Việc gọi anh là "chồng" dù đã chính thức vẫn luôn làm cô ngại ngùng. Thương Thiệu lại rất thoải mái giúp Ứng Ẩn quen với điều đó.
Sau năm ngày, khi Ứng Ẩn đã dần quen với cách gọi này, cô lại cố tình gọi anh là "Anh Thương", vì thế lại chịu thêm một đợt "trừng phạt".
Trước đây, khi gọi anh là "Anh Thương", cô luôn đầy sự kính trọng, không ngờ có một ngày cô lại bị anh chinh phục từng chút một giữa những tiếng gọi "chồng" mềm mại và ngọt ngào.
Trên du thuyền có đủ mọi thứ gồm căn phòng ngủ chính kết nối với boong tàu rộng hơn bốn trăm mét vuông.
Trên boong tàu, hồ bơi hình tròn được đặt ở trung tâm bao quanh bởi ghế sofa chìm. Ban ngày, Thương Thiệu thường ngồi trên đó đọc sách trong khi Ứng Ẩn bơi lội. Khi cô mệt lại dừng lại sau lưng anh.
Cô đặt hai tay lên bờ đá cẩm thạch sẫm màu, giống như một nàng tiên cá nằm trên tảng đá, khuôn mặt ngọc ngà đọng nước, mái tóc đen như tảo biển. Cô nghiêng đầu lại gần phần cổ của Thương Thiệu.
Thương Thiệu sẽ dành một tay để giúp cô tựa vào thoải mái hơn, lòng bàn tay anh đặt lên mặt cô, ngón tay và lòng bàn tay anh mang theo hương thơm của trang sách.
Ứng Ẩn hôn nhẹ lên đầu ngón tay dài của anh khiến anh cảm thấy ngứa ngáy. Anh cư xử như một quân tử đích thực, dù đưa ngón tay vào trong miệng cô đùa nghịch với chiếc lưỡi mềm nhưng vẫn điềm tĩnh lật qua một trang sách khác.
Mặt trời chiếu rọi rực rỡ, tất cả mọi thứ trên biển đều sáng chói và nóng bỏng, ánh sáng lấp lánh đến mức khó mà chịu nổi.
Khi không đọc sách, họ sẽ vào phòng chiếu phim.
Anh vốn không phải là người thích xem phim, nhưng trên thuyền lại có bộ sưu tập khổng lồ đĩa Blu-ray, có lẽ để khách khứa giải trí.
Khi đang xem phim, Ứng Ẩn nghe thấy hơi thở bên cạnh dần trở nên đều đặn, cô quay đầu nhìn đã thấy Thương Thiệu đã ngủ thiếp đi, một tay chống cằm, khuỷu tay tựa lên tay vịn. Trong bóng tối, ánh sáng từ màn hình chiếu lên gương mặt anh một lớp ánh sáng mờ nhạt.
Ứng Ẩn cố tình làm ồn để đánh thức anh, nhưng lại bị anh kéo vào lòng rồi giữ chặt trong vòng tay anh.
"Em đang làm gì vậy?" Anh tỉnh dậy chỉ trong một giây, một tay giữ sau gáy cô, ánh mắt sau cặp kính đầy tính chiếm hữu.
Ứng Ẩn không biết nói gì mà chỉ phát ra một tiếng "Ưm", Thương Thiệu liền cúi xuống hôn lên gáy cô. Sau khi hôn đến mức cô mê mẩn, anh nhắm mắt giọng khàn khàn hỏi: "Muốn ngồi trong lòng chồng để xem phim sao?"
Cô "ừm" một tiếng, như cừu non vào miệng cọp, dây đai áo ngủ hai bên trượt xuống vai, cô gồng mình, trong ánh sáng bạc của màn hình nắm chặt lấy tay vịn.
Một nơi nào đó trên cơ thể cô đang bị anh làm cho trở nên sáng bóng và ướt át.
Buổi tối, họ ra ban công ngắm sao, món thức uống "goodnight drink" đoạt giải của người pha chế bị ngó lơ, thức uống dành cho cả hai trong sáng đến mức có thể đưa cho trẻ nhỏ uống.
Thời tiết liên tục tốt trong những ngày qua, đến ngày thứ tư, Thương Thiệu thả chiếc thuyền buồm mà du thuyền chở theo để dạy Ứng Ẩn cách chơi thuyền buồm.
Chiếc thuyền dài tám mét, so với du thuyền dài cả trăm mét thì như một hạt gạo nhỏ bé nhưng lại có đầy đủ mọi thứ. Khi bước từ boong tàu vào trong khoang phải cởi giày, nội thất được thiết kế như một máy bay cá nhân, với gỗ tối màu và ghế sofa trắng, sàn nhà rất sạch sẽ và sáng bóng.
Ứng Ẩn không biết gì về thuyền buồm, cô hỏi liệu đây có phải là mẫu cùng loại với chiếc ở La Base không.
"Không phải." Thương Thiệu kéo dây buồm: "Đây là thuyền buồm đua gần bờ, không phải tàu biển."
"Nghe nói có thể chạy rất nhanh."
"Gió bên mạn thuyền có thể giúp đạt tốc độ 30 hải lý. Nhưng trên biển, không có vật tham chiếu nên tốc độ này chỉ khiến em cảm thấy tự do chứ không phải sợ hãi." Thương Thiệu kéo dây điều khiển buồm, nhắc nhở: "Cẩn thận với thanh buồm."
Ứng Ẩn phản xạ ôm đầu và cúi xuống khiến anh bật cười: "Lại đây."
Dù anh đã nhiều lần đảm bảo thuyền buồm hiện đại với cánh quạt sẽ không lật nhưng Ứng Ẩn vẫn bước đi một cách cẩn trọng, tim đập thình thịch.
Chiếc thuyền nhỏ chao đảo.
Khi đến khoang lái ở đuôi thuyền, cô bị Thương Thiệu ôm vào lòng: "Đừng lo lắng, chiếc thuyền này có khả năng thích nghi với thời tiết khắc nghiệt rất tốt, sẽ không nguy hiểm."
"Thời tiết khắc nghiệt?" Ứng Ẩn càng mơ hồ.
"Ví dụ như..." Thương Thiệu ngừng lại, rất nghiêm túc và thản nhiên nói: "Sóng cao năm mét."
Ứng Ẩn: "..."
Trời ơi, cô ngay lập tức muốn nhảy xuống biển và bơi về.
Thương Thiệu cười không ngớt, tay anh ôm chặt lấy eo cô: "Anh sẽ dạy em, đây là một việc rất thú vị, em sẽ thích nó."
"Em không thích." Ứng Ẩn gần như muốn khóc.
Thương Thiệu cười khẽ, vuốt nhẹ má cô, "Chúng ta thử xem."
Trước khi thuyền buồm xuất phát cần chuẩn bị nhiều thứ. Ứng Ẩn không giúp được gì, chỉ ngoan ngoãn ngồi một bên mạn thuyền nhìn anh di chuyển, thắt chặt nút dây hình "số 8", kiểm tra buồm chính rồi tháo dây buồm khỏi trục quay.
Các động tác của anh rất có trật tự, ngón tay vốn tạo cảm giác cao quý nhưng khi điều khiển dây và thắt nút lại trở nên thành thục, điềm tĩnh, cánh tay nổi lên những đường gân xanh.
Không lạ gì khi anh cũng rất thuần thục trong việc cởi quần áo phụ nữ.
Khi làm những việc này, Thương Thiệu ít nói, môi mỏng hơi mím lại. Anh đeo kính râm khiến Ứng Ẩn không thể nhìn thấy mắt anh, nhưng luôn có cảm giác anh rất tập trung.
Sau khi hoàn tất mọi công việc chuẩn bị, Thương Thiệu điều khiển cần lái đưa thuyền từ góc 45 độ với hướng gió vào vùng gió một cách êm ái.
Buồm chính bỗng nhiên rung lắc mạnh. Anh cười nhàn nhạt nói với Ứng Ẩn: "Em xem, hướng gió thay đổi rồi."
Anh tỏ ra rất thoải mái với sự thay đổi đột ngột và khó lường này.
Dây thừng bất ngờ bị kéo căng, góc giữa thuyền và gió thay đổi, buồm trước và buồm chính đều căng đầy gió, và sự rung lắc ngừng lại.
Chiếc thuyền buồm tiến về phía trước với tốc độ tối đa, gió rít mạnh bên tai ở tốc độ 30 hải lý.
"Nhanh quá!" Ứng Ẩn toát mồ hôi trong lòng bàn tay.
"Chúng ta chơi một trò thú vị nhé!" Thương Thiệu đột nhiên nói rồi nhắc cô: "Bám chắc vào."
Ứng Ẩn đã nắm chặt lan can, nghe anh nói vậy lại vô thức nắm chặt hơn. Trước khi kịp nhận ra trò "thú vị" mà anh nói là gì, thân thuyền đột ngột nghiêng về phía cô, gần như muốn lật.
Ứng Ẩn hét lên, tay nắm lan can đã chạm vào nước biển.
"Thuyền sắp lật rồi!"
Cô hoảng loạn, trong khi Thương Thiệu thì vẫn bình tĩnh.
"Không đâu." Anh điềm tĩnh thả một chút buồm ra rồi hỏi Ứng Ẩn: "Thấy thú vị không? Thả lỏng đi."
"Không thú vị chút nào..." Ứng Ẩn rên rỉ.
"Xin anh đi?"
Ứng Ẩn: "..."
"Thuyền vẫn sẽ lật trong góc với gió..."
"Chồng ơi, chồng ơi, chồng ơi!" Ứng Ẩn lập tức cầu cứu.
Còn chủ động hơn cả khi ở trên giường.
Thương Thiệu cố gắng nén cười nhẹ nhàng nói: "Anh không nghe rõ."
"Đồ khốn." Ứng Ẩn tức giận mắng khiến anh bật cười.
"Chờ anh một chút." Anh ngừng cười rồi trở nên nghiêm túc.
Ngay giây sau, giữa buồm căng đầy và gió mạnh, anh thực hiện động tác "đè boong". Đè boong đòi hỏi sức mạnh từ cơ bụng và lưng. Ứng Ẩn nhìn anh thò người ra ngoài mạn thuyền, gần như song song với mặt biển khiến tim cô thót lại.
Khi thuyền ổn định, Thương Thiệu thả lỏng dây buồm, để thuyền dừng lại rồi nhảy xuống boong sau.
Ứng Ẩn lảo đảo bước tới, chân cô mềm nhũn lại bị vướng dây thừng ngã vào lòng Thương Thiệu.
"Chân mềm rồi à?" Anh dùng một tay giữ cô vững, còn cố ý trêu cô.
Ngón tay Ứng Ẩn run rẩy, cơ thể không ngừng run lên từng cơn, cô nhìn anh, ánh mắt hoảng loạn, uất ức và lạc lõng.
Lúc này, cơ thể cô đang bị điều khiển bởi adrenaline, ánh mắt Thương Thiệu tối sầm lại, anh uốn cong eo cô, hôn cô một cách mạnh mẽ, cả hai ngã xuống boong thuyền.
"Thú vị không?" Anh hỏi lại một lần nữa trong khi xoa môi cô.
Ứng Ẩn khẽ "ừm", ánh mắt cô dần tỉnh táo trở lại.
"Điều khiển thuyền buồm là một môn thể thao trí tuệ."
Thương Thiệu vừa nói vừa bế cô ngồi vào lòng: "Nếu em có thể nhận biết được gió, phán đoán hướng gió, tận dụng gió, em có thể làm được bất cứ điều gì. Hãy nghĩ mà xem, ở đây mọi thứ đều thay đổi trong chớp mắt, không có dấu vết, không thể dự đoán hay nắm bắt, chỉ có một khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc. Em cần cảm nhận những thay đổi tinh tế nhất, lên kế hoạch trước, điều khiển những công cụ hạn chế trong tay em, tìm ra cơ hội thích hợp nhất để hành động."
Ứng Ẩn lắng nghe cẩn thận.
"Bất kỳ sự do dự nào cũng sẽ khiến em thất bại trước gió. Nhưng nếu em có thể phán đoán và tận dụng mọi thứ theo ý muốn, thì hướng đi, tốc độ của em, là thong thả hay tiến lên nhanh chóng, tất cả đều do em kiểm soát."
Ứng Ẩn đã hiểu.
Cô nghĩ đây mới thực sự là môn thể thao anh thích.
"Vậy khi gặp gió ngược thì sao?" Cô ngây thơ hỏi vì không hiểu gì về thuyền buồm.
Thương Thiệu mỉm cười: "Gió ngược càng nhanh, hiệu ứng Bernoulli. Chúng ta hiện đang ở trạng thái ngược gió, em nhìn này, gió đang ở góc 45 độ với mạn thuyền." Anh hướng dẫn Ứng Ẩn cách đọc chỉ báo hướng gió.
Suốt cả ngày, cô được anh dạy thực hành.
Cách nhận biết hướng và sức gió, cách phán đoán hướng dòng nước và sóng biển, cách thu và thả buồm, kiểm soát hướng buồm nhận gió... góc giữa buồm, thân thuyền và gió... Ứng Ẩn nghe đến nỗi đầu óc quay cuồng.
Cô vốn học múa, lẽ ra tay chân cô phải rất linh hoạt và khả năng điều khiển tốt, nhưng khi sóng gió nổi lên, cô vẫn rối ren, thường xuyên nhìn mũi thuyền lệch khỏi hướng mà không thể làm gì.
Đôi khi, góc độ không đúng, buồm chính và buồm trước rung lắc khiến cô hoảng loạn, Thương Thiệu thì vẫn thảnh thơi cầm một tách trà đỏ Anh quốc.
Ứng Ẩn trả đũa bằng cách cố ý điều khiển buồm sai hướng.
Thân thuyền bị gió thổi nghiêng, tách trà đỏ của Thương Thiệu bất ngờ đổ ra người.
Thương Thiệu: "..."
Cũng có khi sóng cao. Nước dâng, thuyền nâng lên rồi lại bị hất xuống, gần như có cảm giác mất trọng lực. Buồm không đúng, thuyền chỉ xoay vòng trong sóng, đột nhiên một đợt sóng lớn ập đến, Ứng Ẩn hét lên, Thương Thiệu bảo vệ cô nhưng cả hai đều ướt sũng.
Anh hiếm khi lâm vào tình cảnh lúng túng như vậy, chiếc áo sơ mi lanh của anh giờ đã trở nên trong suốt. Ứng Ẩn làm chuyện xấu, tim đập nhanh, vừa thở vừa cười, nhưng khi thấy ánh mắt nguy hiểm của anh, cô biết là mình gặp rắc rối.
Cô định chạy, nhưng trượt chân trên boong tàu ướt sũng, và bị anh túm lấy eo.
"Cố tình à?" Thương Thiệu vừa hỏi, vừa dùng tay lau mặt.
"Em thật sự không biết." Ứng Ẩn như một chú cún con bị ướt mưa, ngước mắt nhìn lên, cố tỏ ra tội nghiệp.
"Giờ thì không sợ thuyền lật nữa sao?"
"Anh đã nói, dù thế nào cũng sẽ không lật mà... ưm!" Cô vội bào chữa, nhưng bị Thương Thiệu hôn mạnh, đè xuống boong thuyền phía đuôi.
Nước biển rất lạnh, dưới thân thể anh, Ứng Ẩn bắt đầu run rẩy, môi cô bị ép mở ra, dưới chiếc áo Polo trắng, dây cài của áo ngực thể thao bung ra ngay từ phía trước ngực.
Sự gò bó bỗng nhiên biến mất, Ứng Ẩn thở gấp, đôi chân dài đan vào nhau làm bẩn cả boong thuyền.
Thương Thiệu nhìn cô đầy chiếm hữu, "Thấy kích thích không?"
Anh nói một cách ẩn ý, giọng trầm xuống: "Em đã làm anh hứng lên thì sẽ không dễ kết thúc đâu."
Anh biết tay mình đã bẩn sau khi chơi với dây buồm nên chia tay cô ra, môi lưỡi từ trên đi xuống dưới.
Trời đất như một tấm màn, xung quanh là biển sâu không thấy đáy, Ứng Ẩn bắt đầu lo lắng, thần kinh trở nên nhạy cảm.
Không lâu sau, cô đầu hàng hoàn toàn, thân thuyền cũng rung lắc vì sự kháng cự và né tránh của cô càng làm tăng thêm sự hứng thú.
Khi thuyền không di chuyển, thời gian dường như trôi chậm lại. Thỉnh thoảng có cá nhảy lên boong, lưng màu bạc lấp lánh, nhảy nhót một hồi rồi được Ứng Ẩn thả lại xuống biển. Cà phê và trà luôn được pha sẵn, trong hương thơm, Ứng Ẩn tựa vào lòng anh, cùng anh ngắm hoàng hôn màu cam phủ khắp bầu trời.
"Em muốn tổ chức đám cưới ở đâu?" Thương Thiệu hỏi một cách không suy nghĩ.
"Nơi mà không ai biết đến." Ứng Ẩn đáp ngay, theo cảm hứng: "Ngay tại đây."
"..."
"Thương Thiệu, anh có đồng ý lấy Ứng Ẩn làm vợ, dù là trong cái chết, bệnh tật, giàu sang hay nghèo khó..." Cô lẩm bẩm một cách tùy tiện.
Cô chưa nói xong đã bị anh bịt miệng. Anh hơi ngồi dậy rồi đè cô xuống, ánh mắt nhìn cô phản chiếu ánh hoàng hôn, bất đắc dĩ: "Đừng tùy tiện như vậy."
Ứng Ẩn mím chặt môi, rúc vào lòng anh: "Em chỉ đùa thôi mà. Em biết là em không có quyền quyết định."
Dễ hiểu thôi, một gia đình như Thương Thiệu, với vị thế như vậy, ngay cả anh cũng chưa chắc có quyền quyết định về lễ cưới chứ đừng nói đến cô. Đám cưới chắc chắn sẽ rất hoành tráng, cô có thể chọn từ khắp nơi trên thế giới, khách khứa toàn những người nổi tiếng, mặc vest và váy dạ hội, giữa hương thơm nước hoa và bóng tóc sáng loáng, những tháp rượu champagne cao ba bốn mươi tầng, rượu chảy như suối trong veo. Cô sẽ mặc chiếc váy cưới đắt đỏ được may đo hoàn toàn bằng tay, có lẽ thậm chí còn được đính kim cương, một cái giá có thể lên đến hàng triệu.
Nhưng những hình ảnh này không phải là điều cô mơ ước.
Cô mơ ước nhìn thấy ánh mắt của Thương Thiệu khi lần đầu tiên nhìn thấy cô mặc váy cưới, mơ về bãi cỏ chỉ có anh và cô, mơ về việc anh nắm tay cô rồi thì thầm dịu dàng bên tai cô rằng, "Em mặc váy cưới thật đẹp."
"Em quyết định." Thương Thiệu ôm cô vào lòng: "Em muốn tổ chức ở đâu thì chúng ta sẽ tổ chức ở đó trước."
Ứng Ẩn phấn khích: "Lén lút được không?"
Thương Thiệu bật cười: "Không phải lén lút, nhưng chỉ nghe theo ý em thôi. Em muốn mời ai thì mời, không muốn mời thì không mời."
"Đêm qua em mơ thấy điều này." Ứng Ẩn đột nhiên nói.
"Mơ thấy gì?"
"Mơ thấy em đứng dưới mưa ngoài đường còn xe của anh đi ngang qua mà không thấy em." Ứng Ẩn ngẩng cao cằm lên.
"Có thể là vậy." Thương Thiệu không cố trấn an cô.
"Mọi thứ sẽ khác đi." Trái tim Ứng Ẩn thắt lại.
Thương Thiệu nắm lấy cổ tay cô, cúi xuống, tìm môi cô: "Mọi thứ sẽ không có gì thay đổi."
Đàn cá heo bơi qua, lưng bạc lấp lánh trong ánh chiều tà và ánh trăng.
"Không biết trên bờ thế nào rồi." Ứng Ẩn nhắm mắt lại, "Về nhà chắc em sẽ bị Ứng Phàm và Đình Văn mắng chết."
Dù đại dương là nơi trú ẩn an toàn nhưng cũng không thể mãi trốn tránh không lên bờ.
Ngày thứ năm, du thuyền cập bến, dù đã có dây cảnh báo và đội ngũ bảo vệ mặc đồ đen đứng gác khắp nơi nhưng vẫn không thể ngăn được tiếng bấm máy và ánh đèn flash chớp nháy. Trên trời, những chiếc drone bay vo ve như đàn ong, không biết có bao nhiêu chiếc.
Những bức ảnh lúc họ xuống thuyền không thể tránh khỏi bị công khai, mạng xã hội vừa mới lắng xuống lại rộn ràng trở lại. Trong ống kính tele, Ứng Ẩn rất kín đáo, đeo kính râm và đội mũ ngư phủ rất chặt, một tay cô được Thương Thiệu nắm chặt bên cạnh.
Chiếc Maybach đã chờ sẵn bên cạnh, cả hai lên xe, rèm che đã chặn hết tầm nhìn xung quanh.
Sau khi đón được người an toàn, ngay cả chú Khang cũng thở phào nhẹ nhõm, cười lắc đầu: "Làm ngôi sao thật không phải chuyện dễ."
Ứng Ẩn an ủi ông: "Không sao đâu, chỉ một thời gian thôi, họ còn nhiều chuyện khác để theo đuổi, hơn nữa tôi rồi cũng sẽ hết nổi tiếng."
Chú Khang không nhịn được cười: "Thiếu phu nhân, cô thật khiêm tốn."
Ứng Ẩn bị sặc nước, ho sặc sụa, cô nhận lấy tờ giấy từ Thương Thiệu.
"Đừng gọi tôi như vậy..." Cô đỏ mặt.
Nụ cười trong mắt Thương Thiệu đầy ẩn ý: "Đừng làm khó chú Khang."
Chú Khang vẫn giữ giọng điệu lịch sự: "Không giấu gì cô, tôi đã luyện tập từ lâu rồi. Trong lòng tôi, cô từ lâu đã là thiếu phu nhân."
Ứng Ẩn không ngừng liếm môi, không thể kiềm chế được, cô vùi mặt vào đầu gối, tóc và cổ tỏa ra hơi nóng.
Chiếc Maybach phiên bản đặc biệt đã lên top tìm kiếm gây ra một làn sóng thảo luận khác.
【Maybach phiên bản đặc biệt... Giờ thì tôi hiểu thế nào là vẻ đẹp của sự đơn giản】
【Tuyệt đối đỉnh】
【Biển số xe đủ để mua hai căn nhà】
【Ông chủ cao sang như vậy có ổn không, đi trên đường chắc chắn sẽ bị bao vây 233】
【Được rồi, đã bắt cóc vợ tôi, để anh ấy cũng cảm nhận nỗi khổ của sự nổi tiếng (đùa thôi)】
Chiếc Maybach trở về biệt thự ven biển rồi đổi sang một chiếc xe khác, dưới sự che chắn của nhiều xe, họ lái về căn biệt thự nhỏ của Ứng Ẩn.
Khi bánh xe lên con đường dốc, Ứng Phàm đứng trên ban công tầng hai, qua những tán cây cao lớn bà có thể thấy rõ ràng bóng dáng người ngồi trong xe.
Bà ấy cảm thấy rất phức tạp trong những ngày này.
Trên mạng, mọi người đã mổ xẻ từng chi tiết về mối quan hệ của họ, liên tục có người xuất hiện để tung ra thông tin.
"Có ai nhớ lần Ẩn Ẩn đi thăm trụ sở Tần Đức không? Giọng đó chính là của Thương Thiệu, trời ơi, anh ấy còn dùng tên giả là Kim Nguyên Dân để phỏng vấn cô ấy, thật khiến tôi phát cuồng!"
"Đúng, đúng, anh ấy còn hỏi gì nữa?"
"Anh ấy hỏi là, anh ấy đã cãi nhau với bạn gái, không biết phải dỗ như thế nào, còn nói bạn gái anh ấy là một cô gái trẻ, có thể không thích anh ấy nhiều như vậy khiến anh ấy hơi lúng túng."
"!!!!!!"
"Trời ơi, thật khiến tôi chết mê chết mệt, anh ấy giỏi quá!"
"Trời... một tình yêu tuyệt vời."
Ứng Phàm nghĩ: "Không phải thật đâu."
"Trên thảm đỏ của giải thưởng Ngân Hà, đại ca có ý đồ không tốt! Tôi hoàn toàn nghi ngờ và có chứng cứ! Cách anh ấy nhìn cô ấy không đúng chút nào!"
"Trời ạ, người này rõ ràng là rất quen thuộc với việc này rồi (đang rơi vào trạng thái thần trí không rõ)."
"Ai đã cho anh ấy can đảm để lén lút yêu đương?"
"Nghe nói đại ca tự nhận mình là người bình thường."
"Anh này nghĩ gì khi ôm Ẩn Ẩn? Ăn thịt thiên nga hay là quyết tâm chiếm lấy cô gái này (đừng để ý đến tôi, tôi chỉ là một con chó nhỏ thôi)."
"Định nghĩa lại người bình thường."
"Làm ơn tỉnh lại đi, chỉ cần đứng cạnh Ẩn Ẩn là đủ để được tôn sùng rồi, ai mà là người bình thường chứ!"
"Lúc ở mỏ đồng chắc là vui mừng lắm nhỉ?"
Ứng Phàm nghĩ: "Vui mừng hay không, không biết nhưng chắc chắn không phải thật."
"Tại sự kiện ra mắt phim Thiên Kinh Địa Nghĩa... hỏi thẳng... nếu cô ấy có bạn trai, liệu cô ấy có soát trang cá nhân của anh ấy không..."
"Thật không thể tin được, thật ngọt ngào, tôi muốn cười."
"Nói thêm một ngàn lần nữa, anh ấy thật giỏi, chuyện gì thế này?"
"Các công tử khác có thể cạnh tranh được không?"
"Tôi đã xem đi xem lại video này, thấy Ẩn Ẩn từ cổ đến dái tai đều đỏ lên."
"Bộ phim tình cảm ngọt ngào nhất cũng không thể so với họ."
Ứng Phàm nghĩ: "Ừ ừ, đúng vậy, ngọt ngào thật, nhưng không phải thật thì càng tuyệt."
"Anh ấy còn ở đoàn phim suốt hai tháng, đón năm mới, trực thăng tự do điều khiển."
"Đại ca như vậy chẳng phải nên bận rộn cả ngày sao, khó tưởng tượng."
"Đúng là não cá vàng."
"Vì điều này, tôi cũng phải xem "Tuyết Xanh"!"
"Nghe nói thời gian đó Ẩn Ẩn đã không ổn lắm, cách Lý Sơn hành hạ diễn viên rất nổi tiếng..."
"Tôi đã thấy bức ảnh chính thức anh ấy đăng trên mạng, có lẽ là chụp ở Tân Cương. Không biết sao nhưng cảm giác rất là... hai người họ đang dựa vào nhau mà sống (cố gắng mô tả)."
"Tôi hiểu, đó là cảm giác vượt qua tất cả, tầng lớp, tiền bạc, danh vọng, rất trong sáng. Ngay từ lúc đầu tiên nhìn thấy, tôi đã cảm động."
Ứng Phàm đặt điện thoại xuống, lại cầm lên, phóng to bức ảnh đó lên để nhìn kỹ từng chi tiết.
Bức ảnh rất có ý nghĩa, nhưng bà không thể nhìn rõ mặt con gái mình, không biết cảm xúc của cô ra sao. Bà chỉ biết dường như con gái mình đang được anh ấy bảo vệ hết sức, như thể anh ấy đang cố giành lấy cô từ tay tuyết, chỉ chậm một chút thôi, cô ấy sẽ tan vào tuyết.
Tuấn Nghi chạy ra sân, như một người hầu nhỏ giúp Ứng Ẩn mở cửa xe.
Thương Thiệu đành tự xuống xe, trên tay cầm theo một bộ vest, bất lực nhìn Ứng Ẩn bị Tuấn Nghi ôm chặt.
"Được rồi, được rồi, làm như vừa trải qua cơn thập tử nhất sinh vậy." Ứng Ẩn vỗ lưng cô ấy.
"Da chị bị đen rồi."
Ứng Ẩn: "...Em có thể im lặng không?"
"Không sao, đây là hiện tượng đen da tạm thời, dưỡng trong một tuần là trắng lại thôi." Tuấn Nghi nghiêm túc nói, bí mật nói nhỏ: "Dì đang không vui trên tầng hai kìa."
Ứng Ẩn nhẹ "ừ" một tiếng, ánh mắt tìm đến Thương Thiệu. Sau khi thấy anh nhẹ gật đầu, cô mới yên tâm một chút, cô đi vòng qua đuôi xe, nắm lấy tay cùng anh bước vào nhà.
"Mẹ em sẽ không ghét anh đâu." Ứng Ẩn nói rất nghiêm túc, "Anh là kiểu người mà bà ấy thậm chí không dám mơ tới."
Thương Thiệu đã chuẩn bị một món quà, sau khi được chú Khang tỉ mỉ chọn lọc, món quà đã được chính anh và Ứng Ẩn quyết định. Đó là một chiếc trâm hoa linh lan, nhụy hoa được làm từ kim cương vàng cao cấp, lá và cành được đính những viên kim cương nhỏ trong suốt, rất thanh nhã và sang trọng.
Sự đắt giá của món quà này có mức độ, nó được chuẩn bị rất chu đáo nhưng không vượt quá giới hạn lễ nghĩa.
Ứng Phàm giả vờ ngồi trên tầng hai uống trà đọc báo, tai nghe tiếng bước chân đến gần, khuôn mặt không chút biểu cảm, vẫn đẹp đẽ và bình thản như vậy.
"Mẹ." Ứng Ẩn gọi bà một tiếng.
Ứng Phàm đáp lại một tiếng "ừ," đặt cốc trở lại đĩa, động tác ngẩng đầu rất nhẹ nhàng và chậm rãi, đầu tiên nhìn Ứng Ẩn một cái sau đó mới liếc qua Thương Thiệu.
Ngay cái nhìn đầu tiên, trong lòng bà đã thắt lại một chút.
Đây thực sự không phải là một người đàn ông mà bất kỳ phụ nữ nào có thể nắm bắt được. Hoặc có thể nói, vượt qua cả phạm vi giới tính — Ứng Phàm không thể tưởng tượng ra bất kỳ ai có thể kiểm soát anh.
Thương Thiệu nhẹ cúi đầu, khom người, chào: "Chào dì."
Giọng nói trầm, âm sắc trong trẻo như màu của rượu hảo hạng, âm thanh như tiếng đá quý, sự quý phái toát ra từ hai từ ngắn ngủi.
Ứng Phàm đứng dậy khỏi chỗ ngồi: "Thương..."
Bà không biết nên gọi anh là gì.
"Gọi cháu là A Thiệu được rồi, người lớn trong nhà đều gọi cháu như vậy." Thương Thiệu khẽ nhếch môi, giọng điệu chậm rãi, lịch sự và lễ phép.
"Mời ngồi." Ứng Phàm không biết nói gì thêm, chỉ có thể mời anh ngồi xuống trò chuyện. "Ngồi xuống trò chuyện."
Thương Thiệu mỉm cười: "Xin lỗi vì đã làm phiền."
Anh ngồi xuống, trước tiên xin lỗi: "Đáng lẽ cháu nên đến thăm dì từ sớm, nhưng cháu nghĩ, ưu tiên nên là tạo sự bất ngờ cho Ứng Ẩn nên đã mạo muội hành động trước, sau khi cầu hôn thành công mới tính đến chuyện đến thăm dì. Nhưng không ngờ đã xảy ra quá nhiều chuyện trên mạng khiến dì phải lo lắng."
Ứng Phàm ngồi thẳng lưng, chỉ còn lại một tia thở dài lo lắng.
Mặc dù cách một chiếc bàn trà nhưng Ứng Phàm vẫn cảm nhận được sức mạnh từ anh. Nhưng rõ ràng anh ấy rất điềm tĩnh và tôn trọng.
"Anh Thương, anh khách sáo rồi. Con bé Ứng Ẩn chắc chắn đã gây nhiều phiền toái cho anh trong những ngày này."
Thương Thiệu nhếch môi, ánh mắt dịu dàng dừng lại trên khuôn mặt cô: "Dì gọi cháu là Anh Thương có nghĩa là dì không muốn gả Ứng Ẩn cho cháu."
Ứng Phàm không tự giác nuốt nước bọt, dưới ánh mắt của anh, bà đổi lời: "A Thiệu."
Gọi như vậy là đồng ý gả Ứng Ẩn cho anh rồi. Ứng Phàm hiểu ra, trong lòng hối hận không thôi, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
Thương Thiệu rõ ràng có thể nhìn thấu bất kỳ ai, nhưng đối với sự không thoải mái của Ứng Phàm, anh vẫn không biểu hiện ra ngoài. Anh chỉ đơn giản là lấy chiếc túi chứa hộp trang sức ra rồi nói: "Lần đầu gặp mặt, một chút quà mọn, không biết dì có thích không."
Ứng Phàm nhận lấy chiếc túi, Ứng Ẩn ngồi xuống bên cạnh bà, "Mẹ thử xem."
Ứng Phàm đành phải thử. Bà mở ra trước mặt hai người, khi nhìn thấy chiếc trâm hoa linh lan tuyệt đẹp và lấp lánh khiến bà không thể thốt nên lời.
"Thích không?" Ứng Ẩn như một cô bé nhỏ nhắn nũng nịu bên cô, khoác tay cô: "Chúng con đã chọn rất lâu đó. Rất hợp với những chiếc áo khoác và váy của mẹ."
Ứng Phàm không thể nói rằng cô không thích, chỉ có thể lẩm bẩm: "Thật là quá tốn kém."
Thương Thiệu ở lại uống hai tách trà cùng họ, Tuấn Nghi chuẩn bị bữa tối, anh ở lại cùng dùng bữa, coi như đã đến nhà Ứng Phàm làm khách. Mãi đến chín giờ tối, khi bữa ăn đã kết thúc, trà cũng đã uống đủ, Ứng Phàm vẫn không thể hỏi về việc hợp đồng.
Bà đứng dưới vòm cửa nhìn Thương Thiệu lên xe, sau khi thấy anh được tài xế đưa đi mới thở phào nhẹ nhõm.
"Một người như anh ta cũng khó tin là con có thể yêu anh ta." Ứng Phàm vỗ nhẹ vào tay Ứng Ẩn, vuốt ve.
"Anh ấy rất tuyệt vời, mẹ không thể tưởng tượng được anh ấy tuyệt vời thế nào đâu." Ứng Ẩn khẽ chu môi.
Ứng Phàm nhìn con gái dưới ánh đèn đường: "Mẹ không thể tưởng tượng được anh ấy tuyệt vời đến mức nào, phải chăng là vì con đã không nói với mẹ về những khó khăn và đau khổ mà con đã trải qua?"
Ứng Ẩn sững sờ, không biết mẹ mình đang ám chỉ chuyện gì, trong lòng bất an.
Ứng Phàm thở dài một tiếng, đưa tay lên, vuốt tóc, mắt và má của cô.
"Sắp làm cô dâu rồi." Bà nghẹn ngào nói, nước mắt nóng hổi lăn dài.
Sau năm ngày, khi Ứng Ẩn đã dần quen với cách gọi này, cô lại cố tình gọi anh là "Anh Thương", vì thế lại chịu thêm một đợt "trừng phạt".
Trước đây, khi gọi anh là "Anh Thương", cô luôn đầy sự kính trọng, không ngờ có một ngày cô lại bị anh chinh phục từng chút một giữa những tiếng gọi "chồng" mềm mại và ngọt ngào.
Trên du thuyền có đủ mọi thứ gồm căn phòng ngủ chính kết nối với boong tàu rộng hơn bốn trăm mét vuông.
Trên boong tàu, hồ bơi hình tròn được đặt ở trung tâm bao quanh bởi ghế sofa chìm. Ban ngày, Thương Thiệu thường ngồi trên đó đọc sách trong khi Ứng Ẩn bơi lội. Khi cô mệt lại dừng lại sau lưng anh.
Cô đặt hai tay lên bờ đá cẩm thạch sẫm màu, giống như một nàng tiên cá nằm trên tảng đá, khuôn mặt ngọc ngà đọng nước, mái tóc đen như tảo biển. Cô nghiêng đầu lại gần phần cổ của Thương Thiệu.
Thương Thiệu sẽ dành một tay để giúp cô tựa vào thoải mái hơn, lòng bàn tay anh đặt lên mặt cô, ngón tay và lòng bàn tay anh mang theo hương thơm của trang sách.
Ứng Ẩn hôn nhẹ lên đầu ngón tay dài của anh khiến anh cảm thấy ngứa ngáy. Anh cư xử như một quân tử đích thực, dù đưa ngón tay vào trong miệng cô đùa nghịch với chiếc lưỡi mềm nhưng vẫn điềm tĩnh lật qua một trang sách khác.
Mặt trời chiếu rọi rực rỡ, tất cả mọi thứ trên biển đều sáng chói và nóng bỏng, ánh sáng lấp lánh đến mức khó mà chịu nổi.
Khi không đọc sách, họ sẽ vào phòng chiếu phim.
Anh vốn không phải là người thích xem phim, nhưng trên thuyền lại có bộ sưu tập khổng lồ đĩa Blu-ray, có lẽ để khách khứa giải trí.
Khi đang xem phim, Ứng Ẩn nghe thấy hơi thở bên cạnh dần trở nên đều đặn, cô quay đầu nhìn đã thấy Thương Thiệu đã ngủ thiếp đi, một tay chống cằm, khuỷu tay tựa lên tay vịn. Trong bóng tối, ánh sáng từ màn hình chiếu lên gương mặt anh một lớp ánh sáng mờ nhạt.
Ứng Ẩn cố tình làm ồn để đánh thức anh, nhưng lại bị anh kéo vào lòng rồi giữ chặt trong vòng tay anh.
"Em đang làm gì vậy?" Anh tỉnh dậy chỉ trong một giây, một tay giữ sau gáy cô, ánh mắt sau cặp kính đầy tính chiếm hữu.
Ứng Ẩn không biết nói gì mà chỉ phát ra một tiếng "Ưm", Thương Thiệu liền cúi xuống hôn lên gáy cô. Sau khi hôn đến mức cô mê mẩn, anh nhắm mắt giọng khàn khàn hỏi: "Muốn ngồi trong lòng chồng để xem phim sao?"
Cô "ừm" một tiếng, như cừu non vào miệng cọp, dây đai áo ngủ hai bên trượt xuống vai, cô gồng mình, trong ánh sáng bạc của màn hình nắm chặt lấy tay vịn.
Một nơi nào đó trên cơ thể cô đang bị anh làm cho trở nên sáng bóng và ướt át.
Buổi tối, họ ra ban công ngắm sao, món thức uống "goodnight drink" đoạt giải của người pha chế bị ngó lơ, thức uống dành cho cả hai trong sáng đến mức có thể đưa cho trẻ nhỏ uống.
Thời tiết liên tục tốt trong những ngày qua, đến ngày thứ tư, Thương Thiệu thả chiếc thuyền buồm mà du thuyền chở theo để dạy Ứng Ẩn cách chơi thuyền buồm.
Chiếc thuyền dài tám mét, so với du thuyền dài cả trăm mét thì như một hạt gạo nhỏ bé nhưng lại có đầy đủ mọi thứ. Khi bước từ boong tàu vào trong khoang phải cởi giày, nội thất được thiết kế như một máy bay cá nhân, với gỗ tối màu và ghế sofa trắng, sàn nhà rất sạch sẽ và sáng bóng.
Ứng Ẩn không biết gì về thuyền buồm, cô hỏi liệu đây có phải là mẫu cùng loại với chiếc ở La Base không.
"Không phải." Thương Thiệu kéo dây buồm: "Đây là thuyền buồm đua gần bờ, không phải tàu biển."
"Nghe nói có thể chạy rất nhanh."
"Gió bên mạn thuyền có thể giúp đạt tốc độ 30 hải lý. Nhưng trên biển, không có vật tham chiếu nên tốc độ này chỉ khiến em cảm thấy tự do chứ không phải sợ hãi." Thương Thiệu kéo dây điều khiển buồm, nhắc nhở: "Cẩn thận với thanh buồm."
Ứng Ẩn phản xạ ôm đầu và cúi xuống khiến anh bật cười: "Lại đây."
Dù anh đã nhiều lần đảm bảo thuyền buồm hiện đại với cánh quạt sẽ không lật nhưng Ứng Ẩn vẫn bước đi một cách cẩn trọng, tim đập thình thịch.
Chiếc thuyền nhỏ chao đảo.
Khi đến khoang lái ở đuôi thuyền, cô bị Thương Thiệu ôm vào lòng: "Đừng lo lắng, chiếc thuyền này có khả năng thích nghi với thời tiết khắc nghiệt rất tốt, sẽ không nguy hiểm."
"Thời tiết khắc nghiệt?" Ứng Ẩn càng mơ hồ.
"Ví dụ như..." Thương Thiệu ngừng lại, rất nghiêm túc và thản nhiên nói: "Sóng cao năm mét."
Ứng Ẩn: "..."
Trời ơi, cô ngay lập tức muốn nhảy xuống biển và bơi về.
Thương Thiệu cười không ngớt, tay anh ôm chặt lấy eo cô: "Anh sẽ dạy em, đây là một việc rất thú vị, em sẽ thích nó."
"Em không thích." Ứng Ẩn gần như muốn khóc.
Thương Thiệu cười khẽ, vuốt nhẹ má cô, "Chúng ta thử xem."
Trước khi thuyền buồm xuất phát cần chuẩn bị nhiều thứ. Ứng Ẩn không giúp được gì, chỉ ngoan ngoãn ngồi một bên mạn thuyền nhìn anh di chuyển, thắt chặt nút dây hình "số 8", kiểm tra buồm chính rồi tháo dây buồm khỏi trục quay.
Các động tác của anh rất có trật tự, ngón tay vốn tạo cảm giác cao quý nhưng khi điều khiển dây và thắt nút lại trở nên thành thục, điềm tĩnh, cánh tay nổi lên những đường gân xanh.
Không lạ gì khi anh cũng rất thuần thục trong việc cởi quần áo phụ nữ.
Khi làm những việc này, Thương Thiệu ít nói, môi mỏng hơi mím lại. Anh đeo kính râm khiến Ứng Ẩn không thể nhìn thấy mắt anh, nhưng luôn có cảm giác anh rất tập trung.
Sau khi hoàn tất mọi công việc chuẩn bị, Thương Thiệu điều khiển cần lái đưa thuyền từ góc 45 độ với hướng gió vào vùng gió một cách êm ái.
Buồm chính bỗng nhiên rung lắc mạnh. Anh cười nhàn nhạt nói với Ứng Ẩn: "Em xem, hướng gió thay đổi rồi."
Anh tỏ ra rất thoải mái với sự thay đổi đột ngột và khó lường này.
Dây thừng bất ngờ bị kéo căng, góc giữa thuyền và gió thay đổi, buồm trước và buồm chính đều căng đầy gió, và sự rung lắc ngừng lại.
Chiếc thuyền buồm tiến về phía trước với tốc độ tối đa, gió rít mạnh bên tai ở tốc độ 30 hải lý.
"Nhanh quá!" Ứng Ẩn toát mồ hôi trong lòng bàn tay.
"Chúng ta chơi một trò thú vị nhé!" Thương Thiệu đột nhiên nói rồi nhắc cô: "Bám chắc vào."
Ứng Ẩn đã nắm chặt lan can, nghe anh nói vậy lại vô thức nắm chặt hơn. Trước khi kịp nhận ra trò "thú vị" mà anh nói là gì, thân thuyền đột ngột nghiêng về phía cô, gần như muốn lật.
Ứng Ẩn hét lên, tay nắm lan can đã chạm vào nước biển.
"Thuyền sắp lật rồi!"
Cô hoảng loạn, trong khi Thương Thiệu thì vẫn bình tĩnh.
"Không đâu." Anh điềm tĩnh thả một chút buồm ra rồi hỏi Ứng Ẩn: "Thấy thú vị không? Thả lỏng đi."
"Không thú vị chút nào..." Ứng Ẩn rên rỉ.
"Xin anh đi?"
Ứng Ẩn: "..."
"Thuyền vẫn sẽ lật trong góc với gió..."
"Chồng ơi, chồng ơi, chồng ơi!" Ứng Ẩn lập tức cầu cứu.
Còn chủ động hơn cả khi ở trên giường.
Thương Thiệu cố gắng nén cười nhẹ nhàng nói: "Anh không nghe rõ."
"Đồ khốn." Ứng Ẩn tức giận mắng khiến anh bật cười.
"Chờ anh một chút." Anh ngừng cười rồi trở nên nghiêm túc.
Ngay giây sau, giữa buồm căng đầy và gió mạnh, anh thực hiện động tác "đè boong". Đè boong đòi hỏi sức mạnh từ cơ bụng và lưng. Ứng Ẩn nhìn anh thò người ra ngoài mạn thuyền, gần như song song với mặt biển khiến tim cô thót lại.
Khi thuyền ổn định, Thương Thiệu thả lỏng dây buồm, để thuyền dừng lại rồi nhảy xuống boong sau.
Ứng Ẩn lảo đảo bước tới, chân cô mềm nhũn lại bị vướng dây thừng ngã vào lòng Thương Thiệu.
"Chân mềm rồi à?" Anh dùng một tay giữ cô vững, còn cố ý trêu cô.
Ngón tay Ứng Ẩn run rẩy, cơ thể không ngừng run lên từng cơn, cô nhìn anh, ánh mắt hoảng loạn, uất ức và lạc lõng.
Lúc này, cơ thể cô đang bị điều khiển bởi adrenaline, ánh mắt Thương Thiệu tối sầm lại, anh uốn cong eo cô, hôn cô một cách mạnh mẽ, cả hai ngã xuống boong thuyền.
"Thú vị không?" Anh hỏi lại một lần nữa trong khi xoa môi cô.
Ứng Ẩn khẽ "ừm", ánh mắt cô dần tỉnh táo trở lại.
"Điều khiển thuyền buồm là một môn thể thao trí tuệ."
Thương Thiệu vừa nói vừa bế cô ngồi vào lòng: "Nếu em có thể nhận biết được gió, phán đoán hướng gió, tận dụng gió, em có thể làm được bất cứ điều gì. Hãy nghĩ mà xem, ở đây mọi thứ đều thay đổi trong chớp mắt, không có dấu vết, không thể dự đoán hay nắm bắt, chỉ có một khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc. Em cần cảm nhận những thay đổi tinh tế nhất, lên kế hoạch trước, điều khiển những công cụ hạn chế trong tay em, tìm ra cơ hội thích hợp nhất để hành động."
Ứng Ẩn lắng nghe cẩn thận.
"Bất kỳ sự do dự nào cũng sẽ khiến em thất bại trước gió. Nhưng nếu em có thể phán đoán và tận dụng mọi thứ theo ý muốn, thì hướng đi, tốc độ của em, là thong thả hay tiến lên nhanh chóng, tất cả đều do em kiểm soát."
Ứng Ẩn đã hiểu.
Cô nghĩ đây mới thực sự là môn thể thao anh thích.
"Vậy khi gặp gió ngược thì sao?" Cô ngây thơ hỏi vì không hiểu gì về thuyền buồm.
Thương Thiệu mỉm cười: "Gió ngược càng nhanh, hiệu ứng Bernoulli. Chúng ta hiện đang ở trạng thái ngược gió, em nhìn này, gió đang ở góc 45 độ với mạn thuyền." Anh hướng dẫn Ứng Ẩn cách đọc chỉ báo hướng gió.
Suốt cả ngày, cô được anh dạy thực hành.
Cách nhận biết hướng và sức gió, cách phán đoán hướng dòng nước và sóng biển, cách thu và thả buồm, kiểm soát hướng buồm nhận gió... góc giữa buồm, thân thuyền và gió... Ứng Ẩn nghe đến nỗi đầu óc quay cuồng.
Cô vốn học múa, lẽ ra tay chân cô phải rất linh hoạt và khả năng điều khiển tốt, nhưng khi sóng gió nổi lên, cô vẫn rối ren, thường xuyên nhìn mũi thuyền lệch khỏi hướng mà không thể làm gì.
Đôi khi, góc độ không đúng, buồm chính và buồm trước rung lắc khiến cô hoảng loạn, Thương Thiệu thì vẫn thảnh thơi cầm một tách trà đỏ Anh quốc.
Ứng Ẩn trả đũa bằng cách cố ý điều khiển buồm sai hướng.
Thân thuyền bị gió thổi nghiêng, tách trà đỏ của Thương Thiệu bất ngờ đổ ra người.
Thương Thiệu: "..."
Cũng có khi sóng cao. Nước dâng, thuyền nâng lên rồi lại bị hất xuống, gần như có cảm giác mất trọng lực. Buồm không đúng, thuyền chỉ xoay vòng trong sóng, đột nhiên một đợt sóng lớn ập đến, Ứng Ẩn hét lên, Thương Thiệu bảo vệ cô nhưng cả hai đều ướt sũng.
Anh hiếm khi lâm vào tình cảnh lúng túng như vậy, chiếc áo sơ mi lanh của anh giờ đã trở nên trong suốt. Ứng Ẩn làm chuyện xấu, tim đập nhanh, vừa thở vừa cười, nhưng khi thấy ánh mắt nguy hiểm của anh, cô biết là mình gặp rắc rối.
Cô định chạy, nhưng trượt chân trên boong tàu ướt sũng, và bị anh túm lấy eo.
"Cố tình à?" Thương Thiệu vừa hỏi, vừa dùng tay lau mặt.
"Em thật sự không biết." Ứng Ẩn như một chú cún con bị ướt mưa, ngước mắt nhìn lên, cố tỏ ra tội nghiệp.
"Giờ thì không sợ thuyền lật nữa sao?"
"Anh đã nói, dù thế nào cũng sẽ không lật mà... ưm!" Cô vội bào chữa, nhưng bị Thương Thiệu hôn mạnh, đè xuống boong thuyền phía đuôi.
Nước biển rất lạnh, dưới thân thể anh, Ứng Ẩn bắt đầu run rẩy, môi cô bị ép mở ra, dưới chiếc áo Polo trắng, dây cài của áo ngực thể thao bung ra ngay từ phía trước ngực.
Sự gò bó bỗng nhiên biến mất, Ứng Ẩn thở gấp, đôi chân dài đan vào nhau làm bẩn cả boong thuyền.
Thương Thiệu nhìn cô đầy chiếm hữu, "Thấy kích thích không?"
Anh nói một cách ẩn ý, giọng trầm xuống: "Em đã làm anh hứng lên thì sẽ không dễ kết thúc đâu."
Anh biết tay mình đã bẩn sau khi chơi với dây buồm nên chia tay cô ra, môi lưỡi từ trên đi xuống dưới.
Trời đất như một tấm màn, xung quanh là biển sâu không thấy đáy, Ứng Ẩn bắt đầu lo lắng, thần kinh trở nên nhạy cảm.
Không lâu sau, cô đầu hàng hoàn toàn, thân thuyền cũng rung lắc vì sự kháng cự và né tránh của cô càng làm tăng thêm sự hứng thú.
Khi thuyền không di chuyển, thời gian dường như trôi chậm lại. Thỉnh thoảng có cá nhảy lên boong, lưng màu bạc lấp lánh, nhảy nhót một hồi rồi được Ứng Ẩn thả lại xuống biển. Cà phê và trà luôn được pha sẵn, trong hương thơm, Ứng Ẩn tựa vào lòng anh, cùng anh ngắm hoàng hôn màu cam phủ khắp bầu trời.
"Em muốn tổ chức đám cưới ở đâu?" Thương Thiệu hỏi một cách không suy nghĩ.
"Nơi mà không ai biết đến." Ứng Ẩn đáp ngay, theo cảm hứng: "Ngay tại đây."
"..."
"Thương Thiệu, anh có đồng ý lấy Ứng Ẩn làm vợ, dù là trong cái chết, bệnh tật, giàu sang hay nghèo khó..." Cô lẩm bẩm một cách tùy tiện.
Cô chưa nói xong đã bị anh bịt miệng. Anh hơi ngồi dậy rồi đè cô xuống, ánh mắt nhìn cô phản chiếu ánh hoàng hôn, bất đắc dĩ: "Đừng tùy tiện như vậy."
Ứng Ẩn mím chặt môi, rúc vào lòng anh: "Em chỉ đùa thôi mà. Em biết là em không có quyền quyết định."
Dễ hiểu thôi, một gia đình như Thương Thiệu, với vị thế như vậy, ngay cả anh cũng chưa chắc có quyền quyết định về lễ cưới chứ đừng nói đến cô. Đám cưới chắc chắn sẽ rất hoành tráng, cô có thể chọn từ khắp nơi trên thế giới, khách khứa toàn những người nổi tiếng, mặc vest và váy dạ hội, giữa hương thơm nước hoa và bóng tóc sáng loáng, những tháp rượu champagne cao ba bốn mươi tầng, rượu chảy như suối trong veo. Cô sẽ mặc chiếc váy cưới đắt đỏ được may đo hoàn toàn bằng tay, có lẽ thậm chí còn được đính kim cương, một cái giá có thể lên đến hàng triệu.
Nhưng những hình ảnh này không phải là điều cô mơ ước.
Cô mơ ước nhìn thấy ánh mắt của Thương Thiệu khi lần đầu tiên nhìn thấy cô mặc váy cưới, mơ về bãi cỏ chỉ có anh và cô, mơ về việc anh nắm tay cô rồi thì thầm dịu dàng bên tai cô rằng, "Em mặc váy cưới thật đẹp."
"Em quyết định." Thương Thiệu ôm cô vào lòng: "Em muốn tổ chức ở đâu thì chúng ta sẽ tổ chức ở đó trước."
Ứng Ẩn phấn khích: "Lén lút được không?"
Thương Thiệu bật cười: "Không phải lén lút, nhưng chỉ nghe theo ý em thôi. Em muốn mời ai thì mời, không muốn mời thì không mời."
"Đêm qua em mơ thấy điều này." Ứng Ẩn đột nhiên nói.
"Mơ thấy gì?"
"Mơ thấy em đứng dưới mưa ngoài đường còn xe của anh đi ngang qua mà không thấy em." Ứng Ẩn ngẩng cao cằm lên.
"Có thể là vậy." Thương Thiệu không cố trấn an cô.
"Mọi thứ sẽ khác đi." Trái tim Ứng Ẩn thắt lại.
Thương Thiệu nắm lấy cổ tay cô, cúi xuống, tìm môi cô: "Mọi thứ sẽ không có gì thay đổi."
Đàn cá heo bơi qua, lưng bạc lấp lánh trong ánh chiều tà và ánh trăng.
"Không biết trên bờ thế nào rồi." Ứng Ẩn nhắm mắt lại, "Về nhà chắc em sẽ bị Ứng Phàm và Đình Văn mắng chết."
Dù đại dương là nơi trú ẩn an toàn nhưng cũng không thể mãi trốn tránh không lên bờ.
Ngày thứ năm, du thuyền cập bến, dù đã có dây cảnh báo và đội ngũ bảo vệ mặc đồ đen đứng gác khắp nơi nhưng vẫn không thể ngăn được tiếng bấm máy và ánh đèn flash chớp nháy. Trên trời, những chiếc drone bay vo ve như đàn ong, không biết có bao nhiêu chiếc.
Những bức ảnh lúc họ xuống thuyền không thể tránh khỏi bị công khai, mạng xã hội vừa mới lắng xuống lại rộn ràng trở lại. Trong ống kính tele, Ứng Ẩn rất kín đáo, đeo kính râm và đội mũ ngư phủ rất chặt, một tay cô được Thương Thiệu nắm chặt bên cạnh.
Chiếc Maybach đã chờ sẵn bên cạnh, cả hai lên xe, rèm che đã chặn hết tầm nhìn xung quanh.
Sau khi đón được người an toàn, ngay cả chú Khang cũng thở phào nhẹ nhõm, cười lắc đầu: "Làm ngôi sao thật không phải chuyện dễ."
Ứng Ẩn an ủi ông: "Không sao đâu, chỉ một thời gian thôi, họ còn nhiều chuyện khác để theo đuổi, hơn nữa tôi rồi cũng sẽ hết nổi tiếng."
Chú Khang không nhịn được cười: "Thiếu phu nhân, cô thật khiêm tốn."
Ứng Ẩn bị sặc nước, ho sặc sụa, cô nhận lấy tờ giấy từ Thương Thiệu.
"Đừng gọi tôi như vậy..." Cô đỏ mặt.
Nụ cười trong mắt Thương Thiệu đầy ẩn ý: "Đừng làm khó chú Khang."
Chú Khang vẫn giữ giọng điệu lịch sự: "Không giấu gì cô, tôi đã luyện tập từ lâu rồi. Trong lòng tôi, cô từ lâu đã là thiếu phu nhân."
Ứng Ẩn không ngừng liếm môi, không thể kiềm chế được, cô vùi mặt vào đầu gối, tóc và cổ tỏa ra hơi nóng.
Chiếc Maybach phiên bản đặc biệt đã lên top tìm kiếm gây ra một làn sóng thảo luận khác.
【Maybach phiên bản đặc biệt... Giờ thì tôi hiểu thế nào là vẻ đẹp của sự đơn giản】
【Tuyệt đối đỉnh】
【Biển số xe đủ để mua hai căn nhà】
【Ông chủ cao sang như vậy có ổn không, đi trên đường chắc chắn sẽ bị bao vây 233】
【Được rồi, đã bắt cóc vợ tôi, để anh ấy cũng cảm nhận nỗi khổ của sự nổi tiếng (đùa thôi)】
Chiếc Maybach trở về biệt thự ven biển rồi đổi sang một chiếc xe khác, dưới sự che chắn của nhiều xe, họ lái về căn biệt thự nhỏ của Ứng Ẩn.
Khi bánh xe lên con đường dốc, Ứng Phàm đứng trên ban công tầng hai, qua những tán cây cao lớn bà có thể thấy rõ ràng bóng dáng người ngồi trong xe.
Bà ấy cảm thấy rất phức tạp trong những ngày này.
Trên mạng, mọi người đã mổ xẻ từng chi tiết về mối quan hệ của họ, liên tục có người xuất hiện để tung ra thông tin.
"Có ai nhớ lần Ẩn Ẩn đi thăm trụ sở Tần Đức không? Giọng đó chính là của Thương Thiệu, trời ơi, anh ấy còn dùng tên giả là Kim Nguyên Dân để phỏng vấn cô ấy, thật khiến tôi phát cuồng!"
"Đúng, đúng, anh ấy còn hỏi gì nữa?"
"Anh ấy hỏi là, anh ấy đã cãi nhau với bạn gái, không biết phải dỗ như thế nào, còn nói bạn gái anh ấy là một cô gái trẻ, có thể không thích anh ấy nhiều như vậy khiến anh ấy hơi lúng túng."
"!!!!!!"
"Trời ơi, thật khiến tôi chết mê chết mệt, anh ấy giỏi quá!"
"Trời... một tình yêu tuyệt vời."
Ứng Phàm nghĩ: "Không phải thật đâu."
"Trên thảm đỏ của giải thưởng Ngân Hà, đại ca có ý đồ không tốt! Tôi hoàn toàn nghi ngờ và có chứng cứ! Cách anh ấy nhìn cô ấy không đúng chút nào!"
"Trời ạ, người này rõ ràng là rất quen thuộc với việc này rồi (đang rơi vào trạng thái thần trí không rõ)."
"Ai đã cho anh ấy can đảm để lén lút yêu đương?"
"Nghe nói đại ca tự nhận mình là người bình thường."
"Anh này nghĩ gì khi ôm Ẩn Ẩn? Ăn thịt thiên nga hay là quyết tâm chiếm lấy cô gái này (đừng để ý đến tôi, tôi chỉ là một con chó nhỏ thôi)."
"Định nghĩa lại người bình thường."
"Làm ơn tỉnh lại đi, chỉ cần đứng cạnh Ẩn Ẩn là đủ để được tôn sùng rồi, ai mà là người bình thường chứ!"
"Lúc ở mỏ đồng chắc là vui mừng lắm nhỉ?"
Ứng Phàm nghĩ: "Vui mừng hay không, không biết nhưng chắc chắn không phải thật."
"Tại sự kiện ra mắt phim Thiên Kinh Địa Nghĩa... hỏi thẳng... nếu cô ấy có bạn trai, liệu cô ấy có soát trang cá nhân của anh ấy không..."
"Thật không thể tin được, thật ngọt ngào, tôi muốn cười."
"Nói thêm một ngàn lần nữa, anh ấy thật giỏi, chuyện gì thế này?"
"Các công tử khác có thể cạnh tranh được không?"
"Tôi đã xem đi xem lại video này, thấy Ẩn Ẩn từ cổ đến dái tai đều đỏ lên."
"Bộ phim tình cảm ngọt ngào nhất cũng không thể so với họ."
Ứng Phàm nghĩ: "Ừ ừ, đúng vậy, ngọt ngào thật, nhưng không phải thật thì càng tuyệt."
"Anh ấy còn ở đoàn phim suốt hai tháng, đón năm mới, trực thăng tự do điều khiển."
"Đại ca như vậy chẳng phải nên bận rộn cả ngày sao, khó tưởng tượng."
"Đúng là não cá vàng."
"Vì điều này, tôi cũng phải xem "Tuyết Xanh"!"
"Nghe nói thời gian đó Ẩn Ẩn đã không ổn lắm, cách Lý Sơn hành hạ diễn viên rất nổi tiếng..."
"Tôi đã thấy bức ảnh chính thức anh ấy đăng trên mạng, có lẽ là chụp ở Tân Cương. Không biết sao nhưng cảm giác rất là... hai người họ đang dựa vào nhau mà sống (cố gắng mô tả)."
"Tôi hiểu, đó là cảm giác vượt qua tất cả, tầng lớp, tiền bạc, danh vọng, rất trong sáng. Ngay từ lúc đầu tiên nhìn thấy, tôi đã cảm động."
Ứng Phàm đặt điện thoại xuống, lại cầm lên, phóng to bức ảnh đó lên để nhìn kỹ từng chi tiết.
Bức ảnh rất có ý nghĩa, nhưng bà không thể nhìn rõ mặt con gái mình, không biết cảm xúc của cô ra sao. Bà chỉ biết dường như con gái mình đang được anh ấy bảo vệ hết sức, như thể anh ấy đang cố giành lấy cô từ tay tuyết, chỉ chậm một chút thôi, cô ấy sẽ tan vào tuyết.
Tuấn Nghi chạy ra sân, như một người hầu nhỏ giúp Ứng Ẩn mở cửa xe.
Thương Thiệu đành tự xuống xe, trên tay cầm theo một bộ vest, bất lực nhìn Ứng Ẩn bị Tuấn Nghi ôm chặt.
"Được rồi, được rồi, làm như vừa trải qua cơn thập tử nhất sinh vậy." Ứng Ẩn vỗ lưng cô ấy.
"Da chị bị đen rồi."
Ứng Ẩn: "...Em có thể im lặng không?"
"Không sao, đây là hiện tượng đen da tạm thời, dưỡng trong một tuần là trắng lại thôi." Tuấn Nghi nghiêm túc nói, bí mật nói nhỏ: "Dì đang không vui trên tầng hai kìa."
Ứng Ẩn nhẹ "ừ" một tiếng, ánh mắt tìm đến Thương Thiệu. Sau khi thấy anh nhẹ gật đầu, cô mới yên tâm một chút, cô đi vòng qua đuôi xe, nắm lấy tay cùng anh bước vào nhà.
"Mẹ em sẽ không ghét anh đâu." Ứng Ẩn nói rất nghiêm túc, "Anh là kiểu người mà bà ấy thậm chí không dám mơ tới."
Thương Thiệu đã chuẩn bị một món quà, sau khi được chú Khang tỉ mỉ chọn lọc, món quà đã được chính anh và Ứng Ẩn quyết định. Đó là một chiếc trâm hoa linh lan, nhụy hoa được làm từ kim cương vàng cao cấp, lá và cành được đính những viên kim cương nhỏ trong suốt, rất thanh nhã và sang trọng.
Sự đắt giá của món quà này có mức độ, nó được chuẩn bị rất chu đáo nhưng không vượt quá giới hạn lễ nghĩa.
Ứng Phàm giả vờ ngồi trên tầng hai uống trà đọc báo, tai nghe tiếng bước chân đến gần, khuôn mặt không chút biểu cảm, vẫn đẹp đẽ và bình thản như vậy.
"Mẹ." Ứng Ẩn gọi bà một tiếng.
Ứng Phàm đáp lại một tiếng "ừ," đặt cốc trở lại đĩa, động tác ngẩng đầu rất nhẹ nhàng và chậm rãi, đầu tiên nhìn Ứng Ẩn một cái sau đó mới liếc qua Thương Thiệu.
Ngay cái nhìn đầu tiên, trong lòng bà đã thắt lại một chút.
Đây thực sự không phải là một người đàn ông mà bất kỳ phụ nữ nào có thể nắm bắt được. Hoặc có thể nói, vượt qua cả phạm vi giới tính — Ứng Phàm không thể tưởng tượng ra bất kỳ ai có thể kiểm soát anh.
Thương Thiệu nhẹ cúi đầu, khom người, chào: "Chào dì."
Giọng nói trầm, âm sắc trong trẻo như màu của rượu hảo hạng, âm thanh như tiếng đá quý, sự quý phái toát ra từ hai từ ngắn ngủi.
Ứng Phàm đứng dậy khỏi chỗ ngồi: "Thương..."
Bà không biết nên gọi anh là gì.
"Gọi cháu là A Thiệu được rồi, người lớn trong nhà đều gọi cháu như vậy." Thương Thiệu khẽ nhếch môi, giọng điệu chậm rãi, lịch sự và lễ phép.
"Mời ngồi." Ứng Phàm không biết nói gì thêm, chỉ có thể mời anh ngồi xuống trò chuyện. "Ngồi xuống trò chuyện."
Thương Thiệu mỉm cười: "Xin lỗi vì đã làm phiền."
Anh ngồi xuống, trước tiên xin lỗi: "Đáng lẽ cháu nên đến thăm dì từ sớm, nhưng cháu nghĩ, ưu tiên nên là tạo sự bất ngờ cho Ứng Ẩn nên đã mạo muội hành động trước, sau khi cầu hôn thành công mới tính đến chuyện đến thăm dì. Nhưng không ngờ đã xảy ra quá nhiều chuyện trên mạng khiến dì phải lo lắng."
Ứng Phàm ngồi thẳng lưng, chỉ còn lại một tia thở dài lo lắng.
Mặc dù cách một chiếc bàn trà nhưng Ứng Phàm vẫn cảm nhận được sức mạnh từ anh. Nhưng rõ ràng anh ấy rất điềm tĩnh và tôn trọng.
"Anh Thương, anh khách sáo rồi. Con bé Ứng Ẩn chắc chắn đã gây nhiều phiền toái cho anh trong những ngày này."
Thương Thiệu nhếch môi, ánh mắt dịu dàng dừng lại trên khuôn mặt cô: "Dì gọi cháu là Anh Thương có nghĩa là dì không muốn gả Ứng Ẩn cho cháu."
Ứng Phàm không tự giác nuốt nước bọt, dưới ánh mắt của anh, bà đổi lời: "A Thiệu."
Gọi như vậy là đồng ý gả Ứng Ẩn cho anh rồi. Ứng Phàm hiểu ra, trong lòng hối hận không thôi, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
Thương Thiệu rõ ràng có thể nhìn thấu bất kỳ ai, nhưng đối với sự không thoải mái của Ứng Phàm, anh vẫn không biểu hiện ra ngoài. Anh chỉ đơn giản là lấy chiếc túi chứa hộp trang sức ra rồi nói: "Lần đầu gặp mặt, một chút quà mọn, không biết dì có thích không."
Ứng Phàm nhận lấy chiếc túi, Ứng Ẩn ngồi xuống bên cạnh bà, "Mẹ thử xem."
Ứng Phàm đành phải thử. Bà mở ra trước mặt hai người, khi nhìn thấy chiếc trâm hoa linh lan tuyệt đẹp và lấp lánh khiến bà không thể thốt nên lời.
"Thích không?" Ứng Ẩn như một cô bé nhỏ nhắn nũng nịu bên cô, khoác tay cô: "Chúng con đã chọn rất lâu đó. Rất hợp với những chiếc áo khoác và váy của mẹ."
Ứng Phàm không thể nói rằng cô không thích, chỉ có thể lẩm bẩm: "Thật là quá tốn kém."
Thương Thiệu ở lại uống hai tách trà cùng họ, Tuấn Nghi chuẩn bị bữa tối, anh ở lại cùng dùng bữa, coi như đã đến nhà Ứng Phàm làm khách. Mãi đến chín giờ tối, khi bữa ăn đã kết thúc, trà cũng đã uống đủ, Ứng Phàm vẫn không thể hỏi về việc hợp đồng.
Bà đứng dưới vòm cửa nhìn Thương Thiệu lên xe, sau khi thấy anh được tài xế đưa đi mới thở phào nhẹ nhõm.
"Một người như anh ta cũng khó tin là con có thể yêu anh ta." Ứng Phàm vỗ nhẹ vào tay Ứng Ẩn, vuốt ve.
"Anh ấy rất tuyệt vời, mẹ không thể tưởng tượng được anh ấy tuyệt vời thế nào đâu." Ứng Ẩn khẽ chu môi.
Ứng Phàm nhìn con gái dưới ánh đèn đường: "Mẹ không thể tưởng tượng được anh ấy tuyệt vời đến mức nào, phải chăng là vì con đã không nói với mẹ về những khó khăn và đau khổ mà con đã trải qua?"
Ứng Ẩn sững sờ, không biết mẹ mình đang ám chỉ chuyện gì, trong lòng bất an.
Ứng Phàm thở dài một tiếng, đưa tay lên, vuốt tóc, mắt và má của cô.
"Sắp làm cô dâu rồi." Bà nghẹn ngào nói, nước mắt nóng hổi lăn dài.
/146
|