Anh nhìn cô không chớp mắt còn gương mặt thì lạnh tanh như diêm Vương.
Sau một lát anh mới đặt ly rượu xuống bàn, từ từ bước đến Yến Mịch.
Đôi tay thon dài của anh vươn ra, nâng cằm Yến Mịch lên.
Anh nghiêng đầu rồi lại nhìn cô thêm một lát nữa. Cứ nhìn như vậy mà không cảm thấy chán.
- Cô.....
Anh định nói gì đó rồi lại thôi không nói nữa.
Bất chợt... anh mỉm cười rồi khom người xuống mắt đối mắt, mặt gần mặt.
- Vậy thì cô nên ngoan ngoãn cho tới khi tiệc mừng thọ của nội kết thúc, đừng có làm càng như hôm nay, cũng đừng chống đối tôi. Nghe lời một chút thù mới khiến người ta thương được, chứ còn ngang bướng... chỉ khiến cho tôi cảm thấy vô vị mà thôi.
Cô nhìn anh lạnh nhạt không nói gì, dường như trong đôi mắt xinh đẹp đó của cô còn có mang theo một ít chết chóc bá đạo mà trước giờ chưa từng thấy ở cô.
Yến Mịch vừa bị thuần phục dưới bàn tay sắt đá của Bắc Dật Quân vừa có sự chống đối, ngang bướng, bướng bỉnh ở trong mắt. Trong một thân xác mà cứ như có hai người, khác nhau đến lạ thường.
Có phải là do cô bị đả kích quá nên mới thành ra như vậy?
Ha! Cũng đúng thôi! Chính là cảm giác chán đời, cảm giác bị phản bội. Sống vì họ mà họ lại chẳng cần cô. Cô luôn nghĩ đến họ nhưng họ làm quên đi sự tồn tại của cô. Trên danh nghĩa hiện tại thì cô cứ cho rằng là cô sống để đền báo công ơn. Nhưng sự thật thì cô cũng không biết mình sống vì cái gì, không có mục đích sống cũng chẳng có lí tưởng để sống.
Tương lai của cô càng đi càng u tối, càng đi càng bước tới gần vực thẳm hơn. Ngay cả mục đích sống cuối cùng của cô cũng bị bóng tối cướp đi thì hiện tại cô nên sống thế nào?
Dựa dẫm vào Bắc Dật Quân mà sống sao? Trong mong vào một chút tình yêu ít ỏi còn lại mà cô dành cho anh sao?
Sống? Sống? Sống? Tại sao cuộc sống đối với cô lại vô vị thế này? Tại sao người ta sống rất dễ dàng nhưng còn Yến Mịch cô lại sống khó khăn đến vậy chứ? Cho dù người ta có nghèo khó, có bệnh tật nhưng cũng sống rất đơn giản và vui vẻ. Vậy thì cớ sao cô sống trong đủ đầy, sống trong nhung lụa mà lại nghèo khó như này?
Yến Mịch nghèo sự yêu thương, nghèo sự quan tâm, chăm sóc, nghèo cái thứ gọi là tình cảm gia đình. Chồng không thương, gia đình thì đùng đẩy.
Thương? Cô ngoan ngoãn, nghe lời thì anh mới thương? Ha! Đó là tình thương yêu của một món đồ chơi sao? Đồ chơi biết nghe lời, ngoan ngoãn, không cãi lại anh thì mới là một món đồ chơi thú vị, thì mới được anh thương phải không?
Cái tình thương không dành cho con người như vậy.... cô thật sự cần nó sao?
Anh nhìn cô một hồi rồi cau mày, ánh mắt lạnh nhạt của cô, ánh mắt chết chóc, tuyệt vọng ẩn sâu của cô khiến anh... có chút gì đó nhói lòng.
Thứ cảm giác kì lạ trong tim khiến cho anh khó chịu, không nhìn cô thêm được nữa. Anh hất cằm cô ra một cách mạnh bạo khiến cô không kịp phản tay mà ngã xuống giường.
Thấy cô ngã xuống anh định đưa tay ra đỡ cô nhưng lại nhanh chóng rút tay.
Anh sợ hãi điều gì kia chứ? Thứ gì khiến cho Bắc Dật Quân anh lại do dự, không dứt khoát đến vậy?
Cô mệt mỏi chống tay ngồi dậy, hơi thở trở nên nặng nề, đôi mắt cô ngước nhìn lên anh chợt khẽ nụ cười công thức.
- Cho dù tôi là một món đồ chơi do anh mua về nhưng anh... không thể nhẹ nhàng một chút được sao? Không thể... nâng niu được à? Ai lại đi hành hạ món đồ của mình như anh chứ?
Lời nói mang theo sự bi thương của cô khiến tim anh càng nhói đau hơn. Cũng chẳng hiểu sao nữa, đã lâu rồi... anh chưa từng cảm nhận lại cảm giác này.
Sau một lát anh mới đặt ly rượu xuống bàn, từ từ bước đến Yến Mịch.
Đôi tay thon dài của anh vươn ra, nâng cằm Yến Mịch lên.
Anh nghiêng đầu rồi lại nhìn cô thêm một lát nữa. Cứ nhìn như vậy mà không cảm thấy chán.
- Cô.....
Anh định nói gì đó rồi lại thôi không nói nữa.
Bất chợt... anh mỉm cười rồi khom người xuống mắt đối mắt, mặt gần mặt.
- Vậy thì cô nên ngoan ngoãn cho tới khi tiệc mừng thọ của nội kết thúc, đừng có làm càng như hôm nay, cũng đừng chống đối tôi. Nghe lời một chút thù mới khiến người ta thương được, chứ còn ngang bướng... chỉ khiến cho tôi cảm thấy vô vị mà thôi.
Cô nhìn anh lạnh nhạt không nói gì, dường như trong đôi mắt xinh đẹp đó của cô còn có mang theo một ít chết chóc bá đạo mà trước giờ chưa từng thấy ở cô.
Yến Mịch vừa bị thuần phục dưới bàn tay sắt đá của Bắc Dật Quân vừa có sự chống đối, ngang bướng, bướng bỉnh ở trong mắt. Trong một thân xác mà cứ như có hai người, khác nhau đến lạ thường.
Có phải là do cô bị đả kích quá nên mới thành ra như vậy?
Ha! Cũng đúng thôi! Chính là cảm giác chán đời, cảm giác bị phản bội. Sống vì họ mà họ lại chẳng cần cô. Cô luôn nghĩ đến họ nhưng họ làm quên đi sự tồn tại của cô. Trên danh nghĩa hiện tại thì cô cứ cho rằng là cô sống để đền báo công ơn. Nhưng sự thật thì cô cũng không biết mình sống vì cái gì, không có mục đích sống cũng chẳng có lí tưởng để sống.
Tương lai của cô càng đi càng u tối, càng đi càng bước tới gần vực thẳm hơn. Ngay cả mục đích sống cuối cùng của cô cũng bị bóng tối cướp đi thì hiện tại cô nên sống thế nào?
Dựa dẫm vào Bắc Dật Quân mà sống sao? Trong mong vào một chút tình yêu ít ỏi còn lại mà cô dành cho anh sao?
Sống? Sống? Sống? Tại sao cuộc sống đối với cô lại vô vị thế này? Tại sao người ta sống rất dễ dàng nhưng còn Yến Mịch cô lại sống khó khăn đến vậy chứ? Cho dù người ta có nghèo khó, có bệnh tật nhưng cũng sống rất đơn giản và vui vẻ. Vậy thì cớ sao cô sống trong đủ đầy, sống trong nhung lụa mà lại nghèo khó như này?
Yến Mịch nghèo sự yêu thương, nghèo sự quan tâm, chăm sóc, nghèo cái thứ gọi là tình cảm gia đình. Chồng không thương, gia đình thì đùng đẩy.
Thương? Cô ngoan ngoãn, nghe lời thì anh mới thương? Ha! Đó là tình thương yêu của một món đồ chơi sao? Đồ chơi biết nghe lời, ngoan ngoãn, không cãi lại anh thì mới là một món đồ chơi thú vị, thì mới được anh thương phải không?
Cái tình thương không dành cho con người như vậy.... cô thật sự cần nó sao?
Anh nhìn cô một hồi rồi cau mày, ánh mắt lạnh nhạt của cô, ánh mắt chết chóc, tuyệt vọng ẩn sâu của cô khiến anh... có chút gì đó nhói lòng.
Thứ cảm giác kì lạ trong tim khiến cho anh khó chịu, không nhìn cô thêm được nữa. Anh hất cằm cô ra một cách mạnh bạo khiến cô không kịp phản tay mà ngã xuống giường.
Thấy cô ngã xuống anh định đưa tay ra đỡ cô nhưng lại nhanh chóng rút tay.
Anh sợ hãi điều gì kia chứ? Thứ gì khiến cho Bắc Dật Quân anh lại do dự, không dứt khoát đến vậy?
Cô mệt mỏi chống tay ngồi dậy, hơi thở trở nên nặng nề, đôi mắt cô ngước nhìn lên anh chợt khẽ nụ cười công thức.
- Cho dù tôi là một món đồ chơi do anh mua về nhưng anh... không thể nhẹ nhàng một chút được sao? Không thể... nâng niu được à? Ai lại đi hành hạ món đồ của mình như anh chứ?
Lời nói mang theo sự bi thương của cô khiến tim anh càng nhói đau hơn. Cũng chẳng hiểu sao nữa, đã lâu rồi... anh chưa từng cảm nhận lại cảm giác này.
/229
|