Đích Nữ Không Làm Phi

Chương 97 - Thân Phận Lộ Ra Ngoài

/104


Giọng của Lãng Hổ vang lên, Mộ Cảnh mới ngạc nhiên phát hiện cửa còn đứng một người như thế. Hắn nhìn thấy trên lưng kia còn một nam tử nằm úp sấp hai mắt đóng chặc, lập tức kêu bọn họ vào nhà.

Mộ Lam Yên đi vào trước, trong nhà Vương Mãng đột nhiên lại là truyền đến một đợt tiếng ném bát.

Nàng có chút hoài nghi đứng ở cửa nhìn về phía đó tìm ra đầu mối một phen.

Tầm mắt của Ôn Uyển Như lại chưa từng rời khỏi Mộ Lam Yên nửa bước, thấy đối phương chần chờ, lập tức giải thích: Kể từ sau khi con và Vương Mãng mất tích, Vương đại ca cũng mặc kệ trái cây trên núi, ở suốt trong nhà làm ầm ĩ. Lúc này, thôn trưởng mới vừa đưa chén cho hắn, hắn nhất định là uống rượu, lại đang ầm ĩ uống rượu điên rồi.

Vương Mãng. . . . . . Mộ Lam Yên nhớ tới cái tên đã lâu, lập tức mất hồn.

Lúc trước Ôn Uyển Như chỉ lo vui mừng con gái mình trở lại, vào lúc này mới nhớ tới cùng nhau mất tích còn có Vương Mãng, vội vàng hỏi: Vương Mãng đâu? Con trở lại rồi, tại sao Vương Mãng chưa có trở về?

Mộ Lam Yên có chút chột dạ thu hồi tầm mắt, nhìn ánh mắt hỏi thăm của mẫu thân, nội tâm có chút giãy giụa. Suy nghĩ một phen, nàng chuẩn bị trả lời, chẳng biết lúc nào phụ thân của Vương Mãng đã ra ngoài. Cách sân xa xa, đôi mắt đỏ hồng đột nhiên nhìn chăm chú vào bóng lưng Mộ Lam Yên.

Tầm mắt của Ôn Uyển Như vừa vặn nhìn thẳng hắn.

Mộ Lam Yên thấy ánh mắt của mẫu thân đột nhiên kỳ quái, xoay người sang chỗ khác theo, nhưng không ngờ thình lình chống lại ánh mắt phụ thân của Vương Mãng. Chỉ chốc lát, đối phương đã nhận ra Mộ Lam Yên, rồi sau đó giống như gặp được bảo tàng vậy, bèn nhanh chân bắt đầu chạy tới sân của họ.

Yên Nhi, Yên Nhi. . . . . . Đây là phụ thân của Vương Mãng theo cách gọi quen có của vợ chồng Mộ Cảnh.

Chỉ là một thời gian trong nháy mắt, phụ thân củaVương Mãng cũng đã đi tới trước mặt Mộ Lam Yên. Thân thể chính là tràn đầy mùi rượu, có chút còng xuống, một đôi mắt cầu xin nhìn Mộ Lam Yên, qua thật lâu mới mở miệng: Con ta, Vương Mãng đâu?

Lời nói vừa ra, hốc mắt Mộ Lam Yên liền đỏ.

Phụ thân của Vương Mãng thấy Mộ Lam Yên chỉ khóc không nói lời nào, lập tức chính là sốt ruột.

Ngươi đến nói đi, con ta đâu? Ta chỉ có một người vợ, còn chết rồi, ta không thể mất đi Vương Mãng.

Giọng của phụ thân Vương Mãng nghẹn ngào, làm cho Ôn Uyển Như có chút khổ sở. Hơn nửa năm này trải qua không tốt nhất trừ bọn họ ra chính là bộ dạng trước mặt này. Nàng ngẩng đầu lên thấy Mộ Lam Yên có dấu hiệu như đi vào cõi thần tiên, cố ý đẩy một cái: Yên Nhi, con làm sao vậy?

Mộ Lam Yên ngạc nhiên lấy lại tinh thần, vội vàng nói: A, không có việc gì. Vương Mãng ở bên ngoài, ta với hắn luôn ở bên ngoài, nhưng mà hắn ham chơi, nói trở lại muộn chút, bảo ngươi không cần lo lắng.

Mộ Lam Yên thuận miệng kiếm cớ, thuận tiện động viên phụ thân của Vương Mãng một chút, mới làm cho đối phương không thể không tin tưởng.

Tiễn đối phương đi, mẹ con hai người mới vừa vào phòng. Chân sau mới vừa bước vào, Mộ Lam Yên xoay người chính là đóng cánh cửa phi thật chặt, còn cố ý cắm lên then cài. Ôn Uyển Như thấy bộ dáng con gái có tật giật mình, đặc biệt nhỏ giọng dò hỏi: Có phải Vương Mãng đã xảy ra chuyện hay không?

Nghe vậy, Mộ Lam Yên đột nhiên sửng sốt, nhìn về phía mẫu thân thì lại không biết nói những gì.

Ngay lúc này, Lãng Hổ đi ra từ bên trong, thấy hai người đứng tại cửa, trên mặt thoáng qua một chút kinh ngạc: Sao đóng cửa lại, hiện tại ta phải đi ra ngoài mời Cân đại phu tới đây.

A, được! Ôn Uyển Như đáp một tiếng, lại lần nữa mở ra cánh cửa mà Mộ Lam Yên đóng lại.

Chờ Lãng Hổ đi ra ngoài, Mộ Lam Yên vừa thận trọng liếc mắt ngoài cửa một cái, thấy không có tiếng của phụ thân Vương Mãng, trong lòng mới chậm rãi nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Chỉ là một lát, Cân đại phu đã tới.

Hắn bắt mạch cho Tư Không Thận , nghiên cứu lại bệnh tình, đứng ở trước giường liên tục lắc đầu.

Trái tim của Mộ Lam Yên căng thẳng, lập tức hỏi thăm: Cân đại phu, rốt cuộc thế nào? Ngươi đừng chỉ lắc đầu mà.

Cân đại phu nghiêng mắt, liếc mắt nhìn Mộ Lam Yên, nụ cười trên mặt đột nhiên trở nên giảo hoạt lên: Người này là người nào của con?

Mộ Lam Yên không biết là ý gì, cho nên tùy tiện nói câu: Bèo nước gặp nhau.

Dứt lời lại không nghĩ nụ cười trên mặt Cân đại phu càng giống như phát hiện ra bí mật gì đó không thể tưởng tượng nổi, đầu trộm đuôi cướp nói: Yên nha đầu, con cũng không nên gạt người sư phụ như ta đây, dầu gì ta cũng nhìn con lớn lên. Nam tử này trúng độc có thể nói là độc Cửu Âm, vốn phải


/104

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status