Cực Sủng, Tiểu Phụ Điền Viên

Chương 61 - Chương 60.2

/201


Ánh trăng xuyên qua cửa sổ nhỏ trên tường, chiếu đến cỏ khô trên đất, một người áo trắng, nghiêng dựa vào trên tường đá, nhìn về phía ánh nến mờ tối chiếu lên quyển sách trên tay kia. Người khác không cho ra đáp án, hắn chỉ có thể tự mình đi tìm. Lần này, chính là cơ hội tốt nhất.

Mắt phượng hẹp dài híp lại, trong quang cảnh thoáng xuất hiện bóng dáng của bé con kia, khi thì nũng nịu, khi thì đùa nghịch, còn có chút cô tịch kia. Nàng là toàn bộ sinh mệnh của hắn, đã tan ra vào huyết mạch, đã không thể chia lìa được nữa. Hắn nhất định sẽ toàn lực ứng phó, vì nàng, vẽ một bức tranh thịnh thế điền viên.

Giống như dự liệu, cuối cùng người đến.

Người tới đợi nha dịch mở khóa ra, dẫn hắn ra khỏi phòng giam, đến một thiên trạch.

Thuộc hạ đáng chết, khiến chủ tử chịu khổ! , cúi đầu quỳ trên mặt đất.

Vẻ mặt Nhạc Mặc như thường, Tìm đầu lĩnh đến cho ta.

Lúc bọn Bảo Nhi ăn điểm tâm, Thượng Quan Dực trở lại, nhìn ra được, vẻ mặt có chút mệt mõi. Lý Tuyết Diên vội kéo cái ghế bên cạnh cho hắn.

Ngươi có khỏe không? Bảo Nhi khẽ hỏi.

Một câu nói hơn bất kỳ linh đơn diệu dược gì, vẻ mặt lập tức toả sáng, Không có việc gì , cúi đầu uống cháo, chỉ là bôn ba qua lại một đêm mà thôi.

Lúc Bảo Nhi đi tới cửa phủ nha hỏi thăm tình hình một lần nữa thì liếc thấy bóng dáng trắng thuần ngay khúc quanh kia. Cái gì cũng không nói, trực tiếp xoay người rời đi. Nhạc Mặc chỉ đành phải bước nhanh đuổi theo, kéo bé con kia vào trong ngõ hẻm, ôm vào trong ngực thật chặt.

Chàng buông ta ra, chàng là tên khốn kiếp! Không ngừng đánh nam nhân làm cho tim nàng thắt chặc cả đêm kia.

Nhạc Mặc mặc cho nàng phát tiết, cười nhạt.

Chàng còn cười? Mình cũng sắp điên rồi, hắn thì tốt rồi, xem ra ở trong tù rất dễ chịu.

Vi phu gặp lại được bảo bối, tại sao có thể không vui? Phải hay không? Nâng cằm bé con kia lên, nhướng mày liếc mắt một cái, rất tà mị.

Lúc người nào đó định nói gì đó, miệng liền bị chận lại, trừng to mắt, khinh bỉ nam nhân kia mấy lần.

Thượng Quan Dực nhìn thấy Nhạc Mặc và Bảo Nhi cùng trở về, trong mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc, rất nhanh tan vào đáy mắt. Nhạc Mặc chỉ nói là nha dịch bắt lầm đối tượng, sau khi làm rõ nguyên nhân, liền thả người ra ngoài. Thượng Quan Dực lẳng lặng ngồi một bên, trong mắt khẽ mang theo nghiền ngẫm.

Buổi trưa cơm nước xong, không ở lại, chia ra ngồi hai chiếc xe ngựa, trở lại Đào Hoa Trấn. Nói từ biệt, Bảo Nhi và Nhạc Mặc đón xe trở về Nhạc gia thôn.

Trước tiên tới nhà thẩm thẩm, báo bình an, trở lại phòng nhỏ Trà Viên, Tiểu Đậu Tử cùng Tiểu Bạch không ngừng vây quanh Bảo Nhi.

Thấy một màn như vậy, Bảo Nhi rất cảm động. Nàng chính là người để Đậu Đậu và Tiểu Bạch dựa vào, mà Nhạc Mặc chính là người để nàng dựa vào. Lần này, Nhạc Mặc gặp chuyện không may, tuy nàng cố gắng trấn định, nhưng nội tâm vẫn bất lực, không có một chút cảm giác an toàn. Lần này là may mắn, ngộ nhỡ còn có lần sau, nên làm sao? Nàng nên suy tính thật tốt cho tương lai của bọn họ.

Đậu Đậu đã không còn là một chú chó con, thân thể cũng đã trưởng thành, bốn chân cũng đã to khỏe, hai lỗ tai dựng lên thẳng tắp, giống như chú chó sói nhỏ. Nhìn chằm chằm hai bảo bối kia, trong mắt tràn đầy kiên quyết.

Trong khoảnh khắc nằm dài trên giường đó, cả người mới chính thức tỉnh táo lại. Trong mắt trong suốt, mang theo chút trong trẻo lạnh lùng, giống như hoa Bỉ Ngạn cao ngạo trên thế gian kia.

Đã là đầu thu, sáng sớm trong đám sương mù li ti lộ ra vẻ mát mẻ, ghé ở bên cửa sổ nhìn ngọn núi xa xa một hồi, không để mắt đến yêu nghiệt dưới cửa sổ kia, vuốt sơ tóc, ra sân rửa mặt.

Bảo Nhi, sao hôm nay dậy sớm vậy? , Nhạc Mặc vẩy ống tay áo ra, từ trên ghế dựa đứng lên, bước đi thong thả đến bên cạnh Bảo Nhi.

Bảo Nhi xách khăn vải, trực tiếp quay đầu vào trong nhà. Mỗ nam ở trong nắng sớm ngổn ngang, Bảo Nhi nhà hắn càng ngày càng không dễ dụ rồi.

Bưng cháo rau, Bảo Nhi lẳng lặng ăn. Nhạc Mặc trông mong, thỉnh thoảng nhìn sang, gắp thức ăn cho Bảo Nhi.

Xem ra, lần này bảo bối giận thật rồi, cũng không quan tâm hắn ăn cơm hay không, tự động bị xem nhẹ rồi.

Bảo Nhi, tướng công bảo đảm với nàng, sau này sẽ không bao giờ phát sinh chuyện như vậy nữa. Có được không?

Vừa mới dứt lời, người ta trực tiếp buông chén xuống, đi ra ngoài. Ném đũa xuống, vội vàng đuổi theo.

Bảo Nhi cầm cái cuốc nhỏ, ở trong sân đào ra một mảng đất nhỏ, lột củ tỏi ra, trồng một hàng, độ ẩm bùn đất vừa vặn, cũng đỡ phải tưới nước.

Củ tỏi này, là lấy được từ nhà Tú Tú lần trước, giúp Tú Tú trồng tỏi thành hàng cả buổi, nhìn xem cũng biết.

Nghĩ tới vào trước mùa đông có


/201

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status