“Này này, tớ không phải trai ế, các cậu có cần phải tích cực như vậy không hả!” Vương Uông Dương bất mãn kêu to. Đáng tiếc, ba nam hai nữ trước mặt này hiển nhiên không muốn buông tha cho hắn.
“Cậu thấy người này thế nào?”
“Đội trưởng đội bóng rổ? Không được không được, cả ngày chỉ biết có chơi bóng, không thể cùng Lão Tứ ra ngoài, PASS.”
“Vậy, người này chắc là được?.”
“Ừ, khoa toán, là một nhân tài. Nhưng người này đúng là không cùng một đẳng cấp với Lão Tứ! Cho dù chúng ta có vội, cũng không thể tùy tiện chọn đại một củ cải trắng như vậy được, PASS.”
“Vậy người này được không? Cao 185, cùng tuổi với chúng ta, còn là quản lý.”
“Ừ, không tệ không tệ.”
“Ừ, đầu óc đủ thông minh, còn có tiền đề kinh tế.”
“Còn có trình độ học vấn cao, có văn hóa, có kiến thức!”
“Chắc chắn là một người biết quan tâm người khác.”
“Ha ha, chủ nhật này Lão Tứ sẽ không sợ phòng không lẻ bóng nữa rồi.”
“Này này! Dù sao các cậu cũng phải hỏi ý kiến của người trong cuộc một chút chứ!”
Vương Uông Dương là một nam sinh, còn năm vị ngồi trước mặt hắn đây, theo thứ tự là ba người cùng phòng với Vương Uông Dương, hai người còn lại là ‘người nhà’ của bọn hắn. Còn người bị bỏ quên nãy giờ, chính là Lão Đại, mà hôm nay tụ tập tại đây, mục đích chính – chính là bảo vệ Lão Đại.
Không sai, chính là bảo vệ trinh tiết của Lão Đại, giải cứu Lão Đại từ tay của Vương Uông Dương. Tại sao lại nói như vậy? —— bởi vì Vương Uông Dương là GAY.
“Chúng tớ làm vậy là vì sức khỏe của cậu nha. Cậu nghĩ xem, ngày thường lúc tớ cùng Lão Nhị đi với vợ, cậu rất đáng thương, một mình cô đơn lẻ bóng .”
“Làm gì có, không phải còn có Lão Đại đi với tớ hay sao.” Dứt lời, Vương Uông Dương tội nghiệp nhìn Lão Đại một cái. Tóc gáy Lão Đại lập tức dựng ngược, nhích lại gần Lão Tam đang ngồi bên cạnh.
“Mẹ kiếp, các cậu có cần đề phòng tớ như vậy không hả, thỏ còn không thèm ăn cỏ gần hang đâu.”
“Đáng tiếc cậu không phải thỏ.” Bạn gái Lão Nhị, Tôn Miểu Miểu nhàn nhã nói, “Dựa vào bản chất của con người có thể chứng minh, cỏ gần hang thường ăn rất ngon.”
“Hơn nữa, bạn trai của người khác, cũng ăn rất ngon.” Bạn gái Lão Tam, Triệu Khả vừa lôi kéo bạn trai của mình, vừa bổ sung.
Mới nhích lại gần Lão Tam, Lão Đại không còn chỗ dựa chỉ có thể nhích nhích sang chỗ trống bên cạnh.
Không sai, Vương Uông Dương bị rao bán, dĩ nhiên hắn không thèm để ý mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy, mà là do hai bà cô Tôn Miểu Miểu cùng Triệu Khả này quá mức nhiệt tình, quá mức kịch liệt —— hủ nữ! Hai vị Hỏa Nhãn Kim Tinh này điều tra cẩn thận, giương đông kích tây, không ngại gian nan, bí mật hoạt động, ngũ mã phanh thây, nghiêm hình bức cung. . . . . . Khụ khụ! Tóm lại, bằng mọi cách làm cho rõ giới tính của bạn học Vương Uông Dương. Vì vậy hắn liền quang vinh bị bại lộ!
Ban đầu hai cô nàng nhiệt tình quan sát, làm mối giới thiệu, nhưng sau khi các loại YY nhiệt tình đều bị từ chối, Triệu Khả cùng Tôn Miểu Miểu từ từ ý thức được nguy cơ. Xung quanh các đại thần hoặc không phải đại thần, từ thể loại kinh điển cho đến mấy loại phim truyền hình chảy nước, nữ giới. . . . . . Cho tới bây giờ đều là vật hi sinh! Mà GAY ở xung quanh, bất kể là tự nhiên hay bị bẻ, đều có thể xuất hiện một đám.
Cho nên, đầu tiên là để bảo vệ hôn nhân, thứ hai là để bảo vệ tình yêu, hai người liền phát động một chiến dịch hoàn toàn mới —— gọi tắt là cuộc chiến bảo vệ trinh tiết. Mà hôm nay tại quán cơm A Đại Đông Ngục mới mở này là hội nghị lần đầu tiên của bọn họ. . . . . . ( Bốn vị nam sĩ cố gắng tỏ vẻ không phát hiện hai người có liên lạc với nhau ở mọi thể loại cho dù là tình cờ, trực tiếp hay gián tiếp. Đối với sự ‘tôn sùng’ của hai vị nữ sĩ này, bọn họ quyết định giữ im lặng. )
Vì vậy, Tôn Miểu Miểu cùng Triệu Khả sau khi cướp được vị trí chủ đạo từ tay bốn nam sinh, liền mang theo hai xấp văn bản xuất hiện.
“Này, tiểu Dương, đừng có nghĩ chúng tớ lao tâm lao lực như vậy chỉ vì bảo vệ ông xã của chúng tớ. Chúng tớ vẫn cảm thấy cậu ở một mình quá cô đơn, nên tìm người bầu bạn.”
“Vậy sao các cậu không giới thiệu cho Lão Đại, mặt hàng như cậu ta dễ bán ra ngoài hơn so với tớ.”
“NO NO, hai người không giống nhau. Vợ của Lão Đại, mặt bằng lựa chọn rất rộng. Có thể là bất cứ cô gái nào trên toàn Trung Quốc, hắn có thể tự tìm, nếu không tìm được, còn có bạn bè, người nhà có thể giúp đỡ tham mưu. Còn cậu thì không, cậu nghĩ xem, đồng loại xung quanh cậu, trừ mấy người chúng tớ ra, còn ai có thể tham mưu giúp cậu tìm bạn trai?”
Vương Uông Dương cứng họng, không thể không thừa nhận, mặc dù hắn tuyệt đối không tin năm vị ngồi trước mặt hắn đây làm vậy là xuất phát từ việc giúp hắn ‘cỡi sạch’. Nhưng mà, lời Triệu Khả nói, đúng là sự thật.
Vương Uông Dương từ năm lớp mười đã biết được giới tính thật của mình . Thuở thiếu niên ngây thơ, đối với bạn học cùng đội bóng rổ – cũng chính là đội trưởng đại nhân nảy sinh ham muốn không thể nói ra. Từ đó về sau, Vương Uông Dương liền rút khỏi đội bóng, cũng chính vì vậy mà cùng vị đội trưởng đại nhân kia cãi nhau một trận, từ đó cả đời không qua lại nữa. Lúc đầu cha mẹ còn khuyên can, sau này Vương Uông Dương trong cơn nóng giận đã nói ra sự thật, từ đó bạn bè xa lánh. . . . . .
Dĩ nhiên, bây giờ hắn đã là Lão Tứ Vương Uông Dương. Cha mẹ chuyển từ bị ép sang cam chịu đến tiếp nhận từ lâu, nhưng mà muốn họ giống như các bậc cha mẹ khác giúp hắn tham mưu, sắp xếp xem mặt, thì thật đúng là không thể nào.
Việc đã đến nước này, Vương Uông Dương cũng không còn khó chịu nữa, từ trong xấp tài liệu rút đại ra một tờ.
“Vậy người này đi.” Tay vàng của thái tử gia chỉ một cái, chuyện này, quyết định vậy đi.
“A, nhất định phải là người này sao?”
“Rõ ràng tớ cảm thấy cái gã quản lý lúc nãy tốt vô cùng.”
“Nếu không, Lão Tứ, cậu suy nghĩ một chút nữa đi?”
“Dài dòng văn tự làm gì? Người phải hẹn hò là tớ, tớ nói thế nào thì cứ làm như thế ấy, mau gọi thức ăn nhanh lên!” Vương Uông Dương để ý thấy nhân viên phục vụ vẫn nhìn chằm chằm bọn họ từ lúc bọn họ vừa bước chân vào cửa tới giờ. Hắn chắc chắn rằng, cho đến khi hắn nói mấy chữ ‘gọi thức ăn’, sắc mặt nhân viên phục vụ đó mới dễ nhìn hơn một chút.
Ăn cơm xong, năm người mỗi người một nơi. Nói cho chính xác thì Lão Nhị và Lão Tam đi với người nhà của họ, còn hắn và Lão Đại thì trở về túc xá.
“A, cái này là địa chỉ QQ [1] của người kia, cậu cứ nói chuyện với người ta trước đi, tìm hiểu làm quen, nếu cảm thấy được thì gặp mặt, chúc cậu thành công!”
“Được rồi, tớ biết có chừng có mực mà, hôm nay cảm ơn!”
“Chúng ta là ai nào, tớ chờ uống rượu mừng của cậu.”
“Vậy cậu cứ chuẩn bị tiền mừng đi là vừa!”
Đoàn người tách làm hai, ai về nhà người nấy, về nhà ôm mẹ.
————
“Như vậy có được không?” Tôn Miểu Miểu nhìn Triệu Khả.
“Có gì không được, chúng ta đang giúp hắn, không phải sao?”
“Nhưng mà . . . . .”
“Ai da~, cậu cũng không phải là mẹ của hắn, không cần phiền muộn giống như sắp gả con gái ra ngoài như vậy!”
———–
Trở về ký túc xá, sau khi rửa mặt qua loa, Vương Uông Dương cùng Lão Đại liền tự động chuyển sang chế độ trạch nam. Cả ngày chơi máy tính, không bước chân ra khỏi cửa, trừ lúc đi vệ sinh, cái gì cũng không làm, không giao lưu.
Làm xong nhiệm vụ bang phái, lại cùng bạn bè trong bang hội làm đi làm lại phó bản vài lần, đang chuẩn bị đi đào quặng kiếm tiền, Vương Uông Dương đột nhiên nhíu mày – một nhân vật nữ luôn quấn quýt lấy hắn xuất hiện trong tầm mắt.
Có trời mới biết hắn rất chán ghét, nhưng hắn lại không thể ở trước mặt một người hoàn toàn không quen biết nói hắn chỉ thích con trai, hoặc nói dối rằng nhân vật của hắn là nhân yêu [2], thật ra hắn chính là con gái, từ nay về sau chúng ta làm chị em tốt đi ha. Tệ hơn nữa là, nhân vật nữ đó lại cùng công hội với hắn, còn có một đống người theo đuổi, không nên làm mất lòng.
Cho nên, lúc này Vương Uông Dương không thể làm gì khác ngoài việc sử dụng cảnh giới tối cao nhất của binh pháp —— tẩu vi thượng sách.( Đánh bài chuồn)
Thoát khỏi trò chơi, hắn nhàm chán lướt qua lướt lại mấy trang web. Rốt cuộc, sau lần thứ năm ‘lơ đãng’ liếc về tờ giấy đó, hắn đóng web, đeo tai phone lên, mở nhạc. Sau đó, di chuột trên mặt bàn chuyển qua khung đối thoại của QQ, click chuột.
Đây tuyệt đối không phải là vì hắn muốn biết đối phương là loại người gì, chẳng qua lâu rồi không lên, đi qua vườn rau tiện tay hái rau mà thôi.
Lúc Vương Uông Dương thấy nông trường cấp bốn của mình chỉ có một bãi đất trống không có hoa màu gì, hắn liền bỏ qua. Được rồi, hắn lên để thêm bạn người kia. Không phải là người khác giới thiệu bạn trai cho hắn sao? Hắn nên tìm hiểu rõ ràng một chút, nếu như không tốt, phải tìm hai bà cô kia trả lại hàng!
Tự an ủi mình như vậy, Vương Uông Dương hớn hở mở mục tìm kiếm bạn tốt. Lúc hắn nhập địa chỉ vào, một chút cũng không ý thức được là mình căn bản không có nhìn tờ giấy kia. . . . . .
Hả? Cá rời nước? Thật là một cái tên kỳ cục, với lại…Hả? Còn phải có mật hiệu? Ách. . . . . . Triệu Khả không nói cho hắn mật hiệu là gì. Thôi, mười ngón tay của Vương Uông Dương động động, bên trong khung cửa sổ nhỏ liền xuất hiện mấy chữ ‘Cá rời nước, không phải sẽ chết khô sao?’, xác nhận.
Tin đã gửi đi, chỉ còn chờ đối phương nghiệm chứng.
Ừ, chính là lúc này.
Lúc này người kia đang làm gì? Liếc đồng hồ, mười một giờ, không biết đối phương đã đi ngủ chưa. Hôm nay bốc đại một tập hồ sơ, ngay cả tên người kia hắn cũng không biết. Hắn lại không muốn hỏi hai bà cô kia, với lại tập tài liệu đó là tài liệu của khách hàng không thể tiết lộ ra ngoài, vậy nên tên cũng bị cầm đi.
Thôi, đi từng bước tính từng bước vậy. Lúc này, nhân vật nữ quấn lấy hắn chắc cũng đã đi ngủ, vì vậy Vương Uông Dương cẩn thận đăng nhập vào trò chơi. Tốt lắm, cái tên đó trong danh sách bang hội quả nhiên là màu xám tro. Hắn sửa sang lại túi đeo lưng, đi đào quặng thôi.
Chờ Vương Uông Dương đào quặng xong, đem quặng luyện thành khối, biến một số lượng lớn thành một số lượng nhỏ, sau khi đem ra quầy bán được một nửa —— cái QQ chết tiệt đó vẫn không có động tĩnh gì!
Ông đây ngồi ở nơi này chờ mày, cho mày một cơ hội tự thể hiện mình, mày lại không biết quý trọng! Hừ, Ông đây không thèm chờ nữa!
Cứ tưởng người kia nhất định phải dán mắt canh trước máy tính chờ thêm bạn, hơn nữa hắn nhất định phải là người thêm bạn Vương Uông Dương trước. Nhưng chuyện thành ra như vậy, Vương Uông Dương đương nhiên tức giận. Nhưng mà, hình như hắn đã quên, Triệu Khả và Tôn Miểu Miểu tập hợp những người này nhất định không phải là chuyện một sớm một chiều. Cho nên, người ta đương nhiên không thể cứ dán mắt canh trước máy tính chờ thêm bạn.
Nhưng mà, ai có thể làm người đang tức giận trở nên lí trí để nghĩ ra vấn đề này? Nhất là khi người đó lại là Vương Uông Dương.
Cá rời nước? Hừ, cho mày chết khô! Mày không chết khô thì ông đây cũng khiến cho mày mệt chết!
Hắn cố ý lập một nick mới, đặt tên là cá chết khô, sau đó kéo nó đến khu yêu quái để nó chết đi sống lại nhưng vẫn cảm thấy chưa đã nghiền. Vương Uông Dương ừng ực uống một cốc nước lớn mới cảm thấy thuận khí hơn một chút, nhưng hắn lại không muốn lên mạng nữa.
Vì vậy, Lão Đại liền không giải thích được nhìn Vương Uông Dương bình thường tuyệt đối sẽ không ngủ trước mình ném con chuột cùng tai nghe xuống, bò lên giường, đi ngủ.
Để lại cá chết khô cô đơn kẻ loi ngồi một mình bên cạnh trạm dịch, bày quán bán đồ.
Không biết có phải là oán niệm quá sâu hay không mà từ rất sớm Vương Uông Dương đã tỉnh lại. Không phải khát tỉnh mà là nghẹn tỉnh, sớm biết như thế sẽ không uống nhiều nước như vậy. . . . . .
Mơ mơ màng màng rời giường, Vương Uông Dương thấy cá chết khô đã bán sạch toàn bộ khoáng thạch. Trước kia sao hắn không biết khoáng thạch này bán đắt hàng như vậy?
Nhìn xuống dòng ghi chép giao dịch, chỉ thấy có một người mua.
Phải biết, loại khoáng thạch cao cấp này mặc dù không thường có, nhưng chỉ cần là người chơi thì ai cũng có thể luyện thành.
Nhưng có vài người lười quan tâm đến chuyện cấp bậc, lại có vài người đem hết thời gian để đi giết quái thăng cấp, cho nên mới có người chơi như Vương Uông Dương.
Nhưng người mua một lượng lớn như vậy, đây là lần đầu tiên hắn thấy.
Hơn nữa, người mua đó lại là Biển rộng Uông Dương.
Cái người Biển rộng Uông Dương này là người cùng bang hội với hắn, bình thường thì ít xuất hiện nhưng vào dịp lễ tết nhất định sẽ gia nhập trợ giúp bang phái.
Ban đầu hắn chú ý nhân vật đó cũng vì có tên giống hắn nên hắn cảm thấy rất hữu duyên.
Sau này lại thấy tính tình người này khiến hắn rất thích. Không nói nhiều, nhưng mỗi câu đều có ích, thậm chí còn có phong thái lãnh đạo hơn cả bang chủ, chắc trong cuộc sống cũng là người đứng đầu.
Hơn nữa, lúc nào có người cần giúp đỡ, người đó đều ra tay tương trợ, là người nhận được nhiều lời nhất trí khen ngợi nhất trong bang phái khó nhả ra được một lời khen này. Mỗi lần hắn có khó khăn người đó cũng tới giúp một tay.
Đáng tiếc đó là nhân vật nữ, nếu không. . . . . .
Nghĩ đến đây, đột nhiên cảm thấy mình không nên lấy tiền.
Thôi, buổi tối gặp rồi nói sau.
——–
[1] Phần mềm chat của Trung Quốc.
[2] Người chơi lập nhân vật không đúng với giới tính của mình.
“Cậu thấy người này thế nào?”
“Đội trưởng đội bóng rổ? Không được không được, cả ngày chỉ biết có chơi bóng, không thể cùng Lão Tứ ra ngoài, PASS.”
“Vậy, người này chắc là được?.”
“Ừ, khoa toán, là một nhân tài. Nhưng người này đúng là không cùng một đẳng cấp với Lão Tứ! Cho dù chúng ta có vội, cũng không thể tùy tiện chọn đại một củ cải trắng như vậy được, PASS.”
“Vậy người này được không? Cao 185, cùng tuổi với chúng ta, còn là quản lý.”
“Ừ, không tệ không tệ.”
“Ừ, đầu óc đủ thông minh, còn có tiền đề kinh tế.”
“Còn có trình độ học vấn cao, có văn hóa, có kiến thức!”
“Chắc chắn là một người biết quan tâm người khác.”
“Ha ha, chủ nhật này Lão Tứ sẽ không sợ phòng không lẻ bóng nữa rồi.”
“Này này! Dù sao các cậu cũng phải hỏi ý kiến của người trong cuộc một chút chứ!”
Vương Uông Dương là một nam sinh, còn năm vị ngồi trước mặt hắn đây, theo thứ tự là ba người cùng phòng với Vương Uông Dương, hai người còn lại là ‘người nhà’ của bọn hắn. Còn người bị bỏ quên nãy giờ, chính là Lão Đại, mà hôm nay tụ tập tại đây, mục đích chính – chính là bảo vệ Lão Đại.
Không sai, chính là bảo vệ trinh tiết của Lão Đại, giải cứu Lão Đại từ tay của Vương Uông Dương. Tại sao lại nói như vậy? —— bởi vì Vương Uông Dương là GAY.
“Chúng tớ làm vậy là vì sức khỏe của cậu nha. Cậu nghĩ xem, ngày thường lúc tớ cùng Lão Nhị đi với vợ, cậu rất đáng thương, một mình cô đơn lẻ bóng .”
“Làm gì có, không phải còn có Lão Đại đi với tớ hay sao.” Dứt lời, Vương Uông Dương tội nghiệp nhìn Lão Đại một cái. Tóc gáy Lão Đại lập tức dựng ngược, nhích lại gần Lão Tam đang ngồi bên cạnh.
“Mẹ kiếp, các cậu có cần đề phòng tớ như vậy không hả, thỏ còn không thèm ăn cỏ gần hang đâu.”
“Đáng tiếc cậu không phải thỏ.” Bạn gái Lão Nhị, Tôn Miểu Miểu nhàn nhã nói, “Dựa vào bản chất của con người có thể chứng minh, cỏ gần hang thường ăn rất ngon.”
“Hơn nữa, bạn trai của người khác, cũng ăn rất ngon.” Bạn gái Lão Tam, Triệu Khả vừa lôi kéo bạn trai của mình, vừa bổ sung.
Mới nhích lại gần Lão Tam, Lão Đại không còn chỗ dựa chỉ có thể nhích nhích sang chỗ trống bên cạnh.
Không sai, Vương Uông Dương bị rao bán, dĩ nhiên hắn không thèm để ý mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy, mà là do hai bà cô Tôn Miểu Miểu cùng Triệu Khả này quá mức nhiệt tình, quá mức kịch liệt —— hủ nữ! Hai vị Hỏa Nhãn Kim Tinh này điều tra cẩn thận, giương đông kích tây, không ngại gian nan, bí mật hoạt động, ngũ mã phanh thây, nghiêm hình bức cung. . . . . . Khụ khụ! Tóm lại, bằng mọi cách làm cho rõ giới tính của bạn học Vương Uông Dương. Vì vậy hắn liền quang vinh bị bại lộ!
Ban đầu hai cô nàng nhiệt tình quan sát, làm mối giới thiệu, nhưng sau khi các loại YY nhiệt tình đều bị từ chối, Triệu Khả cùng Tôn Miểu Miểu từ từ ý thức được nguy cơ. Xung quanh các đại thần hoặc không phải đại thần, từ thể loại kinh điển cho đến mấy loại phim truyền hình chảy nước, nữ giới. . . . . . Cho tới bây giờ đều là vật hi sinh! Mà GAY ở xung quanh, bất kể là tự nhiên hay bị bẻ, đều có thể xuất hiện một đám.
Cho nên, đầu tiên là để bảo vệ hôn nhân, thứ hai là để bảo vệ tình yêu, hai người liền phát động một chiến dịch hoàn toàn mới —— gọi tắt là cuộc chiến bảo vệ trinh tiết. Mà hôm nay tại quán cơm A Đại Đông Ngục mới mở này là hội nghị lần đầu tiên của bọn họ. . . . . . ( Bốn vị nam sĩ cố gắng tỏ vẻ không phát hiện hai người có liên lạc với nhau ở mọi thể loại cho dù là tình cờ, trực tiếp hay gián tiếp. Đối với sự ‘tôn sùng’ của hai vị nữ sĩ này, bọn họ quyết định giữ im lặng. )
Vì vậy, Tôn Miểu Miểu cùng Triệu Khả sau khi cướp được vị trí chủ đạo từ tay bốn nam sinh, liền mang theo hai xấp văn bản xuất hiện.
“Này, tiểu Dương, đừng có nghĩ chúng tớ lao tâm lao lực như vậy chỉ vì bảo vệ ông xã của chúng tớ. Chúng tớ vẫn cảm thấy cậu ở một mình quá cô đơn, nên tìm người bầu bạn.”
“Vậy sao các cậu không giới thiệu cho Lão Đại, mặt hàng như cậu ta dễ bán ra ngoài hơn so với tớ.”
“NO NO, hai người không giống nhau. Vợ của Lão Đại, mặt bằng lựa chọn rất rộng. Có thể là bất cứ cô gái nào trên toàn Trung Quốc, hắn có thể tự tìm, nếu không tìm được, còn có bạn bè, người nhà có thể giúp đỡ tham mưu. Còn cậu thì không, cậu nghĩ xem, đồng loại xung quanh cậu, trừ mấy người chúng tớ ra, còn ai có thể tham mưu giúp cậu tìm bạn trai?”
Vương Uông Dương cứng họng, không thể không thừa nhận, mặc dù hắn tuyệt đối không tin năm vị ngồi trước mặt hắn đây làm vậy là xuất phát từ việc giúp hắn ‘cỡi sạch’. Nhưng mà, lời Triệu Khả nói, đúng là sự thật.
Vương Uông Dương từ năm lớp mười đã biết được giới tính thật của mình . Thuở thiếu niên ngây thơ, đối với bạn học cùng đội bóng rổ – cũng chính là đội trưởng đại nhân nảy sinh ham muốn không thể nói ra. Từ đó về sau, Vương Uông Dương liền rút khỏi đội bóng, cũng chính vì vậy mà cùng vị đội trưởng đại nhân kia cãi nhau một trận, từ đó cả đời không qua lại nữa. Lúc đầu cha mẹ còn khuyên can, sau này Vương Uông Dương trong cơn nóng giận đã nói ra sự thật, từ đó bạn bè xa lánh. . . . . .
Dĩ nhiên, bây giờ hắn đã là Lão Tứ Vương Uông Dương. Cha mẹ chuyển từ bị ép sang cam chịu đến tiếp nhận từ lâu, nhưng mà muốn họ giống như các bậc cha mẹ khác giúp hắn tham mưu, sắp xếp xem mặt, thì thật đúng là không thể nào.
Việc đã đến nước này, Vương Uông Dương cũng không còn khó chịu nữa, từ trong xấp tài liệu rút đại ra một tờ.
“Vậy người này đi.” Tay vàng của thái tử gia chỉ một cái, chuyện này, quyết định vậy đi.
“A, nhất định phải là người này sao?”
“Rõ ràng tớ cảm thấy cái gã quản lý lúc nãy tốt vô cùng.”
“Nếu không, Lão Tứ, cậu suy nghĩ một chút nữa đi?”
“Dài dòng văn tự làm gì? Người phải hẹn hò là tớ, tớ nói thế nào thì cứ làm như thế ấy, mau gọi thức ăn nhanh lên!” Vương Uông Dương để ý thấy nhân viên phục vụ vẫn nhìn chằm chằm bọn họ từ lúc bọn họ vừa bước chân vào cửa tới giờ. Hắn chắc chắn rằng, cho đến khi hắn nói mấy chữ ‘gọi thức ăn’, sắc mặt nhân viên phục vụ đó mới dễ nhìn hơn một chút.
Ăn cơm xong, năm người mỗi người một nơi. Nói cho chính xác thì Lão Nhị và Lão Tam đi với người nhà của họ, còn hắn và Lão Đại thì trở về túc xá.
“A, cái này là địa chỉ QQ [1] của người kia, cậu cứ nói chuyện với người ta trước đi, tìm hiểu làm quen, nếu cảm thấy được thì gặp mặt, chúc cậu thành công!”
“Được rồi, tớ biết có chừng có mực mà, hôm nay cảm ơn!”
“Chúng ta là ai nào, tớ chờ uống rượu mừng của cậu.”
“Vậy cậu cứ chuẩn bị tiền mừng đi là vừa!”
Đoàn người tách làm hai, ai về nhà người nấy, về nhà ôm mẹ.
————
“Như vậy có được không?” Tôn Miểu Miểu nhìn Triệu Khả.
“Có gì không được, chúng ta đang giúp hắn, không phải sao?”
“Nhưng mà . . . . .”
“Ai da~, cậu cũng không phải là mẹ của hắn, không cần phiền muộn giống như sắp gả con gái ra ngoài như vậy!”
———–
Trở về ký túc xá, sau khi rửa mặt qua loa, Vương Uông Dương cùng Lão Đại liền tự động chuyển sang chế độ trạch nam. Cả ngày chơi máy tính, không bước chân ra khỏi cửa, trừ lúc đi vệ sinh, cái gì cũng không làm, không giao lưu.
Làm xong nhiệm vụ bang phái, lại cùng bạn bè trong bang hội làm đi làm lại phó bản vài lần, đang chuẩn bị đi đào quặng kiếm tiền, Vương Uông Dương đột nhiên nhíu mày – một nhân vật nữ luôn quấn quýt lấy hắn xuất hiện trong tầm mắt.
Có trời mới biết hắn rất chán ghét, nhưng hắn lại không thể ở trước mặt một người hoàn toàn không quen biết nói hắn chỉ thích con trai, hoặc nói dối rằng nhân vật của hắn là nhân yêu [2], thật ra hắn chính là con gái, từ nay về sau chúng ta làm chị em tốt đi ha. Tệ hơn nữa là, nhân vật nữ đó lại cùng công hội với hắn, còn có một đống người theo đuổi, không nên làm mất lòng.
Cho nên, lúc này Vương Uông Dương không thể làm gì khác ngoài việc sử dụng cảnh giới tối cao nhất của binh pháp —— tẩu vi thượng sách.( Đánh bài chuồn)
Thoát khỏi trò chơi, hắn nhàm chán lướt qua lướt lại mấy trang web. Rốt cuộc, sau lần thứ năm ‘lơ đãng’ liếc về tờ giấy đó, hắn đóng web, đeo tai phone lên, mở nhạc. Sau đó, di chuột trên mặt bàn chuyển qua khung đối thoại của QQ, click chuột.
Đây tuyệt đối không phải là vì hắn muốn biết đối phương là loại người gì, chẳng qua lâu rồi không lên, đi qua vườn rau tiện tay hái rau mà thôi.
Lúc Vương Uông Dương thấy nông trường cấp bốn của mình chỉ có một bãi đất trống không có hoa màu gì, hắn liền bỏ qua. Được rồi, hắn lên để thêm bạn người kia. Không phải là người khác giới thiệu bạn trai cho hắn sao? Hắn nên tìm hiểu rõ ràng một chút, nếu như không tốt, phải tìm hai bà cô kia trả lại hàng!
Tự an ủi mình như vậy, Vương Uông Dương hớn hở mở mục tìm kiếm bạn tốt. Lúc hắn nhập địa chỉ vào, một chút cũng không ý thức được là mình căn bản không có nhìn tờ giấy kia. . . . . .
Hả? Cá rời nước? Thật là một cái tên kỳ cục, với lại…Hả? Còn phải có mật hiệu? Ách. . . . . . Triệu Khả không nói cho hắn mật hiệu là gì. Thôi, mười ngón tay của Vương Uông Dương động động, bên trong khung cửa sổ nhỏ liền xuất hiện mấy chữ ‘Cá rời nước, không phải sẽ chết khô sao?’, xác nhận.
Tin đã gửi đi, chỉ còn chờ đối phương nghiệm chứng.
Ừ, chính là lúc này.
Lúc này người kia đang làm gì? Liếc đồng hồ, mười một giờ, không biết đối phương đã đi ngủ chưa. Hôm nay bốc đại một tập hồ sơ, ngay cả tên người kia hắn cũng không biết. Hắn lại không muốn hỏi hai bà cô kia, với lại tập tài liệu đó là tài liệu của khách hàng không thể tiết lộ ra ngoài, vậy nên tên cũng bị cầm đi.
Thôi, đi từng bước tính từng bước vậy. Lúc này, nhân vật nữ quấn lấy hắn chắc cũng đã đi ngủ, vì vậy Vương Uông Dương cẩn thận đăng nhập vào trò chơi. Tốt lắm, cái tên đó trong danh sách bang hội quả nhiên là màu xám tro. Hắn sửa sang lại túi đeo lưng, đi đào quặng thôi.
Chờ Vương Uông Dương đào quặng xong, đem quặng luyện thành khối, biến một số lượng lớn thành một số lượng nhỏ, sau khi đem ra quầy bán được một nửa —— cái QQ chết tiệt đó vẫn không có động tĩnh gì!
Ông đây ngồi ở nơi này chờ mày, cho mày một cơ hội tự thể hiện mình, mày lại không biết quý trọng! Hừ, Ông đây không thèm chờ nữa!
Cứ tưởng người kia nhất định phải dán mắt canh trước máy tính chờ thêm bạn, hơn nữa hắn nhất định phải là người thêm bạn Vương Uông Dương trước. Nhưng chuyện thành ra như vậy, Vương Uông Dương đương nhiên tức giận. Nhưng mà, hình như hắn đã quên, Triệu Khả và Tôn Miểu Miểu tập hợp những người này nhất định không phải là chuyện một sớm một chiều. Cho nên, người ta đương nhiên không thể cứ dán mắt canh trước máy tính chờ thêm bạn.
Nhưng mà, ai có thể làm người đang tức giận trở nên lí trí để nghĩ ra vấn đề này? Nhất là khi người đó lại là Vương Uông Dương.
Cá rời nước? Hừ, cho mày chết khô! Mày không chết khô thì ông đây cũng khiến cho mày mệt chết!
Hắn cố ý lập một nick mới, đặt tên là cá chết khô, sau đó kéo nó đến khu yêu quái để nó chết đi sống lại nhưng vẫn cảm thấy chưa đã nghiền. Vương Uông Dương ừng ực uống một cốc nước lớn mới cảm thấy thuận khí hơn một chút, nhưng hắn lại không muốn lên mạng nữa.
Vì vậy, Lão Đại liền không giải thích được nhìn Vương Uông Dương bình thường tuyệt đối sẽ không ngủ trước mình ném con chuột cùng tai nghe xuống, bò lên giường, đi ngủ.
Để lại cá chết khô cô đơn kẻ loi ngồi một mình bên cạnh trạm dịch, bày quán bán đồ.
Không biết có phải là oán niệm quá sâu hay không mà từ rất sớm Vương Uông Dương đã tỉnh lại. Không phải khát tỉnh mà là nghẹn tỉnh, sớm biết như thế sẽ không uống nhiều nước như vậy. . . . . .
Mơ mơ màng màng rời giường, Vương Uông Dương thấy cá chết khô đã bán sạch toàn bộ khoáng thạch. Trước kia sao hắn không biết khoáng thạch này bán đắt hàng như vậy?
Nhìn xuống dòng ghi chép giao dịch, chỉ thấy có một người mua.
Phải biết, loại khoáng thạch cao cấp này mặc dù không thường có, nhưng chỉ cần là người chơi thì ai cũng có thể luyện thành.
Nhưng có vài người lười quan tâm đến chuyện cấp bậc, lại có vài người đem hết thời gian để đi giết quái thăng cấp, cho nên mới có người chơi như Vương Uông Dương.
Nhưng người mua một lượng lớn như vậy, đây là lần đầu tiên hắn thấy.
Hơn nữa, người mua đó lại là Biển rộng Uông Dương.
Cái người Biển rộng Uông Dương này là người cùng bang hội với hắn, bình thường thì ít xuất hiện nhưng vào dịp lễ tết nhất định sẽ gia nhập trợ giúp bang phái.
Ban đầu hắn chú ý nhân vật đó cũng vì có tên giống hắn nên hắn cảm thấy rất hữu duyên.
Sau này lại thấy tính tình người này khiến hắn rất thích. Không nói nhiều, nhưng mỗi câu đều có ích, thậm chí còn có phong thái lãnh đạo hơn cả bang chủ, chắc trong cuộc sống cũng là người đứng đầu.
Hơn nữa, lúc nào có người cần giúp đỡ, người đó đều ra tay tương trợ, là người nhận được nhiều lời nhất trí khen ngợi nhất trong bang phái khó nhả ra được một lời khen này. Mỗi lần hắn có khó khăn người đó cũng tới giúp một tay.
Đáng tiếc đó là nhân vật nữ, nếu không. . . . . .
Nghĩ đến đây, đột nhiên cảm thấy mình không nên lấy tiền.
Thôi, buổi tối gặp rồi nói sau.
——–
[1] Phần mềm chat của Trung Quốc.
[2] Người chơi lập nhân vật không đúng với giới tính của mình.
/5
|