Cưới Cô Nàng Keo Kiệt

Chương 7

/18


Diêu Hiểu Thư không có biện pháp cự tuyệt sự chiêu đãi của mẹ Quan, nhận lấy chén canh, ừng ực ừng ực uống hết chén canh, cười gật đầu với mẹ Quan, “Dạ, rất ngon!”

“Uống ngon đúng không, có muốn uống một chén nữa không?” Không có con gái nên mẹ Quan rất thích Hiểu Thư, thích con bé đơn thuần không vòng vo, nếu con bé là con của bà thì không còn gì tốt hơn.

“Không cần, mẹ Quan, Hà Châu có ở nhà không?” Diêu Hiểu Thư vội vã tìm Quan Hà Châu.

“Ha ha, tìm Hà Châu nhà chúng ta sao.” Thấy Hiểu Thư bày ra bộ dáng nóng nảy như vậy, mẹ Quan không thể nhịn được cười, trong lòng vừa đắc ý vừa vui mừng. “Nó có ở nhà, nó đang ở trong phòng đó, con lên tìm nó đi.”

Diêu Hiểu Thư vừa nghe, theo thói quen lập tức chạy lên lầu, nhìn bóng lưng của cô, mẹ Quan vui vẻ ngâm nga ca hát, đi tới bên cạnh chồng mình.

“Chồng à, anh xem Hiểu Thư vừa vào cửa là la hét muốn tìm Hà Châu, bộ dáng gấp gáp, em thấy ngày chúng ta bồng cháu cũng không còn xa, ha ha. . .”

“Vợ à, không nên ôm kỳ vọng quá lớn, tránh cho sau này thất vọng.” Ở một bên xem tạp chí cha Quan không chút khách khí dội cho vợ mình một gáo nước lạnh, “Muốn Hiểu Thư thông suốt, cũng không phải là chuyện dễ dàng, em xem con em nhịn lâu như vậy mới hành động, cũng biết con bé Hiểu Thư có bao nhiêu chậm chạp rồi.”

“Ai nha, anh không thể nói điều tốt sao?” Mẹ Quan trừng mắt liếc chồng, tâm tình tốt đẹp cũng bị chồng phá hư.

“Anh nói là sự thật, em không muốn nghe, anh không nói là được.” Cha Diêu tiếp tục đem sự chú ý đặt ở cuốn tạp chí trên tay, không nói thêm nữa, mắc công bị lửa cháy lan sang.

Mẹ Quan suy ngẫm lại lời nói của chồng, cảm thấy con trai chậm chạp như vậy, đến giờ mới bắt đầu hành động, vậy bà đến lúc nào mới có thể ẵm cháu đây? Không được, bà nhất định phải nghĩ biện pháp thúc đẩy mới được, mẹ Quan vắt óc suy nghĩ, rốt cuộc cũng nghĩ ra được một “diệu kế”.

“Chồng à, em có cách có thể nhanh nhanh bồng cháu rồi.” Nói xong, mẹ Quan hả hê mà cười ha ha.

“À?” Cha Quan kinh ngạc nhìn tiếng cười khoa trương của vợ, trong lòng không tránh khỏi xuất hiện một cảm giác chán nản.

Trời ạ, chẳng lẽ vợ yêu bảo bối của ông lại nghĩ ra cái phương pháp kinh hãi nào nữa đây?

“Hà Châu!” Diêu Hiểu Thư còn chưa có vào trong phòng, đã ở ngoài cửa kêu to tên của anh.

Diêu Hiểu Thư vẫn như trước đây, không gõ cửa liền xông vào phòng của Hà Châu, phát hiện bên trong không có ai.

“Kỳ quái, người đâu?” Cô nhìn chung quanh một chút, “Mẹ Quan rõ ràng nói anh đang ở trong phòng mà.”

Phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào, Hiểu Thư liền hiểu người cô muốn tìm ở đâu, cô khoan thai tự đắc ngồi trên giường lớn mềm mại, tiện tay lật xem cuốn tạp chí ở đầu giường, chờ đợi Hà Châu ra ngoài.

Cũng không lâu lắm, Quan Hà Châu liền một thân nhẹ nhàng khoan khái từ phòng tắm đi ra, trên người còn bốc hơi nóng, không có mắt kiếng che dấu, càng làm rõ đôi mắt xinh đẹp mê người của anh, Diêu Hiểu Thư nhìn thấy bộ dáng mỹ nam đi tắm, không tránh khỏi có chút thất thần, gương mặt không tự chủ được đỏ lên.

Quan Hà Châu vừa ra khỏi phòng tắm, liền thấy Hiểu Thư bộ dáng thất thần ngồi trên giường nhìn chằm chằm vào mình, khoé miệng khẽ nhếch, lộ ra nụ cười mê hoặc lòng người, “Em thấy đẹp mắt không?”

Giống như từ trong mộng tỉnh lại, Diêu Hiểu Thư mới phát hiện ra mình bị nhạo báng, giễu cợt, liền khôi phục bộ dáng.

“Người nào. . .. . người nào nhìn anh hả?” Cô mới không thừa nhận mình bị bộ dáng mới tắm xong của anh mê hoặc.

“Hả?” Quan Hà Châu không hỏi thêm nữa, chỉ là nhàn nhạt đáp lại một tiếng, làm cho cô muốn nghĩ thế nào cũng được, “Tìm anh có chuyện gì hả?”

“Nha.” Diêu Hiểu Thư đột nhiên nhớ tới mục đích của mình tìm anh, liền nâng lên khuôn mặt tươi cười ngọt ngào chết người, “Hà Châu. . .”

Quan Hà Châu nhìn thấy tình huống này, không khỏi khe khẽ thở dài, khẳng định là vì chuyện tiền mà đến, “Không phải vừa mới cho em mượn sao, tại sao lại mượn nữa?”

“Người hiểu em cũng chỉ có anh Hà Châu.” Diêu Hiểu Thư lấy khuôn mặt tươi cười chào đón, “Bà nội Ly Ly vẫn chưa hết bệnh, em muốn giúp bà nội cậu ấy chuyển đến bệnh viện lớn hơn một chút kiểm tra, bởi vì tình hình kinh tế cậu ấy đang căng thẳng, cho nên liền. . .”

Quan Hà Châu tuỳ tiện lau tóc ướt, liền đem khăn lông ném trên ghế dựa, vẻ mặt cực kì nghiêm túc hỏi cô, “Hiểu Thư, cái người bằng hữu tên Ly Ly của em làm nghề gì?”

“Cậu ấy rất lợi hại nga, là trưởng phòng cao cấp đó.” Diêu Hiểu Thư không biết tại sao anh lại đem chủ đề chuyển đến đây, ngoan ngoãn trả lời.

“Nếu là trưởng phòng, tiền lương của cô ấy cũng không ít mới phải?” Vẻ mặt Quan Hà Châu vẫn như cũ không đổi, “Cô ấy ngay cả một ít tiền này cũng không có hả?”

“Anh không biết rồi, nhà cậu ấy đặc biệt khó khăn.” Diêu Hiểu Thư bày ra bộ dáng anh không biết thì thôi, nói với Hà Châu. “Cha cậu ấy thiếu người ta rất nhiều tiền, trong nhà phải dựa vào một mình cậu ấy để trả nợ, cho nên, tiền lương cậu ấy tuy cao, nhưng đều phải dùng để trả nợ.”

“Làm sao em biết nhà cô ấy thiếu rất nợ rất nhiều.” Quan Hà Châu dù chưa gặp qua người bạn mà cô hay nhắc tới – Ly Ly, nhưng cô ta là người vay tiền nhiều năm nay, hơn nữa vĩnh viễn không có ý định trả lại, nhìn cũng biết con người thế nào rồi.

“Cậu ấy nói mà.” Diêu Hiểu Thư chưa bao giờ hoài nghi lời của người khác, huống chi là bạn tốt.

Quan Hà Châu im lặng nhìn cô, thật không biết cô thiếu đầu óc, hay là đơn thuần?

“Cô ấy nói gì em cũng tin sao?”

“Dĩ nhiên, chúng em là bạn tốt, em biết cậu ấy nhiều năm rồi, cậu ấy làm sao lại gạt em?” Diêu Hiểu Thư cau mày, hiển nhiên rất không vui khi anh nghi ngờ nhân cách của bạn tốt, “Anh không cần nghĩ nhiều, lúc học đại học em có qua nhà cô ấy, thật rất thảm.”

“Anh biết rồi.” Có lẽ thật sự là như vậy, Quan Hà Châu không tiếp tục tra cứu, mặc kệ chuyện cô ấy có bằng hữu gặp khó khăn có thật hay là không, bởi vì anh không muốn cô gái trước mặt anh có bộ dáng đau lòng, anh rất thích cô làm việc nghĩa giúp người không quản khó khăn, tràn đầy sức sống.

Quan Hà Châu từ trong ví lấy tiền đưa cho cô, cười nói, “Nhớ, em lại mượn tiền anh, đây không phải món nợ lần trước thanh toán, em muốn quỵt cũng không được.”

“Biết, biết, em sẽ trả, về sau anh có chuyện gì muốn em làm, em nhất định bằng mọi cách sẽ làm được.” Diêu Hiểu Thư vỗ ngược, bày ra bộ dáng rất có nghĩa khí.

“Hừ, tốt nhất là như vậy, không nên đến lúc đó lại ăn vạ!” Lại nói, Quan Hà Châu thật là có chút nôn nóng, cô luôn giúp những người khác, ngay cả những chuyện không liên quan cũng dốc hết sức giải quyết, lại chưa từng chủ động nói muốn giúp anh làm cái gì, coi như nói chơi một lần cũng được mà, ai.. . . . .

Đến bây giờ, hai người chính thức trở thành bạn trai bạn gái của nhau, nhưng mà, thân là người trong cuộc Diêu Hiểu Thư không có cảm giác gì, có lẽ khi mới bắt đầu hai người còn có một chút ý thức, nhưng khi cô gặp phải tình huống khó khăn cần giúp đỡ, dần dần, biến trở về bộ dáng trước kia; mà Quan Hà Châu cũng giống như người ngoài cuộc, không có bất cứ động tác gì.

Chuyện này làm cho hai nhà sốt ruột, mẹ Quan nghĩ như thế nào cũng không hiểu trong đầu con trai mình nghĩ gì, bà hiểu rất rõ con trai mình thích Hiểu Thư, hơn nữa từ khi còn nhỏ đã thích. . ., hiện tại, không dễ dàng gì đem bọn họ ghép thành một đôi, con trai tại sao lại chưa có bất kỳ động tác nào?

Tiếp tục như vậy không được, lúc nào thì mới có thể ôm cháu đây?

Một ngày nọ, thừa dịp hai đứa không ở nhà, cha mẹ hai nhà tập trung tại nhà họ Quan bắt đầu thương lượng chuyện “đại sự”.

“Thục Viện, cậu nói hai đứa nó có gì khác trước kia sao?” Mẹ Quan trước hết làm khó dễ, “Không chút nào giống bạn trai bạn gái, lại không thấy hẹn hò, lại không cùng đi ăn cơm, đi dạo phố, tiếp tục như vậy không được a, . . ., cháu của chúng ta chừng nào mới có đây.”

“Lan Phương, cậu nói quá đúng, nhưng mà, cậu nói xem chúng ta có thể làm gì đây?” Mẹ Diêu cũng hấp tấp, dáng vẻ bắt đắc dĩ, “Chúng ta đã đem hai đứa ghép thành một đôi, kế tiếp còn có thể làm cái gì?”

“Hắc hắc, ngược lại tớ có một biện pháp rất hay, cũng không biết hai người có đồng ý không?” Mẹ Quan cười gian như kẻ trộm nhìn vợ chồng Diêu.

“Biện pháp gì?” Mẹ Diêu vội vàng hỏi, đến lúc này rồi, chuyện gì mà không đồng ý được?

Cha Diêu giật mình, cũng không nghĩ vợ ông lại hấp tấp như vậy, nhàn nhạt mở miệng hỏi, “Là chuyện gì, cứ nói đi.”

“Là thế này, tớ muốn hai đứa này dọn ra ngoài ở, thứ nhất, có thể bồi dưỡng tình cảm; thứ hai, hai đứa nó cô nam quả nữ ở cùng một chỗ, củi khô lửa bốc, nói không chừng không cẩn thận, ha ha, đến lúc đó chúng ta chẳng phải có cháu ôm sao?” Mẹ Quan ở trong đầu ảo tưởng một đứa bé béo núc ních đang gọi bà nội, thật là hạnh phúc!

“Ai nha, Lan Phương, ý kiến này thật hay!” Mẹ Diêu lập tức vỗ bắp đùi, kêu to tán thành.

Hai người đàn ông nghe được cuộc nói chuyện của vợ mình, sắc mặt tối sầm, gân xanh trên trán nổi lên, hai người này đem con bọn họ làm thành đồ chơi sao? Muốn thế nào thì được thế đó hả?

Trời ạ, ý tưởng khác người như vậy, cũng chỉ có vợ ông mới giơ tay tán thành.

“Khụ, vợ à, chuyện này nên cùng bọn nhỏ thương lượng một chút phải không?” Cha Quan hắng giọng, nhắc nhở vợ mình,

“Không cần, cùng hai đứa nói chuyện, chuyện này nhất định không thành công.” Mẹ Quan cự tuyệt, “Tính tình con trai anh anh còn không biết sao? Nói đạo lý với nó, anh cũng nói rồi, nhưng mà con của anh, đến cuối cùng anh là người bị thuyết phục.”

“Đúng, cũng không cần nói với Hiểu Thư, nha đầu kia chắc chắn sẽ giơ tay phản đối, đến lúc đó lại phải cãi lộn.” Mẹ Diêu cũng đồng ý với mẹ Quan.

“Không nói với chúng nó, vậy làm sao để chúng dọn ra ngoài ở?” Cha Diêu nói trúng tim đen chỉ ra vấn đề, “Cũng không thể vô duyên vô cớ đuổi hai đứa đi chứ?”

“Chuyện này. . . . .” Mẹ Quan nhất thời ngu ngơ, vấn đề này đúng là không dễ giải quyết.

“Nếu không thì như vậy đi, trước tiên đem chuyện này nói với Hà Châu, xem ý nó thế nào.” Cha Quan tỉnh táo nói. “Dù sao, Hà Châu thật sự thích Hiểu Thư, cho nên, chuyện này để Hà Châu làm thì tốt hơn.”

“Đúng, để Hà Châu nói với Hiểu Thư, Hà Châu nhà chúng ta từ nhỏ đã thích Hiểu Thư nhà hai cậu, chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.” Mẹ Quan không chút khách khí ở trước mặt ông bà thông gia đề nghị, muốn con trai mình lừa con gái nhà người ta ra ngoài ở chung.

Mẹ Diêu trầm tư một lát, hỏi “Hà Châu đồng ý không?”

“Yên tâm, chắc chắn đồng ý!” Mẹ Quan vỗ ngực đảm bảo, không muốn cũng phải đồng ý, hừ hừ!

“Vậy cứ làm như vậy đi, nói với Hà Châu, để cho nó nghĩ biện pháp thuyết phục Hiểu Thư dọn ra ngoài ở.” Mẹ Diêu dùng sức gật đầu, đồng ý ý kiến của bọn họ, “Ha ha, Lan Phương, chúc ta rất nhanh có thể bồng cháu rồi.”

“Thục Viện, về sau chúng ta chính là sui gia rồi, ha ha.” Mẹ Quan cầm tay chị em tốt của mình, cười không khép miệng được.

Hai người đàn ông bị gạt sang một bên, bốn mắt nhìn nhau liếc mắt một cái, sau đó nở nụ cười bất đắc dĩ, ai, ai kêu vợ bọn họ như thế này, chỉ có thể uất ức tụi nhỏ thôi!

Buổi tối, sau khi Quan Hà Châu trở lại liền bị lời nói của cha mẹ doạ sợ, nhưng mà, anh rất nhanh khôi phục tỉnh táo, theo thói quen đưa tay đẩy mắt kính trên mũi.

“Mẹ, mọi người nhất định phải làm vậy sao?” Âm thanh nhàn nhạt nghe không ra ý tứ gì, “Cha Diêu cùng mẹ Diêu cũng đồng ý rồi sao?”

“Đồng ý, bọn họ cũng giơ tay đồng ý!” Mẹ Quan đảm bảo với con trai.

Quan Hà Châu nhìn bộ dáng của mẹ sợ mình không tin, cũng biết chỉ có mẹ cùng mẹ Diêu đồng ý thôi.

“Cha, ý của cha thế nào?” Quan Hà Châu hỏi ý tứ của người trụ cột trong nhà.

“Con nói đi.” Cha Quan bất đắc dĩ trừng con trai, ông có quyền lợi phản đối sao? Trụ cột chân chính trong nhà bọn họ chính là người ngồi bên cạnh ông đây.

Anh biết. . . Quan Hà Châu không tiếp tục hỏi nữa, nhưng chuyện này cũng được, gần đây công việc của anh quá bận rộn, mới không có thời gian cùng “bạn gái” mới nhậm chức trao dồi tình cảm, cha mẹ hai nhà cùng nháo loạn đúng là nhắc nhở anh, chủ ý này thật tốt.

“Được, chuyện này con sẽ thực hiện, nhưng con có một yêu cầu.” Tròng mắt đen của Quan Hà Châu chợt loé, giảo hoạt nhìn cha mẹ mình.

“Yêu cầu gì?” Mẹ Quan không hiểu hỏi.

“Dọn ra ngoài phòng sẽ do con tự tìm, hơn nữa nếu không được sự đồng ý của con, không được đi tìm chúng con.” Quan Hà Châu cũng không muốn thỉnh thoảng lại có người làm kỳ đà cản mũi, nhiễu loạn kế hoạch lấy vợ của anh.

Huống chi, tính cách của mẹ anh như thế nào, anh còn không rõ sao, biến khéo thành vụng về được xưng tới hàng cao thủ luôn rồi.

“Cái gì, mẹ là mẹ con.!” Mẹ Quan bất mãn kêu lớn, không cho bà tìm vậy có gì mà chơi?

“Mẹ, nếu như muốn con dọn ra ngoài, phải đồng ý yêu cầu của con, không thì thôi.” Quan Hà Châu cũng không phải đèn đã cạn dầu, muốn cùng anh nói điều kiện, hai chữ, khó khăn!

“Vậy. . . . . . .được rồi.” Mẹ Quan bất đắc dĩ thoả hiệp, “Nhưng mà, chúng ta có thể thấy mặt hai con chứ?”

/18

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status