Vừa lật người, Giai Ninh đã thấy hối hận.
Khi nãy làm hơi quá nên bây giờ eo vừa mỏi vừa nhức. Cô vịn thành giường ngồi dậy, lấy quần áo rồi vội vàng mặc vào, cố gắng làm thật khẽ.
Ở đây rất lạnh, nương theo ánh trăng có thể nhìn thấy làn hơi trắng phả ra, cô khịt mũi, cảm thấy khó thở.
Chính tiếng động này đã đánh thức anh.
Bàn tay ấm nóng đặt lên tay cô, anh không nói gì.
Cô mặc áo khoác, kéo xong khóa giày bèn đi luôn, không ngoảnh đầu lại.
Xuống tầng dưới, đi ra khỏi cổng, cô mới dám để lộ vẻ bực bội, muốn chửi vài câu cho bõ tức lại không biết chửi thế nào, đành cứ thế nghiến chặt răng.
Cô ngồi vào xe của mình, ngẩng đầu nhìn lên bậu cửa sổ có hai chậu xương rồng ở phòng anh. Cô do dự một lát rồi gọi cho anh, chuông vừa đổ anh đã bắt máy ngay, thế nhưng lại im lặng.
“Tôi đây”, cô nói.
“Ừ.”
“Hôm nay không xảy ra chuyện gì hết, hai chúng ta phải quên chuyện này đi.”
“…”
“Cậu nghe thấy không?”
Chợt có tiếng tút tút, anh đã tắt điện thoại.
Cô khởi động xe, nghĩ bụng, nói thì đã nói rồi, dằn mặt thì cũng đã dằn mặt rồi, mong là sau này cậu ta đừng làm chuyện gì thất thố.
Hồ đồ, đúng là hồ đồ, mới quen được có hai tháng.
Cừu Giai Ninh hai mươi sáu tuổi đã mang học hàm tiến sĩ, học trò của viện sĩ Vương Chí Lý, giám đốc Đại học Bắc Hoa, chủ nhiệm phòng thí nghiệm vật liệu.
Hai tháng trước lớp cao học cô đang dạy có thêm một học viên liên kết đến từ Vân Nam.
Lúc cô lên lớp giảng bài cho bọn họ thì nhìn thấy một gương mặt lạ nên ngẩn ra. Người kia nói, tôi là Châu Tiểu Sơn, mới chuyển đến.
Cô ậm ừ cho qua, sau đó bắt đầu cho học viên làm thí nghiệm.
Mấy cô học viên nữ thường ngày làm đâu ra đó không hiểu vì sao hôm nay hết người này tới người khác xin cậu học viên mới giúp đỡ. Mánh lới vụng về, mục đích thấy rõ.
Cô nhìn sang Châu Tiểu Sơn, đáp án hiện rõ ngay trên gương mặt điển trai kia.
Giai Ninh cười thầm, có học hành cao đến đâu thì thiếu nữ vẫn chỉ là thiếu nữ thôi.
Còn cô thì đang bận.
Ngoài việc dạy lớp cao học hằng ngày, hạng mục vật liệu không gian chịu nhiệt cao do cô hợp tác với các đàn anh đàn em dưới sự chỉ đạo của viện sĩ Vương đã sắp thành công, nếu vật liệu cao cấp A của hạng mục này vượt qua đợt kiểm nghiệm thì có thể ứng dụng ngay vào chương trình không gian có người lái bên quân sự. Mặt khác cô còn đang chuẩn bị cho hôn lễ của mình và chàng phóng viên Tần Bân sẽ diễn ra vào mấy tháng sau. Lúc này Tần Bân đang đi thực hiện phóng sự ở miền Nam, việc gì cũng đè lên vai cô, có chút vất vả.
Hết giờ, các học viên lớp cao học trình bày rằng tối nay họ muốn tổ chức một bữa tiệc, mời cô Cừu tham gia.
Giai Ninh hỏi: “Nhân dịp gì?”
“Chào đón học viên mới ạ.” Lớp trưởng đáp.
“Ừm. Tôi không đi được rồi.” Giai Ninh nói, “Tối nay tôi còn phải tới phòng thí nghiệm cao cấp. Có điều tôi sẽ ủng hộ. Các bạn mang hóa đơn về, tôi thanh toán, thế nào?”
Đám học viên hô vạn tuế.
Ngay lúc ấy có điện thoại tới, cô nhìn số, là Tần Bân gọi. Cô ra ngoài nhận điện, vị đại hiệp này giờ đang làm phóng sự ở Quảng Tây, sóng phập phù, liên tục đứt quãng, cô bèn bảo: “Giữ gìn sức khỏe.”
Tần Bân đáp lời: “Anh đang bận lắm, tối về anh gọi cho em sau nhé.”
Lúc cô về phòng thí nghiệm dọn đồ của mình thì mọi người đã đi hết rồi, chỉ có Châu Tiểu Sơn đang sắp lại dụng cụ.
“Cậu làm gì thế?” Giai Ninh hỏi, “Cứ để ở đó, sẽ có người tới thu dọn.”
Anh trả lời: “Không sao, xong ngay thôi.”
Tiết trời đầu thu, ánh nắng rất đẹp, ấm áp chiếu vào căn phòng, gương mặt của Châu Tiểu Sơn dưới ánh nắng ấy trở nên thật thanh thoát.
“Cậu tới thư viện à?”
Anh nhìn cô, không nói gì.
“À.” Cô tiếp lời, “Trường này rộng lắm, nếu cậu muốn đi thì để tôi lái xe đưa cậu một đoạn, tiện đường ấy mà.”
Anh cầm sách của mình lên:
“Được. Vậy phiền cô.”
Giai Ninh lái xe Ford, vì học ba năm bên Mỹ nên đã quen đi nhanh, tới giờ vẫn không sửa được, dù chạy trong trường cô cũng không chịu giảm tốc độ.
Chưa nói được mấy câu thì đã tới nơi, Giai Ninh nói: “Tạm biệt. À, phải rồi, sau này mua một chiếc xe đạp thì sẽ tiện hơn, Châu…”
“Tiểu Sơn.”
Cô gật đầu, bật cười: “Mai gặp.”
“Cảm ơn cô.” Anh xuống xe, nói với từ bên ngoài, “Sau này hút thuốc ít thôi, nhất là thuốc lá Vân Nam. Ai cũng biết thứ đó không tốt cho sức khỏe.”
Cô lái xe về nhà trong sự ngạc nhiên, sao mình cẩn thận đến vậy mà vẫn để lại mùi trên xe được nhỉ?
Những tưởng Châu Tiểu Sơn thật thà sẽ là một học viên chăm chỉ, ấy vậy mà ngay buổi sau đã vắng mặt.
Giai Ninh coi như không có gì, nào ngờ buổi thứ ba vẫn không thấy người đâu.
Trước khi lên lớp, Giai Ninh hỏi: “Vắng ai?”
Không ai trả lời.
“Không đáp là tôi điểm danh đấy.” Cô làm vẻ lấy danh sách ra.
Mọi người nghe vậy thì vô cùng thích thú cười ồ lên, giống như đang quay về thời học sinh vậy.
Lớp trưởng nói: “Thưa cô, vắng Châu Tiểu Sơn.”
“Lý do?”
“Không biết ạ.”
“Cậu làm lớp trưởng kiểu gì vậy hả? Phải sát sao chứ. Sao lại để học viên trong lớp vắng mặt không có lý do như thế?” Giai Ninh nói, “Được rồi, mọi người làm nóng ống nghiệm đã.”
Có điều, xét cho cùng cũng đã là học viên, trưởng thành rồi, cậu ta có nghỉ thêm thì Giai Ninh cũng không buồn hỏi nữa. Ai chả biết đọc biết xem giáo trình, mỗi người một chí.
Cuối tuần đó cô có một cô bạn học từ Mỹ về, bảo hẹn thêm vài người nữa cùng đi uống rượu. Mấy người này ngay từ hồi đại học đã rất chịu chơi, Giai Ninh cũng chưa từng thua kém, cô mặc một chiếc váy trễ ngực màu đen hiệu Chanel, tô son đỏ chót.
Các cô gái bị dáng vẻ quyến rũ trời sinh của nữ tiến sĩ làm cho lu mờ, nên khó tránh khỏi muốn nói mát vài câu.
Cô A nói: “Cậu là giảng viên mà ăn mặc thế này là rất không hợp chuẩn rồi.”
Giai Ninh đáp: “Cậu cứ ghen tỵ đi, nhưng cấm không được chụp mũ vậy nhé, có phải đang trong giờ giảng đâu.”
“Tớ chỉ mong cậu đừng giảng bài thôi.”
Mọi người nâng cốc uống rượu.
Không biết ai chọn khách sạn Vân Nam này, thức ăn ngon miệng, rượu nếp dịu nhẹ, bạn bè tụ tập quả thực rất vui, cốc này nối tiếp cốc kia, rượu ngấm dần, thục nữ thường ngày giờ hiện nguyên hình, nói năng bỗ bã.
Hôn lễ của Giai Ninh rất được mọi người quan tâm, ai cũng than thở rằng sao cô lại chui đầu vào “rọ” sớm thế.
Giai Ninh đáp: “Các cậu thì biết gì? Tớ và Tần Bân quen nhau từ bé. Lúc tớ ở Mỹ, anh ấy đã từ chối rất nhiều người. Ba năm đấy. Những bức thư hằng tháng của bọn tớ đến giờ anh ấy vẫn còn giữ.”
Thế là mọi người đều đồng ý rằng “Tần Bân là một người tốt”.
Lại có người hỏi: “Yêu nhau nhiều vậy nên cuối cùng quyết định lấy nhau?”
Giai Ninh nghĩ rất lâu nhưng vẫn không trả lời được, cô gọi phục vụ lấy thêm rượu, vội vàng nghĩ sang chuyện khác, ném cái vấn đề vớ vẩn “yêu” là thế nào đi trước khi vào phòng vệ sinh.
Chân cô đứng không vững nữa, vịn tường đi được vài bước thì thấy người quen.
Châu Tiểu Sơn đứng bên quầy bar cũng đang nhìn cô, chỉ nhìn chứ không nói gì.
Rượu vào, Giai Ninh nhìn gì cũng thấy ngứa mắt, bèn lộp cộp bước tới hỏi: “Lớp trưởng nói với cậu chưa? Lớp thí nghiệm mà vắng trên năm buổi là mất tư cách thi…”
“…”
“Cậu ở đây làm gì?”
Châu Tiểu Sơn ngập ngừng hồi lâu mới đáp: “… Làm thêm.”
Cô không ép anh trả lời nữa, quay sang nói với người quản lý mặc com lê thắt cà vạt trong đại sảnh: “Giám đốc đâu? Ông là giám đốc hả? Không phải nghỉ lễ mà dám thuê học viên làm ngoài giờ, mấy người đang tự chuốc phiền vào mình đấy biết không? Có biết tôi là ai không hả? Tôi là giáo viên của cậu ta đấy.”
Cảnh tượng một cô gái quyến rũ vận hàng hiệu dùng luật pháp nước Mỹ để lý luận với người Trung Quốc ngay trong đại sảnh khách sạn khiến mọi thực khách quan sát đều chép miệng lấy làm lạ. Nếu sự thực đúng như vậy, cô gái kia quả là hình mẫu tiêu biểu cho thành phần trí thức đương ại, thông minh, xinh đẹp, có trách nhiệm, năng nổ, còn cả bộ ngực hàng thật giá thật kia nữa.
Sau đó Giai Ninh bị Châu Tiểu Sơn lấy áo choàng kín người rồi lôi ra khỏi khách sạn mà vẫn phừng phừng bất mãn, tay vung lên liên hồi, không biết do cơn tức hay là do ngấm rượu.
Châu Tiểu Sơn lấy chìa khóa xe ra khỏi túi cô, “Tôi đưa cô về.”
Ngoài việc bảo anh đi đường ra sao thì suốt dọc đường hai người không nói thêm câu nào nữa.
Cuối cùng xe đỗ lại trước cổng khu nhà cô, Châu Tiểu Sơn nói: “Căn nhà này đẹp thật.”
Cô quay mặt qua trả lời: “Cậu đã lớn, nhưng tôi là giảng viên của cậu, dù cậu không để ý nhưng tôi vẫn phải nói. Có thể làm thêm, nhưng không được lơ là việc học. Hôm nay cậu vì kiếm mấy đồng sống qua ngày mà lỡ dở việc học hành, nghiên cứu thì liệu sau này có tương lai không? Hả?”
Cô làm công tác tư tưởng vô cùng lưu loát. Lúc ấy bộ óc thông minh đó còn nghĩ rằng mình hoàn toàn có thể trở thành cố vấn trên con đường nghiên cứu khoa học.
Nghe cô nói, anh bèn gật đầu.
“Tôi không đùa đâu, Châu Tiểu Sơn, cậu mà bỏ thêm một buổi thì khỏi cần đi thi nữa.”
Cô lấy ít tiền trong túi ra đưa cho anh: “Giờ tôi không mang theo nhiều tiền, cậu bắt xe về trường trước đi, chuyện sinh hoạt phí chúng ta tính sau.”
Anh cầm lấy tiền, nhìn cô một lát rồi nhét vào túi, “Cảm ơn.”
Cô bảo anh về đi.
Châu Tiểu Sơn ngoan ngoãn xuống xe.
Cô châm một điếu thuốc.
Anh đã vẫy tay gọi xe rồi đột nhiên lại quay lại, đứng ngoài cửa xe rút lấy điếu thuốc trên miệng cô, ném xuống đất, giẫm tắt.
Sau này viện sĩ Vương biết chuyện, một hôm bỗng trêu Giai Ninh: “Em nổi tiếng rồi đấy, nhà khoa học sành điệu của Đại học Bắc Hoa cãi nhau với người ta trong khách sạn. Hôm đó còn có người của hội cựu học viên chứ, bọn họ đều nhận ra em cả.”
“Dù vậy em đã giúp được một học viên.” Giai Ninh trả lời thẳng thắn, “Cậu học viên đó mới tới mà đã nghỉ học, nhưng sau lần này sẽ không dám tái phạm nữa.”
“Vậy cũng đáng.” Viện sĩ Vương đáp, “Đó là một học viên giỏi chứ?”
“Rất thông minh, đầu óc lanh lợi, tay chân nhanh nhẹn.”
“Hôm nào thầy cũng phải gặp mặt rồi cùng dùng bữa mới được.”
“Chắc chắn rồi.”
Họ ở lại phòng của viện sĩ Vương chỉnh sửa báo cáo về ứng dụng của vật liệu không gian A, một tháng sau là phải trình lên cho quân đội. Ổ cứng lưu giữ cách chế tạo, tinh luyện vật liệu hiện giờ đều được niêm phong đặt trong két của viện sĩ Vương. Nếu vượt qua được vòng kiểm tra của quân đội thì sẽ áp dụng luôn thành vật liệu không gian kiểu mới, cũng có nghĩa nó sẽ trở thành công nghệ cơ mật của quốc gia.
Hoàn cảnh khó khăn của Châu Tiểu Sơn tất nhiên Giai Ninh không mang đi nói linh tinh. Cô giúp anh tìm một công việc làm thêm, hưởng lương từ phòng thí nghiệm của viện sĩ Vương: Giúp nhân viên ở đây thu dọn dụng cụ, mỗi tháng một ngàn tệ. Người quản lý ở đó đùa, hay là để cậu ta làm việc thay tôi, còn tôi làm học viên của cô là được rồi.
Giai Ninh cười đáp: “Bác Lý, bác nói gì thế? Gia cảnh thằng bé khó khăn, người làm thầy như chúng ta không giúp thì còn ai giúp đây?”
“Cô Cừu thật tốt bụng, vừa hào phóng lại có học vấn, ai lấy được cô là phúc đó.”
“Ôi, bác quá khen rồi.” Cô vỗ nhẹ vào tay bác Lý.
Cô không coi việc mình làm có gì to tát, còn Châu Tiểu Sơn nhận việc rồi cũng ngoan ngoãn, từ đó không dám nghỉ học nữa.
Không lâu sau đó, có một hôm tan học rồi, Giai Ninh đang uống nước thì Châu Tiểu Sơn bước tới nói: “Người nhà mang trà Phổ Nhĩ tới cho tôi, cô muốn thử không?”
Hôm đó cô không được vui, hồi sáng gọi điện cho Tần Bân, anh đang bận chạy bài, nên gắt gỏng nói chưa được vài câu đã ngắt máy.
Đúng lúc này lại tìm được người để trút giận.
Giai Ninh đặt cốc nước xuống, không ngẩng đầu nhìn Châu Tiểu Sơn, vừa tắt máy tính vừa nói: “Này, nhóc con, sao cậu vô lễ thế hả?”
“Hử?” Châu Tiểu Sơn sững người vì câu hỏi của cô.
“Tôi là gì của cậu nào? Coi tôi ngang hàng với cậu, là bạn của cậu à? Châu Tiểu Sơn, từ hồi đi học đến giờ cậu đều gọi giáo viên của mình như thế hả?”
Cô liếc thấy một túi giấy tinh tế trong tay anh, chắc mẩm đó là trà Phổ Nhĩ mà anh nói: “Tôi không uống trà, cậu mang về đi.”
Có người nghe thấy, đi từ ngoài vào: “Sao hôm nay Giai Ninh lại cáu kỉnh thế?”
Là viện sĩ Vương Chí Lý.
Giai Ninh đứng dậy: “Thầy ạ. Ơ, đâu, em có cáu kỉnh gì đâu? Sao thầy lại đến đây…?”
“Viện mở tiệc. Thầy tiện qua đây thăm cậu học viên mới.”
Cô nhìn Châu Tiểu Sơn, “Thưa thầy, đây là cậu học viên đến từ Vân Nam mà em đã từng nhắc tới.”
Viện sĩ Vương bật cười: “Cô giáo của cậu đáng sợ đến vậy, sau này còn dám nghỉ học không hả?”
Châu Tiểu Sơn đáp: “Không ạ. Vâng, đúng là đáng sợ thật.”
Giai Ninh lừ mắt nhìn anh.
Châu Tiểu Sơn làm lơ.
“Chúng ta đi ăn cơm thôi, rảnh không Giai Ninh?”
“Em thì có.” Giai Ninh đáp, “Còn cậu ta thì không.”
“Tôi có.” Châu Tiểu Sơn độp lại.
Quả thực bọn họ rất rảnh, ăn cơm còn uống rượu, bữa trưa hết hai tiếng, không ngờ viện sĩ Vương lại thích Vân Nam đến vậy.
“Ở đó cậu đã từng làm qua công việc đồng áng? Sao chưa bao giờ nghe cậu nhắc đến?” Giai Ninh hỏi.
“Tôi nói rồi nhưng mọi người quên mất. Tôi ở nhà sàn ba năm.”
“Ồ, nghe vậy hình như tôi cũng có chút ấn tượng.”
Châu Tiểu Sơn nói tiếp: “Trước giờ gia đình tôi đều ở nhà sàn. Phía sau là vườn trà, mẹ tôi tự sao lá, đây là trà bà làm.”
Giai Ninh vừa nhìn thì im bặt, hơi hối hận vì vừa nãy từ chối cậu học viên này.
Viện sĩ Vương hỏi: “Cậu từng đến Bắc Kinh bao giờ chưa?”
Châu Tiểu Sơn đáp: “Dạ chưa.”
“Vậy phải thăm thú một vòng chứ.” Viện sĩ Vương nói, “Giai Ninh có thời gian thì đưa cậu ấy đi đi.”
Viện sĩ Vương nhiệt tình thật, Giai Ninh nghĩ bụng, đem thời gian và sức lực của cô tặng cả cho người ta chứ. Cô đồng ý, nhưng bằng mặt mà không bằng lòng.
Sau đó viện sĩ Vương vui vẻ nhận túi trà Phổ Nhĩ.
Cô đưa Châu Tiểu Sơn về ký túc xá, đứng dưới ngó nghiêng rồi hỏi: “Điều kiện thế nào?”
“Phòng hai người, giờ có mỗi mình tôi ở, rất ổn.”
“Ừm.” Cô nhìn anh, “Vậy được, mai gặp nhé.”
Châu Tiểu Sơn cũng nhìn cô: “Cô định khi nào đưa tôi đi thăm quan thành phố đây?”
Giai Ninh phì cười, thằng bé này bị sao vậy? Coi lời nói khách sáo ấy là thật ư?
“Tôi bận lắm.” Cô đáp.
“Cô đã hứa rồi mà.” Anh nhìn cô nói, vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt dứt khoát, “Lúc ăn cơm, ngay trước mặt viện sĩ Vương.”
“Cậu không sao chứ?” Thật ra điều cô muốn nói là: Cậu bị thiểu năng à?
Châu Tiểu Sơn vẫn ung dung nhìn cô, đợi đáp án mình muốn.
“Vậy được, cuối tuần đi.” Giai Ninh nghĩ ứng phó cho qua vậy, “Ngày thường tôi còn phải đi dạy. Tới lúc đó rồi hẹn sau.”
Anh tạm biệt cô, đoạn xuống xe.
Anh vừa dợm bước đi vào, cô liền bấm còi liên tục mấy lần.
Anh ngoảnh lại nhìn cô.
“Cậu coi lời tôi như gió thổi ngoài tai đúng không, Châu Tiểu Sơn?” Cô nói, “Sao ngay cả một tiếng cô Cừu cậu cũng không chịu gọi thế? Tôi có phải là giáo viên của cậu không hả?”
Anh đáp rành mạch: “Không phải.”
Tiết trời đầu thu, ánh nắng hòa cùng màu xanh của lá, dưới bóng cây dương, gương mặt gầy gò của Tiểu Sơn khi mờ khi tỏ.
Cô là người học ban tự nhiên, cực kỳ tin tưởng vào những con số và công thức, hầu như coi nhẹ trực giác, nhưng lúc này bỗng một dự cảm không lành xộc tới. Chàng thanh niên này thật khiến người ta bất an.
Để tự bảo vệ mình, đến thứ Bảy Giai Ninh cố tình qưên đi một số chuyện, buổi sáng tới tập đoàn Thủ Cương xem xét công trình hợp tác, buổi chiều lại hẹn em gái cùng cha khác mẹ đi tắm hơi kiểu Hàn, chiều tối thì về nhà, trên tivi đang chiếu bộ phim City of Angels do Nicolas Cage thủ vai chính, đó là bộ phim cô thích đã từ lâu lắm, có điều lần này xem lại, tới đoạn thiên thần áo đen do Cage sắm vai, cô bỗng thấy gương mặt nhất mực bình tĩnh ấy thật giống một người.
Đúng lúc đó điện thoại đổ chuông.
Nhìn thấy số máy cố định của trường, biết thừa là ai gọi, hơn một phút trôi qua cô vẫn chưa dám bắt máy, đối phương cũng không gọi lại nữa
Ngoài cửa sổ, ánh chiều trải dài vô tận, cô ngẩn ra một lát
Nhưng nửa phút sau đã có người ấn chuông cửa. Cô giật nảy mình, tay run bần bật, nước trào ra mất nửa cốc
Không đến nỗi đáng sợ vậy chứ?
Cô chầm chậm bước qua, ngần ngừ mãi mới dám ngó qua lỗ mắt mèo, rồi thở phào nhẹ nhõm: Người đang đứng bên ngoài là vị hôn phu Tần Bân trong dáng vẻ phong trần cực nhọc.
Cô xả nước tắm cho anh, sau đó đi nấu mỳ.
Tần Bân vừa ngồi trong bồn tắm vừa nói: “Khổ thật đấy, ngụy trang trà trộn vào sòng bạc chỉ sợ bị lòi đuôi. Cũng may hồi đại học anh có học cách chơi tú lơ khơ, cố tình thua ít tiền, lượn lờ vài vòng cuối cùng cũng chụp được mấy tấm ảnh.”
“Anh cũng to gan gớm.” Giai Ninh đập hai quả trứng vào nồi mỳ, khuấy chầm chậm: “Nếu bị tóm thì không biết bị đưa tới nơi nào rồi.”
“Đúng là rất nguy hiểm.” Tần Bân nói, “Nhưng số ảnh này không chỉ là tin tức mà còn là bằng chứng trước tòa, em hiểu không? Công an cũng không lần ra được đâu.”
Cô cười: “Nói khoác.”
Tần Bân hỏi: “Bên em sao rồi? Sắp thành công rồi chứ?”
“Sắp rồi.” Giai Ninh trả lời, “Thầy nói sau khi thành công phải tặng cho chúng ta một món quà cưới thật lớn.”
“Ài, kể ra em cũng vất vả rồi, chuyện kết hôn anh không làm được gì, toàn một tay em lo liệu.”
“Đâu có.” Giai Ninh đáp, “Chẳng phải chỉ có việc đặt tiệc, mua đồ đạc, viết thiếp mời, liên lạc với người thân thôi sao? Có gì đâu, à, anh xong chưa? Ra ăn mì đi.”
Tần Bân không trả lời.
“Tần Bân?”
“Em lại đây nào, lưng anh ngứa quá.”
Giai Ninh rảo bước tiến vào phòng tắm thì bị anh tóm lấy mắt cá chân mảnh khảnh, cánh tay rắn chắc vừa kéo nhẹ một cái, cô đã ngã vào trong bồn tắm, quần áo đầu tóc ướt hơn phân nửa, ánh mắt cũng trở nên hoang mang.
“Nhớ anh không?” Tần Bân hỏi.
“Nhớ nhung gì, bận bỏ xừ.”
“Em có phải phụ nữ không vậy?”
Cô phì cười: “Phải hay không lẽ nào anh không biết?”
Nói xong thì lửa tình bốc lên, hai người làm một lần trong bồn. Tư thế không thoải mái lắm, Giai Ninh đang điều chỉnh thì Tần Bân đã đạt tới cao trào rồi. Thấy người anh run lên, cô thầm thở dài, mình đã hai mươi sáu tuổi, nhất định là già rồi, nếu không sao chưa gì đã lãnh cảm thế này?
Anh cất lời: “Anh xin lỗi.”
Cô hôn lên trán anh: “Anh ăn xong nhớ phải nghỉ ngơi đấy.” Rồi bước ra khỏi bồn tắm, khoác áo choàng, múc mì cho anh.
Khi cả thể xác lẫn tinh thần cô đều đã lơi lỏng phòng bị vì lười biếng thì điện thoại chợt đổ chuông. Cô không nhìn số đã nghe máy, bỗng thấy giọng nói này như thể vọng tới từ một thế giới khác: “Cuối tuần còn một ngày.”
“Châu Tiểu Sơn đấy à?”
“Là tôi.”
Cô cầm điện thoại nhìn ra ngoài cửa sổ, màn đêm kiên cố như bức tường, làn sương trong đêm thu phủ khuất ánh đèn chiếu ra từ những ô cửa sổ.
Cổ họng nghẹn ứ, mãi lâu sau cô mới thốt nên lời: “Tôi quên mất. Mà tôi đã bảo với cậu rồi còn gì, tôi bận.”
“Rốt cuộc là bận hay là quên.”
“…”
“…”
Đúng lúc Tần Bân đi ra khỏi phòng tắm, cô vội vàng tắt máy, liền đó lại thấy hối hận, mình đang làm gì thế này? Nói chuyện điện thoại với học viên thì có gì phải giấu giếm chứ? Nghĩ vậy nhưng cô vẫn không gọi lại.
Đêm đó cô mơ thấy cậu ta, nhưng không hề lấy làm bất ngờ.
Gương mặt trắng trẻo quả thật rất điển trai, nếu nhìn kỹ thì gương mặt ấy đang nhìn cô, khẽ mỉm cười, rõ ràng có ý khiêu khích.
“Tôi đâu có nợ nần gì cậu.” Cô nói, “Sao cậu cứ bám riết lấy tôi như đòi nợ thế?”
“Ai bảo em không nợ tôi?” Tiểu Sơn trong giấc mơ ấy đáp, gương mặt thoắt ẩn thoắt hiện.
“Tôi là giảng viên của cậu.”
“Không phải.”
Dù có đang mơ, cô cũng không thích lằng nhằng nhiều, thấy trái ý mình liền muốn bứt ra. Đột nhiên người kia vươn tay định bắt lấy tay cô.
Cô choàng tỉnh, người đẫm mồ hôi.
z
Chủ nhật trời mưa.
Sáng sớm Tần Bân đã gọi điện cho anh em đồng nghiệp thông báo tình hình ổn cả, Giai Ninh ngồi trên chiếc sofa cạnh cửa sổ cắn móng tay. Anh cúp điện thoại, đi qua kéo tay cô: “Em làm sao thế? Lo lắng điều gì à?”
Cô đáp: “Chúng ta đừng ở nhà nữa, đi ăn cơm đi!”
Anh nói: “Trời đang mưa kìa.”
“Đi mà.”
Hai người tới nhà hàng Maxim cách nhà không xa ăn cơm Tây, tâm trí Giai Ninh để tận đâu đâu, ăn như nhai rơm, chốc chốc lại ngó ra ngoài. Trận mưa này dường như ngày càng nặng hạt, khăng khăng không chịu tạnh. Cô tự an ủi mình rằng, lần này không phải cô cố tình thất hẹn mà là ông trời không chiều lòng người.
Tần Bân gặp người quen nên đưa cô qua chào hỏi, đối phương cũng là một đôi còn trẻ, nghe nói Tần Bân và Giai Ninh sắp kết hôn bèn kéo bàn qua thảo luận xem cuối năm nay có nên cùng đi du lịch một chuyến. Tần Bân đề nghị đi Tây Tạng bằng tuyến tàu hỏa mới mở, vừa thú vị vừa có ý nghĩa. Giai Ninh nhìn điện thoại.
“Em có việc à?” Tần Bân hỏi.
Suy nghĩ lướt qua trong đầu, vừa mở miệng cô đã buột ra câu nói dối: “Em cứ cảm thấy ở phòng thí nghiệm có gì đó chưa ổn.”
“Vậy em mau đi đi.”
“Lát nữa anh tự về nhé?”
“Không sao. Em đi đi.”
Cô chạy vội ra ngoài, đến ô cũng không giương lên. Phóng xe trong màn mưa, lượn hai vòng từ phía Đông thành phố tới phía Tây, nhấn còi phóng vèo qua cổng trường, lướt qua sát sạt vạt áo của học viên như một cơn bão, bị cần gạt giảm tốc chà vào đến đau, cô lao thẳng tới dưới ký túc xá của Châu Tiểu Sơn mà lần trước đã ghé qua, thắng kít lại.
Cô nhìn lại mình trong gương, mặt đỏ tía tai, tóc rối bù, hệt như chạy bộ tới đây vậy.
Có chút khinh bỉ chính mình.
Hoặc hôm qua không nên nuốt lời, hoặc là hôm nay dứt khoát không đến luôn, giờ đã về chiều, biết đưa cậu ta đi thăm quan ở đâu đây? Khuôn viên trường hay là Di Hòa Viên bên cạnh?
Tuy nhiên, đó không phải điều quan trọng, quan trọng là, cô thấy lúng túng.
Hút xong một điếu thuốc, Giai Ninh gọi điện cho Châu Tiểu Sơn, nhưng không ai nhận.
Cô nhìn lên trên, cửa sổ phòng cậu ta vẫn đang mở, một chạc cây dương lớn còn đưa hẳn vào phòng.
Giai Ninh đợi một lát, rồi xuống xe lên tầng tìm cậu ta.
Trên đó không có nhiều người, hôm nay là Chủ nhật, có người làm thêm, ôn tập, lại có người hẹn hò, mỗi người một việc. Hành lang vắt nào là quần áo, tất, mùi mồ hôi, mùi cơ thể, mùi xà phòng quyện vào nhau, cực kỳ hỗn loạn.
Phòng Châu Tiểu Sơn đang mở, trước khi vào cô ho một tiếng, vừa bước vào cô đã ngây người.
Tiểu Sơn không ở đó, nhưng có một cô gái trong phòng.
Cô gái rất trẻ, gương mặt thon gọn, đôi mắt to, miệng nhỏ mà đầy đặn, làn da màu yến mạch. Cô ta mặc áo trắng quần bò, cánh tay chắc khỏe, đường cong tuyệt đẹp, hình xăm tam giác màu đen trên vai trông rất bắt mắt.
Đó là một cô gái đẹp với gương mặt đặc biệt, giống như người Malaysia. Đôi mắt dường như có vẻ đẹp của vùng đất Nam Á. Cô ta nhìn Giai Ninh, vẻ bình thản pha chút ương ngạnh.
“Châu Tiểu Sơn đâu? Đây không phải là phòng cậu ta sao?” Giai Ninh cao giọng hỏi, rất dứt khoát, khí chất nghiêm nghị.
“Đúng là phòng của anh ấy.” Cô ta nói, “Anh ấy sẽ quay lại nhanh thôi.”
Cô ta ngồi trên ghế, xoay nửa vòng, nhìn chằm chằm vào Giai Ninh, đôi chân dài mặc quần bò bắt tréo lên nhau. Cô ta đi đôi giày mũi nhọn bằng da đen, mũi chân hếch về phía trước.
Giai Ninh thầm nghĩ, cô gái này đẹp thì có đẹp đấy, nhưng ăn mặc thế này, áo ba lỗ lại đi với giày da, đông hè lẫn lộn, nếu là em gái cô, cô sẽ dạy cách phối quần áo thế nào để vừa đẹp lại vừa thoải mái, tránh cho bản thân phải chịu tội trên thì lạnh dưới thì nóng.
Giai Ninh đi qua, kéo một cái ghế khác ngồi, hỏi cô gái kia: “Cô là ai vậy?”
“Cô nói trước đi.”
“Tôi là giảng viên của cậu ta.”
Còn chưa dứt lời, Châu Tiểu Sơn đã bước từ ngoài vào, trong tay cầm một cái chậu sắt và khăn mặt, tóc ướt sũng, có vẻ vừa mới tắm xong.
Anh nhìn hai người, cô gái bỏ đôi chân đang bắt tréo xuống, từ từ ngồi thẳng người.
Có vẻ không định giới thiệu hai người cho nhau, anh nói với cô gái kia: “Em về trước đi.”
Giai Ninh giữ thể diện cho cô ta nên không nhìn, bèn lôi điện thoại trong túi ra nghịch, liếc mắt thấy đôi giày da mũi nhọn rời đi, khi tới trước mặt Châu Tiểu Sơn, bỗng nhiên dừng lại, không cam lòng nhưng cũng không biết làm thế nào.
Cô gái kia đi rồi, cô vẫn nghịch di động của mình. Chợt thấy chân Châu Tiểu Sơn bước đến bên cạnh.
Cô đang ngồi, anh thì đứng, hơi thở của người đàn ông trẻ dần dần phả lên đầu, rõ ràng là anh đang cúi người xuống, còn cô không dám ngẩng lên.
Cô ngửi thấy mùi sữa tắm của anh.
Cô ấn loạn phím di động.
Cô nghe thấy anh hỏi: “Cô hút thuốc đấy à?”
Cô lúng túng ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt được khảm lên gương mặt như ngọc của anh: “Đâu có.”
Anh đáp: “Nói dối.”
Khoảng cách quá gần, hơi thở phả vào mặt, cô không thể phản ứng, cũng chẳng cách nào trả lời, chỉ thấy mình như rơi vào trong đôi mắt anh.
Cũng may là cửa sổ đang mở, gió lạnh ùa đến mang theo mấy hạt nước mưa hắt vào mặt, Giai Ninh dần trấn tĩnh, nói: “Vớ vẩn! Tôi có hút thuốc hay không thì liên quan gì đến cậu.”
Giai Ninh nghiêng người ra sau rồi đứng lên, đi đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài: “Cậu xem, tôi giữ đúng lời hứa nhé, hôm nay trời mưa tôi còn đến đây, theo cậu chúng ta có thể đi đâu? Di Hòa Viên cậu đi rồi đúng không? Chả còn gì hay nhỉ?”
Châu Tiểu Sơn đứng đằng sau đáp: “Vậy đi ăn, chúng ta đi ăn mì bò Lan Châu.”
Cô nhìn đồng hồ: “Bây giờ – là – bốn giờ.”
“Tôi đói.”
Trong quán cơm nhỏ cách trường không xa, cô ngồi đối diện, nhìn anh ăn mỳ, thầm nghĩ: Người này sao có thể luôn đặt yêu cầu quá đáng một cách hợp tình hợp lý như thế nhỉ?
“Cô không ăn à?” Châu Tiểu Sơn hỏi.
“Tôi ăn rồi.” Cô lật tờ Chuyện xưa ra.
Tiệm cơm gần trường học vì để cạnh tranh với canteen vốn chiếm ưu thế về địa điểm nên đồ ăn rất ngon. Từ mấy năm trước, khi Giai Ninh còn học ở Bắc Hoa đã là khách quen của món mì bò này, bây giờ nhìn Châu Tiểu Sơn đang ăn ngon lành, mùi mì bò lại một lần nữa đưa vào mũi, cô không nhịn nổi nữa nên dù biết rõ mà vẫn cố hỏi ông chủ.
“Có bát nhỏ không?”
“Không có. Tất cả đều năm đồng.”
Giai Ninh còn làm ra vẻ: “Cháu ăn không hết, ài, thôi được rồi, chú làm cho cháu một bát đi.”
Khóe miệng anh cong lên, như thể đang cười.
Bát mì của Giai Ninh được mang lên, cô cứ ăn mải miết rồi cuối cùng cũng hết, cô nhẩm thầm: Thế này có được không? Trưa đã ăn một miếng bít tết to cùng với tiramisu rồi.
Ra tính tiền, Châu Tiểu Sơn nói: “Để tôi trả.”
“Như thế sao được? Tôi mời cậu.”
“Tại sao nhất định phải là cô mời tôi?” Châu Tiểu Sơn hỏi.
“Tôi là giảng viên của cậu.”
Anh không lên tiếng.
Sau đó cô mới biết, đây là cách anh vẫn dùng để nói “Không”.
Ra khỏi quán cơm, mưa đã tạnh hẳn, ráng chiều màu cam nhạt phủ đầy trời. Không khí được gột sạch, cô hít sâu một hơi vào lồng ngực.
Thấy cô tra chìa khóa để mở cửa xe, Châu Tiểu Sơn đứng đằng sau hỏi: “Cô phải đi rồi à?”
“Ừ.” Cô đáp, nhìn anh, “Cảm ơn cậu đã mời tôi ăn mì.”
“Phải cảm ơn cô mới đúng.” Anh nói, “Đi xa như thế chỉ để ăn một bữa mì bò với tôi.”
Cô khẽ cười: “Cậu không cần phải bận tâm, tôi đã đồng ý với viện sĩ Vương rồi, lời cảm ơn này nên gửi cho ông ấy mới phải.”
Cô lái xe về nhà mà không còn sốt ruột như lúc đi nữa, nhích chầm chậm trong dòng xe tắc nghẽn, radio phát chương trình dự báo thời tiết ngày mai, thứ Hai nhiệt độ sẽ thấp hơn. Ngày Chủ nhật coi như kết thúc. Thành phố lớn thế này, cô chạy qua chạy lại cả buổi chiều chỉ để cùng Tiểu Sơn ăn một bữa mì bò.
Cô về đến nhà, thấy Tần Bân đang ở trong phòng sửa sang lại ảnh, anh nói: “Em gọi điện lại cho anh Mã Thiên Lý đi, anh ấy nói có chuyện gấp tìm em.”
Bây giờ cô mới nhận ra di động mình hết pin.
Vợ anh Mã làm nghiên cứu sinh du học bên Mỹ, chỉ còn anh ta và con gái ở lại Bắc Kinh, con gái đột nhiên bị ốm, giờ đang truyền nước ở bệnh viện, mà ngày mai anh Mã phải đi Nam Kinh họp, hết đường xoay xở nên đành nhờ Giai Ninh đi thay.
Lúc thu dọn va li, Giai Ninh dặn Tần Bân: “Ngày mai anh đến trường điền đơn xin đổi giờ hộ em, gần đây Bộ Giáo dục đánh giá độ chuyên cần rất nghiêm ngặt.”
“Không sao, anh quen rồi.” Tần Bân nói, “Nếu anh không phải đi săn tin, nhiệm vụ chủ yếu của anh không phải là ở nhà giúp việc cho cô giáo Cừu ư?”
“Cá nhân em cho rằng anh cực kỳ hiểu bản chất công việc của mình.”
Tần Bân gọi: “Giai Ninh, mau qua đây.”
“Đừng vớ vẩn, giờ em đang bận.”
“Không phải, em lại xem ảnh đi, bảo đảm mở rộng tầm mắt.”
Cô nghe thấy lời anh nói thì rất ngạc nhiên, bèn đi qua xem, chợt kinh ngạc kêu lên: “Đây là sòng bạc hay hoàng cung vậy?”
“Sòng bạc Petersburg, nơi tiêu tiền lớn nhất Đông Nam Á đấy, thế nào? Shock chưa?”
Tần Bân dùng ống camera loại nhỏ chụp không được nhiều ảnh lắm, nhưng vẫn có thể thấy sòng bạc Petersburg kia vô cùng nguy nga lộng lẫy, roulette(*) bằng ngà viền bạc, bàn chơi bài bọc nhung màu lam, rồi cơ man nào là máy đánh bạc, máy đổ xúc xắc, máy cược ngựa… ở giữa còn có các cô gái bốc lửa quyến rũ, xinh đẹp đoạt hồn đủ mọi hình dáng từ phương Đông cho đến phương Tây, lướt qua lướt lại như những con thoi, còn các vị khách áo thơm là lượt đang say mê uống rượu.
(*) Roulette: Một trong những trò cờ bạc nổi tiếng với đĩa xoay và các con số từ 1 đến 36 với các màu xen kẽ đỏ và đen, trừ xanh lá cây là 0 và 00.
Giai Ninh thấy mặt người trong tấm ảnh trông thật quen mắt, chỉ vào nói: “A, đây chẳng phải là…”
“Chính là ông ta.”
“Trời ạ, sao ông ta lại có tiền đi đánh bạc?”
“Giai Ninh, em thật ngốc. Ông ta không có, nhưng người nộp thuế thì có.”
“Mấy tấm ảnh này của anh thật là…” Giai Ninh ngồi xuống bên cạnh Tần Bân, “Anh không định tự chuốc lấy phiền phức đấy chứ?”
Anh click chuột đóng file ảnh lại, hồi lâu vẫn không nói gì. Đoạn anh quay đầu nhìn Giai Ninh, vẻ mặt không chút thay đổi: “Anh không biết.”
Sáng hôm sau Giai Ninh bay đi Nam Kinh, Tần Bân theo lời đến trường điền đơn xin đổi giờ cho cô, thầy Ngô quản lý các khóa học rất thân với anh, vừa đến đã hỏi chuyện kết hôn của hai người, bảo khi nào chuẩn bị cỗ cưới nhất định sẽ tới.
Tần Bân cũng là người cởi mở, đang chuyện trò rôm rả, một nam sinh gõ cửa bước vào hỏi, giờ thực nghiệm của cô Cừu không học sao? Học viên đã chờ nửa tiết rồi.
Thầy Ngô nói: “Cậu xem, đầu óc tôi thế nào ấy, mải nói chuyện với cậu mà quên cả thông báo cho học viên.”
Đoạn thầy quay sang phía cậu học viên kia: “Không học, tất cả các tiết trong tuần này đều nghỉ, cô Cừu tới Nam Kinh họp rồi. Châu Tiểu Sơn, cậu thông báo cho cả lớp nhé.”
Tần Bân liếc nhìn cậu nam sinh, không nhịn được, lại liếc thêm một cái nữa, nhủ thầm trong lòng: Nam sinh trưởng thành cũng có dáng vẻ như thế cơ à? Mặt mũi thư sinh trắng trẻo thế kia lại còn học thạc sĩ ở đại học Bắc Hoa, có để cho người ta sống nữa không đây?
Anh chào tạm biệt thầy Ngô, xuống dưới tầng lấy xe, chiếc Ford của Giai Ninh sơn màu đỏ rực, như phản chiếu chính cá tính của cô.
Cậu học viên tên Châu Tiểu Sơn của Giai Ninh đang nói chuyện với người khác ở trước cổng, Tần Bân lại nhìn Tiểu Sơn, Tiểu Sơn cũng nhìn anh.
Anh tới tòa soạn gặp tổng biên tập, đưa đống ảnh kia và bản thảo cho ông ta xem. Ông già trầm ngâm một lúc lâu rồi nói: “Nếu không có chuyện gì xảy ra thì tin này đúng là một quả bom lớn đấy.”
“Chú phái cháu đi không phải chính vì thế ư?”
“Phải xử lý.”
“Vâng.”
“Bây giờ cứ để đấy đã, cháu về nghỉ ngơi trước đi, vừa trở về không cần gấp gáp đi làm. Chú phải bàn bạc với phó tổng biên tập một chút. Hôm nào chúng ta sẽ mở một cuộc họp chuyên biệt nghiên cứu vấn đề này.”
Giai Ninh không có nhà ngày nào anh cũng chỉ xem tivi, hút thuốc rồi dạo quanh tiệm thú kiểng. Một hôm anh đang nghịch tai một chú cún Husky thì đột nhiên nhận được điện thoại của người bạn học cũ, tên Dương Danh Thanh, hẹn buổi tối đi uống rượu.
Dương Danh Thanh bây giờ rất nổi tiếng, công việc làm ăn vô cùng phát đạt, lái xe Porsche tới quán rượu, đồng hồ đeo tay còn sáng hơn cả đèn giao thông.
“Mười năm rồi bệ hạ không tìm thần, thần còn tưởng rằng sẽ không bao giờ được gặp lại bệ hạ nữa chứ.”
Dương Danh Thanh nói: “Tôi có một vụ làm ăn rất hời, nhưng chỉ cậu mới có thể làm được.”
“Cậu đùa đấy à?” Tần Bân hỏi, “Tôi mà biết làm ăn thì bây giờ đã chẳng cần đi nhờ xe Ford của vợ.”
Anh ta chụp lấy vai anh: “Cậu sẽ có Porsche.”
“Nói nghe xem nào.”
“Có người muốn mua vài thứ ở chỗ cậu.”
“…”
“Gần đây cậu có tới miền Nam một chuyến đúng không? Thật là, cậu đã bất cẩn chụp hình một người bạn tôi rồi.”
“Thế là ý gì?”
“Ông ta muốn mua lại. Không có ý gì khác, nhưng đó là ảnh ông ta.” Dương Danh Thanh nhìn anh từ sau mắt kính, “Tần Bân, cậu ra giá đi. Bao nhiêu cũng được.”
Anh sắp xếp lại tất cả mọi việc trong đầu rồi nhìn lại một lượt, hoàn toàn rõ ràng, tổng biên tập nói phải mở cuộc họp chuyên biệt để bàn bạc nghiên cứu, nhưng trong cuộc họp ấy ông ta cùng bàn bạc với ai?
Thế giới này thật nhỏ bé, vị đầy tớ nhân dân trong ảnh, lãnh đạo của anh và cả cậu bạn cũ học cùng trường này nữa, hóa ra đều cùng một giuộc.
Tần Bân rít mạnh vài hơi thuốc: “Cậu nói gì? Tôi không hiểu. Không phải là cậu đến ôn chuyện sao? Cái gì mà tới miền Nam? Tôi mới từ Triều Tiên về mà.”
Anh bạn học mặt không đổi sắc: “Ôn chuyện cũng được, Tần Bân, có nhớ năm tư đại học của chúng ta không, cả lớp đều trốn học, chỉ có mình cậu không trốn, còn mang giấy phép xin nghỉ cho mọi người, kết quả thế nào? Ngay trước lúc tốt nghiệp, thầy trợ giảng cách chức lớp trưởng của cậu, thành tích của cậu tốt như thế cuối cùng lại không đạt sinh viên xuất sắc. Cậu nói có đáng không?”
Tần Bân cười đáp: “Đúng là có chuyện như vậy. Nhưng bây giờ cậu nói với tôi cũng chẳng có tác dụng gì đâu, già rồi, thủ cựu rồi, không thay đổi được.”
Dương Danh Thanh dập thuốc, đưa danh thiếp cho Tần Bân: “Được lắm, nhưng cậu đừng có mạnh miệng, nếu muốn gì cứ liên lạc với tôi.”
Ngay cả câu “tạm biệt” Tần Bân cũng không nói với Dương Danh Thanh, anh gọi điện thoại cho Giai Ninh ở Nam Kinh xa xôi, cô đang ngủ, mơ màng nói: “Muộn thế này rồi anh còn gọi cho em làm gì?”
“Anh hỏi em một chuyện.”
“Ừm…”
“Em nói xem, anh là một phóng viên nổi tiếng, em là một nhà khoa học, hai ta có thiếu tiền không?”
“Tất nhiên là không.”
“Hai ta vì sao phải cố gắng làm việc, anh đi săn tin, em nghiên cứu khoa học?”
“Vì phồn vinh tổ quốc, vì nụ cười của mẹ.” Giai Ninh cười rộ lên ở đầu dây bên kia, “Lúc mới quen nhau không phải đã nói rồi sao?”
“Được rồi, anh hỏi thế thôi. Em ngủ ngon nhé, nhà khoa học xinh đẹp.”
Anh cúp máy, tính tiền rồi về nhà.
Lúc khởi động xe, Tần Bân nhớ tới lời Giai Ninh nói thì lấy làm hài lòng lắm, cảm thấy dù là phụ nữ hay công việc, sự lựa chọn và con mắt của mình quả không tồi.
Xe đang đi thì gặp đèn đỏ.
Cửa kính xe đột nhiên bị đập vỡ.
Khi nãy làm hơi quá nên bây giờ eo vừa mỏi vừa nhức. Cô vịn thành giường ngồi dậy, lấy quần áo rồi vội vàng mặc vào, cố gắng làm thật khẽ.
Ở đây rất lạnh, nương theo ánh trăng có thể nhìn thấy làn hơi trắng phả ra, cô khịt mũi, cảm thấy khó thở.
Chính tiếng động này đã đánh thức anh.
Bàn tay ấm nóng đặt lên tay cô, anh không nói gì.
Cô mặc áo khoác, kéo xong khóa giày bèn đi luôn, không ngoảnh đầu lại.
Xuống tầng dưới, đi ra khỏi cổng, cô mới dám để lộ vẻ bực bội, muốn chửi vài câu cho bõ tức lại không biết chửi thế nào, đành cứ thế nghiến chặt răng.
Cô ngồi vào xe của mình, ngẩng đầu nhìn lên bậu cửa sổ có hai chậu xương rồng ở phòng anh. Cô do dự một lát rồi gọi cho anh, chuông vừa đổ anh đã bắt máy ngay, thế nhưng lại im lặng.
“Tôi đây”, cô nói.
“Ừ.”
“Hôm nay không xảy ra chuyện gì hết, hai chúng ta phải quên chuyện này đi.”
“…”
“Cậu nghe thấy không?”
Chợt có tiếng tút tút, anh đã tắt điện thoại.
Cô khởi động xe, nghĩ bụng, nói thì đã nói rồi, dằn mặt thì cũng đã dằn mặt rồi, mong là sau này cậu ta đừng làm chuyện gì thất thố.
Hồ đồ, đúng là hồ đồ, mới quen được có hai tháng.
Cừu Giai Ninh hai mươi sáu tuổi đã mang học hàm tiến sĩ, học trò của viện sĩ Vương Chí Lý, giám đốc Đại học Bắc Hoa, chủ nhiệm phòng thí nghiệm vật liệu.
Hai tháng trước lớp cao học cô đang dạy có thêm một học viên liên kết đến từ Vân Nam.
Lúc cô lên lớp giảng bài cho bọn họ thì nhìn thấy một gương mặt lạ nên ngẩn ra. Người kia nói, tôi là Châu Tiểu Sơn, mới chuyển đến.
Cô ậm ừ cho qua, sau đó bắt đầu cho học viên làm thí nghiệm.
Mấy cô học viên nữ thường ngày làm đâu ra đó không hiểu vì sao hôm nay hết người này tới người khác xin cậu học viên mới giúp đỡ. Mánh lới vụng về, mục đích thấy rõ.
Cô nhìn sang Châu Tiểu Sơn, đáp án hiện rõ ngay trên gương mặt điển trai kia.
Giai Ninh cười thầm, có học hành cao đến đâu thì thiếu nữ vẫn chỉ là thiếu nữ thôi.
Còn cô thì đang bận.
Ngoài việc dạy lớp cao học hằng ngày, hạng mục vật liệu không gian chịu nhiệt cao do cô hợp tác với các đàn anh đàn em dưới sự chỉ đạo của viện sĩ Vương đã sắp thành công, nếu vật liệu cao cấp A của hạng mục này vượt qua đợt kiểm nghiệm thì có thể ứng dụng ngay vào chương trình không gian có người lái bên quân sự. Mặt khác cô còn đang chuẩn bị cho hôn lễ của mình và chàng phóng viên Tần Bân sẽ diễn ra vào mấy tháng sau. Lúc này Tần Bân đang đi thực hiện phóng sự ở miền Nam, việc gì cũng đè lên vai cô, có chút vất vả.
Hết giờ, các học viên lớp cao học trình bày rằng tối nay họ muốn tổ chức một bữa tiệc, mời cô Cừu tham gia.
Giai Ninh hỏi: “Nhân dịp gì?”
“Chào đón học viên mới ạ.” Lớp trưởng đáp.
“Ừm. Tôi không đi được rồi.” Giai Ninh nói, “Tối nay tôi còn phải tới phòng thí nghiệm cao cấp. Có điều tôi sẽ ủng hộ. Các bạn mang hóa đơn về, tôi thanh toán, thế nào?”
Đám học viên hô vạn tuế.
Ngay lúc ấy có điện thoại tới, cô nhìn số, là Tần Bân gọi. Cô ra ngoài nhận điện, vị đại hiệp này giờ đang làm phóng sự ở Quảng Tây, sóng phập phù, liên tục đứt quãng, cô bèn bảo: “Giữ gìn sức khỏe.”
Tần Bân đáp lời: “Anh đang bận lắm, tối về anh gọi cho em sau nhé.”
Lúc cô về phòng thí nghiệm dọn đồ của mình thì mọi người đã đi hết rồi, chỉ có Châu Tiểu Sơn đang sắp lại dụng cụ.
“Cậu làm gì thế?” Giai Ninh hỏi, “Cứ để ở đó, sẽ có người tới thu dọn.”
Anh trả lời: “Không sao, xong ngay thôi.”
Tiết trời đầu thu, ánh nắng rất đẹp, ấm áp chiếu vào căn phòng, gương mặt của Châu Tiểu Sơn dưới ánh nắng ấy trở nên thật thanh thoát.
“Cậu tới thư viện à?”
Anh nhìn cô, không nói gì.
“À.” Cô tiếp lời, “Trường này rộng lắm, nếu cậu muốn đi thì để tôi lái xe đưa cậu một đoạn, tiện đường ấy mà.”
Anh cầm sách của mình lên:
“Được. Vậy phiền cô.”
Giai Ninh lái xe Ford, vì học ba năm bên Mỹ nên đã quen đi nhanh, tới giờ vẫn không sửa được, dù chạy trong trường cô cũng không chịu giảm tốc độ.
Chưa nói được mấy câu thì đã tới nơi, Giai Ninh nói: “Tạm biệt. À, phải rồi, sau này mua một chiếc xe đạp thì sẽ tiện hơn, Châu…”
“Tiểu Sơn.”
Cô gật đầu, bật cười: “Mai gặp.”
“Cảm ơn cô.” Anh xuống xe, nói với từ bên ngoài, “Sau này hút thuốc ít thôi, nhất là thuốc lá Vân Nam. Ai cũng biết thứ đó không tốt cho sức khỏe.”
Cô lái xe về nhà trong sự ngạc nhiên, sao mình cẩn thận đến vậy mà vẫn để lại mùi trên xe được nhỉ?
Những tưởng Châu Tiểu Sơn thật thà sẽ là một học viên chăm chỉ, ấy vậy mà ngay buổi sau đã vắng mặt.
Giai Ninh coi như không có gì, nào ngờ buổi thứ ba vẫn không thấy người đâu.
Trước khi lên lớp, Giai Ninh hỏi: “Vắng ai?”
Không ai trả lời.
“Không đáp là tôi điểm danh đấy.” Cô làm vẻ lấy danh sách ra.
Mọi người nghe vậy thì vô cùng thích thú cười ồ lên, giống như đang quay về thời học sinh vậy.
Lớp trưởng nói: “Thưa cô, vắng Châu Tiểu Sơn.”
“Lý do?”
“Không biết ạ.”
“Cậu làm lớp trưởng kiểu gì vậy hả? Phải sát sao chứ. Sao lại để học viên trong lớp vắng mặt không có lý do như thế?” Giai Ninh nói, “Được rồi, mọi người làm nóng ống nghiệm đã.”
Có điều, xét cho cùng cũng đã là học viên, trưởng thành rồi, cậu ta có nghỉ thêm thì Giai Ninh cũng không buồn hỏi nữa. Ai chả biết đọc biết xem giáo trình, mỗi người một chí.
Cuối tuần đó cô có một cô bạn học từ Mỹ về, bảo hẹn thêm vài người nữa cùng đi uống rượu. Mấy người này ngay từ hồi đại học đã rất chịu chơi, Giai Ninh cũng chưa từng thua kém, cô mặc một chiếc váy trễ ngực màu đen hiệu Chanel, tô son đỏ chót.
Các cô gái bị dáng vẻ quyến rũ trời sinh của nữ tiến sĩ làm cho lu mờ, nên khó tránh khỏi muốn nói mát vài câu.
Cô A nói: “Cậu là giảng viên mà ăn mặc thế này là rất không hợp chuẩn rồi.”
Giai Ninh đáp: “Cậu cứ ghen tỵ đi, nhưng cấm không được chụp mũ vậy nhé, có phải đang trong giờ giảng đâu.”
“Tớ chỉ mong cậu đừng giảng bài thôi.”
Mọi người nâng cốc uống rượu.
Không biết ai chọn khách sạn Vân Nam này, thức ăn ngon miệng, rượu nếp dịu nhẹ, bạn bè tụ tập quả thực rất vui, cốc này nối tiếp cốc kia, rượu ngấm dần, thục nữ thường ngày giờ hiện nguyên hình, nói năng bỗ bã.
Hôn lễ của Giai Ninh rất được mọi người quan tâm, ai cũng than thở rằng sao cô lại chui đầu vào “rọ” sớm thế.
Giai Ninh đáp: “Các cậu thì biết gì? Tớ và Tần Bân quen nhau từ bé. Lúc tớ ở Mỹ, anh ấy đã từ chối rất nhiều người. Ba năm đấy. Những bức thư hằng tháng của bọn tớ đến giờ anh ấy vẫn còn giữ.”
Thế là mọi người đều đồng ý rằng “Tần Bân là một người tốt”.
Lại có người hỏi: “Yêu nhau nhiều vậy nên cuối cùng quyết định lấy nhau?”
Giai Ninh nghĩ rất lâu nhưng vẫn không trả lời được, cô gọi phục vụ lấy thêm rượu, vội vàng nghĩ sang chuyện khác, ném cái vấn đề vớ vẩn “yêu” là thế nào đi trước khi vào phòng vệ sinh.
Chân cô đứng không vững nữa, vịn tường đi được vài bước thì thấy người quen.
Châu Tiểu Sơn đứng bên quầy bar cũng đang nhìn cô, chỉ nhìn chứ không nói gì.
Rượu vào, Giai Ninh nhìn gì cũng thấy ngứa mắt, bèn lộp cộp bước tới hỏi: “Lớp trưởng nói với cậu chưa? Lớp thí nghiệm mà vắng trên năm buổi là mất tư cách thi…”
“…”
“Cậu ở đây làm gì?”
Châu Tiểu Sơn ngập ngừng hồi lâu mới đáp: “… Làm thêm.”
Cô không ép anh trả lời nữa, quay sang nói với người quản lý mặc com lê thắt cà vạt trong đại sảnh: “Giám đốc đâu? Ông là giám đốc hả? Không phải nghỉ lễ mà dám thuê học viên làm ngoài giờ, mấy người đang tự chuốc phiền vào mình đấy biết không? Có biết tôi là ai không hả? Tôi là giáo viên của cậu ta đấy.”
Cảnh tượng một cô gái quyến rũ vận hàng hiệu dùng luật pháp nước Mỹ để lý luận với người Trung Quốc ngay trong đại sảnh khách sạn khiến mọi thực khách quan sát đều chép miệng lấy làm lạ. Nếu sự thực đúng như vậy, cô gái kia quả là hình mẫu tiêu biểu cho thành phần trí thức đương ại, thông minh, xinh đẹp, có trách nhiệm, năng nổ, còn cả bộ ngực hàng thật giá thật kia nữa.
Sau đó Giai Ninh bị Châu Tiểu Sơn lấy áo choàng kín người rồi lôi ra khỏi khách sạn mà vẫn phừng phừng bất mãn, tay vung lên liên hồi, không biết do cơn tức hay là do ngấm rượu.
Châu Tiểu Sơn lấy chìa khóa xe ra khỏi túi cô, “Tôi đưa cô về.”
Ngoài việc bảo anh đi đường ra sao thì suốt dọc đường hai người không nói thêm câu nào nữa.
Cuối cùng xe đỗ lại trước cổng khu nhà cô, Châu Tiểu Sơn nói: “Căn nhà này đẹp thật.”
Cô quay mặt qua trả lời: “Cậu đã lớn, nhưng tôi là giảng viên của cậu, dù cậu không để ý nhưng tôi vẫn phải nói. Có thể làm thêm, nhưng không được lơ là việc học. Hôm nay cậu vì kiếm mấy đồng sống qua ngày mà lỡ dở việc học hành, nghiên cứu thì liệu sau này có tương lai không? Hả?”
Cô làm công tác tư tưởng vô cùng lưu loát. Lúc ấy bộ óc thông minh đó còn nghĩ rằng mình hoàn toàn có thể trở thành cố vấn trên con đường nghiên cứu khoa học.
Nghe cô nói, anh bèn gật đầu.
“Tôi không đùa đâu, Châu Tiểu Sơn, cậu mà bỏ thêm một buổi thì khỏi cần đi thi nữa.”
Cô lấy ít tiền trong túi ra đưa cho anh: “Giờ tôi không mang theo nhiều tiền, cậu bắt xe về trường trước đi, chuyện sinh hoạt phí chúng ta tính sau.”
Anh cầm lấy tiền, nhìn cô một lát rồi nhét vào túi, “Cảm ơn.”
Cô bảo anh về đi.
Châu Tiểu Sơn ngoan ngoãn xuống xe.
Cô châm một điếu thuốc.
Anh đã vẫy tay gọi xe rồi đột nhiên lại quay lại, đứng ngoài cửa xe rút lấy điếu thuốc trên miệng cô, ném xuống đất, giẫm tắt.
Sau này viện sĩ Vương biết chuyện, một hôm bỗng trêu Giai Ninh: “Em nổi tiếng rồi đấy, nhà khoa học sành điệu của Đại học Bắc Hoa cãi nhau với người ta trong khách sạn. Hôm đó còn có người của hội cựu học viên chứ, bọn họ đều nhận ra em cả.”
“Dù vậy em đã giúp được một học viên.” Giai Ninh trả lời thẳng thắn, “Cậu học viên đó mới tới mà đã nghỉ học, nhưng sau lần này sẽ không dám tái phạm nữa.”
“Vậy cũng đáng.” Viện sĩ Vương đáp, “Đó là một học viên giỏi chứ?”
“Rất thông minh, đầu óc lanh lợi, tay chân nhanh nhẹn.”
“Hôm nào thầy cũng phải gặp mặt rồi cùng dùng bữa mới được.”
“Chắc chắn rồi.”
Họ ở lại phòng của viện sĩ Vương chỉnh sửa báo cáo về ứng dụng của vật liệu không gian A, một tháng sau là phải trình lên cho quân đội. Ổ cứng lưu giữ cách chế tạo, tinh luyện vật liệu hiện giờ đều được niêm phong đặt trong két của viện sĩ Vương. Nếu vượt qua được vòng kiểm tra của quân đội thì sẽ áp dụng luôn thành vật liệu không gian kiểu mới, cũng có nghĩa nó sẽ trở thành công nghệ cơ mật của quốc gia.
Hoàn cảnh khó khăn của Châu Tiểu Sơn tất nhiên Giai Ninh không mang đi nói linh tinh. Cô giúp anh tìm một công việc làm thêm, hưởng lương từ phòng thí nghiệm của viện sĩ Vương: Giúp nhân viên ở đây thu dọn dụng cụ, mỗi tháng một ngàn tệ. Người quản lý ở đó đùa, hay là để cậu ta làm việc thay tôi, còn tôi làm học viên của cô là được rồi.
Giai Ninh cười đáp: “Bác Lý, bác nói gì thế? Gia cảnh thằng bé khó khăn, người làm thầy như chúng ta không giúp thì còn ai giúp đây?”
“Cô Cừu thật tốt bụng, vừa hào phóng lại có học vấn, ai lấy được cô là phúc đó.”
“Ôi, bác quá khen rồi.” Cô vỗ nhẹ vào tay bác Lý.
Cô không coi việc mình làm có gì to tát, còn Châu Tiểu Sơn nhận việc rồi cũng ngoan ngoãn, từ đó không dám nghỉ học nữa.
Không lâu sau đó, có một hôm tan học rồi, Giai Ninh đang uống nước thì Châu Tiểu Sơn bước tới nói: “Người nhà mang trà Phổ Nhĩ tới cho tôi, cô muốn thử không?”
Hôm đó cô không được vui, hồi sáng gọi điện cho Tần Bân, anh đang bận chạy bài, nên gắt gỏng nói chưa được vài câu đã ngắt máy.
Đúng lúc này lại tìm được người để trút giận.
Giai Ninh đặt cốc nước xuống, không ngẩng đầu nhìn Châu Tiểu Sơn, vừa tắt máy tính vừa nói: “Này, nhóc con, sao cậu vô lễ thế hả?”
“Hử?” Châu Tiểu Sơn sững người vì câu hỏi của cô.
“Tôi là gì của cậu nào? Coi tôi ngang hàng với cậu, là bạn của cậu à? Châu Tiểu Sơn, từ hồi đi học đến giờ cậu đều gọi giáo viên của mình như thế hả?”
Cô liếc thấy một túi giấy tinh tế trong tay anh, chắc mẩm đó là trà Phổ Nhĩ mà anh nói: “Tôi không uống trà, cậu mang về đi.”
Có người nghe thấy, đi từ ngoài vào: “Sao hôm nay Giai Ninh lại cáu kỉnh thế?”
Là viện sĩ Vương Chí Lý.
Giai Ninh đứng dậy: “Thầy ạ. Ơ, đâu, em có cáu kỉnh gì đâu? Sao thầy lại đến đây…?”
“Viện mở tiệc. Thầy tiện qua đây thăm cậu học viên mới.”
Cô nhìn Châu Tiểu Sơn, “Thưa thầy, đây là cậu học viên đến từ Vân Nam mà em đã từng nhắc tới.”
Viện sĩ Vương bật cười: “Cô giáo của cậu đáng sợ đến vậy, sau này còn dám nghỉ học không hả?”
Châu Tiểu Sơn đáp: “Không ạ. Vâng, đúng là đáng sợ thật.”
Giai Ninh lừ mắt nhìn anh.
Châu Tiểu Sơn làm lơ.
“Chúng ta đi ăn cơm thôi, rảnh không Giai Ninh?”
“Em thì có.” Giai Ninh đáp, “Còn cậu ta thì không.”
“Tôi có.” Châu Tiểu Sơn độp lại.
Quả thực bọn họ rất rảnh, ăn cơm còn uống rượu, bữa trưa hết hai tiếng, không ngờ viện sĩ Vương lại thích Vân Nam đến vậy.
“Ở đó cậu đã từng làm qua công việc đồng áng? Sao chưa bao giờ nghe cậu nhắc đến?” Giai Ninh hỏi.
“Tôi nói rồi nhưng mọi người quên mất. Tôi ở nhà sàn ba năm.”
“Ồ, nghe vậy hình như tôi cũng có chút ấn tượng.”
Châu Tiểu Sơn nói tiếp: “Trước giờ gia đình tôi đều ở nhà sàn. Phía sau là vườn trà, mẹ tôi tự sao lá, đây là trà bà làm.”
Giai Ninh vừa nhìn thì im bặt, hơi hối hận vì vừa nãy từ chối cậu học viên này.
Viện sĩ Vương hỏi: “Cậu từng đến Bắc Kinh bao giờ chưa?”
Châu Tiểu Sơn đáp: “Dạ chưa.”
“Vậy phải thăm thú một vòng chứ.” Viện sĩ Vương nói, “Giai Ninh có thời gian thì đưa cậu ấy đi đi.”
Viện sĩ Vương nhiệt tình thật, Giai Ninh nghĩ bụng, đem thời gian và sức lực của cô tặng cả cho người ta chứ. Cô đồng ý, nhưng bằng mặt mà không bằng lòng.
Sau đó viện sĩ Vương vui vẻ nhận túi trà Phổ Nhĩ.
Cô đưa Châu Tiểu Sơn về ký túc xá, đứng dưới ngó nghiêng rồi hỏi: “Điều kiện thế nào?”
“Phòng hai người, giờ có mỗi mình tôi ở, rất ổn.”
“Ừm.” Cô nhìn anh, “Vậy được, mai gặp nhé.”
Châu Tiểu Sơn cũng nhìn cô: “Cô định khi nào đưa tôi đi thăm quan thành phố đây?”
Giai Ninh phì cười, thằng bé này bị sao vậy? Coi lời nói khách sáo ấy là thật ư?
“Tôi bận lắm.” Cô đáp.
“Cô đã hứa rồi mà.” Anh nhìn cô nói, vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt dứt khoát, “Lúc ăn cơm, ngay trước mặt viện sĩ Vương.”
“Cậu không sao chứ?” Thật ra điều cô muốn nói là: Cậu bị thiểu năng à?
Châu Tiểu Sơn vẫn ung dung nhìn cô, đợi đáp án mình muốn.
“Vậy được, cuối tuần đi.” Giai Ninh nghĩ ứng phó cho qua vậy, “Ngày thường tôi còn phải đi dạy. Tới lúc đó rồi hẹn sau.”
Anh tạm biệt cô, đoạn xuống xe.
Anh vừa dợm bước đi vào, cô liền bấm còi liên tục mấy lần.
Anh ngoảnh lại nhìn cô.
“Cậu coi lời tôi như gió thổi ngoài tai đúng không, Châu Tiểu Sơn?” Cô nói, “Sao ngay cả một tiếng cô Cừu cậu cũng không chịu gọi thế? Tôi có phải là giáo viên của cậu không hả?”
Anh đáp rành mạch: “Không phải.”
Tiết trời đầu thu, ánh nắng hòa cùng màu xanh của lá, dưới bóng cây dương, gương mặt gầy gò của Tiểu Sơn khi mờ khi tỏ.
Cô là người học ban tự nhiên, cực kỳ tin tưởng vào những con số và công thức, hầu như coi nhẹ trực giác, nhưng lúc này bỗng một dự cảm không lành xộc tới. Chàng thanh niên này thật khiến người ta bất an.
Để tự bảo vệ mình, đến thứ Bảy Giai Ninh cố tình qưên đi một số chuyện, buổi sáng tới tập đoàn Thủ Cương xem xét công trình hợp tác, buổi chiều lại hẹn em gái cùng cha khác mẹ đi tắm hơi kiểu Hàn, chiều tối thì về nhà, trên tivi đang chiếu bộ phim City of Angels do Nicolas Cage thủ vai chính, đó là bộ phim cô thích đã từ lâu lắm, có điều lần này xem lại, tới đoạn thiên thần áo đen do Cage sắm vai, cô bỗng thấy gương mặt nhất mực bình tĩnh ấy thật giống một người.
Đúng lúc đó điện thoại đổ chuông.
Nhìn thấy số máy cố định của trường, biết thừa là ai gọi, hơn một phút trôi qua cô vẫn chưa dám bắt máy, đối phương cũng không gọi lại nữa
Ngoài cửa sổ, ánh chiều trải dài vô tận, cô ngẩn ra một lát
Nhưng nửa phút sau đã có người ấn chuông cửa. Cô giật nảy mình, tay run bần bật, nước trào ra mất nửa cốc
Không đến nỗi đáng sợ vậy chứ?
Cô chầm chậm bước qua, ngần ngừ mãi mới dám ngó qua lỗ mắt mèo, rồi thở phào nhẹ nhõm: Người đang đứng bên ngoài là vị hôn phu Tần Bân trong dáng vẻ phong trần cực nhọc.
Cô xả nước tắm cho anh, sau đó đi nấu mỳ.
Tần Bân vừa ngồi trong bồn tắm vừa nói: “Khổ thật đấy, ngụy trang trà trộn vào sòng bạc chỉ sợ bị lòi đuôi. Cũng may hồi đại học anh có học cách chơi tú lơ khơ, cố tình thua ít tiền, lượn lờ vài vòng cuối cùng cũng chụp được mấy tấm ảnh.”
“Anh cũng to gan gớm.” Giai Ninh đập hai quả trứng vào nồi mỳ, khuấy chầm chậm: “Nếu bị tóm thì không biết bị đưa tới nơi nào rồi.”
“Đúng là rất nguy hiểm.” Tần Bân nói, “Nhưng số ảnh này không chỉ là tin tức mà còn là bằng chứng trước tòa, em hiểu không? Công an cũng không lần ra được đâu.”
Cô cười: “Nói khoác.”
Tần Bân hỏi: “Bên em sao rồi? Sắp thành công rồi chứ?”
“Sắp rồi.” Giai Ninh trả lời, “Thầy nói sau khi thành công phải tặng cho chúng ta một món quà cưới thật lớn.”
“Ài, kể ra em cũng vất vả rồi, chuyện kết hôn anh không làm được gì, toàn một tay em lo liệu.”
“Đâu có.” Giai Ninh đáp, “Chẳng phải chỉ có việc đặt tiệc, mua đồ đạc, viết thiếp mời, liên lạc với người thân thôi sao? Có gì đâu, à, anh xong chưa? Ra ăn mì đi.”
Tần Bân không trả lời.
“Tần Bân?”
“Em lại đây nào, lưng anh ngứa quá.”
Giai Ninh rảo bước tiến vào phòng tắm thì bị anh tóm lấy mắt cá chân mảnh khảnh, cánh tay rắn chắc vừa kéo nhẹ một cái, cô đã ngã vào trong bồn tắm, quần áo đầu tóc ướt hơn phân nửa, ánh mắt cũng trở nên hoang mang.
“Nhớ anh không?” Tần Bân hỏi.
“Nhớ nhung gì, bận bỏ xừ.”
“Em có phải phụ nữ không vậy?”
Cô phì cười: “Phải hay không lẽ nào anh không biết?”
Nói xong thì lửa tình bốc lên, hai người làm một lần trong bồn. Tư thế không thoải mái lắm, Giai Ninh đang điều chỉnh thì Tần Bân đã đạt tới cao trào rồi. Thấy người anh run lên, cô thầm thở dài, mình đã hai mươi sáu tuổi, nhất định là già rồi, nếu không sao chưa gì đã lãnh cảm thế này?
Anh cất lời: “Anh xin lỗi.”
Cô hôn lên trán anh: “Anh ăn xong nhớ phải nghỉ ngơi đấy.” Rồi bước ra khỏi bồn tắm, khoác áo choàng, múc mì cho anh.
Khi cả thể xác lẫn tinh thần cô đều đã lơi lỏng phòng bị vì lười biếng thì điện thoại chợt đổ chuông. Cô không nhìn số đã nghe máy, bỗng thấy giọng nói này như thể vọng tới từ một thế giới khác: “Cuối tuần còn một ngày.”
“Châu Tiểu Sơn đấy à?”
“Là tôi.”
Cô cầm điện thoại nhìn ra ngoài cửa sổ, màn đêm kiên cố như bức tường, làn sương trong đêm thu phủ khuất ánh đèn chiếu ra từ những ô cửa sổ.
Cổ họng nghẹn ứ, mãi lâu sau cô mới thốt nên lời: “Tôi quên mất. Mà tôi đã bảo với cậu rồi còn gì, tôi bận.”
“Rốt cuộc là bận hay là quên.”
“…”
“…”
Đúng lúc Tần Bân đi ra khỏi phòng tắm, cô vội vàng tắt máy, liền đó lại thấy hối hận, mình đang làm gì thế này? Nói chuyện điện thoại với học viên thì có gì phải giấu giếm chứ? Nghĩ vậy nhưng cô vẫn không gọi lại.
Đêm đó cô mơ thấy cậu ta, nhưng không hề lấy làm bất ngờ.
Gương mặt trắng trẻo quả thật rất điển trai, nếu nhìn kỹ thì gương mặt ấy đang nhìn cô, khẽ mỉm cười, rõ ràng có ý khiêu khích.
“Tôi đâu có nợ nần gì cậu.” Cô nói, “Sao cậu cứ bám riết lấy tôi như đòi nợ thế?”
“Ai bảo em không nợ tôi?” Tiểu Sơn trong giấc mơ ấy đáp, gương mặt thoắt ẩn thoắt hiện.
“Tôi là giảng viên của cậu.”
“Không phải.”
Dù có đang mơ, cô cũng không thích lằng nhằng nhiều, thấy trái ý mình liền muốn bứt ra. Đột nhiên người kia vươn tay định bắt lấy tay cô.
Cô choàng tỉnh, người đẫm mồ hôi.
z
Chủ nhật trời mưa.
Sáng sớm Tần Bân đã gọi điện cho anh em đồng nghiệp thông báo tình hình ổn cả, Giai Ninh ngồi trên chiếc sofa cạnh cửa sổ cắn móng tay. Anh cúp điện thoại, đi qua kéo tay cô: “Em làm sao thế? Lo lắng điều gì à?”
Cô đáp: “Chúng ta đừng ở nhà nữa, đi ăn cơm đi!”
Anh nói: “Trời đang mưa kìa.”
“Đi mà.”
Hai người tới nhà hàng Maxim cách nhà không xa ăn cơm Tây, tâm trí Giai Ninh để tận đâu đâu, ăn như nhai rơm, chốc chốc lại ngó ra ngoài. Trận mưa này dường như ngày càng nặng hạt, khăng khăng không chịu tạnh. Cô tự an ủi mình rằng, lần này không phải cô cố tình thất hẹn mà là ông trời không chiều lòng người.
Tần Bân gặp người quen nên đưa cô qua chào hỏi, đối phương cũng là một đôi còn trẻ, nghe nói Tần Bân và Giai Ninh sắp kết hôn bèn kéo bàn qua thảo luận xem cuối năm nay có nên cùng đi du lịch một chuyến. Tần Bân đề nghị đi Tây Tạng bằng tuyến tàu hỏa mới mở, vừa thú vị vừa có ý nghĩa. Giai Ninh nhìn điện thoại.
“Em có việc à?” Tần Bân hỏi.
Suy nghĩ lướt qua trong đầu, vừa mở miệng cô đã buột ra câu nói dối: “Em cứ cảm thấy ở phòng thí nghiệm có gì đó chưa ổn.”
“Vậy em mau đi đi.”
“Lát nữa anh tự về nhé?”
“Không sao. Em đi đi.”
Cô chạy vội ra ngoài, đến ô cũng không giương lên. Phóng xe trong màn mưa, lượn hai vòng từ phía Đông thành phố tới phía Tây, nhấn còi phóng vèo qua cổng trường, lướt qua sát sạt vạt áo của học viên như một cơn bão, bị cần gạt giảm tốc chà vào đến đau, cô lao thẳng tới dưới ký túc xá của Châu Tiểu Sơn mà lần trước đã ghé qua, thắng kít lại.
Cô nhìn lại mình trong gương, mặt đỏ tía tai, tóc rối bù, hệt như chạy bộ tới đây vậy.
Có chút khinh bỉ chính mình.
Hoặc hôm qua không nên nuốt lời, hoặc là hôm nay dứt khoát không đến luôn, giờ đã về chiều, biết đưa cậu ta đi thăm quan ở đâu đây? Khuôn viên trường hay là Di Hòa Viên bên cạnh?
Tuy nhiên, đó không phải điều quan trọng, quan trọng là, cô thấy lúng túng.
Hút xong một điếu thuốc, Giai Ninh gọi điện cho Châu Tiểu Sơn, nhưng không ai nhận.
Cô nhìn lên trên, cửa sổ phòng cậu ta vẫn đang mở, một chạc cây dương lớn còn đưa hẳn vào phòng.
Giai Ninh đợi một lát, rồi xuống xe lên tầng tìm cậu ta.
Trên đó không có nhiều người, hôm nay là Chủ nhật, có người làm thêm, ôn tập, lại có người hẹn hò, mỗi người một việc. Hành lang vắt nào là quần áo, tất, mùi mồ hôi, mùi cơ thể, mùi xà phòng quyện vào nhau, cực kỳ hỗn loạn.
Phòng Châu Tiểu Sơn đang mở, trước khi vào cô ho một tiếng, vừa bước vào cô đã ngây người.
Tiểu Sơn không ở đó, nhưng có một cô gái trong phòng.
Cô gái rất trẻ, gương mặt thon gọn, đôi mắt to, miệng nhỏ mà đầy đặn, làn da màu yến mạch. Cô ta mặc áo trắng quần bò, cánh tay chắc khỏe, đường cong tuyệt đẹp, hình xăm tam giác màu đen trên vai trông rất bắt mắt.
Đó là một cô gái đẹp với gương mặt đặc biệt, giống như người Malaysia. Đôi mắt dường như có vẻ đẹp của vùng đất Nam Á. Cô ta nhìn Giai Ninh, vẻ bình thản pha chút ương ngạnh.
“Châu Tiểu Sơn đâu? Đây không phải là phòng cậu ta sao?” Giai Ninh cao giọng hỏi, rất dứt khoát, khí chất nghiêm nghị.
“Đúng là phòng của anh ấy.” Cô ta nói, “Anh ấy sẽ quay lại nhanh thôi.”
Cô ta ngồi trên ghế, xoay nửa vòng, nhìn chằm chằm vào Giai Ninh, đôi chân dài mặc quần bò bắt tréo lên nhau. Cô ta đi đôi giày mũi nhọn bằng da đen, mũi chân hếch về phía trước.
Giai Ninh thầm nghĩ, cô gái này đẹp thì có đẹp đấy, nhưng ăn mặc thế này, áo ba lỗ lại đi với giày da, đông hè lẫn lộn, nếu là em gái cô, cô sẽ dạy cách phối quần áo thế nào để vừa đẹp lại vừa thoải mái, tránh cho bản thân phải chịu tội trên thì lạnh dưới thì nóng.
Giai Ninh đi qua, kéo một cái ghế khác ngồi, hỏi cô gái kia: “Cô là ai vậy?”
“Cô nói trước đi.”
“Tôi là giảng viên của cậu ta.”
Còn chưa dứt lời, Châu Tiểu Sơn đã bước từ ngoài vào, trong tay cầm một cái chậu sắt và khăn mặt, tóc ướt sũng, có vẻ vừa mới tắm xong.
Anh nhìn hai người, cô gái bỏ đôi chân đang bắt tréo xuống, từ từ ngồi thẳng người.
Có vẻ không định giới thiệu hai người cho nhau, anh nói với cô gái kia: “Em về trước đi.”
Giai Ninh giữ thể diện cho cô ta nên không nhìn, bèn lôi điện thoại trong túi ra nghịch, liếc mắt thấy đôi giày da mũi nhọn rời đi, khi tới trước mặt Châu Tiểu Sơn, bỗng nhiên dừng lại, không cam lòng nhưng cũng không biết làm thế nào.
Cô gái kia đi rồi, cô vẫn nghịch di động của mình. Chợt thấy chân Châu Tiểu Sơn bước đến bên cạnh.
Cô đang ngồi, anh thì đứng, hơi thở của người đàn ông trẻ dần dần phả lên đầu, rõ ràng là anh đang cúi người xuống, còn cô không dám ngẩng lên.
Cô ngửi thấy mùi sữa tắm của anh.
Cô ấn loạn phím di động.
Cô nghe thấy anh hỏi: “Cô hút thuốc đấy à?”
Cô lúng túng ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt được khảm lên gương mặt như ngọc của anh: “Đâu có.”
Anh đáp: “Nói dối.”
Khoảng cách quá gần, hơi thở phả vào mặt, cô không thể phản ứng, cũng chẳng cách nào trả lời, chỉ thấy mình như rơi vào trong đôi mắt anh.
Cũng may là cửa sổ đang mở, gió lạnh ùa đến mang theo mấy hạt nước mưa hắt vào mặt, Giai Ninh dần trấn tĩnh, nói: “Vớ vẩn! Tôi có hút thuốc hay không thì liên quan gì đến cậu.”
Giai Ninh nghiêng người ra sau rồi đứng lên, đi đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài: “Cậu xem, tôi giữ đúng lời hứa nhé, hôm nay trời mưa tôi còn đến đây, theo cậu chúng ta có thể đi đâu? Di Hòa Viên cậu đi rồi đúng không? Chả còn gì hay nhỉ?”
Châu Tiểu Sơn đứng đằng sau đáp: “Vậy đi ăn, chúng ta đi ăn mì bò Lan Châu.”
Cô nhìn đồng hồ: “Bây giờ – là – bốn giờ.”
“Tôi đói.”
Trong quán cơm nhỏ cách trường không xa, cô ngồi đối diện, nhìn anh ăn mỳ, thầm nghĩ: Người này sao có thể luôn đặt yêu cầu quá đáng một cách hợp tình hợp lý như thế nhỉ?
“Cô không ăn à?” Châu Tiểu Sơn hỏi.
“Tôi ăn rồi.” Cô lật tờ Chuyện xưa ra.
Tiệm cơm gần trường học vì để cạnh tranh với canteen vốn chiếm ưu thế về địa điểm nên đồ ăn rất ngon. Từ mấy năm trước, khi Giai Ninh còn học ở Bắc Hoa đã là khách quen của món mì bò này, bây giờ nhìn Châu Tiểu Sơn đang ăn ngon lành, mùi mì bò lại một lần nữa đưa vào mũi, cô không nhịn nổi nữa nên dù biết rõ mà vẫn cố hỏi ông chủ.
“Có bát nhỏ không?”
“Không có. Tất cả đều năm đồng.”
Giai Ninh còn làm ra vẻ: “Cháu ăn không hết, ài, thôi được rồi, chú làm cho cháu một bát đi.”
Khóe miệng anh cong lên, như thể đang cười.
Bát mì của Giai Ninh được mang lên, cô cứ ăn mải miết rồi cuối cùng cũng hết, cô nhẩm thầm: Thế này có được không? Trưa đã ăn một miếng bít tết to cùng với tiramisu rồi.
Ra tính tiền, Châu Tiểu Sơn nói: “Để tôi trả.”
“Như thế sao được? Tôi mời cậu.”
“Tại sao nhất định phải là cô mời tôi?” Châu Tiểu Sơn hỏi.
“Tôi là giảng viên của cậu.”
Anh không lên tiếng.
Sau đó cô mới biết, đây là cách anh vẫn dùng để nói “Không”.
Ra khỏi quán cơm, mưa đã tạnh hẳn, ráng chiều màu cam nhạt phủ đầy trời. Không khí được gột sạch, cô hít sâu một hơi vào lồng ngực.
Thấy cô tra chìa khóa để mở cửa xe, Châu Tiểu Sơn đứng đằng sau hỏi: “Cô phải đi rồi à?”
“Ừ.” Cô đáp, nhìn anh, “Cảm ơn cậu đã mời tôi ăn mì.”
“Phải cảm ơn cô mới đúng.” Anh nói, “Đi xa như thế chỉ để ăn một bữa mì bò với tôi.”
Cô khẽ cười: “Cậu không cần phải bận tâm, tôi đã đồng ý với viện sĩ Vương rồi, lời cảm ơn này nên gửi cho ông ấy mới phải.”
Cô lái xe về nhà mà không còn sốt ruột như lúc đi nữa, nhích chầm chậm trong dòng xe tắc nghẽn, radio phát chương trình dự báo thời tiết ngày mai, thứ Hai nhiệt độ sẽ thấp hơn. Ngày Chủ nhật coi như kết thúc. Thành phố lớn thế này, cô chạy qua chạy lại cả buổi chiều chỉ để cùng Tiểu Sơn ăn một bữa mì bò.
Cô về đến nhà, thấy Tần Bân đang ở trong phòng sửa sang lại ảnh, anh nói: “Em gọi điện lại cho anh Mã Thiên Lý đi, anh ấy nói có chuyện gấp tìm em.”
Bây giờ cô mới nhận ra di động mình hết pin.
Vợ anh Mã làm nghiên cứu sinh du học bên Mỹ, chỉ còn anh ta và con gái ở lại Bắc Kinh, con gái đột nhiên bị ốm, giờ đang truyền nước ở bệnh viện, mà ngày mai anh Mã phải đi Nam Kinh họp, hết đường xoay xở nên đành nhờ Giai Ninh đi thay.
Lúc thu dọn va li, Giai Ninh dặn Tần Bân: “Ngày mai anh đến trường điền đơn xin đổi giờ hộ em, gần đây Bộ Giáo dục đánh giá độ chuyên cần rất nghiêm ngặt.”
“Không sao, anh quen rồi.” Tần Bân nói, “Nếu anh không phải đi săn tin, nhiệm vụ chủ yếu của anh không phải là ở nhà giúp việc cho cô giáo Cừu ư?”
“Cá nhân em cho rằng anh cực kỳ hiểu bản chất công việc của mình.”
Tần Bân gọi: “Giai Ninh, mau qua đây.”
“Đừng vớ vẩn, giờ em đang bận.”
“Không phải, em lại xem ảnh đi, bảo đảm mở rộng tầm mắt.”
Cô nghe thấy lời anh nói thì rất ngạc nhiên, bèn đi qua xem, chợt kinh ngạc kêu lên: “Đây là sòng bạc hay hoàng cung vậy?”
“Sòng bạc Petersburg, nơi tiêu tiền lớn nhất Đông Nam Á đấy, thế nào? Shock chưa?”
Tần Bân dùng ống camera loại nhỏ chụp không được nhiều ảnh lắm, nhưng vẫn có thể thấy sòng bạc Petersburg kia vô cùng nguy nga lộng lẫy, roulette(*) bằng ngà viền bạc, bàn chơi bài bọc nhung màu lam, rồi cơ man nào là máy đánh bạc, máy đổ xúc xắc, máy cược ngựa… ở giữa còn có các cô gái bốc lửa quyến rũ, xinh đẹp đoạt hồn đủ mọi hình dáng từ phương Đông cho đến phương Tây, lướt qua lướt lại như những con thoi, còn các vị khách áo thơm là lượt đang say mê uống rượu.
(*) Roulette: Một trong những trò cờ bạc nổi tiếng với đĩa xoay và các con số từ 1 đến 36 với các màu xen kẽ đỏ và đen, trừ xanh lá cây là 0 và 00.
Giai Ninh thấy mặt người trong tấm ảnh trông thật quen mắt, chỉ vào nói: “A, đây chẳng phải là…”
“Chính là ông ta.”
“Trời ạ, sao ông ta lại có tiền đi đánh bạc?”
“Giai Ninh, em thật ngốc. Ông ta không có, nhưng người nộp thuế thì có.”
“Mấy tấm ảnh này của anh thật là…” Giai Ninh ngồi xuống bên cạnh Tần Bân, “Anh không định tự chuốc lấy phiền phức đấy chứ?”
Anh click chuột đóng file ảnh lại, hồi lâu vẫn không nói gì. Đoạn anh quay đầu nhìn Giai Ninh, vẻ mặt không chút thay đổi: “Anh không biết.”
Sáng hôm sau Giai Ninh bay đi Nam Kinh, Tần Bân theo lời đến trường điền đơn xin đổi giờ cho cô, thầy Ngô quản lý các khóa học rất thân với anh, vừa đến đã hỏi chuyện kết hôn của hai người, bảo khi nào chuẩn bị cỗ cưới nhất định sẽ tới.
Tần Bân cũng là người cởi mở, đang chuyện trò rôm rả, một nam sinh gõ cửa bước vào hỏi, giờ thực nghiệm của cô Cừu không học sao? Học viên đã chờ nửa tiết rồi.
Thầy Ngô nói: “Cậu xem, đầu óc tôi thế nào ấy, mải nói chuyện với cậu mà quên cả thông báo cho học viên.”
Đoạn thầy quay sang phía cậu học viên kia: “Không học, tất cả các tiết trong tuần này đều nghỉ, cô Cừu tới Nam Kinh họp rồi. Châu Tiểu Sơn, cậu thông báo cho cả lớp nhé.”
Tần Bân liếc nhìn cậu nam sinh, không nhịn được, lại liếc thêm một cái nữa, nhủ thầm trong lòng: Nam sinh trưởng thành cũng có dáng vẻ như thế cơ à? Mặt mũi thư sinh trắng trẻo thế kia lại còn học thạc sĩ ở đại học Bắc Hoa, có để cho người ta sống nữa không đây?
Anh chào tạm biệt thầy Ngô, xuống dưới tầng lấy xe, chiếc Ford của Giai Ninh sơn màu đỏ rực, như phản chiếu chính cá tính của cô.
Cậu học viên tên Châu Tiểu Sơn của Giai Ninh đang nói chuyện với người khác ở trước cổng, Tần Bân lại nhìn Tiểu Sơn, Tiểu Sơn cũng nhìn anh.
Anh tới tòa soạn gặp tổng biên tập, đưa đống ảnh kia và bản thảo cho ông ta xem. Ông già trầm ngâm một lúc lâu rồi nói: “Nếu không có chuyện gì xảy ra thì tin này đúng là một quả bom lớn đấy.”
“Chú phái cháu đi không phải chính vì thế ư?”
“Phải xử lý.”
“Vâng.”
“Bây giờ cứ để đấy đã, cháu về nghỉ ngơi trước đi, vừa trở về không cần gấp gáp đi làm. Chú phải bàn bạc với phó tổng biên tập một chút. Hôm nào chúng ta sẽ mở một cuộc họp chuyên biệt nghiên cứu vấn đề này.”
Giai Ninh không có nhà ngày nào anh cũng chỉ xem tivi, hút thuốc rồi dạo quanh tiệm thú kiểng. Một hôm anh đang nghịch tai một chú cún Husky thì đột nhiên nhận được điện thoại của người bạn học cũ, tên Dương Danh Thanh, hẹn buổi tối đi uống rượu.
Dương Danh Thanh bây giờ rất nổi tiếng, công việc làm ăn vô cùng phát đạt, lái xe Porsche tới quán rượu, đồng hồ đeo tay còn sáng hơn cả đèn giao thông.
“Mười năm rồi bệ hạ không tìm thần, thần còn tưởng rằng sẽ không bao giờ được gặp lại bệ hạ nữa chứ.”
Dương Danh Thanh nói: “Tôi có một vụ làm ăn rất hời, nhưng chỉ cậu mới có thể làm được.”
“Cậu đùa đấy à?” Tần Bân hỏi, “Tôi mà biết làm ăn thì bây giờ đã chẳng cần đi nhờ xe Ford của vợ.”
Anh ta chụp lấy vai anh: “Cậu sẽ có Porsche.”
“Nói nghe xem nào.”
“Có người muốn mua vài thứ ở chỗ cậu.”
“…”
“Gần đây cậu có tới miền Nam một chuyến đúng không? Thật là, cậu đã bất cẩn chụp hình một người bạn tôi rồi.”
“Thế là ý gì?”
“Ông ta muốn mua lại. Không có ý gì khác, nhưng đó là ảnh ông ta.” Dương Danh Thanh nhìn anh từ sau mắt kính, “Tần Bân, cậu ra giá đi. Bao nhiêu cũng được.”
Anh sắp xếp lại tất cả mọi việc trong đầu rồi nhìn lại một lượt, hoàn toàn rõ ràng, tổng biên tập nói phải mở cuộc họp chuyên biệt để bàn bạc nghiên cứu, nhưng trong cuộc họp ấy ông ta cùng bàn bạc với ai?
Thế giới này thật nhỏ bé, vị đầy tớ nhân dân trong ảnh, lãnh đạo của anh và cả cậu bạn cũ học cùng trường này nữa, hóa ra đều cùng một giuộc.
Tần Bân rít mạnh vài hơi thuốc: “Cậu nói gì? Tôi không hiểu. Không phải là cậu đến ôn chuyện sao? Cái gì mà tới miền Nam? Tôi mới từ Triều Tiên về mà.”
Anh bạn học mặt không đổi sắc: “Ôn chuyện cũng được, Tần Bân, có nhớ năm tư đại học của chúng ta không, cả lớp đều trốn học, chỉ có mình cậu không trốn, còn mang giấy phép xin nghỉ cho mọi người, kết quả thế nào? Ngay trước lúc tốt nghiệp, thầy trợ giảng cách chức lớp trưởng của cậu, thành tích của cậu tốt như thế cuối cùng lại không đạt sinh viên xuất sắc. Cậu nói có đáng không?”
Tần Bân cười đáp: “Đúng là có chuyện như vậy. Nhưng bây giờ cậu nói với tôi cũng chẳng có tác dụng gì đâu, già rồi, thủ cựu rồi, không thay đổi được.”
Dương Danh Thanh dập thuốc, đưa danh thiếp cho Tần Bân: “Được lắm, nhưng cậu đừng có mạnh miệng, nếu muốn gì cứ liên lạc với tôi.”
Ngay cả câu “tạm biệt” Tần Bân cũng không nói với Dương Danh Thanh, anh gọi điện thoại cho Giai Ninh ở Nam Kinh xa xôi, cô đang ngủ, mơ màng nói: “Muộn thế này rồi anh còn gọi cho em làm gì?”
“Anh hỏi em một chuyện.”
“Ừm…”
“Em nói xem, anh là một phóng viên nổi tiếng, em là một nhà khoa học, hai ta có thiếu tiền không?”
“Tất nhiên là không.”
“Hai ta vì sao phải cố gắng làm việc, anh đi săn tin, em nghiên cứu khoa học?”
“Vì phồn vinh tổ quốc, vì nụ cười của mẹ.” Giai Ninh cười rộ lên ở đầu dây bên kia, “Lúc mới quen nhau không phải đã nói rồi sao?”
“Được rồi, anh hỏi thế thôi. Em ngủ ngon nhé, nhà khoa học xinh đẹp.”
Anh cúp máy, tính tiền rồi về nhà.
Lúc khởi động xe, Tần Bân nhớ tới lời Giai Ninh nói thì lấy làm hài lòng lắm, cảm thấy dù là phụ nữ hay công việc, sự lựa chọn và con mắt của mình quả không tồi.
Xe đang đi thì gặp đèn đỏ.
Cửa kính xe đột nhiên bị đập vỡ.
/18
|