Editor: Sendyle Cũng không phải nói Niệm Thần đối với thanh âm kia quá quen thuộc, chỉ là lúc đó cố làm ra vẻ già mồm rồi bị âm thanh dị thường bén nhọn truyền đến màng nhĩ, quả thực chính là loại hành hạ người khác.
Niệm Thần vẫn như cũ tư thế cuộn mình ở trên ghế sofa, mà ngay cả mí mắt phải mở ra, nhếch miệng lên đang lúc là quẹt một cái thật sâu thần sắc trào phúng.
“San San, cô nói gì vậy đó, đã đến thì mọi người cùng nhau đi đi.”
Sở Vận Nhi hoàn toàn không có nghe ra được lời nói của Cố San San lộ vẻ chê bai, đứng dậy nói chuyện, thân mật cầm tay Cố San San, rồi sau đó mang cô ta ngồi xuốnmg.
“Xuy – - “
Bộ dạng Cố San San không cảm kích, cười nhạo một tiếng xua tay Sở Vận Nhi ra.
“Sở Vận Nhi, cách xa người phụ nữ này một chút, người này vốn là không có chút cao quý nào, Cảnh Sâm có ý tốt mới thu dưỡng người này đến tận bây giờ, cô nếu như cứ dính vào loại người thấp hèn hạ tiện này, về sau người khác sẽ nghĩ Cảnh Sâm như thế nào?”
Lúc này, sắc mặt cùng giọng nói đầy chanh chua của Cố San San làm cho không khí trong quán cà phê vốn yên lặng đến cực điểm trong nháy mắt thay đổi. Trong miệng cô ta người được gọi là thấp hèn hạ tiện, cũng chính là người đang co lại ở trên ghế sofa liên tục không có lên tiếng. Hiển nhiên Mộ Niệm Thần trở thành đối tượng được chú ý bởi tầm mắt của số khách không nhiều tại nơi này.
Cố San San cùng với Sở Vận Nhi qua cách ăn mặc của họ người ngoài nhìn vào đều biết họ thuộc xã hội thượng lưu, sang trọng, quý phái, xinh đẹp làm cho người ta phải chăm chú nhìn. Ngược lại Mộ Niệm Thần, rất ít xuất hiện ở trong tầm mắt công chúng, không ai biết đến cô cũng không có gì kỳ quái.
Niệm Thần đem lời nói của người nọ ghi ở trong lòng, nghĩ lúc gặp mặt Hoắc Cảnh Sâm đem lời nói của cô ta cho anh ta nghe, nếu như cô không nhớ lầm, Hoắc Cảnh Sâm cực kỳ quan tâm Sở Vận Nhi, nếu biết giờ phút này Cố San San nói ra những lời như vậy, không biết lúc đó Cố San San trực tiếp bắt trở thành bộ dạng gì?
Lời Cố San San vừa ra khỏi miệng Sở Vận Nhi giống như đứa nhỏ vừa làm sai chuyện gì, cúi đầu, ánh mắt rung rung hơi nước:
“Tôi chỉ là…”
“Nhân viên phục vụ”
Sở Vận Nhi định giải thích bị âm thanh của Cố San San cắt đứt, một giây sau, nhân viên phục vụ nhà hàng đi tới bên cạnh Cố San San.
“Tôi nhớ nơi này chỉ dành cho hội viên hạn chế, vì sao hiện tại ai cũng có thể vào? Chất lượng phục vụ nơi này kém như vậy về sau ai còn muốn đến? Hiện tại các người phải lập tức đem phụ nữ kia đuổi ra ngoài.”
“Xin lỗi tiểu thư, cấp trên đã thông báo chỉ cần là người của Hoắc tiên sinh, chúng tôi nhất định phải phục vụ tốt.”
Ngược lại bộ dáng của nhân viên phục vụ kia không kiêu không nịnh, kiên nhẫn giải thích, ngụ ý chính là, Niệm Thần vào được chỗ này, đó là bởi vì có quan hệ với Hoắc Cảnh Sâm.
“Pằng – -”
Một giây sau, Cố San San không chút nương tay cánh tay vung lên đánh vào mặt kia nhân viên phục vụ.
“Làm càn! Cô nói cái gì người của Hoắc tiên sinh? Tôi là vị hôn thê của Cảnh Sâm, cô ta là gì chứ, chỉ là thân trợ lý thấp kém mà thôi, tôi kêu các người đuổi cô ta ra ngoài các người cũng chỉ có thể nghe lời!”
Niệm Thần vẫn như cũ tư thế cuộn mình ở trên ghế sofa, mà ngay cả mí mắt phải mở ra, nhếch miệng lên đang lúc là quẹt một cái thật sâu thần sắc trào phúng.
“San San, cô nói gì vậy đó, đã đến thì mọi người cùng nhau đi đi.”
Sở Vận Nhi hoàn toàn không có nghe ra được lời nói của Cố San San lộ vẻ chê bai, đứng dậy nói chuyện, thân mật cầm tay Cố San San, rồi sau đó mang cô ta ngồi xuốnmg.
“Xuy – - “
Bộ dạng Cố San San không cảm kích, cười nhạo một tiếng xua tay Sở Vận Nhi ra.
“Sở Vận Nhi, cách xa người phụ nữ này một chút, người này vốn là không có chút cao quý nào, Cảnh Sâm có ý tốt mới thu dưỡng người này đến tận bây giờ, cô nếu như cứ dính vào loại người thấp hèn hạ tiện này, về sau người khác sẽ nghĩ Cảnh Sâm như thế nào?”
Lúc này, sắc mặt cùng giọng nói đầy chanh chua của Cố San San làm cho không khí trong quán cà phê vốn yên lặng đến cực điểm trong nháy mắt thay đổi. Trong miệng cô ta người được gọi là thấp hèn hạ tiện, cũng chính là người đang co lại ở trên ghế sofa liên tục không có lên tiếng. Hiển nhiên Mộ Niệm Thần trở thành đối tượng được chú ý bởi tầm mắt của số khách không nhiều tại nơi này.
Cố San San cùng với Sở Vận Nhi qua cách ăn mặc của họ người ngoài nhìn vào đều biết họ thuộc xã hội thượng lưu, sang trọng, quý phái, xinh đẹp làm cho người ta phải chăm chú nhìn. Ngược lại Mộ Niệm Thần, rất ít xuất hiện ở trong tầm mắt công chúng, không ai biết đến cô cũng không có gì kỳ quái.
Niệm Thần đem lời nói của người nọ ghi ở trong lòng, nghĩ lúc gặp mặt Hoắc Cảnh Sâm đem lời nói của cô ta cho anh ta nghe, nếu như cô không nhớ lầm, Hoắc Cảnh Sâm cực kỳ quan tâm Sở Vận Nhi, nếu biết giờ phút này Cố San San nói ra những lời như vậy, không biết lúc đó Cố San San trực tiếp bắt trở thành bộ dạng gì?
Lời Cố San San vừa ra khỏi miệng Sở Vận Nhi giống như đứa nhỏ vừa làm sai chuyện gì, cúi đầu, ánh mắt rung rung hơi nước:
“Tôi chỉ là…”
“Nhân viên phục vụ”
Sở Vận Nhi định giải thích bị âm thanh của Cố San San cắt đứt, một giây sau, nhân viên phục vụ nhà hàng đi tới bên cạnh Cố San San.
“Tôi nhớ nơi này chỉ dành cho hội viên hạn chế, vì sao hiện tại ai cũng có thể vào? Chất lượng phục vụ nơi này kém như vậy về sau ai còn muốn đến? Hiện tại các người phải lập tức đem phụ nữ kia đuổi ra ngoài.”
“Xin lỗi tiểu thư, cấp trên đã thông báo chỉ cần là người của Hoắc tiên sinh, chúng tôi nhất định phải phục vụ tốt.”
Ngược lại bộ dáng của nhân viên phục vụ kia không kiêu không nịnh, kiên nhẫn giải thích, ngụ ý chính là, Niệm Thần vào được chỗ này, đó là bởi vì có quan hệ với Hoắc Cảnh Sâm.
“Pằng – -”
Một giây sau, Cố San San không chút nương tay cánh tay vung lên đánh vào mặt kia nhân viên phục vụ.
“Làm càn! Cô nói cái gì người của Hoắc tiên sinh? Tôi là vị hôn thê của Cảnh Sâm, cô ta là gì chứ, chỉ là thân trợ lý thấp kém mà thôi, tôi kêu các người đuổi cô ta ra ngoài các người cũng chỉ có thể nghe lời!”
/258
|