- Ta bất quá cũng chỉ là người mới nhập môn thôi, đang muốn thỉnh giáo ngươi đây!
Hàn Thạc thấy Vong Linh pháp sư đang lơ lửng bay tới cũng không hề tỏ vẻ khẩn trương chút nào, hờ hững nói. Hắn tự tin vậy là vì bên cạnh còn có Ngải Mễ Lệ là một ma đạo sư Hắc Ám hệ, dùng lực lượng của hai người đối phó với một mình gã này thì tuyệt đối sẽ không thể bị thua thiệt gì.
Trên đường bay tới chỗ Hàn Thạc và Ngải Mễ Lệ đang đứng, gã Vong Linh pháp sư này không ngừng thay đổi phương hướng. Thân hình gã lơ lửng, chập chờn lúc ở hướng này lúc hướng khác tựa như ma quỷ. Đến lúc khoảng cách tới hai người chỉ còn khoảng mười thước thì gã đột nhiên huơ cây bạch cốt ma pháp trượng, nhỏ giọng ngâm xướng một loại Vong Linh chú ngữ.
Trong khoảnh khắc hiện ra một tên Tà Ác kỵ sĩ, thân cao ba thước, da màu nâu sẫm, mặc thiết giáp màu đen che phủ khắp cả người, cưỡi một con Hào Khiếu thú mình dài toàn thân phủ lân giáp màu nâu, có sức mạnh hơn cả tê ngưu. Tay hắn giơ cao một cây lang nha bổng thô to như thân người, thúc con Hào Khiếu thú, hung ác xông lên, chuẩn bị tấn công Hàn Thạc và Ngải Mễ Lệ.
Tà Ác Kỵ sĩ cùng với Tăng Ác đều là sinh vật hắc ám thuộc đẳng cấp cao nhất chỉ có Vong Linh pháp sư đạt tới cấp bậc ma đạo sư mới có thể triệu hoán ra được. Bọn chúng đến từ vực sâu của thời không hắc ám khác, thân thể mặc áo giáp sắt màu đen có sức phòng ngự vật lý cực mạnh, sức tấn công điên cuồng mãnh liệt, lại phối hợp với con vật cưỡi Hào Khiếu thú để công kích, luôn là ác mộng đối với bất kì ai bị tấn công.
Chỉ một hơi thở, Hàn Thạc và Ngải Mễ Lệ đã thấy một người một thú ở ngay trước mặt, tên Tà Ác kỵ sĩ giơ cao cây lang nha bổng trông như cái cột sắt đập thẳng xuống.
Ngải Mễ Lệ không nói thêm lấy một tiếng lập tức lùi lại, miệng khẽ ngâm xướng ma pháp Hắc Ám hệ. Thanh tử thần liêm đao cực lớn đã đã hình thành từ nãy, bây giờ còn chưa tan đi, theo sự điều khiển của Ngải Mễ Lệ bay lên chém về phía tên Tà Ác kỵ sĩ này.
Bên kia, sau khi triệu hoán ra Tà Ác kỵ sĩ, gã Vong Linh pháp sư không tiếp tục lao tới mà trái lại nhanh chóng lùi về phía sau, một mặt triệu hoán Thạch Tượng quỷ tấn công Hàn Thạc, mặt khác tiếp tục dùng cốt mâu bắn ra bốn phía.
So với các đệ tử trong học viện khi tỷ thí với nhau thì gã Vong Linh pháp sư này rõ ràng là kẻ thân kinh bách chiến, nắm bắt thời cơ công kích vô cùng chuẩn xác. Hắn vừa nãy bay lơ lửng chập chờn đến gần bọn Hàn Thạc hai người, đến khi ở ngay trước mặt họ thì mới triệu hoán ra Tà Ác kỵ sĩ là vì muốn lợi dụng khoảng cách gần công kích khiến cho hai người có nhiều cơ hội phòng ngự.
Đáng tiếc đối thủ của hắn lại là Hàn Thạc, Lục Ma Phong theo tâm ý mang theo ngọn lửa ma quái cháy sáng rực bay ra, nhằm thẳng về phía một nhóm thạch tượng quỷ đang xông tớ còn bản thân Hàn Thạc thì ngâm xướng ma pháp Bạch Cốt Thuẫn Bài, trong giây lát tạo thành một lá chắn ở trước mặt chống đỡ những cốt mâu đang bay đến.
Cản được hai cốt mâu bắn tới, Bạch Cốt Thuẫn Bài cũng hao hết ma lực mà vỡ tan ra, coi như qua được đòn công kích đầu tiên của gã Vong Linh ma pháp sư. Hàn Thạc quay sang nhìn Ngải Mễ Lệ, tinh thần lực của hắn lưu chuyển ngưng tụ rất nhanh, trong phút chốc triệu hoán ra Tiểu Khô Lâu, dùng tinh thần thông tri nó trợ giúp nàng đối phó tên Tà Ác kỵ sĩ kia.
Tên Tà Ác kỵ sĩ cưỡi Hào Khiếu thú là hắc ám sinh vật có đẳng cấp cực cao nên khi đối mặt với đòn tấn công bằng tử thần liêm đao do Ngải Mễ Lệ dùng Hắc Ám ma pháp ngưng tụ thành thì hắn huy động cây lang nha bổng to như cái cột nhà trong tay phòng ngự hết sức linh hoạt. Cây lang nha bổng đi cùng với hắn đúng là vô cùng cứng rắn, chặn đánh tử thần liêm đao do ma lực của Ngải Mễ Lệ ngưng tụ thành mà không hề bị sứt mẻ một tẹo nào.
- Ồ, ngươi cũng biết triệu hoán ra khô lâu chiến sĩ ư?- Tên Vong Linh pháp sư vừa thấy Hàn Thạc ngâm xướng rất nhanh một câu, kết quả là xuất hiện ra một khô lâu chiến sĩ quái dị là Tiểu Khô Lâu thì tỏ ra hết sức nghi hoặc.
Hàn Thạc ung dung nhếch miệng cười nhưng không trả lời vẫn tiếp tục dùng tinh thần phân phó Tiểu Khô Lâu đi tấn công tên Tà Ác kỵ sĩ kia.
Hai chân dậm mạnh xuống đất một cái, bảy thanh cốt thứ sau lưng Tiểu Khô Lâu lay động rồi bất ngờ bay vút lên trên không. Tay vẫn nắm chặt cốt đao, từng bước lăng không tiến lên phía trước, lao về phía hậu tâm của tên Tà Ác kỵ sĩ nhanh như sấm giăng chớp giật.
Tên Tà Ác kỵ sĩ đang đối mặt với tử thần liêm đao, tựa hồ có chút coi thường, chỉ hơi hơi nhún bả vai làm xuất hiện chiếc áo giáp mầu đen bao trùm lấy hậu tâm hắn. Trên mặt tên Vong Linh pháp sư lộ rõ nét cười chế nhạo, nhìn theo đòn tấn công của Tiểu Khô Lâu mà không hề có lấy một chút lo lắng cho tên Tà Ác kỵ sĩ mà hắn triệu hoán ra.
Mắt thấy cốt đao của Tiểu Khô Lâu sắp đâm vào hậu tâm của tên Tà Ác kỵ sĩ thì nó bỗng nhiên ngưng lại trong một khoảnh khắc rồi thình lình thay đổi phương hướng, đâm “sột” một tiếng vào cái gáy để trần của tên này. Tên Tà Ác kỵ sĩ đang mải đối phó với đòn tấn công của tử thần liên đao bỗng liên tiếp kêu lên mấy tiếng thê lương quái dị, cây lang nha bổng to đùng trong tay bỗng nhiên vung đập loạn xạ.
Thanh liêm đao do Ngải Mễ Lệ ngưng tụ thành bỗng lướt qua lang nha bổng chém mạnh vào con Hào Khiếu thú ở phía dưới nguời của tên Tà Ác kỵ sĩ kêu “phập” một tiếng, đầu của con ác thú văng ra, làm tóe ra những vệt sáng trông như những hoa lửa nhỏ.
Cùng lúc Tiểu Khô Lâu chồm tới, đè lên trên thân mình của tên Tà Ác kỵ sĩ rồi cứ nhằm vào phần thân thể của tên Tà Ác kỵ sĩ không được chiếc áo giáp màu đen bao bọc mà dồn sức đâm chém loạn xạ ngầu, trông cứ tưởng như đang sử dụng loạn phi phong đao pháp.
Qua một lúc, thanh cốt đao đang cắm ở cổ của tên Tà Ác kỵ sĩ cũng bị Tiểu Khô Lâu nhổ bật ra, nắm chặt trong tay không ngừng đâm mạnh vào thân mình hắn. Tên Tà Ác kỵ sĩ liên tục phát ra những tiếng tru lớn như tiếng của Hào Khiếu thú, rồi trong phút chốc cả người hắn phát sinh dị biến.
Thiết giáp màu đen đột nhiên bị gỉ đi, thân thể tên Tà Ác kỵ sĩ vốn đen bóng đột ngột bị vỡ vụn ra thành tro bụi, trong chớp mắt biến mất không còn thấy dấu vết cùng với con Hào Khiếu thú mà hắn cưỡi, xem như những dấu tích của những sinh mạng này đã hoàn toàn bị xóa sạch.
Sau khi tên Tà Ác kỵ sĩ biến mất, Ngải Mễ Lệ thở nhẹ một hơi, nhanh chóng ổn định tinh thần, theo đó thanh tử thần liêm đao cũng biến mất đi, tại nơi này chỉ còn lại mỗi Tiểu Khô Lâu tay cầm cốt đao. Tiểu Khô Lâu khua thanh cốt đao lên một cái, bảy thanh cốt thứ nằm tản mát trên mặt đất tức thì bay ngược về gắn vào xương sống của hắn.
Vẻ mặt khinh khỉnh coi thường của tên Vong Linh pháp sư đã biến mất hoàn toàn, lộ rõ vẻ khó tin nhìn Tiểu Khô Lâu kinh hãi thốt lên:
- Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng! Một trăm khô lâu chiến sĩ cũng không thể làm thương tổn được Tà Ác kỵ sĩ! Điều này là trái với những tri thức thông thường về Vong Linh ma pháp.
Vẫn giữ nụ cười nhẹ ung dung như trước, Hàn Thạc vô cùng thoải mái nói:
- Không có cái gì là không thể! Mặc dù ta không nắm được nhiều Vong Linh ma pháp như ngươi, nhưng cũng có thể giải thích được.
Thêm một mệnh lệnh được ban ra, Tiểu Khô Lâu đang cầm thanh cốt đao nhìn chằm chằm vào tên Vong Linh pháp sư bỗng nhún mạnh đôi chân, bay vút nhanh về phía hắn.
Gã pháp sự lại càng kinh ngạc, chợt cười hắc hắc quái dị rồi nói:
- Được, được lắm, vậy thì để ta xem ngươi rốt cục là có bí mật gì.
Khe khẽ ngâm xướng một đoạn chú ngữ Vong Linh ma pháp, sau đó gã lao nhanh đến gần Hàn Thạc. Khi gã và Tiểu Khô Lâu sắp lao vào nhau thì gã bỗng nhiên bay vọt lên cao, cây bạch cốt pháp trượng trong tay đột ngột bị quẳng được ném ra, bay tới dính chặt vào đỉnh đầu của Hàn Thạc.
Trong nháy mắt, một luồng tinh thần lực Tà Ác khổng lồ thông qua bạch cốt pháp trượng cuồng bạo truyền vào đầu của Hàn Thạc rồi như một thanh nam châm cố gắng hấp thu trí nhớ của Hàn Thạc. Gã Vong Linh pháp sư kia trên mặt nở nụ cười đắc ý, âm trầm nói với Ngải Mễ Lệ đang hoảng hốt lo sợ ở bên cạnh:
- Không được tùy tiện manh động, bây giờ ta đã thiết lập được mối liên hệ với linh hồn của hắn, nếu ta chết đột tử, linh hồn của hắn cũng sẽ tiêu tán mà trở thành một tên ngốc.
Ngải Mễ Lệ vừa nghe được những lời này thì lập tức ngẩn ngơ, sau đó đôi mắt lo lắng nhìn Hàn Thạc, phát hiện mới thoáng một cái mà Hàn Thạc đã đứng sững sờ tại chỗ, thần sắc đã trở nên hốt hoảng, hai mắt vô hồn trông như một pho tượng đá.
Ngay cả Tiểu Khô Lâu vừa mới nhận được mệnh lệnh của Hàn Thạc, đang định tấn công tên Vong Linh pháp sư này cũng đột nhiên đứng sững lại tại chỗ, cầm cốt đao ngơ ngác nhìn chung quanh, dường như đang đợi Hàn Thạc ra mệnh lệnh tiếp theo cho nó.
- Ha ha, gần đây ta vừa nắm vững một Vong Linh ma pháp là Linh Hồn Xâm Thực. Ta có thể sử dụng Vong Linh ma pháp này để chiếm hữu linh hồn của một người làm của riêng, ăn mòn linh hồn rồi sau đó có thể tìm ra được tất cả các bí mật của người đó. Trong quá trình này, linh hồn của ta và đối tượng hòa nhập với nhau, nếu ta đột nhiên tử vong thì đối tượng cũng khó tránh khỏi kiếp nạn, haha! - Tên Vong Linh pháp sư này vừa thấy lực lượng tà ác của bạch cốt pháp trượng đã xâm nhập vào trong óc Hàn Thạc thì liền đắc ý giải thích cho Ngải Mễ Lệ.
Ngải Mễ Lệ nhìn trạng thái của Hàn Thạc lúc này thì trong lòng cực kỳ lo lắng, không biết rốt cuộc có nên động thủ đối phó với tên Vong Linh pháp sư này hay không.
Luồng tinh thần lực cực kỳ tà ác từ cây bạch cốt pháp trượng không ngừng tuôn tràn vào trong cơ thể Hàn Thạc. Bản thân là ma đạo sư, Ngải Mễ Lệ có thể cảm nhận được rất rõ ràng, do đó đối với những lời nói của tên Vong Linh pháp sư này, nàng thật sự không dám không tin.
Trong lúc nàng còn ngây ra đó thì Hàn Thạc vốn đang đứng đực mặt bỗng nhiên thét lên một tiếng, trên đôi tay bùng lên ngọn lửa màu đỏ tía cháy bừng bừng. Cả người hắn phút chốc tựa như bị ngọn lửa màu đỏ tía này bao phủ, khuôn mặt lộ vẻ dữ dằn đáng sợ, toàn thân tràn ngập một loại khí tức cực kỳ nguy hiểm.
Đồng thời, tên Vong Linh pháp sư vừa rồi còn dương dương đắc ý thì lúc này mặt mũi bỗng đột nhiên trở thành trắng bệch, bao nhiêu nét hớn hở vừa nãy biến đi đâu mất tích, sợ hãi cực độ gào toáng lên:
- Không, không được!
Hàn Thạc thấy Vong Linh pháp sư đang lơ lửng bay tới cũng không hề tỏ vẻ khẩn trương chút nào, hờ hững nói. Hắn tự tin vậy là vì bên cạnh còn có Ngải Mễ Lệ là một ma đạo sư Hắc Ám hệ, dùng lực lượng của hai người đối phó với một mình gã này thì tuyệt đối sẽ không thể bị thua thiệt gì.
Trên đường bay tới chỗ Hàn Thạc và Ngải Mễ Lệ đang đứng, gã Vong Linh pháp sư này không ngừng thay đổi phương hướng. Thân hình gã lơ lửng, chập chờn lúc ở hướng này lúc hướng khác tựa như ma quỷ. Đến lúc khoảng cách tới hai người chỉ còn khoảng mười thước thì gã đột nhiên huơ cây bạch cốt ma pháp trượng, nhỏ giọng ngâm xướng một loại Vong Linh chú ngữ.
Trong khoảnh khắc hiện ra một tên Tà Ác kỵ sĩ, thân cao ba thước, da màu nâu sẫm, mặc thiết giáp màu đen che phủ khắp cả người, cưỡi một con Hào Khiếu thú mình dài toàn thân phủ lân giáp màu nâu, có sức mạnh hơn cả tê ngưu. Tay hắn giơ cao một cây lang nha bổng thô to như thân người, thúc con Hào Khiếu thú, hung ác xông lên, chuẩn bị tấn công Hàn Thạc và Ngải Mễ Lệ.
Tà Ác Kỵ sĩ cùng với Tăng Ác đều là sinh vật hắc ám thuộc đẳng cấp cao nhất chỉ có Vong Linh pháp sư đạt tới cấp bậc ma đạo sư mới có thể triệu hoán ra được. Bọn chúng đến từ vực sâu của thời không hắc ám khác, thân thể mặc áo giáp sắt màu đen có sức phòng ngự vật lý cực mạnh, sức tấn công điên cuồng mãnh liệt, lại phối hợp với con vật cưỡi Hào Khiếu thú để công kích, luôn là ác mộng đối với bất kì ai bị tấn công.
Chỉ một hơi thở, Hàn Thạc và Ngải Mễ Lệ đã thấy một người một thú ở ngay trước mặt, tên Tà Ác kỵ sĩ giơ cao cây lang nha bổng trông như cái cột sắt đập thẳng xuống.
Ngải Mễ Lệ không nói thêm lấy một tiếng lập tức lùi lại, miệng khẽ ngâm xướng ma pháp Hắc Ám hệ. Thanh tử thần liêm đao cực lớn đã đã hình thành từ nãy, bây giờ còn chưa tan đi, theo sự điều khiển của Ngải Mễ Lệ bay lên chém về phía tên Tà Ác kỵ sĩ này.
Bên kia, sau khi triệu hoán ra Tà Ác kỵ sĩ, gã Vong Linh pháp sư không tiếp tục lao tới mà trái lại nhanh chóng lùi về phía sau, một mặt triệu hoán Thạch Tượng quỷ tấn công Hàn Thạc, mặt khác tiếp tục dùng cốt mâu bắn ra bốn phía.
So với các đệ tử trong học viện khi tỷ thí với nhau thì gã Vong Linh pháp sư này rõ ràng là kẻ thân kinh bách chiến, nắm bắt thời cơ công kích vô cùng chuẩn xác. Hắn vừa nãy bay lơ lửng chập chờn đến gần bọn Hàn Thạc hai người, đến khi ở ngay trước mặt họ thì mới triệu hoán ra Tà Ác kỵ sĩ là vì muốn lợi dụng khoảng cách gần công kích khiến cho hai người có nhiều cơ hội phòng ngự.
Đáng tiếc đối thủ của hắn lại là Hàn Thạc, Lục Ma Phong theo tâm ý mang theo ngọn lửa ma quái cháy sáng rực bay ra, nhằm thẳng về phía một nhóm thạch tượng quỷ đang xông tớ còn bản thân Hàn Thạc thì ngâm xướng ma pháp Bạch Cốt Thuẫn Bài, trong giây lát tạo thành một lá chắn ở trước mặt chống đỡ những cốt mâu đang bay đến.
Cản được hai cốt mâu bắn tới, Bạch Cốt Thuẫn Bài cũng hao hết ma lực mà vỡ tan ra, coi như qua được đòn công kích đầu tiên của gã Vong Linh ma pháp sư. Hàn Thạc quay sang nhìn Ngải Mễ Lệ, tinh thần lực của hắn lưu chuyển ngưng tụ rất nhanh, trong phút chốc triệu hoán ra Tiểu Khô Lâu, dùng tinh thần thông tri nó trợ giúp nàng đối phó tên Tà Ác kỵ sĩ kia.
Tên Tà Ác kỵ sĩ cưỡi Hào Khiếu thú là hắc ám sinh vật có đẳng cấp cực cao nên khi đối mặt với đòn tấn công bằng tử thần liêm đao do Ngải Mễ Lệ dùng Hắc Ám ma pháp ngưng tụ thành thì hắn huy động cây lang nha bổng to như cái cột nhà trong tay phòng ngự hết sức linh hoạt. Cây lang nha bổng đi cùng với hắn đúng là vô cùng cứng rắn, chặn đánh tử thần liêm đao do ma lực của Ngải Mễ Lệ ngưng tụ thành mà không hề bị sứt mẻ một tẹo nào.
- Ồ, ngươi cũng biết triệu hoán ra khô lâu chiến sĩ ư?- Tên Vong Linh pháp sư vừa thấy Hàn Thạc ngâm xướng rất nhanh một câu, kết quả là xuất hiện ra một khô lâu chiến sĩ quái dị là Tiểu Khô Lâu thì tỏ ra hết sức nghi hoặc.
Hàn Thạc ung dung nhếch miệng cười nhưng không trả lời vẫn tiếp tục dùng tinh thần phân phó Tiểu Khô Lâu đi tấn công tên Tà Ác kỵ sĩ kia.
Hai chân dậm mạnh xuống đất một cái, bảy thanh cốt thứ sau lưng Tiểu Khô Lâu lay động rồi bất ngờ bay vút lên trên không. Tay vẫn nắm chặt cốt đao, từng bước lăng không tiến lên phía trước, lao về phía hậu tâm của tên Tà Ác kỵ sĩ nhanh như sấm giăng chớp giật.
Tên Tà Ác kỵ sĩ đang đối mặt với tử thần liêm đao, tựa hồ có chút coi thường, chỉ hơi hơi nhún bả vai làm xuất hiện chiếc áo giáp mầu đen bao trùm lấy hậu tâm hắn. Trên mặt tên Vong Linh pháp sư lộ rõ nét cười chế nhạo, nhìn theo đòn tấn công của Tiểu Khô Lâu mà không hề có lấy một chút lo lắng cho tên Tà Ác kỵ sĩ mà hắn triệu hoán ra.
Mắt thấy cốt đao của Tiểu Khô Lâu sắp đâm vào hậu tâm của tên Tà Ác kỵ sĩ thì nó bỗng nhiên ngưng lại trong một khoảnh khắc rồi thình lình thay đổi phương hướng, đâm “sột” một tiếng vào cái gáy để trần của tên này. Tên Tà Ác kỵ sĩ đang mải đối phó với đòn tấn công của tử thần liên đao bỗng liên tiếp kêu lên mấy tiếng thê lương quái dị, cây lang nha bổng to đùng trong tay bỗng nhiên vung đập loạn xạ.
Thanh liêm đao do Ngải Mễ Lệ ngưng tụ thành bỗng lướt qua lang nha bổng chém mạnh vào con Hào Khiếu thú ở phía dưới nguời của tên Tà Ác kỵ sĩ kêu “phập” một tiếng, đầu của con ác thú văng ra, làm tóe ra những vệt sáng trông như những hoa lửa nhỏ.
Cùng lúc Tiểu Khô Lâu chồm tới, đè lên trên thân mình của tên Tà Ác kỵ sĩ rồi cứ nhằm vào phần thân thể của tên Tà Ác kỵ sĩ không được chiếc áo giáp màu đen bao bọc mà dồn sức đâm chém loạn xạ ngầu, trông cứ tưởng như đang sử dụng loạn phi phong đao pháp.
Qua một lúc, thanh cốt đao đang cắm ở cổ của tên Tà Ác kỵ sĩ cũng bị Tiểu Khô Lâu nhổ bật ra, nắm chặt trong tay không ngừng đâm mạnh vào thân mình hắn. Tên Tà Ác kỵ sĩ liên tục phát ra những tiếng tru lớn như tiếng của Hào Khiếu thú, rồi trong phút chốc cả người hắn phát sinh dị biến.
Thiết giáp màu đen đột nhiên bị gỉ đi, thân thể tên Tà Ác kỵ sĩ vốn đen bóng đột ngột bị vỡ vụn ra thành tro bụi, trong chớp mắt biến mất không còn thấy dấu vết cùng với con Hào Khiếu thú mà hắn cưỡi, xem như những dấu tích của những sinh mạng này đã hoàn toàn bị xóa sạch.
Sau khi tên Tà Ác kỵ sĩ biến mất, Ngải Mễ Lệ thở nhẹ một hơi, nhanh chóng ổn định tinh thần, theo đó thanh tử thần liêm đao cũng biến mất đi, tại nơi này chỉ còn lại mỗi Tiểu Khô Lâu tay cầm cốt đao. Tiểu Khô Lâu khua thanh cốt đao lên một cái, bảy thanh cốt thứ nằm tản mát trên mặt đất tức thì bay ngược về gắn vào xương sống của hắn.
Vẻ mặt khinh khỉnh coi thường của tên Vong Linh pháp sư đã biến mất hoàn toàn, lộ rõ vẻ khó tin nhìn Tiểu Khô Lâu kinh hãi thốt lên:
- Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng! Một trăm khô lâu chiến sĩ cũng không thể làm thương tổn được Tà Ác kỵ sĩ! Điều này là trái với những tri thức thông thường về Vong Linh ma pháp.
Vẫn giữ nụ cười nhẹ ung dung như trước, Hàn Thạc vô cùng thoải mái nói:
- Không có cái gì là không thể! Mặc dù ta không nắm được nhiều Vong Linh ma pháp như ngươi, nhưng cũng có thể giải thích được.
Thêm một mệnh lệnh được ban ra, Tiểu Khô Lâu đang cầm thanh cốt đao nhìn chằm chằm vào tên Vong Linh pháp sư bỗng nhún mạnh đôi chân, bay vút nhanh về phía hắn.
Gã pháp sự lại càng kinh ngạc, chợt cười hắc hắc quái dị rồi nói:
- Được, được lắm, vậy thì để ta xem ngươi rốt cục là có bí mật gì.
Khe khẽ ngâm xướng một đoạn chú ngữ Vong Linh ma pháp, sau đó gã lao nhanh đến gần Hàn Thạc. Khi gã và Tiểu Khô Lâu sắp lao vào nhau thì gã bỗng nhiên bay vọt lên cao, cây bạch cốt pháp trượng trong tay đột ngột bị quẳng được ném ra, bay tới dính chặt vào đỉnh đầu của Hàn Thạc.
Trong nháy mắt, một luồng tinh thần lực Tà Ác khổng lồ thông qua bạch cốt pháp trượng cuồng bạo truyền vào đầu của Hàn Thạc rồi như một thanh nam châm cố gắng hấp thu trí nhớ của Hàn Thạc. Gã Vong Linh pháp sư kia trên mặt nở nụ cười đắc ý, âm trầm nói với Ngải Mễ Lệ đang hoảng hốt lo sợ ở bên cạnh:
- Không được tùy tiện manh động, bây giờ ta đã thiết lập được mối liên hệ với linh hồn của hắn, nếu ta chết đột tử, linh hồn của hắn cũng sẽ tiêu tán mà trở thành một tên ngốc.
Ngải Mễ Lệ vừa nghe được những lời này thì lập tức ngẩn ngơ, sau đó đôi mắt lo lắng nhìn Hàn Thạc, phát hiện mới thoáng một cái mà Hàn Thạc đã đứng sững sờ tại chỗ, thần sắc đã trở nên hốt hoảng, hai mắt vô hồn trông như một pho tượng đá.
Ngay cả Tiểu Khô Lâu vừa mới nhận được mệnh lệnh của Hàn Thạc, đang định tấn công tên Vong Linh pháp sư này cũng đột nhiên đứng sững lại tại chỗ, cầm cốt đao ngơ ngác nhìn chung quanh, dường như đang đợi Hàn Thạc ra mệnh lệnh tiếp theo cho nó.
- Ha ha, gần đây ta vừa nắm vững một Vong Linh ma pháp là Linh Hồn Xâm Thực. Ta có thể sử dụng Vong Linh ma pháp này để chiếm hữu linh hồn của một người làm của riêng, ăn mòn linh hồn rồi sau đó có thể tìm ra được tất cả các bí mật của người đó. Trong quá trình này, linh hồn của ta và đối tượng hòa nhập với nhau, nếu ta đột nhiên tử vong thì đối tượng cũng khó tránh khỏi kiếp nạn, haha! - Tên Vong Linh pháp sư này vừa thấy lực lượng tà ác của bạch cốt pháp trượng đã xâm nhập vào trong óc Hàn Thạc thì liền đắc ý giải thích cho Ngải Mễ Lệ.
Ngải Mễ Lệ nhìn trạng thái của Hàn Thạc lúc này thì trong lòng cực kỳ lo lắng, không biết rốt cuộc có nên động thủ đối phó với tên Vong Linh pháp sư này hay không.
Luồng tinh thần lực cực kỳ tà ác từ cây bạch cốt pháp trượng không ngừng tuôn tràn vào trong cơ thể Hàn Thạc. Bản thân là ma đạo sư, Ngải Mễ Lệ có thể cảm nhận được rất rõ ràng, do đó đối với những lời nói của tên Vong Linh pháp sư này, nàng thật sự không dám không tin.
Trong lúc nàng còn ngây ra đó thì Hàn Thạc vốn đang đứng đực mặt bỗng nhiên thét lên một tiếng, trên đôi tay bùng lên ngọn lửa màu đỏ tía cháy bừng bừng. Cả người hắn phút chốc tựa như bị ngọn lửa màu đỏ tía này bao phủ, khuôn mặt lộ vẻ dữ dằn đáng sợ, toàn thân tràn ngập một loại khí tức cực kỳ nguy hiểm.
Đồng thời, tên Vong Linh pháp sư vừa rồi còn dương dương đắc ý thì lúc này mặt mũi bỗng đột nhiên trở thành trắng bệch, bao nhiêu nét hớn hở vừa nãy biến đi đâu mất tích, sợ hãi cực độ gào toáng lên:
- Không, không được!
/1026
|