"Cô Hà. . . . . . Con xin lỗi, chúng con cùng Thiểu Chân ngồi tắc xi chạy đến sân bay, nhưng bị tai nạn, bây giờ Thiểu Chân đang hôn mê bất tỉnh ở trong bệnh viện. . . . . ."
Hai vợ chồng Nhan Mạnh nhận được điện thoại của Lưu Tĩnh Bội, lập tức đáp máy bay đến Đài Bắc, vừa xuống máy bay liền chạy thẳng tới bệnh viện.
Hai người thầm cầu nguyện: “Làm ơn. . . . . .đừng xảy ra giống như lời thầy bói đã nói, bọn họ chỉ có duyên phận 22 năm với con gái thôi!”
Vội vã bước vào phòng cấp cứu, Phan Tố Hà nhìn thấy 3 đứa con gái cùng tài xế tắc xi và cảnh sát.
"Cô Hà. . . . . ." Lưu Tĩnh Bội áy náy mở miệng.
"Thiểu Chân sao rồi?" Phan Tố Hà nghẹn ngào hỏi.
Cả 3 đứa con gái này cô đều biết, bọn chúng là bạn thân của Thiểu Chân, cô cẩn thận xem xét kỹ lưỡng bọn họ. . . . . . Trời ơi, sao bọn chúng không có một chút xây xát da thịt nào, mà Thiểu Chân của cô lại đang nằm trong phòng giải phẫu.
"Thiểu Chân . . . . . . Hu hu. . . . . ." Nghĩ đến bạn tốt xảy ra việc ngoài ý muốn, Lưu Tĩnh bội khóc không thành tiếng.
"Nó rốt cuộc làm sao? Đừng khóc nữa!" Phan Tố Hà kéo tay Tĩnh Bội hỏi.
"Tại sao chỉ có nó bị thương, còn các cháu. . . . . ." Nhan Mạnh hỏi ra nghi vấn trong lòng Phan Tố Hà.
"Thật ra là như vậy." Lão tài xế tắc xi áy náy mở miệng. "Bởi vì tôi nhất thời không chú ý, lái xe tông phải xe tải, toàn bộ đầu xe hủy, may mắn là mọi người không có việc gì. . . . . . Chỉ là cái cử tạ đã được gói thành quà mà tôi định chuẩn bị tặng cho con trai đặt trên thành ghế sau không may rớt xuống, vừa lúc đánh trúng cái ót của con gái ông. . . . . ."
Cũng vì như thế nên tình hình của Nhan Thiểu Chân mới có thể nghiêm trọng đến vậy.
"Cử tạ !!" Phan Tố Hà gần như phát điên, "Tại sao ông đặt ở đó!" Loại đồ vật này không phải nên đặt ở cốp xe sao?
"Tôi nghĩ là có thành ghế cản trở, nó sẽ không rớt xuống. . . . . ." Cái đó có mười mấy kí lô thôi mà.
"Trời ạ!" Phan Tố Hà ôm mặt khóc thút thít, thật không biết nên làm sao cho phải.
"Đã phẫu thuật bao lâu?" Nhan Mạnh cố gắng kìm nén tiếp tục hỏi.
"Đã hơn ba tiếng." Lâm Tiểu Vi nói."Chúng ta chỉ có thể chờ ở bên ngoài."
Trong nháy mắt lại qua hai giờ, cuối cùng đã thấy đèn trong phòng giải phẩu tắt, bác sĩ bước ra.
"Bác sĩ, con gái của chúng tôi thế nào rồi?" Hai vợ chồng vội vàng chạy tới.
"Hai người là người thân của bệnh nhân à? Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức." Vẻ mặt bác sĩ vô cùng tiếc nuối, "Cô ấy. . . . . . được phán định là chết não!"
"Cái gì?" Phan Tố Hà nghe được lời của bác sĩ, hai chân mềm nhũn, ngã xuống bất tỉnh, người chồng đứng bên cạnh vội vàng đỡ cô.
Mấy đứa con gái nghe được lời của bác sĩ cũng đều khóc to. Không ngờ, họ khoe khoang một chút thế nhưng lại hại bạn tốt của các cô . . . . . .
----- ----- ----- -----
"Đúng đưởng không?" Phan Tố Hà nhìn con gái một chút, khóc to một hồi, tâm tình mới bình phục lại.
Nếu đến Đài Bắc, có lẽ tìm được vị thầy bói kia biết đâu có hi vọng tìm được cách cứu được con gái cô.
"Chắc là đúng!"
Ngõ hẻm như xưa, chỉ là sau 22 năm. . . . . . Ngôi nhà chưa tu sửa đã cũ kỹ, tàn phá.
"Đi thôi!" Rốt cuộc tìm được nhà của thầy bói năm xưa, hai vợ chồng đi vào.
Mọi thứ bên trong cùng trong trí nhớ của bọn họ có chút không giống nhau, 22 năm qua đi, tướng mệnh sư cũng đã hơn 70 tuổi, tóc trắng xoá.
"Hai người . . . . . Tới tìm ta sao?" Ông tựa hồ cũng đoán được hai vợ chồng này sẽ đến tìm mình.
"Thầy ơi, xin thầy hãy cứu con gái của chúng tôi, bây giờ chỉ có ông mới có thể cứu con bé. . . . ." Hai vợ chồng quỳ trước mặt ông.
"Đứng lên đi! Tôi đã nói qua cho hai người, đừng cho cô ấy lên đài Bắc, đúng là người tính không bằng trời tính. . . . . ."
"Là ý trời sao?" Phan Tố Hà kêu gào , "Tôi mặc kệ ý trời ra sao, tôi chỉ muốn con gái tôi bình an sống bên cạnh tôi mà thôi. . . . . ."
"Người không thể nào nghịch thiên mà hành sự , đó chính là số mệnh của cô ấy!" Thầy bói nói, "Xem như tôi đã tiết lột một chút thiên cơ."
"Vậy nó. . . . . . còn có thể cứu được không? Bác sĩ nói con bé đã được phán định chết não. . . . . ."
Thầy bói lắc đầu một cái, "Cô bé sẽ không tỉnh nữa, cô ấy đã thuộc về thế giới khác, 22 trước tôi đã nói qua, một khi rời đi thì vĩnh viễn thể về."
"Thiểu Chân của chúng ta. . . . . . Đã chết rồi sao?" Trong lòng Nhan Mạnh kích động không thôi.
Hai mươi hai tuổi, quả nhiên vừa đúng sinh nhật lần thứ hai mươi hai . . . . .
Bọn họ không có vĩnh viễn không cho nó lên đài Bắc a! Tại sao nó không chịu đợi vậy?
Vợ chồng bọn họ đã sớm chuẩn bị một kế hoạch tốt, khi qua sinh nhật lần thứ 22 của nó, sẽ mang nó lên Đài Bắc chơi một tuần!
"Không phải, cô ấy chỉ đi đến thế giới của cô ấy thôi."
"Vậy bây giờ chúng ta nên làm như thế nào? Con bé không có cơ hội tỉnh sao?"
Nhan Mạnh không thể kìm nén được nữa, vành mắt đã ửng hồng.
"Nó sẽ có phúc phận riêng, ở một thế giới khác sẽ sống rất tốt, tôi cũng chỉ có thể nói cho hai người biết như vậy. Trở về đi! Suy nghĩ thoáng một chút cô bé có thể sẽ hạnh phúc, ở đó cũng có người đang chờ nó."
"Thầy. . . . . ."
"Nói đến thế thôi." Số mệnh đã định sao có thể sửa đổi được.
Hai vợ chồng Nhan Mạnh nhận được điện thoại của Lưu Tĩnh Bội, lập tức đáp máy bay đến Đài Bắc, vừa xuống máy bay liền chạy thẳng tới bệnh viện.
Hai người thầm cầu nguyện: “Làm ơn. . . . . .đừng xảy ra giống như lời thầy bói đã nói, bọn họ chỉ có duyên phận 22 năm với con gái thôi!”
Vội vã bước vào phòng cấp cứu, Phan Tố Hà nhìn thấy 3 đứa con gái cùng tài xế tắc xi và cảnh sát.
"Cô Hà. . . . . ." Lưu Tĩnh Bội áy náy mở miệng.
"Thiểu Chân sao rồi?" Phan Tố Hà nghẹn ngào hỏi.
Cả 3 đứa con gái này cô đều biết, bọn chúng là bạn thân của Thiểu Chân, cô cẩn thận xem xét kỹ lưỡng bọn họ. . . . . . Trời ơi, sao bọn chúng không có một chút xây xát da thịt nào, mà Thiểu Chân của cô lại đang nằm trong phòng giải phẫu.
"Thiểu Chân . . . . . . Hu hu. . . . . ." Nghĩ đến bạn tốt xảy ra việc ngoài ý muốn, Lưu Tĩnh bội khóc không thành tiếng.
"Nó rốt cuộc làm sao? Đừng khóc nữa!" Phan Tố Hà kéo tay Tĩnh Bội hỏi.
"Tại sao chỉ có nó bị thương, còn các cháu. . . . . ." Nhan Mạnh hỏi ra nghi vấn trong lòng Phan Tố Hà.
"Thật ra là như vậy." Lão tài xế tắc xi áy náy mở miệng. "Bởi vì tôi nhất thời không chú ý, lái xe tông phải xe tải, toàn bộ đầu xe hủy, may mắn là mọi người không có việc gì. . . . . . Chỉ là cái cử tạ đã được gói thành quà mà tôi định chuẩn bị tặng cho con trai đặt trên thành ghế sau không may rớt xuống, vừa lúc đánh trúng cái ót của con gái ông. . . . . ."
Cũng vì như thế nên tình hình của Nhan Thiểu Chân mới có thể nghiêm trọng đến vậy.
"Cử tạ !!" Phan Tố Hà gần như phát điên, "Tại sao ông đặt ở đó!" Loại đồ vật này không phải nên đặt ở cốp xe sao?
"Tôi nghĩ là có thành ghế cản trở, nó sẽ không rớt xuống. . . . . ." Cái đó có mười mấy kí lô thôi mà.
"Trời ạ!" Phan Tố Hà ôm mặt khóc thút thít, thật không biết nên làm sao cho phải.
"Đã phẫu thuật bao lâu?" Nhan Mạnh cố gắng kìm nén tiếp tục hỏi.
"Đã hơn ba tiếng." Lâm Tiểu Vi nói."Chúng ta chỉ có thể chờ ở bên ngoài."
Trong nháy mắt lại qua hai giờ, cuối cùng đã thấy đèn trong phòng giải phẩu tắt, bác sĩ bước ra.
"Bác sĩ, con gái của chúng tôi thế nào rồi?" Hai vợ chồng vội vàng chạy tới.
"Hai người là người thân của bệnh nhân à? Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức." Vẻ mặt bác sĩ vô cùng tiếc nuối, "Cô ấy. . . . . . được phán định là chết não!"
"Cái gì?" Phan Tố Hà nghe được lời của bác sĩ, hai chân mềm nhũn, ngã xuống bất tỉnh, người chồng đứng bên cạnh vội vàng đỡ cô.
Mấy đứa con gái nghe được lời của bác sĩ cũng đều khóc to. Không ngờ, họ khoe khoang một chút thế nhưng lại hại bạn tốt của các cô . . . . . .
----- ----- ----- -----
"Đúng đưởng không?" Phan Tố Hà nhìn con gái một chút, khóc to một hồi, tâm tình mới bình phục lại.
Nếu đến Đài Bắc, có lẽ tìm được vị thầy bói kia biết đâu có hi vọng tìm được cách cứu được con gái cô.
"Chắc là đúng!"
Ngõ hẻm như xưa, chỉ là sau 22 năm. . . . . . Ngôi nhà chưa tu sửa đã cũ kỹ, tàn phá.
"Đi thôi!" Rốt cuộc tìm được nhà của thầy bói năm xưa, hai vợ chồng đi vào.
Mọi thứ bên trong cùng trong trí nhớ của bọn họ có chút không giống nhau, 22 năm qua đi, tướng mệnh sư cũng đã hơn 70 tuổi, tóc trắng xoá.
"Hai người . . . . . Tới tìm ta sao?" Ông tựa hồ cũng đoán được hai vợ chồng này sẽ đến tìm mình.
"Thầy ơi, xin thầy hãy cứu con gái của chúng tôi, bây giờ chỉ có ông mới có thể cứu con bé. . . . ." Hai vợ chồng quỳ trước mặt ông.
"Đứng lên đi! Tôi đã nói qua cho hai người, đừng cho cô ấy lên đài Bắc, đúng là người tính không bằng trời tính. . . . . ."
"Là ý trời sao?" Phan Tố Hà kêu gào , "Tôi mặc kệ ý trời ra sao, tôi chỉ muốn con gái tôi bình an sống bên cạnh tôi mà thôi. . . . . ."
"Người không thể nào nghịch thiên mà hành sự , đó chính là số mệnh của cô ấy!" Thầy bói nói, "Xem như tôi đã tiết lột một chút thiên cơ."
"Vậy nó. . . . . . còn có thể cứu được không? Bác sĩ nói con bé đã được phán định chết não. . . . . ."
Thầy bói lắc đầu một cái, "Cô bé sẽ không tỉnh nữa, cô ấy đã thuộc về thế giới khác, 22 trước tôi đã nói qua, một khi rời đi thì vĩnh viễn thể về."
"Thiểu Chân của chúng ta. . . . . . Đã chết rồi sao?" Trong lòng Nhan Mạnh kích động không thôi.
Hai mươi hai tuổi, quả nhiên vừa đúng sinh nhật lần thứ hai mươi hai . . . . .
Bọn họ không có vĩnh viễn không cho nó lên đài Bắc a! Tại sao nó không chịu đợi vậy?
Vợ chồng bọn họ đã sớm chuẩn bị một kế hoạch tốt, khi qua sinh nhật lần thứ 22 của nó, sẽ mang nó lên Đài Bắc chơi một tuần!
"Không phải, cô ấy chỉ đi đến thế giới của cô ấy thôi."
"Vậy bây giờ chúng ta nên làm như thế nào? Con bé không có cơ hội tỉnh sao?"
Nhan Mạnh không thể kìm nén được nữa, vành mắt đã ửng hồng.
"Nó sẽ có phúc phận riêng, ở một thế giới khác sẽ sống rất tốt, tôi cũng chỉ có thể nói cho hai người biết như vậy. Trở về đi! Suy nghĩ thoáng một chút cô bé có thể sẽ hạnh phúc, ở đó cũng có người đang chờ nó."
"Thầy. . . . . ."
"Nói đến thế thôi." Số mệnh đã định sao có thể sửa đổi được.
/27
|