“Làm sao nàng ta cũng đi?”
Ở cửa Hoàng cung, một vị nữ nhân cao quý phẫn nộ chỉ vào Phi Nhi, đôi mắt khuất sau rèm mũ sắp phun ra lửa.
“Nàng ta sẽ không gây trở ngại cho chúng ta.” Đôi tay kiên định cầm dây cương không hề có chút xíu nhượng bộ.
“Diêm Vương, ngươi cho là lần này chúng ta đi du ngoạn sơn thủy sao? Lại còn mang theo gia quyến, không sợ người khác chê cười sao?” Tuyệt Lãnh Hương giọng điệu lạnh lùng, cao ngạo, không cho người khác có mảy may phản đối hoặc cãi lời.
“Chuyện của nàng, Bổn vương sẽ lo.”
“Trẫm cũng chỉ mang theo ba ám vệ, ngươi lại mang theo một nữ nhân yếu đuối không biết võ công. Trẫm không có dư thừa sức lực, lúc rảnh cùng nàng đi dạo vớ vẩn.”
“Bổn vương tự có. . . hả?”
Phi Nhi giật nhẹ ống tay áo của vương, cắt đứt đối thoại. Diêm Vô Xá không để ý tới nữ đế ( TLH là vua, nên gọi tắt là nữ đế nhá :D ) trước mắt sắp muốn giết người mà hạ mi mắt, cưng chiều nhìn Phi Nhi.
Nhìn thấy nàng nũng nịu thân mật với Diêm Vô Xá, Tuyệt Lãnh Hương càng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Nếu như hắn không phải là Diêm Vương, nàng ta không phải là “con gái” của hắn, thì nhất định, nàng đã cho ám vệ giết quách cái ả kia rồi. Còn nói bọn họ có quan hệ phụ tử? Ai mà tin nổi!
Phi Nhi kiễng chân ghé bên tai Diêm Vô Xá huyên thuyên bằng tiếng tinh linh, vừa nói vừa dịch. Lông mày Diêm Vô Xá cũng càng lúc càng dựng thẳng đứng. Ánh mắt chỉ hơi quét qua gương mặt cố chấp kia của Tuyệt Lãnh Hương, không thể làm gì khác hơn là gật đầu đồng ý với yêu cầu của Phi Nhi.
“Yên tâm đi, Đa Duy.” Phi Nhi vừa rời đi, vừa hơi nhăn mũi “Cánh của con đã không thành vấn đề .”
“. . . Nếu gặp phiền thì ra dấu hiệu cho ta, ta sẽ chờ con.”
“Ừ, được rồi! Cha đừng làm lộ, úi.”
“. . . Cẩn thận một chút.”
Phi Nhi gật đầu, sau đó xoay người liền đi, cũng không thèm chào nữ vương cao ngạo kia. Bằng trực giác, nàng biết nàng ta không thích mình, mà nàng cũng rất ghét bà ấy, hừ!
Diêm Vô Xá có chút lo lắng liếc mắt nhìn theo Phi Nhi, hẳn là nàng sẽ theo kịp. Rồi hắn quay đầu lại, mặt mày không vui mà nói với Tuyệt Lãnh Hương: “Nó không đi theo, có thể xuất phát.”
Nghe thấy kẻ làm vướng chân vướng tay kia không theo nữa, Tuyệt Lãnh Hương mới trở lại mềm mỏng, để lộ một nụ cười thoáng qua:
“Trẫm chỉ sợ con gái của Diêm Vương không chịu nổi vất vả đường sá xa xôi, trên đường mà có gì ngoài ý muốn sẽ không tốt.”
“Cám ơn bệ hạ quan tâm.”
“Tốt lắm, xuất phát đi.”
Bàn tay mềm khẽ nâng lên, ám vệ nhanh chóng giúp nàng lên xe ngựa. Sau khi đứng trước xe ngựa thông báo cho đệ đệ vài câu thì Tuyệt Lãnh Hương hạ màn xe xuống, mọi người liền xuất phát, bước đi trên con đường tìm báu vật.
Diêm Vô Xá cố ý ghìm chậm tốc độ để đi ở phía sau bọn họ, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn quanh mọi nơi. Đi được một lúc còn chưa thấy bóng dáng nhỏ xinh kia thì thật sự lo lắng cho an toàn của nàng. Hơn nữa nàng có thương tích trên người, vết thương kia làm sao mà dễ dàng khôi phục lại được?
Thật không nên để nàng ta đi một mình!
“Đa Duy đang tìm con sao?”
Đột nhiên, một âm thanh lanh lảnh vang lên bên tai. Nhưng mà không thấy bất kỳ bóng dáng nào thì Diêm Vô Xá càng thêm lo lắng nhìn quanh hai bên rồi nhẹ giọng hỏi: “Phi Nhi? Con ở đâu?”
“Con đang ở trên vai Đa Duy!”
Diêm Vô Xá cúi nhìn thì phát hiện trên vai trái có bóng dáng nhỏ xinh chỉ to cỡ bằng ngón tay đang phát ra tia sáng xanh nhàn nhạt. Con ngươi đen kinh ngạc trợn to, vội liếc mắt nhìn về ám vệ phía trước rồi vội vàng chộp nàng vào trong tay như sợ nàng sẽ bị gió thổi đi.
Ngón tay hơi mở ra, Diêm Vô Xá liền hỏi: “Làm thế nào mà con lại biến thành nhỏ như vậy? Còn không mặc quần áo!”
“Con đeo thủy tinh sẽ nhỏ đi. Nếu mặc trang phục thì làm thế nào mà bay nổi?” Nàng rúc rúc đầu vào cánh, đắc ý cười rộ lên.
“. . . Con cầm cái đó từ khi nào?”
“Đa Duy để ở trên giường, con còn tưởng rằng đã mất rồi! Nếu mất thì con liền không thể quay về Tinh Linh giới .”
“Phi Nhi!” Diêm Vô Xá đột nhiên cắt đứt lời của nàng “Đừng về.” Trong lòng có một cơn kinh hoảng khó hiểu.
“Ừ! Không đi! Chờ Đa Duy không cần con nữa thì con mới đi.”
“Phi Nhi!” Áp nàng vào bên gò má, cảm thấy một sự ấm áp thoang thoảng của nàng.
Phi Nhi mở cánh tay ngắn ngủn ôm lấy má trái của vương, thân mật cọ cọ mà hé lộ nụ cười dễ thương.
“Diêm Vương, người đang nói chuyện với ai?”
Bên người đột nhiên xuất hiện một giọng nam nhân, bàn tay rớt nhanh xuống. “Vù” một tiếng, tia sáng xanh xẹt qua, Phi Nhi lập tức lóe lên mà chui vào trong lớp áo trước ngực rồi ẩn đi.
“. . . Không có! Chỉ hơi mệt, tối hôm qua ngủ không ngon.” Diêm Vô Xá thuận tay hơi dụi mắt để liếc mắt ngắm bóng dáng đáng yêu trong vạt áo. Phi Nhi vẫn còn cười khẽ làm mặt quỷ với hắn rồi mới chịu chui vào giữa mớ áo xống, hai tay kéo lại không cho gió lạnh tập kích.
Có Phi Nhi trở lại bên người thì Diêm Vô Xá mới an tâm. Con ngươi đen khôi phục sự lạnh lùng trước sau như một, chỉ thỉnh thoảng nhìn nàng đang núp vào trong ngực mình. Mi mắt khẽ hạ xuống, Phi Nhi chuẩn xác phối hợp cùng hắn, còn cho hắn một nụ cười ngọt ngào đã dần dần hòa tan tâm tình cương nghị, hòa tan nhiệt huyết nam nhi kia . . .
Đến khi trời tối đen thì năm người tới một trấn nhỏ để qua đêm. Diêm Vô Xá không liếc mắt nhìn Tuyệt Lãnh Hương đang phẫn nộ đạ dặn tiểu nhị đưa bữa tối, xoay người đi về phòng.
Đợi bữa tối dọn lên xong xuôi thì người tí hon từ vạt áo “Vù” một tiếng bay ra, trực tiếp ngồi ở trên bàn, ôm lấy một cái đùi gà lớn liền gặm tới tấp.
Diêm Vô Xá rót chút rượu, nhìn người đang chăm chú vào ăn mà không hề mở miệng kia, trong lúc không để ý thì lộ ra nụ cười thỏa mãn. Nhìn thấy nàng vui mừng thì trong lòng bản thân cũng khoái trá theo. Tiểu Tinh Linh này nhất định là trời cao phái tới cho hắn.
Ngón tay dí sát mặt nàng mà nhẹ giọng nói:
“Con nhỏ đi có lẽ thật là tốt, thoạt nhìn có thể ăn ít đi.”
Phi Nhi đẩy tay của Diêm Vô Xá ra, thấp giọng huyên thuyên nói một tràng dài. Diêm Vô Xá nhăn mày lại, căn bản là nghe không được.
Phi Nhi không thể làm gì khác hơn là lấy tay lau miệng, rồi ra sức nói lớn với vương: “Con còn muốn ăn nhiều nữa, như vậy mới no, không liên quan chuyện người to hay nhỏ!”
“Nào có nữ hài tử ăn nhiều thứ như vậy?”
“Con còn nhỏ mà, chờ con 200 tuổi thì cũng không cần ăn nhiều như vậy .”
“. . . Hiện tại con bao nhiêu tuổi ?”
“Vừa vặn một trăm.”
“Ha ha ha!” Diêm Vô Xá cười lớn, ngón tay nhẹ nhàng đánh nhẹ vào ngọc đồn (chap trước có chú thích rồi, hì hì, ngọc đồn là mông a^^ ) của nàng
“Tiểu hài tử không được nói linh tinh.”
Phi Nhi trợn mắt liếc nhìn vương, xoa xoa ngọc đồn của mình rồi lại huyên thuyên một hồi.
“Không cho nói, Đa Duy nói bậy.”
“. . .”
Cốc cốc cốc. . .
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Diêm Vô Xá nhăn mày hỏi lại: “Ai đó?”
“Là ta, Lãnh Hương.”
“Có việc gì?”
Diêm Vô Xá vừa nói, vừa cầm cái đùi gà Phi Nhi đang ăn. Phi Nhi chết cũng không chịu buông tay nên cuối cùng thì cả người liền “Vụt ” một cái bay sang ghế bên cạnh.
“Thấy ngươi không đi ăn cơm nên đến xem sao.”
“Vào đi.”
Tuyệt Lãnh Hương đẩy cửa ra, bước qua cánh cửa đi tới rồi ngồi ở bên cạnh Diêm Vô Xá. Đầu tiên là nhìn quanh phải trái một vòng sau đó tò mò hỏi: “Trẫm . . . Ta vừa rồi còn nghe thấy ai đó nói chuyện với ngươi?”
Diêm Vô Xá rót đầy chén rượu, trả lời: “Người nghe lầm.” rồi tiếp tục uống rượu.
Tuyệt Lãnh Hương cũng không phát hiện có người thứ ba ở đây thì hé ra một nụ cười mỉm, bàn tay mềm chụp lên bàn tay to lớn đang đặt trên bàn rồi quyến rũ hỏi: “Vì sao không chung phòng cùng ta?”
“Có ám vệ của ngài ở đó, không tốt.”
“Bọn họ cũng là nam nhân của ta, sẽ không so đo.” (á, bà này nuôi nam sủng >.<)
“@,¥¥,,¥. . . ,&” Có Tinh Linh nào đó không vui hót “cô lỗ” một tràng, nữ nhân dơ bẩn đừng mong đụng vào Đa Duy!
“. . .”
“Có âm thanh gì đó?”
“Con muỗi bay qua.”
“Ừ!” Tuyệt Lãnh Hương gật đầu “Vậy tối nay. . .” Ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua cánh tay hắn, ám chỉ về mối quan hệ nào đó.
“,¥,. . . ! ! !”
“. . . Tại hạ hơi mệt, để lần sau đi. Tại hạ tiễn người ra ngoài, ngủ ngon!”
Tuyệt Lãnh Hương vô cùng kinh ngạc trừng to mắt, đây chính là lần đầu hắn cự tuyệt nàng. Một nam nhân luôn luôn”sung sức” như hắn, tại sao lại không cần nữ nhân được?
Diêm Vô Xá trực tiếp dắt tay nàng, đẩy nàng ra ngoài cửa, không cho nàng tiếp tục ở lại. Nói thêm gì nữa thì khó đảm bảo tiểu tử kia không phát hiện ra.
Nhanh chóng đóng cửa phòng, Diêm Vô Xá liên tiếp thở phào nhẹ nhõm, xoay người lại. Một thân hình xích lõa lập tức nhào vào trong lòng, miệng vẫn còn dính đầy mỡ đùi gà nhiệt tình ” chút” , thưởng hắn một cái.
Diêm Vô Xá theo bản năng dùng áo choàng trùm người nàng, không để nàng chịu lạnh. Hắn ôm lấy nàng đi tới bên giường, rời xa cửa rồi tò mò hỏi:
“Phi Nhi vừa rồi làm sao vậy?”
Phi Nhi trề môi, nũng nịu phản đối: “Nữ nhân kia chiếm tiện nghi của Đa Duy.”
“. . . Sau này Đa Duy không để ý tới nàng ta, được chưa?”
“Được! Đa Duy tốt nhất!”
Không nghĩ tới nữ nhi lại “hồi hộp” vì mình như thế, trong lòng Diêm Vô Xá tràn đầy hoan hỉ. Hắn tà ác nheo đôi mắt lại mà tiếp tục hỏi:
“Vậy . . . Nếu như Đa Duy có nhu cầu thì sao?”
“Phi Nhi ở cùng Đa Duy đến hừng đông!”
“. . .”
Ở cửa Hoàng cung, một vị nữ nhân cao quý phẫn nộ chỉ vào Phi Nhi, đôi mắt khuất sau rèm mũ sắp phun ra lửa.
“Nàng ta sẽ không gây trở ngại cho chúng ta.” Đôi tay kiên định cầm dây cương không hề có chút xíu nhượng bộ.
“Diêm Vương, ngươi cho là lần này chúng ta đi du ngoạn sơn thủy sao? Lại còn mang theo gia quyến, không sợ người khác chê cười sao?” Tuyệt Lãnh Hương giọng điệu lạnh lùng, cao ngạo, không cho người khác có mảy may phản đối hoặc cãi lời.
“Chuyện của nàng, Bổn vương sẽ lo.”
“Trẫm cũng chỉ mang theo ba ám vệ, ngươi lại mang theo một nữ nhân yếu đuối không biết võ công. Trẫm không có dư thừa sức lực, lúc rảnh cùng nàng đi dạo vớ vẩn.”
“Bổn vương tự có. . . hả?”
Phi Nhi giật nhẹ ống tay áo của vương, cắt đứt đối thoại. Diêm Vô Xá không để ý tới nữ đế ( TLH là vua, nên gọi tắt là nữ đế nhá :D ) trước mắt sắp muốn giết người mà hạ mi mắt, cưng chiều nhìn Phi Nhi.
Nhìn thấy nàng nũng nịu thân mật với Diêm Vô Xá, Tuyệt Lãnh Hương càng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Nếu như hắn không phải là Diêm Vương, nàng ta không phải là “con gái” của hắn, thì nhất định, nàng đã cho ám vệ giết quách cái ả kia rồi. Còn nói bọn họ có quan hệ phụ tử? Ai mà tin nổi!
Phi Nhi kiễng chân ghé bên tai Diêm Vô Xá huyên thuyên bằng tiếng tinh linh, vừa nói vừa dịch. Lông mày Diêm Vô Xá cũng càng lúc càng dựng thẳng đứng. Ánh mắt chỉ hơi quét qua gương mặt cố chấp kia của Tuyệt Lãnh Hương, không thể làm gì khác hơn là gật đầu đồng ý với yêu cầu của Phi Nhi.
“Yên tâm đi, Đa Duy.” Phi Nhi vừa rời đi, vừa hơi nhăn mũi “Cánh của con đã không thành vấn đề .”
“. . . Nếu gặp phiền thì ra dấu hiệu cho ta, ta sẽ chờ con.”
“Ừ, được rồi! Cha đừng làm lộ, úi.”
“. . . Cẩn thận một chút.”
Phi Nhi gật đầu, sau đó xoay người liền đi, cũng không thèm chào nữ vương cao ngạo kia. Bằng trực giác, nàng biết nàng ta không thích mình, mà nàng cũng rất ghét bà ấy, hừ!
Diêm Vô Xá có chút lo lắng liếc mắt nhìn theo Phi Nhi, hẳn là nàng sẽ theo kịp. Rồi hắn quay đầu lại, mặt mày không vui mà nói với Tuyệt Lãnh Hương: “Nó không đi theo, có thể xuất phát.”
Nghe thấy kẻ làm vướng chân vướng tay kia không theo nữa, Tuyệt Lãnh Hương mới trở lại mềm mỏng, để lộ một nụ cười thoáng qua:
“Trẫm chỉ sợ con gái của Diêm Vương không chịu nổi vất vả đường sá xa xôi, trên đường mà có gì ngoài ý muốn sẽ không tốt.”
“Cám ơn bệ hạ quan tâm.”
“Tốt lắm, xuất phát đi.”
Bàn tay mềm khẽ nâng lên, ám vệ nhanh chóng giúp nàng lên xe ngựa. Sau khi đứng trước xe ngựa thông báo cho đệ đệ vài câu thì Tuyệt Lãnh Hương hạ màn xe xuống, mọi người liền xuất phát, bước đi trên con đường tìm báu vật.
Diêm Vô Xá cố ý ghìm chậm tốc độ để đi ở phía sau bọn họ, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn quanh mọi nơi. Đi được một lúc còn chưa thấy bóng dáng nhỏ xinh kia thì thật sự lo lắng cho an toàn của nàng. Hơn nữa nàng có thương tích trên người, vết thương kia làm sao mà dễ dàng khôi phục lại được?
Thật không nên để nàng ta đi một mình!
“Đa Duy đang tìm con sao?”
Đột nhiên, một âm thanh lanh lảnh vang lên bên tai. Nhưng mà không thấy bất kỳ bóng dáng nào thì Diêm Vô Xá càng thêm lo lắng nhìn quanh hai bên rồi nhẹ giọng hỏi: “Phi Nhi? Con ở đâu?”
“Con đang ở trên vai Đa Duy!”
Diêm Vô Xá cúi nhìn thì phát hiện trên vai trái có bóng dáng nhỏ xinh chỉ to cỡ bằng ngón tay đang phát ra tia sáng xanh nhàn nhạt. Con ngươi đen kinh ngạc trợn to, vội liếc mắt nhìn về ám vệ phía trước rồi vội vàng chộp nàng vào trong tay như sợ nàng sẽ bị gió thổi đi.
Ngón tay hơi mở ra, Diêm Vô Xá liền hỏi: “Làm thế nào mà con lại biến thành nhỏ như vậy? Còn không mặc quần áo!”
“Con đeo thủy tinh sẽ nhỏ đi. Nếu mặc trang phục thì làm thế nào mà bay nổi?” Nàng rúc rúc đầu vào cánh, đắc ý cười rộ lên.
“. . . Con cầm cái đó từ khi nào?”
“Đa Duy để ở trên giường, con còn tưởng rằng đã mất rồi! Nếu mất thì con liền không thể quay về Tinh Linh giới .”
“Phi Nhi!” Diêm Vô Xá đột nhiên cắt đứt lời của nàng “Đừng về.” Trong lòng có một cơn kinh hoảng khó hiểu.
“Ừ! Không đi! Chờ Đa Duy không cần con nữa thì con mới đi.”
“Phi Nhi!” Áp nàng vào bên gò má, cảm thấy một sự ấm áp thoang thoảng của nàng.
Phi Nhi mở cánh tay ngắn ngủn ôm lấy má trái của vương, thân mật cọ cọ mà hé lộ nụ cười dễ thương.
“Diêm Vương, người đang nói chuyện với ai?”
Bên người đột nhiên xuất hiện một giọng nam nhân, bàn tay rớt nhanh xuống. “Vù” một tiếng, tia sáng xanh xẹt qua, Phi Nhi lập tức lóe lên mà chui vào trong lớp áo trước ngực rồi ẩn đi.
“. . . Không có! Chỉ hơi mệt, tối hôm qua ngủ không ngon.” Diêm Vô Xá thuận tay hơi dụi mắt để liếc mắt ngắm bóng dáng đáng yêu trong vạt áo. Phi Nhi vẫn còn cười khẽ làm mặt quỷ với hắn rồi mới chịu chui vào giữa mớ áo xống, hai tay kéo lại không cho gió lạnh tập kích.
Có Phi Nhi trở lại bên người thì Diêm Vô Xá mới an tâm. Con ngươi đen khôi phục sự lạnh lùng trước sau như một, chỉ thỉnh thoảng nhìn nàng đang núp vào trong ngực mình. Mi mắt khẽ hạ xuống, Phi Nhi chuẩn xác phối hợp cùng hắn, còn cho hắn một nụ cười ngọt ngào đã dần dần hòa tan tâm tình cương nghị, hòa tan nhiệt huyết nam nhi kia . . .
Đến khi trời tối đen thì năm người tới một trấn nhỏ để qua đêm. Diêm Vô Xá không liếc mắt nhìn Tuyệt Lãnh Hương đang phẫn nộ đạ dặn tiểu nhị đưa bữa tối, xoay người đi về phòng.
Đợi bữa tối dọn lên xong xuôi thì người tí hon từ vạt áo “Vù” một tiếng bay ra, trực tiếp ngồi ở trên bàn, ôm lấy một cái đùi gà lớn liền gặm tới tấp.
Diêm Vô Xá rót chút rượu, nhìn người đang chăm chú vào ăn mà không hề mở miệng kia, trong lúc không để ý thì lộ ra nụ cười thỏa mãn. Nhìn thấy nàng vui mừng thì trong lòng bản thân cũng khoái trá theo. Tiểu Tinh Linh này nhất định là trời cao phái tới cho hắn.
Ngón tay dí sát mặt nàng mà nhẹ giọng nói:
“Con nhỏ đi có lẽ thật là tốt, thoạt nhìn có thể ăn ít đi.”
Phi Nhi đẩy tay của Diêm Vô Xá ra, thấp giọng huyên thuyên nói một tràng dài. Diêm Vô Xá nhăn mày lại, căn bản là nghe không được.
Phi Nhi không thể làm gì khác hơn là lấy tay lau miệng, rồi ra sức nói lớn với vương: “Con còn muốn ăn nhiều nữa, như vậy mới no, không liên quan chuyện người to hay nhỏ!”
“Nào có nữ hài tử ăn nhiều thứ như vậy?”
“Con còn nhỏ mà, chờ con 200 tuổi thì cũng không cần ăn nhiều như vậy .”
“. . . Hiện tại con bao nhiêu tuổi ?”
“Vừa vặn một trăm.”
“Ha ha ha!” Diêm Vô Xá cười lớn, ngón tay nhẹ nhàng đánh nhẹ vào ngọc đồn (chap trước có chú thích rồi, hì hì, ngọc đồn là mông a^^ ) của nàng
“Tiểu hài tử không được nói linh tinh.”
Phi Nhi trợn mắt liếc nhìn vương, xoa xoa ngọc đồn của mình rồi lại huyên thuyên một hồi.
“Không cho nói, Đa Duy nói bậy.”
“. . .”
Cốc cốc cốc. . .
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Diêm Vô Xá nhăn mày hỏi lại: “Ai đó?”
“Là ta, Lãnh Hương.”
“Có việc gì?”
Diêm Vô Xá vừa nói, vừa cầm cái đùi gà Phi Nhi đang ăn. Phi Nhi chết cũng không chịu buông tay nên cuối cùng thì cả người liền “Vụt ” một cái bay sang ghế bên cạnh.
“Thấy ngươi không đi ăn cơm nên đến xem sao.”
“Vào đi.”
Tuyệt Lãnh Hương đẩy cửa ra, bước qua cánh cửa đi tới rồi ngồi ở bên cạnh Diêm Vô Xá. Đầu tiên là nhìn quanh phải trái một vòng sau đó tò mò hỏi: “Trẫm . . . Ta vừa rồi còn nghe thấy ai đó nói chuyện với ngươi?”
Diêm Vô Xá rót đầy chén rượu, trả lời: “Người nghe lầm.” rồi tiếp tục uống rượu.
Tuyệt Lãnh Hương cũng không phát hiện có người thứ ba ở đây thì hé ra một nụ cười mỉm, bàn tay mềm chụp lên bàn tay to lớn đang đặt trên bàn rồi quyến rũ hỏi: “Vì sao không chung phòng cùng ta?”
“Có ám vệ của ngài ở đó, không tốt.”
“Bọn họ cũng là nam nhân của ta, sẽ không so đo.” (á, bà này nuôi nam sủng >.<)
“@,¥¥,,¥. . . ,&” Có Tinh Linh nào đó không vui hót “cô lỗ” một tràng, nữ nhân dơ bẩn đừng mong đụng vào Đa Duy!
“. . .”
“Có âm thanh gì đó?”
“Con muỗi bay qua.”
“Ừ!” Tuyệt Lãnh Hương gật đầu “Vậy tối nay. . .” Ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua cánh tay hắn, ám chỉ về mối quan hệ nào đó.
“,¥,. . . ! ! !”
“. . . Tại hạ hơi mệt, để lần sau đi. Tại hạ tiễn người ra ngoài, ngủ ngon!”
Tuyệt Lãnh Hương vô cùng kinh ngạc trừng to mắt, đây chính là lần đầu hắn cự tuyệt nàng. Một nam nhân luôn luôn”sung sức” như hắn, tại sao lại không cần nữ nhân được?
Diêm Vô Xá trực tiếp dắt tay nàng, đẩy nàng ra ngoài cửa, không cho nàng tiếp tục ở lại. Nói thêm gì nữa thì khó đảm bảo tiểu tử kia không phát hiện ra.
Nhanh chóng đóng cửa phòng, Diêm Vô Xá liên tiếp thở phào nhẹ nhõm, xoay người lại. Một thân hình xích lõa lập tức nhào vào trong lòng, miệng vẫn còn dính đầy mỡ đùi gà nhiệt tình ” chút” , thưởng hắn một cái.
Diêm Vô Xá theo bản năng dùng áo choàng trùm người nàng, không để nàng chịu lạnh. Hắn ôm lấy nàng đi tới bên giường, rời xa cửa rồi tò mò hỏi:
“Phi Nhi vừa rồi làm sao vậy?”
Phi Nhi trề môi, nũng nịu phản đối: “Nữ nhân kia chiếm tiện nghi của Đa Duy.”
“. . . Sau này Đa Duy không để ý tới nàng ta, được chưa?”
“Được! Đa Duy tốt nhất!”
Không nghĩ tới nữ nhi lại “hồi hộp” vì mình như thế, trong lòng Diêm Vô Xá tràn đầy hoan hỉ. Hắn tà ác nheo đôi mắt lại mà tiếp tục hỏi:
“Vậy . . . Nếu như Đa Duy có nhu cầu thì sao?”
“Phi Nhi ở cùng Đa Duy đến hừng đông!”
“. . .”
/90
|