Đẳng Cấp Quý Cô

Chương 29: Họa vô đơn chí 2

/36


Tử Tề hỏi thêm: “Còn... bây giờ thì sao?”

“Bây giờ?”

“Em nói ưu thế của anh là ngoại hình, năng lực, gia cảnh, những thứ đó còn nguyên, anh cũng thấy chúng ta vẫn hiểu nhau. Chúng ta có cơ hội phát triển một lần nữa không?” Tử Tề thăm dò, chờ đợi nhìn Hiểu Khiết.

Cô cười, lảng tránh chủ đề này, “Ai mà biết chứ? Cũng không còn sớm nữa, em hẹn với Giai Nghi rồi. Lát nữa cô ấy và Tiểu Mã sẽ đón em, tối nay Giai Nghi còn đến khách sạn để tiễn em nữa.”

Tử Tề ngỡ ngàng, bây giờ mới nhớ ra ngày mai Hiểu Khiết đi rồi, thoáng chốc cô đơn, “Ừ nhỉ, em phải về Thượng Hải, suýt nữa anh quên.”

Hiểu Khiết không lấy làm ngạc nhiên, “Anh là người bận rộn mà, làm sao nhớ được việc nhỏ này chứ. Sự kiện La Vanne hoàn tất, đương nhiên em phải quay về. Em đang phân vân không biết nên chào anh một tiếng không, đằng nào cũng gặp anh ở công ty thế này, tạm biệt anh luôn nhé!”

“Hiểu Khiết... Tối nay cho phép anh mời em đi ăn bữa tối cuối cùng nhé, gọi cả Tiểu Mã và Giai Nghi tới.”

Hiểu Khiết từ chối khéo, “Cái gì mà bữa tối cuối cùng? Lĩnh vực chúng ta làm việc nhỏ lắm, có cơ hội thì còn gặp nhau mà. Lần sau sẽ để anh mời. Chắc Giai Nghi đến rồi, em đi đây. Bye bye.”

Tử Tề nhìn theo bóng dáng khuất dần của Hiểu Khiết, thất vọng cười gượng, tự nhủ: “Không phải vì em sắp đi mới mời em, chỉ hôm nay, anh thực sự muốn có ai bên cạnh.”

Chợt điện thoại đổ chuông, là từ Quý Tinh, “A lô?”

“Tối nay em đặt nhà hàng rồi, anh đến đi, chúng ta dùng bữa? Hôm nay là sinh nhật anh.”

Lời mời đầy quan tâm của Quý Tinh khiến Tử Tề bất ngờ.

Hiểu Khiết trở về khách sạn, cùng Giai Nghi sắp hành lý.

Giai Nghi ngồi cạnh giường, gấp quần áo rồi đưa cho Hiểu Khiết, “Gấp hết rồi. Không quên gì chứ, muốn mang thêm gì không?”

Hiểu Khiết đùa: “Có.”

Giai Nghi ngơ ngác.

Hiểu Khiết ôm chầm lấy Giai Nghi, nũng nịu, thỏ thẻ: “Nếu có thể đóng gói cậu đem đi Thượng Hải thì tốt.”

Giai Nghi xoa bụng, trêu lại: “Cậu cần một cái vali cỡ bự đấy.”

Hai cô bật cười.

Hiểu Khiết thở dài luyến tiếc: “Không muốn đi nhanh thế này đâu.”

“Thì ở lại thêm vài ngày nữa.”

Hiểu Khiết định nói gì đó lại thôi.

Giai Nghi nhìn thấu tâm sự của cô, “Sốt ruột muốn về Thượng Hải, nhớ công việc hay nhớ ai?”

Hiểu Khiết bị nói trúng tim đen, bất giác câm lặng.

Giai Nghi nhấc thỏ Peter cạnh giường lên, “Peter à, hàng ngày mày ngủ bên cạnh Hiểu Khiết, chắc mày biết người đàn ông nào khiến Hiểu Khiết nóng lòng muốn gặp nhỉ?”

Cô cố tình giả giọng nam, vờ là thỏ Peter trả lời, “Đương nhiên tôi biết rồi, cái người khiến Lâm Hiểu Khiết vấn vương, ngày đêm thương nhớ, tinh thần điên đảo, chính là anh chủ nhà Anh Quốc đẹp trai, ngài Thang Tuấn.”

Hiểu Khiết giật lấy thỏ Peter, bịt hai tai chú lại, làm như tức giận, “Peter không được nghe Giai Nghi nói linh tinh.”

Giai Nghi kéo Hiểu Khiết ngồi đối diện với mình, “Chúng ta chẳng phải là bạn thân sao? Cả tớ mà cậu cũng không nói thật được?”

Hiểu Khiết do dự, “Tớ...”

“Mấy hôm nay dù cậu bận rộn nhưng cậu có biết tớ nhìn thấy cậu thở dài bao nhiêu lần rồi không? Lúc xem tivi cậu không chú tâm; lúc ăn cơm cậu cũng đầy tâm sự. Thị lực của tớ tốt lắm, làm sao có thể không nhìn thấy?”

Hiểu Khiết phân vân một lát, cuối cùng thú nhận: “Tớ cũng không biết rốt cuộc là thế nào nữa.”

Giai Nghi lôi trong tủ lạnh ra hai chai nước ngọt, mở một chai cho Hiểu Khiết, “Nói đi.”

Hiểu Khiết uống một ngụm lấy tinh thần, “Thực ra, thời gian qua có rất nhiều chuyện xảy ra ở Thượng Hải. Thang Tuấn luôn bên cạnh tớ, tớ cũng phát hiện, hình như... đã quen với việc có anh ấy ở bên. Đối với anh ấy, tớ không biết dựa dẫm này rốt cuộc là vì công việc hay là vì nguyên nhân khác. Giữa chúng tớ như chỉ cách nhau một bước chân thôi nhưng lại là khoảng cách mà hai đứa không thể bước qua, như thể trên người có gai ấy, nếu gần nhau là gặp rắc rối ngay. Đành phải giữ một khoảng cách an toàn mới không làm đối phương bị thương.”

Giai Nghi mỉm cười vỗ vai Hiểu Khiết, “Cậu nghĩ nhiều quá rồi. Nếu nói như cậu thì loài nhím phải làm thế nào? Cậu không xem ‘Discovery’ à? Nhím còn tìm được bạn đời, làm gì có cái gọi là khoảng cách an toàn.”

Hiểu Khiết sửng sốt.

Giai Nghi nghiêm túc trình bày quan điểm: “Nếu hai người chỉ còn cách nhau một bước chân, vậy hãy hít một hơi thật sâu, dũng cảm bước lên là được. Làm rõ đi, quan hệ giữa hai người rốt cuộc là thế nào. Chỉ cần hiểu lòng nhau thì chút thương tích có xá chi.”

Hiểu Khiết kinh ngạc nhìn cô bạn hùng hồn, lo lắng: “Nhưng gần đây Thang Tuấn rất lạnh nhạt với tớ, cứ như đang lẩn trốn vậy. Tớ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.”

“Lâm Hiểu Khiết, mau dùng sự quyết đoán trong công việc. Đây là việc liên quan đến hạnh phúc cá nhân, thay vì cứ để mọi chuyện thiếu rõ ràng như bây giờ, cậu không muốn biết đáp án à?” Giai Nghi khích lệ.

Như được giải tỏa nỗi niềm, Hiểu Khiết mỉm cười.

Lúc này, điện thoại của Hiểu Khiết đột nhiên đổ chuông, Giai Nghi tiện tay, nhìn số máy gọi đến mà cười ám muội, “Xem ra có người chủ động trước rồi đây.”

Lòng thầm vui sướng, Hiểu Khiết giằng lấy điện thoại, trên màn hình hiển thị: Thang Tuấn.

“Không làm kỳ đà cản mũi hai người nữa, tớ đi tắm trước đây.” Giai Nghi ra hiệu cố lên với Hiểu Khiết.

Còn một mình, cô nén niềm vui, nhấc máy, “A lô?”

Thang Tuấn đứng ở ban công nhà mình, một tay cầm điện thoại, một tay cầm mảnh giấy Hiểu Khiết viết cho, chăm chú nhìn những dòng chữ ấy. Nghe thấy giọng cô anh lại không biết phải nói gì, cuối cùng đành lôi chuyện công ra trước, “À ừ, chị anh bảo anh hỏi, hoạt động của La Vanne thuận lợi chứ?”

Lại cảm thấy anh hững hờ, Hiểu Khiết vẫn đáp: “Vâng, thuận lợi lắm. Ngày mai em về rồi.”

Chủ đề cứng nhắc khô khan, nhưng Thang Tuấn vẫn chưa tìm ra được chủ đề khác, đành tiếp tục, “Vậy à? Tốt quá. Thì... kế hoạch cho Giáng sinh tiến hành rồi, đợi em về sẽ bắt đầu kế hoạch mời các nhà cung cấp vào Hoàng Hải 2.”

“Ừ, em biết rồi. Trước khi về Thượng Hải em sẽ suy nghĩ, chuẩn bị vài phương án để thảo luận.”

Đột nhiên cả hai đều im lặng.

Thang Tuấn nhìn mảnh giấy trong tay, bất giác thở dài, “Thực ra anh chỉ muốn nói, anh... và Hoàng Hải, đều rất cần em.”

Hiểu Khiết thấp thoáng nhận ra thái độ khác lạ của Thang Tuấn, cô động viên: “Dù em không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh đừng lo. Đợi em về chúng ta sẽ cùng thảo luận, cùng cố gắng. Có cả phòng kế hoạch cơ mà.”

Thang Tuấn cười, gật đầu, “Anh biết rồi, đợi em về.”

“Vâng.” Hiểu Khiết cúp máy, nở nụ cười rạng rỡ. Cô liếc thỏ Peter, bịt tai chú ta lại, “Hứ, đồ nghe lén nhé.”

Trong lòng dâng lên niềm vui ngọt ngào.

Đêm Đài Bắc, trời nhiều mây, sau một tiếng sấm thì đổ cơn mưa rào.

Phòng riêng một nhà hàng, Quý Tinh và Tử Tề ngồi trước bàn ăn, nghe những giọt mưa tí tách rơi ngoài khung cửa.

Quý Tinh trang nhã uống cạn ly rượu vang, lại rót thêm.

Tử Tề chau mày, “Em uống nhiều rồi đấy.”

Dưới ánh đèn, cô thật yêu kiều hấp dẫn. Nhìn Tử Tề bằng ánh mắt mông lung của người ngà ngà, Quý Tinh cười khẽ, “Chúc mừng sinh nhật anh, uống nhiều chút không sao.”

Tử Tề cắt bít tết, “Trước kia có bao giờ em nhớ sinh nhật anh hay những ngày kỷ niệm đâu. Không ngờ sau khi thành bạn thì em lại nhớ.”

Quý Tinh sực tỉnh, quả quyết: “Bởi vì em không muốn từ bỏ anh. Trước kia chúng ta đã phạm phải rất nhiều sai lầm, bởi vì chúng ta quá để tâm đến bản thân, bỏ qua cảm nhận của đối phương. Em muốn anh biết rằng, kể từ bây giờ, Cao Tử Tề mãi mãi là vị trí số một của Bạch Quý Tinh!”

“Quý Tinh...”

“Đừng từ chối em. Nếu anh vẫn chưa sẵn sàng, em có thể cho anh thời gian. Hôm nay chỉ đơn thuần là chúc mừng sinh nhật anh thôi.” Quý Tinh vội ngắt lời anh, cầm ly rượu khẽ chạm vào ly Tử Tề, “Happy birthday.”

Cô lại uống hết rượu trong ly, rót thêm cho mình, “Loại rượu vang anh thích nhất, món bít tết phi lê tái sáu phần anh thích ăn nhất. Em không nhớ nhầm chứ?”

Trước bộ dạng hiếu thắng của Quý Tinh, Tử Tề không đành lòng, “Lẽ nào chúng ta không thể chỉ là bạn?”

Quý Tinh sắp nổi giận, đặt dao dĩa xuống, tiếng va chạm loảng xoảng. Cô cố kiềm chế, “Trong từ điển của em không có từ ‘bạn bè’, chỉ có bạn trai và người xa lạ, nhưng em không muốn coi anh là người xa lạ.” Cô khẽ lau miệng, “Em xin lỗi, em thấy không khỏe, em về trước đây.”

Cô đứng lên, đầu óc chếnh choáng vì không ít rượu, phải bám vào bàn.

Tử Tề đỡ cô, “Em không sao chứ?”

“Anh không phải lo cho em, em tự về được.” Cô đẩy anh ra, đứng thẳng, rồi lảo đảo đi về phía trước.

Tử Tề do dự.

Quay lưng lại với anh, nước mắt cô bất chợt lã chã, mở cửa chuẩn bị ra khỏi phòng.

Cuối cùng Tử Tề thở dài, đuổi theo, “Anh không an tâm. Để anh đưa em về thì hơn.”

Anh dìu cô, Quý Tinh không cự tuyệt nữa, dựa vào vai anh.

Về đến nhà cô, Tử Tề đỡ Quý Tinh vào phòng ngủ, dịu dàng đặt cô xuống giường, “Em nghỉ sớm đi.”

Đột nhiên, cô túm chặt lấy cà vạt anh, kéo anh tới, “Đừng đi, tối nay ở lại với em, nhé?”

Tử Tề lập tức gỡ tay cô ra, “Em uống nhiều rồi.” Anh đứng dậy, chỉnh trang lại, quay người định bỏ đi.

Quý Tinh ngồi bật dậy, nhanh như cắt ôm chầm lấy anh, “Ở lại với em một chút, em xin anh! Em thực sự không muốn một mình.”

Tử Tề bình tĩnh lách mình khỏi cô: “Đừng như vậy, Quý Tinh.”

“Em không tin, em không tin anh có thể quên hết những điều tốt đẹp giữa hai ta.” Quý Tinh kiễng chân lên, định hôn lên môi anh.

Nhưng cô đã say, trọng tâm không vững, Tử Tề lại sợ làm cô ngã nên không chống cự, bị cô đẩy lui về bàn trang điểm.

Tay cô đụng phải chiếc hộp trang sức trên bàn, nó đổ xuống, vòng, dây chuyền... rơi hết xuống đất.

Cả hai đột nhiên im lặng.

Quý Tinh mím môi, quay mặt đi, bắt đầu thút thít.

Tử Tề ngồi xuống, lặng lẽ nhặt đồ cho cô. Vô tình bắt được một chiếc nhẫn kim cương, chợt nhận ra có gì đó khác thường, anh định thần chăm chú nhìn chiếc nhẫn trên tay.

Cảm thấy Tử Tề tự dưng dừng lại, Quý Tinh đưa mắt về phía anh, mặt biến sắc.

Tử Tề nén cơn giận, “Đây là chiếc nhẫn cầu hôn anh đưa cho Hiểu Khiết, đúng không?”

Quý Tinh cắn môi, quay mặt đi không trả lời, coi như đã thừa nhận.

Tử Tề đứng dậy, giơ chiếc nhẫn ra trước mặt Quý Tinh, “Nói cho anh nghe, tại sao nhẫn của Lâm Hiểu Khiết lại ở chỗ em?”

Tình hình đã không thể cứu vãn, cô bất chấp tất cả, “Đây vốn là nhẫn của em!”

Tử Tề gắng kiềm chế bản thân, “Đúng! Đây‘vốn là’ nhẫn của em, nhưng em đã không cần nó nữa, chẳng phải à? Cho anh biết, có phải em đã nói gì với Lâm Hiểu Khiết không?”

Quý Tinh cắn răng.

Tử Tề trừng mắt, cuối cùng phải hét lên: “Nói đi! Cô đã nói gì với Lâm Hiểu Khiết?!”

Quý Tinh sững sờ, nước mắt cứ thế tuôn rơi, “Em chỉ nói với cô ta sự thật! Em đã sai ư?”

Tử Tề hỏi tiếp: “Từ lúc nào?”

Quý Tinh không muốn đáp, Tử Tề kích động kéo tay cô: “Nói mau, cô nói với Hiểu Khiết từ khi nào?”

“Trước khi anh đi Thượng Hải, hôm đó cô ta đến tìm anh, đúng lúc gặp em, em đã nói cho cô ấy sự thật.” Quý Tinh òa khóc, giải thích, “Em chỉ muốn mọi việc quay trở về chỗ cũ!”

Quý Tinh muốn ôm lấy Tử Tề, an ủi anh. Nhưng anh đẩy cô ra, cô ngã xuống giường.

“Chỗ cũ? Đâu là chỗ cũ? Là nơi cô từ chối lời cầu hôn của tôi? Hay là nơi cô chia tay tôi? Bạch Quý Tinh, mối quan hệ giữa hai chúng ta đã không còn gì từ lâu khi cô hết lần này đến lần khác lừa dối tôi!” Tử Tề phẫn nộ cầm lấy chiếc nhẫn, “Cô tưởng cô giật chiếc nhẫn từ tay Lâm Hiểu Khiết là có thể giành lại trái tim tôi?”

Quý Tinh khóc lóc mong anh tha thứ, “Em không còn sự lựa chọn nào khác.”

“Cô đã từng có rất nhiều cơ hội để lựa chọn, chỉ là trong sự lựa chọn của cô chưa từng có tôi! Bây giờ, đúng như những gì cô đã nói, chúng ta không thể trở thành bạn bè nữa rồi, hãy là người xa lạ đi!”

Dứt lời, anh quay bước, Quý Tinh nhào tới, kéo tay anh, “Đừng! Tử Tề, đừng anh!”

Tử Tề mặc kệ, anh hất tay ra, cô mất đà ngã xuống.

Chưa chịu buông tha, cô ôm chặt chân anh, vừa khóc vừa cầu xin, “Anh đừng đi.”

“Buông tay ra!” Tử Tề lạnh lùng.

“Tử Tề! Tử Tề! Tha thứ cho em.” Quý Tinh cố gắng bò dậy, ôm lấy anh từ sau, không để anh đi, “Em không muốn mất anh thôi! Nếu không làm thế, anh sẽ kết hôn với Lâm Hiểu Khiết, em sẽ thực sự không còn cơ hội nữa.”

“Bây giờ chúng ta cũng chẳng còn cơ hội!” Tử Tề không chút thương hại, tách tay Quý Tinh, đẩy cô ra.

Quý Tinh lại ngã phịch, sụp đổ hoàn toàn, òa khóc trong câm lặng, “Chỉ vì em yêu anh!”

Tử Tề quay lưng với cô, nghe thấy tiếng khóc phía sau mà vừa bực tức vừa thất vọng, “Từ trước đến nay, hạnh phúc của hai ta đều là tự tay em hất đổ, bởi vì em không đủ niềm tin với tôi.”

Một tay cầm nắm cửa, anh hít sâu, kìm nén lửa giận, “Thêm nữa, đừng cầu xin tôi yêu em, Bạch Quý Tinh.” Anh mở cửa, nét mặt lạnh tanh bước ra ngoài.

Quý Tinh ngồi trên sàn nhà, dõi theo bóng dáng Tử Tề qua khe cửa, đau khổ, uất hận trào dâng...

Tiếng mưa rơi ầm ầm bên ngoài, kèm theo tiếng sấm động trời làm người ta phải giật mình.

Mưa rơi xối xả, xe cộ lao nhanh trên đường làm nước bắn tung tóe.

Rời khỏi nhà Quý Tinh, Tử Tề phóng như bay. Cần gạt nước không ngừng di động mà cảnh vật vẫn một màu u ám.

Anh lấy điện thoại ra, trong tai là những âm thanh tút tút khiến người ta sốt ruột, “Xin em mau nghe máy đi!”

Điện thoại đã được kết nối, giọng Hiểu Khiết vang lên, “A lô, Tử Tề à?”

Trong khách sạn, Hiểu Khiết và Giai Nghi mặc đồ ngủ, nửa nằm nửa ngồi trên giường xem tivi.

Tử Tề bồn chồn hỏi: “Hiểu Khiết, em đang ở khách sạn?”

“Vâng, có chuyện gì không anh?”

“Anh có việc gấp muốn tìm em, năm phút nữa gặp em ở cổng khách sạn!”

Thấy giọng điệu vô cùng vội vã của Tử Tề, Hiểu Khiết đầy thắc mắc nhìn Giai Nghi.

Giai Nghi dùng ánh mắt dò hỏi sao thế, Hiểu Khiết lắc đầu, “Việc gì mà gấp thế ạ?”

“Trong điện thoại không nói rõ được, lát nữa anh sẽ giải thích! Bye bye!” Tử Tề cúp máy. Sấm chớp đùng đoàng, anh chăm chăm về phía trước, chân nhấn ga, xe lao vào cơn mưa.

Hiểu Khiết ngơ ngác, cô và Giai Nghi đưa mắt nhìn nhau.

Giai Nghi hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Hiểu Khiết lắc đầu, “Tử Tề bảo có việc gấp tìm tớ, không biết là thế nào.”

“Mưa to lắm, nhớ mang ô theo nhé.”

Hiểu Khiết gật đầu, đứng lên, khoác áo và cầm ô.

Cô nhìn ngóng trước cổng khách sạn, đột nhiên thấy Tử Tề đội mưa chạy lại vội vã từ góc phố. Hiểu Khiết giật mình, mau chóng giương ô.

Hiểu Khiết lo lắng, “Anh không mang theo ô? Trời mưa thế này...” Một tay cầm ô, một tay lau những giọt nước đọng trên gương mặt.

Tử Tề nắm chặt lấy tay cô với tâm trạng kích động, khiến cô kinh ngạc.

Anh ân hận, nhìn thẳng vào Hiểu Khiết, “Đáng lẽ kết cục không phải thế này.”

Hiểu Khiết trợn tròn mắt, cô giằng ra khỏi tay Tử Tề, “Cao Tử Tề, anh làm sao vậy?”

Tử Tề hối lỗi, lôi chiếc nhẫn ra. Hiểu Khiết sững sờ, nhìn chiếc nhẫn rồi lại nhìn Tử Tề.

“Cuối cùng anh cũng biết vì sao em lại tuyên bố hủy hôn tại buổi họp báo.” Nước mưa táp lên người Tử Tề, anh không bận tâm, kiên định nói với cô, “Vốn dĩ chúng ta không phải chia tay! Chiếc nhẫn này thuộc về em!”

Hiểu Khiết ngẩng lên, ngơ ngác, “Nhưng rõ ràng là anh muốn cầu hôn Bạch Quý Tinh?”

“Lúc đầu là thế, nhưng sau đó thì không. Anh thực sự yêu em mất rồi!”

Hiểu Khiết không dám tin đây là sự thật.

“Đã từng, anh tưởng cái cảm giác khiến trái tim rung động mãnh liệt mới gọi là tình yêu, nhưng anh thích được bên em thảo luận công việc, thích được dựa dẫm vào em, thích cùng em chia sẻ vui buồn.”

Những lời này lại khiến Hiểu Khiết nhớ về Thang Tuấn.

“Em biết không? Cuộc sống của anh lúc đầu rất vui vẻ, rất tự tại, bởi vì anh chẳng có bất kỳ phiền não nào. Cho đến khi em xuất hiện, anh không như trước nữa.”

“Bởi vì em, anh bắt đầu có trách nhiệm với công việc. Bởi vì em, anh bắt đầu suy nghĩ về mục đích sống. Bởi vì em, anh bỗng hết vui vẻ. Anh không muốn tự do phóng túng giống trước đây.”

“Anh bắt đầu dựa dẫm vào em rồi.”

Tử Tề vẫn giãi bày: “Bắt đầu từ bây giờ, anh sẽ dắt tay em, bảo vệ em, sẽ không để em phải chịu bất kỳ một tổn thương nào nữa.” Anh tiến lên một bước, cúi xuống hôn cô.

Trước cái hôn của Tử Tề, Hiểu Khiết sững sờ, tim đập thình thịch.

Ngay lập tức cô đẩy anh ra, “Anh nói đúng, không phải cứ rung động mãnh liệt mới gọi là yêu. Người em thích là người khiến em muốn dựa dẫm, muốn chia sẻ cuộc sống cùng anh ấy.”

Trời vẫn ào ào đổ mưa, Hiểu Khiết bình tĩnh trút hết suy tư trong lòng, “Lúc em đau khổ nhất, không có nơi nào nương tựa, người đó đã ở bên em. Điều em muốn không phải là sự bảo vệ mà là sức mạnh để cùng nhau đối diện với tương lai. Chỉ cần ở bên anh ấy, bất kể gặp phải khó khăn gì, đều tự tin giải quyết được. Và người đó, là Thang Tuấn.” Cô kiên định.

Tử Tề thất vọng, cố kìm nỗi ân hận và đau khổ.

“Em xin lỗi, em không thể nhận lời anh.” Hiểu Khiết đặt chiếc ô vào tay Tử Tề, “Đây là thứ duy nhất em có thể cho anh.”

Tử Tề thẫn thờ đứng trong mưa.

Hiểu Khiết ngắm kỹ mặt anh, dường như muốn ghi khắc lại gương mặt này, “Cảm ơn anh, Cao Tử Tề.”

Cô quay bước bỏ đi không lưu luyến. Giữa trời mưa, bóng cô mất hút sau sảnh khách sạn.

Tử Tề gắng gượng, mắt mở to dõi theo hình dáng đã khuất xa ấy.

Giai Nghi đang ung dung nằm trên giường xem tivi. Cửa mở ra, cô giật mình kinh ngạc ngồi dậy, Hiểu Khiết ướt như chuột lột bước vào, “Ô đâu? Sao cậu ướt hết thế này? Bị cảm thì làm thế nào?” Vội lấy khăn bông cho Hiểu Khiết.

Cô mỉm cười đáp, “Dầm mưa xong, tớ thấy rất tỉnh táo.”

Giai Nghi không hiểu.

Hiểu Khiết quả quyết, “Tớ biết mình muốn gì rồi. Đó không phải là người cho tớ trốn sau lưng, giúp tớ chống lại mọi sự tấn công; mà là người có thể cùng nắm tay tớ để đối diện kẻ địch!”

Giai Nghi kinh ngạc.

Hiểu Khiết vui vẻ: “Người mà tớ thích là Thang Tuấn.”

Một Hiểu Khiết như vậy, Giai Nghi chợt thấy mừng, “Tốt quá, cuối cùng cậu cũng hiểu rõ trái tim.”

Hiểu Khiết gật đầu, mắt ánh lên: “Bất kể anh ấy muốn làm bạn hay đồng nghiệp đều không vấn đề, chỉ cần Thang Tuấn chưa nói anh ấy không yêu tớ, tớ sẽ không từ bỏ! Về Thượng Hải rồi, tớ nhất định sẽ tìm anh ấy làm rõ!”

Giai Nghi kéo thỏ Peter bên cạnh lên, quay nó về phía Hiểu Khiết, bắt chước giọng hoạt hình, “Hiểu Khiết mau về đi, Thang Tuấn rất nhớ cô đấy.”

“Lâm Giai Nghi!” Hiểu Khiết ném chiếckhăn về phía Giai Nghi, cô kêu ầm lên.

“Đừng thế mà, tớ đang cổ vũ cậu đấy chứ. Cứu tôi với, có kẻ tấn công phụ nữ mang thai.” Giai Nghi quay sang Peter, “Thang Tuấn, mau cứu tôi.”

Hiểu Khiết vừa tức vừa buồn cười, đuổi theo Giai Nghi, mọi buồn phiền đều tan biến hết.

Giai Nghi chạy loạn trong phòng, không quên cổ vũ Hiểu Khiết, “Cố lên! Hãy mau tìm lại hạnh phúc đi!”

Hiểu Khiết ném chiếc gối đầu giường về phía Giai Nghi, cô cũng cầm một chiếc gối khác để chắn, cả hai nô đùa ầm ĩ.

Sân bay Thượng Hải, Hiểu Khiết kéo va li, đi giầy cao gót trên vỉa hè, không để ý mà gót giày và bánh xe kẹt vào một khe hở.

Cô cố lôi gót giày ra, thật thảm hại làm sao. Đúng lúc, một chiếc ô tô đi tới, dừng ngay cạnh cô. Cô nhìn vào trong xe, Thang Tuấn đang mỉm cười vẫy tay.

Anh cười: “Tiểu thư, cần tôi giúp không?”

Hiểu Khiết ngạc nhiên vui mừng, “Thang Tuấn! Sao anh lại đến đây?”

Thang Tuấn kéo phanh tay lên, xuống xe, “Hôm nay anh rảnh bèn kiểm tra số hiệu chuyến bay rồi lái xe lòng vòng xem có gặp may không, thế mà gặp được em thật, đúng là duyên số.”

Anh vừa nói, vừa kéo chiếc va li ra, lại giúp cô lôi chiếc giày.

“Lên xe đi.” Thang Tuấn xách hành lý cho vào cốp xe.

Hiểu Khiết ngạc nhiên, sao anh làm những chuyện này một cách tự nhiên vậy, “Đừng nói là anh đợi ở đây từ sớm nhé?”

Thang Tuấn dịu dàng mỉm cười, “Yên tâm đi, anh có kiểm tra số hiệu chuyến bay mà. Chào mừng em trở về.” Anh mở cửa xe cho Hiểu Khiết.

Cô lên xe, “Đi đâu đây?”

“Đi lòng vòng.” Thang Tuấn nhấn ga, lái về phía trước.

Gió khẽ thổi, từng đàn bồ câu tung bay. Trên bãi cỏ, rất nhiều người tổ chức dã ngoại, các bạn nhỏ vui vẻ chạy qua chạy lại, không khí vô cùng thanh bình.

Hiểu Khiết và Thang Tuấn mỗi người cầm một hộp bỏng ngô, ngồi ở ghế dài trong quảng trường. Hiểu Khiết thả bỏng ngô xuống đất, chim bồ câu bu lại tranh nhau ăn.

“Nhiều bồ câu thế này, em cứ thấy như đang tại Anh.” Cô nói.

Thang Tuấn ngẩng lên nhìn bầu trời, vui vẻ: “Ừ, thời tiết đẹp thế này, em muốn vận động chút không?”

Hiểu Khiết thích thú, mỉm cười đáp: “Được thôi.”

Anh kéo cô dậy, chạy tới quầy bán diều gần đó, mỗi người mua một chiếc.

Hiểu Khiết cầm con diều chạy trước, con diều từ từ bay cao.

Hiểu Khiết cười: “Lâu lắm rồi không thả diều, lần cuối cùng là khi em học tiểu học.”

“Đây là lần đầu tiên anh thả diều.”

Hiểu Khiết kinh ngạc, “Không thể nào.”

Thang Tuấn nhìn cô, “Lần đầu tiên cùng thả diều với cô gái mình thích.”

Hiểu Khiết sửng sốt, cảm giác ngọt ngào lan tỏa trong tim, hạnh phúc hóa ra lại gần đến vậy.

Họ đều hiểu trong lòng đối phương nghĩ gì.

Hiểu Khiết ngại ngùng nhìn đi chỗ khác, chợt phát hiện hai con diều vướng vào nhau, “Chết rồi.”

“Đừng vội, em ra đằng kia. Không đúng, phải ngược lại.” Thang Tuấn hướng dẫn, cả hai cứ chạy vòng vòng trên bãi cỏ.

Dây diều càng lúc càng cuốn chặt vào nhau, hai con diều dính thành một, cùng bay cùng lượn.

Hiểu Khiết buồn bã, “Làm thế nào bây giờ?”

Thang Tuấn giơ tay về phía Hiểu Khiết, “Đưa cuộn dây của em cho anh.”

Anh cầm hai cuộn dây, dứt mạnh, dây đứt phựt.

“Anh làm gì vậy?”

Thang Tuấn nhìn con diều ở trên trời, thản nhiên cười, “Nếu chúng không muốn tách ra thì cho chúng ở bên nhau mãi mãi vậy.”

Hai con diều đứt dây theo gió bay lên, cao nữa, xa nữa…

Cánh diều bay mất mà trong lòng Hiểu Khiết lại phảng phất niềm vui.

Bốn mắt nhìn nhau, trong ánh chiều tà, thời gian như ngừng lại.

Thang Tuấn rạng rỡ, “Chúng tự do rồi, còn chúng ta?”

Gương mặt cô đỏ bừng lên.

Anh trìu mến hỏi: “Em còn nhớ những lời đã nói với nhau ở quán cà phê không?”

Hiểu Khiết thoáng hồi hộp.

“Anh nói chúng ta sẽ mãi là ‘đồng nghiệp’ và ‘đối tác’ tốt.”

Nét mặt cô hơi thay đổi, lo lắng Thang Tuấn sẽ lại thốt ra những lời trái với suy nghĩ của mình.

Anh chậm rãi, “Câu này, anh thấy không sai.”

Lòng cô như hụt hẫng, thất vọng.

Thang Tuấn tiếp tục: “Nhưng chỉ vậy thì chưa đủ, anh mong được bên em từng phút từng giây, bất kể gặp phải trở ngại gì đều được cùng em đối diện. Hiểu Khiết, làm bạn gái anh nhé?”


/36

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status