Chương 25:
25. Anh cảm thấy mình như một kẻ ngốc!
***
Khúc Dật Chi nghiến răng: "Đồng bệnh tương liên? Nên giúp đỡ lẫn nhau?"
Hai mắt của Hải Uyển Uyển vẫn còn ngấn lệ vì cao trào quá độ, tay cô đặt nhẹ lên vai anh, cô gật đầu: "Ừm"
"Giống như vậy?" Khúc Dật Chi thả vυ" cô ra, cặρ √υ" của Hải Uyển Uyển giống như hai con thỏ nhỏ. Anh đặt tay lên phía trên, xoa bóp thật mạnh, sau đó dùng ngón tay cái xoa nắn đầṳ ѵú cương cứng.
"Hmm......" Hải Uyển Uyển than nhẹ một tiếng: "Không đủ ..." Cô muốn nhiều hơn nữa.
"Giống như vậy à?" Khúc Dật Chi vòng tay qua lưng cô, bao lấy mông cô, trượt xuống đùi, dùng lòng bàn tay vuốt nhẹ.
"Hmm..." Đùi là một trong những bộ phận nhạy cảm nhất trên cơ thể, Hải Uyển Uyển ngứa đến mức rùng mình.
"Hay như thế này?" Khúc Dật Chi vươn hai tay ra sau lưng cô, mò mẫm cởi áσ ɭóŧ của cô, kéo nó xuống. Cặρ √υ" xinh đẹp không còn gì trở ngại, núʍ ѵú cương lên đứng thẳng trước mặt anh.
Anh ngậm lấy một bên, đầu lưỡi đảo quanh.
"Hmm..." Người đàn ông này cũng quá giỏi rồi, trong lòng Hải Uyển Uyển gào thét, huyệt nhỏ co rút, lại phun ra một dòng nước, rất muốn anh chạm vào.
Khúc Dật Chi dừng lại, Hải Uyển Uyển đợi rất lâu, nhưng cũng không thấy anh tiến hành động tác tiếp theo.
Cô nóng nảy, nhảy xuống khỏi người anh, xoay người, quay lưng về phía anh, rồi ngồi lên trên hông anh.
Cô kéo tay anh, ấn lên trên bụng nhỏ trượt vào trong qυầи ɭóŧ, dùng ngón giữa của anh ấn vào khe huyệt của cô: "Còn có như vậy nữa."
Mặc dù cô đã vứt hết sự xấu hổ của mình ra phía sau đầu, ấn tay anh lên trên huyệt nhỏ ẩm ướt của mình, nhưng cô vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Quay lưng về phía anh có phải sẽ tốt hơn chút không.
Khúc Dật Chi thật sự yêu thích sự bướng bỉnh, quật cường cùng vẻ ngượng ngùng của cô.
Cô dựa vào trong lòng anh, thấp giọng nói: "Anh thử xem."
Đôi tai trắng nhỏ của môi anh, đã đỏ ửng lên.
Trong lòng anh dâng lên một niềm thương cảm.
Anh thì thầm vào tai cô: "Em chắc chứ?"
Hơi thở lướt qua tai cô, cô co người lại, yếu ớt hừ một tiếng.
Khúc Dật Chi cười cười, đưa ngón tay vào trong lỗ nhỏ của cô, vách thịt mềm mại trong huyệt nhỏ ngay lập tức cắn ngón tay của anh.
Cô sửng sốt, bàn tay nhỏ bé vốn đang đặt ở trên tay anh lo lắng cầm lấy tay của anh.
Anh thọc ngón tay vào trong, cảm giác huyệt nhỏ của Hải Uyển Uyển đang mυ"ŧ chặt hơn, bàn tay đang nắm cánh tay của anh cũng càng ép chặt hơn, móng tay cắm vào da thịt, trên cánh tay có chút đau đớn.
Nhưng nỗi đau này chẳng thấm vào đâu so với sự dày vò mà anh đang phải chịu đựng lúc này.
Ngay lúc này anh chỉ muốn không màng tất cả, cởϊ qυầи ra, rút gậy thịt, nâng mông cô lên và đâm thẳng vào trong động nhỏ của cô.
Nhưng bây giờ anh đang làm gì.
Hèn nhát!
Hèn nhát đến mức cô gái trong mộng hoàn toàn khỏa thân, ngồi trên đùi anh, nắm tay anh, vừa khóc vừa van xin anh chơi huyệt nhỏ của cô nhưng anh chỉ dám chạm vào cô một cách tượng trưng thôi,
thậm chí còn không biết phải làm gì tiếp theo.
Anh cảm thấy mình như một kẻ ngốc!
Trên tay mang theo tức giận, lại thêm một ngón tay nữa đâm vào, Hải Uyển Uyển ngậm miệng rêи ɾỉ, giọng điệu vừa đau khổ vừa mang theo vẻ quyến rũ, vừa uyển chuyển vừa du dương.
Cô thích như vậy.
Một khi đã vậy, tại sao anh phải tự hành hạ mình.
Tay kia xoa bóρ ѵú của cô, miệng cũng không nhàn rỗi ngậm lấy vành tai của cô, ngón tay đâm vào bên trong âʍ ɦộ, chọc sâu vào phía trong.
Quả nhiên đổi lại cô càng thở gấp và co thắt dữ dội hơn.
Lỗ nhỏ của cô vừa chặt vừa ẩm ướt, những ngón tay của anh càng đi sâu vào thì cái động nhỏ càng chặt hơn, mãi cho đến khi anh sờ thấy có một rào cản.
Cô vẫn còn là xử nữ.
Thảo nào dù cô có làm cách nào cũng không thể tự mình phun nước ra được.
Anh cảm thấy rất khó chịu khi để bản thân mình đối xử với cô như vậy.
/180
|