Lăng Mạt Mạt ngồi ở chỗ đó, tâm như bị cái gì đó hung hăng nhéo lấy, có chút gian nan.
Hàn Lãng nói xong lời cuối cùng, gạt nước mắt ở khóe mắt, hiện tại anh ta phong quang vô hạn, ai biết anh ta đã trải qua những thời gian khó khăn và chua cay như thế nào?
Fans của La Nguyên vốn tức giận vì anh ta không đạt giải cũng bất ngờ yên tĩnh lại.
Khi Hàn Lãng nói xong tất cả, cúi người chào một cái thật sâu.
Tiết mục tiếp theo, tự nhiên cũng là do anh ta biểu diễn.
Anh ta hát một vài bài hát, chính là bài hát được giải Kim Khúc đứng nhất, khi anh ta hát đến chỗ cao trào, những người xem dưới sân khấu cũng bắt đầu lớn tiếng hưởng ứng.
Rốt cuộc khi bài hát kết thúc, người chủ trì lại một lần nữa đi lên sân khấu.
"Tiếp theo chính là nữ ca sĩ được yêu thích nhất của chúng ta năm nay ____"
Theo lời nói của người chủ trì, màn hình lớn phía sau có tên mười ca sĩ thoáng qua, có Giản Thần Hi, cũng có Lâm Y Y, có Lăng Mạt Mạt, có rất nhiều người nhưng lại thiếu Trần Uyển Như mười năm đều luôn xuất hiện ở màn ảnh này.
Khi hình ảnh gần hết, tốc độ càng ngày càng chậm, lúc này người chủ trì mới mỉm cười cầm mic lên nói: "Nữ ca sĩ được hoan nghênh nhất năm nay, cũng chính là Nhất Tỷ (chính là thiên hậu đó) của giới ca sĩ, đó là ____"
Toàn hội trường an tĩnh.
Khoảng mười giây đồng hồ.
Sau đó người chủ trì hô lên ba chữ : " Lăng Mạt Mạt!"
Tiếng vỗ tay như sấm vang lên.
Lăng Mạt Mạt ngưng lại một hồi tại chỗ, sau đó mới đứng lên, cô nhìn khung cảnh sôi trào, và ánh mắt hâm mộ của các nữ minh tinh, chậm rãi cười một tiếng.
Có lẽ vì cô đại giải Nhất Tỷ, những ca sĩ bình thường không thể nào nói chuyện cùng cô, giờ phút này đều rối rít đứng lên, ôm cô một cái, thoạt nhìn còn là cực kỳ chân thành chúc phúc.
Người cuối cùng ôm cô là Lý Tình Thâm.
Anh nhìn ánh mắt của cô, cực kỳ sáng ngời, lúc buông cô ra, đã nói nhỏ vào tai cô một câu: "Cố gắng lên!"
Thân thể Lăng Mạt Mạt khẽ run rẩy, tặng cho Lý Tình Thâm một nụ cười, gật đầu một cái, nhấc làn váy của mình lên, lần thứ ba bước lên sân khấu đèn đuốc sáng trưng vạn người chú ý.
"Lăng tiểu thư, đây là lần thứ ba cô bước lên sâu khấu này trong ngày hôm nay rồi, đáy lòng có phải rất kích động không?"
Người chủ trì không đợi Lăng Mạt Mạt đi lên sân khấu đã bắt đầu hỏi thăm.
Lăng Mạt Mạt vừa đi, vừa nhận mic trả lời: "Vô cùng kích động!"
Tiếng nói của Lăng Mạt Mạt vừa dứt, cô cũng đã đứng cạnh người chủ trì, bình tĩnh mà nói, lần này đứng ở đây, so với hai lần đứng ở chỗ này trước đó có sự khác biệt rất lớn, cô nhìn đầy người bên dưới sân khấu, có chút khẩn trương.
"Lăng tiểu thư, có thể đạt được giải thưởng này, cô muốn nói điều gì?"
Đầu tiên Lăng Mạt Mạt cười cười, sau đó nói liên miên bất tận mở đầu: "Trước hết rất cảm ơn ES, cảm ơn thầy giáo thần thoại của tôi, Lý Tình Thâm tiên sinh, cảm ơn sự ủng hộ của mọi người đối với tôi, cũng rất cảm tạ sự công nhận của ban giám khảo giành cho tôi!"
Lăng Mạt Mạt dừng một chút, có người cầm cúp đưa lên, Lăng Mạt Mạt nhìn chằm chằm cái cúp, hai tay bóm chặt cái mic trong tay, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn biển ngươi như núi trước mặt, hít sâu một hơi, giống như đã quyết định xong một chuyện rất lớn, mỗi một chữ, đều kiên quyết đến khác thường, mở miệng: "Nhưng mà"
Hàn Lãng nói xong lời cuối cùng, gạt nước mắt ở khóe mắt, hiện tại anh ta phong quang vô hạn, ai biết anh ta đã trải qua những thời gian khó khăn và chua cay như thế nào?
Fans của La Nguyên vốn tức giận vì anh ta không đạt giải cũng bất ngờ yên tĩnh lại.
Khi Hàn Lãng nói xong tất cả, cúi người chào một cái thật sâu.
Tiết mục tiếp theo, tự nhiên cũng là do anh ta biểu diễn.
Anh ta hát một vài bài hát, chính là bài hát được giải Kim Khúc đứng nhất, khi anh ta hát đến chỗ cao trào, những người xem dưới sân khấu cũng bắt đầu lớn tiếng hưởng ứng.
Rốt cuộc khi bài hát kết thúc, người chủ trì lại một lần nữa đi lên sân khấu.
"Tiếp theo chính là nữ ca sĩ được yêu thích nhất của chúng ta năm nay ____"
Theo lời nói của người chủ trì, màn hình lớn phía sau có tên mười ca sĩ thoáng qua, có Giản Thần Hi, cũng có Lâm Y Y, có Lăng Mạt Mạt, có rất nhiều người nhưng lại thiếu Trần Uyển Như mười năm đều luôn xuất hiện ở màn ảnh này.
Khi hình ảnh gần hết, tốc độ càng ngày càng chậm, lúc này người chủ trì mới mỉm cười cầm mic lên nói: "Nữ ca sĩ được hoan nghênh nhất năm nay, cũng chính là Nhất Tỷ (chính là thiên hậu đó) của giới ca sĩ, đó là ____"
Toàn hội trường an tĩnh.
Khoảng mười giây đồng hồ.
Sau đó người chủ trì hô lên ba chữ : " Lăng Mạt Mạt!"
Tiếng vỗ tay như sấm vang lên.
Lăng Mạt Mạt ngưng lại một hồi tại chỗ, sau đó mới đứng lên, cô nhìn khung cảnh sôi trào, và ánh mắt hâm mộ của các nữ minh tinh, chậm rãi cười một tiếng.
Có lẽ vì cô đại giải Nhất Tỷ, những ca sĩ bình thường không thể nào nói chuyện cùng cô, giờ phút này đều rối rít đứng lên, ôm cô một cái, thoạt nhìn còn là cực kỳ chân thành chúc phúc.
Người cuối cùng ôm cô là Lý Tình Thâm.
Anh nhìn ánh mắt của cô, cực kỳ sáng ngời, lúc buông cô ra, đã nói nhỏ vào tai cô một câu: "Cố gắng lên!"
Thân thể Lăng Mạt Mạt khẽ run rẩy, tặng cho Lý Tình Thâm một nụ cười, gật đầu một cái, nhấc làn váy của mình lên, lần thứ ba bước lên sân khấu đèn đuốc sáng trưng vạn người chú ý.
"Lăng tiểu thư, đây là lần thứ ba cô bước lên sâu khấu này trong ngày hôm nay rồi, đáy lòng có phải rất kích động không?"
Người chủ trì không đợi Lăng Mạt Mạt đi lên sân khấu đã bắt đầu hỏi thăm.
Lăng Mạt Mạt vừa đi, vừa nhận mic trả lời: "Vô cùng kích động!"
Tiếng nói của Lăng Mạt Mạt vừa dứt, cô cũng đã đứng cạnh người chủ trì, bình tĩnh mà nói, lần này đứng ở đây, so với hai lần đứng ở chỗ này trước đó có sự khác biệt rất lớn, cô nhìn đầy người bên dưới sân khấu, có chút khẩn trương.
"Lăng tiểu thư, có thể đạt được giải thưởng này, cô muốn nói điều gì?"
Đầu tiên Lăng Mạt Mạt cười cười, sau đó nói liên miên bất tận mở đầu: "Trước hết rất cảm ơn ES, cảm ơn thầy giáo thần thoại của tôi, Lý Tình Thâm tiên sinh, cảm ơn sự ủng hộ của mọi người đối với tôi, cũng rất cảm tạ sự công nhận của ban giám khảo giành cho tôi!"
Lăng Mạt Mạt dừng một chút, có người cầm cúp đưa lên, Lăng Mạt Mạt nhìn chằm chằm cái cúp, hai tay bóm chặt cái mic trong tay, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn biển ngươi như núi trước mặt, hít sâu một hơi, giống như đã quyết định xong một chuyện rất lớn, mỗi một chữ, đều kiên quyết đến khác thường, mở miệng: "Nhưng mà"
/906
|