Cổ Xuyên Kỳ Duyên

Chương 82-4: Đêm khuya đột nhập Tử phủ (4)

/123


“Được rồi, ta đi với ngươi.”

Lần này đến lượt Bạch Tử Linh sửng sốt, không khỏi đánh giá Thương Hàn Phong từ trên xuống dưới một lần, đáy lòng vừa khó hiểu lại vừa nghi hoặc. Nhận thức hắn không bao lâu nhưng nàng không cảm thấy Thương Hàn Phong là một người tốt, sẽ chủ động muốn giúp nàng đi giải quyết phiền toái.

Sở dĩ nàng có thể tự nhiên nhờ hắn giúp đỡ nguyên nhân lớn nhất cũng là vì thỏa thuận giữa hai người, nếu không có thỏa thuận đó, giữa bọn họ không có quan hệ hợp tác, đừng nói là nàng có khóc lóc quỳ xuống cầu xin hắn giúp nàng, chỉ sợ hắn cũng sẽ không giúp. Cũng giống như lúc nãy, rõ ràng thái độ của hắn là có chút không tình nguyện, chuyện này Bạch Tử Linh có thể hiểu, chẳng ai khi không lại muốn rước thêm phiền toái vào người, cho dù là đang rảnh rỗi không có việc gì làm đi chăng nữa, bản thân nàng cũng vậy mà thôi.

“Sao ngươi đột nhiên trở nên nhiệt tình như thế?” Bạch Tử Linh áp sát lại gần Thương Hàn Phong, đôi mắt trong suốt chằm chằm hắn, khoảng cách giữa hai người nháy mắt liền bị thu hẹp.

Gương mặt nàng kề sát gương mặt hắn, cách lớp khăn che mặt mỏng manh hắn cũng có thể nhìn thấy rõ dung mạo đang bị che giấu đi, rõ ràng nàng mang một gương mặt đến mức không thể bình thường hơn, thậm chí có thể nói là xấu xí, thế nhưng lại để cho người khác ấn tượng vô cùng sâu sắc, là nhờ đôi mắt trong suốt đó chăng?

Nàng có một đôi mắt đen láy, mang một màu đen huyền bí lại trong trẻo như hắc diệu thạch, sâu thăm như vũ trụ, thăm thẳm một màu, khiến người khác nhìn vào khó mà rời mắt được.

Thân hình nàng vốn đã nhỏ nhắn, hiện tại lại dán sát vào hắn, nhìn qua giống như một chú chim nhỏ núp dưới bóng dáng cao lớn của đại bàng vậy, nhưng hắn biết nàng vốn không phải chim nhỏ, nàng là hùng ưng trên bầu trời, mang theo móng vuốt sắc bén có thể đoạt mạng con mồi, nếu cho nàng thời gian trưởng thành, cho dù là hắn hắn cũng không dám tự tin nói rằng hắn có thể thu phục được nàng.

Khoảng cách hai người gần đến mức cho thở nghe thấy tiếng hít thở của đối phương, với thính giác nhạy bén, hắn có thể nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng của nàng, còn có tiếng tim đập trong lồng ngực, chầm chập từng nhịp một, rất có quy luật. Không giống mùi son phấn của nữ nhân khác, trên người nàng truyền đến một mùi u hương thanh lãnh như có như không, không những không khiến người khác khó chịu ngược lại còn rất dễ ngủi, Thương Hàn Phong cảm thấy cổ họng khô khốc, hầu kết lăn lộn, bất giác nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt có chút không dám nhìn thẳng Bạch Tử Linh.

Từ nhỏ đến lớn, nữ nhân duy nhất có thể thân cận với Thương Hàn Phong cũng chỉ có mẫu phi của hắn, sau khi Nhã phi qua đời, hắn một thân một mình, cố gắng sống sót trong chốn tranh giành quyền lực, đối mặt với một đám nữ nhân luôn mang mặt nạ, ngoài mặt thì dịu dàng thục đức nhưng trong lòng so với rắn rết còn độc địa hơn Thương Hàn Phong sớm đã ghê tởm đến tận tâm cang.

Sau đó hắn được ngoại công của mình là Trữ Quốc công đón về Trữ gia nuôi lớn, Trữ Quốc công là người nghiêm túc, thương tiếc nữ nhi mất sớm để lại cháu trai một mình nên Trữ Quốc công dốc lòng dạy dỗ hắn. Trữ Quốc công muốn hắn trở nên mạnh mẽ nên huấn luyện hắn thành một võ tướng, ngày đêm bầu bạn với kiếm, rảnh rỗi thì cùng Mục Ảnh đánh nhau. Nam hài hơn mười tuổi liền giống như nữ hài, xuân tâm manh động là chuyện không thể tránh khỏi, thế nhưng cuộc sống của Thương Hàn Phong lại không được nhiều màu sắc như vậy, vì cái chết của Nhã phi nên hắn đối với nữ nhân có khúc mắc không thể giải, ngay cả biểu muội hắn cũng không muốn bận tâm đến, khoảng thời gian đó Thương Hàn Phong chỉ biết luyện võ, luyện võ và luyện võ.

Lớn thêm một chút thì hắn đã cầm đao lên chiến trường, chiến trường không giống với kinh thành, có thời gian nhàn nhã để nghỉ ngơi, ở trên chiến trường lúc nào cũng phải đề cao cảnh giác, xuất thần một giây cũng có thể mất mạng, áp lực quân doanh đè nặng như núi, binh lính thường dùng doanh kỹ để giải tỏa nhưng đối với Thương Hàn Phong, việc động chạm vào nữ nhân khiến hắn rất phản cảm, hắn thà cầm đao giết người cũng không muốn dùng bàn tay đó chạm vào nữ nhân.

Chiến tranh kết thúc, hiệp nghị hòa bình được kí kết, Thương Hàn Phong về Yến Kinh chưa bao lâu thì đã bị Thành Thiên đế vứt đến Nam Kính xa xôi khô cằn, trách nhiệm trên người hắn lại lớn thêm một chút. Nam Kính là vùng đất cằn cõi, động thực vật khó mà phát triển, thành trì mục nát không kiên cố nên phải cho người xây dựng, sửa đường đào kênh, tạo phúc cho dân, ai biết một lần làm chính là mấy năm, mà hắn cũng chẳng rảnh rỗi, việc công đè nặng như núi, lại phải phân tâm tư đi quân doanh huấn luyện, sinh hoạt tiêu ma dần cảm tình vốn có, liền tính sau đó có gặp qua không ít nữ nhân thật tâm đối đãi với chính mình hắn cũng không có động tâm.

Giống một hồ nước tĩnh lặng, không chút gợn sóng, giống như tảng băng ngàn năm, cứng rắn lạnh lẽo không thể phá vỡ.

Hắn đôi khi cảm thấy bản thân sống như một tảng đá, không có nửa điểm cảm tình.

Từ khi Nhã phi không còn, trong đầu hắn suy nghĩ chính là làm cách nào khiến bản thân phải mạnh mẽ lên, phải không ngừng trở nên mạnh mẽ, mạnh đến mức không có đối thủ, mạnh đến mức không cần kiêng kỵ bất kì ai.

Chính là cho dù hắn cố gắng thế nào, một khi Thành Thiên đế còn đó, tất cả phấn đấu của hắn đều trở nên vô ích.

Nam nhân đó luôn có thể dễ dàng đạp bỏ những thành tựu mà hắn phí công xây dựng được.

Năm xưa Thành Thiên đế vì muốn thu hồi quyền lực của Viên Hoàng hậu cho nên để mặc nàng ta ra tay với Nhã phi cùng Trữ gia, hắn ta vốn biết rõ Nhã phi vô tội nhưng vì muốn đạt được mục đích không tiếc hi sinh phi tử của mình, thậm chí còn nguyện ý để bản thân mang nón xanh, tùy ý để người khác nói Thương Hàn Phong là dã chủng, mặc dù sau đó mẫu phi đã được rửa sạch oan ức, nhưng cho dù danh dự đã khôi phục thì sao chứ, người cũng đã không còn!

Mười năm, hắn sâu sắc cảm nhận được sự vô tình của đế vương, cho nên chẳng ôm hi vọng gì với nam nhân này, buồn cười là Thành Thiên đế lại đối với nhi tử bản thân vứt bỏ bao nhiêu năm sinh ra kiêng kỵ.

Việc Thương Hàn Phong trở thành Chiến thần của Thành Thiên quốc, nắm binh quyền trong tay, không chỉ khiến các vị hoàng tử khác cảm thấy nguy cơ mà còn khiến Thành Thiên đế phải kiêng kỵ. Huynh đệ của hắn sợ hắn lập được chiến công, sẽ được Thành Thiên đế coi trọng, sớm muộn cũng có một ngày kế thừa đế vị nên bắt đầu muốn ra tay với hắn, nhưng buồn cười là tất cả bọn họ đều không biết, thật ra người cảm thấy nguy cơ lớn nhất không ai khác chính là Thành Thiên đế. Thân là đế vương, vốn nên được hưởng sự sùng bái của người dân trong thiên hạ, sự ca ngợi của chiến sĩ nơi sa trường, sự ngưỡng mộ của tất cả mọi người, chỉ là những thứ đó đều bị Thương Hàn Phong cướp đi, đổi lại là bất kì đều cảm thấy không cam lòng, huống hồ hắn lại nắm binh quyền trong tay, Thành Thiên đế cũng lo sợ một ngày hắn sẽ khởi binh tạo phản, cho nên càng thêm e dè hắn, sau khi lập được chiến công không bao lâu liền đuổi hắn đi, không cho hắn ở lại kinh thành sợ hắn tập trung quân lực đánh vào Yến Kinh.

Lần này gọi hắn trở về cũng sắp xếp một cái bẫy trong đó, nếu không phải hắn nhận được tin tức từ Trữ Quốc công, cho người đi điều tra rõ ràng mọi chuyện thì có lẽ đã bị quy tội tạo phản rồi.

Ngôi vị hoàng đế, có thể khiến huynh đệ tàn sát lẫn nhau, có thể khiến nhi tử ra tay với thân phụ thì tự nhiên cũng có thể khiến cho thân phụ ra tay với nhi tử của mình.

Kỳ thực Thương Hàn Phong không hề có ý định ngồi lên vị trí mà người người đều ao ước đó. Từ nhỏ hắn đã được Nhã phi dạy dỗ, thứ không thuộc về mình thì không nhất thiết đi tranh giành, bởi vì thứ gì thuộc về mình thì vĩnh viễn sẽ thuộc về mình, ngôi vị hoàng đế vốn dĩ không cố định, không phải ai muốn ngồi đều có thể ngồi, muốn ngồi lên được vị trí đó phải trả giá rất nhiều, dù sao trên đời này không hề có thứ gì là trọn vẹn, được cái này sẽ mất cái kia, Nhã phi không hi vọng nhi tử của nàng sẽ bị xiềng xích kiên cố nơi hoàng cung giữ lấy chân hắn, cũng không hi vọng hắn trở thành một Thành Thiên đế thứ hai.

Thương Hàn Phong sâu sắc hiểu rõ lời này, cho nên ngay từ đầu hắn đã không hề có ý tranh giành gì với những người khác hay ý định mưu quyền đoạt vị, chỉ là khi đó Bạch Tử Linh đột nhiên đề nghị, trong lúc bất giác hắn liền đáp ứng rồi.

Thương Hàn Phong không biết bản thân bị làm sao, rõ ràng hắn không có ý định gì với ngôi vị đó, đừng nói là có ý định, ngay cả nghĩ hắn cũng chưa từng, vậy mà khi Bạch Tử Linh đề nghị hắn chỉ suy nghĩ một chút đã đồng ý rồi, cũng không tỏ ra bản thân trong sạch giữa dòng nước bẩn, ra vẻ đạo mạo để xứng với danh hiệu mỹ nam lạnh lùng của hắn.

Thương Hàn Phong cảm thấy khi đó bản thân nhất định là bị quỷ ám rồi, bằng không sao hắn lại cảm thấy đề nghị của Bạch Tử Linh không tồi.

Nói thì nói vậy thôi, nhưng bản thân Thương Hàn Phong rõ ràng, khi đó hắn sở dĩ chấp nhận đề nghị của Bạch Tử Linh là bởi vì đôi mắt trong suốt đó, đối mặt với đôi mắt đó của nàng, hắn không thể nói lời từ chối, chính bản thân hắn cũng không biết vì sao.

“Không phải là có âm mưu gì chứ?” Bạch Tử Linh nhướng mày, nhận thấy tia trốn tránh trong đôi mắt của Thương Hàn Phong, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại cảm thấy hứng thú, không phải thật sự giống như lời nàng nói chứ, hành động này của hắn... có phải là chột dạ không?

Mái tóc nàng tung bay trong gió, xuyên qua từng khẽ gió chạm nhẹ vào gương mặt hắn hắn cảm thấy có chút ngứa, không khỏi giơ tay nắm lấy sợi tóc của nàng, tóc nàng giống hệt chủ nhân của nó, không chịu ngoan ngoãn nằm ở trong lồng bàn tay của hắn mà cứ phất phơ mãi không thôi.

“A...” Bạch Tử Linh chú ý đến hành động của Thương Hàn Phong, nhướng mày: “Ngươi nắm tóc ta làm gì?”

“Tóc ngươi bay tán loạn, phiền.” Thương Hàn Phong mặt không đổi sắc nói ra những lời này, hắn cũng theo đó buông tay, không tiếng động lùi về sau một bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

“Vậy sao?” Bạch Tử Linh đưa tay vuốt tóc, trước khi rời phủ nàng đã buột tóc cao lên rồi, làm sao có thể như lời hắn nói, bay tán loạn cơ chứ?

Mục Ảnh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, sau đó nhắm mắt coi như không thấy, nếu có Lục Thiên Hành ở đây thì tốt rồi, ít nhất thì hắn sẽ không có cảm giác bản thân như là người vô hình.

Mặc dù ngày thường Mục Ảnh cũng tự cho mình là người vô hình nhưng cảm giác bị người khác xem là người vô hình cũng không tốt chút nào.

Bản thân mình nghĩ như vậy và người khác nghĩ như vậy là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Trước mặt một người sống sờ sờ như hắn, hai người bọn họ có hành động thân mật như vậy thật sự tốt sao?

Bên dưới một đám người đang truy bắt kẻ đột nhập, hai người bọn họ trên này có hành động thân mật như vậy thật sự tốt sao?

Đêm hôm khuya khoắt, trên mái nhà người ta, hai người bọn họ có hành động thân mật như vậy thật sự tốt sao?

Mục Ảnh không biết, dù sao cũng không có người nào chú ý đến cảm nhận của hắn.

Lúc này đây, Mục Ảnh đã có chút tin lời của Lục Thiên Hành, xem ra chủ tử đối với nữ tử gọi Bạch Tử Linh này quả thật có chút không giống nhau.

Bắt đầu từ khi nào?

Ngay từ lần đầu gặp mặt, hay là lần đó ở Nguyệt Mãn Lâu?

Lần đầu tiên, Thương Hàn Phong đối với nữ nhân không tránh như rắn rết, ngược lại còn phải hạ mình trước sự vô lí của đối phương. Lần thứ hai, quan hệ của bọn họ tiến triển nhanh đến mức lăn giường luôn rồi, không đúng, phải là đánh nhau trên giường, mặc dù thân thể đụng chạm là không thể tránh khỏi.

Lần thứ ba, từ người xa lạ trực tiếp trở thành quan hệ hợp tác, Mục Ảnh không quá rõ ràng, dù sao hắn cũng không có kinh nghiệm trong mấy chuyện thế này, vẫn nên về hỏi Lục Thiên Hành thì tốt hơn. Nhưng nếu để tên nhiều chuyện Lục Thiên Hành đó biết, chẳng phải là nói cho người trên kẻ dưới của Chiến Thần đội biết sao, đến lúc đó truyền đến tai chủ tử... Mục Ảnh cảm thấy sinh mạng của bản thân có thể gặp uy hiếp.

“Đã bắt được kẻ đột nhập, mau đi báo với lão gia!” Lúc này bên dưới truyền đến thanh âm, hóa ra Tử Thất đã bị bắt, khăn che mặt được tháo xuống, để lộ gương mặt quen thuộc, Tử Thất đi theo Tử Chấn Khiêm hoành hành ngang ngược, người trên kẻ dưới Tử gia đều nhận ra hắn, lại thêm việc Tử Thất phản bội, Tử gia cho người truy bắt hắn, hiện tại bắt được mọi người đều cảm thấy như trút được gánh nặng.

“Là Tử Thất, tên tử sĩ đã phản bội Tử gia, ngươi trước mang hắn đi địa lao, ta đi báo với lão gia.” Hộ vệ Giáp nói.

“Trực tiếp đưa hắn đi gặp lão gia không tốt sao? Lỡ như giữa đường hắn phản kháng rồi bỏ trốn thì phải làm sao?” Hộ vệ Ất nhíu này, Tử Thất dù sao cũng là tử sĩ do Tử gia huấn luyện, công phu so với hộ vệ trong phủ cao hơn nhiều, nếu hắn muốn chạy bọn họ khó mà ngăn cản.

“Hắn nếu đã tự chui đầu vào lưới tự nhiên sẽ không dễ dàng rời đi khi chưa đạt được mục đích.” Hộ vệ Giáp cười lạnh, thái độ tự tin mười phần khiến hộ vệ Ất cũng không tiện hỏi thêm gì nữa.

“Được rồi.” Nhóm người tách ra, hai người áp giải Tử Thất đến địa lao, một người thì đi thông báo với Tử Thất, đám người còn lại thì tiếp tục nhiệm vụ canh chừng của mình.

“Hắn bị bắt rồi.” Bạch Tử Linh nhìn gương mặt không chịu khuất phục của Tử Thất, cảm thấy có chút quen mắt, hình ảnh như cuộn phim chiếu ngược hiện lên trong đầu, rốt cuộc nàng cũng biết nguyên nhân gì sao bản thân lại thu nhận một kẻ phản bội như hắn, còn không phải vì nhìn bản thân nàng của trước kia sao?

Chuyện quá khứ nàng không muốn nhắc lại nữa, vốn nghĩ đến thế giới này thì sẽ không còn bận tâm đến chuyện, ai biết được hết lần này đến lần khác những người nàng gặp ở nơi này đều khiến nàng nhớ về chuyện trước kia, lão ngoan đồng như vậy, Tử Thất cũng vậy...

“Lát nữa làm phiền ngươi cùng Mục Ảnh đi theo hắn, tiện thể cứu luôn sáu người kia.”

“Để một mình Mục Ảnh là được.” Rõ ràng lời vừa nãy của hắn không phải là đang nói đùa, hắn thực sự nghiêm túc muốn đi cùng nàng.

Bạch Tử Linh thật sâu nhìn hắn một cái, cũng không phản đối: “Tốt thôi.” Dù sao nàng đối với địa hình nơi này cũng không quen thuộc, Thương Hàn Phong biết rõ Tử gia như vậy, hẳn không phải lần đầu tiên đến đây, có hắn dẫn đường cũng tốt.

Thế nào gọi là “tiện thể”? Một mình hắn thì phải là “cố gắng hết sức” chứ? Mục Ảnh nghĩ.

“Một mình Mục Ảnh liệu có đối phó được với đám người đó không?”

Thương Hàn Phong nhíu mày: “Nếu trực tiếp đánh nhau thì Mục Ảnh sẽ không có lợi thế.” Võ công Mục Ảnh dù cao đến mấy nhưng nếu đối phó với một đám người, hơn nữa còn là đối đầu trực diện thì phần thắng quả thật rất nhỏ.

“Ai bảo phải là trực tiếp đánh nhau?” Bạch Tử Linh đường hoàng mở miệng: “Mục đích của chúng ta là cứu người, không phải đánh nhau, cách tốt nhất là nên âm thầm lặng lẽ ra tay.”

“Ngươi có cách?” Nhìn bộ dạng tự tin đó của nàng, nếu không phải có con bài chưa lật thì một mình nàng sợ cũng không dám to gan lớn mật đột nhập vào Tử gia để thám thính tình hình.

“Người nhiều như vậy, đánh đến khi nào mới xong? Chúng ta có thể dùng mê dược với họ.” Bạch Tử Linh từ trong ống tay áo móc ra một bình sứ màu trắng, bình sứ chất liệu bình thường, hoa văn không tinh xảo, chính là loại hàng ven đường 5 tệ 1 bình, chỉ là thứ cần quan tâm ở đây không phải bình sứ này mà là thứ nằm ở bên trong nó.

“Chỉ cần người hít phải mê dược này, đảm bảo trong vòng ba hơi thở nhất định sẽ mê mang không biết gì.” Thứ đồ chơi này là Lạc Hàm cho nàng để phòng thân, ngày thường Bạch Tử Linh rất ít khi sử dụng nó, dù sao nàng cũng không quên chuyện lần trước Lạc Hàm sai Thanh Nhi hạ mê dược nàng.

Thương Hàn Phong nhận lấy bình sứ từ tay Bạch Tử Linh, cũng không làm ra hành động ngu ngốc như mở nắp bình ra để ngửi mà trực tiếp đưa cho Mục Ảnh, không phải hắn tin tưởng Bạch Tử Linh mà hắn biết nếu mê dược không có hiệu quả thì Mục Ảnh cũng sẽ có cách để ứng phó, chỉ là nói không kinh động đến Tử Sở sợ là không thể.

“Thứ đồ này... có dùng được không?” Không giống Thương Hàn Phong, mặc dù nghi ngờ Bạch Tử Linh nhưng không có nói ra, Mục Ảnh thì khác, chuyện này tuy nói là chủ tử giao cho hắn làm nhưng suy cho cùng người được lợi vẫn là Bạch Tử Linh, bán mạng vì lợi ích của người khác, không phải chủ tử của mình, Mục Ảnh có chút không tình nguyện.

Bạch Tử Linh tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn: “Nếu muốn biết ngươi có thể thử.” Lạc Hàm trước giờ luôn khiến nàng cảm thấy hài lòng về mọi mặt, phương diện y thuật tuy nàng ta tự nhận là thua kém Lạc Dư nhiều chỗ nhưng nàng thấy như vậy đã là không tồi rồi, dù sao thiên tài cũng không phải củ cải ngoài chợ, tùy tiện quơ liền hốt được cả nắm, bằng không cũng đâu còn giá trị gì nữa.

Mục Ảnh nhíu mày, tuy đáy lòng có nghi ngờ nhưng cũng không dại mà dùng thử, muốn dùng cũng phải dùng lên đám hộ vệ Tử gia kia chứ, dù sao người bên dưới nhiều như vậy, đâu cần thiết phải để hắn ra tay chứ.

Chủ tử cũng không nói gì thì hắn còn có thể nói gì chứ, thôi thì cứ thử lên một người bên dưới trước, nếu có hiệu quả thì tốt, còn không thì hắn chỉ đành dựa vào sức mình để cứu bảy người kia ra vậy.

“Đây là giải dược.” Bạch Tử Linh lần nữa móc ra một bình sứ khác, chỉ là lần này nàng không có đưa hết nguyên một bình cho hắn mà chỉ đổ ra một viên giải dược.

“Chỉ để đề phòng ngươi muốn thử nghiệm nên ta mới chuẩn bị giải dược cho ngươi trước.” Bạch Tử Linh biết Mục Ảnh không tin tưởng nàng, bất quá nàng cũng biết Mục Ảnh sẽ không ngu ngốc dùng thử lên người của mình, chỉ sợ hắn trong lúc vô ý hít phải mê dược, đến lúc đó không chỉ gây mê người khác mà còn gây mê bản thân mình, cho hắn giải dược chỉ là đề phòng mà thôi.

Mục Ảnh dù buồn bực trước lý do của Bạch Tử Linh nhưng vẫn đưa tay nhận lấy.

“Đây là hai bình mê dược nữa, sợ ngươi dùng không đủ.” Bạch Tử Linh lại tiếp tục đưa hai bình mê dược cho Mục Ảnh, lần này Mục Ảnh cũng không có tỏ vẻ gì mà trực tiếp nhận lấy, người bên dưới nhiều như vậy, một bình làm sao dùng đủ.

“Ta phải đi rồi, chuyện này trông cậy vào ngươi.” Bạch Tử Linh gật đầu với Thương Hàn Phong, hai người đuổi theo hộ vệ muốn đi bẩm báo chuyện này lại với Tử Sở, mặc dù không có võ công nhưng tốc độ của nàng cũng chẳng thua kém gì Thương Hàn Phong, thân ảnh hai người nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt Mục Ảnh.

Quay trở lại hiện tại, Mục Ảnh đã dùng mê dược của Bạch Tử Linh đưa cho mới hạ hết đám người này, thầm nghĩ công dụng của mê dược này đúng là đến nhanh thật, vừa hít phải đã bắt đầu mơ màng, sau đó liền ngủ đến quên trời quên mất. Biết được công dụng của mê dược, Mục Ảnh bắt đầu ra tay tiết kiệm lại, nhưng người quá nhiều, vẫn phải dùng hết hai bình mới giải quyết được đám người này.

Thấy Mục Ảnh không có ý định nói nhiều, Tử Nhất cũng không cảm thấy bực bội, tình huống này đang dầu sôi lửa bỏng, thật sự không tiện nói những chuyện trong tương lai thế này, trước tiên nên rời khỏi nơi này trước đã.

“Ta biết đường né tránh đám hộ vệ trong phủ, để ta dẫn ân nhân đi.” Tử Nhị mở miệng, hắn cũng biết người này là ân nhân cứu mạng của bọn họ, bọn họ đều đang có cùng mục đích là rời khỏi nơi này nên ngại gì không đi chung.

“Được rồi, vậy ngươi dẫn đường đi.” Mục Ảnh cũng biết đám người này mong muốn được thoát khỏi lồng giam mang tên Tử gia nên sẽ không giở trò gì sau lưng hắn, hơn nữa nếu quay lại đường cũ sẽ tiếp tục tốn thêm một bình mê dược, Mục Ảnh thật sự có chút không tình nguyện.

Đồ dùng tốt như vậy, không thể lãng phí lên người hộ vệ Tử gia được.

Lúc đi ngang qua đám hộ vệ đang nằm la liệt dưới đất, Tử Lục mới biết hóa ra bọn họ chỉ đang hôn mê mà thôi, chứ không phải hoàn toàn mất mạng, xem ra vị ân nhân này đúng là có chuẩn bị mà đến, bằng không một mình hắn làm sao dám xông vào Tử gia cứu người.

Tám người do Tử Nhị dẫn đầu thành công né tránh ánh mắt của đám hộ vệ trong phủ mà rời khỏi Tử gia, hộ vệ trong phủ vốn không ít nhưng bọn họ đều tập trung ở khu vực xung quanh địa lao để canh chừng đám người Tử Nhất, sau khi Mục Ảnh dùng mê dược hạ hết bọn họ, những người còn lại cũng không còn bao nhiêu, lại phân nhóm lẻ tẻ, dưới sự hiểu biết về Tử phủ của Tử Nhị, trốn thoát dưới mi mắt của bọn họ có thể nói là không khó.

Sau khi ra khỏi Tử phủ, Mục Ảnh cũng không dừng bước mà chạy thẳng một mạch rời khỏi con phố đó, đám người Tử Nhất cũng theo sau, bọn họ đến một nơi vắng vẻ kín đáo mới dừng lại.

“Huynh đệ, hiện tại chúng ta có thể nói chuyện rồi chứ?” Lúc nãy ở bên trong hắn không có cơ hội hỏi rõ chủ tử của đối phương là ai, cứu bọn họ là vì mục đích gì, nhưng nếu đối phương đã dám đột nhập vào Tử phủ để cứu bọn họ thì xem ra cũng không sợ uy quyền của Tử gia.

“Được.”

“Ân cứu mạng chúng ta nhất định sẽ trả, chỉ là không biết chủ tử của huynh đệ đây là ai? Có mục đích gì khi cứu chúng ta?” Tử Nhất không thích dài dòng mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

“Chủ tử của ta là ai ngươi không cần biết.” Mục Ảnh không muốn tiết lộ thân phận của Thương Hàn Phong, chuyện Thương Hàn Phong trở về Yến Kinh thì càng ít người biết càng tốt, trước khi phân biệt địch bạn, Mục Ảnh không có ý định nói thêm bất kì điều gì.

“Sở dĩ chủ tử ta đồng ý cứu các ngươi là do được người khác nhờ vả, về phần mục đích là gì ta nghĩ Tử Thất phải rõ ràng hơn ai hết.”

Tử Thất bị điểm danh không khỏi sửng sốt: “Ta sao?”

“Nàng nhờ ta chuyển lời với ngươi rằng, chuyện ngươi nhờ nàng đã làm xong, hiện tại phải xem biểu hiện của ngươi rồi.”

Lúc này đây Tử Thất làm sao không biết người trong miệng Mục Ảnh là ai, ngày hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, hắn muốn quên cũng khó.

Hóa ra nàng thật sự giúp được hắn, thành công cứu thoát đám người Tử Nhất ra khỏi địa lao.

Xem biểu hiện của hắn... Tử Thất siết chặt nắm đấm, lần này hắn quyết sẽ không đi theo con đường cũ, mặc dù mạng sống quan trọng nhưng hiện tại hắn không chỉ có một người, hắn không chỉ cứu hắn mà còn phải cứu đám người Tử Nhất, Bạch Tử Linh đã có thể đột nhập Tử gia cứu người thì nhất định sẽ có cách giải quyết độc dược trong người hắn.

“Nàng đang ở đâu?”

Mục Ảnh nheo mắt: “Nàng có việc, bảo ngươi trở về trước, sẽ đi tìm ngươi sau.”

“Tử Thất, đây là có chuyện gì vậy?” Tử Tam tương đối nóng vội, nghe hai người đối thoại hắn cũng biết chuyện bọn họ cứu ra có liên quan đến Tử Thất, không khỏi mở miệng.

“Chuyện này nói ra thì dài lắm, đệ sẽ giải thích với các huynh sau.” Chuyện này không phải nói một lần là có thể hiểu được, hắn cũng cần thời gian để nói cho mọi người hiểu.

“Việc của ta đã hoàn thành, ta rời đi trước.” Mục Ảnh không muốn lưu lại quá lâu, mặc dù Thương Hàn Phong đã bảo hắn trở về trước nhưng hắn vẫn cảm thấy lo lắng cho an nguy của đối phương.

“Nói thế nào thì huynh cũng là ân nhân cứu mạng của bọn ta, nếu sau này huynh cần giúp đỡ chúng ta nhất định sẽ không từ chối.” Tử Nhất là người có ơn tất báo, việc Mục Ảnh cứu bọn họ, mặc kệ là được nhờ vả hay là có lệnh có ai thì cũng không thể tránh khỏi sự thật là nhờ có hắn mấy người bọn họ mới có thể rời khỏi địa lao Tử phủ, nếu sau này đối phương cần trợ giúp, hắn sẽ không chần chừ mà ra tay.

Mục Ảnh nhướng mày, lần này cũng không lạnh lùng cự tuyệt mà chỉ gật đầu với đối phương.

“Nếu cần ta nhất định sẽ tìm đến.” Không có địch nhân vĩnh viễn, cũng không có bằng hữu vĩnh viễn, chuyện hôm nay hắn cứu đám người Tử Nhất đã khiến đối phương nợ hắn, hắn không biết sau này có cần sự giúp đỡ của đối phương hay không nhưng trước hết cũng không nên từ chối.

Mục Ảnh đi rồi, Tử Thất mới đem mọi chuyện hôm nay kể lại với đám người Tử Nhất, biết được thân phận Bạch Tử Linh ai nấy đều tỏ vẻ không thể tin tưởng, sau khi nghe Tử Thất khẳng định Bạch Tử Linh chính là nữ tử đã đánh Tử Chấn Khiêm ở Nguyệt Mãn Lâu thì mọi người đều bất ngờ, thầm nghĩ Yến Kinh đúng là nhỏ thật, Tử Thất phụng mệnh đi bắt người ai ngờ lại trở thành người của đối phương luôn.

“Đệ hiện tại đang ở chỗ của nàng, chúng ta đến đó trước đi.” Mọi người gật đầu, đi theo Tử Thất đến Lạc Y Quán.

“Đệ có chắc nàng có thể điều chế ra giải dược không?” Tử Nhị không hỏi truy cứu chuyện Tử Thất lần nữa làm ra chuyện phản bội Minh vương, dù sao đối với tính tình của Tử Thất hắn cũng đã quá quen thuộc, có thể vì mạng sống của mình mà bán đứng đi trung thành, nhưng nếu Tử Thất đã nhờ Bạch Tử Linh cứu bọn họ thì ít nhất hắn vẫn còn nhớ rõ bọn họ.

“Đệ không chắc nhưng đệ biết nàng sẽ có cách, giống như việc đệ giúp nàng cứu các huynh ra vậy.”

Tử Tứ trừng mắt, Tử Thất vậy mà lại chịu tin tưởng vào người khác, xem ra nữ nhân gọi Bạch Tử Linh đúng là có chút khác biệt.

Tử Nhất rơi vào trầm tư, nữ tử hôm đó bọn họ truy bắt cùng với nữ tử ở cùng với Hàn vương là cùng một người, như vậy người vừa nãy cứu bọn họ... có thể là người của Hàn vương?

/123

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status