Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 353 - Vận Động Lúc Sáng Sớm

/456


Lục Khải Lâm gần như tuyệt vọng đứng ở đó, nhìn phòng khách trống rỗng, cô chỉ biết anh lại trốn rồi! Không chịu cùng với cô cùng nhau đối mặt, hoặc là không muốn đối mặt với cô. Đúng lúc cơ thể đang dần dần trượt xuống, sắp ngã ngồi trên mặt đất thì một bóng dáng màu đen đi ra từ cửa phòng bếp làm cô kinh ngạc trợn to mắt.

Lăng Bắc Diệp mới vừa làm cơm trưa xong, lúc ra khỏi phòng bếp thì nhìn thấy Lục Khải Lâm đang đứng ở cửa cầu thang hồn bay phách lạc, cau mày bước nhanh đến phía trước.

Không mang giày, mặc quần áo sao lại xuống lầu?” Ban nãy anh đang xào thức ăn nên không nghe thấy tiếng cô gọi, vẫn không biết vì cô sợ anh đi mất nên lao xuống dưới lầu.

Lăng Bắc Diệp....” Anh vừa mới đi tới trước mặt cô, Lục Khải Lâm hét lớn một tiếng, vọt vào trong ngực anh, hai tay nắm chặt lấy quần áo của anh, vẻ mặt phức tạp nhìn anh. Lăng Bắc Diệp liền tranh thủ ôm cô ngồi xuống ghế sofa.

Em tưởng rằng anh lại chạy trốn! Em tưởng rằng anh lại chạy trốn!” Cô hướng về phía anh rống to, cảm giác trống rỗng trong lòng cuối cùng cũng khôi phục lại như thường. Sợ hãi ôm anh thật chặt, Lăng Bắc Diệp nhìn vẻ mặt khổ sở của cô, đau lòng nhíu chặt lông mày.

Anh muốn chạy nữa nhưng cũng biết, chạy không được bao xa cô lại tìm đến. Cũng không đành lòng nhìn cô bị thương, kiêu ngạo tự ái gì đó có thể quan trọng bằng hạnh phúc của cô không?

Anh không trốn, không trốn....” Anh nhìn cô, khóe miệng giương lên nụ cười nhu hòa, trầm giọng nói.

Anh bảo đảm! Anh thề! Trước khi lên cơn nghiện không được từ bỏ, không cho phép rời khỏi em!” Cô trừng mắt nhìn anh, bá đạo ra lệnh. Lăng Bắc Diệp nhìn cô cười nhẹ, gật đầu thật mạnh “Đi mặc quần áo rồi ăn cơm, em ngủ cả buổi sáng rồi !” Anh trầm giọng nói với cô, sau đó ôm cô đứng dậy lên lầu.

Sau một hồi bối rối trong lòng cô thực tế hơn rất nhiều, cũng biết trong lòng mình vẫn ẩn núp nhân tố bất an với anh, chỉ sợ anh đột nhiên rời đi trốn tránh chữa thương một mình. Tùy anh ôm lên lầu, nhìn anh đặt cô xuống, đi tới tủ treo quần áo tìm đồ giúp cô.

Anh phải có lòng tin vào bản thân, nhất định sẽ vượt qua, tối hôm qua không phải rất tốt sao?” Nhìn bóng lưng của anh cô nói, lúc này anh đã đi tới bên cạnh cô, cô đưa tay cầm một bộ đồ lót trốn vào trong chăn.

Lăng Bắc Diệp nghe lời của cô mà khổ sở trong lòng, cũng không nói chuyện, nhìn bộ dạng cô núp ở trong chăn mặc quần áo cười thầm, ra khỏi phòng ngủ. Sau khi anh đi Lục Khải Lâm ngồi ở trên giườngngây ngẩn ngơ người, cảm thấy còn có con đường gian nan dài đằng đẵng phải đi.

Nhưng nếu như con đường này hai người cùng đi thì sẽ không sợ dài, sợ lâu đi?

Động tác lưu loát mặc quần áo vào để xuống lầu, không thể chờ đợi muốn ăn cơm trưa anh làm.

Á....” Đau rát giữa hai chân làm cô cau mày, cũng hít một hơi, nhớ tới sự tàn bạo và điên cuồng tối qua của anh trong lòng cô vẫn sợ hãi. Chịu đựng cảm giác đau đớn còn sót lại kia, cô xuống lầu. Nhìn một bàn thức ăn anh làm, trong lòng ấm áp vô cùng.

Làm nhiều món vậy làm gì, ăn không hết lãng phí——” Cô ngồi ở bên bàn, nói với anh.

Vậy thì ăn hết đi!” Anh trầm giọng nói.

Được! Nhưng giao cho anh giải quyết!” Cô cười nói, nhấp một hớp canh.

Lăng Bắc Diệp ăn ngấu nghiến từ chối cho ý kiến, hai người tán gẫu câu có câu không, bình thường đều là cô mở miệng hỏi anh trả lời. Mặc dù không nói thẳng, cũng không nói những lời thân mật với cô như trước đây nhưng đối với cô mà nói, biểu hiện bây giờ của anh đã rất tốt rồi.

***

Đêm khuya sấm sét ngoài phòng cùng đến, một mình Lục Khải Lâm nằm ở trên giường, lăn qua lăn lại vẫn không ngủ được, cũng không sợ sấm sét. Chỉ là có chút cảm giác cô đơn khó ngủ, hai ngày qua ban ngày hai người rất thân mật giống như người yêu, nhưng đến buổi tối lại căng thẳng vẫn trở về phòng ngủ chính như cũ còn cô ngủ ở phòng khách.

Cô là phụ nữ nhất định phải rụt rè một chút, nhưng lại không biết xấu hổ mà đưa ra yêu cầu ngủ ở phòng của anh, còn anh thì sao? Còn có cái gì phải căng thẳng? Chẳng lẽ anh vẫn không chịu tiếp nhận cô?

Lục Khải Lâm ngồi dậy, tỉnh táo suy tư hồi lâu, sau đó xuống giường. Đổi một váy ngủ có dây đai tơ lụa, chân trần vội vội vàng vàng chạy ra khỏi phòng ngủ.

Ầm....

A....

Sau khi sấm sét qua đi, cô thét chói tai, chạy đến cửa phòng ngủ chính không ngừng gõ cửa “Anh A Diệp....Mở cửa....Em sợ....” Làm nũng gọi, Lục Khải Lâm âm thầm bội phục khả năng diễn xuất của mình, vừa vỗ liên tiếp mấy cái vừa lớn tiếng gọi.

Lăng Bắc Diệp nghe được âm thanh của cô vội vàng xuống giường chạy đến cửa, một tay kéo cửa ra, chỉ thấy hai tay Lục Khải Lâm ôm người, mặt sợ hãi đứng ở đó.

Sao vậy?

Anh A Diệp, em sợ.... sấm đánh....” Cô khổ sở nói, giả bộ ra vẻ đáng thương tội nghiệp, chỉ thấy Lăng Bắc Diệp cúi người ôm cô vào trong lòng, cảm nhận sự ấm áp được anh ôm vào lòng, Lục Khải Lâm vui vẻ le lưỡi một cái, chiêu này quả nhiên lại có tác dụng!

Cái tên đại ngốc này!

Đặt cô ở trên giường anh muốn đứng dậy, nhưng cô vẫn ôm chặt eo anh “Anh đừng đi.... em sợ sấm đánh, rất sợ!” Làm nũng nói giống như cô gái nhỏ mười mấy tuổi, tim Lăng Bắc Diệp rung động, lật người nằm xuống giường đôi kéo chăn.

Anh không đi, tối nay anh ngủ ở đây....” Anh nhỏ giọng nói, sau đó nằm xuống ôm cô vào trong lòng.

Trong lòng cô kích động cực kỳ, phải biết đã rất lâu rồi không được ngủ trong lòng anh, bởi vì quá kích động mà cơ thể ở trong lòng anh cũng run rẩy, anh cho rằng cô bị dọa sợ, đau lòng càng không ngừng vỗ về cô.

Đừng sợ, sét đánh có gì phải sợ!” Anh thật sự vẫn chưa hiểu hết về cô, trông vẻ bề ngoài thành thục lạnh nhạt, không ngờ thực chất bên trong lại giống như một cô gái nhỏ, lớn như vậy còn sợ sấm đánh?

Thật sự rất sợ, anh không biết chứ, trước đây lúc sấm đánh ngủ một mình, đều phải đắp kín chăn để ngăn cách âm than....” Cô nhỏ giọng nói, đây đã là chuyện cực lâu trước kia rồi, sau khi kết hôn cô đã tập thành thói quen độc lập, thói quen ở một mình, căn bản không sợ những thứ sấm sét này.

Vừa nghe cô nói như thế lòng của Lăng Bắc Diệp càng đau lòng, bàn tay nhẹ nhàng hoạt động sau lưng cô, an ủi cô. Đầu của cô chôn ở ngực anh cọ cọ, tay nhỏ bé sờ lên ngực anh, có thể cảm nhận được nhịp tim có lực của anh.

Anh A Diệp, ở trong lòng anh em không sợ gì hết....” Cô nhỏ giọng nói, đây là lời nói thật lòng cũng là lời khích lệ anh, cho anh lòng tin, cho anh biết cô cần anh. Đàn ông mà, đều hi vọng người phụ nữ của mình lệ thuộc vào anh.

Lăng Bắc Diệp nghe lời của cô trong lòng thoải mái rất nhiều, khóe miệng khẽ nhếch lên, không nói lời nào chỉ ôm cô càng chặt hơn, trái tim rung động. Cô thật sự cần anh sao? Không phải anh rời đi thì vẫn sống rất tốt ư?

Anh vốn là một người đàn ông theo chủ nghĩa của đấng mày râu, hi vọng người phụ nữ của mình toàn tâm toàn ý lệ thuộc vào anh, cho nên thấy bộ dáng của cô không có anh mà vẫn sống rất tốt, trong lòng không tránh khỏi có cảm giác mất thăng bằng. Nhưng là một người phụ nữ đô thị hiện đại, phẩm chất tự lập, tự mình cố gắng của cô là rất tốt.

Anh chính là bầu trời của mẹ con em, không có anh gia đình này không thể hoàn chỉnh. Anh A Diệp, một mình em thật ra thì rất khổ....” Cô thì thào nói, cũng là lời thật lòng, từ từ hiểu được một mình mang theo con nhỏ, mặc dù rất vui vẻ, thế nhưng loại vui vẻ không kéo dài, không thực tế.

Một người phụ nữ mạnh hơn nữa nhưng khi về đến nhà vẫn cần cái ôm ấm áp của người chồng, cần dựa vào.

Em không cần nói những thứ này, một người phụ nữ tự mình cố gắng để tự lập không có gì sai cả!” Cô không cần vì lấy lòng anh mà thay đổi quan điểm của mình, cô cũng không có lỗi gì.

Không phải! Đây là lời thật lòng của em! Người phụ nữ cần tự mình cố gắng tự lập, nhưng trong hôn nhân hai vợ chồng nên dựa vào nhau, không phải sao? Trước kia em vẫn không học được làm thế nào để duy trì hôn nhân của chúng ta, cũng quen một mình , hiện tại em đã dần dần hiểu được, bề ngoài dù em có mạnh hơn đi chăng nữa nhưng trong nội tâm cũng vẫn là một người phụ nữ nhỏ bé....” Ôm anh, nói một mạch, tất cả những điều này đều là lời thật lòng.

Một mình bất kể có kiên cường thế nào thì cũng có lúc yếu đuối, hai vợ chồng sống với nhau, không phải so ai mạnh hơn ai, không phải tranh ai rời khỏi ai cũng

có thể sống như thường. Mà trong hôn nhân lâu dài phải nương tự vào nhau, giúp đỡ nhau, sống hài hòa.

Trong quá trình này, cần phải quan tâm chăm sóc đối phương, cần tỏ ra yếu kém lệ thuộc vào đối phương.

Lăng Bắc Diệp trầm mặc, chỉ ôm chặt cô, cúi đầu hôn nhẹ một cái trên trán cô “Anh A Diệp, em muốn cùng bước đi với anh, Đóa Đóa và Thiên Thiên cũng cần anh. Anh nhất định phải khỏe, anh là chủ gia đình, mẹ con em đều cần anh....” Ngẩng đầu lên, nhìn mặt của anh nghiêm túc nói.

Nghieenh ma túy có thể cai, vết sẹo này có thể loại bỏ, chuyện phạm tội giao cho quan toà, anh nằm vùng giết người ngoài ý muốn cũng là chuyện khó tránh khỏi, không có chuyện gì. Cho dù là có chuyện em vẫn sẽ chờ anh!” Nhìn anh cô kiên định nói.

Không có gì to tát cả, chỉ cần lòng của hai người là giống nhau thì cái gì cũng không sợ!

Trong lòng em, cho dù anh có như thế nào cũng là anh hùng! Em tự hào vì anh!” Cũng may là buổi tối, bên trong nhà chỉ có một chiếc đèn bàn, cô có thể dũng cảm nói ra lời trong lòng. Người đàn ông dính nghiện ma túy bị hủy hoại khuôn mặt ở trước mắt này, ở trong lòng cô vẫn rất hoàn mỹ.

Có lẽ, đây mới là yêu, vừa yêu sự dũng cảm của anh cũng vừa yêu sự mất tinh thần của anh, yêu tất cả của anh.

Ưmh....” Hồi lâu, anh lật người đè cô dưới thân, ngăn miệng của cô lại. Cô kinh ngạc, nhưng cũng khôi phục lại rất nhanh, nghênh hợp với nụ hôn cuồng dã của anh, tim đập nhanh hôn trả anh, mang theo tình yêu nồng nàn.

Lưu luyến vuốt ve, nghiền ép môi mềm đỏ mọng của cô, lửa nóng tham lam tiến vào dây dưa với chiếc lưỡi thơm tho của cô. Kích động, cuồng dã nhưng cũng không mất đi dịu dàng. Cô như vậy làm anh vui mừng điên cuồng, cũng cảm nhận được tình yêu của cô.

Tia chớp thỉnh thoảng đánh vào sáng cả phòng ngủ, cơ thể hai người đè lên nhau trên giường lớn, âm thanh rên rỉ uyển chuyển nũng nịu của người phụ nữ....

Nhẹ một chút....Em sợ....” Vết thương ở đó vừa mới khỏi, cảm nhận được sự vuốt ve của anh, cô sợ hãi nói, vẫn hơi sợ vì đêm đó anh đối xử với cô như con dã thú bị phát điên.

Động tác của anh cứng đờ, nhẹ nhàng hôn môi của cô một cái “Ngủ đi....” Khàn khàn nói, trong âm thanh kia mang theo nồng đậm tình dục, muốn cô, hết sức muốn, lại không muốn làm cô bị thương nữa.

Không! Em muốn anh!” Cô thở gấp, kiên định nói, biết anh hết sức khát vọng, cây gậy nóng bỏng của anh đang chống đỡ ở nơi mềm mại của cô. Muốn cho anh vui vẻ, cho anh tất cả, cô cũng muốn anh, bá đạo nói xong, bàn tay nhỏ bé đặt lên hạt đậu trước ngực anh nhẹ nhàng vuốt ve.

A....” Anh nhạy cảm thở gấp ra tiếng “Không có áo mưa, sợ em lại mang thai....” Anh thấp giọng nói, giọt mồ hôi trên trán rơi xuống mặt của cô, này nhiệt độ nóng bỏng làm cô tim đập nhanh.

Không sao, em uống thuốc rồi....” Sao có thể không hiểu suy nghĩ của anh, nhân viên công vụ chỉ có thể sinh một lần, cô săn sóc nói, trước khi đến cũng cẩn thận mua thuốc ngừa thai. Nghe lời của cô làm anh có chút áy náy “Thuốc đó tổn thương tới con người!”

Không có việc gì, thuốc này có tác dụng phụ nhỏ nhất, anh nhanh lên một chút á! Động tác dịu dàng chút, không thể làm em đau nữa!” Cô vô vị nói, chủ động ngẩng đầu lên ngậm hạt đậu nhỏ của anh, đầu lưỡi linh hoạt trêu chọc điểm nhỏ cứng rắn này.

Á....A....” Người đàn ông phát âm thanh rên rỉ quyến rũ, rồi sau đó đè nén ** cuồng bạo này, nhẹ nhàng tiến vào cô....

Trong nháy mắt đó, cô vẫn còn hơi sợ, nhưng động tác của anh dịu dàng phong phú làm cô không thấy đau đớn chút nào, làm cô thoải mái không ngừng kêu, không tự chủ được nghênh hợp....

Ngoài cửa sổ sấm sét đan xem bên trong phòng trình diễn một tiết mục hoan ái kịch liệt mà triền miên, đêm rất dài.

Không có gì hạnh phúc hơn chuyện tỉnh dậy và nằm trong ngực người đàn ông trong lòng, một chân của anh kẹp chặt chân cô, cánh tay bá đạo ôm hông của cô, cô gần như là bị anh giam cầm vào trong ngực. Không có cảm giác không thoải mái, chỉ có trái tim ấm áp và hạnh phúc.

Lục Khải Lâm đỏ mặt nhìn anh, vết sẹo kia xem ra không kinh khủng mà ngược lại làm tăng thêm mấy phần ngang bướng của anh. Vai của người đàn ông màu đồng cổ, lồng ngực lộ ra bên ngoài, trên mặt còn là có vết sẹo, cực kỳ hoang dã giống như mãnh thú.

Trong ngực giam cầm người đẹp ôn nhu, hình ảnh hài hòa như vậy trông hoàn toàn giống như là một bức tranh mỹ nữ và dã thú chân thật.

A....” Người đàn ông phát ra âm thanh gợi cảm, từ từ tỉn lại, duỗi cái lưng mỏi, cứng rắn giữa hai chân cũng duỗi thẳng, nhô lên....

Cô không nhịn được hôn mặt anh một cái, Lăng Bắc Diệp mở con ngươi thâm thúy ra, khóe miệng hiện lên nếp nhăn trên mặt khi cười, không nhịn được hôn xuống môi mềm của cô “Tối hôm qua có làm em bị thương không?” Khàn khàn mở miệng, lúc xoay người đối mặt với cô thì cứng rắn cũng vừa đúng chống vào cô.

Nghe lời nói tà ác của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bỗng chốc đỏ hồng, lòng ngưa ngứa lắc đầu một cái.

Vậy....Thoải mái không?” Người đàn ông lật người, đè cô dưới thân, hôn cổ của cô thấp giọng hỏi, âm thanh kia gợi cảm mà lười biếng làm người ta say mê. Nhưng câu hỏi tà ác này làm cô đỏ mặt hơn “Em...am không biết....A....

Vậy thì thử lại lần nữa!” Tiến vào cô anh ác ý nói, chậm rãi hoạt động.

Người đàn ông dùng phương thức giày vò ép người phụ nữ dưới thân nói ra lời anh muốn nghe “Thoải mái....Vẫn muốn....A....

Cuộc vận động sáng sớm này kéo dài tới gần một giờ đồng hồ mới dừng lại, coi như Lục Khải Lâm hiểu, Lăng Bắc Diệp anh đã khôi phục bình thường rồi! Từ mức độ nhiệt tình và lời anh nói trong lúc hoan ái thì biết rõ. Lúc này cô nằm trong bồn tắm thoải mái tùy anh mát xa, loại bỏ đau đớn trên bắp thịt.

Sau khi ăn điểm tâm xong, hai người gọi điện thoại về nhà, nhìn Lăng Bắc Diệp nói chuyện điện thoại với hai nhóc con kia Lục Khải Lâm vui mừng không dứt, lúc nhìn thấy ẩm ướt trong hốc mắt anh thì cô càng đau lòng hơn.

Suy cho cùng anh đã rất lâu rồi không nhìn thấy hai đứa nhỏ, khẳng định vô cùng nhớ, nhớ lại không thể gặp mặt....

Papa bảo đảm, lễ mừng năm mới sẽ về nhà....” Hướng về phía ống nghe nói lời bảo đảm với Tiểu Đóa Đóa, Lăng Bắc Diệp nói xong, âm thanh khàn khàn, ném điện thoại di động cho Lục Khải Lâm còn mình đi tới cửa sổ, đưa lưng về phía cô.

Sau khi cúp điện thoại, cô đi tới cửa sổ ôm lấy anh từ phía sau “Lễ mừng năm mới nhất định có thể đoàn tụ với chúng ....” Cô kiên định nói, Lăng Bắc Diệp nghẹn lời nuốt nước miếng, yên lặng nhìn ngoài cửa sổ.

***

Không khí của vùng núi lúc nào cũng trong lành thoải mái như vậy, mở mui xe ra, hai người ngồi trong xe đi trên đường núi gập ghềnh lắc lư, cô mừng rỡ không ngừng hò hét về phía thung lũng làm những chú chim bay lên từ trong núi rừng.

Chỉ thấy anh dừng xe, cầm súng săn trên ghế sau lên, nhắm ngay chim tước trên không trung muốn bắn đi.

Dừng tay!” Lục Khải Lâm vội vàng quát lớn, Lăng Bắc Diệp quay đầu nhìn cô “Không cho phép anh săn thú!”

Rất lâu không nghịch súng rồi, anh ngứa tay quá!” Lăng Bắc Diệp đeo kính đen nhỏ giọng nói, lại nhắm vào cài nút cờ lê.

Đã nói không được thì là không được! Đồng chí Lăng Bắc Diệp, cho dù là một con chim sẻ anh cũng không thể đánh chết nó!” Lục Khải Lâm lại quát, lúc này Lăng Bắc Diệp đã mở súng!

Khốn kiếp!” Nhìn cách đó không xa có vật rơi xuống, cô tức giận buồn bực nói “Làm sao anh có thể tàn nhẫn như vậy!”

Chỉ thấy anh cười cười “Anh bắn ngọn cây!” Ném ống nhòm cho cô, anh nói, cô không tin nhìn thử thì đúng là thật....

Cô quay đầu, nhìn bộ dạng anh đang này nghiêm túc chuyên tâm lau súng săn, trong lòng ê ẩm, anh nhất định rất yêu, rất yêu nghề cảnh sát này, thích cầm súng trừng trị diệt trừ kẻ ác... Cảm giác đó tự hào chứ?

Nhưng bây giờ anh phải đối mặt chính là sắp bị cách chức, không thể làm được cảnh sát.

Anh A Diệp, cho dù không làm được cảnh sát anh vẫn là anh hùng và niềm kiêu hãnh trong lòng mẹ con em!” Cầm cánh tay của anh, cô mỉm cười nói. Gương mặt dưới mắt kính đen mang theo ý cười “Anh thi vào trường quân đội rồi nhập ngũ cũng không phải bởi vì đây là kinh nghiệm cần thiết mà mỗi người đàn ông nhà họ Lăng phải trải qua, đó là một loại nhiệt tình và tín ngưỡng! Làm một cảnh sát hình sự trừng trị và tiêu diệt kẻ ác chính là ước mơ từ nhỏ đến lớn của anh....” Tầm mắt nhìn về phía bầu trời, anh nói những lời trong lòng.

Làm cảnh sát nhiều năm như vậy, trải qua vô vàn khó khăn và nguy hiểm, mấy lần thiếu chút nữa bỏ mạng nhưng vẫn không hối hận. Nếu như lần này bị cách chức, anh nghĩ anh cũng sẽ không có gì tiếc nuối. Anh đã từng phấn đấu, từng chiến đấu....

Anh kiên định nói, trong đầu hiện lên từng màn lùng bắt phạm nhân, những đồng đôi ăn ý đáng yêu, những con tin được giải cứu, bị bắn chết hoặc là những tên lưu manh bị tóm....Những việc đó đã chứng minh anh từng chiên đấu, từng phấn đấu, vì vinh dự của cảnh sát, vì tổ quốc và nhân dân....

Nhìn khuôn mặt kiêu ngạo của anh, nghe lời của anh, cô an tâm rất nhiều.

Ừm! Cho nên anh phải tích cực đối mặt, tranh thủ phục chức!” Cô khích lệ nói, Lăng Bắc Diệp cười thản nhiên “Mặc cho số phận!” Nói xong, nổ máy đi ra khỏi núi. Cả buổi chiều, cô ngồi trên đỉnh núi với anh nhìn dãy núi, nhìn phong cảnh thiên nhiên tự nhiên và hài hòa nhất, hạnh phúc mà vui vẻ.

Hay là anh đến trại cai nghiện nhé!” Lăng Bắc Diệp đột nhiên mở miệng nói, Lục Khải Lâm kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn anh.

Không cần đâu....” Anh là một baongười đàn ông kiêu ngạo biêt, làm sao có thể đi đến trại cai nghiện? Lục Khải Lâm nhỏ giọng nói, Lăng Bắc Diệp cúi đầu, lấy kính đen xuống “Chỉ có cai nghiện của khoa học mới là hiệu quả nhất. Không cần phải lo lắng cho anh...đau khổ gì mà anh chưa từng chịu chứ?” Trước kia là bởi vì mất đi lòng tin với cuộc sống nên mới trốn tránh ở đây tự ngược đãi mình.

Hiện nay cảm nhận được tình yêu của cô còn có hai đứa con đáng yêu, anh không lý do gì đẻ e tiếp tục chán chường.

Vậy phải bao lâu? Thật ra em vẫn luon muốn ở bên cạnh anh cho đến khi anh khỏi hẳn....” Cô cười nói, nằm trong lòng anh, ôm cổ của anh, mặt dán lại gần mặt của anh.

Nếu nhanh thì là hai ba tháng còn nếu chậm là nửa năm, một năm....Chỉ là chịu đựng cơn nghiện như vậy không phải là biện pháp! Em ở bên cạnh anh chỉ có bị giày vò chứ không giúp được bao nhiêu!” Lăng Bắc Diệp lý trí phân tích nói, có cô ở bên cạnh thì tốt nhưng không thể để cô bị thương tích đầy mình sau mỗi lần anh lên cơn.

Ừ, đây có lẽ là biện pháp tốt nhất rồi!” Cô cũng tỉnh táo nói, hôn một cái bên môi anh “Đi đi, em và Thiên Thiên, Đóa Đóa sẽ luôn ủng hộ anh!” Cô khích lệ nói.

Lăng Bắc Diệp cũng cười, há mồm chiếm lấy miệng cô, hai người hôn nhau quên hết tất cả kịch liệt mà triền miên, cũng chưa phát hiện có một con heo rừng đang lặng lẽ đến gần bọn họ....

Đúng lúc Lăng Bắc Diệp sắp không cầm cự nổi nữa thì khóe mắt lại phát hiện có một vật màu đen, anh đột nhiên che chở cô vào trong ngực, một tay cầm súng săn lên, lúc con heo rừng nhào tới thì nổ súng nhanh, chuẩn, độc....

A....

Nghe tiếng súng, cô bị sợ đến thét chói tai, chỉ thấy một con heo rừng màu đen ngã xuống đất, cô sợ đến trợn mắt há hốc mồm, vẫn chưa phản ứng kịp.

Tối nay ăn toàn thịt heo nướng!” Lăng Bắc Diệp hả hê đứng dậy, kéo cô lên cất giọng nói.

Lúc này Lục Khải Lâm mới phản ứng được, trong lòng thở phào một cái.

Làm em sợ muốn chết! Nhưng Lăng Bắc Diệp! Anh sát sinh rồi !” Nhìn con heo chết bất đắc kỳ tử(**), cô trách cứ anh.

Anh không giết nó chẳng lẽ chờ nó tới tấn công chúng ta sao?” Người phụ nữ ngốc này! Lúc này còn lý luận với anh, Lăng Bắc Diệp nghĩ cách làm thế nào để kéo con heo rừng này về.

Chỉ chốc lát sau, trên vai của người đàn ông vác con heo chết còn người phụ nữ đi theo phía sau, đi về phía sườn núi “Thúi chết đi được, hay là anh vứt đi!” Lục Khải Lâm tức giận nói, chạy chậm tới trước mặt anh, không dám nhìn đầu con heo rừng đã nở hoa.

Lăng Bắc Diệp cười “Thịt heo rừng này thơm lắm!” Anh đi đằng trước cô, cất giọng nói.

Anh ăn rồi sao? Khoác lác!” Cô lớn tiếng phản bác.

Dĩ nhiên! Trước kia lúc bọn anh ở trường quân đội thường xuyên đi đến phía sau núi của trường săn lợn rừng cho đỡ thèm!” Nhớ tới những việc làm hoang đường nhiều năm trước làm, Lăng Bắc Diệp mỉm cười nhớ lại.

Lục Khải Lâm cười, tin tưởng lời anh nói. Thật sự kéo con heo rừng về biệt thự, cô nhìn anh dùng nước nóng cạo lông, mổ bụng heo thì tránh lên trên lầu, không đành lòng nhìn một màn máu tanh này. Nhưng khi ngửi thấy mùi vị thịt nướng thơm nồng thì cô lại động lòng, chảy nước miếng đi xuống lầu....

Anh A Diệp....Nướng xong rồi....” Nhìn Lăng Bắc Diệp cầm vỉ nướng ngồi ở trong sân nướng thịt heo, cô tiến lên hít một hơi hỏi, không nhịn được lại muốn chảy nước miếng.

(**) Chết bất đắc kỳ tử: Chết bất đắc kỳ tử là chết không theo như ý nguyện. Người xưa thường cho rằng chết mà xứng đáng là khi đã già, con cái đầy nhà, cuộc sống sung sướng. Lúc đó già mà chết thì được xem như chuyện thường. Nhưng với những người bị chết bất ngờ, chết trẻ, chết không ở nhà, chết vì bạo bệnh đột ngột, chết vì những tai nạn như đắm thuyền, xe cán, chết do hỏa hoạn, lũ lụt, chiến tranh... thì đều được xem là bất đắc kỳ tử. Nhất là chết trước cha mẹ, chết mà chưa có con là 2 điều khiến người ta bất đắc nhiều nhất (vì thế, đây là 2 điều trong tam bất hiếu thời xưa: Chết trước cha mẹ, chết mà không có con trai nối dõi, lúc sống không phụng dưỡng cha mẹ).

/456

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status