Suốt cả phim, Bạch Ngưng gần như luôn túm chặt cánh tay anh, mặc dù nói xuất hiện cảnh tượng kinh khủng thì không nhìn, nhưng thật ra đến lúc có cảnh đó lại vì lòng hiếu kỳ mà vẫn xem, sau đó sẽ cùng các nữ sinh khác trong rạp hét ầm ĩ, nhưng giọng cô là to nhất.
Hạ Ánh Hi lại không xem vào được gì cả, thỉnh thoảng thất thần nhìn cô.
Anh nhớ hồi còn đại học đi xem phim, anh sẽ cố gắng ngồi ở phía sau Bạch Ngưng, sau đó xem phim đồng thời cũng không nhịn được nhìn cô.
Có một lần xem phim kinh dị. Lúc đó cô cũng ôm cánh tay bạn cùng phòng ngồi cạnh, vẫn hét ầm ĩ, tiếng hét cũng to nhất trong phòng, khiến anh luôn không nhịn được cười. Anh nghĩ, nữ sinh như cô, cứ đưa cô đi xem phim ma thật sự là quá tốt rồi, giống như trên sách nói…, sẽ sợ hãi mà ôm lấy nam sinh. Bạch Ngưng sợ xem phim ma, cũng rất thích khóc, vài lần xem phim anh đều nhìn thấy cô khóc, khóc không thành tiếng, len lén dùng khăn giấy lau nước mắt, có một lần còn khiến bạn học bên cạnh chê cười, nói “có thế thôi mà cũng khóc!”
Sau này khi chiếu phim ma anh không thấy cô đến xem nữa, hình như là sợ quá rồi, nên không dám đến. Cho nên nếu chiếu phim ma anh cũng không đi xem.
Mà lúc này, anh như cảm thấy, mình trở thành nam sinh đưa Bạch Ngưng đi xem phim ma. Hành động của Hứa Tĩnh Hàm giống hệt Bạch Ngưng khi đó .
Cuối phim, bạn gái Dư Văn Nhạc biến thành một cái xác, trở thành công cụ cho bọn quỷ, khi cô ấy bị quỷ lăng nhục chảy một giọt nước mắt, thì nước mắt Bạch Ngưng cũng không kiềm chế được tràn ra hốc mắt.
Hạ Ánh Hi nhìn cô, quên an ủi, cũng quên đưa khăn giấy, chỉ lẳng lặng nhìn cô cúi đầu, yên lặng lau nước mắt.
Cái ngày cực kỳ đau đớn đó, anh quỳ gối trước mộ Bạch Ngưng, nghe được tiếng giày cao gót phía sau. Sau đó quay đầu lại, thấy một cô gái tóc quăn quần trắng, khí chất cao nhã, đeo một cái kinh đen lớn.
Nhìn thấy anh, dường như cô rất ngạc nhiên, cơ thể run rẩy, môi mấp máy muốn nói cái gì nhưng không nói thành lời. Sau đó cô nhìn bia mộ của Bạch Ngưng và mẹ Bạch Ngưng, lặng lẽ rơi lệ. Nhìn anh đấm vào bia mộ, cô lập tức tiến lên cản tay anh, sau đó lại cố ý che giấu sự quan tâm đối với anh.
Cô nói: có lẽ trên đời này thật sự có hồn phách. Cô nói: Anh tin cô ấy làm gái bao sao?
. . . . . .
Bộ phim kết thúc, mọi người rối rít ra về, Bạch Ngưng cũng lau nước mắt đứng lên.
“Tại sao có thể như vậy? Tại sao không phải quỷ bị giết chết? Tại sao người tốt đều chết hết vậy?” Bạch Ngưng buồn bã nói.
“Có lẽ, đạo diễn muốn biểu đạt tư tưởng nào đó.” Hạ Ánh Hi trả lời.
“Bạn gái Dư Văn Nhạc và bạn gái Trịnh Y Kiện thật đáng thương.” Bạch Ngưng vẫn buồn bực không vui .
Hạ Ánh Hi nhìn cô, thở dài nói: “Sớm biết thế đã không dẫn cô đến xem, để cho cô xem bộ phim này thật đúng là chịu hành hạ.”
“Nhưng tôi cảm thấy hay mà, mỗi tội kết cục quá khó chịu.”
Hạ Ánh Hi cười nói: “Về sau cũng đừng hiếu kỳ quá, không dám xem thì đừng xem. Cảnh nào quá buồn cũng đừng xem, tôi thấy cô còn khóc nhiều hơn cả diễn viên. Hay tôi kể chuyện cười để xua tan mây đen trong lòng cô nhé.”
“Mau nói mau nói, tôi đang cảm thấy sợ đây!” Bạch Ngưng vội vàng nói.
“Ừm. . . . . .” Hạ Ánh Hi suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc nói: “Có người đuổi theo xe buýt, vừa đuổi theo vừa kêu: Sư phụ! Sư phụ chờ con một chút! Lúc này cửa sổ xe có hành khách nhô đầu ra, thong thả ung dung nói với hắn: Bát Giới, con đừng đuổi theo nữa. . . . . .”
Hạ Ánh Hi vừa nói vừa không nhịn được mà cười, nhìn Bạch Ngưng lại thấy cô chẳng có phản ứng gì cả.
“Không buồn cười sao?” Anh ngạc nhiên hỏi.
“Buồn cười.” Bạch Ngưng trả lời.
“Vậy tại sao cô không cười?”
Bạch Ngưng nhìn anh một hồi lâu, nói: “Anh không thấy chuyện cười này hơi cũ rồi sao?”
Hạ Ánh Hi lắp bắp nói: ” Tôi không thấy. . . . . .”
Bạch Ngưng nhìn dáng vẻ của anh, bật cười một tiếng.
Hạ Ánh Hi nhìn cô, vẻ mặt đau khổ nói: “Thì ra là tôi còn buồn cười hơn chuyện cười.”
Bạch Ngưng vẫn không nhịn được cười, vừa đi qua đường cái, vừa nói: “Thật không có tình thú, chuyện cười cũ như vậy mà vẫn kể được, còn nghĩ rõ lâu.”
“Cẩn thận!” Đèn xanh vừa lúc chuyển thành đèn đỏ, Hạ Ánh Hi vội vàng kéo cô.
Một hồi kinh hồn, Bạch Ngưng lo lắng sờ sờ bụng, thở dài nói: “Tôi thật sự không xứng làm mẹ, luôn bị giật mình, không biết có ảnh hưởng đến đứa bé hay không.”
“Không sao đâu, đó nhất định là một đứa bé khỏe mạnh xinh đẹp.” Hạ Ánh Hi an ủi.
Đèn xanh sáng lên, Hạ Ánh Hi dắt cô đi qua đường cái.
Qua hết đường cái, mới nhớ ra dưới sự hoảng loạn mình đã dắt cô, anh vội buông lỏng tay ra.
Bạch Ngưng cũng hơi ngượng ngùng, muốn nói chút chuyện chuyển đề lại, lại đột nhiên thấy một quán bán chao nhỏ trước mặt, vui vẻ nói: “Oa, anh xem, bánh chao kìa, giống như trường học trước kia. . . . . .” Bạch Ngưng im bặt, bình tĩnh cười nói: “Rất giống quán bánh gần trường tôi ngày trước.”
Hạ Ánh Hi đi mua một phần, đưa cho cô nói: “Ngon lắm sao? Trước kia gần trường tôi cũng có một quán, các bạn học cũng rất thích ăn, mẹ tôi không cho tôi ăn hàng ven đường nên lớn lên cũng không quen ăn.”
“Rất ngon…, bánh chao xem như rất có dinh dưỡng, mà có phải hôm nào cũng ăn đâu.” Bạch Ngưng lập tức cắn một miếng, kích động nói: “Rất giống quán ngày trước, không tin anh ăn thử!” Nói xong liền gắp một miếng đưa tới bên miệng anh.
Mặt Hạ Ánh Hi hơi đỏ lên, ngượng ngùng ăn miếng bánh trên đũa.
Nhìn thấy anh mất tự nhiên đỏ mặt, Bạch Ngưng nhận ra mình quá kích động làm ra hành động quá đáng như vậy, nên cũng hơi lúng túng.
“Mùi vị quả thật không tệ.” Hạ Ánh Hi nói.
Bạch Ngưng cầm chiếc đũa, cười một tiếng, cúi đầu xuống.
Hạ Ánh Hi cũng cúi đầu, rồi lại không nhịn được thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn cô.
Từ nhỏ đến lớn, anh đều làm theo từng bước từng bước cha mẹ yêu cầu, làm học sinh giỏi, làm ánh mặt trời rực rỡ, làm hoàng tử y, thế nên anh luôn khinh thường những lời khen tặng, nhìn ánh mắt hâm mộ của nữ sinh trong trường, tim anh cũng chưa bao giờ mảy may rung động.
Cho đến giữa trưa ngày hè nắng vàng rực rỡ đó, dưới tán cây ngô đồng, một cô gái có mái tóc đen thẳng ngồi nhặt đống sách vở rơi xung quanh cô.
Anh buông máy ảnh, ngơ ngác nhìn cô ngồi xổm xuống, nhặt từng quyển sách trên mặt đất.
Lúc cô đứng lên chuẩn bị đi, anh đứng ở trên bậc thang thư viện không nhịn được mà nói: “Còn có thẻ thư viện.”
Cô cúi đầu, nhặt tấm thẻ thư viện lên, ngẩng đầu lên nói: “Cám ơn.” Sau đó cười một tiếng, xoay người rời đi.
Cho đến khi bóng lưng của cô biến mất, anh mới phát hiện anh đã thuận tay lặng lẽ chụp lại một bức ảnh của cô.
Từ đó, trong lòng anh bắt đầu gợn sóng.
Hạ Ánh Hi lại không xem vào được gì cả, thỉnh thoảng thất thần nhìn cô.
Anh nhớ hồi còn đại học đi xem phim, anh sẽ cố gắng ngồi ở phía sau Bạch Ngưng, sau đó xem phim đồng thời cũng không nhịn được nhìn cô.
Có một lần xem phim kinh dị. Lúc đó cô cũng ôm cánh tay bạn cùng phòng ngồi cạnh, vẫn hét ầm ĩ, tiếng hét cũng to nhất trong phòng, khiến anh luôn không nhịn được cười. Anh nghĩ, nữ sinh như cô, cứ đưa cô đi xem phim ma thật sự là quá tốt rồi, giống như trên sách nói…, sẽ sợ hãi mà ôm lấy nam sinh. Bạch Ngưng sợ xem phim ma, cũng rất thích khóc, vài lần xem phim anh đều nhìn thấy cô khóc, khóc không thành tiếng, len lén dùng khăn giấy lau nước mắt, có một lần còn khiến bạn học bên cạnh chê cười, nói “có thế thôi mà cũng khóc!”
Sau này khi chiếu phim ma anh không thấy cô đến xem nữa, hình như là sợ quá rồi, nên không dám đến. Cho nên nếu chiếu phim ma anh cũng không đi xem.
Mà lúc này, anh như cảm thấy, mình trở thành nam sinh đưa Bạch Ngưng đi xem phim ma. Hành động của Hứa Tĩnh Hàm giống hệt Bạch Ngưng khi đó .
Cuối phim, bạn gái Dư Văn Nhạc biến thành một cái xác, trở thành công cụ cho bọn quỷ, khi cô ấy bị quỷ lăng nhục chảy một giọt nước mắt, thì nước mắt Bạch Ngưng cũng không kiềm chế được tràn ra hốc mắt.
Hạ Ánh Hi nhìn cô, quên an ủi, cũng quên đưa khăn giấy, chỉ lẳng lặng nhìn cô cúi đầu, yên lặng lau nước mắt.
Cái ngày cực kỳ đau đớn đó, anh quỳ gối trước mộ Bạch Ngưng, nghe được tiếng giày cao gót phía sau. Sau đó quay đầu lại, thấy một cô gái tóc quăn quần trắng, khí chất cao nhã, đeo một cái kinh đen lớn.
Nhìn thấy anh, dường như cô rất ngạc nhiên, cơ thể run rẩy, môi mấp máy muốn nói cái gì nhưng không nói thành lời. Sau đó cô nhìn bia mộ của Bạch Ngưng và mẹ Bạch Ngưng, lặng lẽ rơi lệ. Nhìn anh đấm vào bia mộ, cô lập tức tiến lên cản tay anh, sau đó lại cố ý che giấu sự quan tâm đối với anh.
Cô nói: có lẽ trên đời này thật sự có hồn phách. Cô nói: Anh tin cô ấy làm gái bao sao?
. . . . . .
Bộ phim kết thúc, mọi người rối rít ra về, Bạch Ngưng cũng lau nước mắt đứng lên.
“Tại sao có thể như vậy? Tại sao không phải quỷ bị giết chết? Tại sao người tốt đều chết hết vậy?” Bạch Ngưng buồn bã nói.
“Có lẽ, đạo diễn muốn biểu đạt tư tưởng nào đó.” Hạ Ánh Hi trả lời.
“Bạn gái Dư Văn Nhạc và bạn gái Trịnh Y Kiện thật đáng thương.” Bạch Ngưng vẫn buồn bực không vui .
Hạ Ánh Hi nhìn cô, thở dài nói: “Sớm biết thế đã không dẫn cô đến xem, để cho cô xem bộ phim này thật đúng là chịu hành hạ.”
“Nhưng tôi cảm thấy hay mà, mỗi tội kết cục quá khó chịu.”
Hạ Ánh Hi cười nói: “Về sau cũng đừng hiếu kỳ quá, không dám xem thì đừng xem. Cảnh nào quá buồn cũng đừng xem, tôi thấy cô còn khóc nhiều hơn cả diễn viên. Hay tôi kể chuyện cười để xua tan mây đen trong lòng cô nhé.”
“Mau nói mau nói, tôi đang cảm thấy sợ đây!” Bạch Ngưng vội vàng nói.
“Ừm. . . . . .” Hạ Ánh Hi suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc nói: “Có người đuổi theo xe buýt, vừa đuổi theo vừa kêu: Sư phụ! Sư phụ chờ con một chút! Lúc này cửa sổ xe có hành khách nhô đầu ra, thong thả ung dung nói với hắn: Bát Giới, con đừng đuổi theo nữa. . . . . .”
Hạ Ánh Hi vừa nói vừa không nhịn được mà cười, nhìn Bạch Ngưng lại thấy cô chẳng có phản ứng gì cả.
“Không buồn cười sao?” Anh ngạc nhiên hỏi.
“Buồn cười.” Bạch Ngưng trả lời.
“Vậy tại sao cô không cười?”
Bạch Ngưng nhìn anh một hồi lâu, nói: “Anh không thấy chuyện cười này hơi cũ rồi sao?”
Hạ Ánh Hi lắp bắp nói: ” Tôi không thấy. . . . . .”
Bạch Ngưng nhìn dáng vẻ của anh, bật cười một tiếng.
Hạ Ánh Hi nhìn cô, vẻ mặt đau khổ nói: “Thì ra là tôi còn buồn cười hơn chuyện cười.”
Bạch Ngưng vẫn không nhịn được cười, vừa đi qua đường cái, vừa nói: “Thật không có tình thú, chuyện cười cũ như vậy mà vẫn kể được, còn nghĩ rõ lâu.”
“Cẩn thận!” Đèn xanh vừa lúc chuyển thành đèn đỏ, Hạ Ánh Hi vội vàng kéo cô.
Một hồi kinh hồn, Bạch Ngưng lo lắng sờ sờ bụng, thở dài nói: “Tôi thật sự không xứng làm mẹ, luôn bị giật mình, không biết có ảnh hưởng đến đứa bé hay không.”
“Không sao đâu, đó nhất định là một đứa bé khỏe mạnh xinh đẹp.” Hạ Ánh Hi an ủi.
Đèn xanh sáng lên, Hạ Ánh Hi dắt cô đi qua đường cái.
Qua hết đường cái, mới nhớ ra dưới sự hoảng loạn mình đã dắt cô, anh vội buông lỏng tay ra.
Bạch Ngưng cũng hơi ngượng ngùng, muốn nói chút chuyện chuyển đề lại, lại đột nhiên thấy một quán bán chao nhỏ trước mặt, vui vẻ nói: “Oa, anh xem, bánh chao kìa, giống như trường học trước kia. . . . . .” Bạch Ngưng im bặt, bình tĩnh cười nói: “Rất giống quán bánh gần trường tôi ngày trước.”
Hạ Ánh Hi đi mua một phần, đưa cho cô nói: “Ngon lắm sao? Trước kia gần trường tôi cũng có một quán, các bạn học cũng rất thích ăn, mẹ tôi không cho tôi ăn hàng ven đường nên lớn lên cũng không quen ăn.”
“Rất ngon…, bánh chao xem như rất có dinh dưỡng, mà có phải hôm nào cũng ăn đâu.” Bạch Ngưng lập tức cắn một miếng, kích động nói: “Rất giống quán ngày trước, không tin anh ăn thử!” Nói xong liền gắp một miếng đưa tới bên miệng anh.
Mặt Hạ Ánh Hi hơi đỏ lên, ngượng ngùng ăn miếng bánh trên đũa.
Nhìn thấy anh mất tự nhiên đỏ mặt, Bạch Ngưng nhận ra mình quá kích động làm ra hành động quá đáng như vậy, nên cũng hơi lúng túng.
“Mùi vị quả thật không tệ.” Hạ Ánh Hi nói.
Bạch Ngưng cầm chiếc đũa, cười một tiếng, cúi đầu xuống.
Hạ Ánh Hi cũng cúi đầu, rồi lại không nhịn được thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn cô.
Từ nhỏ đến lớn, anh đều làm theo từng bước từng bước cha mẹ yêu cầu, làm học sinh giỏi, làm ánh mặt trời rực rỡ, làm hoàng tử y, thế nên anh luôn khinh thường những lời khen tặng, nhìn ánh mắt hâm mộ của nữ sinh trong trường, tim anh cũng chưa bao giờ mảy may rung động.
Cho đến giữa trưa ngày hè nắng vàng rực rỡ đó, dưới tán cây ngô đồng, một cô gái có mái tóc đen thẳng ngồi nhặt đống sách vở rơi xung quanh cô.
Anh buông máy ảnh, ngơ ngác nhìn cô ngồi xổm xuống, nhặt từng quyển sách trên mặt đất.
Lúc cô đứng lên chuẩn bị đi, anh đứng ở trên bậc thang thư viện không nhịn được mà nói: “Còn có thẻ thư viện.”
Cô cúi đầu, nhặt tấm thẻ thư viện lên, ngẩng đầu lên nói: “Cám ơn.” Sau đó cười một tiếng, xoay người rời đi.
Cho đến khi bóng lưng của cô biến mất, anh mới phát hiện anh đã thuận tay lặng lẽ chụp lại một bức ảnh của cô.
Từ đó, trong lòng anh bắt đầu gợn sóng.
/170
|