Vẻ mặt của Yến Thiếu Ngu nghiêm trọng nói: "Chắc hẳn là công sự này đã được xây dựng từ lâu rồi, e rằng nước M đã có ý định gây chiến từ lâu rồi. Đường ray vận chuyển đường sắt chạy bằng điện, trục thẳng, lỗ thông gió, công trình rất hoàn thiện, không mất mấy năm khởi công xây dựng sẽ không thể hoàn thành được."
Vẻ mặt của Cố Tiểu Tây cũng rất nghiêm túc. Mặc dù cô cũng không hiểu rõ về công trình pháo đài dưới mặt đất, nhưng nghe cũng hiểu lời nói của Yến Thiếu Ngu. Bởi vì chiến tranh nên nước M đã chuẩn bị quá nhiều. Nếu như không phải lần này bọn họ ngoài ý muốn phát hiện ra được pháo đài, sẽ rất khó khăn nếu rời đi bằng đường biển theo kế hoạch ban đầu, e rằng pháo đài quân sự này thật sự sẽ bị nước M che giấu tới cùng.
Yến Thiếu Ngu đi vài bước, anh quan sát những thi thể nằm đầy trên đất, mím môi rồi tiến lên nạp đạn.
Cố Tiểu Tây nhỏ giọng nói: “Tin tức về pháo đài quân sự là một quân công không nhỏ, cần phải nắm chặt."
Yến Thiếu Ngu sững sờ, chợt cười khổ một tiếng, anh thật sự cảm nhận rõ ràng được cảm giác "Ăn bám".
Cố Tiểu Tây phát giác được tâm trạng của anh, cô cau mày nói: "Em là quân y, cho dù em có nhận được quân công hay thăng chức cũng không có quyền lực thực sự. Dù em có nhận lấy công lao hay không cũng không quan trọng. Ngược lại là anh, anh tuyệt đối đừng có bướng bỉnh, vợ chồng là một, của em chính là của anh."
Không chỉ có Yến Thiếu Ngu muốn quay lại thủ đô, cô cũng phải đi theo. Điền Tĩnh vẫn còn ở đó, mỗi hận thù giữa bọn họ cũng nên chấm dứt rồi.
Hơn nữa, với bản chất giống như con gián của Điền Tĩnh, e rằng cô ta đi tới bất kỳ nơi đâu cũng đều có thể như cá gặp nước, nghĩ ra mọi cách để trèo lên trên, lợi dụng tất cả những người mình có thể lợi dụng được. Đến lúc đó, chắc chắn là cô sẽ gặp phải một chút trở ngại.
Đương nhiên là ở lần gặp sau, chắc chắn là cô sẽ tung ra một đòn giết chết Điền Tĩnh ngay để cô ta không gây nên sóng gió gì được nữa.
Không biết có phải là do lúc này mỏm núi Lăng Xuyên đã giết quá nhiều kẻ địch hay không, mà lửa giận ở trong lồng ngực cũng bắt đầu không thể che giấu được nữa.
Yến Thiếu Ngu vốn muốn nói rằng mình cũng không có bướng bỉnh, chẳng qua là anh cảm thấy làm như thế sẽ không công bằng với cô. Tuy nhiên, khi nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của cô, anh cau mày một cái, vuốt ve khôn mặt lạnh buốt của cô, anh lo lắng nói: "Làm sao vậy? Có phải là em đã sử dụng quá nhiều năng lực hay không?"
Cố Tiểu Tây thu hồi biểu cảm ở trên mặt, cô nở một nụ cười nói: "Không có việc gì. Đi thôi, kiểm tra một vòng xem còn người sống hay không."
Vành môi của Yến Thiếu Ngu căng cứng, nhưng thấy cô cũng không muốn nói nhiều nên anh cũng không có hỏi lại.
Hai người đi khắp trong công sự khổng lồ dưới mặt đất, gần một trăm thi thể đều bị bắn. Quan sát kho đạn dược đầy ắp và kho lương thực dồi dào, một người giàu sản xuất lương thực như Cố Tiểu Tây cũng nhịn không được mà thốt lên: "Nước M thật sự đúng là rất hào phóng."
Yến Thiếu Ngu cũng gật đầu: "Sau khi chiến tranh kết thúc, những lương thực này đều có thể vận chuyển về nước mình để cứu trợ cho người dân."
Anh biết tình trạng thiếu lương thực hiện nay, có rất nhiều người ăn cơm cũng không thể ăn no. Số lương thực này tuyệt đối được xem là cơn mưa đúng lúc.
Nghe thấy lời nói này, Cố Tiểu Tây trừng mắt nhìn, cô nghĩ đến số lượng lương thực tồn kho ở trong không gian Tu Di, nói: “Thật ra, thẻ bài ngọc không chỉ có năng lực điều khiển dây leo, mà còn có thể chữa trị nữa. Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà em học y."
Yến Thiếu Ngu không có chút kinh ngạc nào, cặp mắt đào hoa mỉm cười: "Anh biết."
"Anh biết ư?" Cố Tiểu Tây hơi ngạc nhiên, cô chợt nghĩ đến cái gì, ánh mắt lóe lên, nói: "Anh biết nước mà em đưa cho anh có vấn đề sao? Là lần kia, anh xảy ra chuyện trên đường đi từ huyện Thanh An đến thành phố Hoài Hải đã phát hiện ra sao?"
Yến Thiếu Ngu gật đầu, đáp: "Không có thứ nước giếng nào có thể có năng lực chữa trị vết thương cả. Khi đó, anh đã suy nghĩ rằng em có phải là thần tiên gì đó hay không, là ông trời đã phái xuống cứu mình. Nếu không thì tại sao cứ lần này tới lần khác em lại ở bên cạnh anh cơ chứ?"
Nghe những lời nói như đang thổ lộ tình cảm này, gương mặt của Cố Tiểu Tây đỏ ửng lên, ánh mắt khó mà diễn tả bằng lời nhìn về phía Yến Thiếu Ngu, nói: "Anh cái người này, trước kia rõ ràng là anh thành thật, tại sao mới xa cách hơn nửa năm mà anh đã thay đổi đến thế hả?"
Yến Thiếu Ngu cụp mắt xuống, trên mặt anh lộ ra nét mặt ủy khuất, hỏi: "Em không thích sao?"
Khóe miệng của Cố Tiểu Tây giật một cái: "Thiếu Ngu, đây mới là bản chất thật của anh sao?"
Tuy giọng điệu chứa đựng sự ghét bỏ, nhưng đáy mắt của cô lại tràn đầy sự vui vẻ. Hơn ai hết cô là người biết rõ Yến Thiếu Ngu là người như thế nào. Khi còn trẻ, Yến Thiếu Ngu có tính cách kiêu căng bướng bỉnh, tùy tiện tùy ý. Chỉ sau khi trong nhà xảy ra chuyện, anh mới che giấu tính cách thật của mình và thành một người có tính tình kiệm lời như thế.
Nhưng trên thực tế, anh là một người hoạt bát hơn bất kỳ ai khác.
Vẻ mặt của Cố Tiểu Tây cũng rất nghiêm túc. Mặc dù cô cũng không hiểu rõ về công trình pháo đài dưới mặt đất, nhưng nghe cũng hiểu lời nói của Yến Thiếu Ngu. Bởi vì chiến tranh nên nước M đã chuẩn bị quá nhiều. Nếu như không phải lần này bọn họ ngoài ý muốn phát hiện ra được pháo đài, sẽ rất khó khăn nếu rời đi bằng đường biển theo kế hoạch ban đầu, e rằng pháo đài quân sự này thật sự sẽ bị nước M che giấu tới cùng.
Yến Thiếu Ngu đi vài bước, anh quan sát những thi thể nằm đầy trên đất, mím môi rồi tiến lên nạp đạn.
Cố Tiểu Tây nhỏ giọng nói: “Tin tức về pháo đài quân sự là một quân công không nhỏ, cần phải nắm chặt."
Yến Thiếu Ngu sững sờ, chợt cười khổ một tiếng, anh thật sự cảm nhận rõ ràng được cảm giác "Ăn bám".
Cố Tiểu Tây phát giác được tâm trạng của anh, cô cau mày nói: "Em là quân y, cho dù em có nhận được quân công hay thăng chức cũng không có quyền lực thực sự. Dù em có nhận lấy công lao hay không cũng không quan trọng. Ngược lại là anh, anh tuyệt đối đừng có bướng bỉnh, vợ chồng là một, của em chính là của anh."
Không chỉ có Yến Thiếu Ngu muốn quay lại thủ đô, cô cũng phải đi theo. Điền Tĩnh vẫn còn ở đó, mỗi hận thù giữa bọn họ cũng nên chấm dứt rồi.
Hơn nữa, với bản chất giống như con gián của Điền Tĩnh, e rằng cô ta đi tới bất kỳ nơi đâu cũng đều có thể như cá gặp nước, nghĩ ra mọi cách để trèo lên trên, lợi dụng tất cả những người mình có thể lợi dụng được. Đến lúc đó, chắc chắn là cô sẽ gặp phải một chút trở ngại.
Đương nhiên là ở lần gặp sau, chắc chắn là cô sẽ tung ra một đòn giết chết Điền Tĩnh ngay để cô ta không gây nên sóng gió gì được nữa.
Không biết có phải là do lúc này mỏm núi Lăng Xuyên đã giết quá nhiều kẻ địch hay không, mà lửa giận ở trong lồng ngực cũng bắt đầu không thể che giấu được nữa.
Yến Thiếu Ngu vốn muốn nói rằng mình cũng không có bướng bỉnh, chẳng qua là anh cảm thấy làm như thế sẽ không công bằng với cô. Tuy nhiên, khi nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của cô, anh cau mày một cái, vuốt ve khôn mặt lạnh buốt của cô, anh lo lắng nói: "Làm sao vậy? Có phải là em đã sử dụng quá nhiều năng lực hay không?"
Cố Tiểu Tây thu hồi biểu cảm ở trên mặt, cô nở một nụ cười nói: "Không có việc gì. Đi thôi, kiểm tra một vòng xem còn người sống hay không."
Vành môi của Yến Thiếu Ngu căng cứng, nhưng thấy cô cũng không muốn nói nhiều nên anh cũng không có hỏi lại.
Hai người đi khắp trong công sự khổng lồ dưới mặt đất, gần một trăm thi thể đều bị bắn. Quan sát kho đạn dược đầy ắp và kho lương thực dồi dào, một người giàu sản xuất lương thực như Cố Tiểu Tây cũng nhịn không được mà thốt lên: "Nước M thật sự đúng là rất hào phóng."
Yến Thiếu Ngu cũng gật đầu: "Sau khi chiến tranh kết thúc, những lương thực này đều có thể vận chuyển về nước mình để cứu trợ cho người dân."
Anh biết tình trạng thiếu lương thực hiện nay, có rất nhiều người ăn cơm cũng không thể ăn no. Số lương thực này tuyệt đối được xem là cơn mưa đúng lúc.
Nghe thấy lời nói này, Cố Tiểu Tây trừng mắt nhìn, cô nghĩ đến số lượng lương thực tồn kho ở trong không gian Tu Di, nói: “Thật ra, thẻ bài ngọc không chỉ có năng lực điều khiển dây leo, mà còn có thể chữa trị nữa. Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà em học y."
Yến Thiếu Ngu không có chút kinh ngạc nào, cặp mắt đào hoa mỉm cười: "Anh biết."
"Anh biết ư?" Cố Tiểu Tây hơi ngạc nhiên, cô chợt nghĩ đến cái gì, ánh mắt lóe lên, nói: "Anh biết nước mà em đưa cho anh có vấn đề sao? Là lần kia, anh xảy ra chuyện trên đường đi từ huyện Thanh An đến thành phố Hoài Hải đã phát hiện ra sao?"
Yến Thiếu Ngu gật đầu, đáp: "Không có thứ nước giếng nào có thể có năng lực chữa trị vết thương cả. Khi đó, anh đã suy nghĩ rằng em có phải là thần tiên gì đó hay không, là ông trời đã phái xuống cứu mình. Nếu không thì tại sao cứ lần này tới lần khác em lại ở bên cạnh anh cơ chứ?"
Nghe những lời nói như đang thổ lộ tình cảm này, gương mặt của Cố Tiểu Tây đỏ ửng lên, ánh mắt khó mà diễn tả bằng lời nhìn về phía Yến Thiếu Ngu, nói: "Anh cái người này, trước kia rõ ràng là anh thành thật, tại sao mới xa cách hơn nửa năm mà anh đã thay đổi đến thế hả?"
Yến Thiếu Ngu cụp mắt xuống, trên mặt anh lộ ra nét mặt ủy khuất, hỏi: "Em không thích sao?"
Khóe miệng của Cố Tiểu Tây giật một cái: "Thiếu Ngu, đây mới là bản chất thật của anh sao?"
Tuy giọng điệu chứa đựng sự ghét bỏ, nhưng đáy mắt của cô lại tràn đầy sự vui vẻ. Hơn ai hết cô là người biết rõ Yến Thiếu Ngu là người như thế nào. Khi còn trẻ, Yến Thiếu Ngu có tính cách kiêu căng bướng bỉnh, tùy tiện tùy ý. Chỉ sau khi trong nhà xảy ra chuyện, anh mới che giấu tính cách thật của mình và thành một người có tính tình kiệm lời như thế.
Nhưng trên thực tế, anh là một người hoạt bát hơn bất kỳ ai khác.
/1150
|