thấy xa xa có một cỗ xe ngựa cực kỳ tinh xảo hoa lệ đỗ trước cửa. Xe là con ốc xoáy ngũ sắc cao bằng chừng chiều cao của hai người, trên xe có mấy ô cửa sổ đều được gắn pha lê trong suốt nhìn thấu, còn treo bức mành trân châu lấp lánh nhu hòa, trên vách xe dùng từng mảnh nhỏ đồi mồi, san hô, ngọc trai tinh xảo ghép thành hoa văn trang trí, chính là trên Thiên đình cũng khó gặp.

Kéo xe là bốn con ngựa toàn thân trắng như tuyết, trên dọc sống lưng có cánh chim nửa trong suốt, Thiên mã như vậy tiên nhân bình thường trong Thiên đình cũng dùng không nổi!

Thời gian Bạch Bạch đến Thiên đình rất ngắn, hơn nữa ngay cả con mèo trong Thanh Lương quan cũng chưa từng thấy qua chiếc xe ngựa xinh đẹp như vậy, dừng bước lại trợn mắt há hốc mồm, ít dám tin vào hai mắt mình.

Tiểu Hắc đã ở Thanh Lương quan này ít nhất hai ba trăm năm, trước đây cũng đã gặp một vài khách quý, nhưng không choáng váng nhiều như vậy, trông thấy dáng vẻ chưa từng thấy qua của Bạch Bạch, vội vàng giả bộ một thần thái khinh thường, cái đuôi quét lướt qua sống lưng Bạch Bạch, thúc giục: “Còn nhìn nữa?! Lúc này chân nhân đang có khách đến, ngươi mau theo ta đến cửa sau đi vào!”

Bạch Bạch “A” lên một tiếng, lưu luyến không rời nhìn chiếc xe ngựa này lần nữa, đi theo Tiểu Hắc vòng ra phía sau Thanh Lương quan. Tiểu Hắc quen thuộc đẩy hoa cỏ cao tới nửa người ở chân tường ra, lộ ra một cái lỗ trên tường.

“Mau chui vào!”

Cái lỗ này không lớn không nhỏ vừa vặn có thể cho phép Bạch Bạch cùng Tiểu Hắc một người thông qua, xuyên qua lỗ tường cùng một mảng bụi hoa lớn sau cái lỗ, đã tiến đến phạm vi hậu viện của Thanh Lương quan.

“Ở nơi này tại sao lại có lỗ chó vậy? Thanh Lương quan không nuôi chó.” Bạch Bạch rũ sạch bụi bậm cỏ dại trên người, thuận miệng hỏi. Nếu như không phải đã nhìn thấy ở nhân gian, nàng còn không biết mọi người tại sao đang yên đang lành lại đào một cái lỗ trên tường.

“Lỗ chó cái gì?! Đây là lỗ mèo!” Tiểu Hắc liếc xéo nàng, khinh nàng không hiểu biết.

Sự thật là Tiểu Hắc mặc dù là một con mèo biết nhảy lên leo xuống, nhưng trời sinh tính lười biếng, nghe nói dưới thế gian có đục một cái lỗ ở tường viện để thuận tiện cho chó ra vào, thầm nghĩ đó cũng là một phương pháp tốt cho thói lười biếng, đỡ phải bò tường vất vả, vì vậy quấn quít lấy Vân Hư đòi đục cho nó một cái lỗ như vậy.

Cho chó dùng thì gọi là lỗ chó, Hắc miêu đại tiên nó dùng thì đương nhiên là lỗ mèo.

Bạch Bạch không có tâm tư cùng nó tranh cãi, thầm nghĩ nhanh chóng trở về phòng, không để sư phụ sư huynh phát hiện nàng từng lén đi ra ngoài, chọc bọn họ lo lắng.

Vì tránh người ta nhìn thấy, Bạch Bạch cáo biệt Tiểu Hắc xong, phân biệt rõ đường về, rón ra rón rén ẩn vào bụi hoa định hướng đi tới phòng mình. Đi được một nửa, đột nhiên nghe thấy bên đường truyền đến âm thanh bước chân cùng tiếng cười nói.

Trong đó có một giọng nữ ôn nhu nói: “Sao lại không đúng lúc vậy, chúng ta đặc biết tới để gặp Vân Cảnh sư huynh mà ngày nào tỷ tỷ cũng nhắc tới, vậy mà hắn lại không có ở đây?”


/171

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status