Yến Thiếu Ương cũng không dễ chịu, mặc dù là con hai trong nhà, nhưng nhà họ Yến luôn đề cao giáo dục bình đẳng, nên cậu ấy chưa bao giờ bị xem nhẹ. Kỷ Thanh cũng là một người mẹ vô cùng sáng suốt, luôn tôn trọng sở thích và lựa chọn của bọn họ.
Yến Thiếu Ngu yên lặng một lát, tiếp tục nói: “Ở thủ đô có quá nhiều người nhằm vào nhà họ Yến, anh chỉ có thể đưa các em rời đi. Khi đó thầm nghĩ để tiền ở lại thủ đô, chờ sau khi trở về cũng có thể đặt mua một ngôi nhà, cho các em trở về đi học lại.”
Thật ra anh còn có một ý nghĩ, chính là để cho Thiếu Ương, Thiếu Ly hiểu được, nhà họ Yến thật sự đã suy bại, cuộc sống đã từng có không thể nào quay lại được nữa. Nếu không, mang theo số tiền lớn ấy xuống nông thôn, hai người họ còn có thể trưởng thành được sao?
Đúng như lời mẹ Kỷ Thanh nói, nhà họ Yến có quá nhiều kẻ địch, Yến Thiếu Ương và Yến Thiếu Ly cần phải mau chóng trưởng thành, tự mình đảm đương. Nếu không chờ sau khi trở lại thủ đô, sớm muộn gì cũng bị người ác ý theo dõi, anh cũng không có cách nào che gió chắn mưa trước mặt bọn họ mãi được.
Từ lúc anh bắt đầu lựa chọn ra chiến trường, cũng đã có khả năng hy sinh nơi chiến trường.
Yến Thiếu Ly ôm mặt khóc nức nở ra thành tiếng, Yến Thiếu Đường nhìn chị, cái miệng nhỏ nhắn bĩu xuống, cũng bật khóc.
Kỷ Vĩ Cần nhìn mà trong lòng chua xót không thôi, đưa tay lau mắt trên mắt, nhấc cái rương sắt nhỏ đặt dưới chân lên, đưa cho Yến Thiếu Ngu: “Đây anh ba, lúc trước đồ anh đưa cho tôi, tôi đều mang tới cho anh, không có thiếu thứ gì.”
Yến Thiếu Ngu gật đầu, giọng nói hơi khàn khàn: “Vất vả rồi.”
Kỷ Vĩ Cần lộ vẻ mặt không vui: “Này, anh với tôi mà còn nói vất vả cái gì chứ? Với quan hệ của chúng ta mà nói nói câu này thì thật là khách sáo!”
Trong lòng Lăng Gia cũng khó chịu, ngược lại đứng lên quan sát căn nhà, rồi nói: “Nhà ở này mới xây à? Thiết kế cũng không tệ, nhìn đồ dùng kết hôn đều đã trang trí xong, tôi với lão Kỷ vẫn tới trễ rồi, không có làm được gì cả!”
Yến Thiếu Ly lau nước mắt, cười khúc khích: “Anh Lăng Gia cũng đừng nản lòng, luôn có chuyện cho anh làm.”
Ánh mắt cô ấy sáng lấp lánh, nghĩ đến sự sắp xếp trước đó của mẹ, trong lòng bỗng thấy ấm áp, tinh thần cũng phấn chấn hơn vài phần.
Lăng Gia mỉm cười lắc đầu, chắp tay nói: “Được, em sắp xếp cái gì thì anh làm cái đó được không? Đúng rồi anh ba, không phải nhóm Tống Kim An, Hoàng Thịnh cũng đều xuống nông thôn sao? Người đâu rồi? Sao không thấy?”
Theo lý thuyết mà nói đều là người của đại viện, biết bọn họ tới, lúc này hẳn phải tham gia náo nhiệt từ lâu rồi chứ.
Yến Thiếu Ngu còn chưa lên tiếng, Yến Thiếu Ly đã cau mũi: “Hoàng Thịnh chết rồi, anh không biết sao?”
Nghe vậy, ý cười trên mặt Lăng Gia hơi thu lại, tay Kỷ Vĩ Cần cũng run lên, làm đổ cái chén trên bàn, Hoàng Thịnh đã chết rồi sao?
Chuyện này bọn họ thật sự không biết, bình thường luôn ở quân khu bên thủ đô, không thường xuyên về nhà. Lần này vì nhận được thư của Yến Thiếu Ngu nên khó khăn lắm mới xin nghỉ ra ngoài, thật sự không biết lại xảy ra chuyện lớn như vậy.
Yến Thiếu Ly vừa định lên tiếng giải thích, bên ngoài lại vang lên tiếng xe hơi tắt máy.
Yến Thiếu Ngu nhíu mày, đứng dậy bước ra ngoài, Lăng Gia và Kỷ Vĩ Cần cũng vội vàng đi theo.
Bên ngoài nhà, tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía ô tô đỗ bên cạnh sân nhỏ của nhà họ Cố.
Gương mặt của Vương Mỹ Hoa vô cùng nghi hoặc, giọng điệu cũng đầy mùi ghen tỵ: “Cũng không biết hôm nay có cơn gió nào thổi tới, bình thường lên thị trấn cũng không nhìn thấy nổi một chiếc xe hơi nhỏ, hôm nay lại tập trung đến đại đội của mình? Lại tới tặng quà cho nhà họ Cố chứ gì?”
Yến Thiếu Ngu yên lặng một lát, tiếp tục nói: “Ở thủ đô có quá nhiều người nhằm vào nhà họ Yến, anh chỉ có thể đưa các em rời đi. Khi đó thầm nghĩ để tiền ở lại thủ đô, chờ sau khi trở về cũng có thể đặt mua một ngôi nhà, cho các em trở về đi học lại.”
Thật ra anh còn có một ý nghĩ, chính là để cho Thiếu Ương, Thiếu Ly hiểu được, nhà họ Yến thật sự đã suy bại, cuộc sống đã từng có không thể nào quay lại được nữa. Nếu không, mang theo số tiền lớn ấy xuống nông thôn, hai người họ còn có thể trưởng thành được sao?
Đúng như lời mẹ Kỷ Thanh nói, nhà họ Yến có quá nhiều kẻ địch, Yến Thiếu Ương và Yến Thiếu Ly cần phải mau chóng trưởng thành, tự mình đảm đương. Nếu không chờ sau khi trở lại thủ đô, sớm muộn gì cũng bị người ác ý theo dõi, anh cũng không có cách nào che gió chắn mưa trước mặt bọn họ mãi được.
Từ lúc anh bắt đầu lựa chọn ra chiến trường, cũng đã có khả năng hy sinh nơi chiến trường.
Yến Thiếu Ly ôm mặt khóc nức nở ra thành tiếng, Yến Thiếu Đường nhìn chị, cái miệng nhỏ nhắn bĩu xuống, cũng bật khóc.
Kỷ Vĩ Cần nhìn mà trong lòng chua xót không thôi, đưa tay lau mắt trên mắt, nhấc cái rương sắt nhỏ đặt dưới chân lên, đưa cho Yến Thiếu Ngu: “Đây anh ba, lúc trước đồ anh đưa cho tôi, tôi đều mang tới cho anh, không có thiếu thứ gì.”
Yến Thiếu Ngu gật đầu, giọng nói hơi khàn khàn: “Vất vả rồi.”
Kỷ Vĩ Cần lộ vẻ mặt không vui: “Này, anh với tôi mà còn nói vất vả cái gì chứ? Với quan hệ của chúng ta mà nói nói câu này thì thật là khách sáo!”
Trong lòng Lăng Gia cũng khó chịu, ngược lại đứng lên quan sát căn nhà, rồi nói: “Nhà ở này mới xây à? Thiết kế cũng không tệ, nhìn đồ dùng kết hôn đều đã trang trí xong, tôi với lão Kỷ vẫn tới trễ rồi, không có làm được gì cả!”
Yến Thiếu Ly lau nước mắt, cười khúc khích: “Anh Lăng Gia cũng đừng nản lòng, luôn có chuyện cho anh làm.”
Ánh mắt cô ấy sáng lấp lánh, nghĩ đến sự sắp xếp trước đó của mẹ, trong lòng bỗng thấy ấm áp, tinh thần cũng phấn chấn hơn vài phần.
Lăng Gia mỉm cười lắc đầu, chắp tay nói: “Được, em sắp xếp cái gì thì anh làm cái đó được không? Đúng rồi anh ba, không phải nhóm Tống Kim An, Hoàng Thịnh cũng đều xuống nông thôn sao? Người đâu rồi? Sao không thấy?”
Theo lý thuyết mà nói đều là người của đại viện, biết bọn họ tới, lúc này hẳn phải tham gia náo nhiệt từ lâu rồi chứ.
Yến Thiếu Ngu còn chưa lên tiếng, Yến Thiếu Ly đã cau mũi: “Hoàng Thịnh chết rồi, anh không biết sao?”
Nghe vậy, ý cười trên mặt Lăng Gia hơi thu lại, tay Kỷ Vĩ Cần cũng run lên, làm đổ cái chén trên bàn, Hoàng Thịnh đã chết rồi sao?
Chuyện này bọn họ thật sự không biết, bình thường luôn ở quân khu bên thủ đô, không thường xuyên về nhà. Lần này vì nhận được thư của Yến Thiếu Ngu nên khó khăn lắm mới xin nghỉ ra ngoài, thật sự không biết lại xảy ra chuyện lớn như vậy.
Yến Thiếu Ly vừa định lên tiếng giải thích, bên ngoài lại vang lên tiếng xe hơi tắt máy.
Yến Thiếu Ngu nhíu mày, đứng dậy bước ra ngoài, Lăng Gia và Kỷ Vĩ Cần cũng vội vàng đi theo.
Bên ngoài nhà, tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía ô tô đỗ bên cạnh sân nhỏ của nhà họ Cố.
Gương mặt của Vương Mỹ Hoa vô cùng nghi hoặc, giọng điệu cũng đầy mùi ghen tỵ: “Cũng không biết hôm nay có cơn gió nào thổi tới, bình thường lên thị trấn cũng không nhìn thấy nổi một chiếc xe hơi nhỏ, hôm nay lại tập trung đến đại đội của mình? Lại tới tặng quà cho nhà họ Cố chứ gì?”
/1150
|