Đồng Phục Cùng Áo Cưới

Chương 63 - Chương 59

/71


Thời Diệu không cho Du Thanh Quỳ một mốc thời gian cụ thể, chỉ có thể nói đợt này công việc hết bận sẽ tranh thủ về.

Du Thanh Quỳ cúp điện thoại, ôm Giảo Giảo nằm trong chăn lại không ngủ được. Cô lăn qua lộn lại ở trên giường, khiến cho Giảo Giảo cũng mất kiên nhẫn phải nhảy xuống khỏi giường chạy đến ghế salon phòng khách.

Du Thanh Quỳ rón ra rón rén đi ra khỏi phòng ngủ đến phóng sách. Mở công tắc trên chiếc đèn con ếch, chiếu sáng trên quyển sổ tay. Cô cầm chặt bút, nghĩ nghĩ một lúc rồi mới viết xuống quyển sổ tay:

“Không nghĩ đến anh một chút nào.”

. . . . . . . .

Sáng sớm hôm sau, Du Thanh Quỳ mơ mơ màng màng rời giường cô đã thấy ba và mẹ cô đang vội vàng làm đồ ăn sáng trong phòng bếp. Mẹ cô muốn nướng bánh bích quy, nhưng bà không hiểu rõ, ba cô đứng sau lưng bà, hai tay ba vòng quanh người mẹ, cầm tay dạy mẹ cách làm.

“Qùy Quỳ, đi đánh răng rửa mặt đi con, đồ ăn sáng sắp xong rồi.”

“Vâng.”

Du Thanh Quỳ suy nghĩ một chút, cô không đi rửa mặt mà vội vàng chạy vào phòng sách lấy điện thoại di động ra chụp cho ba mẹ một bức hình. Cô nhìn thấy ảnh chụp trong điện thoại di động, vui vẻ nói: “Thật đẹp mắt, con rất muốn đăng bức ảnh này lên weibo để những người đáng ghét kia nhìn thấy.”

“Đăng đi con.” Du Trạch Ngôn cầm khăn lau bột mì trên tay Mễ Doanh Tĩnh, ngay cả đầu cũng không ngẩn lên chút nào.

Du Thanh Quỳ kinh ngạc hỏi: “Con thật sự có thể đăng ạ?”

“Thật.” Du Trạch Ngôn nhìn về phía Du Thanh Quỳ, ông cười một cái với con gái.

“Vậy. . . vậy con phải dùng tài khoản nào để đăng ạ? Dùng tài khoản của con sao ạ?” Du Thanh Quỳ hỏi.

“Cái nào cũng được.” Du Trạch Ngôn bưng sữa đi ra ngoài.

Mễ Doanh Tĩnh đi theo sau lưng Du Trạch Ngôn, bà bưng phần trái cây đã được bổ.

Du Thanh Quỳ đăng nhập weibo, quả nhiên, tin được search nhiều nhất vẫn là tin ba cô đánh người. Cô nhìn tin tức search nhiều nhất, sau đó đăng lên bức ảnh ba mẹ chụp chung, còn đăng thêm ba biểu cảm trái tim hồng lên đó.

Hừ, ai quan tâm các người như thế nào, chỉ cần tình cảm của ba mẹ cô tốt lên thì còn quan trọng hơn bất cứ điều gì.

. . . . .

Trên bàn học của Du Thanh Quỳ để một quyển hướng dẫn nguyện vọng rất dày, bên trong có tất cả thông tin về các trường cao đẳng và chuyên nghiệp. Du Thanh Quỳ cầm bút gõ lên trán, tập trung suy nghĩ. Cô biết rõ bản thân cô phải hiểu rõ một ngành để cho bản thân một phương hướng chọn lựa.

Du Thanh Quỳ đọc rất nghiêm túc cho đến khi tiếng chuông tan học vang lên cô vẫn đang nhìn.

Trang Phi Dương đi đến trước bàn học của Du Thanh Quỳ, ý tứ không rõ nói: “Tôi cảm thấy hôm nay cô sẽ có hứng thú với mấy bức ảnh này.”

Du Thanh Quỳ lật tiếp một trang sách, không để ý đến cô ta.

“Cô nhìn đi, thân mật biết bao nhiêu.” Trang Phi Dương mở đến chỗ ảnh chụp của bạn bè, sau đó để điện thoại đến trước mặt Du Thanh Quỳ.

Trong ảnh, một cô gái là con lai đang cầm điện thoại tự sướng, một tay ôm lấy cổ Thời Diệu làm động tác kéo anh xuống. Mà Thời Diệu nhìn về phía điện thoại hơi nhếch mép bày ra dáng vẻ ngoài cười nhưng trong không cười. Trên mặt anh dù chì là nụ cười lấy lệ, nhưng những người có thể khiến anh phải lấy lệ cũng không nhiều.

Trang Phi Dương cười nói: “Cô có muốn xem tiếp những bức hình khác không?”

Du Thanh Quỳ mạnh mẽ đẩy chiếc ghế về phía sau, thành ghế “Cạnh” một tiếng đập vào chiếc bàn phía sau, cô bỗng chốc đứng lên.

Cả phòng học đang ồn ào đều yên tĩnh lại, cả lớp đều nhìn về phía hai người.

Du Thanh Quỳ trừng mắt nhìn Trang Phi Dương, tức giận nói: “Trang Phi Dương, cuối cùng thì cô có thôi đi không? Cô có biết cô cứ như một tên hề, dáng vẻ châm ngòi ly gián của cô khó coi biết bao nhiêu. Cuối cùng là cô không nhìn được người khác tốt hơn cô, hay chỉ đơn thuần là tâm lý cô bị vặn vẹo?”

Trang Phi Dương buông tay, cười nói: “Cô đừng nóng giận, tôi có nói gì đâu? Tôi cũng không nói gì mà, chỉ để cô xem mấy bức ảnh của bạn bè tôi thôi. Làm sao, không phải là cô đang sợ tôi tranh giành Thời Diệu với cô chứ?”

Du Thanh Quỳ nhìn Trang Phi Dương bằng ánh mắt kỳ lạ, nói: “Cô sao? Con mắt của Thời Diệu nhà tôi cũng không phải đã mù. . .”

“Cô.” Nụ cười trên mặt Trang Phi Dương biến mất trong chớp mắt, cô ta tức giận bước thêm một bước về phía Du Thanh Quỳ: “Thời Diệu nhà cô? Cô cho rằng anh ta tốt với cô là thật sao? Không chừng người ta còn đang ở nước ngoài tiêu dao khoái hoạt (vui vẻ thoải mái). Con trai chỉ dụ dỗ cô vài câu cô lập tức tin là thật, thật sự là một đứa nhỏ ngu ngốc.”

“A, hóa ra cô quan tâm tôi sao?” Du Thanh Quỳ giống như bừng tỉnh nhận ra.

“Tôi biết rõ, cũng cảm ơn cô, cô có thể đi chưa? Cô như con rệp vậy, quá phiền phức.”

“Du Thanh Quỳ, cô đừng không biết tốt xấu.” Trang Phi Dương chống nạnh, “Loại học sinh giỏi như cô không cố gắng học tập cho tốt, lại học người ta nói chuyện yêu đương làm gì?”

“Nhưng mà. . .” Trang Phi Dương cười một tiếng, “Cô ở trong nước, anh ta ở nước ngoài, lâu như thế không gặp mặt. Nói không chừng các người đã chia tay đi? Ai nha nha, nếu như các người đã chia tay, vậy thì thật sự là tôi đang xen vào chuyện của người khác mà.”

Du Thanh Quỳ híp mắt, cô hơi nhếch miệng thành một nụ cười giả, nói: “Tình cảm của chúng tôi vẫn rất tốt, sẽ nhanh chóng đính hôn. Nhưng mà ngược lại thật sự là cô đang xen vào việc của người khác.”

“Đính hôn?” Trang Phi Dương ngẩn ngơ.

“Cốc cốc cốc. . .”

Trong phòng học yên tĩnh vang lên tiếng gõ cửa.

Du Thanh Quỳ và những người khác đang ở trong lớp học đều nhìn về phía cửa thì thấy Thời Diệu trong miệng cô đang đứng trước cửa. Anh ôm cánh tay, hơi dựa người vào trước cửa, anh nhìn về phía Du Thanh Quỳ, khóe miệng hơi nhếch lên tạo thành một nụ cười, cũng không biết anh đã đứng đó bao nhiêu lâu.

Anh vẫy vẫy tay về phía Du Thanh Quỳ.

Vẻ mặt Du Thanh Quỳ cứng đờ tại chỗ, nào còn dáng vẻ tràn đầy sức lực như khi nói chuyện với Trang Phi Dương? Cô lặng lẽ thở dốc một cái, sau mới mới chậm rì rì đi về phía Thời Diệu.

Thời Diệu đi một bước vào phòng học, cậu cầm tay Du Thanh Quỳ. Du Thanh Quỳ hơi nhíu đôi lông mày nhỏ, cô cảm thấy có chút ngượng ngùng. Thời Diệu hơi cong ngón trỏ gõ nhẹ một cái lên trán cô.

Tiếng chuông vào tiết thứ nhất vang lên. Trong phòng học tốp năm tốp ba học sinh vội vàng trở về chỗ ngồi của mình, mấy học sinh ở ngoài phòng học cũng vội vàng về chỗ, thầy Thịnh đi ở phía sau.

Du Thanh Quỳ cứng đờ người tại chỗ, cô không biết cô có nên về chỗ ngồi không.

“Khụ.” Thầy Thịnh ho nhẹ một cái. “Tiết học này là giờ tự học, Du Thanh Quỳ, em có việc thì cứ đi làm việc của mình đi.”

“A. . .” Đột nhiên Du Thanh Quỳ cảm thấy có chút quẫn.

Trong phòng học lập tức vang lên một trận ồn ào.

Thời Diệu cười một tiếng, nói: “Em cảm ơn thầy Thịnh.”

Thầy Thịnh giả vờ không nghe thấy, nghiêm túc đi vào bục giảng, bỏ quyển sách trên tay

src=

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com


/71

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status