Khóc cả buổi chiều, cộng thêm mất ngủ cả đêm lập tức để lại hậu quả. Một Chu Tiểu Vân uể oải, không có sức sống khiến Vương Tinh Tinh qua rủ bạn đi học giật mình: “Tiểu Vân, cậu sao thế? Mặt trắng bệch, có phải cậu bị ốm không?”
Chu Tiểu Vân hữu khí vô lực hỏi: “Có tệ đến thế không?”
“Tớ thấy không ổn đâu!” Vẻ lo lắng của Vương Tinh Tinh lộ rõ trên gương mặt: “Hay là, tớ xin nghỉ hộ cậu, nghỉ thêm một ngày ở nhà nghỉ ngơi!”
Chu Tiểu Vân lắc đầu, bỏ đi, nếu không đi học, ở nhà rảnh rỗi lại nghĩ ngợi linh tinh, chắc cô phát điên mất. Nếu ba thấy mình không đi học chắc chắn sẽ đến trường gây sự với Lý Thiên Vũ, chẳng phải sẽ khiến mọi chuyện càng phức tạp hơn?
Suy nghĩ một đêm, cuối cùng cô cũng thông suốt.
Nếu không thể tránh né, vậy cô sẽ dũng cảm đối mặt!
Chí ít với Lý Thiên Vũ của hiện tại, cô chỉ là một người xa lạ. Nếu cô không chủ động bắt chuyện với anh, chắc anh không để ý đến cô đâu, để chuyện đã qua tan thành mây khói. Về phần ký ức trong đầu cô, cô sẽ từ từ niêm phong nó lại…
Cho dù tự bơm thêm dũng cảm cho mình vô số lần, khi Chu Tiểu Vân bước chân vào lớp, trong lòng vẫn thấp thỏm không yên.
Vương Tinh Tinh bước về phía mấy bàn đầu, cô liếc qua thì thấy thầy Phương đã ở trong lớp. Cô không dám nhìn xuống phía dưới xem Lý Thiên Vũ có ở đó hay không, chỉ nhìn về phía thầy. “Thầy Phương…” Chưa nói xong đã bị Phương Văn Siêu cắt ngang: “Chu Tiểu Vân, sắc mặt của em khó coi quá? Ngày hôm qua tay chảy máu giờ sao rồi? Có muốn xin nghỉ thêm một ngày không?”
Liên tiếp mấy câu hỏi làm cô cảm nhận được sự quan tâm của thầy, trong lòng khẽ xẹt qua một dòng nước ấm: “Cám ơn thầy quan tâm đến em. Em đỡ nhiều rồi ạ. Sắc mặt khó coi chắc vì đêm qua em gặp ác mộng ngủ không ngon. Em không cần xin nghỉ nữa.”
Phương Văn Siêu vui mừng, gật đầu, đúng là học trò ngoan, nếu đổi thành người khác đã sớm xin nghỉ một buổi.
“Được rồi, Chu Tiểu Vân, ngày hôm qua đụng vào em là trò Lý Thiên Vũ mới chuyển tới phải không. Thầy đã phê bình em ấy rồi, giờ thầy bảo em ấy xin lỗi em.”
Chu Tiểu Vân kinh hãi: “Không cần, thầy Phương…”
Phương Văn Siêu xua tay, gọi Lý Thiên Vũ đang nói chuyện với Cố Xuân Lai đến.
Lý Thiên Vũ đến gần cô, rất không có thành ý nói: “Xin lỗi!”
Phương Văn Siêu lạnh mặt: “Thái độ của trò như thế là sao, chưa nhận ra lỗi lầm của mình đúng không? Nói lại lần nữa, nói đến khi nào Chu Tiểu Vân hài lòng mới thôi.”
Lý Thiên Vũ không tình nguyện lại nói một lần: “Xin lỗi!”
Chu Tiểu Vân nhìn thấy Lý Thiên Vũ, chỉ cảm thấy hít thở khó khăn: “Không, không có gì.” Sau đó nói với thầy: “Thầy ơi, được rồi mà. Giờ em không sao cả, thầy để bạn ấy về chỗ đi. Đúng rồi, hôm qua em nghỉ nên không biết ngồi chỗ nào. Chỗ của em ở đâu ạ?”
Phương Văn Siêu bảo Lý Thiên Vũ về chỗ, sau đó chỉ vào một chỗ trống nói với cô: “Thầy xem em ngồi ở mấy bàn đầu, ừm, kia là chỗ của em. Thầy đặc biệt xếp Vương Tinh Tinh ngồi cùng bàn với em, hai em ngồi cạnh nhau mấy năm qua mà!”
Chu Tiểu Vân cảm kích nhìn thầy, không ngờ thầy chu đáo đến vậy. Đúng là một giáo viên quan tâm tỉ mỉ đến học trò.
Ngô Mai hơi thấp nên ngồi bàn đầu tiên, lúc Chu Tiểu Vân đi qua cô bé bị kéo lại, hỏi han ân cần: “Đại Nha, tay cậu còn đau không?”
Chu Tiểu Vân cười, gật đầu ý bảo không sao cả rồi đi tiếp.
Vương Tinh Tinh ngồi ở bàn thứ hai vẫy tay với cô, cô để túi sách xuống mặt bàn. Nhưng đến khi cô nhìn thấy hai người ngồi sau, quả thực muốn ngất, không trùng hợp đến thế chứ? !
Lý Thiên Vũ! Cố Xuân Lai!
Ông trời ơi! Đừng cho con nhiều “Kinh hỉ” quá lớn như thế được không? Trái tim nhỏ bé của con không chịu nổi đâu~~
“Mau ngồi xuống, sắp vào tiết rồi.” Vương Tinh Tinh kéo áo cô.
Chu Tiểu Vân cứng ngắc ngồi xuống, cảm thấy ánh mắt của Lý Thiên Vũ ở sau lưng như kim châm vào người, làm cô thấy rất khẩn trương.
Giống như có ai đó theo dõi mình…
Chu Chí Hải ngồi cùng bàn với cô nhưng khác dãy, giờ quay đầu sang hỏi: “Đại Nha, nghe bảo em bị ngã chảy máu tay, giờ sao rồi?”
Có ý tốt, Chu Tiểu Vân lễ phép mỉm cười: “Em rất tốt, giờ không đau nữa.”
Nói như thế, cô không thể tránh được việc quay người sang, khoé mắt vô tình liếc thấy Lý Thiên Vũ.
Bạn đã bao giờ có cảm giác nhìn một người mà mắt cũng thấy đau chưa?
Đó chính là cảm giác của cô lúc này, hận không thể có cây gậy phép thuật trong tay, chỉ về phía Lý Thiên Vũ làm cho người đó biến khỏi tầm mắt của mình …
Chu Chí Hải nhân tiện đâm chọc Lý Thiên Vũ: “Ông đụng ngã em họ tôi đừng tưởng nói một tiếng xin lỗi là xong, sau này nếu ông lại bắt nạt em ấy thì đừng trách.” Nói xong dứ dứ nắm đấm.
Lý Thiên Vũ rất vô tội: “Tôi không cố ý, ai biết bạn ấy đứng như trời trồng ngoài cửa mãi không bước vào! Đâu phải tôi muốn đụng phải bạn ấy. Dù sao tôi đã xin lỗi rồi, còn muốn thế nào nữa?”
Chu Chí Hải cười lạnh: “Những lời này ông giữ lại nói với anh trai của Chu Tiểu Vân – Chu Chí Lương đi!”
Nghe thấy thế, Lý Thiên Vũ không có phản ứng, ngược lại trong lòng Chu Tiểu Vân vang lên tiếng chuông báo động.
Chết rồi, quên mất anh Đại Bảo! Anh ấy vô cùng che chở cho các em, chưa bao giờ chấp nhận có người bắt nạt cô. Chiều qua anh ấy không biết, nhưng chắc chắn tối qua đã nghe ba nói việc cô bị người ta đụng phải nên chảy máu tay. Anh ấy không đến gây sự với Lý Thiên Vũ mới là lạ. Cô phải tìm cách ngăn cản anh ấy mới được…
Đúng lúc này, chuông vào học vang lên. Hiện đại hơn có khác, chuyển sang dùng chuông điện, tiếng to và vang hơn tiếng kẻng trước đây nhiều.
Phương Văn Siêu bước vào lớp, Chu Tiểu Vân vội vàng hô “Các bạn, đứng”.
Nên chú ý vào việc học, việc này để sau đi! Cô cố gắng tập trung nghe giảng nhưng trong buổi học hôm nay cô thường xuyên thất thần. Lần thứ mười tâm hồn treo ngược cành cây, cô xấu hổ cúi đầu không dám nhìn thầy. Cũng may Phương Văn Siêu thông cảm với tình huống của cô, cho rằng thân thể cô không thoải mái nên không gọi cô.
Chu Tiểu Vân tự nhủ trong lòng: Cố lên, Chu Tiểu Vân! Tập trung nghe giảng đi, nhất định mày làm được. Lặp lại mấy lần, cuối cùng cô cũng nghe thấy được nội dung bài giảng. Tiếc rằng, đến khi cô tập trung được, một tiết học đã kết thúc. Tiếng nhạc giải lao vang lên, cả lớp ra ngoài sân. Hôm nay là ngày đầu tiên đi học nên có lễ chào cờ khai giảng.
Phương Văn Siêu thấy tinh thần Chu Tiểu Vân không tốt, để Chu Chí Hải giúp cô chỉnh đốn hàng ngũ, bình thường đây là việc của cô phải làm.
Đợi cả lớp xếp thành hai hàng dọc, Chu Tiểu Vân dẫn đầu đi xuống sân trường.
Chu Tiểu Vân hữu khí vô lực hỏi: “Có tệ đến thế không?”
“Tớ thấy không ổn đâu!” Vẻ lo lắng của Vương Tinh Tinh lộ rõ trên gương mặt: “Hay là, tớ xin nghỉ hộ cậu, nghỉ thêm một ngày ở nhà nghỉ ngơi!”
Chu Tiểu Vân lắc đầu, bỏ đi, nếu không đi học, ở nhà rảnh rỗi lại nghĩ ngợi linh tinh, chắc cô phát điên mất. Nếu ba thấy mình không đi học chắc chắn sẽ đến trường gây sự với Lý Thiên Vũ, chẳng phải sẽ khiến mọi chuyện càng phức tạp hơn?
Suy nghĩ một đêm, cuối cùng cô cũng thông suốt.
Nếu không thể tránh né, vậy cô sẽ dũng cảm đối mặt!
Chí ít với Lý Thiên Vũ của hiện tại, cô chỉ là một người xa lạ. Nếu cô không chủ động bắt chuyện với anh, chắc anh không để ý đến cô đâu, để chuyện đã qua tan thành mây khói. Về phần ký ức trong đầu cô, cô sẽ từ từ niêm phong nó lại…
Cho dù tự bơm thêm dũng cảm cho mình vô số lần, khi Chu Tiểu Vân bước chân vào lớp, trong lòng vẫn thấp thỏm không yên.
Vương Tinh Tinh bước về phía mấy bàn đầu, cô liếc qua thì thấy thầy Phương đã ở trong lớp. Cô không dám nhìn xuống phía dưới xem Lý Thiên Vũ có ở đó hay không, chỉ nhìn về phía thầy. “Thầy Phương…” Chưa nói xong đã bị Phương Văn Siêu cắt ngang: “Chu Tiểu Vân, sắc mặt của em khó coi quá? Ngày hôm qua tay chảy máu giờ sao rồi? Có muốn xin nghỉ thêm một ngày không?”
Liên tiếp mấy câu hỏi làm cô cảm nhận được sự quan tâm của thầy, trong lòng khẽ xẹt qua một dòng nước ấm: “Cám ơn thầy quan tâm đến em. Em đỡ nhiều rồi ạ. Sắc mặt khó coi chắc vì đêm qua em gặp ác mộng ngủ không ngon. Em không cần xin nghỉ nữa.”
Phương Văn Siêu vui mừng, gật đầu, đúng là học trò ngoan, nếu đổi thành người khác đã sớm xin nghỉ một buổi.
“Được rồi, Chu Tiểu Vân, ngày hôm qua đụng vào em là trò Lý Thiên Vũ mới chuyển tới phải không. Thầy đã phê bình em ấy rồi, giờ thầy bảo em ấy xin lỗi em.”
Chu Tiểu Vân kinh hãi: “Không cần, thầy Phương…”
Phương Văn Siêu xua tay, gọi Lý Thiên Vũ đang nói chuyện với Cố Xuân Lai đến.
Lý Thiên Vũ đến gần cô, rất không có thành ý nói: “Xin lỗi!”
Phương Văn Siêu lạnh mặt: “Thái độ của trò như thế là sao, chưa nhận ra lỗi lầm của mình đúng không? Nói lại lần nữa, nói đến khi nào Chu Tiểu Vân hài lòng mới thôi.”
Lý Thiên Vũ không tình nguyện lại nói một lần: “Xin lỗi!”
Chu Tiểu Vân nhìn thấy Lý Thiên Vũ, chỉ cảm thấy hít thở khó khăn: “Không, không có gì.” Sau đó nói với thầy: “Thầy ơi, được rồi mà. Giờ em không sao cả, thầy để bạn ấy về chỗ đi. Đúng rồi, hôm qua em nghỉ nên không biết ngồi chỗ nào. Chỗ của em ở đâu ạ?”
Phương Văn Siêu bảo Lý Thiên Vũ về chỗ, sau đó chỉ vào một chỗ trống nói với cô: “Thầy xem em ngồi ở mấy bàn đầu, ừm, kia là chỗ của em. Thầy đặc biệt xếp Vương Tinh Tinh ngồi cùng bàn với em, hai em ngồi cạnh nhau mấy năm qua mà!”
Chu Tiểu Vân cảm kích nhìn thầy, không ngờ thầy chu đáo đến vậy. Đúng là một giáo viên quan tâm tỉ mỉ đến học trò.
Ngô Mai hơi thấp nên ngồi bàn đầu tiên, lúc Chu Tiểu Vân đi qua cô bé bị kéo lại, hỏi han ân cần: “Đại Nha, tay cậu còn đau không?”
Chu Tiểu Vân cười, gật đầu ý bảo không sao cả rồi đi tiếp.
Vương Tinh Tinh ngồi ở bàn thứ hai vẫy tay với cô, cô để túi sách xuống mặt bàn. Nhưng đến khi cô nhìn thấy hai người ngồi sau, quả thực muốn ngất, không trùng hợp đến thế chứ? !
Lý Thiên Vũ! Cố Xuân Lai!
Ông trời ơi! Đừng cho con nhiều “Kinh hỉ” quá lớn như thế được không? Trái tim nhỏ bé của con không chịu nổi đâu~~
“Mau ngồi xuống, sắp vào tiết rồi.” Vương Tinh Tinh kéo áo cô.
Chu Tiểu Vân cứng ngắc ngồi xuống, cảm thấy ánh mắt của Lý Thiên Vũ ở sau lưng như kim châm vào người, làm cô thấy rất khẩn trương.
Giống như có ai đó theo dõi mình…
Chu Chí Hải ngồi cùng bàn với cô nhưng khác dãy, giờ quay đầu sang hỏi: “Đại Nha, nghe bảo em bị ngã chảy máu tay, giờ sao rồi?”
Có ý tốt, Chu Tiểu Vân lễ phép mỉm cười: “Em rất tốt, giờ không đau nữa.”
Nói như thế, cô không thể tránh được việc quay người sang, khoé mắt vô tình liếc thấy Lý Thiên Vũ.
Bạn đã bao giờ có cảm giác nhìn một người mà mắt cũng thấy đau chưa?
Đó chính là cảm giác của cô lúc này, hận không thể có cây gậy phép thuật trong tay, chỉ về phía Lý Thiên Vũ làm cho người đó biến khỏi tầm mắt của mình …
Chu Chí Hải nhân tiện đâm chọc Lý Thiên Vũ: “Ông đụng ngã em họ tôi đừng tưởng nói một tiếng xin lỗi là xong, sau này nếu ông lại bắt nạt em ấy thì đừng trách.” Nói xong dứ dứ nắm đấm.
Lý Thiên Vũ rất vô tội: “Tôi không cố ý, ai biết bạn ấy đứng như trời trồng ngoài cửa mãi không bước vào! Đâu phải tôi muốn đụng phải bạn ấy. Dù sao tôi đã xin lỗi rồi, còn muốn thế nào nữa?”
Chu Chí Hải cười lạnh: “Những lời này ông giữ lại nói với anh trai của Chu Tiểu Vân – Chu Chí Lương đi!”
Nghe thấy thế, Lý Thiên Vũ không có phản ứng, ngược lại trong lòng Chu Tiểu Vân vang lên tiếng chuông báo động.
Chết rồi, quên mất anh Đại Bảo! Anh ấy vô cùng che chở cho các em, chưa bao giờ chấp nhận có người bắt nạt cô. Chiều qua anh ấy không biết, nhưng chắc chắn tối qua đã nghe ba nói việc cô bị người ta đụng phải nên chảy máu tay. Anh ấy không đến gây sự với Lý Thiên Vũ mới là lạ. Cô phải tìm cách ngăn cản anh ấy mới được…
Đúng lúc này, chuông vào học vang lên. Hiện đại hơn có khác, chuyển sang dùng chuông điện, tiếng to và vang hơn tiếng kẻng trước đây nhiều.
Phương Văn Siêu bước vào lớp, Chu Tiểu Vân vội vàng hô “Các bạn, đứng”.
Nên chú ý vào việc học, việc này để sau đi! Cô cố gắng tập trung nghe giảng nhưng trong buổi học hôm nay cô thường xuyên thất thần. Lần thứ mười tâm hồn treo ngược cành cây, cô xấu hổ cúi đầu không dám nhìn thầy. Cũng may Phương Văn Siêu thông cảm với tình huống của cô, cho rằng thân thể cô không thoải mái nên không gọi cô.
Chu Tiểu Vân tự nhủ trong lòng: Cố lên, Chu Tiểu Vân! Tập trung nghe giảng đi, nhất định mày làm được. Lặp lại mấy lần, cuối cùng cô cũng nghe thấy được nội dung bài giảng. Tiếc rằng, đến khi cô tập trung được, một tiết học đã kết thúc. Tiếng nhạc giải lao vang lên, cả lớp ra ngoài sân. Hôm nay là ngày đầu tiên đi học nên có lễ chào cờ khai giảng.
Phương Văn Siêu thấy tinh thần Chu Tiểu Vân không tốt, để Chu Chí Hải giúp cô chỉnh đốn hàng ngũ, bình thường đây là việc của cô phải làm.
Đợi cả lớp xếp thành hai hàng dọc, Chu Tiểu Vân dẫn đầu đi xuống sân trường.
/181
|