Dưới ánh trăng, anh bước về phía cô.
Khoảnh khắc ấy, yên tĩnh lạ kỳ.
Ngón tay anh cởi cúc áo dài, chạm vào làn da của cô, nơi đó đang run rẩy đẫm mồ hôi. Cô muốn ngăn lại, hai tay nắm lấy tay anh, nhưng đột nhiên mất hết sức lực, cứ nắm tay anh như vậy.
Anh nhìn vào mắt cô, bàn tay chầm chậm mân mê bầu ngực của cô, rồi vòng tay ra đằng sau, dừng lại trên vòng eo thon gọn, kéo cô vào lòng mình. Tiểu Sơn như có tâm sự, hơi cúi đầu nhìn cô, chóp mũi khẽ cọ cọ, ngửi một chút, ngay sau đó đầu lưỡi đã tiến vào khoang miệng mềm mại của cô. Cô như một món ăn thơm ngon, tất cả đều khiến người khác phải mê đắm.
Giai Ninh mê đắm chìm trong nụ hôn của anh, cả hơi thở như bị anh cướp mất. Cô giãy ra, thở hổn hển, đột nhiên lại bị anh ôm ngang đặt lên giường.
Chiếc chiếu trúc tinh xảo trong đêm hơi lạnh, lúc anh cởi hết quần áo của bọn họ dưới ánh trăng, cô xoay người lại. Tiểu Sơn không hề cưỡng ép, hôn cô từ phía sau, lên mái tóc, lên vành, cần cổ, bờ vai, vòng eo, cặp mông, nụ hoa, chân và cả ngón chân nữa, mỗi một chỗ nhỏ anh đều hôn, anh muốn cô quên đi bản thân mình, muốn cô bùng cháy. Anh chầm chậm kéo cô lại, để cô nhìn thẳng vào mình, kiên nhẫn thật lâu rồi anh ôm cô vào lòng khiến cô nằm gọn trong vòng tay mình và chiếm lấy.
Giai Ninh chỉ có thể rên lên, cau mày nhìn anh, muốn kiên nhẫn, muốn kìm nén.
Tiểu Sơn thở dài, đột nhiên đặt cô đối diện với mình, ngay sau đó liền tiến vào cơ thể cô. Bọn họ cùng ngã xuống giường, anh đè lên người cô, muốn cô ôm chặt lấy anh. Chân cô quấn quanh lên tấm lưng rắn chắc của anh, một tay chạm lên mặt anh, một tay khoác lên bờ vai đang nhấp nhô ấy, lòng bàn tay nóng rực giúp cô cảm nhận được Tiểu Sơn, sự mềm mại và rắn chắc của anh, nơi mịn màng và thô ráp của anh, cảm giác dịu dàng và hoang dại, sự xuyên thấu và ma sát, nỗi đau và sự sung sướng anh mang lại cho cô.
Bọn họ là dây leo quấn quanh thân cây, gân cốt đan xen, xác thịt giao hòa.
Khi anh giải phóng cũng là lúc cô đạt đến cao trào, cơ thể co lại trong cơn run rẩy.
Một lúc lâu sau, nghe thấy tiếng thở hổn hển chưa từng có của anh, cô mở choàng mắt ra chỉ thấy trán anh đang lấm tấm mồ hôi, rơi xuống làn mi dày rậm, đôi mắt anh mênh mang trong dục tình. Cô rướn người lên hôn anh, nuốt hết mồ hôi của anh vào trong miệng. Ai ngờ ngay lúc đó Châu Tiểu Sơn lại đè cô xuống, kéo vai cô qua rồi cắn lên đó, anh dồn sức cắn, cắn rất mạnh, không hề thương tiếc, như thể muốn trút tất cả uất ức từ trước tới giờ. Cô không hề trốn, cũng không thể trốn, vùi tay vào tóc anh như muốn cảm nhận vết cắn này. Giai Ninh rất đau, lúc cô nghĩ sắp chảy máu thì bất ngờ anh lại nhả ra, tựa đầu kề vai, mày cau, bực bội nhìn cô.
Cô cũng nghiêng đầu nhìn anh, Châu Tiểu Sơn thế này, dưới ánh trăng, làn da trắng nõn, gương mặt anh tuấn, dáng vẻ như thể cuối cùng cũng được báo thù nhưng vẫn chưa thỏa mãn y hệt một đứa trẻ, anh đã hai mươi hai thật rồi sao?
Tay cô lướt từ mái tóc xuống gò má anh, sau đó một cái tát giáng xuống: “Còn cắn? Vũ phu.”
Phía sau phòng ngủ nối liền với phòng tắm. Giai Ninh đứng trong chiếc bồn cực lớn, Tiểu Sơn lấy khăn thấm nước ấm lau người cho cô. Anh nhìn làn nước dưới tay mình chảy thành dòng trên làn da mịn màng của cô, róc rách chảy xuống, chảy qua bầu ngực, qua bụng và hai chân cô.
Bên sườn cô còn có sẹo nhỏ, anh bèn hôn lên đó.
Cô ôm lấy đầu anh.
“Em biết có mìn à?”
“Không.”
“Vậy trước lúc anh đến, sao em biết không thể đi lại trong khu rừng đó?”
“Ngoài con rắn kia thì nơi ấy đến một con vật cũng không thấy. Hơn nữa sao cô ta dễ dàng thả tôi đi?”
“…”
“Cô ta muốn tôi chết, nhưng không dễ như vậy đâu.”
“Là em cho cô ấy cơ hội.”
“Tôi muốn cứu chồng mình.” Một lúc lâu sau Giai Ninh mới đáp, giọng chắc nịch.
Tiểu Sơn nhìn lên phía cô: “Chỉ cần có tin từ bên mua, anh nhất định sẽ thả hai người đi. Anh nói là giữ lời. Hà cớ gì em phải vội? Công thức em đưa anh là giả hay sao?”
“Là thật.”
“Vậy hãy kiên nhẫn thêm chút nữa. Em suýt mất cả mạng đấy. Em không muốn ở bên anh thêm nữa đúng không? Anh muốn nhiều quá sao? Em nhớ ai cũng được, trái tim của em ở đâu cũng được, anh chỉ muốn em ở lại bên anh thêm chút nữa thôi. Chẳng lẽ vậy là quá nhiều?”
Anh bước vào bồn tắm, khuỵu gối xuống bên cạnh cô, hai tay vòng qua ôm lấy cả người và hai chân, áp mặt vào bụng cô.
Cô cúi xuống nhìn anh, nhủ thầm, một người kiệm lời như vậy mà có thể nói nhiều đến thế.
Anh không cần trái tim, mà chỉ cần cơ thể của cô, chỉ muốn cơ thể của cô trong chốc lát.
Anh sẽ phục tùng, chỉ cần cơ thể của cô cũng đủ thỏa mãn ư?
Nhưng còn cô thì sao? Bao âm mưu, cưỡng ép, xui xẻo và những thay đổi mà anh tạo ra cho cô ai sẽ tới bù đắp đây?
Cô nhìn lại mình, trong màn hơi nước, cơ thể vừa cùng anh truy hoan bất tận đâu đâu cũng có dấu hôn màu đỏ, chỗ đau nhất là bả vai, như thể đau tới tận xương tủy, còn có cả vết thương bên sườn nơi anh đang kề môi nữa, phải rồi, đó cũng là thứ anh ban tặng.
Vẻn vẹn chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, cô đã không còn là mình trước kia. Cơ thể phía dưới là của một ả gái điếm. Miệng cô nở nụ cười nhưng lòng lại lạnh ngắt, đúng, cô đã làm được rồi.
Cô dồn sức vào cánh tay đặt trên vai Tiểu Sơn, muốn đẩy anh ra, nhưng anh lại ôm chặt hơn, siết cô vào vòng tay của mình, buồn bã nói: “Em lại sao vậy? Em có hiểu anh nói gì không? Em không thể ngoan ngoãn hơn sao?”
Nước mắt cô trào ra, chảy xuống môi, vừa đắng vừa chát, miệng lẩm bẩm: “Cậu muốn tôi phải thế nào nữa? Cậu xem giờ tôi biến thành thế nào rồi?”
Anh đứng dậy, nhìn vào mắt cô, ánh mắt như nước.
Anh cúi đầu, liếm sạch từng giọt nước mắt của cô.
Đêm, cô ngủ thiếp đi trên khuỷu tay anh, có lúc anh ngủ, có khi lại mở mắt nhìn cô để chắc chắn rằng cô vẫn còn sống. Cô ngủ rất ngon, anh cố kìm nén mình không hôn cô, ngón tay bồi hồi lần trên gương mặt cô, rồi đặt xuống những nụ hôn, cảm thấy lúc cô ngủ còn đẹp hơn cả lúc tỉnh.
Bình minh vừa ló rạng, tiếng chuông chùa vọng tới từ phía xa xa.
Ánh mặt trời xuyên qua song cửa sổ chạm hoa lặng lẽ chiếu sáng cả căn phòng. Hôm nay trời sẽ nắng.
Điện thoại của Tiểu Sơn rung.
Anh vỗ nhẹ lên vai Giai Ninh, dỗ cô sang giường bên cạnh ngủ, cô trở mình quay lưng lại về phía anh. Anh hôn cô rồi mới ra khỏi phòng.
Là điện thoại của tùy tùng đi theo tướng quân Tra Tài.
Tướng quân kết thúc công việc sẽ về tới thành Tra Tài ngay trong tối nay.
Hương Lan cũng về cùng ông.
Anh giật mình, trước khi cúp điện thoại bèn nhờ người bên kia đầu dây gửi lời hỏi thăm tới tướng quân.
Anh múc nước giếng tắm rửa, thay quần áo, rồi quay lại phòng của Giai Ninh.
Cô vẫn nhắm mắt, nhưng đã tỉnh rồi.
Tiểu Sơn bước qua hôn lên trán cô, mãi cho tới khi cô chịu mở mắt, anh mới khẽ nói: “Anh là ai? Đừng gọi nhầm đấy.”
Giai Ninh cũng khẽ cười: “Châu Tiểu Sơn, tôi là ai? Cậu cũng đừng gọi nhầm.”
z
“Em thích gì nhất?”
“Thịt dê xiên, rượu hoa quả miền Nam California, tiếng kim loại bị ăn mòn khi đặt trong dung dịch axit mạnh và cả… thuốc lá.” Giai Ninh gối lên tay mình, nheo mắt nhìn ra ngoài, thời tiết nóng nực, ánh mặt trời bỏng cháy xuyên qua cửa chớp chiếu vào trong căn phòng u ám. Châu Tiểu Sơn nằm ngửa, gối đầu lên vòng eo mềm mại mảnh khảnh của cô, bọn họ ở trần lộ ra những đường cong nhấp nhô cùng những giọt mồ hôi, bóng lá cây và song cửa sổ giống như bài thơ đầy dục tình viết lên da hai người. “Cậu thì sao?” Cô hỏi.
“Nước, đá phủ rêu, những quả mìn hiện đại và… Em ghét cái gì?”
“Cậu.” Cô đáp ngay.
Tiểu Sơn khoát tay lên trán, khẽ cười: “Cảm ơn.”
“Cậu thì sao? Cậu ghét thứ gì?”
Anh nghĩ một lát rồi nói: “Thuốc lá.”
Theo thời gian, tay nghề của Châu Tiểu Sơn ngày càng lão luyện, kinh nghiệm phong phú. Cậu giúp tướng quân Tra Tài hoàn thành nhiều vụ làm ăn lớn, tiền tướng quân chuyển vào tài khoản của anh ngày càng nhiều. Cậu muốn lấy ra một ít cho mẹ.
Ngày hôm đó Tiểu Sơn trốn từ trường về nhà. Lúc chạng vạng, cậu và mẹ ngồi ăn với nhau trên chiếc bàn thắp sáng bằng ngọn đèn dầu nhỏ như hạt đậu, cậu đi chân trần ngồi xổm xuống đất, ăn măng chua, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn mẹ, bà gắp trứng gà xào trà non bỏ vào bát cho cậu.
Dọn dẹp bát đũa xong bà ra ngưỡng cửa hút thuốc theo thói quen, Tiểu Sơn bước tới bên cạnh, lấy chỗ vàng cậu đổi từ tiền tướng quân cho đặt cạnh chân bà.
Bà nhìn một lát rồi hỏi: “Con làm gì vậy?”
Tiểu Sơn đáp: “Con biếu mẹ.”
Bà cầm lên áng chừng: “Đây là bao nhiêu? Con có biết không?”
Cậu lắc đầu, tuổi còn trẻ đã được phụ trách những vụ làm ăn giá trị cực lớn nên cậu không hề có ý niệm chỗ vàng trong tay mình đáng giá đến mức độ nào. Bà nói: “Tiểu Sơn, con xem, ruộng bậc thang trên đỉnh núi này đều là cây trà của mẹ, tự trồng tự thu, mỗi năm vài lần. Mẹ còn sống tức là còn bận. Miếng vàng con đưa cho mẹ này có thể mua được một trăm khoảnh như thế, thuê được rất nhiều người làm giúp. Sau đó thì sao, con bảo mẹ làm gì?”
“Con muốn mẹ sống thật tốt…”
“Mẹ đang sống rất tốt.” Bà khẽ cười nhìn cậu, “Loại có đầu lọc này mẹ cũng mua được, chẳng qua không thích mà thôi.”
Hoàng hôn buông xuống, dần phủ lên vườn trà. Bà trải giường chiếu cho Tiểu Sơn, cậu đứng phía sau nói: “Mẹ, con về trường đây. Ngày mai phải gặp tướng quân.”
Thoáng sững người lại, bà chầm chậm ngẩng lên nhìn cậu, không biết gương mặt xinh đẹp trẻ trung của bà từ khi nào đã lộ rõ nếp nhăn, hai nếp dài chạy theo bên miệng, đó là dấu tích của thời gian. Ánh mắt vốn trong veo của bà giờ lại đượm vẻ buồn đau.
“Vội như vậy sao…?” Bà thì thào.
“Dạ.”
Lúc cậu sắp đi, bà ôm cậu vào lòng, nói khẽ bên tai: “Con trai, lúc nào con mới nghỉ ngơi? Lúc nào mới đi hái lá trà được với mẹ?”
Tiểu Sơn xoay người cô lại, nhìn bóng lưng mượt mà ấy. Anh vuốt ve mái tóc cô, ngón tay từ từ luồn trong mái tóc mềm như tơ.
“Ý cậu là, mẹ cậu cũng thích hút thuốc?” Cô hỏi.
“Ừm, em nói xem, lúc hút thuốc thì có cảm giác gì?”
Cô duỗi thẳng tay, nghĩ một lát: “Lúc mới bắt đầu thì rất thoải mái. Sau đó chủ yếu là vì thói quen. Được cầm một điếu thuốc thì tay sẽ không run nữa.”
Tiểu Sơn đồng cảm gật đầu, cọ má lên lưng cô: “Thói quen. Thói quen thật đáng sợ. Không cần nghĩ gì cả, chỉ làm theo thói quen.”
Châu Tiểu Sơn năm mười tám tuổi tính tình vô cùng hiếu thắng, luôn vui vẻ tiếp nhận nhiệm vụ mới. Lúc thăm dò, khi mạo hiểm đánh cắp, đánh giá tình hình, hay lúc vận chuyển, cậu đều lên kế hoạch tỉ mỉ, sắp xếp cẩn thận, không có sơ hở.
Lần đó là ở sân bay quốc tế Amsterdam.
Cậu giấu ba giống tulip cực quý mà mình lấy được trong va li gỗ bình thường mang theo bên mình, đất đen có tính kiềm và tấm giấy thiếc dù chỉ có một lớp mỏng cũng là màng chắn tốt nhất. Thuận lợi thông qua trạm hải quan, cậu nhìn nhân viên cẩn thận đưa chiếc vali gỗ vào trong khoang chuyên chở hàng hóa, sau đó ấn nút khởi động trên đồng hồ đeo tay, ánh sáng xanh lóe lên bên trong, để cậu tiện theo dõi bảo vật mà mình áp tải.
Tiểu Sơn ngồi hàng cuối cùng trong khoang phổ thông, cậu gọi một cốc nước lọc, mở tạp chí ra xem, chuẩn bị về nước. Vô tình chạm phải cánh tay của người bên cạnh, cậu vội vàng rụt lại, vừa ngẩng đầu lên thì thấy đó là một phụ nữ có mái tóc vàng óng đang mang bầu. Cơ thể cô nặng nề nhưng khuôn mặt lại vô cùng xinh đẹp. Cậu chàng Châu Tiểu Sơn trẻ tuổi thừa dịp người phụ nữ không chú ý bèn lén nhìn, cô phát hiện ra, liền mỉm cười với cậu, dùng tiếng Anh nói: “Ra nước ngoài là có thể sinh đứa bé rồi.”
Cuối cùng Châu Tiểu Sơn cũng thuận lợi về nước, đưa gỉống Tulip quý giá cho tướng quân. Trong thư phòng, tướng quân cầm lấy, nhưng gương mặt không hề vui vẻ gì.
“Tiểu Sơn, cậu ngồi xuống, ta có chuyện muốn nói.”
Sau đó tướng quân nói với cậu rằng mẹ cậu vừa mất.
Cậu không nói gì, cũng không hề khóc.
Châu Tiểu Sơn ngồi xuống bên mép giường.
Giai Ninh nhìn anh rồi quay đầu đi.
Nhưng cơ thể cao gầy, khuôn mặt nghiêng đẹp như tạc của anh đã khắc sâu vào lòng cô, không thể lơ đi.
Bọn họ mỗi người nhìn về một hướng khác nhau.
Trái tim mỗi người đang lưu lạc ở phương nào?
“Mẹ anh, bà ấy hút thuốc, dẫn tới cháy nhà. Bà mất rồi.”
Cô nghe vậy, mãi lâu sau vẫn không nói được gì.
Cô nhớ anh từng nhắc đến mẹ mình, rằng bà tự trồng trà, tự sao lá trà. Hóa ra bà đã mất rồi. Không biết sinh thời người phụ nữ ấy đẹp tới nhường nào?
“Bà không muốn sống nữa sao?”
“Không.” Anh nhìn cô, “Sao em lại hỏi thế?”
Giai Ninh lắc đầu, “Lúc dập thuốc tôi đều ấn mạnh đầu thuốc vào gạt tàn, sao lại có người vì hút thuốc mà gây ra hỏa hoạn được? Dập thuốc còn dễ hơn châm thuốc nhiều.”
Tiểu Sơn cúi đầu: “Bà ấy không bao giờ quan tâm tới bản thân.”
“Vì thế…” Cô khoác áo ngồi dậy, mái tóc xõa tung, “cậu mới ghét tất cả những người hút thuốc đúng không. Có lần còn giật lấy thuốc trong miệng tôi.” Cô bật cười, ngồi xuống bên cạnh, vòng tay ra sau gáy anh: “Tôi còn tưởng cậu lòng dạ sắt đá lắm. Bây giờ nói thật với tôi, cậu đau lòng lắm, đúng không?”
Tổ chức tang lễ cho mẹ xong, Tiểu Sơn ra ngoài ở mấy ngày.
Tướng quân sai người tìm cậu về, rồi cho cậu căn nhà có cái sân cực lớn này.
Người được phái đi tìm Tiểu Sơn sau đó lại gặp khó khăn bởi Hương Lan cứ hỏi rốt cuộc người đó tìm được anh ở chỗ nào. Người đó không chịu được, đành phải thành thật đáp, ở một nhà chứa.
Lúc Hương Lan tới tìm, cậu đang ngồi trên một tảng đá, múc nước lạnh từ giếng lên giội oàm oạp vào người.
Cô cởi giày ra, lặng lẽ bước qua, cất tiếng gọi cậu từ phía sau: “Tiểu Sơn.”
Cậu không đáp, tiếp tục giội nước lên người như muốn rửa sạch thứ gì đó, không biết là dấu vết phóng túng hay là nỗi đau trong lòng.
Cô ôm lấy cậu, khẽ kéo đầu cậu vào trong lòng mình: “Tiểu Sơn.”
Cậu nhìn đăm đăm phía trước mặt, vẫn không hề ngừng tay, tiếp tục giội nước.
Cô ôm chặt lấy cậu, đau đớn, cố chấp gọi to: “Tiểu Sơn, cậu đang làm gì vậy? Cậu hãy khóc đi, được không? Lúc mẹ mất cậu có thể khóc mà. Thấy cậu thế này mẹ sẽ không vui đâu.”
Gáo nước trên tay cậu rơi bộp xuống đất, đập vào phiến đá vỡ làm đôi.
Cô cảm thấy tay cậu nắm chặt lấy tay mình. Cậu vùi đầu vào lòng cô, rồi đột nhiên cậu run lên, im lặng, không hề phát ra một tiếng động nào, chỉ khóc và run rẩy một cách đau thương và tuyệt vọng.
Cô hôn lên trán cậu, nhẹ nhàng vỗ về: “Đúng, chính là như thế, Tiểu Sơn.”
Từ sau khi mẹ mất, chưa có đêm nào Tiểu Sơn ngủ ngon, nhưng đêm nay cậu lại ngủ sâu trong lòng Hương Lan. Hôm sau tỉnh lại, hai con người trẻ tuổi cùng nằm trên một chiếc giường, Hương Lan nhìn cậu, ý cười trào ra khỏi đôi mắt tuyệt đẹp: “Chào buổi sáng, Tiểu Sơn. Cậu đói chưa, muốn ăn gì?”
Không biết cô học được từ đâu mà tự mình làm món măng chua cho cậu. Cô còn làm cả món trứng gà xào trà non, pha trà Phổ Nhĩ.
Tiểu Sơn nhấp một ngụm trà đặc, thấy mắt mình ươn ướt.
Cô nắm lấy tay cậu, hôn lên môi cậu, nước mắt rơi trên gò má cậu: “Tiểu Sơn, để mình ở bên cậu như thế này có được không? Cậu đã vì mình mà làm nhiều chuyện rồi.”
Cậu biết cô là con gái của tướng quân, không phải là “người con gái của mình”.
Dù còn ít tuổi, cậu vẫn hiểu một chuyện: Ranh giới này, không được vượt qua nửa bước.
Nhưng giờ lại không như vậy, cậu vừa mất đi người thân, cô đơn và đau đớn thấu tim, cô gái xinh đẹp này lại khiến cậu cảm thấy yên bình và an toàn, sự tham lam ấy đã khiến cậu mất đi lý trí.
Cậu buông thả cơ thể mình, bất chấp ngày mai.
“Cậu là dân chuyên nghiệp. Có lấy thứ gì mình thích không?”
“Lần nào cũng lấy một ít. Nếu có thể mở một cửa hàng thì chắc chắn đầy đủ mặt hàng.”
“Thất bại lần nào chưa?”
“Lần đó, có thể tính là vậy.”
“Làm hỏng việc à?”
“Không, trộm nhầm đồ.”
“Là sao?”
“Trộm nhầm, vì thế phải dùng cả đời để bồi thường.”
“Một người con gái?”
Anh nhíu mày nhìn cô: “Cứ moi móc như thế em có thấy mệt không?”
“Giờ cô ấy đang ở đâu?”
Hôm sau, ánh mặt trời bỏng như lửa, trong bãi đỗ ở sân bay, nhìn đâu cũng thấy đất màu đỏ đồng.
Tướng quân Tra Tài xuống máy bay trực thăng, tay cầm một chuỗi tràng hạt.
Tuy đang ở trong thành phố của mình nhưng trước sau vẫn có vệ sĩ bao quanh, ông nhìn thấy Tiểu Sơn trong đám người, vẫy tay bảo anh qua, không nói gì, chỉ nắm lấy tay anh.
Hương Lan đâu?
Cô ở ngay sau tướng quân.
Chiếc hộp bằng gỗ tử đàn, trên chiếc án chạm hoa ngọc lan là bức ảnh đen trắng của Hương Lan khi còn trẻ, nụ cười hờ hững, hương thơm thoang thoảng.
Tiểu Sơn chầm chậm bước qua, đón lấy cô từ tay người khác, khẽ nói: “Hương Lan, lâu rồi không gặp.”
Khoảnh khắc ấy, yên tĩnh lạ kỳ.
Ngón tay anh cởi cúc áo dài, chạm vào làn da của cô, nơi đó đang run rẩy đẫm mồ hôi. Cô muốn ngăn lại, hai tay nắm lấy tay anh, nhưng đột nhiên mất hết sức lực, cứ nắm tay anh như vậy.
Anh nhìn vào mắt cô, bàn tay chầm chậm mân mê bầu ngực của cô, rồi vòng tay ra đằng sau, dừng lại trên vòng eo thon gọn, kéo cô vào lòng mình. Tiểu Sơn như có tâm sự, hơi cúi đầu nhìn cô, chóp mũi khẽ cọ cọ, ngửi một chút, ngay sau đó đầu lưỡi đã tiến vào khoang miệng mềm mại của cô. Cô như một món ăn thơm ngon, tất cả đều khiến người khác phải mê đắm.
Giai Ninh mê đắm chìm trong nụ hôn của anh, cả hơi thở như bị anh cướp mất. Cô giãy ra, thở hổn hển, đột nhiên lại bị anh ôm ngang đặt lên giường.
Chiếc chiếu trúc tinh xảo trong đêm hơi lạnh, lúc anh cởi hết quần áo của bọn họ dưới ánh trăng, cô xoay người lại. Tiểu Sơn không hề cưỡng ép, hôn cô từ phía sau, lên mái tóc, lên vành, cần cổ, bờ vai, vòng eo, cặp mông, nụ hoa, chân và cả ngón chân nữa, mỗi một chỗ nhỏ anh đều hôn, anh muốn cô quên đi bản thân mình, muốn cô bùng cháy. Anh chầm chậm kéo cô lại, để cô nhìn thẳng vào mình, kiên nhẫn thật lâu rồi anh ôm cô vào lòng khiến cô nằm gọn trong vòng tay mình và chiếm lấy.
Giai Ninh chỉ có thể rên lên, cau mày nhìn anh, muốn kiên nhẫn, muốn kìm nén.
Tiểu Sơn thở dài, đột nhiên đặt cô đối diện với mình, ngay sau đó liền tiến vào cơ thể cô. Bọn họ cùng ngã xuống giường, anh đè lên người cô, muốn cô ôm chặt lấy anh. Chân cô quấn quanh lên tấm lưng rắn chắc của anh, một tay chạm lên mặt anh, một tay khoác lên bờ vai đang nhấp nhô ấy, lòng bàn tay nóng rực giúp cô cảm nhận được Tiểu Sơn, sự mềm mại và rắn chắc của anh, nơi mịn màng và thô ráp của anh, cảm giác dịu dàng và hoang dại, sự xuyên thấu và ma sát, nỗi đau và sự sung sướng anh mang lại cho cô.
Bọn họ là dây leo quấn quanh thân cây, gân cốt đan xen, xác thịt giao hòa.
Khi anh giải phóng cũng là lúc cô đạt đến cao trào, cơ thể co lại trong cơn run rẩy.
Một lúc lâu sau, nghe thấy tiếng thở hổn hển chưa từng có của anh, cô mở choàng mắt ra chỉ thấy trán anh đang lấm tấm mồ hôi, rơi xuống làn mi dày rậm, đôi mắt anh mênh mang trong dục tình. Cô rướn người lên hôn anh, nuốt hết mồ hôi của anh vào trong miệng. Ai ngờ ngay lúc đó Châu Tiểu Sơn lại đè cô xuống, kéo vai cô qua rồi cắn lên đó, anh dồn sức cắn, cắn rất mạnh, không hề thương tiếc, như thể muốn trút tất cả uất ức từ trước tới giờ. Cô không hề trốn, cũng không thể trốn, vùi tay vào tóc anh như muốn cảm nhận vết cắn này. Giai Ninh rất đau, lúc cô nghĩ sắp chảy máu thì bất ngờ anh lại nhả ra, tựa đầu kề vai, mày cau, bực bội nhìn cô.
Cô cũng nghiêng đầu nhìn anh, Châu Tiểu Sơn thế này, dưới ánh trăng, làn da trắng nõn, gương mặt anh tuấn, dáng vẻ như thể cuối cùng cũng được báo thù nhưng vẫn chưa thỏa mãn y hệt một đứa trẻ, anh đã hai mươi hai thật rồi sao?
Tay cô lướt từ mái tóc xuống gò má anh, sau đó một cái tát giáng xuống: “Còn cắn? Vũ phu.”
Phía sau phòng ngủ nối liền với phòng tắm. Giai Ninh đứng trong chiếc bồn cực lớn, Tiểu Sơn lấy khăn thấm nước ấm lau người cho cô. Anh nhìn làn nước dưới tay mình chảy thành dòng trên làn da mịn màng của cô, róc rách chảy xuống, chảy qua bầu ngực, qua bụng và hai chân cô.
Bên sườn cô còn có sẹo nhỏ, anh bèn hôn lên đó.
Cô ôm lấy đầu anh.
“Em biết có mìn à?”
“Không.”
“Vậy trước lúc anh đến, sao em biết không thể đi lại trong khu rừng đó?”
“Ngoài con rắn kia thì nơi ấy đến một con vật cũng không thấy. Hơn nữa sao cô ta dễ dàng thả tôi đi?”
“…”
“Cô ta muốn tôi chết, nhưng không dễ như vậy đâu.”
“Là em cho cô ấy cơ hội.”
“Tôi muốn cứu chồng mình.” Một lúc lâu sau Giai Ninh mới đáp, giọng chắc nịch.
Tiểu Sơn nhìn lên phía cô: “Chỉ cần có tin từ bên mua, anh nhất định sẽ thả hai người đi. Anh nói là giữ lời. Hà cớ gì em phải vội? Công thức em đưa anh là giả hay sao?”
“Là thật.”
“Vậy hãy kiên nhẫn thêm chút nữa. Em suýt mất cả mạng đấy. Em không muốn ở bên anh thêm nữa đúng không? Anh muốn nhiều quá sao? Em nhớ ai cũng được, trái tim của em ở đâu cũng được, anh chỉ muốn em ở lại bên anh thêm chút nữa thôi. Chẳng lẽ vậy là quá nhiều?”
Anh bước vào bồn tắm, khuỵu gối xuống bên cạnh cô, hai tay vòng qua ôm lấy cả người và hai chân, áp mặt vào bụng cô.
Cô cúi xuống nhìn anh, nhủ thầm, một người kiệm lời như vậy mà có thể nói nhiều đến thế.
Anh không cần trái tim, mà chỉ cần cơ thể của cô, chỉ muốn cơ thể của cô trong chốc lát.
Anh sẽ phục tùng, chỉ cần cơ thể của cô cũng đủ thỏa mãn ư?
Nhưng còn cô thì sao? Bao âm mưu, cưỡng ép, xui xẻo và những thay đổi mà anh tạo ra cho cô ai sẽ tới bù đắp đây?
Cô nhìn lại mình, trong màn hơi nước, cơ thể vừa cùng anh truy hoan bất tận đâu đâu cũng có dấu hôn màu đỏ, chỗ đau nhất là bả vai, như thể đau tới tận xương tủy, còn có cả vết thương bên sườn nơi anh đang kề môi nữa, phải rồi, đó cũng là thứ anh ban tặng.
Vẻn vẹn chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, cô đã không còn là mình trước kia. Cơ thể phía dưới là của một ả gái điếm. Miệng cô nở nụ cười nhưng lòng lại lạnh ngắt, đúng, cô đã làm được rồi.
Cô dồn sức vào cánh tay đặt trên vai Tiểu Sơn, muốn đẩy anh ra, nhưng anh lại ôm chặt hơn, siết cô vào vòng tay của mình, buồn bã nói: “Em lại sao vậy? Em có hiểu anh nói gì không? Em không thể ngoan ngoãn hơn sao?”
Nước mắt cô trào ra, chảy xuống môi, vừa đắng vừa chát, miệng lẩm bẩm: “Cậu muốn tôi phải thế nào nữa? Cậu xem giờ tôi biến thành thế nào rồi?”
Anh đứng dậy, nhìn vào mắt cô, ánh mắt như nước.
Anh cúi đầu, liếm sạch từng giọt nước mắt của cô.
Đêm, cô ngủ thiếp đi trên khuỷu tay anh, có lúc anh ngủ, có khi lại mở mắt nhìn cô để chắc chắn rằng cô vẫn còn sống. Cô ngủ rất ngon, anh cố kìm nén mình không hôn cô, ngón tay bồi hồi lần trên gương mặt cô, rồi đặt xuống những nụ hôn, cảm thấy lúc cô ngủ còn đẹp hơn cả lúc tỉnh.
Bình minh vừa ló rạng, tiếng chuông chùa vọng tới từ phía xa xa.
Ánh mặt trời xuyên qua song cửa sổ chạm hoa lặng lẽ chiếu sáng cả căn phòng. Hôm nay trời sẽ nắng.
Điện thoại của Tiểu Sơn rung.
Anh vỗ nhẹ lên vai Giai Ninh, dỗ cô sang giường bên cạnh ngủ, cô trở mình quay lưng lại về phía anh. Anh hôn cô rồi mới ra khỏi phòng.
Là điện thoại của tùy tùng đi theo tướng quân Tra Tài.
Tướng quân kết thúc công việc sẽ về tới thành Tra Tài ngay trong tối nay.
Hương Lan cũng về cùng ông.
Anh giật mình, trước khi cúp điện thoại bèn nhờ người bên kia đầu dây gửi lời hỏi thăm tới tướng quân.
Anh múc nước giếng tắm rửa, thay quần áo, rồi quay lại phòng của Giai Ninh.
Cô vẫn nhắm mắt, nhưng đã tỉnh rồi.
Tiểu Sơn bước qua hôn lên trán cô, mãi cho tới khi cô chịu mở mắt, anh mới khẽ nói: “Anh là ai? Đừng gọi nhầm đấy.”
Giai Ninh cũng khẽ cười: “Châu Tiểu Sơn, tôi là ai? Cậu cũng đừng gọi nhầm.”
z
“Em thích gì nhất?”
“Thịt dê xiên, rượu hoa quả miền Nam California, tiếng kim loại bị ăn mòn khi đặt trong dung dịch axit mạnh và cả… thuốc lá.” Giai Ninh gối lên tay mình, nheo mắt nhìn ra ngoài, thời tiết nóng nực, ánh mặt trời bỏng cháy xuyên qua cửa chớp chiếu vào trong căn phòng u ám. Châu Tiểu Sơn nằm ngửa, gối đầu lên vòng eo mềm mại mảnh khảnh của cô, bọn họ ở trần lộ ra những đường cong nhấp nhô cùng những giọt mồ hôi, bóng lá cây và song cửa sổ giống như bài thơ đầy dục tình viết lên da hai người. “Cậu thì sao?” Cô hỏi.
“Nước, đá phủ rêu, những quả mìn hiện đại và… Em ghét cái gì?”
“Cậu.” Cô đáp ngay.
Tiểu Sơn khoát tay lên trán, khẽ cười: “Cảm ơn.”
“Cậu thì sao? Cậu ghét thứ gì?”
Anh nghĩ một lát rồi nói: “Thuốc lá.”
Theo thời gian, tay nghề của Châu Tiểu Sơn ngày càng lão luyện, kinh nghiệm phong phú. Cậu giúp tướng quân Tra Tài hoàn thành nhiều vụ làm ăn lớn, tiền tướng quân chuyển vào tài khoản của anh ngày càng nhiều. Cậu muốn lấy ra một ít cho mẹ.
Ngày hôm đó Tiểu Sơn trốn từ trường về nhà. Lúc chạng vạng, cậu và mẹ ngồi ăn với nhau trên chiếc bàn thắp sáng bằng ngọn đèn dầu nhỏ như hạt đậu, cậu đi chân trần ngồi xổm xuống đất, ăn măng chua, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn mẹ, bà gắp trứng gà xào trà non bỏ vào bát cho cậu.
Dọn dẹp bát đũa xong bà ra ngưỡng cửa hút thuốc theo thói quen, Tiểu Sơn bước tới bên cạnh, lấy chỗ vàng cậu đổi từ tiền tướng quân cho đặt cạnh chân bà.
Bà nhìn một lát rồi hỏi: “Con làm gì vậy?”
Tiểu Sơn đáp: “Con biếu mẹ.”
Bà cầm lên áng chừng: “Đây là bao nhiêu? Con có biết không?”
Cậu lắc đầu, tuổi còn trẻ đã được phụ trách những vụ làm ăn giá trị cực lớn nên cậu không hề có ý niệm chỗ vàng trong tay mình đáng giá đến mức độ nào. Bà nói: “Tiểu Sơn, con xem, ruộng bậc thang trên đỉnh núi này đều là cây trà của mẹ, tự trồng tự thu, mỗi năm vài lần. Mẹ còn sống tức là còn bận. Miếng vàng con đưa cho mẹ này có thể mua được một trăm khoảnh như thế, thuê được rất nhiều người làm giúp. Sau đó thì sao, con bảo mẹ làm gì?”
“Con muốn mẹ sống thật tốt…”
“Mẹ đang sống rất tốt.” Bà khẽ cười nhìn cậu, “Loại có đầu lọc này mẹ cũng mua được, chẳng qua không thích mà thôi.”
Hoàng hôn buông xuống, dần phủ lên vườn trà. Bà trải giường chiếu cho Tiểu Sơn, cậu đứng phía sau nói: “Mẹ, con về trường đây. Ngày mai phải gặp tướng quân.”
Thoáng sững người lại, bà chầm chậm ngẩng lên nhìn cậu, không biết gương mặt xinh đẹp trẻ trung của bà từ khi nào đã lộ rõ nếp nhăn, hai nếp dài chạy theo bên miệng, đó là dấu tích của thời gian. Ánh mắt vốn trong veo của bà giờ lại đượm vẻ buồn đau.
“Vội như vậy sao…?” Bà thì thào.
“Dạ.”
Lúc cậu sắp đi, bà ôm cậu vào lòng, nói khẽ bên tai: “Con trai, lúc nào con mới nghỉ ngơi? Lúc nào mới đi hái lá trà được với mẹ?”
Tiểu Sơn xoay người cô lại, nhìn bóng lưng mượt mà ấy. Anh vuốt ve mái tóc cô, ngón tay từ từ luồn trong mái tóc mềm như tơ.
“Ý cậu là, mẹ cậu cũng thích hút thuốc?” Cô hỏi.
“Ừm, em nói xem, lúc hút thuốc thì có cảm giác gì?”
Cô duỗi thẳng tay, nghĩ một lát: “Lúc mới bắt đầu thì rất thoải mái. Sau đó chủ yếu là vì thói quen. Được cầm một điếu thuốc thì tay sẽ không run nữa.”
Tiểu Sơn đồng cảm gật đầu, cọ má lên lưng cô: “Thói quen. Thói quen thật đáng sợ. Không cần nghĩ gì cả, chỉ làm theo thói quen.”
Châu Tiểu Sơn năm mười tám tuổi tính tình vô cùng hiếu thắng, luôn vui vẻ tiếp nhận nhiệm vụ mới. Lúc thăm dò, khi mạo hiểm đánh cắp, đánh giá tình hình, hay lúc vận chuyển, cậu đều lên kế hoạch tỉ mỉ, sắp xếp cẩn thận, không có sơ hở.
Lần đó là ở sân bay quốc tế Amsterdam.
Cậu giấu ba giống tulip cực quý mà mình lấy được trong va li gỗ bình thường mang theo bên mình, đất đen có tính kiềm và tấm giấy thiếc dù chỉ có một lớp mỏng cũng là màng chắn tốt nhất. Thuận lợi thông qua trạm hải quan, cậu nhìn nhân viên cẩn thận đưa chiếc vali gỗ vào trong khoang chuyên chở hàng hóa, sau đó ấn nút khởi động trên đồng hồ đeo tay, ánh sáng xanh lóe lên bên trong, để cậu tiện theo dõi bảo vật mà mình áp tải.
Tiểu Sơn ngồi hàng cuối cùng trong khoang phổ thông, cậu gọi một cốc nước lọc, mở tạp chí ra xem, chuẩn bị về nước. Vô tình chạm phải cánh tay của người bên cạnh, cậu vội vàng rụt lại, vừa ngẩng đầu lên thì thấy đó là một phụ nữ có mái tóc vàng óng đang mang bầu. Cơ thể cô nặng nề nhưng khuôn mặt lại vô cùng xinh đẹp. Cậu chàng Châu Tiểu Sơn trẻ tuổi thừa dịp người phụ nữ không chú ý bèn lén nhìn, cô phát hiện ra, liền mỉm cười với cậu, dùng tiếng Anh nói: “Ra nước ngoài là có thể sinh đứa bé rồi.”
Cuối cùng Châu Tiểu Sơn cũng thuận lợi về nước, đưa gỉống Tulip quý giá cho tướng quân. Trong thư phòng, tướng quân cầm lấy, nhưng gương mặt không hề vui vẻ gì.
“Tiểu Sơn, cậu ngồi xuống, ta có chuyện muốn nói.”
Sau đó tướng quân nói với cậu rằng mẹ cậu vừa mất.
Cậu không nói gì, cũng không hề khóc.
Châu Tiểu Sơn ngồi xuống bên mép giường.
Giai Ninh nhìn anh rồi quay đầu đi.
Nhưng cơ thể cao gầy, khuôn mặt nghiêng đẹp như tạc của anh đã khắc sâu vào lòng cô, không thể lơ đi.
Bọn họ mỗi người nhìn về một hướng khác nhau.
Trái tim mỗi người đang lưu lạc ở phương nào?
“Mẹ anh, bà ấy hút thuốc, dẫn tới cháy nhà. Bà mất rồi.”
Cô nghe vậy, mãi lâu sau vẫn không nói được gì.
Cô nhớ anh từng nhắc đến mẹ mình, rằng bà tự trồng trà, tự sao lá trà. Hóa ra bà đã mất rồi. Không biết sinh thời người phụ nữ ấy đẹp tới nhường nào?
“Bà không muốn sống nữa sao?”
“Không.” Anh nhìn cô, “Sao em lại hỏi thế?”
Giai Ninh lắc đầu, “Lúc dập thuốc tôi đều ấn mạnh đầu thuốc vào gạt tàn, sao lại có người vì hút thuốc mà gây ra hỏa hoạn được? Dập thuốc còn dễ hơn châm thuốc nhiều.”
Tiểu Sơn cúi đầu: “Bà ấy không bao giờ quan tâm tới bản thân.”
“Vì thế…” Cô khoác áo ngồi dậy, mái tóc xõa tung, “cậu mới ghét tất cả những người hút thuốc đúng không. Có lần còn giật lấy thuốc trong miệng tôi.” Cô bật cười, ngồi xuống bên cạnh, vòng tay ra sau gáy anh: “Tôi còn tưởng cậu lòng dạ sắt đá lắm. Bây giờ nói thật với tôi, cậu đau lòng lắm, đúng không?”
Tổ chức tang lễ cho mẹ xong, Tiểu Sơn ra ngoài ở mấy ngày.
Tướng quân sai người tìm cậu về, rồi cho cậu căn nhà có cái sân cực lớn này.
Người được phái đi tìm Tiểu Sơn sau đó lại gặp khó khăn bởi Hương Lan cứ hỏi rốt cuộc người đó tìm được anh ở chỗ nào. Người đó không chịu được, đành phải thành thật đáp, ở một nhà chứa.
Lúc Hương Lan tới tìm, cậu đang ngồi trên một tảng đá, múc nước lạnh từ giếng lên giội oàm oạp vào người.
Cô cởi giày ra, lặng lẽ bước qua, cất tiếng gọi cậu từ phía sau: “Tiểu Sơn.”
Cậu không đáp, tiếp tục giội nước lên người như muốn rửa sạch thứ gì đó, không biết là dấu vết phóng túng hay là nỗi đau trong lòng.
Cô ôm lấy cậu, khẽ kéo đầu cậu vào trong lòng mình: “Tiểu Sơn.”
Cậu nhìn đăm đăm phía trước mặt, vẫn không hề ngừng tay, tiếp tục giội nước.
Cô ôm chặt lấy cậu, đau đớn, cố chấp gọi to: “Tiểu Sơn, cậu đang làm gì vậy? Cậu hãy khóc đi, được không? Lúc mẹ mất cậu có thể khóc mà. Thấy cậu thế này mẹ sẽ không vui đâu.”
Gáo nước trên tay cậu rơi bộp xuống đất, đập vào phiến đá vỡ làm đôi.
Cô cảm thấy tay cậu nắm chặt lấy tay mình. Cậu vùi đầu vào lòng cô, rồi đột nhiên cậu run lên, im lặng, không hề phát ra một tiếng động nào, chỉ khóc và run rẩy một cách đau thương và tuyệt vọng.
Cô hôn lên trán cậu, nhẹ nhàng vỗ về: “Đúng, chính là như thế, Tiểu Sơn.”
Từ sau khi mẹ mất, chưa có đêm nào Tiểu Sơn ngủ ngon, nhưng đêm nay cậu lại ngủ sâu trong lòng Hương Lan. Hôm sau tỉnh lại, hai con người trẻ tuổi cùng nằm trên một chiếc giường, Hương Lan nhìn cậu, ý cười trào ra khỏi đôi mắt tuyệt đẹp: “Chào buổi sáng, Tiểu Sơn. Cậu đói chưa, muốn ăn gì?”
Không biết cô học được từ đâu mà tự mình làm món măng chua cho cậu. Cô còn làm cả món trứng gà xào trà non, pha trà Phổ Nhĩ.
Tiểu Sơn nhấp một ngụm trà đặc, thấy mắt mình ươn ướt.
Cô nắm lấy tay cậu, hôn lên môi cậu, nước mắt rơi trên gò má cậu: “Tiểu Sơn, để mình ở bên cậu như thế này có được không? Cậu đã vì mình mà làm nhiều chuyện rồi.”
Cậu biết cô là con gái của tướng quân, không phải là “người con gái của mình”.
Dù còn ít tuổi, cậu vẫn hiểu một chuyện: Ranh giới này, không được vượt qua nửa bước.
Nhưng giờ lại không như vậy, cậu vừa mất đi người thân, cô đơn và đau đớn thấu tim, cô gái xinh đẹp này lại khiến cậu cảm thấy yên bình và an toàn, sự tham lam ấy đã khiến cậu mất đi lý trí.
Cậu buông thả cơ thể mình, bất chấp ngày mai.
“Cậu là dân chuyên nghiệp. Có lấy thứ gì mình thích không?”
“Lần nào cũng lấy một ít. Nếu có thể mở một cửa hàng thì chắc chắn đầy đủ mặt hàng.”
“Thất bại lần nào chưa?”
“Lần đó, có thể tính là vậy.”
“Làm hỏng việc à?”
“Không, trộm nhầm đồ.”
“Là sao?”
“Trộm nhầm, vì thế phải dùng cả đời để bồi thường.”
“Một người con gái?”
Anh nhíu mày nhìn cô: “Cứ moi móc như thế em có thấy mệt không?”
“Giờ cô ấy đang ở đâu?”
Hôm sau, ánh mặt trời bỏng như lửa, trong bãi đỗ ở sân bay, nhìn đâu cũng thấy đất màu đỏ đồng.
Tướng quân Tra Tài xuống máy bay trực thăng, tay cầm một chuỗi tràng hạt.
Tuy đang ở trong thành phố của mình nhưng trước sau vẫn có vệ sĩ bao quanh, ông nhìn thấy Tiểu Sơn trong đám người, vẫy tay bảo anh qua, không nói gì, chỉ nắm lấy tay anh.
Hương Lan đâu?
Cô ở ngay sau tướng quân.
Chiếc hộp bằng gỗ tử đàn, trên chiếc án chạm hoa ngọc lan là bức ảnh đen trắng của Hương Lan khi còn trẻ, nụ cười hờ hững, hương thơm thoang thoảng.
Tiểu Sơn chầm chậm bước qua, đón lấy cô từ tay người khác, khẽ nói: “Hương Lan, lâu rồi không gặp.”
/18
|