Editor: Puck
Phương Tịnh Vân hoàn toàn không ngờ tới, sau khi bản thân tắm rửa sạch sẽ trong phòng tắm xong, một bước ra cửa, người đàn ông cô không muốn gặp nhất lại đang ung dung thong dong ngồi trong phòng.
“Anh...” Trong lòng rét lạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch trừng mắt nhìn Lôi Quân, tay nhỏ không chủ định nắm chặt vạt trước áo choàng tắm.
Cắp mắt phái nam thâm trầm nhiều hơn gì đó, còn mãnh liệt hơn ngọn lửa, còn thuần khiết hơn rượu mạnh, nhìn cô chằm chằm vài giây, lâu đến khiến cho cô cho rằng hai chân cô sắp nhũn ra muốn chảy xuống đất, mới nghe thấy anh mở miệng.
“Dì Lan vừa mới gọi điện thoại cho bác sỹ Hàn, bác sỹ Hàn lại gọi điện thoại cho tôi.” Bỗng nhiên, ánh mắt của anh sâu sắc, “Em ngã bệnh? Chỗ nào không thoải mái?”
“Tôi...” Cô gật đầu cũng không đúng, lắc đầu cũng không phải, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, “Tôi không sao...”
“Không có gì, dì Lan sẽ không đặc biệt mời bác sỹ Hàn tới đây.” Anh mím môi mỏng, giọng nói chậm hơn, “Tại tôi tối hôm qua quá thô bạo, làm tổn thương em?”
Hả?! Nghe như vậy, khuôn mặt Phương Tịnh Vân thật sự ửng đỏ, nóng đến sắp chảy nước.
Lúng túng nghiêng mặt đi, cô khẽ vấp, ngay sau đó, thân thể đã rơi vào trong khuỷu tay cường tráng của Lôi Quân.
Cái miệng nhỏ nhắn ấp úng, vốn định lên tiếng chống lại, nhưng suy nghĩ một chút vẫn trầm mặc, mặc kệ anh ôm cô lên giường.
Trong khoảng thời gian cô đi vào phòng tắm, trừ liên lạc bác sỹ, dì Lan đã đổi ga giường, quần áo bị ném trên thảm cũng dọn dẹp chỉnh tề.
“Em có lời gì muốn nói cho tôi biết không?” Lôi Quân vuốt ve khuôn mặt trơn mềm của cô, giọng nói giống như quyến rũ người, không cho chống lại.
Phương Tịnh Vân cắn cắn môi, biết rõ không nên lưu luyến dịu dàng của anh, lòng của cô lại vẫn rung động không ngớt vì đụng chạm của anh.
Phụ nữ động tình chính là đần như vậy, ngốc đến không còn thuốc chữa...
“Anh... Công ty không bận rộn sao? Anh không cần phải ở lại đây.” Còn có thể nói cho anh biết cái gì? Cô chỉ hy vọng đợi lát nữa bác sỹ Hàn tới anh đừng ở đây.
Lôi Quân yên lặng nhìn cô mấy giây, môi mỏng lại nhếch, “Tôi không kêu bác sỹ Hàn tới đây.”
“Hả?” Cô giật mình.
“Tôi sẽ thu xếp cho em vào bệnh viện, kiểm tra toàn bộ.”
“Cái gì? Không cần, tôi không có việc gì, tại sao phải nằm viện kiểm tra?” Cái này quá hoang đường.
Lôi Quân nhẹ nhàng nâng cằm tinh tế của cô lên, đáy mắt trong veo, thản nhiên nói: “Em có thể mang thai đứa bé của tôi, tôi muốn em và đứa bé khỏe mạnh, không cho phép xảy ra một chút không may.”
“Hả?!” Lần này Phương Tịnh Vân hoàn toàn ngây ngẩn cả người, cô còn tưởng rằng anh vẫn bị lừa mà chẳng hay biết gì, không biết được dụng ý mời bác sỹ của dì Lan.
“Anh... Anh đều biết...” Cô hơi thở dốc, mắt trừng đến tròn vo.
Khuôn mặt anh tuấn của Lôi Quân cười như không cười, “Tiểu Vân thân ái, không có chuyện gì có thể qua mắt tôi, đặc biệt là chuyện có liên quan đến em.”
Hô hấp của cô hơi gấp rút, đỏ mặt, hơi giận dỗi nói: “Còn không xác định có thật sự có đứa bé hay không... Tôi không muốn đi bệnh viện.”
“Em không thể không đi.”
“Tôi không muốn.”
“Nghe lời.” Giọng anh trầm xuống.
“Không! Tôi không muốn đi! Không cần đi! Không cần đi...” Cô liên tục la hét, cong người chuyển sang bên kia, uất ức vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong gối mềm mại.
Gần đây, cô trở nên rất thích rơi lệ, động một chút lại rơi vào trong cảm xúc cơn sóng nhỏ. Cô cũng không muốn như vậy, nhưng kỳ lạ không thể làm gì, hại cô càng ngày càng ghét chính mình.
“Anh tránh ra! Hu hu hu... Không cần lo cho tôi! Tránh ra...” Anh chỉ biết bắt nạt cô, làm tổn thương lòng cô, cô muốn đoạn tuyệt sạch sẽ trơn bóng với anh, tại sao khó như vậy? Tâm trạng quá đau khổ...
Không biết qua bao lâu, một bàn tay thô ráp vuốt ve đầu cô, thử quay khuôn mặt nhỏ nhắn đang khóc đến thê thảm của cô lại, cô cố tình không nghe lệnh, uất ức chạy lên não, cô đột nhiên há mồm cắn tay anh.
Cô dùng sức cắn, cho rằng anh sẽ rút lui, không ngờ anh lại bất động như núi để cô tùy ý phát tiết, giống như không cảm thấy đau đớn chút nào.
Kinh ngạc nhả ra, Phương Tịnh Vân nhìn chằm chằm dấu rằng in sâu trên mu bàn tay anh, cuối cùng ngước mắt nhìn khuôn mặt phái nam gần trong gang tấc.
“An...” Không biết nên nói gì cho phải, cô nhìn khuôn mặt bí hiểm của anh, trong lòng lại đau, nước mắt trào ra như suối, nhanh chóng thấm ướt mặt.
“Suỵt...” Môi mỏng của Lôi Quân khẽ nhếch, lại gần liếm mút từng chuỗi nước mắt óng ánh trong suốt, thấp giọng nói: “Ngoan, nghe lời, đừng khóc, tiểu Vân...”
Đôi môi của anh cuối cùng rơi vào trên cái miệng nhỏ của cô, cực kỳ dịu dàng lại cực kỳ bá đạo hôn sâu cô, dỗ dành cô.
Còn có thể kiên trì cái gì chứ?
Phương Tịnh Vân đáp lại nhiệt tình của anh trong nước mắt, trái tim đã sớm không thuộc về mìn.
Không ai có thể cãi lại ý tứ của Lôi Quân, hơn nữa khi anh kiên quyết như thế, chống đối nhiều hơn cũng uổng công.
Cuối cùng Phương Tịnh Vân vẫn ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp, ở một đêm trong phòng bệnh cấp năm sao ở bệnh viện, trừ kiểm tra có thai hay không ra, cũn làm kiểm tra những phương diện khác trên thân thể.
Kết quả kiểm tra – cô thật sự mang thai ba tháng, nhưng thể chất hơi lạnh, vì để có thể sinh hạ bé cưng khỏe mạnh, trong lúc mang thai, cơ thể mẹ phải điều dưỡng tốt.
Cho nên nói, gần đây cảm xúc của cô hơi phập phồng, động một chút là rơi lệ, đều bởi vì mang thai gây nên...
Nằm trong phòng trồng hoa ở tầng nhất có ánh mặt trời chiếu vào người, một tay Phương Tịnh Vân đặt lên bụng còn chưa quá rõ ràng, mơ màng nghĩ.
Sáng nay cô bị Lôi Quân đưa từ bệnh viện về biệt thự.
“Hai ngày một đêm dạo chơi” phòng bệnh cấp năm sao ở bệnh viện, anh ông chủ lớn vốn không đi đâu, vẫn luôn cùng bên cạnh cô... Anh ân cần như vậy, chắc bởi vì sinh mệnh nhỏ trong bụng cô hả?
Trong lòng thật loạn, cô cảm thấy vô cùng mê man với con đường tương lai.
Vốn dĩ để hai người ngừng được triệt triệt để để, bây giờ lại có một sinh mạng nhỏ liên lụy, cô muốn tránh thật xa một mình nuôi lớn đứa nhỏ này, nhưng lại sợ người đàn ông bá đạo không chịu để yên.
Trong lòng anh thích người phụ nữ khác, đã có niềm vui mới, sao không thể bỏ qua cho cô là tình cũ?
Không, cô vốn không được tính là “Tình cũ” của anh, nói không chừng từ đầu tới cuối anh chưa từng yêu cô, tất cả hết thảy, toàn bộ ngay từ đầu đều là cô say mê anh, là cô dán lên anh, không trách được ai.
“Haizzz...” Êm ái thở dài, cô đổi một tư thế trên ghế quý phi, hai tròng mắt như sương mù kinh ngạc nhìn một chậu lan hồ điệp cách đó không xa.
Nhà ấm trồng hoa ở sân thượng trồng vài giò lan quý, trừ hoa lan ra, còn có rất nhiều hoa từ nước ngoài mang về, cùng với mười chậu bonsai cực kỳ đặc sắc, nhiệt độ nhà ấm trồng hoa đã được khống chế điều chỉnh, vĩnh viễn như mùa xuân hợp lòng người.
Bị đón về biệt thự, dưới sự giám sát của Lôi Quân, cô miễn cưỡng nhét bữa ăn được phòng bếp đặc biệt chuẩn bị vào bụng, sau đó thừa dịp Lôi Quân dùng máy vi tính ở thư phòng xử lý việc công ty thì một thân một mình chạy lên nhà ấm trồng hoa ở tầng cao nhất.
Tương lai đi như thế nào? Còn có thể kiên định rời khỏi anh không? Cô đã mất phương hướng, hoặc có thể nói, cô chưa bao giờ tìm được phương hướng.
Một bóng đen im lặng bao phủ lại đây, cô kinh ngạc, nghiêng mặt nhìn lên, thân hình cao lớn của người đàn ông đứng bên cạnh ghế quý phi.
“Sao không ở trong phòng nghỉ ngơi?” Lôi Quân lạnh nhạt hỏi, nét mặt bí hiểm.
“Tôi... Tôi cảm thấy nơi này rất tốt.” Cô theo thói quen cắn môi đỏ, chống người ngồi dậy.
Anh sải bước qua, cũng theo cô ngồi trên ghế quý phi, đôi mắt lợi hại như mắt chim ưng chớp cũng không chớp nhìn cô chằm chằm.
“Lại đây.” Anh ra lệnh ngắn gọn.
Phương Tịnh Vân không lập tức cử động, khuôn mặt nhỏ biểu hiện đề phòng.
“Lại đây.” Anh lại nói, giọng điệu không cho phép chống lại.
Lần này, Phương Tịnh Vân cuối cùng ngoan ngoãn hoạt động mông, mới vừa nhích lại gần, cả người đột nhiên bị anh kéo vào trong ngực, cô không nhịn được thở nhẹ một hơi, đợi cô mở mắt ra, phát hiện mình đã ngồi trên đùi anh.
“Anh anh -” Cô cố gắng tìm ra lời lên án.
“Nơi này của em... Có đứa bé của tôi.” Một tay anh đỡ hông cô, một tay thân mật dán lên bụng cô, nhỏ giọng nói ra.
Dáng vẻ và cử động kỳ quái bất ngờ của anh, khiến cho lòng cô run mạnh, hại cô định nói gì đã quên, chỉ biết ngơ ngác mặc cho anh vuốt ve bụng mình.
“Tôi muốn em khỏe mạnh sinh đứa bé, nếu là con trai, sẽ là người nối nghiệp công ty của anh, nếu là con gái, con bé sẽ là công chúa nhỏ của anh.”
“Hả?” Cô trợn to mắt đẹp, tràn đầy không hiểu, một nỗi chua xót đồng thời tràn ngập ngực, không khỏi yếu ớt nói: “Sau này anh sẽ kết hôn, nhất định sẽ có con của mình, anh không cần giành đứa bé này với tôi được không?”
Lôi Quân ngẩng khuôn mặt tuấn tú, hơi thở nóng rực phả lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, trầm giọng nói: “Tôi không cần giành với em, trong bụng em là hạt giống của tôi, chính là con của tôi.”
Bên má cô ửng đỏ, chân mày xinh đẹp không thể làm gì khẽ chau lại, hình như còn định nói tiếp gì đó, nhưng Lôi Quân lại nhanh hơn cô một bước để lại một câu, “Đừng nói những lời ngu xuẩn muốn rời khỏi tôi, em không thể rời khỏi tôi. Huống chi hiện giờ có đứa bé, em trừ ngoan ngoãn ở đây dưỡng tốt thân thể, ở đâu cũng không được đi, có nghe thấy không?”
Phương Tịnh Vân hoàn toàn không ngờ tới, sau khi bản thân tắm rửa sạch sẽ trong phòng tắm xong, một bước ra cửa, người đàn ông cô không muốn gặp nhất lại đang ung dung thong dong ngồi trong phòng.
“Anh...” Trong lòng rét lạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch trừng mắt nhìn Lôi Quân, tay nhỏ không chủ định nắm chặt vạt trước áo choàng tắm.
Cắp mắt phái nam thâm trầm nhiều hơn gì đó, còn mãnh liệt hơn ngọn lửa, còn thuần khiết hơn rượu mạnh, nhìn cô chằm chằm vài giây, lâu đến khiến cho cô cho rằng hai chân cô sắp nhũn ra muốn chảy xuống đất, mới nghe thấy anh mở miệng.
“Dì Lan vừa mới gọi điện thoại cho bác sỹ Hàn, bác sỹ Hàn lại gọi điện thoại cho tôi.” Bỗng nhiên, ánh mắt của anh sâu sắc, “Em ngã bệnh? Chỗ nào không thoải mái?”
“Tôi...” Cô gật đầu cũng không đúng, lắc đầu cũng không phải, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, “Tôi không sao...”
“Không có gì, dì Lan sẽ không đặc biệt mời bác sỹ Hàn tới đây.” Anh mím môi mỏng, giọng nói chậm hơn, “Tại tôi tối hôm qua quá thô bạo, làm tổn thương em?”
Hả?! Nghe như vậy, khuôn mặt Phương Tịnh Vân thật sự ửng đỏ, nóng đến sắp chảy nước.
Lúng túng nghiêng mặt đi, cô khẽ vấp, ngay sau đó, thân thể đã rơi vào trong khuỷu tay cường tráng của Lôi Quân.
Cái miệng nhỏ nhắn ấp úng, vốn định lên tiếng chống lại, nhưng suy nghĩ một chút vẫn trầm mặc, mặc kệ anh ôm cô lên giường.
Trong khoảng thời gian cô đi vào phòng tắm, trừ liên lạc bác sỹ, dì Lan đã đổi ga giường, quần áo bị ném trên thảm cũng dọn dẹp chỉnh tề.
“Em có lời gì muốn nói cho tôi biết không?” Lôi Quân vuốt ve khuôn mặt trơn mềm của cô, giọng nói giống như quyến rũ người, không cho chống lại.
Phương Tịnh Vân cắn cắn môi, biết rõ không nên lưu luyến dịu dàng của anh, lòng của cô lại vẫn rung động không ngớt vì đụng chạm của anh.
Phụ nữ động tình chính là đần như vậy, ngốc đến không còn thuốc chữa...
“Anh... Công ty không bận rộn sao? Anh không cần phải ở lại đây.” Còn có thể nói cho anh biết cái gì? Cô chỉ hy vọng đợi lát nữa bác sỹ Hàn tới anh đừng ở đây.
Lôi Quân yên lặng nhìn cô mấy giây, môi mỏng lại nhếch, “Tôi không kêu bác sỹ Hàn tới đây.”
“Hả?” Cô giật mình.
“Tôi sẽ thu xếp cho em vào bệnh viện, kiểm tra toàn bộ.”
“Cái gì? Không cần, tôi không có việc gì, tại sao phải nằm viện kiểm tra?” Cái này quá hoang đường.
Lôi Quân nhẹ nhàng nâng cằm tinh tế của cô lên, đáy mắt trong veo, thản nhiên nói: “Em có thể mang thai đứa bé của tôi, tôi muốn em và đứa bé khỏe mạnh, không cho phép xảy ra một chút không may.”
“Hả?!” Lần này Phương Tịnh Vân hoàn toàn ngây ngẩn cả người, cô còn tưởng rằng anh vẫn bị lừa mà chẳng hay biết gì, không biết được dụng ý mời bác sỹ của dì Lan.
“Anh... Anh đều biết...” Cô hơi thở dốc, mắt trừng đến tròn vo.
Khuôn mặt anh tuấn của Lôi Quân cười như không cười, “Tiểu Vân thân ái, không có chuyện gì có thể qua mắt tôi, đặc biệt là chuyện có liên quan đến em.”
Hô hấp của cô hơi gấp rút, đỏ mặt, hơi giận dỗi nói: “Còn không xác định có thật sự có đứa bé hay không... Tôi không muốn đi bệnh viện.”
“Em không thể không đi.”
“Tôi không muốn.”
“Nghe lời.” Giọng anh trầm xuống.
“Không! Tôi không muốn đi! Không cần đi! Không cần đi...” Cô liên tục la hét, cong người chuyển sang bên kia, uất ức vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong gối mềm mại.
Gần đây, cô trở nên rất thích rơi lệ, động một chút lại rơi vào trong cảm xúc cơn sóng nhỏ. Cô cũng không muốn như vậy, nhưng kỳ lạ không thể làm gì, hại cô càng ngày càng ghét chính mình.
“Anh tránh ra! Hu hu hu... Không cần lo cho tôi! Tránh ra...” Anh chỉ biết bắt nạt cô, làm tổn thương lòng cô, cô muốn đoạn tuyệt sạch sẽ trơn bóng với anh, tại sao khó như vậy? Tâm trạng quá đau khổ...
Không biết qua bao lâu, một bàn tay thô ráp vuốt ve đầu cô, thử quay khuôn mặt nhỏ nhắn đang khóc đến thê thảm của cô lại, cô cố tình không nghe lệnh, uất ức chạy lên não, cô đột nhiên há mồm cắn tay anh.
Cô dùng sức cắn, cho rằng anh sẽ rút lui, không ngờ anh lại bất động như núi để cô tùy ý phát tiết, giống như không cảm thấy đau đớn chút nào.
Kinh ngạc nhả ra, Phương Tịnh Vân nhìn chằm chằm dấu rằng in sâu trên mu bàn tay anh, cuối cùng ngước mắt nhìn khuôn mặt phái nam gần trong gang tấc.
“An...” Không biết nên nói gì cho phải, cô nhìn khuôn mặt bí hiểm của anh, trong lòng lại đau, nước mắt trào ra như suối, nhanh chóng thấm ướt mặt.
“Suỵt...” Môi mỏng của Lôi Quân khẽ nhếch, lại gần liếm mút từng chuỗi nước mắt óng ánh trong suốt, thấp giọng nói: “Ngoan, nghe lời, đừng khóc, tiểu Vân...”
Đôi môi của anh cuối cùng rơi vào trên cái miệng nhỏ của cô, cực kỳ dịu dàng lại cực kỳ bá đạo hôn sâu cô, dỗ dành cô.
Còn có thể kiên trì cái gì chứ?
Phương Tịnh Vân đáp lại nhiệt tình của anh trong nước mắt, trái tim đã sớm không thuộc về mìn.
Không ai có thể cãi lại ý tứ của Lôi Quân, hơn nữa khi anh kiên quyết như thế, chống đối nhiều hơn cũng uổng công.
Cuối cùng Phương Tịnh Vân vẫn ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp, ở một đêm trong phòng bệnh cấp năm sao ở bệnh viện, trừ kiểm tra có thai hay không ra, cũn làm kiểm tra những phương diện khác trên thân thể.
Kết quả kiểm tra – cô thật sự mang thai ba tháng, nhưng thể chất hơi lạnh, vì để có thể sinh hạ bé cưng khỏe mạnh, trong lúc mang thai, cơ thể mẹ phải điều dưỡng tốt.
Cho nên nói, gần đây cảm xúc của cô hơi phập phồng, động một chút là rơi lệ, đều bởi vì mang thai gây nên...
Nằm trong phòng trồng hoa ở tầng nhất có ánh mặt trời chiếu vào người, một tay Phương Tịnh Vân đặt lên bụng còn chưa quá rõ ràng, mơ màng nghĩ.
Sáng nay cô bị Lôi Quân đưa từ bệnh viện về biệt thự.
“Hai ngày một đêm dạo chơi” phòng bệnh cấp năm sao ở bệnh viện, anh ông chủ lớn vốn không đi đâu, vẫn luôn cùng bên cạnh cô... Anh ân cần như vậy, chắc bởi vì sinh mệnh nhỏ trong bụng cô hả?
Trong lòng thật loạn, cô cảm thấy vô cùng mê man với con đường tương lai.
Vốn dĩ để hai người ngừng được triệt triệt để để, bây giờ lại có một sinh mạng nhỏ liên lụy, cô muốn tránh thật xa một mình nuôi lớn đứa nhỏ này, nhưng lại sợ người đàn ông bá đạo không chịu để yên.
Trong lòng anh thích người phụ nữ khác, đã có niềm vui mới, sao không thể bỏ qua cho cô là tình cũ?
Không, cô vốn không được tính là “Tình cũ” của anh, nói không chừng từ đầu tới cuối anh chưa từng yêu cô, tất cả hết thảy, toàn bộ ngay từ đầu đều là cô say mê anh, là cô dán lên anh, không trách được ai.
“Haizzz...” Êm ái thở dài, cô đổi một tư thế trên ghế quý phi, hai tròng mắt như sương mù kinh ngạc nhìn một chậu lan hồ điệp cách đó không xa.
Nhà ấm trồng hoa ở sân thượng trồng vài giò lan quý, trừ hoa lan ra, còn có rất nhiều hoa từ nước ngoài mang về, cùng với mười chậu bonsai cực kỳ đặc sắc, nhiệt độ nhà ấm trồng hoa đã được khống chế điều chỉnh, vĩnh viễn như mùa xuân hợp lòng người.
Bị đón về biệt thự, dưới sự giám sát của Lôi Quân, cô miễn cưỡng nhét bữa ăn được phòng bếp đặc biệt chuẩn bị vào bụng, sau đó thừa dịp Lôi Quân dùng máy vi tính ở thư phòng xử lý việc công ty thì một thân một mình chạy lên nhà ấm trồng hoa ở tầng cao nhất.
Tương lai đi như thế nào? Còn có thể kiên định rời khỏi anh không? Cô đã mất phương hướng, hoặc có thể nói, cô chưa bao giờ tìm được phương hướng.
Một bóng đen im lặng bao phủ lại đây, cô kinh ngạc, nghiêng mặt nhìn lên, thân hình cao lớn của người đàn ông đứng bên cạnh ghế quý phi.
“Sao không ở trong phòng nghỉ ngơi?” Lôi Quân lạnh nhạt hỏi, nét mặt bí hiểm.
“Tôi... Tôi cảm thấy nơi này rất tốt.” Cô theo thói quen cắn môi đỏ, chống người ngồi dậy.
Anh sải bước qua, cũng theo cô ngồi trên ghế quý phi, đôi mắt lợi hại như mắt chim ưng chớp cũng không chớp nhìn cô chằm chằm.
“Lại đây.” Anh ra lệnh ngắn gọn.
Phương Tịnh Vân không lập tức cử động, khuôn mặt nhỏ biểu hiện đề phòng.
“Lại đây.” Anh lại nói, giọng điệu không cho phép chống lại.
Lần này, Phương Tịnh Vân cuối cùng ngoan ngoãn hoạt động mông, mới vừa nhích lại gần, cả người đột nhiên bị anh kéo vào trong ngực, cô không nhịn được thở nhẹ một hơi, đợi cô mở mắt ra, phát hiện mình đã ngồi trên đùi anh.
“Anh anh -” Cô cố gắng tìm ra lời lên án.
“Nơi này của em... Có đứa bé của tôi.” Một tay anh đỡ hông cô, một tay thân mật dán lên bụng cô, nhỏ giọng nói ra.
Dáng vẻ và cử động kỳ quái bất ngờ của anh, khiến cho lòng cô run mạnh, hại cô định nói gì đã quên, chỉ biết ngơ ngác mặc cho anh vuốt ve bụng mình.
“Tôi muốn em khỏe mạnh sinh đứa bé, nếu là con trai, sẽ là người nối nghiệp công ty của anh, nếu là con gái, con bé sẽ là công chúa nhỏ của anh.”
“Hả?” Cô trợn to mắt đẹp, tràn đầy không hiểu, một nỗi chua xót đồng thời tràn ngập ngực, không khỏi yếu ớt nói: “Sau này anh sẽ kết hôn, nhất định sẽ có con của mình, anh không cần giành đứa bé này với tôi được không?”
Lôi Quân ngẩng khuôn mặt tuấn tú, hơi thở nóng rực phả lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, trầm giọng nói: “Tôi không cần giành với em, trong bụng em là hạt giống của tôi, chính là con của tôi.”
Bên má cô ửng đỏ, chân mày xinh đẹp không thể làm gì khẽ chau lại, hình như còn định nói tiếp gì đó, nhưng Lôi Quân lại nhanh hơn cô một bước để lại một câu, “Đừng nói những lời ngu xuẩn muốn rời khỏi tôi, em không thể rời khỏi tôi. Huống chi hiện giờ có đứa bé, em trừ ngoan ngoãn ở đây dưỡng tốt thân thể, ở đâu cũng không được đi, có nghe thấy không?”
/14
|