“Nói cho ta biết, con rốt cuộc từ đâu đến?”
Phi Nhi tò mò nhìn Diêm Vô Xá, không hiểu hắn đang muốn hỏi cái gì.
Diêm Vô Xá buông tay nàng ra, chỉ vào sông Duyên Phận:
“Con có thể khống chế thủy?”
“Ân.” Phi Nhi gật đầu thật mạnh.
“Vì sao?”
Vì Diêm Vô Xá hơi kích động, cánh buông ra hơi mang theo ít lực đạo, làm bọt nước còn vươn trong lòng bàn tay bắn ra, thuỷ mâu lóe lên, bọt nước từ từ bay lên, cảnh tượng trước mắt làm hắn đột nhiên nhớ đến tình cảnh ngày trước, khi cùng Phi Nhi tắm rửa.
Diêm Vô Xá kinh ngạc, nhìn chăm chú những bọt nước đang nhảy lên, trước kia còn tưởng rằng đó là trùng hợp, nguyên lai Phi Nhi thật sự có thể khống chế thủy.
“Ta là Thủy Tinh Linh, Đa Duy.”
“Thủy Tinh Linh?”
“Ân!”
Phi Nhi mỉm cười, gật gật đầu, hai vòng lên cổ Diêm Vô Xá, giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng vang lên “Nếu một ngày nào đó, Đa Duy không cần ta nữa, ta liền hóa thành bọt nước bay đi, mãi mãi cũng không trở lại.”
Mày kiếm nhăn lại, trong lòng chấn động, Diêm Vô Xá cảm thấy một cỗ sợ hãi cực độ trong ngực bỗng dưng dâng lên, dần dần khuếch tán toàn thân, con ngươi đen nhìn chăm chú vào đôi mắt trong trẻo, lấp lánh ý cười của nàng.
Vì sao biết rõ nàng đang đùa giỡn với hắn, chính mình vẫn là cảm thấy sợ hãi?
Sợ hãi nàng thật sự biến thành bọt nước, rời xa hắn……
Đột nhiên, Diêm Vô Xá, hai cánh tay duỗi ra, đem nàng gắt gao ôm vào trong ngực, ở bên tai nàng khàn khàn gầm nhẹ : “Không! Phi Nhi không cần rời đi.”
“Đa Duy?”
“Phi Nhi, đừng rời xa Đa Duy, được không?”
Hai bàn tay mềm khẽ xiết lại, đem hắn ôm chặt, đôi mắt trở nên nhu tình vô cùng, vỗ về cái gáy của hắn, nhẹ giọng nói một câu Tinh Linh ngữ: “Hảo yêu ngươi, Đa Duy.”
Nàng biết hắn nghe không hiểu, cảm thấy chính mình đối với hắn có một loại cảm xúc xa lạ khó có thể hình dung, thực đặc biệt, thực ấm áp, thực uất ức, cũng thực khát vọng.
Một trăm năm tu luyện, sau khi biến thành người, lần đầu tiên đối với nam nhân phát sinh loại tình cảm kì lạ này.
Thật là tình cảm giữa phụ thân và nữ nhi sao?
“Phi Nhi? Con nói cái gì?”
Phi Nhi buông hắn ra, mỉm cười lắc đầu: “Không, ta nói ta sẽ không rời đi, sẽ không lìa xa ngươi, Đa Duy.”
“…… Về sau đừng nói những lời ta nghe không hiểu, ta sẽ…… Ta sẽ loạn tưởng.”
“Hảo!”
Phi Nhi vừa đáp ứng, cùng lúc tổng quản của Minh phủ ở xa xa chạy tới, Phi Nhi vội vàng lách khỏi người Diêm Vô Xá, vươn ngón tay, chỉ chỉ hắn: “Tổng quản thúc thúc.”
Diêm Vô Xá tò mò nhăn lại mi, nắm tay Phi Nhi, hướng tổng quản đi đến.
Tổng quản chạy đến bên cạnh bọn họ, thở hổn hển, vừa nói: “Vương, thánh chỉ…… Thánh chỉ đến.”
“Nga, Bổn Vương sẽ nhanh chóng trở về.”
Ba người cùng nhau vội vàng rời đi bờ sông Duyên Phận, trở về Minh phủ.
……
Diêm Vô Xá mang theo Phi Nhi đi đến đại sảnh, lão phu nhân cùng nội thị tổng quản đã chờ cả nửa ngày, vừa thấy Diêm Vô Xá trở về, tổng quản vội vàng đứng lên, đem thánh chỉ đưa cho Diêm Vô Xá, cung kính nói: “Hoàng Thượng nói không cần tuyên đọc thánh chỉ, trực tiếp giao cho Minh Vương là tốt rồi.”
“Làm phiền tổng quản.”
“Kia ty chức cáo từ trước.”
“Nương, thay ta tiễn tổng quản một đoạn.”
Lão phu nhân lập tức mỉm cười vươn tay cánh tay, làm bộ dáng mời: “Tổng quản, thỉnh!”
“Làm phiền lão phu nhân, thỉnh!”
Tổng quản đi rồi, Diêm Vô Xá mở thánh chỉ, đập vào mắt là bút tích cứng cáp hữu lực của Tuyệt Lãnh Hương, cường thế nữ nhân cũng không hề kém cạnh nam nhân.
Sau khi đọc xong, mày kiếm khẽ nhíu chặt, hơi tức giận khép lại thánh chỉ, đáy lòng vang lên một trận mắng. Tuyệt Lãnh Hương chết tiệt, hắn vừa mới trở về, lại muốn hắn đi ra ngoài tìm cái gì « Xích Long kiếm », một chút cũng không nghĩ đến là hắn mỏi mệt sao?
« Xích Long kiếm » sớm đã thất truyền ba trăm năm, không tiêu tốn một đoạn thời gian, sao có thể tìm được? Rõ ràng là muốn làm khó hắm, quả thực chính là được một tấc lại muốn tiến một thước!
Phi Nhi nghiên đầu, nhìn chăm chú vào gương mặt của Đa Duy chuyển biến, nhất định là gặp phải chuyện tình không thoải mái. Tối nay không phải đêm hồng nương sao? Nếu Đa Duy mang nàng đi chơi, nàng đến giúp hắn kì lưng, giúp hắn mát xa, khu trừ hành quân mệt nhọc.
Nghĩ đến đây, Phi Nhi kéo tay Diêm Vô Xá, mỉm cười nói: “Đa Duy, chúng ta đi……”
“Đừng nháo, phụ vương có việc phải làm.”
Diêm Vô Xá không kiên nhẫn bỏ tay nàng ra, đang nghĩ tới làm như thế nào để giải quyết ổn thỏa chuyện này.
“Đến thôi, Phi Nhi giúp Đa Duy kì lưng.”
“Tránh ra!”
Diêm Vô Xá vô thức đẩy mạnh, hất tay ra, Phi Nhi nhất thời không đứng vững, bật ngửa ra sau, phía sau lưng đụng vào giá gỗ, lập tức vang lên một tiếng « rắc ».
Ngũ quan nhăn lại, thân thể của Phi Nhi lập tức cứng ngắt, cảm giác được cánh phía sau truyền đến đau đớn, máu, từ từ chảy ra, thấm ướt cả y phục từ phía sau.
Không có biện pháp, ai kêu Tinh Linh yếu ớt nhất chính là cánh.
“Trời ạ! Phi Nhi, con làm sao vậy?”
Lão phu nhân mới từ bên ngoài đi vào, thoáng nhìn thấy mặt sau y phục của Phi Nhi máu tươi loang loáng, thấm ướt cả tấm lưng nuột nà, nhiễu cả ra cánh tay trắng noãn, thập phần chói mắt, kinh hoảng bước nhanh, tiến lên giúp đỡ nàng.
“Bà nội…… Đau.”
Bàn tay của lão phu nhân vừa tiếp xúc với Phi Nhi, nàng liền đau đến mức nhảy dựng lên, sau đó vô lực mà ngồi xổm xuống, miệng nhỏ thở từng ngụm, thở từng ngụm, bộ dáng thật đáng thương, khiến người ta đau lòng.
Diêm Vô Xá phát hiện Phi Nhi khác thường, vừa nhìn đã thấy cà người nàng đầy máu, khẩn trương ngồi xổm xuống phía sau nàng, muốn nhấc y phục của nàng lên, lại bị Phi Nhi ngăn trở.
Đôi mắt đẹp trừng lên, nhìn hắn liếc mắt một cái, vẻ mặt thống khổ còn không quên làm mặt quỷ: “Chán ghét Đa Duy!”
Bỏ tay hắn ra, không cho hắn chạm vào chính mình, đều là do hắn không tốt.
Phi Nhi cự tuyệt làm cho Diêm Vô Xá càng thêm áy náy, vừa rồi nhất thời tức giận nữ vương chết tiệt kia, bất luận kẻ nào cũng không để vào mắt, căn bản là không chú ý người đến là Phi Nhi.
“Xá nhi, nàng chảy rất nhiều máu, nhanh chút, giúp nàng cầm máu.”
“Nga.”
Diêm Vô Xá không để ý tới Phi Nhi giãy dụa, trực tiếp đem nàng ôm lấy, tận lực không tiếp xúc miệng vết thương của nàng, chạy nhanh đến sương phòng.
Phi Nhi lần đầu bị thương, Minh phủ liền loạn thành một đoàn, lão phu nhân phân phó nha hoàn bưng tới nước ấm, bạch bố sạch sẽ, còn cả ngự dược tiến cống dùng để chữa thương, toàn bộ đều là cống phẩm từ trong cung ban đến, tất cả đều phải mang đến, làm cho tổng quản chạy đến chạy lui, đầu muốn hoa lên. Diêm Vô Xá đem Phi Nhi đặt ở trên giường, thật cẩn thận đem áo của nàng cởi ra.
Y phục dính vào miệng vết thương trên cánh, đem áo cởi ra, làm miệng vết thương càng mở rộng, cánh bên trái bị vặn hạ, rũ xuống, máu, không ngừng tuôn rơi.
Phi Nhi cắn môi dưới, đem thống khổ phát tiết bằng răng nanh, đem cánh môi cắn đến bật máu, huyết nhục mơ hồ. Máu tươi chảy xuống, chảy dọc theo khóe môi, đỏ tươi, ướt át, chói mắt dị thường, càng làm cho dung nhan thêm phần yêu diễm, quỉ dị lạ thường.
Một lát sau, rốt cục áo cũng được cởi xong, Diêm Vô Xá cùng lão phu nhân đều nặng nề mà thở ra. Nhìn thấy đôi cánh trong suốt loang lổ vết máu, đóa đóa nở rộ như những đóa hoa phù dung đỏ tươi, tâm của hắn như có ai bóp chặt, đau lòng, muốn vuốt lên đôi cánh của nàng, nhưng lại sợ làm đau thêm, ngón tay cứng đờ, bất động trong không gian, mày kiếm khẽ nhăn lại. Đôi cánh trong suốt như thế này, phải trị liệu làm sao đây?
“Nương, người hãy kêu mọi người ra ngoài trước đi.”
“Nga.”
Diêm Vô Xá tháo nút thắt của cái yếm trên người Phi Nhi, trước lấy khăn tay mềm mại thấm nước ấm, lau sạch vết máu trên tấm lưng nuột nà, thuận tiện cũng nhẹ nhàng lau sạch cánh bên phải không bị thương của nàng.
Ngón tay tiếp xúc lên da thịt mềm mại, trơn mịn, trong trắng lộ hồng, dụ hoặc mê người. Diêm Vô Xá toàn thân nổi lên một cỗ phi thường quen thuộc…, mới nhớ tới chính mình ba tháng không chạm vào nữ nhân, ngay cả thân thể của nữ nhi đều có thể dễ dàng khơi mào dục hỏa của hắn.
Lão phu nhân vừa trở lại sương phòng, bước nhanh đi tới, thoáng nhìn thấy Diêm Vô Xá sắc mặt đỏ bừng, tò mò hỏi: “Xá nhi, mặt của ngươi sao lại đỏ như vậy? Không thoải mái sao?”
“…… Không có việc gì!”
Diêm Vô Xá rút về suy nghĩ, cực lực áp chế dục vọng của chính mình.
« Nương, ngươi giúp nàng bôi thuốc, con sợ…… Con sợ thương đến nàng.”
“Được rồi, vậy ngươi ra phía trước, ôm nàng, đừng làm cho nàng nhúc nhích.”
“……ôm…con ôm?”
“Chẳng lẽ muốn ta vừa ôm vừa bôi thuốc a?”
Lão phu nhân trừng mắt nhìn hắn, liếc mắt một cái, đem hai tay cánh tay của Phi Nhi nâng lên, quàng lên bờ vai của hắn, còn nàng thì vòng qua phía sau lưng của Phi Nhi, mở dược bình chữa thương ra, bắt đầu bôi thuốc.
Cứ như vậy, thân thể mê người kề sát ở trong ngực Diêm Vô Xá. Cánh môi tái nhợt, kề sát vòm ngực của hắn, da thịt mềm mại của nàng cũng dán sát vào người hắn, hương thơm của xử nữ quanh quẩn bên người hắn……gương mặt thống khổ, đau đớn của nàng làm cho bất cứ ai nhìn thấy cũng phải đau lòng, muốn dang tay chở che, tình nguyện thay nàng gánh lấy đau đớn, gương mặt này có bao nhiêu dụ hoặc, có bao nhiêu phiến tình a…
Cái này gọi là « thử thách con người » a !!!
Phi Nhi tò mò nhìn Diêm Vô Xá, không hiểu hắn đang muốn hỏi cái gì.
Diêm Vô Xá buông tay nàng ra, chỉ vào sông Duyên Phận:
“Con có thể khống chế thủy?”
“Ân.” Phi Nhi gật đầu thật mạnh.
“Vì sao?”
Vì Diêm Vô Xá hơi kích động, cánh buông ra hơi mang theo ít lực đạo, làm bọt nước còn vươn trong lòng bàn tay bắn ra, thuỷ mâu lóe lên, bọt nước từ từ bay lên, cảnh tượng trước mắt làm hắn đột nhiên nhớ đến tình cảnh ngày trước, khi cùng Phi Nhi tắm rửa.
Diêm Vô Xá kinh ngạc, nhìn chăm chú những bọt nước đang nhảy lên, trước kia còn tưởng rằng đó là trùng hợp, nguyên lai Phi Nhi thật sự có thể khống chế thủy.
“Ta là Thủy Tinh Linh, Đa Duy.”
“Thủy Tinh Linh?”
“Ân!”
Phi Nhi mỉm cười, gật gật đầu, hai vòng lên cổ Diêm Vô Xá, giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng vang lên “Nếu một ngày nào đó, Đa Duy không cần ta nữa, ta liền hóa thành bọt nước bay đi, mãi mãi cũng không trở lại.”
Mày kiếm nhăn lại, trong lòng chấn động, Diêm Vô Xá cảm thấy một cỗ sợ hãi cực độ trong ngực bỗng dưng dâng lên, dần dần khuếch tán toàn thân, con ngươi đen nhìn chăm chú vào đôi mắt trong trẻo, lấp lánh ý cười của nàng.
Vì sao biết rõ nàng đang đùa giỡn với hắn, chính mình vẫn là cảm thấy sợ hãi?
Sợ hãi nàng thật sự biến thành bọt nước, rời xa hắn……
Đột nhiên, Diêm Vô Xá, hai cánh tay duỗi ra, đem nàng gắt gao ôm vào trong ngực, ở bên tai nàng khàn khàn gầm nhẹ : “Không! Phi Nhi không cần rời đi.”
“Đa Duy?”
“Phi Nhi, đừng rời xa Đa Duy, được không?”
Hai bàn tay mềm khẽ xiết lại, đem hắn ôm chặt, đôi mắt trở nên nhu tình vô cùng, vỗ về cái gáy của hắn, nhẹ giọng nói một câu Tinh Linh ngữ: “Hảo yêu ngươi, Đa Duy.”
Nàng biết hắn nghe không hiểu, cảm thấy chính mình đối với hắn có một loại cảm xúc xa lạ khó có thể hình dung, thực đặc biệt, thực ấm áp, thực uất ức, cũng thực khát vọng.
Một trăm năm tu luyện, sau khi biến thành người, lần đầu tiên đối với nam nhân phát sinh loại tình cảm kì lạ này.
Thật là tình cảm giữa phụ thân và nữ nhi sao?
“Phi Nhi? Con nói cái gì?”
Phi Nhi buông hắn ra, mỉm cười lắc đầu: “Không, ta nói ta sẽ không rời đi, sẽ không lìa xa ngươi, Đa Duy.”
“…… Về sau đừng nói những lời ta nghe không hiểu, ta sẽ…… Ta sẽ loạn tưởng.”
“Hảo!”
Phi Nhi vừa đáp ứng, cùng lúc tổng quản của Minh phủ ở xa xa chạy tới, Phi Nhi vội vàng lách khỏi người Diêm Vô Xá, vươn ngón tay, chỉ chỉ hắn: “Tổng quản thúc thúc.”
Diêm Vô Xá tò mò nhăn lại mi, nắm tay Phi Nhi, hướng tổng quản đi đến.
Tổng quản chạy đến bên cạnh bọn họ, thở hổn hển, vừa nói: “Vương, thánh chỉ…… Thánh chỉ đến.”
“Nga, Bổn Vương sẽ nhanh chóng trở về.”
Ba người cùng nhau vội vàng rời đi bờ sông Duyên Phận, trở về Minh phủ.
……
Diêm Vô Xá mang theo Phi Nhi đi đến đại sảnh, lão phu nhân cùng nội thị tổng quản đã chờ cả nửa ngày, vừa thấy Diêm Vô Xá trở về, tổng quản vội vàng đứng lên, đem thánh chỉ đưa cho Diêm Vô Xá, cung kính nói: “Hoàng Thượng nói không cần tuyên đọc thánh chỉ, trực tiếp giao cho Minh Vương là tốt rồi.”
“Làm phiền tổng quản.”
“Kia ty chức cáo từ trước.”
“Nương, thay ta tiễn tổng quản một đoạn.”
Lão phu nhân lập tức mỉm cười vươn tay cánh tay, làm bộ dáng mời: “Tổng quản, thỉnh!”
“Làm phiền lão phu nhân, thỉnh!”
Tổng quản đi rồi, Diêm Vô Xá mở thánh chỉ, đập vào mắt là bút tích cứng cáp hữu lực của Tuyệt Lãnh Hương, cường thế nữ nhân cũng không hề kém cạnh nam nhân.
Sau khi đọc xong, mày kiếm khẽ nhíu chặt, hơi tức giận khép lại thánh chỉ, đáy lòng vang lên một trận mắng. Tuyệt Lãnh Hương chết tiệt, hắn vừa mới trở về, lại muốn hắn đi ra ngoài tìm cái gì « Xích Long kiếm », một chút cũng không nghĩ đến là hắn mỏi mệt sao?
« Xích Long kiếm » sớm đã thất truyền ba trăm năm, không tiêu tốn một đoạn thời gian, sao có thể tìm được? Rõ ràng là muốn làm khó hắm, quả thực chính là được một tấc lại muốn tiến một thước!
Phi Nhi nghiên đầu, nhìn chăm chú vào gương mặt của Đa Duy chuyển biến, nhất định là gặp phải chuyện tình không thoải mái. Tối nay không phải đêm hồng nương sao? Nếu Đa Duy mang nàng đi chơi, nàng đến giúp hắn kì lưng, giúp hắn mát xa, khu trừ hành quân mệt nhọc.
Nghĩ đến đây, Phi Nhi kéo tay Diêm Vô Xá, mỉm cười nói: “Đa Duy, chúng ta đi……”
“Đừng nháo, phụ vương có việc phải làm.”
Diêm Vô Xá không kiên nhẫn bỏ tay nàng ra, đang nghĩ tới làm như thế nào để giải quyết ổn thỏa chuyện này.
“Đến thôi, Phi Nhi giúp Đa Duy kì lưng.”
“Tránh ra!”
Diêm Vô Xá vô thức đẩy mạnh, hất tay ra, Phi Nhi nhất thời không đứng vững, bật ngửa ra sau, phía sau lưng đụng vào giá gỗ, lập tức vang lên một tiếng « rắc ».
Ngũ quan nhăn lại, thân thể của Phi Nhi lập tức cứng ngắt, cảm giác được cánh phía sau truyền đến đau đớn, máu, từ từ chảy ra, thấm ướt cả y phục từ phía sau.
Không có biện pháp, ai kêu Tinh Linh yếu ớt nhất chính là cánh.
“Trời ạ! Phi Nhi, con làm sao vậy?”
Lão phu nhân mới từ bên ngoài đi vào, thoáng nhìn thấy mặt sau y phục của Phi Nhi máu tươi loang loáng, thấm ướt cả tấm lưng nuột nà, nhiễu cả ra cánh tay trắng noãn, thập phần chói mắt, kinh hoảng bước nhanh, tiến lên giúp đỡ nàng.
“Bà nội…… Đau.”
Bàn tay của lão phu nhân vừa tiếp xúc với Phi Nhi, nàng liền đau đến mức nhảy dựng lên, sau đó vô lực mà ngồi xổm xuống, miệng nhỏ thở từng ngụm, thở từng ngụm, bộ dáng thật đáng thương, khiến người ta đau lòng.
Diêm Vô Xá phát hiện Phi Nhi khác thường, vừa nhìn đã thấy cà người nàng đầy máu, khẩn trương ngồi xổm xuống phía sau nàng, muốn nhấc y phục của nàng lên, lại bị Phi Nhi ngăn trở.
Đôi mắt đẹp trừng lên, nhìn hắn liếc mắt một cái, vẻ mặt thống khổ còn không quên làm mặt quỷ: “Chán ghét Đa Duy!”
Bỏ tay hắn ra, không cho hắn chạm vào chính mình, đều là do hắn không tốt.
Phi Nhi cự tuyệt làm cho Diêm Vô Xá càng thêm áy náy, vừa rồi nhất thời tức giận nữ vương chết tiệt kia, bất luận kẻ nào cũng không để vào mắt, căn bản là không chú ý người đến là Phi Nhi.
“Xá nhi, nàng chảy rất nhiều máu, nhanh chút, giúp nàng cầm máu.”
“Nga.”
Diêm Vô Xá không để ý tới Phi Nhi giãy dụa, trực tiếp đem nàng ôm lấy, tận lực không tiếp xúc miệng vết thương của nàng, chạy nhanh đến sương phòng.
Phi Nhi lần đầu bị thương, Minh phủ liền loạn thành một đoàn, lão phu nhân phân phó nha hoàn bưng tới nước ấm, bạch bố sạch sẽ, còn cả ngự dược tiến cống dùng để chữa thương, toàn bộ đều là cống phẩm từ trong cung ban đến, tất cả đều phải mang đến, làm cho tổng quản chạy đến chạy lui, đầu muốn hoa lên. Diêm Vô Xá đem Phi Nhi đặt ở trên giường, thật cẩn thận đem áo của nàng cởi ra.
Y phục dính vào miệng vết thương trên cánh, đem áo cởi ra, làm miệng vết thương càng mở rộng, cánh bên trái bị vặn hạ, rũ xuống, máu, không ngừng tuôn rơi.
Phi Nhi cắn môi dưới, đem thống khổ phát tiết bằng răng nanh, đem cánh môi cắn đến bật máu, huyết nhục mơ hồ. Máu tươi chảy xuống, chảy dọc theo khóe môi, đỏ tươi, ướt át, chói mắt dị thường, càng làm cho dung nhan thêm phần yêu diễm, quỉ dị lạ thường.
Một lát sau, rốt cục áo cũng được cởi xong, Diêm Vô Xá cùng lão phu nhân đều nặng nề mà thở ra. Nhìn thấy đôi cánh trong suốt loang lổ vết máu, đóa đóa nở rộ như những đóa hoa phù dung đỏ tươi, tâm của hắn như có ai bóp chặt, đau lòng, muốn vuốt lên đôi cánh của nàng, nhưng lại sợ làm đau thêm, ngón tay cứng đờ, bất động trong không gian, mày kiếm khẽ nhăn lại. Đôi cánh trong suốt như thế này, phải trị liệu làm sao đây?
“Nương, người hãy kêu mọi người ra ngoài trước đi.”
“Nga.”
Diêm Vô Xá tháo nút thắt của cái yếm trên người Phi Nhi, trước lấy khăn tay mềm mại thấm nước ấm, lau sạch vết máu trên tấm lưng nuột nà, thuận tiện cũng nhẹ nhàng lau sạch cánh bên phải không bị thương của nàng.
Ngón tay tiếp xúc lên da thịt mềm mại, trơn mịn, trong trắng lộ hồng, dụ hoặc mê người. Diêm Vô Xá toàn thân nổi lên một cỗ phi thường quen thuộc…, mới nhớ tới chính mình ba tháng không chạm vào nữ nhân, ngay cả thân thể của nữ nhi đều có thể dễ dàng khơi mào dục hỏa của hắn.
Lão phu nhân vừa trở lại sương phòng, bước nhanh đi tới, thoáng nhìn thấy Diêm Vô Xá sắc mặt đỏ bừng, tò mò hỏi: “Xá nhi, mặt của ngươi sao lại đỏ như vậy? Không thoải mái sao?”
“…… Không có việc gì!”
Diêm Vô Xá rút về suy nghĩ, cực lực áp chế dục vọng của chính mình.
« Nương, ngươi giúp nàng bôi thuốc, con sợ…… Con sợ thương đến nàng.”
“Được rồi, vậy ngươi ra phía trước, ôm nàng, đừng làm cho nàng nhúc nhích.”
“……ôm…con ôm?”
“Chẳng lẽ muốn ta vừa ôm vừa bôi thuốc a?”
Lão phu nhân trừng mắt nhìn hắn, liếc mắt một cái, đem hai tay cánh tay của Phi Nhi nâng lên, quàng lên bờ vai của hắn, còn nàng thì vòng qua phía sau lưng của Phi Nhi, mở dược bình chữa thương ra, bắt đầu bôi thuốc.
Cứ như vậy, thân thể mê người kề sát ở trong ngực Diêm Vô Xá. Cánh môi tái nhợt, kề sát vòm ngực của hắn, da thịt mềm mại của nàng cũng dán sát vào người hắn, hương thơm của xử nữ quanh quẩn bên người hắn……gương mặt thống khổ, đau đớn của nàng làm cho bất cứ ai nhìn thấy cũng phải đau lòng, muốn dang tay chở che, tình nguyện thay nàng gánh lấy đau đớn, gương mặt này có bao nhiêu dụ hoặc, có bao nhiêu phiến tình a…
Cái này gọi là « thử thách con người » a !!!
/90
|